Nhân Sinh Trong Sách
Chương 57
“Diệp Vân, ngươi có mệt hay không?"
Lại là một buổi tối công tác muộn ở tẩm cung của Minh Tinh, Tu Diệp Vân mệt muốn nổ đầu, đột nhiên nghe thấy thanh âm ôn nhu của Minh Tinh, tâm tình tốt hơn nhiều. “Ta đau đầu."
“Kia… Kia ta giúp ngươi xoa bóp." Nói xong, ngón tay Minh Tinh để lên huyệt thái dương của Tu Diệp Vân, nhẹ nhàng mát xa.
Tu Diệp Vân nhắm mắt hưởng thụ, đang lúc mệt mỏi, cảm thấy được dị thường thoải mái.
“Ta mới học, biết… ngươi sẽ mệt." Động tác của Minh Tinh đặc biệt ôn nhu, chỉ sợ Tu Diệp Vân không thoải mái. Cũng may Tu Diệp Vân thoạt nhìn thực hưởng thụ, Minh Tinh thở một hơi, mỉm cười ôn nhu.
Tu Diệp Vân thả lỏng toàn thân, cứ vậy dựa vào ghế tựa, đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi thơm ngát, là hương vị thường có trên người Minh Tinh, sau đó, một đôi tay từ phía sau vòng qua mình. Tu Diệp Vân mở to mắt, hơi hơi quay đầu, gương mặt Minh Tinh dán bên má mình, Tu Diệp Vân dùng dư quang thấy Minh Tinh nhắm mắt lại, lông mi thật dài đang run rẩy, mái tóc hắc sắc trạc vào hắn có chút ngứa.
Tu Diệp Vân nghĩ muốn đẩy Minh Tinh ra, thế nhưng giây phút tĩnh lặng này, khiến Tu Diệp Vân không đành lòng phá hư, mà cứ bị ôm như vậy, cũng không phải biện pháp.
“Chỉ chốc lát thôi."
Tu Diệp Vân ngẩn người, cũng không nghĩ tới là Minh Tinh mở miệng trước, y nói ‘Chỉ chốc lát thôi’. Tu Diệp Vân không có khả năng nghe không hiểu ý tứ Minh Tinh. Minh Tinh, chỉ là muốn giờ này khắc này mình đừng đẩy y ra mà thôi. Cũng như khi trước Minh Tinh thích Liệt Diễm, hèn mọn khẩn cầu chút ấm áp từ Liệt Diễm, tuy rằng, thứ nhận được đều là thương tổn. Hiện tại, Minh Tinh lại như vậy… hèn mọn… khẩn cầu cái gì…
“Chỉ chốc lát, đừng nói gì." Minh Tinh ôm Tu Diệp Vân thật chặt, tựa hồ đang khẩn trương.
“Ân." Tu Diệp Vân cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng ứng tiếng. Không biết là bởi vì cảnh ngộ của Minh Tinh làm cho người ta đồng tình, hay là y cùng mình từng có một lần da thịt chi thân. Mỗi khi Tu Diệp Vân thấy Minh Tinh, luôn không tự giác mà đau lòng y, sau đó thỏa hiệp, đáp ứng mọi yêu cầu của Minh Tinh.
Một người như vậy, không nên bị thương tổn, mà là… được người trân trọng.
“Diệp Vân." Minh Tinh buông Tu Diệp Vân, “Ta… Ta đi ngủ trước." Nói xong, Minh Tinh lại bổ sung nói, “Hôm nay, vô luận sớm muộn gì, đều ngủ lại đây đi."
“Chẳng lẽ ngươi lo ta sợ bóng tối?"
“Nói bậy!" Minh Tinh không để ý tới Tu Diệp Vân, một mình đi tắm rửa. Chờ y trở lại tẩm cung, Tu Diệp Vân đã hoàn thành toàn bộ công tác. “Ngươi đi tắm rửa đi." Y nói với Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân mắt nhìn Minh Tinh, vẫn là gật đầu đồng ý. Ngủ ở đây… Liền ngủ đi… Ai…
Đến khi tắm rửa xong trở lại giường, Tu Diệp Vân ngược lại có chút không được tự nhiên. Nguyên nhân chính là, Minh Tinh lần này không có ngăn bằng gối ôm, càng chuẩn xác mà nói, hôm nay hắn cùng Minh Tinh ngủ chung chăn, hơn nữa Minh Tinh cách hắn đặc biệt gần, chỉ gần thêm một chút là có thể chạm vào thân thể đối phương.
