Nhân Sinh Trong Sách
Chương 68: Lệ khí hóa XX (nhất)
“Ngươi…" Diệp Hoài Hâm nhìn huyết vụ chậm rãi bay lượn, không khỏi hối hận, sớm biết sẽ khiến Tu Diệp Vân có phản ứng này, thì đã không hỏi, sau đó tự quyết định.
Có điều… Diệp Hoài Hâm nhìn Tu Diệp Vân chậm rãi biến hóa, có chút nghi hoặc. Vì sao bản thân còn muốn đem tên vô sỉ kia gọi về? Nhẽ ra nên mặc hắn tự sinh tự diệt, còn tốt hơn hiện tại tự mình tìm phiền toái.
Nắm chặt quyền, trên thân Diệp Hoài Hâm tựa hồ nổi lên một tầng lam quang. Y khoát tay, đánh bất tỉnh Tu Diệp Vân, huyết vụ nháy mắt biến mất. Nguyên lai, y làm như vậy là có thể đụng được đến Tu Diệp Vân. Lôi kéo cánh tay Tu Diệp Vân, Diệp Hoài Hâm tựa như tha lôi thi thể bình thường, đem Tu Diệp Vân kéo tới bên giường.
Nếu Tu Diệp Vân ở Tiên Diệp quốc hóa thành lệ quỷ, như vậy người bị giết hại nhất định là con dân của y, bởi vậy, điều duy nhất y có thể làm, đó là ngăn cản Tu Diệp Vân biến thành lệ quỷ, mà phương pháp ngăn cản… Diệp Hoài Hâm cau mày.
Phương pháp kia, đó là chuyển toàn bộ huyết vụ từ con quỷ này lên thân một người pháp lực cao cường, linh hồn thuần khiết. Mà người như vậy, lại nói, cũng không khó tìm, từ các vị thần tiên trên trời, đương nhiên, không có khả năng tìm bọn họ. Còn Tiên Diệp quốc có được một thế hệ huyết mạch Tiên tộc, người như vậy, không phải số ít.
Vấn đề là, phương pháp chuyển huyết vụ, mới là nguyên nhân chính làm cho người ta đau đầu.
Giao hợp.
Thường thì, mười sáu lần là được. Mỗi tháng bốn lần. Tương đương với liên tục bốn tháng, mỗi tuần một lần.
Diệp Hoài Hâm mặt không chút thay đổi nhìn nhìn Tu Diệp Vân, loại phương pháp này, có ai sẽ nguyện ý thừa nhận? Chẳng lẽ, muốn y đi thỉnh thân tộc y?
Này không khỏi quá mức xỉ nhục người. Nhất là, không thể đứng một bên chỉ dẫn được.
“Ô…" Vào lúc này, Tu Diệp Vân dần chuyển tỉnh, sau đó đụng phải hắc mâu của Diệp Hoài Hâm, mặt than kia từ trên cao nhìn xuống mình. “Ta làm sao vậy?" Tu Diệp Vân ngồi dậy, nhìn nhìn chung quanh, hắn cư nhiên nằm trên mặt đất. Nhìn nhìn lại mặt than cao cao tại thượng, Tu Diệp Vân bĩu môi, nhất định là mặt than này giở trò quỷ. Tu Diệp Vân lập tức bay lên, thế nhưng tay lại bị người bắt lấy, “Làm sao vậy?"
“Lão công, trẫm hiện tại dùng pháp thuật, liền có thể chạm vào ngươi." Diệp Hoài Hâm nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, không biết đang suy nghĩ gì.
Tu Diệp Vân liếc nhìn bàn tay cầm tay mình, tay kia bộ dạng khá đẹp, ngón tay thon dài, chỉ là y túm không khỏi có chút dùng sức.
“Lão công, trẫm hỏi ngươi, ngươi muốn trở thành lệ quỷ, sau đó làm hại người, bị hắc bạch vô thường bắt được, cuối cùng biến mất vô tung, sau đó tiến vào tầng mười tám địa ngục không?"
Tu Diệp Vân kỳ quái nhìn thoáng qua Diệp Hoài Hâm, tuy rằng người này biểu tình không có gì biến hóa, nhưng Tu Diệp Vân cũng hiểu điều y nói là thực. “Đương nhiên không muốn, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong." Nói xong, cảm giác mình bị nắm chặt hơn.
“Như vậy, nếu trẫm nói cho ngươi biết, ngươi cũng sắp hóa thành lệ quỷ rồi đó?"
Tu Diệp Vân cười cười, “Ngươi đã nói như vậy, nhất định có biện pháp cứu ta." Được rồi… Tay sắp đứt…
“Đúng vậy." Diệp Hoài Hâm buông Tu Diệp Vân, sau đó dừng một chút, lại nói, “Nếu ngươi nguyện ý, trẫm liền giúp ngươi."
“Vì cái gì?" Tu Diệp Vân cảnh giác nhìn Diệp Hoài Hâm, người này luôn chán ghét mình, đương nhiên, bản thân cũng chẳng ưa y bao nhiêu. Hiện giờ, thế nhưng chủ động đưa ra yêu cầu giúp đỡ, là vì sao? Hơn nữa, giọng điệu của y, rõ ràng có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Lúc ngươi rời đi, truyền nhân của vị sư phụ mấy trăm năm trước đã tới bổn quốc, nói với trẫm, dị tộc chú định nhân đã đến đây, trẫm đoán rằng, ngươi tám chín phần, chính là người đó." Diệp Hoài Hâm xoay người, “Ngươi là hy vọng của Tam đệ." Gần như nháy mắt, Diệp Hoài Hâm liền nghĩ được lý do tốt, có thể nói hoàn mỹ, bởi vì, y nhìn ra được, Tu Diệp Vân đối Tam đệ y ‘tình hữu độc chung ’, nếu nói như vậy, Tu Diệp Vân hẳn sẽ không nghi ngờ.
