Nhàn Thê Đương Gia
Chương 167: Phiên ngoại 15: Thiên hạ đệ nhất ngủ đế (năm)
Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc NhiGiơ tay chém xuống, trên mặt của Lãnh Tiêm Vân, ta đánh dấu chín chín tám mươi mốt vết đao, cho đến khi nhìn không ra dung mạo của ả thì thôi. Ngân quang ở lưỡi đao dưới ánh mặt trời chiếu xuống khiến ta hoa cả mắt. Lãnh Tiêm Vân rốt cục ngất đi. “Cứu nàng!" Ta cười nói. Nàng sao có thể chết? Nàng thiếu nợ Phượng Vũ , ta muốn nàng phải chịu khổ gấp ngàn lần. Ta muốn nàng sống, mỗi ngày đều sống trong địa ngục! Tiểu Lâu cho tới bây giờ đối với mệnh lệnh của ta chưa từng nghi ngờ. Hắn đi tới, đút Lãnh Tiêm Vân mấy viên dược, lại duỗi tay điểm mấy chỗ đại huyệt của nàng, ngăn cản nàng máu chảy mà chết. Ta cười đi về phía Bắc Hãn Tam vương gia bị dọa ngất ở bên kia, hòa ái dễ gần nói với thị vệ bên cạnh: “Đem hắn cứu tỉnh." Ta thấy được trong ánh mắt thị vệ kia toát lên vẻ sợ hãi, sau đó thất kinh ngồi xổm xuống lập tức vỗ vào mặt Tam Vương Gia, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt béo nịch kia đầy dấu hồng, Tam vương gia mới yếu ớt từ từ tỉnh lại. “Bệ hạ tha mạng. . . . . . Bệ hạ tha mạng. . . . . . Tất cả chuyện này, ta thật không biết. . . . . . Đó là do Bắc Đường Tẫn cùng Lãnh Tiêm Vân nữ nhân kia tính kế, thật sự chuyện này không liên quan đến ta. . . . . ." Người nọ giống như nhìn thấy ác ma, run rẩy gục trên mặt đất. Ta sờ sờ mặt của mình. Kỳ quái, ta đang cười mà, hắn tại sao lại sợ như vậy? Ta nhớ, Tiểu Phượng Nhi trước kia đã nói, ta cười lên, hẳn là nhìn rất được cơ mà . “Tam vương gia sợ cái gì? Quả nhân không trách ngươi. Quả nhân chỉ muốn để Tam vương gia mang phần lễ vật về cho Bắc Hãn Vương mà thôi." Ta cảm thấy giọng của mình rất ôn nhu, rất thân thiết. Tam vương gia sửng sốt, làm như hết sức không thể tin, sau đó lại mạnh mẽ dập đầu cầu xin tha thứ. Ta cau mày, chẳng lẽ thái độ của ta còn chưa đủ thành khẩn sao? Nếu hắn không tin, ta đây cũng chỉ có thể dùng hành động nói cho hắn rõ mà thôi. Đao giơ lên. Ta nghe thấy tiếng đại đao gào thét xé gió, rất là dễ nghe, ta cảm thấy nếu dùng đại đao cắt từ từ trên thịt sẽ rất có cảm giác, vô cùng khoái trá. Thì ra đem người mổ ra lại là một chuyện khiến người ta có thể vui vẻ như vậy, ta đến hôm nay mới hiểu được. Khó trách từ xưa đã có hình phạt thiên đao vạn quả đó, nghĩ đến cũng có chút đạo lý . “Này. Quả nhân không phải đã nói với ngươi rồi sao? Quả nhân chỉ muốn đem ngươi làm lễ vật tặng cho Bắc Hãn Vương thôi." Ta cười ném đao. Nhưng ta không nghe được âm thanh trả lời của Tam Vương gia. Bởi vì, hắn đã biến thành một đống tứ chi phân liệt. Ngón tay, cánh tay, ruột, tất cả đều vỡ vụn trong vũng máu. “Ọe!" Ta quay đầu lại nhìn, mới phát hiện ngoài Tiểu Lâu, tất cả mọi người đều đã