Nhàn Thê Tà Phu
Quyển 1 - Chương 150: Trẻ nhỏ cười nhạo người lớn là không đúng
Binh lính bùm một cái quỳ rạp xuống đất, nói: "Mạt tướng không dám nói bậy, đây đều là lời quân Lương truyền đến. Thỉnh đại tướng quân thứ tội."
Vệ Chấn Thiên nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Lui ra."
"Dạ."
Vệ Chấn Thiên lại nói: "Đợi chút."
Binh lính lập tức quay lại, "Đại tướng quân còn có gì phân phó?"
"Chuyện này không nên nói với bất luận kẻ nào."
"Dạ."
Việc công đã xong, Vệ Chấn Thiên quay đầu nhìn doanh trướng Sở Trường Ca liếc mắt một cái, vẻ mặt trầm trọng đi trở về đại doanh của mình.
Trong doanh trướng Sở Trường Ca, đám người Sở Trường Ca nghe được rất rõ ràng cuộc đối thoại của Vệ Chấn Thiên cùng binh lính, trầm mặc không nói, không khí nặng nề.
"Ta đi giết hắn diệt khẩu!" Bắc hộ pháp nói.
Tây hộ pháp lườm hắn một cái, nói: "Vệ Chấn Thiên vừa chết, Yến quân tất nhiên chia năm xẻ bảy. Đến lúc đó cho dù cứu Thịnh vương trở về, Yến quân tất nhiên cũng không làm được gì."
"Nhưng mà hắn đã biết thân phận của giáo chủ!" Bắc hộ pháp nói: "Chết một Vệ Chấn Thiên sẽ còn có người thứ hai, đại tướng trong Yến quân rất đông, còn sợ không ai lãnh binh? Cho dù thực không có, cùng lắm thì ta làm!" Chuyện mang binh đánh giặc, mười tuổi hắn liền đã hiểu. Nếu không phải ý trời trêu người, hiện tại hắn cũng giống như phụ thân, tổ phụ, rong ruổi sa trường, chỉ trích đối phương, hăng hái thành đại tướng quân.
"Ngươi làm, ta không ý kiến, nhưng Yến quân sẽ không dễ dàng phục tùng ngươi." Nam hộ pháp nói.
"Ta biết nên làm thế nào cho binh lính tâm phục khẩu phục." Bắc hộ pháp bình tĩnh nói, ánh mắt thâm thúy vẻ mặt lạnh thấu xương, nghiễm nhiên là tay lão luyện một sa trường.
"Đủ rồi." Ánh mắt Sở Trường Ca lộ ra một chút không kiên nhẫn, thản nhiên nói, "Các ngươi đều đi xuống. Đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy ta."
Ba người Nam Tây Bắc liếc mắt nhìn nhau một cái, nối đuôi nhau rời khỏi.
Vừa ra khỏi doanh trướng, Tây hộ pháp liền nhịn không được chửi ầm lên, "Hoa Dạ Ly thực mẹ nó ti bỉ vô sỉ!"
Bắc hộ pháp sâu kín liếc hắn một cái, nói: "Đại Tây, chú ý hình tượng."
"Ngay cả hình tượng hắn cũng không có, ngươi bảo hắn chú ý như thế nào?" Nam hộ pháp thản nhiên nói.
Khóe miệng Tây hộ pháp co rút, "Không có hình tượng còn tốt hơn so với giả bộ thâm trầm!"
Bắc hộ pháp lại sâu kín liếc hắn một cái, "Đại Tây, Đại Nam là thực sự thâm trầm, không phải giả bộ."
Tây hộ pháp vừa nghe liền phát hỏa, nhảy dựng lên nói: "Ngươi rốt cuộc nghĩ ai tốt?"
"A..." Vẻ mặt Bắc hộ pháp không hiểu ngây cả người, nhẹ giọng nói: "Cô gái chân dài thắt lưng tinh tế."
"Ngươi..." Tây hộ pháp tức giận đến ngón tay phát run, nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Loại người thiếu não này, còn muốn làm tướng quân?"
Bắc hộ pháp không nói, phu nhân từng nói, không cần cùng nam tử thẹn quá hóa giận so đo.