Huống chi, Tam đệ bởi vì hắn, đã xuất hiện tình tự chưa bao giờ có.
Nghe Diệp Hoài Hâm nói, Tu Diệp Vân cười cười, “Ngươi không phải nói, ta đây loại người vô lại, không có khả năng là chú định nhân kia sao? Thế nào, hiện tại tin tưởng ta?"
“Ta không tin ngươi, nhưng trẫm tin tưởng vị sư phụ kia, đồng thời tin tưởng chính mình!" Diệp Hoài Hâm có chút luống cuống.
Thứ nhất, bởi cái người truyền nhân gì đó căn bản không xuất hiện, thậm chí có hay không cũng không biết.
Thứ hai, đó là y không tin chính mình. Bởi y ngay cả tại sao mình giúp Tu Diệp Vân còn không biết, trong lòng có một loại tình tự khó hiểu đột nhiên xuất hiện, khiến cho y chưa kịp nắm giữ.
Nhưng nếu đã đáp ứng người này, như vậy, nói được thì làm được.
Có điều, loại sự tình này… Y từ trước đến nay không để chút tinh lực nào đến chuyện giường chiếu, giờ muốn y dùng loại phương pháp này cứu con quỷ kia, thật sự là có chút…
“Được rồi, vậy nói cho ta biết, cứu như thế nào." Tu Diệp Vân gặp Diệp Hoài Hâm lâm vào trầm tư, không khỏi hỏi.
“Đêm nay nói sau." Nói xong, Diệp Hoài Hâm thong thả bước ra.
Tu Diệp Vân nhíu nhíu mày, người nọ thấy nào giống như có tâm sự nặng nề? Thật sự là kỳ quái. Nhìn quanh bốn phía, Tu Diệp Vân phát hiện dù giấy dầu còn hoàn hảo không tổn hao gì, vì thế cũng không chịu tĩch mịch liền cầm dù đi theo.
Hiện giờ hoàng cung này, Tu Diệp Vân quen thuộc nhất hai nơi, một là đi Thái An điện, còn lại là Diệp điện. Nghĩ nghĩ, Tu Diệp Vân quyết định là tới Diệp điện xem Diệp Hoài Quân đi.
Bây giờ là ban ngày, thời tiết tốt, Diệp Hoài Quân nhất định là ở bên ngoài.
“Quân Bạch, Quân Bạch." Giống như thành thói quen, Tu Diệp Vân mỗi lần chỉ cần vừa thấy Diệp Hoài Quân, đều gọi vài tiếng Quân Bạch, tổng cảm thấy như vậy, Diệp Hoài Quân liền có thể cảm ứng được mình. Đồng thời, cũng có thể làm cho Tu Diệp Vân cảm thụ tâm tình thư sướng khi gọi tên Lãnh Quân Bạch.
Diệp Hoài Quân ngồi trên xe lăn, đem xe lăn chuyển hướng tới phía Tu Diệp Vân, sau đó liền không có phản ứng.
Tu Diệp Vân nhíu mày, hôm nay Diệp Hoài Quân vì sao không phản ứng lại mình? Được rồi… Trên thực tế, có lẽ y chưa bao giờ phản ứng lại, căn bản là mình suy nghĩ quá nhiều.
Tu Diệp Vân nhìn gương mặt Diệp Hoài Quân mấy trăm năm đều không chút biểu tình, có chút khổ sở.
“Quân Bạch, ta cho ngươi biết a, cười, là như vậy." Nói xong, Tu Diệp Vân đem mặt để sát vào Diệp Hoài Quân, sau đó lộ ra một cái mỉm cười, “Này gọi là mỉm cười." Tu Diệp Vân bắt đầu tự đùa tự vui, đưa tay làm động tác nâng cằm, sau đó đặt dưới cằm Diệp Hoài Quân, “Đến, mau cười một cái cho ta xem."
Diệp Hoài Quân không phản ứng chút nào.
Tu Diệp Vân cũng không ngại phiền, tiếp tục làm ‘lão sư’.
“Này, gọi là nhíu mày." Tu Diệp Vân nhăn mi, trước khi hắn tiến vào thân thể Tiểu Môi diện mạo cực kỳ dương cương, bởi vậy, vừa nhíu mi, lại cũng có thể làm ra vài phần khí thế đế vương. Hắn vừa nói vừa chú ý Diệp Hoài Quân, phát hiện ngón tay của y tựa hồ giật giật, vì thế Tu Diệp Vân lại nói, “Quân Bạch mỹ nhân, nhíu mày một cái cho lão công ta xem, phải biết rằng, mỹ nhân cho dù là nhíu cũng xinh đẹp."
Diệp Hoài Quân vẫn không phản ứng. Tu Diệp Vân không khỏi hoài nghi, bản thân vừa rồi là hoa mắt.
“Quên đi, không dạy ngươi nữa." Tu Diệp Vân điểm điểm cái mũi Diệp Hoài Quân, tuy rằng là làm động tác nhưng căn bản không cảm nhận được, có điều, ánh mắt của hắn cũng sủng nịch như vậy.
Tu Diệp Vân đại khái cũng không phát hiện, kỳ thật, trong tiềm thức, hắn vẫn là đem Diệp Hoài Quân trở thành Lãnh Quân Bạch.
“Quân Bạch, cho ta hôn một chút đi, đã lâu không hôn." Tu Diệp Vân ‘làm nũng’ nói, sau đó, môi liền tới gần má Diệp Hoài Quân, sau ‘ba!’ một tiếng.
Chạm lên môi mình, Tu Diệp Vân nở nụ cười, cười dị thường thỏa mãn, giống như khó chịu trong lòng nháy mắt biến mất hầu như không còn. Tu Diệp Vân lắc đầu, Lãnh Quân Bạch quả nhiên là khai tâm quả bàn (loại trái cây vui vẻ???), mà ngay cả thấy người diện mạo giống y, bản thân cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Lại cúi đầu xem Diệp Hoài Quân, Tu Diệp Vân ngẩn người, Diệp Hoài Quân vừa rồi hình như là nở nụ cười, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng vẫn là bị Tu Diệp Vân bắt gặp.
