Nhàn Thê Đương Gia
Chương 150: Long Đế Phượng Hậu
Edit: Funny Beta: Tiểu Ngọc NhiTiểu hoàng đế chiếu thư thiên hạ, chỉ nói ngôi vị để cho người có tài Dực Vương Hách Liên Vân Lẫm. Vào mùa hạ, cử hành đại điển lên ngôi. Niên hiệu “Ung Hòa" . Ngày đó lên ngôi, trời quang vạn dặm. Vân Lẫm đi lên tổ miếu ở đài cao để tế tổ, bày tỏ với tổ tiên, phong chính thất Cơ gia làm Hậu.Hành động lần này làm cho chúng đại thần kinh ngạc không dứt. Xưa nay, nghi thức phong hậu, cho tới bây giờ đều là thực hiện sau khi lên ngôi đại điển, mà người làm Hậu sẽ được chúng đại thần cùng nhau tuyển chọn. Tuy nói kia Cơ gia thất nữ là chính thê của bệ hạ, nhưng mọi người đều biết, ban đầu người kia là quả phụ Chiến gia. Hiện tại nữ nhân này, làm sao có thể trở thành quốc gia chi mẫu, mẫu nghi thiên hạ được chứ? Nhưng bệ hạ đã ở trên dàn tế tuyên cáo như thế, bọn họ cho dù có ý kiến gì nữa, cũng không còn kịp rồi. Cung giám đã được phong tước một tầng tiếp một tầng truyền xuống phía dưới. Vân Lẫm đương nhiên biết từ xưa đến nay việc đế vương không vụ lợi. Nữ nhân của đế vương, cũng phải cùng quốc gia chánh trị mà lo lắng. Cho nên hắn mới hành động tiền trảm hậu tấu. Trừ Thất Nhàn, hắn không cho bất kì kẻ nào đứng lên vị trí này. Cùng hắn sóng vai , chỉ có thể là Thất Nhàn. Cho nên, trong Triều đại Thiên Hoàng xưa nay chưa từng có, đại điển lên ngôi cùng nghi thức phong hậu được tiến hành cùng thời điểm. Vân Lẫm ngồi trên Long Điển, Thất Nhàn ngồi trên Phượng Điển, được bọn thị vệ bảo hộ, tiến vào Cung. Kinh Đô muôn người đều đổ xô ra đường, dân chúng rối rít tụ lại hai bên đường lớn, muốn được nhìn thấy dung nhan chân thật của Long Đế Phượng hậu. Trên phố hiển nhiên không giống như trò đùa ba năm trước đây xem tiểu hoàng đế lên ngôi. Mặc dù tai tiếng của hoàng gia cấm kị truyền ra bên ngoài, nhưng dân chúng luôn luôn có cách biết được chút ít sự việc. Thí dụ như Vân Lam cùng tiểu hoàng đế Hách Liên là cốt nhục không hợp pháp của hoàng tộc, vừa thí dụ như Phúc Vương cấu kết ngoại tộc, muốn chia rẽ bầu trời. Bây giờ Dực Vương, lúc này đã là bệ hạ, chính là anh hùng cứu quốc trong lòng dân chúng. Mà Dực Vương Phi, hoàng hậu lúc này, cũng là một nữ nhân hiếm thấy. Trong lúc nhất thời, chuyện của Đế Hậu nhiều năm về trước được truyền ra. Đám người bên ngoài rộn ràng, xa xa một Tử lão đầu một Xám lão đầu đang đứng. Tử lão đầu cười toe toét miệng, khó có được lộ ra nụ cười từ ái, sau đó xoay người: “Lão Xám, chúng ta cần phải đi rồi." Xám lão đầu liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi không làm thái thượng hoàng, yên tĩnh mà hưởng phúc đi ?" Tử lão đầu nhìn sang phía chân trời, trên mặt vút qua như có như không, thở dài nói: “Một vài ân oán của chúng ta rốt cục đã chấm dứt rồi, chúng ta những lão nhân gia còn đi xem náo nhiệt gì nữa đây? Hãy để cho ân oán năm đó tiêu tán đi thôi." Xám lão đầu lại ra sức liếc hắn một cái: “Ngươi bị quỷ ám vào người sao?" “Có ý gì?" Tử lão đầu xoay đầu lại, mở to hai mắt nhìn. Xám lão đầu thong thả mà phun ra một câu: “Nếu không làm sao ngươi nói ra được lời đứng đắn như vậy?" Tử lão đầu nghe vậy, chán nản, thái dương thậm chí nhảy dựng lên . Xám lão đầu này, từ nhỏ chính là luôn tìm cách chọc tức hắn . Bạn chí cốt cả đời, không có một ngày không bị người này trưng cái gương mặt như quan tài kia . Qủa thật giống với nhi tử mặt chết của hắn