"Đời này ngươi đừng mơ làm tướng quân, cả nhà ngươi đều đừng mơ làm tướng quân!" Tây hộ pháp nói.
Bắc hộ pháp nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: "Đại Tây, ngươi tức đến hồ đồ có phải hay không? Ngoại trừ ta, cả nhà ta đều là tướng quân."
"... Ngu ngốc!" Tây hộ pháp mắng một câu, phẩy tay áo bỏ đi.
Bắc hộ pháp ngây cả người, nhìn về phía Nam hộ pháp, "Đại Nam, hắn bị thần kinh gì vậy?"
Vẻ mặt Nam hộ pháp thâm trầm nhìn bóng dáng Tây hộ pháp, bình tĩnh nói: "Xem trong nhân sinh của hắn, mọi người chỉ số thông minh không giống như hắn đều là thiếu não, ngươi không cần để ý đến hắn."
Nghe vậy, Bắc hộ pháp kỳ quái nhìn Nam hộ pháp liếc mắt một cái, nói: "Đại Nam, kỳ thật xem trong nhân sinh của ngươi, cũng là thế này đi? Người nói chuyện nhiều hơn so với ngươi, cũng không đủ thâm trầm."
"Ừ, giống như trong nhân sinh của ngươi, đầu óc so với ngươi tốt hơn, cũng không là người bình thường."
"..."
*
Trong doanh trướng, Sở Trường Ca ngồi ở ghế tướng quân, mệt mỏi xoa mi tâm (điểm ở giữa hai chân mày ^^), tâm phiền ý loạn nói không nên lời. Ồn ào náo động phàm trần thế tục này, thực khiến người chán ghét. Giờ này khắc này, Sở Trường Ca mới giật mình cảm thấy, mình đã sớm chịu đủ cuộc sống ngươi giết ta, ta giết ngươi. Chậm chạp không chịu lui ra, chỉ vì thói quen sống với vết đao, luôn luôn chuẩn bị giết người cùng bị giết.
"Vân Thư, chờ sau khi mọi việc kết thúc, ta nhất định mang nàng cùng Mộ Dung vĩnh viễn tránh xa phân tranh, nhất định." Sở Trường Ca thì thào nói nhỏ, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Vân Thư, nếu nàng là ta, nàng sẽ làm như thế nào?
Sở Trường Ca muốn dùng phương thức tư duy của Mộ Dung Vân Thư để giải quyết vấn đề, thật lâu sau, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, nhất thời cảm thấy thế giới này không hề u ám.
*
Mỗi bữa một đĩa bánh bao một chén nước cứ tiếp tục, hiện tại Mộ Dung Vân Thư vừa nhìn thấy bánh bao đã muốn nôn. Nhưng mà tiểu Mộ Dung đối với tình trạng này lại rất vừa lòng, nhất là mỗi khi nam tử áo đen đưa tới bánh bao, luôn cười đến đặc biệt vui vẻ.
Hôm nay, nam tử áo đen lại bưng tới một đĩa bánh bao trắng. Người vừa đi vào cửa, tiểu Mộ Dung liền hoa chân múa tay vui sướng khanh khách nở nụ cười. Mộ Dung Vân Thư buồn cười vuốt vuốt mũi con, nói: "Tiểu Mộ Dung à, nhà Mộ Dung chúng ta mọi người sống an nhàn sung sướng, được nuông chiều từ bé, sao con lại dễ nuôi như vậy?"
Nghe vậy, vẻ mặt tiểu Mộ Dung ngây thơ nhìn về phía nàng, ánh mắt chớp chớp. (ta là ta bị đỗ hoàn toàn với bé này, ui, yêu quá ^^)
Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Đứa nhỏ đáng thương, nhất định là kế thừa từ chỗ cha con. Cũng đúng, ăn bánh bao so với ăn muối tốt hơn nhiều lắm, con hẳn là thấy đủ."
Nam tử áo đen vừa nghe Mộ Dung Vân Thư nói chuyện thần kinh liền khẩn trương, đem bánh bao cùng nước để trên bàn, yên lặng thối lui đến một bên.