“Tam vương gia… Tam vương gia…" Đông Mai từ trong phòng đi ra, “Tam vương gia, Đông Mai làm cho ngài chút điểm tâm, Vương gia nếu đói bụng, liền ăn một ít đi."
Diệp Hoài Quân đối Đông Mai gật gật đầu. Mà Đông Mai, trong nháy mắt đó cũng choáng váng. Vương gia nhà nàng, thế mà đối nàng nở nụ cười, cười rộ lên, dễ xem như vậy…
Làm sao vậy? Diệp Hoài Quân gặp Đông Mai không ngừng nhìn mình chằm chằm, liền viết xuống nghi vấn.
“Không… A… Vương gia, mặt ngài thế nào lại hồng như vậy?"
Nghe Đông Mai nói vậy, Diệp Hoài Quân không trả lời, mà yên lặng cúi đầu. Đông Mai kỳ quái nhìn Diệp Hoài Quân, sau đó lại ngẩng đầu, nắng không nhỏ, hay là, là Vương gia nóng?
“Vương gia, nếu là nóng nực, vậy vào phòng nghỉ ngơi một chút." Đông Mai quan tâm nói.
Diệp Hoài Quân ngẩng đầu, nửa ngày không nói chuyện. Qua hồi lâu, y mới hướng Đông Mai gật gật đầu. Đông Mai thấy Diệp Hoài Quân đồng ý, liền phụ giúp Diệp Hoài Quân vào phòng.
Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Quân trong khoảnh khắc bị đẩy đi đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Phương hướng chính là phía mình. Trong lòng đột nhiên cả kinh.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Hôm nay khi trẫm đi rồi, lão công ngươi… tới chỗ Tam đệ sao."
“Ngươi thế nào biết được?" Tu Diệp Vân cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết, trước mắt có thể thấy mình cũng chỉ có Diệp Hoài Hâm, bởi vậy cho dù phái người theo dõi, cũng không lý do gì những người đó đều thấy mình, chẳng lẽ, đứng đắn như Diệp Hoài Hâm bỏ việc, tự mình theo dõi?
Tu Diệp Vân lắc đầu, nào có giống như Tu Trạch Vũ, ‘lớn tuổi’ còn làm loại chuyện phí thể lực như vậy. Oán thầm một phen, Tu Diệp Vân biểu tình nhưng cũng dần dần nhu hòa, tuy rằng ngu ngốc thật sự, nhưng cũng… Đáng yêu đến cực điểm.
“Hôm nay Đông Mai nói cho trẫm, Tam đệ… Nở nụ cười." Diệp Hoài Hâm nói, “Nhất định là ngươi đi."
Tu Diệp Vân cười cười, “Có lẽ đi, ta hôn hắn một cái mà thôi." Tuy rằng, căn bản không thể cảm thụ độ ấm của làn da kia.
“Ngươi…" Diệp Hoài Hâm ngẩn người, sau đó cúi đầu trầm tư. Đó là phương pháp sao? Tam đệ trước đây, khi phụ hoàng mẫu hậu còn khoẻ mạnh cũng thường xuyên hôn môi Tam đệ, thế nhưng Tam đệ một chút phản ứng cũng không có. Diệp Hoài Hâm nhìn Tu Diệp Vân, nghĩ mới ngắn ngủn vài ngày, Diệp Hoài Quân liền có hai loại biểu tình, đột nhiên cảm thấy, có lẽ kẻ trước mắt này vô lại… Cũng hẳn là… Là chú định nhân kia.
“Đúng rồi, ngươi nói muốn giúp ta, giúp thế nào?" Tu Diệp Vân đột nhiên hỏi.
Diệp Hoài Hâm hiếm khi nhíu mi, sau đó tựa hồ là tự hỏi một phen, “Ngươi đi tắm rửa, sau nửa canh giờ trở ra."
“Tắm rửa làm cái gì?" Tu Diệp Vân buồn bực, mình là một con quỷ, còn cần tắm rửa sao?
“Ngươi phải tắm trẫm mới giúp được ngươi." Diệp Hoài Hâm giải thích như thế. Dù rằng, người bị thượng sẽ là y, nhưng mà… Y cũng tuyệt đối không để Tu Diệp Vân bẩn hề hề như vậy mà lên giường, “Nước ta đã thi pháp rồi, ngươi có thể chạm vào." Nói xong, lại cố ý dặn dò, “Nhớ kỹ, không đến nửa canh giờ, không được xuất hiện trước mặt trẫm." Ở trong mắt Diệp Hoài Hâm, nhất định phải ngoài nửa canh giờ, con quỷ này mới có thể sạch sẽ.
Tu Diệp Vân bất đắc dĩ liếc nhìn nam nhân ngồi nghiêm chỉnh, làm gì… còn ghét bỏ lão tử như vậy?
Ngâm mình ở trong dục trì, đó là việc hết sức thoải mái. Cẩn thận ngẫm lại, bản thân đích thực đã lâu chưa tắm qua. Có điều, ngươi gặp qua vật thể trong suốt trôi nổi tắm rửa chưa? Muốn tắm, cũng là thực thân mình đi tắm a! Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân trở nên u buồn, Tức Vũ kia cũng không biết thế nào, nếu hắn vẫn không thể lấy lại năng lực, như vậy, bản thân sẽ mãi mãi như vậy sao?
Còn có, thi thể của Minh Tuyết cùng Tu Trạch Vũ cũng không biết thế nào. Nghĩ đến những vết thương rợn người trên thân thể Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân liền nhịn không được muốn đi đánh mông Tu Trạch Vũ.