Ngay khi Tu Diệp Vân xấu hổ, hắn cảm giác tay Minh Tinh khoát lên bụng mình, hơi dừng lại trong chốc lát, liền bắt đầu chậm rãi di động xuống phía dưới, tràn ngập ý tứ khiêu khích. Tu Diệp Vân bắt lấy tay Minh Tinh, “Làm gì?"
Không có được Minh Tinh đáp lại, chỉ cảm thấy bàn tay bị mình giữ lấy đang run nhè nhẹ. Tu Diệp Vân nghiêng thân, quay mặt về phía Minh Tinh, thấy người nọ đang dùng ánh mắt nhìn mình, cho dù không thắp đèn, Tu Diệp Vân cũng có thể cảm nhận được trong đó hình như có thiên ngôn vạn ngữ. Đưa tay sờ sờ hai má Minh Tinh, trên đó một mảnh ẩm ướt, “Ngươi khóc?"
“Diệp Vân…"
“Khóc cái gì?"
“Thời điểm ta thích Liệt Diễm, cho tới bây giờ chưa từng nhận được chút khoái hoạt, hiện tại, ta thích ngươi, ngươi có thể… làm cho ta vui vẻ một lần… khoái hoạt một lần… chỉ một lần… được không…"
“Minh Tinh." Tu Diệp Vân thở dài, “Ta nhớ rõ… Ta đã cự tuyệt ngươi… Ngươi không nên nghĩ tới việc này nữa." Tu Diệp Vân nói như thế, nhưng lại đột nhiên cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn…
“Cho nên… Ta đang cầu ngươi…" Minh Tinh mở đèn, ngồi dậy.
Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh, “Bật đèn làm gì!" Không biết vì sao bản thân lại kích động như thế, hắn chỉ biết, nhìn gương mặt Minh Tinh tràn đầy nước mắt, hắn liền nghĩ muốn tắt đèn, để mình không thấy được mặt Minh Tinh. Giống như nếu còn nhìn tiếp, sẽ bị dòng lệ này kích thích.
“Ngươi không đành lòng thấy ta khóc sao?"
“Không phải."
“Vậy ngươi nhìn ta đi."
Tu Diệp Vân ngẩng đầu, sau đó hối hận. Hắn không nên ngẩng đầu lên, vừa nhấc đầu đủ loại tình cảm thương xót đều trào lên trong lòng, như thế nào cũng không thể biến mất. Tu Diệp Vân phiền táo nhào lên người Minh Tinh, sau đó đè y xuống, “Ngươi thực muốn ta cứ như vậy mà thượng ngươi? Như vậy còn ý nghĩa gì? Ngươi liệu có nghĩ tới, ta có thể giống như Liệt Diễm, chỉ biết phát tiết? Ngươi liệu có nghĩ tới, ta có thể sẽ đem ngươi trở thành thế thân? Ngươi có nghĩ tới, ta chỉ là tội nghiệp ngươi! Bị đối xử như vậy, ngươi thật sự muốn sao!" Tu Diệp Vân hét lớn.
“Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ít nhất, ngươi sẽ đối ta thực ôn nhu, ngươi khác Liệt Diễm!"
“Nếu ta không muốn? A… Đúng rồi, Minh Tuyết từng làm ta cả người vô lực, sau đó cùng y thành sự, ngươi có muốn thử hay không?"
“Không cần…" Minh Tinh lắc đầu, “Ta tình nguyện ngươi vĩnh viễn không bính ta, cũng không cần ngươi, vĩnh viễn không để ý tới ta…"
Nghe Minh Tinh nói, Tu Diệp Vân bất ngờ lật người Minh Tinh lại, cởi khố hạ hai người, động thân đâm vào. Một bàn tay giữ chặt hai tay của Minh Tinh, tay kia thì đè cổ Minh Tinh, không để y quay đầu lại.