"Ngươi có vợ con không?" Mộ Dung Vân Thư một mặt đem bánh bao xé thành miếng nhỏ bỏ vào trong miệp một mặt nói.
Nam tử áo đen giật giật khóe miệng, không nói gì.
"Con là nữ nhi sao?"
Ánh mắt nam tử áo đen lộ ra vẻ kinh ngạc, đang muốn hỏi sao nàng có thể biết, nghĩ lại lời "Sở Tích Nguyệt" dặn, liền ngậm nhanh miệng, không nói được một lời.
Mộ Dung Vân Thư cũng không quản hắn có phản ứng hay không, tiếp tục nói: "Lương vương cho ngươi bao nhiêu tiền để ngươi thay hắn làm việc?"
Nam tử áo đen nghe vậy mặt lộ vẻ tức giận, lát sau lại giữ vẻ mặt không chút thay đổi, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta thay Vương gia làm việc, không vì tiền."
"Không vì tiền, vậy chắc là vì báo ân?" Không đợi nam tử áo đen trả lời, Mộ Dung Vân Thư liền cười khanh khách nói: "Người vì chịu ơn mà báo đáp, thì vẫn còn lương tâm."
Nam tử áo đen giật mình, rũ mắt xuống không nói lời nào.
"Có thể nhờ ngươi giúp một việc không?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"Không thể." Nam tử áo đen quyết đoán cự tuyệt.
Mộ Dung Vân Thư làm như không nghe thấy hắn cự tuyệt, nói: "Đem cửa đóng lại."
Nam tử áo đen ngẩn ra, do dự một lát, đứng dậy đóng cửa lại.
"Đi ra ngoài cửa." Mộ Dung Vân Thư nhìn hắn nói.
Khóe miệng Nam tử áo đen nhếch một chút, nói: "Ta sẽ không để ngươi rời khỏi tầm mắt của ta."
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, "Nếu ngươi đem những lời này nói cho thê tử của ngươi nghe, nàng nhất định sẽ rất cảm động."
"Việc này không quan hệ với ngươi."
"Ngươi thấy qua thê tử của ngươi cho con bú sữa chưa?" Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nói một câu không liên quan gì.
Mặt nam tử áo đen lộ vẻ khó xử, không hé răng.
"Xem ra là không có." Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Nếu ngươi cũng chưa thấy qua nữ nhân khác cho trẻ con bú sữa, thê tử của ngươi cũng sẽ không trách ngươi."
Nam tử áo đen sửng sốt, lập tức đột nhiên ý thức được lời của nàng có ý tứ gì, vội vàng xoay người sang chỗ khác. Không phải là cho đứa nhỏ bú sữa sao, nàng không nên vòng một vòng lớn như vậy?
"Vẫn là ngươi đem cửa đóng lại đi. Dù chỉ là bóng dáng, vẻ hung thần ác sát của ngươi, cũng sẽ làm cho khẩu vị của con ta không tốt." Ngữ khí Mộ Dung Vân Thư thật là nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm cho lưng nam tử áo đen hung hăng rút vài cái.
Cuối cùng, nam tử áo đen buồn bực đi ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại.
Không biết qua bao lâu, khi nam tử áo đen còn đang đắm chìm trong sự tự trách chính mình đối với thê tử quan tâm quá ít, "Sở Tích Nguyệt" xuất hiện.
"Ngươi đứng ở chỗ này phát ngốc cái gì?" "Sở Tích Nguyệt" hỏi.
Nam tử áo đen hoàn hồn, đáp: "Nàng ở bên trong... cho đứa nhỏ bú sữa."
"Sở Tích Nguyệt" vừa nghe hắn trả lời liền hét lớn, "Cho tới bây giờ nàng chưa từng cho đứa nhỏ bú một ngụm sữa!" Nói xong một cước đá văng cửa ra, vọt vào trong phòng. Vẻ mặt Nam tử áo đen ảo não cũng đi theo vào.
"Lệnh tôn không có dạy ngươi, gõ cửa là lễ phép cơ bản nhất sao?" Mộ Dung Vân Thư bưng trà trong tay, vô cùng tao nhã chậm rãi giương mắt nhìn về phía người tới.