nha. “Uy! Xác định Lẫm Nhi nhà ta không phải con ngươi sao? Ngươi xác định năm đó không khai báo sai nhi tử chứ?" Tử lão đầu từ trên xuống dưới đánh giá hắn. Đối với loại câu hỏi nhàm chán này, Xám lão đầu lựa chọn trực tiếp là không nhìn. “Tiểu ác ma không tới sao?" Nói sang chuyện khác. Tử lão đầu bĩu môi: “Tiểu tử kia, chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa. Cũng không nghĩ, là ai một tay đem hắn nuôi lớn, thế nhưng chết sống cũng không chịu đi theo ta!" Chân mày Xám lão đầu giật giật, một tay nuôi lớn hắn sao? “Dù sao tiểu tử kia thông minh, y thuật cũng coi như nhớ được cơ bản. Ta liền đem độc kinh ném cho hắn, để cho tự hắn nghiên cứu mới được. Như vậy cũng tốt, rốt cuộc chúng ta không cần cả ngày phải tìm người. Chúng ta rốt cục có thể thanh nhàn yên tĩnh đi thưởng thức các món ngon ở thiên hạ rồi. Đúng rồi, lần trước chúng ta đã ăn ở Dực Dương Thôi, tiếp theo đi đâu đây?" Tử lão đầu ban đầu vẫn tức giận, vừa nói đến thức ăn ngon, lập tức mặt mày lại bắt đầu hớn hở lên. Thấy Xám lão đầu thật lâu cũng không trả lời, Tử lão đầu xoay đầu lại: “Sao thế?" “Ta đang nghĩ tới chúng ta có phải hay không đã quên một chuyện. Ba năm trước đây, trong hoàng cung, nữ nhân. . . . . ." Xám lão đầu suy nghĩ kĩ càng nói. Không đợi hắn nói xong, Tử lão đầu nhảy lên: “Nữ nhân? Nga nga, ngươi không tuân thủ đạo làm chồng rồi rồi! Ta phải nói cho con trai con gái của ngươi mới được!" Xám lão đầu chặn ngang một cái: “Già mà không đứng đắn! Nói hưu nói vượn!" “Ta làm sao nói nhảm chứ? Ngươi đã lớn tuổi mà còn nhắc đến nữ nhân, ngươi mới thật sự là già mà không đứng đắn nha. . . . . ." Hai người nói chuyện với nhau càng lúc càng xa, dần dần trở thành hai điểm nhỏ. Mà chuyện mà bị hai người quên mất, bởi vì Tử lão đầu ngắt lời, cũng không thể nào nhớ ra nữa, thế cho nên sau này Thất Nhàn biết chân tướng, nghiến răng nghiến lợi một trận, dĩ nhiên việc này nói sau. Ba năm qua Thiên Hoàng triều đổi ba hoàng đế, khiến cho các tộc nhỏ không biết phụ thuộc vào ai. Mọi người đều ngấm ngầm xem xét, ai cũng không muốn làm chim đầu đàn kia. Nếu như hoàng triều biến đổi thêm nữa lần, người nào có thể biết được ngày thứ hai, có phải lại thay đổi Hoàng đế hay không. Vì chuyện này, Vân Lẫm cảm thấy thật sự muốn rối tung lên. Đang lúc này, Thác Bạt Quy đại biểu mang theo tộc dẫn đầu vào triều ủng hộ. Thất Nhàn nghe thấy, nhẹ nhàng cười một tiếng. Năm đó gieo xuống cái gì, hôm nay sẽ thu lại kết quả ấy. Miêu Y vừa làm tiên phong, các bộ tộc khác không bao lâu, liền vào triều biểu lộ sự chân thành. Nam Vũ, Bắc Hãn rối rít phái sứ giá đến đây chúc mừng. Đối với việc Vân Lẫm xưng đế, Phượng Lai không có gì là ngoài ý muốn, hơn nữa còn cảm thấy rất cao hứng . Rối loạn ở Nam Vũ tương đối đã được ổn định, cần các cường quốc đồng minh làm ủng hộ. Thân là người nắm giữ quyền, nàng tự nhiên không cần lo lắng cơ hội lợi dụng lúc người khác gặp khó khắn. Bắc Đường Hành nhưng lại lo lắng, chẳng qua là duy trì vẻ ngoài bình tĩnh. Dù sao nhi tử nhà mình nhiệm vụ thất bại, rơi vào tay ngươi khác. Lúc này hắn vừa không dám lộ liễu xé nát sự ổn định trước mắt , dù sao bất kể quân sự Bắc Hãn cường đại như thế nào, cũng không thể đồng thời ngăn cản được Thiên Hoàng cùng Nam Vũ. Vân Lẫm lấy Bắc Đường Tẫn đổi lại hiệp nghị liên minh Bắc Hãn, liền để hắn đi trở về. Phế đi công phu Bắc Đường, đối