“A ——!" Minh Tinh kêu thảm một tiếng, nghĩ muốn quay đầu lại xem Tu Diệp Vân, đáng tiếc lại bị đè lại, động không được. “Vì cái gì… Ô… Vì cái gì ngay cả ngươi… Cũng đối xử với ta như vậy…"
Nghe thấy Minh Tinh ẩn ẩn tiếng khóc, Tu Diệp Vân buông tay, lui đi ra. Đem Minh Tinh trở thân, thấy người nọ dùng cánh tay che mặt khóc.
“Ngươi sao lại như vậy… Ngươi tại sao có thể như vậy… Ta tín nhiệm ngươi như vậy… Ô…" Minh Tinh nghẹn ngào nói, gằn từng tiếng như đánh vào tâm Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân kéo tay Minh Tinh ra, nhìn người nọ khóc hai mắt hồng hồng, không khỏi vươn tay giúp y gạt nước mắt. Mà tuyến lệ của người này tựa như đê vỡ, dừng cũng dừng không được. Tu Diệp Vân cúi thân, ôn nhu hôn Minh Tinh, hôn ánh mắt, hai má, còn có… khóe miệng.
“Đừng khóc, là ta không tốt." Tu Diệp Vân nói.
“Diệp Vân…" Gặp Tu Diệp Vân đột nhiên ôn nhu như thế, Minh Tinh có chút không kịp phản ứng, “Ngươi như thế nào đột nhiên…"
“Ta không nên làm … phụ sự tín nhiệm của ngươi." Tu Diệp Vân sờ sờ hai má Minh Tinh. Hắn kỳ thật vẫn thực rối rắm, bởi vì, Minh Tinh luôn vô tình khiến hắn đau lòng, đặc biệt… trong lòng mình đã có một Lãnh Quân Bạch không thể xóa nhòa, bởi vậy, đối mặt trước Minh Tinh khiến mình đau lòng, hắn sẽ theo bản năng muốn bài xích.
Thế nhưng hôm nay, ngay vừa rồi, Tu Diệp Vân lại không thể nhịn xuống, dùng chính mặt ôn nhu của mình, đón nhận yêu cầu ‘quá phận’ người này đưa ra.
Thô bạo ban đầu, chỉ là vì che dấu phiền táo trong lòng, mà tiếng khóc của Minh Tinh nháy mắt dập tắt ngọn lửa y phiền táo kia. Hắn không có biện pháp, nghe Minh Tinh khóc, sao hắn có thể không kiêng nể gì đối xử với y như vậy.
Thật sự làm không được.
Cho nên… Hôn môi, ôn nhu hôn môi, muốn người này đừng khóc, yên tĩnh cảm thụ những gì mình dành cho y.
Chỉ là, trừ bỏ thứ này, bản thân còn cái gì có thể làm? Hôm nay làm, vậy ngày mai, mình và Minh Tinh thành quan hệ thế nào đây?
Ngay lúc Tu Diệp Vân trầm tư, Minh Tinh đột nhiên vòng tay qua cổ Tu Diệp Vân, kéo hắn lại gần mình, “Ta chỉ muốn một lần… Một lần là tốt rồi…" Nói xong, Minh Tinh chủ động dâng lên môi mình.
Cảm giác thực mềm mại, cũng giống như chính Minh Tinh, yếu đuối mỏng manh, cho dù, y là vương quốc gia này. Hai người mặt đụng tới mặt, Tu Diệp Vân có thể cảm giác được nước mắt của Minh Tinh.
Thần kinh buộc chặt, vào giây phút này chậm rãi trầm tĩnh lại. Tu Diệp Vân cảm thụ được nhịp tim của Minh Tinh, ôm siết lấy người, sau đó… Hung hăng hôn xuống. So nụ hôn của Minh Tinh ban nãy cùng Tu Diệp Vân hiện tại, quả thực cực kỳ ngây ngô.