"Ngươi..." "Sở Tích Nguyệt" không dự đoán được Mộ Dung Vân Thư không bỏ trốn, sợ run một lúc lâu mới hung tợn nói: "Có thách ngươi cũng không dám trốn!"
Mộ Dung Vân Thư mím môi cười, nói: "Nơi này ăn ngon ở tốt, vì sao ta muốn chạy trốn?"
"Sở Tích Nguyệt" nghẹn lời, trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư không nói lời nào.
Lúc này, tiểu Mộ Dung ngồi ở trên bàn ăn bánh bao lại còn khanh khách nở nụ cười.
Mộ Dung Vân Thư vô cùng từ ái nhìn về phía tiểu Mộ Dung, nói: "Trẻ nhỏ cười nhạo người lớn là không đúng."
Tiểu Mộ Dung giống như nghe hiểu lời của nàng, đột nhiên không cười nữa.
"Thực ngoan." Mộ Dung Vân Thư mỉm cười sờ sờ đầu của con, lại nói: "Người Mộ Dung phủ chúng ta, đều được dạy dỗ. Không cần cười nhạo kẻ địch, nhìn bằng ánh mắt khinh thường là đủ rồi."
Tiểu Mộ Dung cái hiểu cái không nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó, cúi đầu ăn bánh bao.
Mộ Dung Vân Thư cũng không trông cậy hắn có bao nhiêu phối hợp, cười cười, không thèm nhắc lại, cúi đầu thưởng thức trà, rất có ý tứ "Đi thong thả, không tiễn".
"Sở Tích Nguyệt" hừ lạnh một tiếng, nhìn nam tử áo đen nói: "Giám sát chặt chẽ nàng. Hiện tại là ở trên biển, nàng sẽ không gây được trò gì, một khi lên bờ, không chừng sẽ nghĩ ra quỷ kế!"
Nam tử áo đen không nói tiếp, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thư. Tuy rằng hắn không biết đoạn thời gian mình ở bên ngoài kia, nàng đã làm gì ở trong phòng, hoặc là cái gì cũng không làm, nhưng chỉ bằng một chiêu nàng lừa hắn đi ra ngoài này, xem ra hắn đã không phải là đối thủ của nàng.
Ngữ khí không nhanh không chậm, biểu tình nhàn nhã, nhìn như gió êm sóng lặng, lại lộ ra hương vị âm mưu ở khắp nơi. Khó lòng phòng bị, nàng chính là người như thế. Trong lúc giơ tay nhấc chân, lộ vẻ bí hiểm nhìn thấu hết thảy cùng bình tĩnh nắm trong tay toàn cục.
Nam tử áo đen không hiểu, người bị bắt làm tù nhân rõ ràng là nàng, vì sao người lo lắng hãi hùng lại là hắn?
Canh giữ đến thế này, thật không biết là hắn quá thất bại, hay là nàng rất thành công.
"Ngươi thực thông minh." Nam tử áo đen thu hồi tầm mắt thấp giọng nói.
"Đa tạ khích lệ." Mộ Dung Vân Thư tiếp tục uống trà, nhàn nhã bình tĩnh, vững như Thái Sơn.
"Ngươi có thể không tin, hiện tại ta vô cùng chờ mong nhìn thấy ngươi bỏ trốn."
"Ta tin tưởng." Mộ Dung Vân Thư cười từ từ nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi rất ngạc nhiên ta sẽ lấy phương thức như thế nào trước sự canh giữ của ngươi mà bỏ trốn."
"Không sai. Ta muốn biết, thủ đoạn của ngươi rốt cuộc cao minh thế nào."
"Vậy ngươi sẽ phải thất vọng. Ta sẽ không bỏ trốn."
Nam tử áo đen kinh ngạc, "Vì sao?"
Mộ Dung Vân Thư không trả lời hắn, chỉ nhìn hắn cười cười, đứng dậy đem tiểu Mộ Dung đã ăn xong bánh bao ôm lấy đem tới trên giường, cười nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi. Trẻ nhỏ nên ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn."
Nam tử áo đen nghe vậy vẻ mặt đen thui, ăn xong ngủ ngủ rồi ăn đó là heo mà?