với một người văn võ song toàn,một vị thái tử quyền cao chức trọng mà nói ,đã là trừng phạt lớn nhất. Mà lúc này, Thiên Hoàng triều chưa ổn định, đầu tiên cần làm chính là dẹp yên nội bộ, dĩ nhiên không để chỉ vì Bắc Đường Tẫn mà cùng Bắc Hãn đao thương tương tàn. Đối với có các đại thần có công, Vân Lẫm tất nhiên sẽ khen ngợi, cũng vì ở trong triều đình củng cố thêm lực lượng của bản thân. Lôi Phong quân cuối cùng cũng được trở lại như thường, Lôi Dã phong trở thành Trần Biên tướng quân. Đang tham dự vào việc sắp xếp chánh quân trong bộ phận của Lôi Phong Quân. Cơ Y duệ được phong làm hữu tướng. Lâm Doãn Chi phong Hàn Lâm viện học sĩ. Nhị Tuyệt không muốn làm quan, liền theo hắn. Triều đình cơ bản đã ổn định, chúng thần liền không thể tiếp tục nhẫn nại. Tả tướng nhiều lần khuyên can nói, hậu cung là cách giúp thăng bằng thế lực quan trọng trong triều đình, cần phải tuyển chọn một ít nữ nhi của các quan thần vào, vẫn là ổn định tâm của các đại quan thần, khiến mọi người không nên không vì chủ nhân mà suy nghĩ. Vân Lẫm mỗi lần đều mặc kệ. Rốt cục ở một lần lâm triều nào đó vào ba tháng sau, có người đưa ra ý muốn mở rộng hậu cung. “Bệ hạ, ngài cần chính yêu dân, quả thật là phúc của vạn dân. Bệ hạ đối với Hoàng hậu nương nương tình cảm cũng khiến cho chúng thần cảm động. Chẳng qua là, hậu cung từ trước đến giờ đều không có tiền lệ độc sủng. Vi thần đã thương lượng, chọn một vài nữ nhi ưu tú tiến cung , thứ nhất sẽ giúp hoàng hậu nương nương phân ưu, thứ hai cũng không làm trái với quy củ của tổ tiên ." Lễ bộ Thượng thư nói như vậy. “Đúng vậy. Bệ hạ, vi thần đồng ý với thuyết pháp của Trang Đại Nhân." Phía dưới là một trân thanh âm phụ họa. Những người này, dĩ nhiên là đang tính toán hắn đấy. Đối với ngôi vị hoàng hậu, bọn họ không có tranh giành, dĩ nhiên muốn nữ nhi của mình tranh giành cơ hội vào cung. Có hoàng thất đảm bảo, trong lòng bọn họ dĩ nhiên sẽ yên tâm hơn. Dù sao, ai cũng sợ, Tân Đế lại đột nhiên lật lại nợ cũ. Trong bọn họ có rất nhiều người, năm đó đều là trung thần một phái của Vân Lam. Vân Lẫm trầm ngâm chốc lát, chuyển hướng về Cơ Y duệ: “Hữu tướng đại nhân, ngươi nghĩ sao?" Cơ Y duệ tiến lên một bước: “Vi thần cho là bệ hạ vừa lên ngôi, chuyện hậu cung cũng không cần vội. Trong triều còn có rất nhiều vấn đề cấp bách cần giải quyết, so với chuyện này, không biết quan trọng hơn biết bao nhiêu lần. Các vị đại nhân sao không đem sức lực đặt vào trong quốc sự, thí dụ như nạn lụt ở Hoài thành , các vị đại nhân không bằng trước tiên tham thảo việc này một chút." Hắn tất nhiên sẽ cố hết sức mà bao che người của mình. Chính là vì giúp Thất Nhàn vừa mới tiến vào triều … lão già này chính xác là ăn no rỗi việc , sau này muốn đưa mỹ nhân vào cung. Hắn không rõ ý của Vân Lẫm cho lắm, nhưng nhìn thấy hắn tức giận , thế nào cũng phải vì Thất Nhàn mà bảo vệ cửa ải này. Lễ bộ Thượng thư không phục, tiến lên trách mắng: “Cơ đại nhân lời ấy sai rồi. Chuyện của bệ hạ chẵng lẽ không quan trọng sao? Chuyện của bệ hạ không phải là quốc gia đại sự sao?" Cơ Y duệ quét mắt nhìn hắn một cái: “Mạc tướng dĩ nhiên không phải là ý này. Chẳng qua là, việc mở rộng hậu cung không thích hợp vào tình cảnh rối loạn như hiện giờ. Trang đại nhân chẳng lẽ muốn bệ hạ trở thành một hôn quân sao ?" “Ngươi. . . . . ." Lễ bộ Thượng thư vừa muốn đánh trả. Lại bị Vân Lẫm một câu cắt