Hành vi lỗ mãng như vậy, quả nhiên là chỉ có loại nhân tài như Tu Trạch Vũ mới có thể làm cho ra. Hành sự không để ý đến thân mình chú nào, thật sự là ngốc muốn chết!
Ngươi sợ đau như vậy, làm gì còn muốn tra tấn mình như vậy?
Mắng thì mắng, có điều ánh mắt Tu Diệp Vân cũng tràn ngập tự trách. Mình giết Vân Na, tuy rằng khi đó ý thức của mình cũng không rõ ràng, nhưng đoạn ký ức ngắn ngủi vẫn còn sót lại trong đầu.
Dù vậy, lại có ích lợi gì? Trừ bỏ khoái cảm báo thù, những thứ khác cái gì cũng không có. Bởi vì, nếu như mình giết Vân Na trước khi hết thảy phát sinh, như vậy… Việc này có phải sẽ không phát sinh?
Tu Diệp Vân cười cười, nếu Minh Tinh ở đây, y nhất định sẽ an ủi mình, nói vì mình không biết Vân Na sẽ có kế hoạch này, cũng không biết Vân Na là mẫu thân của mình, bởi vậy, không có phòng bị cũng là bình thường. Minh Tinh ôn nhu như thế, nhất định không đành lòng mặc mình tự trách. Đúng không?
‘Còn có, Tu Diệp Vân, Minh Tinh hắn mang thai, hài tử là của ngươi.’
Lời của Tức Vũ đột nhiên xuất hiện trong đầu, Tu Diệp Vân thống khổ ôm đầu, không đúng… Minh Tinh giờ phút này, nhất định hận chết mình, hận mình không thể làm bạn ở bên cạnh y.
Lắc đầu, Tu Diệp Vân phỏng chừng thời gian không sai biệt lắm, liền từ dục trì đứng dậy. Vẫn nên khôi phục bình thường trước đã, như vậy, mới có cơ hội trở về không phải sao? Bởi vì Tức Vũ từng nói, nếu như mình biến thành lệ quỷ, như vậy… Hắn cũng không giúp được mình.
Trở lại Bàn Long điện, Tu Diệp Vân nhìn thấy Diệp Hoài Hâm. “Ngươi…" Diệp Hoài Hâm chỉ mặc kiện lý y, sau đó ngồi ở bên giường, hai tay đặt trên đùi. Tu Diệp Vân vẻ mặt buồn bực, đây là muốn làm gì? Xuất giá sao?
“Lão công, ngươi tắm tốt lắm." Diệp Hoài Hâm nói, “Không tồi, vừa vặn nửa canh giờ."
“Ách… Ân…" Tu Diệp Vân gật gật đầu, “Cái kia… Phải… Phải như thế nào?" Tu Diệp Vân hỏi, sao lại cảm thấy không khí có chút dị thường?
Diệp Hoài Hâm đứng lên, sau đó bắt đầu cởi y phục. Lý y vốn chỉ khoác trên người, y khố rơi xuống, Diệp Hoài Hâm đã lõa thể. “Tốt lắm."
“Cái… Cái cái cái… Cái gì tốt lắm?" Thấy Diệp Hoài Hâm trong nháy mắt ‘hiện thân’, Tu Diệp Vân cảm giác như yết hầu bị chặn lại. Quả nhiên là từ nhỏ nuôi dưỡng trong hoàng thất, lại là thượng đế, thoạt nhìn, da thịt non mềm tinh tế.
Diệp Hoài Hâm không để ý tới ánh mắt tán thưởng của Tu Diệp Vân, mà nằm thẳng trên giường, sau đó dạng hai chân ra.
“Ngươi… Làm gì?" Tu Diệp Vân không hiểu nhìn Diệp Hoài Hâm. Nếu nói là quyến rũ, thì đánh chết hắn cũng không tin. Bởi vì, cái từ này căn bản chẳng dính nổi tới Diệp Hoài Hâm.
“Lão công, đến đây đi." Diệp Hoài Hâm nói, bất quá… Mặc dù hiện tại y mở chân ‘nghênh đón’ lão công, nhưng khuôn mặt kia vẫn không có biến hóa gì.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Tu Diệp Vân bay qua, nghĩ muốn khép chân Diệp Hoài Hâm lại. Nào ngờ, vừa mới đụng tới y, liền bị một cước đá xuống giường, “Ngươi có ý gì!"
“Phương pháp giải quyết, giao hợp."
“Giao…" Hợp? Tu Diệp Vân khóe miệng vừa kéo, “Có thể… Có thể đổi loại phương pháp khác không?"
“Không thể, chỉ có loại này."
“Kia… Vậy… Kia có thể đổi người không?"
“Không thể."
“Vì cái gì?" Tu Diệp Vân hỏi, đừng nói với mình còn có người cam tâm tình nguyện bị thượng!
“Trẫm không thể để con dân hay thân tộc của trẫm bị ngươi đạp hư." Diệp Hoài Hâm giải thích.
Ngài… thật đúng là… vĩ đại! Tu Diệp Vân lườm Diệp Hoài Hâm một cái. Sau đó lại liếc qua hậu đình, chỗ đó hé ra hợp lại, còn có chút hơi hơi phiếm hồng, tựa hồ, đã bị mở rộng qua. Tu Diệp Vân hút một hơi, sau đó bắt lấy chân Diệp Hoài Hâm, chuẩn bị nhanh chóng mà xong việc. Nào biết, lại bị đạp xuống.
“Ngươi lại làm cái gì? Ta không phải đã chuẩn bị bắt đầu rồi sao?" Tu Diệp Vân có chút phẫn nộ, người này… Chớ không phải đang đùa giỡn mình chứ?
Chỉ thấy Diệp Hoài Hâm trừng Tu Diệp Vân một cái, mặc dù ánh mắt kia phong tình vạn chủng, nhưng lời nói ra lại làm cho Tu Diệp Vân hận không thể xé y ra, “Trẫm đã mở chân ra, ngươi trực tiếp tiến vào là được. Không cho phép chạm vào trẫm."