nôn đến ngã trái ngã phải. Tiểu Lâu mặc dù sắc mặt xám như tro, nhưng rốt cuộc vẫn còn đứng thẳng tại nơi đó. Ta gật đầu, cười nói: “Các ngươi tốt nhất về rèn luyện hằng ngày đi, xác thực quá kém. Phải học tập Tiểu Lâu cho nhiều. Biết không?" Sau đó, Tiểu Lâu rất không nể tình mà bắt đầu nôn ọe. Hi Hòa năm thứ mười, thời buổi rối loạn như vậy. Sau khi Phượng Vũ hương tiêu ngọc vẫn, Hoàng đế từ đó tính tình đại biến. Cười nhạt, dồn cửu tộc tam triều nguyên lão tan thành mây khói. Danh tiếng bạo quân, từ đó vang dội. Dân chúng đều hoảng loạn. Ta sai người đem hài cốt Tam Vương Gia đựng vào trong hộp, đưa đến Bắc Hãn. Lãnh Tiêm Vân cũng bị mang trở về. Đề phòng nàng tìm chết, ta cắt lưỡi của nàng. Sau đó đem nàng cất vào trong một cái hũ, bỏ vào hầm ngầm. Mỗi ngày ta sẽ đi tới đó khắc trên mặt nàng tám mươi mốt vết đao, rồi tiếp tục tìm ngự y tốt nhất trong cung giúp nàng cầm máu. Lãnh Tiêm Vân đã sớm không còn nhuệ khí như ban đầu, nhìn ta bằng ánh mắt cầu khẩn. Ta biết, nàng muốn ta giết nàng. Nhưng ta là người tốt. Nàng hại chết Tiểu Phượng Nhi của ta, ta vậy mà vẫn để cho nàng sống. Lúc đó ta cười nói với Tiểu Đậu Tử , Tiểu Đậu Tử lại khóc. Ta nói ta cảm thấy tuyến lệ của Tiểu Đậu Tử ngày càng tốt hơn. Mặc dù hắn là thái giám, nhưng cũng quá giống nữ nhân đi. Cho nên, chuyện này, ta hung hăng phê bình hắn. Tiểu Đậu Tử vậy mà càng khóc mãnh liệt hơn: “Bệ hạ, ngài đừng như vậy. Hoàng hậu nương nương ra đi sẽ không an tâm ." Ta trừng hắn một cái: “Nói nhảm! Cái gì có đi hay không ? Tiểu Phượng Nhi đang chờ ta đấy!" Nhìn mặt trời một chút, nhanh chóng đã đến giờ chém đầu cửu tộc của Lãnh gia rồi. Ta chuyển hướng về phía Lãnh Tiêm Vân: “Quả nhân thiện tâm, để ngươi đưa tiễn đám người của Lãnh gia đoạn đường cuối cùng đi, để cho bọn họ biết rốt cuộc là người nào hại bọn họ thành như vậy." “A. . . . . . A. . . . . ." Lãnh Tiêm Vân vùng vẫy muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng nói không ra lời. Nhìn trong ánh mắt thống khổ của nàng, ta vậy mà càng lúc càng cảm thấy vui vẻ. Ngọ môn pháp trường, ta tự mình giám trảm. Ta cười nhìn một vài cái đầu tròn từ trên cổ rớt xuống, ta cười nhìn máu nhuộm cả vùng đất, ta cười nhìn những người này khóc. Nam, nữ, già, trẻ, một người ta cũng không bỏ qua. Tru diệt một trận kia, từ giữa trưa tiến hành đến mặt trời lặn về phía tây, mặt trăng nhú lên. Lãnh gia, từ đó bị diệt tộc. Dân chúng mang họ Lãnh cũng hoảng sợ lập tức thay đổi họ, từ đó, quốc nội không còn họ Lãnh. Ta nhìn máu tươi trên mặt đất phối hợp với ánh tà dương diễm lệ, cười nhàn nhạt. Thời gian phảng phất trở lại cái ngày mà ta quyết định trở thành đế vương, cũng là tình cảnh như vậy. Ta nghĩ, nếu ngày đó ta không có lưu lại, hoặc là Hách Liên Ái Nhàn không rời khỏi, có phải sau