đứt: “Cơ đại nhân nói rất có lý. Chuyện hậu cung sau này hãy bàn luận. Lúc này, trước tiên nên nói chuyện trị thủy của Hoài Thành đi. Các vị ái khanh, có đề nghị gì chứ?" Bệ hạ đã nói thế, mọi người lúc này cũng chỉ đành hậm hực thôi. Nhưng mí mắt của Vân Lẫm liền nhảy lên, mới vừa rồi hắn liếc thấy trong nội điện một mỗ tiểu quỷ đang yên lặng ngồi bên cạnh, lúc này sau khi thảo luận việc nạp hậu cung, lại vô tung vô ảnh mà biến mất. Tiểu quỷ này, không nên cho hắn thêm phiền toái thì tốt hơn. Tiểu tử dĩ nhiên là nghe xong nhanh chóng chạy như bay. Lúc này, trong lòng của hắn là sung sướng đến cỡ nào. Cha của hắn muốn thành thân với nữ nhân khác, nói cách khác Nương của hắn sau này sẽ là của một mình hắn rồi! Cha không còn tư cách gì mà tranh với hắn nữa ! Tiểu Ái Nhàn một đường cười thoải mái trở lại Phượng Nghi cung, khiến cho cung nhân trên đường cảm thấy sửng sốt , cho là vị tiểu tổ tông này rốt cục đã nổi điên rồi. Từ sau khi Đại hoàng tử chuyển vào cung, tất cả mọi người được chứng kiến công phu gây chuyện của hắn, thật là một hài tử vô cùng hoạt bát, thí dụ như ngự thiện phòng bị hắn đốt, Ngự dược phòng bị hắn trộm. Tất cả những chuyện này, làm ọi người dở khóc dở cười. Vào Phượng Nghi cung, tiểu tử liền mượn bao y phục, cướp đoạt những đồ vật có giá trị bên trong phòng . Trong chén bạc kia có viên Dạ Minh Châu cực lớn nghe nói là bảo vật của Hải Tháp, chúc mừng cha hắn làm hoàng đế mà kính dâng lễ vật, được cha mình dùng làm vật chiếu sáng ẫu thân. Ừ, vật này tuyệt đối có thể mua được giá tốt. Bò lên ghế, liền gở viên Dạ Minh Châu kia xuống, nhét vào bao y phục của mình. Đảo mắt, liền nhìn thấy ở trước bàn treo vòng tay Lưu Ly ngũ thải (*năm màu sắc). Đây đối với vòng tay cũng là cống việc do bộ tộc khác dâng tăng, cha của hắn cũng đựng trong hộp trang sức trên bàn nhỏ. Chậc chậc, thật là lãng phí nha. Đôi tay mập mạp vươn ra ra, lại đem vòng tay lấy xuống, nhét vào trong bao y phục. Nhìn lại, câu đối Lưu Tiên quý giá trên cửa kia không tồi, trên giá sách cái chuôi của tiểu đao gắn đầy châu báu giá tiền cũng không rẻ. . . . . . Ánh mắt tiểu tử như nổ đom đóm. Phát tài phát tài rồi, đem tất cả những thứ này đem đi bán, tuyệt đối có thể giàu có đến chảy mỡ nha. Mặc dù lão cha không có gì tốt, nhưng không thể không nói, cả phòng bảo vật của mẫu thân, cũng đều là công lao của lão cha đó. Thất Nhàn dỗ hai đứa nhỏ xong, ra đến ngoài sảnh, nhìn qua chính là thấy một màn cảnh tượng như vậy. Nhi tử lớn của nàng đang lấy tốc độ nhanh chóng mà lấy đi những đồ vật trân bảo trong phóng, vẻ mặt tham lam, khóe miệng còn có cười khúc khích một chút, cảnh tượng giống như gặp được cái gì xinh đẹp vậy. Thất Nhàn nhíu mày, đứa nhỏ này, vừa bị cái gì kích thích đây? “Con làm cái gì đấy, muốn đem Phượng Nghi Cung của mẫu thân con lục lọi hết hay sao?" Nàng nghi ngờ mở miệng hỏi. Người này trộm hết Ngự dược phòng, lúc này còn muốn trộm đồ trong cung của mẫu thân mình nữa sao? “Nương, Tiểu Nhàn đang tính toán cho cuộc sống sau này của chúng ta." Tiểu tử cũng không quay đầu lại, nhanh chóng lần nữa nhét vào viên trân châu mã não. “Tính toán ? Tính toán cái gì ?" Một câu nói khiến cho Thất Nhàn không giải thích được. “Chúng ta muốn xuất cung a!" Tiểu tử lúc này mới quay đầu lại, trên dưới quét qua Thất Nhàn một cái, “Nương, ngươi xem một chút một thân trang phục của người, khẳng