Có điều… Diệp Hoài Hâm nhìn Tu Diệp Vân chậm rãi biến hóa, có chút nghi hoặc. Vì sao bản thân còn muốn đem tên vô sỉ kia gọi về? Nhẽ ra nên mặc hắn tự sinh tự diệt, còn tốt hơn hiện tại tự mình tìm phiền toái.
Nắm chặt quyền, trên thân Diệp Hoài Hâm tựa hồ nổi lên một tầng lam quang. Y khoát tay, đánh bất tỉnh Tu Diệp Vân, huyết vụ nháy mắt biến mất. Nguyên lai, y làm như vậy là có thể đụng được đến Tu Diệp Vân. Lôi kéo cánh tay Tu Diệp Vân, Diệp Hoài Hâm tựa như tha lôi thi thể bình thường, đem Tu Diệp Vân kéo tới bên giường.
Nếu Tu Diệp Vân ở Tiên Diệp quốc hóa thành lệ quỷ, như vậy người bị giết hại nhất định là con dân của y, bởi vậy, điều duy nhất y có thể làm, đó là ngăn cản Tu Diệp Vân biến thành lệ quỷ, mà phương pháp ngăn cản… Diệp Hoài Hâm cau mày.
Phương pháp kia, đó là chuyển toàn bộ huyết vụ từ con quỷ này lên thân một người pháp lực cao cường, linh hồn thuần khiết. Mà người như vậy, lại nói, cũng không khó tìm, từ các vị thần tiên trên trời, đương nhiên, không có khả năng tìm bọn họ. Còn Tiên Diệp quốc có được một thế hệ huyết mạch Tiên tộc, người như vậy, không phải số ít.
Vấn đề là, phương pháp chuyển huyết vụ, mới là nguyên nhân chính làm cho người ta đau đầu.
Giao hợp.
Thường thì, mười sáu lần là được. Mỗi tháng bốn lần. Tương đương với liên tục bốn tháng, mỗi tuần một lần.
Diệp Hoài Hâm mặt không chút thay đổi nhìn nhìn Tu Diệp Vân, loại phương pháp này, có ai sẽ nguyện ý thừa nhận? Chẳng lẽ, muốn y đi thỉnh thân tộc y?
Này không khỏi quá mức xỉ nhục người. Nhất là, không thể đứng một bên chỉ dẫn được.
“Ô…" Vào lúc này, Tu Diệp Vân dần chuyển tỉnh, sau đó đụng phải hắc mâu của Diệp Hoài Hâm, mặt than kia từ trên cao nhìn xuống mình. “Ta làm sao vậy?" Tu Diệp Vân ngồi dậy, nhìn nhìn chung quanh, hắn cư nhiên nằm trên mặt đất. Nhìn nhìn lại mặt than cao cao tại thượng, Tu Diệp Vân bĩu môi, nhất định là mặt than này giở trò quỷ. Tu Diệp Vân lập tức bay lên, thế nhưng tay lại bị người bắt lấy, “Làm sao vậy?"
“Lão công, trẫm hiện tại dùng pháp thuật, liền có thể chạm vào ngươi." Diệp Hoài Hâm nói, đôi mắt nhìn chằm chằm Tu Diệp Vân, không biết đang suy nghĩ gì.
Tu Diệp Vân liếc nhìn bàn tay cầm tay mình, tay kia bộ dạng khá đẹp, ngón tay thon dài, chỉ là y túm không khỏi có chút dùng sức.
“Lão công, trẫm hỏi ngươi, ngươi muốn trở thành lệ quỷ, sau đó làm hại người, bị hắc bạch vô thường bắt được, cuối cùng biến mất vô tung, sau đó tiến vào tầng mười tám địa ngục không?"
Tu Diệp Vân kỳ quái nhìn thoáng qua Diệp Hoài Hâm, tuy rằng người này biểu tình không có gì biến hóa, nhưng Tu Diệp Vân cũng hiểu điều y nói là thực. “Đương nhiên không muốn, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong." Nói xong, cảm giác mình bị nắm chặt hơn.
“Như vậy, nếu trẫm nói cho ngươi biết, ngươi cũng sắp hóa thành lệ quỷ rồi đó?"
Tu Diệp Vân cười cười, “Ngươi đã nói như vậy, nhất định có biện pháp cứu ta." Được rồi… Tay sắp đứt…
“Đúng vậy." Diệp Hoài Hâm buông Tu Diệp Vân, sau đó dừng một chút, lại nói, “Nếu ngươi nguyện ý, trẫm liền giúp ngươi."
“Vì cái gì?" Tu Diệp Vân cảnh giác nhìn Diệp Hoài Hâm, người này luôn chán ghét mình, đương nhiên, bản thân cũng chẳng ưa y bao nhiêu. Hiện giờ, thế nhưng chủ động đưa ra yêu cầu giúp đỡ, là vì sao? Hơn nữa, giọng điệu của y, rõ ràng có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Lúc ngươi rời đi, truyền nhân của vị sư phụ mấy trăm năm trước đã tới bổn quốc, nói với trẫm, dị tộc chú định nhân đã đến đây, trẫm đoán rằng, ngươi tám chín phần, chính là người đó." Diệp Hoài Hâm xoay người, “Ngươi là hy vọng của Tam đệ." Gần như nháy mắt, Diệp Hoài Hâm liền nghĩ được lý do tốt, có thể nói hoàn mỹ, bởi vì, y nhìn ra được, Tu Diệp Vân đối Tam đệ y ‘tình hữu độc chung ’, nếu nói như vậy, Tu Diệp Vân hẳn sẽ không nghi ngờ.
Huống chi, Tam đệ bởi vì hắn, đã xuất hiện tình tự chưa bao giờ có.
Nghe Diệp Hoài Hâm nói, Tu Diệp Vân cười cười, “Ngươi không phải nói, ta đây loại người vô lại, không có khả năng là chú định nhân kia sao? Thế nào, hiện tại tin tưởng ta?"