Hai người đích lưỡi giao triền một chỗ, Tu Diệp Vân nháy mắt cường thế làm cho Minh Tinh có chút trở tay không kịp. Thế nhưng y vẫn cố gắng đuổi kịp tiết tấu của Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân chậm rãi dời môi, ôn nhu lại không mất lửa nóng, thuận tiện ở trên cổ Minh Tinh lưu lại một dấu vết thuộc về chính mình.
“Ân… A…" Minh Tinh nhẹ giọng rên rỉ, thủ pháp của Tu Diệp Vân, khiến y thiếu chút nữa đã quên hô hấp. Điểm mẫn cảm trước ngực bị Tu Diệp Vân nhẹ nhàng nhào nặn đùa giỡn, dẫn đến từng đợt run rẩy.
Thời điểm làm mở rộng, Tu Diệp Vân đặc biệt thả chậm động tác, bởi vì hành vi vừa rồi của mình, phía sau của Minh Tinh đã có chút sưng đỏ. Bởi vậy, Tu Diệp Vân ngay cả cuối cùng chân chính tiến vào cũng đều chịu đựng vào thực chậm rãi, cho dù sau khi đi vào cũng phải xác định Minh Tinh không có chỗ nào không khoẻ, mới dám nhẹ nhàng động đậy.
“A… A… Ừ…" Minh Tinh vốn nhắm mắt, ngẫu nhiên lại mở ra, thấy Tu Diệp Vân đang nhìn mình, mặc dù có chút mê ly, nhưng trong mắt cũng có vô tận ôn nhu che dấu không được. Nhìn thấy ánh mắt như thế, Minh Tinh lại nhắm mắt lại, đem mình hoàn toàn giao cho Tu Diệp Vân.
Thì ra, y cũng có thể được khoái hoạt như vậy… Từ người mình thích… đạt được khoái hoạt…
Dù rằng, y đã đáp ứng Tu Diệp Vân chỉ cần một lần là đủ rồi, có lẽ về sau… sẽ không còn nữa…
Nói không chừng… Hôm nay là ngày kỷ niệm …
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Từ ngày Tu Diệp Vân chạm qua Minh Tinh, đã qua hơn hai tháng. Sau ngày đó, Tu Diệp Vân rốt cuộc chưa gặp qua Minh Tinh, hoặc là nói, Minh Tinh trốn tránh hắn. Tu Diệp Vân buồn bực, thế nào đột nhiên lại không để ý đến mình? Lúc tới phòng nghị sự, lại nghe thuộc hạ nói bệ hạ đặt văn kiện trên bàn, phê duyệt xong có thể đi. Tới Lộ Vũ điện, lại bị người chặn ở bên ngoài, cứng rắn xông vào gặp được người, người nọ cũng chỉ gật đầu lắc đầu, hoặc là ‘ân, a’ qua loa cho xong.
Vì thế, Tu Diệp Vân không tìm Minh Tinh nữa, tuy rằng, hắn dường như có chút nhớ Minh Tinh, được rồi… Nhớ chính là nhớ, không có gì giống như hay dường như.
MD! Tu Diệp Vân phiền táo cào cào tóc, sau đó, liền nhìn thấy Tu Trạch Vũ, “Ngươi… Ngươi ngươi… Ngươi vào lúc nào?"
“Ta vào đã lâu, chính ngươi không phát hiện." Trong tay Tu Trạch Vũ là một cái hộp, sau đó đi đến bên cạnh Tu Diệp Vân, nhanh chóng ngồi xuống.
“Tu Trạch Vũ, ngươi cùng Minh Tinh quan hệ không tồi đi." Tu Diệp Vân nhìn người bên cạnh hỏi, nói thế nào hai người này cũng là hảo hữu, hẳn là có chút hiểu biết Minh Tinh.
“Hảo hữu, quan hệ đương nhiên không tồi." Tu Trạch Vũ bĩu môi.
“Vậy ngươi nói thử, hắn gần đây thế nào lại không chịu để ý đến ta?"
“Ta không nói." Tu Trạch Vũ vừa nghe Tu Diệp Vân nói vậy, lập tức không vui. Tức giận xoay đầu qua một bên.