Vệ Chấn Thiên nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Lui ra."
"Dạ."
Vệ Chấn Thiên lại nói: "Đợi chút."
Binh lính lập tức quay lại, "Đại tướng quân còn có gì phân phó?"
"Chuyện này không nên nói với bất luận kẻ nào."
"Dạ."
Việc công đã xong, Vệ Chấn Thiên quay đầu nhìn doanh trướng Sở Trường Ca liếc mắt một cái, vẻ mặt trầm trọng đi trở về đại doanh của mình.
Trong doanh trướng Sở Trường Ca, đám người Sở Trường Ca nghe được rất rõ ràng cuộc đối thoại của Vệ Chấn Thiên cùng binh lính, trầm mặc không nói, không khí nặng nề.
"Ta đi giết hắn diệt khẩu!" Bắc hộ pháp nói.
Tây hộ pháp lườm hắn một cái, nói: "Vệ Chấn Thiên vừa chết, Yến quân tất nhiên chia năm xẻ bảy. Đến lúc đó cho dù cứu Thịnh vương trở về, Yến quân tất nhiên cũng không làm được gì."
"Nhưng mà hắn đã biết thân phận của giáo chủ!" Bắc hộ pháp nói: "Chết một Vệ Chấn Thiên sẽ còn có người thứ hai, đại tướng trong Yến quân rất đông, còn sợ không ai lãnh binh? Cho dù thực không có, cùng lắm thì ta làm!" Chuyện mang binh đánh giặc, mười tuổi hắn liền đã hiểu. Nếu không phải ý trời trêu người, hiện tại hắn cũng giống như phụ thân, tổ phụ, rong ruổi sa trường, chỉ trích đối phương, hăng hái thành đại tướng quân.
"Ngươi làm, ta không ý kiến, nhưng Yến quân sẽ không dễ dàng phục tùng ngươi." Nam hộ pháp nói.
"Ta biết nên làm thế nào cho binh lính tâm phục khẩu phục." Bắc hộ pháp bình tĩnh nói, ánh mắt thâm thúy vẻ mặt lạnh thấu xương, nghiễm nhiên là tay lão luyện một sa trường.
"Đủ rồi." Ánh mắt Sở Trường Ca lộ ra một chút không kiên nhẫn, thản nhiên nói, "Các ngươi đều đi xuống. Đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào quấy rầy ta."
Ba người Nam Tây Bắc liếc mắt nhìn nhau một cái, nối đuôi nhau rời khỏi.
Vừa ra khỏi doanh trướng, Tây hộ pháp liền nhịn không được chửi ầm lên, "Hoa Dạ Ly thực mẹ nó ti bỉ vô sỉ!"
Bắc hộ pháp sâu kín liếc hắn một cái, nói: "Đại Tây, chú ý hình tượng."
"Ngay cả hình tượng hắn cũng không có, ngươi bảo hắn chú ý như thế nào?" Nam hộ pháp thản nhiên nói.
Khóe miệng Tây hộ pháp co rút, "Không có hình tượng còn tốt hơn so với giả bộ thâm trầm!"
Bắc hộ pháp lại sâu kín liếc hắn một cái, "Đại Tây, Đại Nam là thực sự thâm trầm, không phải giả bộ."
Tây hộ pháp vừa nghe liền phát hỏa, nhảy dựng lên nói: "Ngươi rốt cuộc nghĩ ai tốt?"
"A..." Vẻ mặt Bắc hộ pháp không hiểu ngây cả người, nhẹ giọng nói: "Cô gái chân dài thắt lưng tinh tế."
"Ngươi..." Tây hộ pháp tức giận đến ngón tay phát run, nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Loại người thiếu não này, còn muốn làm tướng quân?"
Bắc hộ pháp không nói, phu nhân từng nói, không cần cùng nam tử thẹn quá hóa giận so đo.
"Đời này ngươi đừng mơ làm tướng quân, cả nhà ngươi đều đừng mơ làm tướng quân!" Tây hộ pháp nói.