này cũng sẽ không xảy ra tất cả những chuyện dây dưa như vậy hay không? Nhưng ta may mắn, may mắn gặp được Phượng Vũ, may mắn có thể lấy được Phượng Vũ. Nếu không có nàng, ta nhưng không thể cảm nhận được tâm tình của phụ thân năm đó vì mẫu thân vứt bỏ ngôi vị hoàng đế, ta cũng không thể cảm nhận được mẫu thân dù lên trời xuống đất cũng chỉ nguyện phụng bồi phụ thân. Cho nên, ta không hối hận. Lúc ngủ, ta ôm bộ váy mà Phượng Vũ yêu thích trên giường. Ta vỗ nhè nhẹ bộ váy đó, cười nói với Tiểu Phượng Nhi chúc nàng ngủ ngon. Tiểu Đậu Tử lại đang ở bên cạnh ta khóc lên: “Bệ hạ, ngài đừng như vậy. . . . . . Nô tài nhìn thấy rất đau lòng. . . . . ." Ta phát hiện hắn gần đây hắn vô cùng thích nói những lời “Ngài đừng như vậy" này, ta cảm thấy hắn đúng là đến lúc thời kì mãn kinh rồi. Ta không để ý đến hắn, nằm ở trên giường tiếp tục suy nghĩ Tiểu Phượng Nhi của ta. Sơ sơ tính ra, Phượng Vũ theo bên cạnh ta đã mười năm. Mười năm có lẽ đối với người bên cạnh mà nói không coi vào đâu. Nhưng đối với ta sinh mạng mười sáu năm mà nói, mười năm cũng đã hơn phân nửa rồi. Đối với Phượng Vũ mà nói, lại càng tương đương với cả đời. Phượng Vũ dùng một đời làm bạn cùng ta, ta làm thế nào hồi báo nàng đây? Bởi vì ta, Phượng Vũ cho tới bây giờ không có bằng hữu nào cả. Thời điểm tiểu hài tử cùng lứa vui chơi với nhau, nàng lại phụng bồi ta cùng phu tử học tập những thứ khô khan kia. Nhưng nàng cũng không phàn nàn. Nàng thường nói một câu, có Tiểu Cơ là tốt rồi. Nếu nói như vậy, ta thật sự thiếu nàng quá nhiều. Phượng Vũ hiện tại ở nơi không có ta mà chờ đợi, nàng sẽ cô độc hoảng sợ đến thế nào! Cho nên, ta muốn mau sớm đi theo nàng! Tiểu Phượng Nhi, chờ ta! Rất nhanh, rất nhanh, ta liền sẽ đi tìm nàng! Mùa đông Hi Hòa năm thứ mười, Thiên Diễm cùng Nam Vũ dốc hết thực lực của một nước tuyên chiến cùng Bắc Hãn. Cơ Đế thân chinh, càng không thể vãn hồi. Từ đó, dân chúng lầm than, trôi giạt khắp nơi. Trận chiến này, ta không nhớ rõ đánh bao lâu. Ta chỉ nhớ được, ta mỗi lần đều xông lên đầu đội ngũ. Ta không nhớ rõ đã giết bao nhiêu người, ta chỉ nhớ được, ta muốn đem Bắc Đường Tẫn cùng toàn bộ Bắc Hãn chết theo. Nhìn thấy trước mắt một nhóm lại một nhóm binh lính Bắc Hãn té xuống, ta cũng không có cảm giác nào. Ta vẫn cong môi lên nở nụ cười. Ta nghe thấy có người la lên: “Sát thần mặt cười Thiên diễm đã tới, mau rút lui a!" Ta cảm thấy được người nọ trình độ đặt tên quá kém, ta chỉ đồng ý với hai chữ “Mặt cười", nhưng không ưa thích “Sát thần" . Bởi vì Phượng Vũ không thích ta giết người. Nếu để Tiểu Phượng Nhi nghe tên của ta như vậy, sẽ giận ta thì sao. Cho nên, ta đem cái người kêu gọi rút lui kia một đao chém thành hai nửa. Bắc Đường Tẫn đúng là một nhân vật. Lúc này vẫn có thể thập phần tỉnh táo phân tích hơn