“Ta không tin ngươi, nhưng trẫm tin tưởng vị sư phụ kia, đồng thời tin tưởng chính mình!" Diệp Hoài Hâm có chút luống cuống.
Thứ nhất, bởi cái người truyền nhân gì đó căn bản không xuất hiện, thậm chí có hay không cũng không biết.
Thứ hai, đó là y không tin chính mình. Bởi y ngay cả tại sao mình giúp Tu Diệp Vân còn không biết, trong lòng có một loại tình tự khó hiểu đột nhiên xuất hiện, khiến cho y chưa kịp nắm giữ.
Nhưng nếu đã đáp ứng người này, như vậy, nói được thì làm được.
Có điều, loại sự tình này… Y từ trước đến nay không để chút tinh lực nào đến chuyện giường chiếu, giờ muốn y dùng loại phương pháp này cứu con quỷ kia, thật sự là có chút…
“Được rồi, vậy nói cho ta biết, cứu như thế nào." Tu Diệp Vân gặp Diệp Hoài Hâm lâm vào trầm tư, không khỏi hỏi.
“Đêm nay nói sau." Nói xong, Diệp Hoài Hâm thong thả bước ra.
Tu Diệp Vân nhíu nhíu mày, người nọ thấy nào giống như có tâm sự nặng nề? Thật sự là kỳ quái. Nhìn quanh bốn phía, Tu Diệp Vân phát hiện dù giấy dầu còn hoàn hảo không tổn hao gì, vì thế cũng không chịu tĩch mịch liền cầm dù đi theo.
Hiện giờ hoàng cung này, Tu Diệp Vân quen thuộc nhất hai nơi, một là đi Thái An điện, còn lại là Diệp điện. Nghĩ nghĩ, Tu Diệp Vân quyết định là tới Diệp điện xem Diệp Hoài Quân đi.
Bây giờ là ban ngày, thời tiết tốt, Diệp Hoài Quân nhất định là ở bên ngoài.
“Quân Bạch, Quân Bạch." Giống như thành thói quen, Tu Diệp Vân mỗi lần chỉ cần vừa thấy Diệp Hoài Quân, đều gọi vài tiếng Quân Bạch, tổng cảm thấy như vậy, Diệp Hoài Quân liền có thể cảm ứng được mình. Đồng thời, cũng có thể làm cho Tu Diệp Vân cảm thụ tâm tình thư sướng khi gọi tên Lãnh Quân Bạch.
Diệp Hoài Quân ngồi trên xe lăn, đem xe lăn chuyển hướng tới phía Tu Diệp Vân, sau đó liền không có phản ứng.
Tu Diệp Vân nhíu mày, hôm nay Diệp Hoài Quân vì sao không phản ứng lại mình? Được rồi… Trên thực tế, có lẽ y chưa bao giờ phản ứng lại, căn bản là mình suy nghĩ quá nhiều.
Tu Diệp Vân nhìn gương mặt Diệp Hoài Quân mấy trăm năm đều không chút biểu tình, có chút khổ sở.
“Quân Bạch, ta cho ngươi biết a, cười, là như vậy." Nói xong, Tu Diệp Vân đem mặt để sát vào Diệp Hoài Quân, sau đó lộ ra một cái mỉm cười, “Này gọi là mỉm cười." Tu Diệp Vân bắt đầu tự đùa tự vui, đưa tay làm động tác nâng cằm, sau đó đặt dưới cằm Diệp Hoài Quân, “Đến, mau cười một cái cho ta xem."
Diệp Hoài Quân không phản ứng chút nào.
Tu Diệp Vân cũng không ngại phiền, tiếp tục làm ‘lão sư’.
“Này, gọi là nhíu mày." Tu Diệp Vân nhăn mi, trước khi hắn tiến vào thân thể Tiểu Môi diện mạo cực kỳ dương cương, bởi vậy, vừa nhíu mi, lại cũng có thể làm ra vài phần khí thế đế vương. Hắn vừa nói vừa chú ý Diệp Hoài Quân, phát hiện ngón tay của y tựa hồ giật giật, vì thế Tu Diệp Vân lại nói, “Quân Bạch mỹ nhân, nhíu mày một cái cho lão công ta xem, phải biết rằng, mỹ nhân cho dù là nhíu cũng xinh đẹp."
Diệp Hoài Quân vẫn không phản ứng. Tu Diệp Vân không khỏi hoài nghi, bản thân vừa rồi là hoa mắt.
“Quên đi, không dạy ngươi nữa." Tu Diệp Vân điểm điểm cái mũi Diệp Hoài Quân, tuy rằng là làm động tác nhưng căn bản không cảm nhận được, có điều, ánh mắt của hắn cũng sủng nịch như vậy.
Tu Diệp Vân đại khái cũng không phát hiện, kỳ thật, trong tiềm thức, hắn vẫn là đem Diệp Hoài Quân trở thành Lãnh Quân Bạch.
“Quân Bạch, cho ta hôn một chút đi, đã lâu không hôn." Tu Diệp Vân ‘làm nũng’ nói, sau đó, môi liền tới gần má Diệp Hoài Quân, sau ‘ba!’ một tiếng.
Chạm lên môi mình, Tu Diệp Vân nở nụ cười, cười dị thường thỏa mãn, giống như khó chịu trong lòng nháy mắt biến mất hầu như không còn. Tu Diệp Vân lắc đầu, Lãnh Quân Bạch quả nhiên là khai tâm quả bàn (loại trái cây vui vẻ???), mà ngay cả thấy người diện mạo giống y, bản thân cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Lại cúi đầu xem Diệp Hoài Quân, Tu Diệp Vân ngẩn người, Diệp Hoài Quân vừa rồi hình như là nở nụ cười, tuy rằng chỉ có một chút, nhưng vẫn là bị Tu Diệp Vân bắt gặp.