Bắc hộ pháp nhìn hắn liếc mắt một cái, nói: "Đại Tây, ngươi tức đến hồ đồ có phải hay không? Ngoại trừ ta, cả nhà ta đều là tướng quân."
"... Ngu ngốc!" Tây hộ pháp mắng một câu, phẩy tay áo bỏ đi.
Bắc hộ pháp ngây cả người, nhìn về phía Nam hộ pháp, "Đại Nam, hắn bị thần kinh gì vậy?"
Vẻ mặt Nam hộ pháp thâm trầm nhìn bóng dáng Tây hộ pháp, bình tĩnh nói: "Xem trong nhân sinh của hắn, mọi người chỉ số thông minh không giống như hắn đều là thiếu não, ngươi không cần để ý đến hắn."
Nghe vậy, Bắc hộ pháp kỳ quái nhìn Nam hộ pháp liếc mắt một cái, nói: "Đại Nam, kỳ thật xem trong nhân sinh của ngươi, cũng là thế này đi? Người nói chuyện nhiều hơn so với ngươi, cũng không đủ thâm trầm."
"Ừ, giống như trong nhân sinh của ngươi, đầu óc so với ngươi tốt hơn, cũng không là người bình thường."
"..."
*
Trong doanh trướng, Sở Trường Ca ngồi ở ghế tướng quân, mệt mỏi xoa mi tâm (điểm ở giữa hai chân mày ^^), tâm phiền ý loạn nói không nên lời. Ồn ào náo động phàm trần thế tục này, thực khiến người chán ghét. Giờ này khắc này, Sở Trường Ca mới giật mình cảm thấy, mình đã sớm chịu đủ cuộc sống ngươi giết ta, ta giết ngươi. Chậm chạp không chịu lui ra, chỉ vì thói quen sống với vết đao, luôn luôn chuẩn bị giết người cùng bị giết.
"Vân Thư, chờ sau khi mọi việc kết thúc, ta nhất định mang nàng cùng Mộ Dung vĩnh viễn tránh xa phân tranh, nhất định." Sở Trường Ca thì thào nói nhỏ, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Vân Thư, nếu nàng là ta, nàng sẽ làm như thế nào?
Sở Trường Ca muốn dùng phương thức tư duy của Mộ Dung Vân Thư để giải quyết vấn đề, thật lâu sau, trước mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, nhất thời cảm thấy thế giới này không hề u ám.
*
Mỗi bữa một đĩa bánh bao một chén nước cứ tiếp tục, hiện tại Mộ Dung Vân Thư vừa nhìn thấy bánh bao đã muốn nôn. Nhưng mà tiểu Mộ Dung đối với tình trạng này lại rất vừa lòng, nhất là mỗi khi nam tử áo đen đưa tới bánh bao, luôn cười đến đặc biệt vui vẻ.
Hôm nay, nam tử áo đen lại bưng tới một đĩa bánh bao trắng. Người vừa đi vào cửa, tiểu Mộ Dung liền hoa chân múa tay vui sướng khanh khách nở nụ cười. Mộ Dung Vân Thư buồn cười vuốt vuốt mũi con, nói: "Tiểu Mộ Dung à, nhà Mộ Dung chúng ta mọi người sống an nhàn sung sướng, được nuông chiều từ bé, sao con lại dễ nuôi như vậy?"
Nghe vậy, vẻ mặt tiểu Mộ Dung ngây thơ nhìn về phía nàng, ánh mắt chớp chớp. (ta là ta bị đỗ hoàn toàn với bé này, ui, yêu quá ^^)
Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Đứa nhỏ đáng thương, nhất định là kế thừa từ chỗ cha con. Cũng đúng, ăn bánh bao so với ăn muối tốt hơn nhiều lắm, con hẳn là thấy đủ."
Nam tử áo đen vừa nghe Mộ Dung Vân Thư nói chuyện thần kinh liền khẩn trương, đem bánh bao cùng nước để trên bàn, yên lặng thối lui đến một bên.
"Ngươi có vợ con không?" Mộ Dung Vân Thư một mặt đem bánh bao xé thành miếng nhỏ bỏ vào trong miệp một mặt nói.
Nam tử áo đen giật giật khóe miệng, không nói gì.