định vẫn không thể nào giấu được ngân lượng riêng được. Huống chi Tiểu Nhàn là nam tử hán, đương nhiên phải tích lũy ít tiền để nuôi Nương nha." Thất Nhàn ngạc nhiên cúi đầu nhìn bản thân một chút. Quả thật , lối ăn mặc này, ở trong hoàng cung vàng son lộng lẫy này , xác thực là lộ liễu một chút. Nhưng nàng vẫn không cần những sợi chỉ quý báu trên xiêm y giống như ánh vàng rực rỡ nguyên bảo , mặc dù quý lệ, nhưng mặc ở trên người mình, thật đúng là không thoải mái. Vì vậy, trang phục chánh này từ sau khi phong vị nàng cũng chỉ mặc qua một lần. Từ nay về sau, nàng vẫn mặc y phục thường ngày là áo tơ trắng, bình thường đi dạo trong cung cũng sẽ bị thị nữ trong cung che đậy hết. Nhưng là, tại sao muốn xuất cung? Nam nhân nhà nàng không phải đang làm hoàng đế sao? Tiểu tử lúc này lại nói: “Hôm nay, trên điện những vị bá bá kia nói muốn chọn một vài nữ nhân theo cha." Vẻ mặt thần bí. Thất Nhàn khẽ cười một tiếng, tiểu tử này không đi làm gián điệp, thật là đáng tiếc. Tìm cái ghế, ngồi xuống: “Ngươi vừa đi nghe rồi sao?" “Là dò xét! Dò xét!" Tiểu tử sửa lại từ ngữ, “Tiểu Nhàn ta là vì hạnh phúc của nương mới đi để ý đến nhất cử nhất động của lão cha . Nếu không, ai thèm để ý đến hắn?" Vừa nói, còn khinh thường giương đầu lên. “Được rồi. Vậy con dò xét được cái gì?" Thất Nhàn buồn cười. Con ngươi tiểu tử đảo một vòng, sinh động như thật miêu tả lên: “Những bá bá kia a, nói muốn đưa mỹ nữ tiến cung. Phụ thân được một trận hưng phấn a, con nhìn thấy vẻ mặt như xác chết kia bắt đầu sáng ngời lên, liền gật đầu trầm trồ khen ngợi. Thật là quỷ đói háo sắc nha!" Thật ra thì phía sau, hắn nào biết rằng cha mình phản ứng ra sao chứ, hắn chỉ nghe được có người tiến lên khuyên ngăn thôi, cảm thấy cao hứng, liền chạy trốn. Nhưng cha hắn không có cự tuyệt mà! Nhất định sẽ tiến hành như tưởng tượng của hắn thôi. Cho nên, việc này hắn cũng không coi là gạt người nha. Thất Nhàn theo bả vai tiểu tử nhìn lại phía sau, cạnh cửa nam nhân đang khoác hoàng bào con ngươi âm ngoan nhìn chằm chằm tên tiểu tử trước mặt mình đang kể đến kích động cao ngất, nước bọt bay tung tóe. Há miệng, muốn nhắc nhở: “Con. . . . . ." Cái kia tiểu tử quá kích động rồi, thoáng cái cắt đứt Thất Nhàn: “Nương,người yên tâm. Cha không nhớ người rồi, còn có Tiểu Nhàn." Nói xong vỗ vỗ lên bộ ngực mập mạp, “Tiểu Nhàn nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối nương." Thất Nhàn ngạc nhiên há miệng, mặc dù cảm động vì quyết tâm của tên tiểu tử này. Bất quá, nàng vẫn vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đứa nhỏ này, hôm nay nàng cứu không được rồi. Tiểu Ái Nhàn đang nói đến hùng hồn, đang chờ mẫu thân nhà mình kích động với tới ôm lấy hắn. Đến đây đi, đến đây đi, hắn không ngần ngại nương đem xiêm y của hắn khóc ướt đâu. Đang lúc này, tiểu tử không tự chủ rùng mình một cái. Nhìn cửa sổ bên ngoài, hiện tại là mùa thu rồi, làm sao đột nhiên trở nên lạnh chứ, giống như mùa đông nha. Quay đầu lại muốn gọi Hỉ Nhi mang âm lô lên. Đối diện, nhưng lại là khuôn mặt của ác quỷ. Nếu như, ánh mắt có thể giết người, hắn đoán chừng đã chết dưới đôi mắt như lưỡi đao ở sau lưng này vô số lần rồi. “Quỷ a!" Tiểu tử không tự chủ liền hô lên , trong tay khẽ run rẩy, bao y phục trên tay thẳng tắp mà rơi xuống mặt đất, Dạ Minh Châu, thủy tinh hạt châu đinh đinh đang đang lăn đầy trên đất. Không đợi “Quỷ" trước mắt mở miệng, tiểu tử theo bản năng một quyền đưa ra ngoài. Nương đã dạy hắn, gặp quỷ không thể sợ, nếu so với quỷ đáng sợ hơn. Cho nên, hắn là vâng lời theo sự dạy bảo tốt của nương nha. “Phanh" một tiếng, một quyền này hiển nhiên làm cho vị “Quỷ" trong phòng ngây ngẩn cả người. Vị “Quỷ" kia hiển nhiên không có ý thức được tiểu tử lại đột nhiên ra quyền, hơn nữa với khoảng cách gần ngay trước mắt, cho nên căn bản là không phòng bị. Lúc này, Con mắt trái của “Quỷ" kia xuất hiện một vòng xanh tím in dấu một quyền của tên tiểu tử. Có thể nghĩ, tiểu tử này ra quyền có bao nhiêu hiểm độc. Thất Nhàn hoàn toàn co rút. Nàng rất hoài nghi, nàng làm sao lại có thể sinh ra một nhi tử mạnh mẽ đến như thế? Nhìn lại dung mạo của vị “Quỷ" kia. Thất Nhàn không khỏi vừa vui vẻ. Nếu như vị “Quỷ" này muốn lấy khuôn mặt như gấu mèo như thế mà đi ra ngoài, có thể đem người trong cung làm cho hoảng sợ hay không đây,c ó thể cho rằng là có thích khách đột nhập hay không ? Chỉ nghe tiểu Ái Nhàn"A" một tiếng, một bộ dạng vô tội, nhéo nhéo ngón tay út, Tiếng nói ngon ngọt vang lên: “Nguyên lai là cha. Làm sao không nói tiếng nào mà xuất hiện sau lưng Tiểu Nhàn. Đem tim của Tiểu Nhàn làm cho hoảng sợ, đến bây giờ vẫn còn đập ‘ thình thịch ’ đây." Thất Nhàn vụng trộm “Phi" một tiếng, mắng tiểu tử này vô sỉ. Qủa thật là ác nhân cáo trạng trước mà. Trái tim nếu không đập, tiểu tử này mới không bình thường đó. Ánh mắt của Vân Lẫm hoàn toàn có thể nuốt người rồi. Lúc vào triều, thời điểm hắn không thấy thân ảnh của tên tiểu tử này cũng biết là chuyện không xong rồi. Hiện tại, liền hướng về phía này, ngay cả y phục cũng không kịp đổi, liền chạy đến Phượng Nghi Cung. Hắn nghe được cái gì đây? Hắn lại nghe được tiểu tử này bịa đặt phỉ báng mình còn chưa nói, còn khuyên Thất Nhàn xuất cung? ! Còn nói sẽ đối với Thất Nhàn toàn tâm toàn ý? ! Phản rồi! Qủa thật phản rồi! Cuối cùng, lại còn đánh hắn một quyền! Hắn lúc nào bị người khác đánh qua như vậy, tiểu tử trước mắt này, thật đúng là người đầu tiên. Tốt! Rất tốt! Vốn đang cười trộm tiểu tử kia như đang ý thức được có nguy hiểm, đôi chân âm thầm từ từ rời đi, mắt thấy rốt cục có thể nhảy xuống cái ghế, bỏ trốn mất dạng. Một chưởng nhưng lại nhanh chóng đánh tới, ở giữa không trung đem tiểu tử kia ôm qua, đỡ lên trên vai. Bàn tay nhỏ của tên tiểu tử đấm lên bả vai rắn chắc của cha mình, nhìn chằm chằm đôi chân nhỏ của mình, lại bắt đầu khóc la cầu xin tha thứ vùng lên: “Cha a! Phụ thân a! phụ thân yêu quý a! Tiểu Nhàn sai lầm rồi! Bỏ qua cho Tiểu Nhàn một lần đi." Biểu hiện không có mẫu mực gì cả! Thất Nhàn ngầm bĩu môi, tiểu nhi tử nhà mình tuyệt đối không thể làm gián điệp được. Với cá tính này, còn chưa có bức cung, khẳng định đã khai hết toàn bộ rồi. Gào khóc thảm thiết như vậy cũng không khiến cho bất kỳ cung nhân khi đi ngang qua ghé mắt vào xem. Bởi vì bọn họ đã thành thói quen rồi! Vân Lẫm cũng không bởi vì đứa con trai lớn khóc đến thương tâm mà có một chút thương cảm. Khiêng hắn liền tiến vào trong phòng, lại bắt đầu đối với con trai lớn “Mỗi ngày một huấn" . Vân Lẫm còn chưa bắt đầu dạy dỗ, tiếng khóc của tiểu tử đã thê thảm đến kinh thiên động địa rồi. Thất Nhàn xoa trán, nàng như là đang suy nghĩ không thông, con trai lớn nhà mình sau khi trưởng thành sẽ trở thành đức hạnh gì dây. Đột nhiên, bên trong một mỗ nữ nào đó đồng