thiệt trước mặt, hắn cho là đối phó với chúng ta biện pháp tốt nhất chính là đánh bại từng người. Cho nên, hắn phái người đến quốc nội của Nam Vũ quấy rối.Quân đội Nam Vũ phải dừng lại, trở về nước xử lý nội loạn. Bắc Đường Tẫn cho là chỉ cần một người đối phó với thiếu niên đế vương như ta thôi, lấy kinh nghiệm cùng năng lực của hắn mà nói, đã đủ dư thừa. Nhưng hắn chính là muốn bảo vệ tánh mạng bảo vệ quốc gia của hắn, đương nhiên sẽ băn khoăn rất nhiều điều. Mà ta, là muốn đồng quy vu tận. Cho nên, quân đội Bắc Hãn liên tục bại lui như cũ. Quân đội Thiên Diễm vẫn mạnh như vũ bão, vẫn liên tục gánh trách niệm, thẳng đánh tới cửa Hoàng Đình Bắc Hãn. Bắc Đường Tẫn đứng ở trên cổng thành nhìn ta, thân thể ta không có chiến giáp, ngồi ở trên chiến mã nở nụ cười nhìn hắn. Phía sau là tiếng gọi ầm ỉ của Thiên Diễm binh sĩ . Bắc Đường Tẫn thở dài nói: “Cuối cùng quân cờ lại sai một chiêu a!" Ta cười: “Ngươi chẳng qua là đi nhầm một nước cờ mà thôi. Hoàng hậu của quả nhân, là người mà ngươi có thể động tới hay sao?" Bắc Đường Tẫn nhất thời mở to hai mắt nhìn. Đại khái lúc này, hắn mới hiểu được. Cuộc chiến tranh này rốt cuộc là vì cái gì —— chỉ là vì nữ nhân tên là Phượng Vũ mà thôi. Mà người đó, cũng là tất cả của ta. Ta tiếp tục cười hỏi: “Bắc Hãn Đại vương, phần đại lễ Tam vương gia kia ngươi thích không?" Bắc Đường Tẫn không nói nữa, vung kiếm lên tự vẫn. Ta nghĩ hắn hẳn biết rằng, nếu rơi vào trong tay ta, hắn cũng tuyệt đối không có đường sống, thậm chí nhục nhã sống không bằng chết. Hắn muốn giữ lại một chút tự ái của đế vương, cho nên hắn tự sát. “Đốt thành!" Sau đó ta cười phân phó nói. Phía sau binh sĩ sửng sốt, hai mặt nhìn nhau. Nhưng không dám làm trái với mệnh lệnh của ta, vội vàng chuẩn bị dầu hỏa cùng củi khô. Đối với một Quân vương mà nói, có lẽ có rất nhiều hiệp ước ràng buộc vô cùng cứng nhắc, thí dụ như binh lính đầu hàng không giết, phụ nữ và trẻ em không giết. Nhưng ta cho tới bây giờ cùng chữ “Nhân" là vô duyên, trong lòng của ta, chỉ có những người mà ta quan tâm. Những người khác, cùng ta không liên quan. Thời điểm đại hỏa dấy lên, ta nghe đến trong thành truyền ra tiếng kêu la khóc lóc, tiếng thét chói tai, thanh âm bi thương, nhưng ta vẫn cảm thấy vui vẻ nở nụ cười. Bởi vì, ta thấy được Phượng Vũ đang trong lửa hướng về phía ta vẫy gọi với ta. Ta nghe nàng nói: “Tiểu Cơ, ta tới đón huynh." Ta cười hướng nàng chạy qua. Ta nghe đến tiếng hô hoảng sợ của Tiểu Lâu : “Bệ hạ. . . . . ." Bệ hạ là cái gì? Ta không biết. Thân phận của ta bây giờ chỉ là người muốn vĩnh viễn theo ở bên cạnh Tiểu Phượng Nhi, là trượng phu của Phượng Vũ mà thôi! “Hách Liên Ái Cơ, ngươi dám đi tìm chết, ta liền vĩnh viễn không nhận đứa con trai này!" Bỗng nhiên, một âm thanh nữ nhân bộc phát xuyên