“Tam vương gia… Tam vương gia…" Đông Mai từ trong phòng đi ra, “Tam vương gia, Đông Mai làm cho ngài chút điểm tâm, Vương gia nếu đói bụng, liền ăn một ít đi."
Diệp Hoài Quân đối Đông Mai gật gật đầu. Mà Đông Mai, trong nháy mắt đó cũng choáng váng. Vương gia nhà nàng, thế mà đối nàng nở nụ cười, cười rộ lên, dễ xem như vậy…
Làm sao vậy? Diệp Hoài Quân gặp Đông Mai không ngừng nhìn mình chằm chằm, liền viết xuống nghi vấn.
“Không… A… Vương gia, mặt ngài thế nào lại hồng như vậy?"
Nghe Đông Mai nói vậy, Diệp Hoài Quân không trả lời, mà yên lặng cúi đầu. Đông Mai kỳ quái nhìn Diệp Hoài Quân, sau đó lại ngẩng đầu, nắng không nhỏ, hay là, là Vương gia nóng?
“Vương gia, nếu là nóng nực, vậy vào phòng nghỉ ngơi một chút." Đông Mai quan tâm nói.
Diệp Hoài Quân ngẩng đầu, nửa ngày không nói chuyện. Qua hồi lâu, y mới hướng Đông Mai gật gật đầu. Đông Mai thấy Diệp Hoài Quân đồng ý, liền phụ giúp Diệp Hoài Quân vào phòng.
Tu Diệp Vân thấy Diệp Hoài Quân trong khoảnh khắc bị đẩy đi đó, quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Phương hướng chính là phía mình. Trong lòng đột nhiên cả kinh.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
“Hôm nay khi trẫm đi rồi, lão công ngươi… tới chỗ Tam đệ sao."
“Ngươi thế nào biết được?" Tu Diệp Vân cảm thấy kỳ quái, theo lý thuyết, trước mắt có thể thấy mình cũng chỉ có Diệp Hoài Hâm, bởi vậy cho dù phái người theo dõi, cũng không lý do gì những người đó đều thấy mình, chẳng lẽ, đứng đắn như Diệp Hoài Hâm bỏ việc, tự mình theo dõi?
Tu Diệp Vân lắc đầu, nào có giống như Tu Trạch Vũ, ‘lớn tuổi’ còn làm loại chuyện phí thể lực như vậy. Oán thầm một phen, Tu Diệp Vân biểu tình nhưng cũng dần dần nhu hòa, tuy rằng ngu ngốc thật sự, nhưng cũng… Đáng yêu đến cực điểm.
“Hôm nay Đông Mai nói cho trẫm, Tam đệ… Nở nụ cười." Diệp Hoài Hâm nói, “Nhất định là ngươi đi."
Tu Diệp Vân cười cười, “Có lẽ đi, ta hôn hắn một cái mà thôi." Tuy rằng, căn bản không thể cảm thụ độ ấm của làn da kia.
“Ngươi…" Diệp Hoài Hâm ngẩn người, sau đó cúi đầu trầm tư. Đó là phương pháp sao? Tam đệ trước đây, khi phụ hoàng mẫu hậu còn khoẻ mạnh cũng thường xuyên hôn môi Tam đệ, thế nhưng Tam đệ một chút phản ứng cũng không có. Diệp Hoài Hâm nhìn Tu Diệp Vân, nghĩ mới ngắn ngủn vài ngày, Diệp Hoài Quân liền có hai loại biểu tình, đột nhiên cảm thấy, có lẽ kẻ trước mắt này vô lại… Cũng hẳn là… Là chú định nhân kia.
“Đúng rồi, ngươi nói muốn giúp ta, giúp thế nào?" Tu Diệp Vân đột nhiên hỏi.
Diệp Hoài Hâm hiếm khi nhíu mi, sau đó tựa hồ là tự hỏi một phen, “Ngươi đi tắm rửa, sau nửa canh giờ trở ra."
“Tắm rửa làm cái gì?" Tu Diệp Vân buồn bực, mình là một con quỷ, còn cần tắm rửa sao?
“Ngươi phải tắm trẫm mới giúp được ngươi." Diệp Hoài Hâm giải thích như thế. Dù rằng, người bị thượng sẽ là y, nhưng mà… Y cũng tuyệt đối không để Tu Diệp Vân bẩn hề hề như vậy mà lên giường, “Nước ta đã thi pháp rồi, ngươi có thể chạm vào." Nói xong, lại cố ý dặn dò, “Nhớ kỹ, không đến nửa canh giờ, không được xuất hiện trước mặt trẫm." Ở trong mắt Diệp Hoài Hâm, nhất định phải ngoài nửa canh giờ, con quỷ này mới có thể sạch sẽ.
Tu Diệp Vân bất đắc dĩ liếc nhìn nam nhân ngồi nghiêm chỉnh, làm gì… còn ghét bỏ lão tử như vậy?
Ngâm mình ở trong dục trì, đó là việc hết sức thoải mái. Cẩn thận ngẫm lại, bản thân đích thực đã lâu chưa tắm qua. Có điều, ngươi gặp qua vật thể trong suốt trôi nổi tắm rửa chưa? Muốn tắm, cũng là thực thân mình đi tắm a! Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân trở nên u buồn, Tức Vũ kia cũng không biết thế nào, nếu hắn vẫn không thể lấy lại năng lực, như vậy, bản thân sẽ mãi mãi như vậy sao?
Còn có, thi thể của Minh Tuyết cùng Tu Trạch Vũ cũng không biết thế nào. Nghĩ đến những vết thương rợn người trên thân thể Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân liền nhịn không được muốn đi đánh mông Tu Trạch Vũ.
Hành vi lỗ mãng như vậy, quả nhiên là chỉ có loại nhân tài như Tu Trạch Vũ mới có thể làm cho ra. Hành sự không để ý đến thân mình chú nào, thật sự là ngốc muốn chết!