thanh: “Oa " một tiếng, cùng với âm thanh của Tiểu Ái Nhàn, lại cùng nhau khóc lên. Khóe mắt Thất Nhàn nhảy lên, nàng làm sao quen, còn có hai đứa nhỏ ngủ ở bên trong đây. Sau đó, chính là thanh âm lạnh lùng của Vân Lẫm: “Để hắn xuống!" Thất Nhàn nhướn mày, đây là tình huống gì? Vội vàng đẩy cửa, bỏ chạy vào. Mà cảnh tượng bên trong, làm thế nào lại nhiễu loạn đến vậy, khiến cho Thất Nhàn quả thật dở khóc dở cười. Chỉ thấy thất thất muội muội đang ngồi dậy, hết sức tích cực cùng đứng ở bên cạnh ca ca tạo thành một trận địa khóc lóc, ngươi một tiếng ta một tiếng khóc đến hả hê. Mà Vân Lẫm cùng tiểu Ái Nhàn đang lấy một “Vật “gì đó ngăn lại, tất cả đều đứng qua hai bên. Còn cái vật kia, chính là tiểu nhi tử nhà mình —— Hách Liên Ái Cơ. Tiểu Ái Nhàn giơ cao Tiểu Ái Cơ lên, che ở trước mặt mình, khóc nức nở, trong miệng cũng không còn nói chuyện, một bộ mặt mọi người cùng nhau chết: “Tiểu tử của người đang làm con tin trong tay con. Cha, người không được tới đây nga! Không thể đánh con nga! Nếu không. . . . . . Nếu không, ta liền đánh lên mặt của tiểu tử người!" Lại dùng đệ đệ nhà mình tới uy hiếp cha nhà mình! Thất Nhàn giận đến không nói nổi. Vẻ mặt Vân Lẫm sâm nghiêm, từng bước từng bước liền tiến gần lên: “Ngươi dám đánh liền đánh đi!" Dù sao không phải là Thất Nhàn, hắn không đau lòng. Tiểu Ái Nhàn há miệng. Lập tức hiểu được, “Con tin" mình tìm không đủ phân lượng, trấn giữ không được cha nhà mình! Song Vân Lẫm liền nhấc tên tiểu tử lên. Khiến cho trong tay tiểu tử kia mất thăng bằng, tiểu Ái Cơ liền rơi xuống. Thất Nhàn bị làm cho sợ trừng mắt nhìn ra ngoài. May là Vân Lẫm nhanh tay, liền thuận tay chặn ngang. Thất Nhàn thoáng cái vọt tới, đem tiểu nhi tử đoạt qua, lần nữa trừng hai phụ tử: “Thật mất mặt!" Vừa đưa tay xuống vỗ nhẹ lên bộ ngực của Tiểu Ái Cơ, chính là sợ tiểu tử này hoảng sợ thành bệnh . Tiểu tử hiểu được hết sức bình tĩnh chui chui vào trong ngực của ThấtNhàn, thậm chí còn mở to ánh mắt. Bên cạnh đôi phụ tử vốn đang đối địch lúc này cùng nhau nổi giận. Tiểu Ái Cơ này, tuyệt đối là nhân cơ hội ăn đậu hủ của nương hắn! Quả thật là tiểu nhân hèn hạ a! “Tránh ra, tiểu tử mặt chết!" Chân Tiểu Ái Nhàn bỗng chớp vung vẫy từ trong tay cha bỏ chạy, kế hoạch từ trên không nhào vòng lòng của Thất Nhàn. Nhưng lại bị Vân Lẫm gắt gao túm lại, như thế nào cũng không thể nhúc nhích được. Hai phụ tử trừng đôi mắt sắp phóng hỏa, Cái miệng nhỏ của tiểu Ái Cơ trong lòng Thất Nhàn khẽ nhúc nhích, bình tĩnh mà phun ra một chữ: “Ầm ĩ!" Khóe miệng Thất Nhàn trong nháy mắt nhảy lên mấy cái. Nàng đã quên rằng, hài nhi nhà nàng đều là yêu nghiệt. Năm đó, sau khi tiểu Ái Nhàn bị ném một vòng trên không trung chẳng những không làm hắn hoảng sợ, ngược lại còn đem ân oán này khắc sau. Có lẽ, tiểu nhi tử này cũng không thua là bao nhiêu. Dĩ nhiên, sự kiện lần này của Tiểu Ái Nhàn còn đang ở giai đoạn chuẩn bị bắt cóc Nương đã bị Vân Lẫm bóp chết từ trong trứng nước. Khiến cho tiểu tử này bóp cổ tay thật lâu, một thời cơ tốt như vậy, đáng tiếc bỏ lỡ. Nhưng hắn sẽ không từ bỏ, từ nay về sau lại càng nhiều dũng khí đấu trí cùng Vân Lẫm, chỉ vì độc chiếm Thất Nhàn. Chuyện này dĩ nhiên nói sau. Vân Lẫm đem tất cả tấu chương đều mang đến Phượng Nghi Cung, vừa làm công việc vừa không quên cùng nhi tử của mình tranh đoạt ái thê. Vừa mới lên ngôi, quả thật công việc rất