qua tiếng người điệp điệp, truyền đến tai của ta. Ta mờ mịt nhìn lại, cách đó không xa ta nhìn thấy được phụ mẫu đã nhiều năm không gặp. Cha vẫn như cũ một thân bạch y, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi. Hắn che chở thật chặt mẫu thân áo tơ trắng bên cạnh, sợ hỗn loạn như vậy sẽ làm bị thương người. Mẫu thân vẫn trừng mắt đôi mắt lạnh lẽo, hai mắt đỏ bừng nhìn ta. Ta hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy mẫu thân như vậy. Ở trong ấn tượng của ta, nàng cho tới bây giờ luôn lạnh nhạt như nước, không giận không nóng nảy, lúc nào lại có thời điểm nàng không thể tự khống chế được như vậy. Ta cười nhìn bọn họ: “Cha, mẹ, các ngươi đã tới." Ta thấy được trong ánh mắt của họ sợ hãi càng ngày càng sâu đậm. “Tiểu đệ, ngươi đừng cười! Ngươi trở lại, mau trở lại!" Bỗng nhiên, một âm thanh nức nỡ của nữ nhân cách ta càng ngày càng gần. Một thân Hồng Y hiên ngang, mặt mũi cùng ta mấy phần tương tự, mang theo chút nước mắt nhìn ta. Ngay cả đã nhiều năm không thấy, nhưng phần huynh đệ ruột thịt này, làm sao có thể cắt đứt được đúng không? Ta biết, đó là Hách Liên Ái Thất. Ta đảo mắt, mới phát hiện bên cạnh Ái Thất đi theo một vị nam tử, giống như phụ thân che chở ẫu thân, hắn cũng che chở cho Ái Thất. Ái Thất đã tìm được người thật lòng vì nàng mà bảo vệ rồi, thật tốt . “Nương, hài nhi không phải đi tìm chết, hài nhi phải đi theo Phượng Nhi, giống như phụ thân phụng bồi nương, tỷ phu phụng bồi Thất Thất mà thôi. Nương, xin tha thứ hài nhi bất hiếu, không thể hầu hạ dưới gối của người. Hị vọng mẫu thân cùng phụ thân khoẻ mạnh trường thọ." Ta cong môi lên cười. Ta nhìn thấy trong ánh mắt của mẫu thân, phụ thân cùng Ái Thất là sự tuyệt vọng, ta thấy được trong mắt của bọn họ chiếu rọi lên khuôn mặt nở nụ cười của ta. Ta xoay người, tiếp tục hướng biển lửa đi tới: “Tiểu Phượng Nhi, thật tốt , có thể nhìn thấy nàng rồi!" “Hách Liên Ái Cơ, ngươi là tên khốn kiếp, không có đại ca đồng ý, ngươi muốn đi đâu?" Một thanh âm rống giận đến kinh thiên động địa. Ta sửng sốt, thuận tiện cười. Ngay cả Hách Liên Ái Nhàn cũng đã tới đây. Vốn là ta nghĩ , phút cuối cùng không gặp được tiểu tử Hách Liên Ái Nhàn kia, thật là đáng tiếc . Ta quay đầu, thấy một vẻ mặt hung ác của nam tử, trên mặt rõ ràng rất mệt mỏi. Ta có chút ngạc nhiên, Hách Liên Ái Nhàn từ trước tới giờ vẫn mang theo nụ cười không tim không phổi, chưa từng có chật vật cùng hoảng sợ như vậy. “Ca ca, cha mẹ cùng Thất Thất liền nhờ cậy huynh." Ta nói. Hách Liên Ái Nhàn ngẩn ra, đại khái là bị câu “Ca ca" của ta hù sợ. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên ta gọi hắn như vậy. Ta xoay người, không nhìn bọn họ nữa. Có thể trong phút cuối cùng nhìn thấy bọn họ, ta đã rất thỏa mãn rồi. “Khốn kiếp, khốn kiếp, ngươi trở lại. Ngươi nhìn kỹ đi, xem ai tới." Giọng Hách Liên Ái Nhàn lo lắng ở phía sau tiếp tục truyền tới. Ta cười. Còn có thể là ai? Phụ thân, mẫu thân, Ái Thất, Ái Nhàn, trên thế giới này người mà ta thân cận nhất là Phượng Vũ đã rời khỏi ta, ta muốn nhìn thấy nàng. Hiện tại, ta không phải đang đi hội hợp cùng với Phượng Vũ sao? “Tiểu Cơ." Một giọng nữ nhẹ nhàng ôn hòa xuyên thấu qua thần kinh của ta mà đi đến, hơi kinh ngạc. Ta bỗng nhiên dừng bước, nụ cười trên mặt cứ như vậy mà biến mất không còn tí dấu vết nào nữa. Ta không dám hô hấp, ta sợ lần nữa sẽ không thể nghe thấy âm thanh kia. “Tiểu Cơ, chàng muốn đi đâu? Mang ta cùng đi, được không?" Thanh âm mềm mại kia càng ngày càng gần. Ta không dám quay đầu lại, ta sợ cái thanh âm kia sẽ biến mất không thấy gì nữa. Ta nhìn thấy được một đôi giầy thêu đi tới trước mặt của ta, ta nghe âm thanh nhẹ nhàng của nàng nói: “Tiểu Cơ, ta đã trở về." Phảng phất giống như đã trải qua ngàn năm vạn năm, bởi vì thanh âm kia vừa mới vang vọng vào màng nhĩ của ta. Ta chậm rãi ngẩng đầu lên, thiếu nữ trước mặt không hề có dung nhân tuyệt thế như trước, những vết đao năm đó đã trở thành những đoạn sẹo trên da thịt, đan chéo khắp nơi, lượn quanh từng đoạn. Nàng giương mắt lên cười một tiếng, trong mắt của ta, vẫn như cũ xinh đẹp đến kinh người, giống như ánh sáng rực rõ ấm áp, trong nháy mắt quét sạch vẻ lo lắng trong lòng ta. Này, không phải là Tiểu Phượng Nhi của ta, thì là ai chứ? Nàng giơ tay lên, xoa bên mặt của ta: “Tiểu Cơ, chàng khóc." Ta nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nàng, rốt cục chân thật cảm nhận được sự tồn tại của nàng. Ta nhẹ nhàng khiển trách nàng: “Nói nhảm, là do trời mưa thôi." Phượng Vũ cười ôm cổ ta: “Ừ, là do trời mưa ." Ta cảm giác được một cổ lưu nhiệt lăn xuống đến phần gáy của ta, che lấy cỗ nhiệt trong lòng ta. Mùa thu Hi Hòa năm thứ mười hai, đánh dấu diệt quốc, Phượng đại lục từ đó chia ra hai phần thiên hạ. Sau khi Phượng Vũ quay về, Cơ Đế đại xá thiên hạ, Bắc Hãn vạn dân cuối cùng may mắn thoát khỏi khó khăn. Ta vốn cũng không tin tưởng lời nói của quỷ thần. Nhưng từ sau khi Phượng Vũ quay về, ta lại bắt đầu ăn chay. Ta muốn vì Phượng Vũ cầu phúc, ta muốn đem phúc phận của bản thân chuyển cho Phượng Vũ. Thấy trên mặt của Phượng Vũ hơi lộ ra vết sẹo xấu xí, ta rất đau lòng. Lần này chẳng qua là hủy dung, may mắn Hải Vực thông hướng chính là đại lục Long Chi, lại may mắn Phượng Vũ được Hách Liên Ái Nhàn cứu. Nhưng lần sau, vạn nhất không có chuyện ngẫu nhiên như vậy nữa, thì làm sao bây giờ? Phượng Vũ mỗi lần đều khuyên ta: “Không có chuyện gì, Tiểu Cơ. Đều nói hồng nhan bạc mệnh, nếu không có những vết đao này trên mặt, ta thật sự đã chết rồi. Giống như ta bây giờ, nhất định có thể sống thật lâu dài." Nhưng