Ngươi sợ đau như vậy, làm gì còn muốn tra tấn mình như vậy?
Mắng thì mắng, có điều ánh mắt Tu Diệp Vân cũng tràn ngập tự trách. Mình giết Vân Na, tuy rằng khi đó ý thức của mình cũng không rõ ràng, nhưng đoạn ký ức ngắn ngủi vẫn còn sót lại trong đầu.
Dù vậy, lại có ích lợi gì? Trừ bỏ khoái cảm báo thù, những thứ khác cái gì cũng không có. Bởi vì, nếu như mình giết Vân Na trước khi hết thảy phát sinh, như vậy… Việc này có phải sẽ không phát sinh?
Tu Diệp Vân cười cười, nếu Minh Tinh ở đây, y nhất định sẽ an ủi mình, nói vì mình không biết Vân Na sẽ có kế hoạch này, cũng không biết Vân Na là mẫu thân của mình, bởi vậy, không có phòng bị cũng là bình thường. Minh Tinh ôn nhu như thế, nhất định không đành lòng mặc mình tự trách. Đúng không?
‘Còn có, Tu Diệp Vân, Minh Tinh hắn mang thai, hài tử là của ngươi.’
Lời của Tức Vũ đột nhiên xuất hiện trong đầu, Tu Diệp Vân thống khổ ôm đầu, không đúng… Minh Tinh giờ phút này, nhất định hận chết mình, hận mình không thể làm bạn ở bên cạnh y.
Lắc đầu, Tu Diệp Vân phỏng chừng thời gian không sai biệt lắm, liền từ dục trì đứng dậy. Vẫn nên khôi phục bình thường trước đã, như vậy, mới có cơ hội trở về không phải sao? Bởi vì Tức Vũ từng nói, nếu như mình biến thành lệ quỷ, như vậy… Hắn cũng không giúp được mình.
Trở lại Bàn Long điện, Tu Diệp Vân nhìn thấy Diệp Hoài Hâm. “Ngươi…" Diệp Hoài Hâm chỉ mặc kiện lý y, sau đó ngồi ở bên giường, hai tay đặt trên đùi. Tu Diệp Vân vẻ mặt buồn bực, đây là muốn làm gì? Xuất giá sao?
“Lão công, ngươi tắm tốt lắm." Diệp Hoài Hâm nói, “Không tồi, vừa vặn nửa canh giờ."
“Ách… Ân…" Tu Diệp Vân gật gật đầu, “Cái kia… Phải… Phải như thế nào?" Tu Diệp Vân hỏi, sao lại cảm thấy không khí có chút dị thường?
Diệp Hoài Hâm đứng lên, sau đó bắt đầu cởi y phục. Lý y vốn chỉ khoác trên người, y khố rơi xuống, Diệp Hoài Hâm đã lõa thể. “Tốt lắm."
“Cái… Cái cái cái… Cái gì tốt lắm?" Thấy Diệp Hoài Hâm trong nháy mắt ‘hiện thân’, Tu Diệp Vân cảm giác như yết hầu bị chặn lại. Quả nhiên là từ nhỏ nuôi dưỡng trong hoàng thất, lại là thượng đế, thoạt nhìn, da thịt non mềm tinh tế.
Diệp Hoài Hâm không để ý tới ánh mắt tán thưởng của Tu Diệp Vân, mà nằm thẳng trên giường, sau đó dạng hai chân ra.
“Ngươi… Làm gì?" Tu Diệp Vân không hiểu nhìn Diệp Hoài Hâm. Nếu nói là quyến rũ, thì đánh chết hắn cũng không tin. Bởi vì, cái từ này căn bản chẳng dính nổi tới Diệp Hoài Hâm.
“Lão công, đến đây đi." Diệp Hoài Hâm nói, bất quá… Mặc dù hiện tại y mở chân ‘nghênh đón’ lão công, nhưng khuôn mặt kia vẫn không có biến hóa gì.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Tu Diệp Vân bay qua, nghĩ muốn khép chân Diệp Hoài Hâm lại. Nào ngờ, vừa mới đụng tới y, liền bị một cước đá xuống giường, “Ngươi có ý gì!"
“Phương pháp giải quyết, giao hợp."
“Giao…" Hợp? Tu Diệp Vân khóe miệng vừa kéo, “Có thể… Có thể đổi loại phương pháp khác không?"
“Không thể, chỉ có loại này."
“Kia… Vậy… Kia có thể đổi người không?"
“Không thể."
“Vì cái gì?" Tu Diệp Vân hỏi, đừng nói với mình còn có người cam tâm tình nguyện bị thượng!
“Trẫm không thể để con dân hay thân tộc của trẫm bị ngươi đạp hư." Diệp Hoài Hâm giải thích.
Ngài… thật đúng là… vĩ đại! Tu Diệp Vân lườm Diệp Hoài Hâm một cái. Sau đó lại liếc qua hậu đình, chỗ đó hé ra hợp lại, còn có chút hơi hơi phiếm hồng, tựa hồ, đã bị mở rộng qua. Tu Diệp Vân hút một hơi, sau đó bắt lấy chân Diệp Hoài Hâm, chuẩn bị nhanh chóng mà xong việc. Nào biết, lại bị đạp xuống.
“Ngươi lại làm cái gì? Ta không phải đã chuẩn bị bắt đầu rồi sao?" Tu Diệp Vân có chút phẫn nộ, người này… Chớ không phải đang đùa giỡn mình chứ?
Chỉ thấy Diệp Hoài Hâm trừng Tu Diệp Vân một cái, mặc dù ánh mắt kia phong tình vạn chủng, nhưng lời nói ra lại làm cho Tu Diệp Vân hận không thể xé y ra, “Trẫm đã mở chân ra, ngươi trực tiếp tiến vào là được. Không cho phép chạm vào trẫm."
Tác giả :
Luyến_KOEI