nhiều. Vân Lẫm thường xuyên vẫn xem tấu chương đến khuya. Thất Nhàn cảm thấy đau lòng vì hắn, lần này ngồi xuống đã qua mấy canh giờ, lưng của hắn chịu nổi sao? Sẽ không bị bệnh về xương chứ? Cho nên Vân Lẫm ở phía trước nhìn tấu chương, Thất Nhàn liền đứng ở phía sau đầu xoa lưng đấm vai cho hắn. Đột nhiên nhớ tới năm đó nàng còn là vì trong tình cảnh đấu tranh giữa các thê thiếp, cũng là ban đêm như vậy, Vân Lẫm lại xem sổ sách, nàng liền ở một bên quạt cho hắn. Lúc ấy nàng nhưng lại vừa hầu hạ,nhưng trong bụng lại mắng thầm. Giờ phút này, nàng là cam tâm tình nguyện làm chuyện này. Duyên phận trên đời này, thật đúng là kỳ diệu vô cùng. Nghĩ đi nghĩ lại, Thất Nhàn liền bật cười lên. Vân Lẫm quay đầu lại: “Sao vậy?" Trên con mắt trái bởi vì đã được Thất Nhàn dùng trứng gà lăn qua đã phai nhạt đi rất nhiều. “Đang nhớ lại tại chuyện chiến gia lúc trước, lão gia." Thất Nhàn không muốn kêu Vân Lẫm là Bệ Hạ. Nàng cảm thấy bộ dạng kia của Vân Lẫm dường như không thể chạm tới . Vân Lẫm vẫn vui vẻ khi Thất Nhàn vẫn gọi hắn giống trước đây. Mặc dù hắn vẫn cảm thấy cái từ “Lão gia" này có vẻ đã già rồi, nhưng từ trong miệng Thất Nhàn gọi ra, quả thật không khỏi cảm thấy thân thiết. Vân Lẫm kéo Thất Nhàn qua , ngồi lên trên đùi của mình, hôn nhẹ cái trán nàng một chút: “Ta không muốn nạp hậu cung." Hắn không xưng “Quả nhân" trước mặt Thất Nhàn. Hắn có Thất Nhàn, cho nên hắn chân chính không phải người cô đơn. Thất Nhàn cười khẽ. Tâm tư của nam nhân này, vẫn là quá nhạy cảm. Nàng chỉ nói một chút Chiến gia, hắn đã có thể liên tưởng là nàng đang nói đến chuyện hậu cung mà hôm nay tên tiểu tử kia đã nhắc đến. “Ta biết." Tâm tư của Vân Lẫm, nàng làm sao mà không rõ chứ? Nàng thậm chí có thể mơ hồ mà đoán ra nguyên nhân vì sao Vân Lẫm phải cực khổ như hiện tại. Hết thảy, cũng là vì nàng a. . . . . . Trên bàn sách, ngay chính giữa lời phê màu chu sa trên tấu chương được mở ra. Màu đỏ thẵm thoáng qua ánh mắt của Thất Nhàn. Từ xưa đến nay đều có dạy, không cho phép hậu cung tham gia vào chính sự, đương nhiên cũng không được đụng đến những đồ vật có liên quan này. Lúc này, Vân Lẫm nhưng lại không chút để ý bày ra trước mặt nàng. Không chỉ là có sự tín nhiệm. Thất Nhàn càng thêm tin tưởng, cho dù nàng muốn quyền hành của cả Thiên Diễm này, hắn cũng sẽ cho nàng. Thất Nhàn tựa đầu nhẹ nhàng tựa vào trên cổ của Vân Lẫm, nụ cười khóe miệng ngày càng mở rộng. Có thể có một người đợi nàng như thế, nàng thật là may mắn biết bao a! Vân Lẫm vỗ nhẹ lưng của Thất Nhàn, giống như trấn an tiểu bảo bảo: “Nàng ngủ trước đi." Một giấc ngủ yên bình, không mộng mị. Lúc nửa đêm Vân Lẫm xem xong tất cả tấu chương, mới mang đến bên giường, nàng cũng không có tỉnh lại. Cho đến khi Vân Lẫm thâm tình hôn lên mí mắt của nàng, Thất Nhàn mới mơ màng mà mở đôi mắt ra. Trong lúc nhất thời ngạc nhiên. Nàng nhớ kiếp trước nàng chưa bao giờ có thể ngủ yên ổn như vậy. Cho dù lúc mới vừa tới đây, nàng ngủ cũng rất ít. Thậm chí trong mộng thường xuyên xuất hiện ác mộng, cảnh tượng Bạch Vực bắn chết nàng, sau đó tỉnh lại cả người đều đổ mồ hôi lạnh. Lúc nào, thì nàng lại có thể ngủ yên ổn thoải mái như vậy? Giương mắt xem vẻ mặt tràn đầy ôn ngu của nam nhân kia, Thất Nhàn cười. Là bởi về có hắn bên cạnh sao? Cho nên mới có thể buông lỏng tâm tình, đem tánh mạng của chính mình giao cho hắn!
Tác giả :
Tây Lâu Tiểu Nam