“Ách… Chỉ là ta thật sự thực muốn biết." Tu Diệp Vân có chút lo lắng nói. Buổi sang hôm đó, Minh Tinh theo tác phong thường ngày, khi mình tỉnh lại, người đã sớm không thấy bóng dáng, bản thân cũng không biết y có chỗ nào không thoải mái hay không. Vốn định chờ người trở về lại tới thăm, kết quả, lại bị cự tuyệt ngoài cửa. Sau đó… đến hai tháng chưa nhìn thấy người.
Điều này có thể không khiến người lo lắng sao?
“Ngươi để ý hắn như vậy?"
“Trước mắt mà nói, đúng vậy…"
“Vì cái gì? Dường như cho đến giờ phút này ngươi cũng chưa từng quan tâm ta!"
“…" Từ này, thật đúng là khó mà nói, trực giác nói cho Tu Diệp Vân, tuyệt đối không thể đem chuyện mình cùng Minh Tinh đã làm nói cho Tu Trạch Vũ biết.
“Hắn sinh bệnh, hư nhược rồi, vẫn nằm trên giường, ngươi đi nhìn hắn a!" Tu Trạch Vũ bỗng nhiên rống to, “Đi a đi a!"
“Thật sự?" Tu Diệp Vân vừa nghe lời này, lại lo lắng, lập tức đứng lên, giống như chuẩn bị đi gặp Minh Tinh.
Thấy bộ dáng Tu Diệp Vân như thế, lại thấy trong mắt Tu Diệp Vân che dấu không được lo lắng, Tu Trạch Vũ hoàn toàn bạo nộ, hoàn toàn. Đứng bật lên, mở cái hộp trong tay, từ bên trong lấy ra một miếng bánh ngọt tinh mỹ, sau đó làm việc y thường làm, ném lên người Tu Diệp Vân.
“Ta đi học làm bánh ngọt! Ta chỉ mới hai tháng không gặp ngươi! Ngươi liền quan tâm người khác đi!"
Nói xong, lại lấy ra một miếng bánh ngọt, khác miếng vừa rồi, nhưng cũng tuyệt đối tinh mỹ, đồng dạng, ném!
“Ngươi sao không hỏi xem ta tại sao lại tới? Gặp ta đầu tiên liền hỏi chuyện tình Minh Tinh! Ngươi không lo lắng tới cảm thụ của ta!"
Cuối cùng, trong hộp đã hết bánh ngọt, Tu Trạch Vũ trực tiếp ném hộp lên người Tu Diệp Vân.
“Minh Tinh mới không sinh bệnh đâu! Hắn hảo hảo! Ngươi sao không hỏi xem ta học bánh ngọt có bị thương hay không, có sinh bệnh hay không!"
Một phen liên hoàn oanh tạc, Tu Diệp Vân choáng váng. Nhìn Tu Trạch Vũ lớn tiếng lên án, mang theo ủy khuất, còn vị bơ ngọt dấy lên, Tu Diệp Vân cảm thán, ngươi thực lãng phí.
Nhưng mà… Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ thở phì phì, lắc đầu, bộ dáng người này, thật giống như thê tử lên án lão công lăng nhăng bên ngoài a.
“Hừ!" Thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào, Tu Trạch Vũ nâng đầu hừ lạnh một tiếng.
“Tu Trạch Vũ, ngươi trước ngồi lại đây." Tu Diệp Vân phóng nhẹ thanh âm. “Không sợ, ta không mắng."
Nhìn Tu Diệp Vân ôn nhu như thế, chân Tu Trạch Vũ liền tự động bước tới cạnh Tu Diệp Vân, xét thấy hiện tượng ‘đại não không quản nổi chân’ của mình, Tu Trạch Vũ chỉ có thể mạnh miệng muốn để mình đi chậm một chút, “Hừ! Ai sợ!" Kết quả, còn bước nhanh hơn vừa rồi.
Đặt mông ngồi xuống ghế, Tu Trạch Vũ bĩu môi, “Bảo ta tới làm gì? Thế nào… Hối hận? Hừ! Ta không nhận! A ha ha ha ha ha…"
Nhìn Tu Trạch Vũ cười như kẻ điên, Tu Diệp Vân cũng không phản ứng lại, mà nắm lấy tay Tu Trạch Vũ nhìn nhìn, đích xác, hai tay này không còn nhẵn nhụi giống như trước kia, ngược lại trở nên có chút thô ráp. “Làm bánh ngọt cũng sẽ biến tay thành như vậy?"