"Con là nữ nhi sao?"
Ánh mắt nam tử áo đen lộ ra vẻ kinh ngạc, đang muốn hỏi sao nàng có thể biết, nghĩ lại lời "Sở Tích Nguyệt" dặn, liền ngậm nhanh miệng, không nói được một lời.
Mộ Dung Vân Thư cũng không quản hắn có phản ứng hay không, tiếp tục nói: "Lương vương cho ngươi bao nhiêu tiền để ngươi thay hắn làm việc?"
Nam tử áo đen nghe vậy mặt lộ vẻ tức giận, lát sau lại giữ vẻ mặt không chút thay đổi, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta thay Vương gia làm việc, không vì tiền."
"Không vì tiền, vậy chắc là vì báo ân?" Không đợi nam tử áo đen trả lời, Mộ Dung Vân Thư liền cười khanh khách nói: "Người vì chịu ơn mà báo đáp, thì vẫn còn lương tâm."
Nam tử áo đen giật mình, rũ mắt xuống không nói lời nào.
"Có thể nhờ ngươi giúp một việc không?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.
"Không thể." Nam tử áo đen quyết đoán cự tuyệt.
Mộ Dung Vân Thư làm như không nghe thấy hắn cự tuyệt, nói: "Đem cửa đóng lại."
Nam tử áo đen ngẩn ra, do dự một lát, đứng dậy đóng cửa lại.
"Đi ra ngoài cửa." Mộ Dung Vân Thư nhìn hắn nói.
Khóe miệng Nam tử áo đen nhếch một chút, nói: "Ta sẽ không để ngươi rời khỏi tầm mắt của ta."
Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, "Nếu ngươi đem những lời này nói cho thê tử của ngươi nghe, nàng nhất định sẽ rất cảm động."
"Việc này không quan hệ với ngươi."
"Ngươi thấy qua thê tử của ngươi cho con bú sữa chưa?" Mộ Dung Vân Thư bỗng nhiên nói một câu không liên quan gì.
Mặt nam tử áo đen lộ vẻ khó xử, không hé răng.
"Xem ra là không có." Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Nếu ngươi cũng chưa thấy qua nữ nhân khác cho trẻ con bú sữa, thê tử của ngươi cũng sẽ không trách ngươi."
Nam tử áo đen sửng sốt, lập tức đột nhiên ý thức được lời của nàng có ý tứ gì, vội vàng xoay người sang chỗ khác. Không phải là cho đứa nhỏ bú sữa sao, nàng không nên vòng một vòng lớn như vậy?
"Vẫn là ngươi đem cửa đóng lại đi. Dù chỉ là bóng dáng, vẻ hung thần ác sát của ngươi, cũng sẽ làm cho khẩu vị của con ta không tốt." Ngữ khí Mộ Dung Vân Thư thật là nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm cho lưng nam tử áo đen hung hăng rút vài cái.
Cuối cùng, nam tử áo đen buồn bực đi ra ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại.
Không biết qua bao lâu, khi nam tử áo đen còn đang đắm chìm trong sự tự trách chính mình đối với thê tử quan tâm quá ít, "Sở Tích Nguyệt" xuất hiện.
"Ngươi đứng ở chỗ này phát ngốc cái gì?" "Sở Tích Nguyệt" hỏi.
Nam tử áo đen hoàn hồn, đáp: "Nàng ở bên trong... cho đứa nhỏ bú sữa."
"Sở Tích Nguyệt" vừa nghe hắn trả lời liền hét lớn, "Cho tới bây giờ nàng chưa từng cho đứa nhỏ bú một ngụm sữa!" Nói xong một cước đá văng cửa ra, vọt vào trong phòng. Vẻ mặt Nam tử áo đen ảo não cũng đi theo vào.
"Lệnh tôn không có dạy ngươi, gõ cửa là lễ phép cơ bản nhất sao?" Mộ Dung Vân Thư bưng trà trong tay, vô cùng tao nhã chậm rãi giương mắt nhìn về phía người tới.
"Ngươi..." "Sở Tích Nguyệt" không dự đoán được Mộ Dung Vân Thư không bỏ trốn, sợ run một lúc lâu mới hung tợn nói: "Có thách ngươi cũng không dám trốn!"