ta vẫn còn lo lắng. Ta không tiếp tục sát sinh nữa, ta cố gắng trị quốc, ta sợ trời cao đem tội năm đó ta tru diệt đổ lên trên người Phượng Vũ. Cuộc sống bình thản như vậy mãi cho đến mùa đông Hòa Hi năm thứ bốn mươi, thân thể Phượng Vũ luôn luôn khỏe mạnh đột nhiên ngã bệnh. Ta ôm nàng ngồi ở trong ngự hoa viên thưởng thức cảnh tuyết. “Tiểu Cơ, ta thật muốn cùng chàng nhìn hoa đào sang năm." Vẻ mặt Phượng Vũ tái nhợt, nói nhỏ. Ta trách một tiếng: “Sau này hoa đào hàng năm, Tiểu Phượng Nhi cũng sẽ cùng ta nhìn." “Ta trộm của ông trời nhiều năm như vậy, có thể theo bên cạnh Tiểu Cơ, ta nên thỏa mãn rồi." Phượng Vũ ôn nhu cười. Ta không nói chuyện. Thật ra thì ta biết, ngay từ năm đó Phượng Vũ rơi xuống thiên nhai vốn là đã chết. Nhưng nàng tưởng niệm ta, không chịu thoát hồn. Long Chi đại lục có một người thuật sĩ họ Văn đúng lúc đi tìm Hách Liên Ái Nhàn, vừa vặn đụng phải Phượng Vũ, liền tặng một chuỗi Hồn Châu, chỉ nói đã cố gắng hết sức, còn lại phải xem thiên mệnh. Đại khái là do ý niệm muốn trở về bên cạnh ta quá mạnh mẽ, đã làm cho hồn phách của nàng lưu lại thân thể, có thể hồi sinh. Ta nghĩ, ta cũng nên thỏa mãn rồi. Phượng Vũ theo đi theo ta hai mươi tám năm, ta còn có cái gì cảm thấy chưa đủ chứ ? “Tiểu Cơ, ta có từng nói với chàng chưa, trên thế giới này, ta yêu nhất là chàng, chính là chàng." Phượng Vũ giọng càng ngày càng yếu. Ta nở nụ cười, thật lòng cười: “Tiểu Phượng Nhi, ta cũng vậy, yêu nhất là nàng." Phượng Vũ cười nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy xuống trên tay của ta. “Lạch cạch" một tiếng, Hồn Châu màu đen trên cổ tay Phượng Vũ rốt cục cũng chia năm xẻ bảy. Ta ngẩng đầu, nhìn thấy trên cây đào phía xa, có một gốc cây hoa đào thế nhưng đạp tuyết nở rộ. Ta cúi người đến gần bên tai Phượng Vũ: “Tiểu Phượng Nhi, nàng nhìn đi, hoa đào nở rồi. Sau này, hoa đào hàng năm, chúng ta cùng nhau nhìn nhé." Sử sách viết rằng mùa đông Hi Hòa năm thứ bốn mươi, sau khi Phượng Vũ mất đi. Màn đêm buông xuống, Cơ Đế ôm phượng thể hoàng hậu thật lâu ngồi trên Chiêu Minh điện, Chiêu Minh điện, là nơi mà ngày đó Đế Hậu thành thân. Ngày thứ hai, người hầu đi vào điện, giật mình đều không thấy bóng dáng của Đế hậu. Có người nói, trời cao cảm động cho chân tình của Đế hậu, để bọn họ đi làm thần tiên, có người nói, Cơ Đế mang theo hoàng hậu đến một thế ngoại đào nguyên, từ đó, trải qua cuộc sống vui vẻ, cũng có người nói, Cơ Đế không đành lòng hoàng hậu một mình xuống hoàng tuyền, liền đuổi theo. Nhưng sự thật đến tột cùng như thế nào, không có ai biết chính xác. Hậu nhân bình luận những thị phi ưu khuyết điểm của Cơ Đế, sau khi điều tra chính sử, từng cảm thán viết rằng: đây là vị hoàng đế, một ưu điểm một khuyết điểm này, đều chỉ vì một nữ nhân.
Tác giả :
Tây Lâu Tiểu Nam