“Bởi vì, ban đầu học chưa thạo, mà ngay cả hiện tại, ta cũng chưa quá quen." Tu Trạch Vũ ủy khuất nói, “Cho nên mỗi ngày đều luyện tập, không ăn không ngủ, liền biến thành như vậy."
Tu Diệp Vân ngẩng đầu nhìn mặt Tu Trạch Vũ, sắc mặt không thể coi là hảo, cũng có đôi mắt thâm quầng, hoàn hảo, không phải thực nghiêm trọng. “Ngươi trở mặt thực nhanh, không phải vừa rồi còn gào thét với ta đó sao?" Tu Diệp Vân vừa nói vừa chỉa chỉa y phục, “Ngươi xem, tất cả đều là bơ."
Tu Trạch Vũ không nói lời nào, liền nháy mắt mấy cái, cũng không động, bởi vì Tu Diệp Vân còn cầm lấy tay y, y còn đang hưng phấn cùng say mê.
“Ngươi quá ngu ngốc, làm bánh ngọt cũng học không xong." Nhớ lần đầu làm sinh nhật cho Quân Bạch, bánh ngọt cũng phải cần mình và Quân Bạch hợp sức làm a… Tu Diệp Vân lắc đầu, loại chuyện này không nên nhớ nữa, vừa nghĩ tới liền đau lòng sầu não.
“Ta đúng là ngốc. Tuy rằng ta học tập tốt lắm."
“Về sau đừng không ăn không ngủ như vậy."
“Ý của ngươi, ta còn phải tiếp tục học nữa sao."
“Ngươi không phải nói, làm cho ta một cái ngon nhất sao? Chẳng lẽ chuẩn bị buông tha?"
“Vậy cũng phải có tiền a." Tu Trạch Vũ liếc Tu Diệp Vân một cái, nhếch miệng.
“Ngươi muốn cái gì?" Tu Diệp Vân vừa thấy Tu Trạch Vũ như vậy, liền biết căn bản y muốn không phải là tiền.
Tu Trạch Vũ đột nhiên tới gần Tu Diệp Vân, phóng qua hôn Tu Diệp Vân một chút, sau đó liền nhanh chóng h đứng lên chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa nói, “Thành giao ta sẽ làm cho ngươi cái bánh ngọt ngon nhất tái kiến."Khi Tu Trạch Vũ khẩn trương, nói chuyện liền không có ngắt câu.
Tu Diệp Vân thở một hơi, nhưng thực không cảm thấy bài xích hay mất tự nhiên, mà khóe miệng lại gợi lên, lộ ra mỉm cười.
Thật sự là ở cùng Tu Trạch Vũ, hiếm khi được bình thản… ấm áp… mặc dù, lãng phí một hộp bánh ngọt.
Lại là một buổi tối công tác muộn ở tẩm cung của Minh Tinh, Tu Diệp Vân mệt muốn nổ đầu, đột nhiên nghe thấy thanh âm ôn nhu của Minh Tinh, tâm tình tốt hơn nhiều. “Ta đau đầu."
“Kia… Kia ta giúp ngươi xoa bóp." Nói xong, ngón tay Minh Tinh để lên huyệt thái dương của Tu Diệp Vân, nhẹ nhàng mát xa.
Tu Diệp Vân nhắm mắt hưởng thụ, đang lúc mệt mỏi, cảm thấy được dị thường thoải mái.
“Ta mới học, biết… ngươi sẽ mệt." Động tác của Minh Tinh đặc biệt ôn nhu, chỉ sợ Tu Diệp Vân không thoải mái. Cũng may Tu Diệp Vân thoạt nhìn thực hưởng thụ, Minh Tinh thở một hơi, mỉm cười ôn nhu.