Mộ Dung Vân Thư mím môi cười, nói: "Nơi này ăn ngon ở tốt, vì sao ta muốn chạy trốn?"
"Sở Tích Nguyệt" nghẹn lời, trừng mắt nhìn Mộ Dung Vân Thư không nói lời nào.
Lúc này, tiểu Mộ Dung ngồi ở trên bàn ăn bánh bao lại còn khanh khách nở nụ cười.
Mộ Dung Vân Thư vô cùng từ ái nhìn về phía tiểu Mộ Dung, nói: "Trẻ nhỏ cười nhạo người lớn là không đúng."
Tiểu Mộ Dung giống như nghe hiểu lời của nàng, đột nhiên không cười nữa.
"Thực ngoan." Mộ Dung Vân Thư mỉm cười sờ sờ đầu của con, lại nói: "Người Mộ Dung phủ chúng ta, đều được dạy dỗ. Không cần cười nhạo kẻ địch, nhìn bằng ánh mắt khinh thường là đủ rồi."
Tiểu Mộ Dung cái hiểu cái không nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó, cúi đầu ăn bánh bao.
Mộ Dung Vân Thư cũng không trông cậy hắn có bao nhiêu phối hợp, cười cười, không thèm nhắc lại, cúi đầu thưởng thức trà, rất có ý tứ "Đi thong thả, không tiễn".
"Sở Tích Nguyệt" hừ lạnh một tiếng, nhìn nam tử áo đen nói: "Giám sát chặt chẽ nàng. Hiện tại là ở trên biển, nàng sẽ không gây được trò gì, một khi lên bờ, không chừng sẽ nghĩ ra quỷ kế!"
Nam tử áo đen không nói tiếp, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thư. Tuy rằng hắn không biết đoạn thời gian mình ở bên ngoài kia, nàng đã làm gì ở trong phòng, hoặc là cái gì cũng không làm, nhưng chỉ bằng một chiêu nàng lừa hắn đi ra ngoài này, xem ra hắn đã không phải là đối thủ của nàng.
Ngữ khí không nhanh không chậm, biểu tình nhàn nhã, nhìn như gió êm sóng lặng, lại lộ ra hương vị âm mưu ở khắp nơi. Khó lòng phòng bị, nàng chính là người như thế. Trong lúc giơ tay nhấc chân, lộ vẻ bí hiểm nhìn thấu hết thảy cùng bình tĩnh nắm trong tay toàn cục.
Nam tử áo đen không hiểu, người bị bắt làm tù nhân rõ ràng là nàng, vì sao người lo lắng hãi hùng lại là hắn?
Canh giữ đến thế này, thật không biết là hắn quá thất bại, hay là nàng rất thành công.
"Ngươi thực thông minh." Nam tử áo đen thu hồi tầm mắt thấp giọng nói.
"Đa tạ khích lệ." Mộ Dung Vân Thư tiếp tục uống trà, nhàn nhã bình tĩnh, vững như Thái Sơn.
"Ngươi có thể không tin, hiện tại ta vô cùng chờ mong nhìn thấy ngươi bỏ trốn."
"Ta tin tưởng." Mộ Dung Vân Thư cười từ từ nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi rất ngạc nhiên ta sẽ lấy phương thức như thế nào trước sự canh giữ của ngươi mà bỏ trốn."
"Không sai. Ta muốn biết, thủ đoạn của ngươi rốt cuộc cao minh thế nào."
"Vậy ngươi sẽ phải thất vọng. Ta sẽ không bỏ trốn."
Nam tử áo đen kinh ngạc, "Vì sao?"
Mộ Dung Vân Thư không trả lời hắn, chỉ nhìn hắn cười cười, đứng dậy đem tiểu Mộ Dung đã ăn xong bánh bao ôm lấy đem tới trên giường, cười nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi. Trẻ nhỏ nên ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn."
Nam tử áo đen nghe vậy vẻ mặt đen thui, ăn xong ngủ ngủ rồi ăn đó là heo mà?
Tác giả :
Mặc Phong