Tu Diệp Vân thả lỏng toàn thân, cứ vậy dựa vào ghế tựa, đột nhiên, hắn ngửi thấy một mùi thơm ngát, là hương vị thường có trên người Minh Tinh, sau đó, một đôi tay từ phía sau vòng qua mình. Tu Diệp Vân mở to mắt, hơi hơi quay đầu, gương mặt Minh Tinh dán bên má mình, Tu Diệp Vân dùng dư quang thấy Minh Tinh nhắm mắt lại, lông mi thật dài đang run rẩy, mái tóc hắc sắc trạc vào hắn có chút ngứa.
Tu Diệp Vân nghĩ muốn đẩy Minh Tinh ra, thế nhưng giây phút tĩnh lặng này, khiến Tu Diệp Vân không đành lòng phá hư, mà cứ bị ôm như vậy, cũng không phải biện pháp.
“Chỉ chốc lát thôi."
Tu Diệp Vân ngẩn người, cũng không nghĩ tới là Minh Tinh mở miệng trước, y nói ‘Chỉ chốc lát thôi’. Tu Diệp Vân không có khả năng nghe không hiểu ý tứ Minh Tinh. Minh Tinh, chỉ là muốn giờ này khắc này mình đừng đẩy y ra mà thôi. Cũng như khi trước Minh Tinh thích Liệt Diễm, hèn mọn khẩn cầu chút ấm áp từ Liệt Diễm, tuy rằng, thứ nhận được đều là thương tổn. Hiện tại, Minh Tinh lại như vậy… hèn mọn… khẩn cầu cái gì…
“Chỉ chốc lát, đừng nói gì." Minh Tinh ôm Tu Diệp Vân thật chặt, tựa hồ đang khẩn trương.
“Ân." Tu Diệp Vân cũng không nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng ứng tiếng. Không biết là bởi vì cảnh ngộ của Minh Tinh làm cho người ta đồng tình, hay là y cùng mình từng có một lần da thịt chi thân. Mỗi khi Tu Diệp Vân thấy Minh Tinh, luôn không tự giác mà đau lòng y, sau đó thỏa hiệp, đáp ứng mọi yêu cầu của Minh Tinh.
Một người như vậy, không nên bị thương tổn, mà là… được người trân trọng.
“Diệp Vân." Minh Tinh buông Tu Diệp Vân, “Ta… Ta đi ngủ trước." Nói xong, Minh Tinh lại bổ sung nói, “Hôm nay, vô luận sớm muộn gì, đều ngủ lại đây đi."
“Chẳng lẽ ngươi lo ta sợ bóng tối?"
“Nói bậy!" Minh Tinh không để ý tới Tu Diệp Vân, một mình đi tắm rửa. Chờ y trở lại tẩm cung, Tu Diệp Vân đã hoàn thành toàn bộ công tác. “Ngươi đi tắm rửa đi." Y nói với Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân mắt nhìn Minh Tinh, vẫn là gật đầu đồng ý. Ngủ ở đây… Liền ngủ đi… Ai…
Đến khi tắm rửa xong trở lại giường, Tu Diệp Vân ngược lại có chút không được tự nhiên. Nguyên nhân chính là, Minh Tinh lần này không có ngăn bằng gối ôm, càng chuẩn xác mà nói, hôm nay hắn cùng Minh Tinh ngủ chung chăn, hơn nữa Minh Tinh cách hắn đặc biệt gần, chỉ gần thêm một chút là có thể chạm vào thân thể đối phương.
Ngay khi Tu Diệp Vân xấu hổ, hắn cảm giác tay Minh Tinh khoát lên bụng mình, hơi dừng lại trong chốc lát, liền bắt đầu chậm rãi di động xuống phía dưới, tràn ngập ý tứ khiêu khích. Tu Diệp Vân bắt lấy tay Minh Tinh, “Làm gì?"
Không có được Minh Tinh đáp lại, chỉ cảm thấy bàn tay bị mình giữ lấy đang run nhè nhẹ. Tu Diệp Vân nghiêng thân, quay mặt về phía Minh Tinh, thấy người nọ đang dùng ánh mắt nhìn mình, cho dù không thắp đèn, Tu Diệp Vân cũng có thể cảm nhận được trong đó hình như có thiên ngôn vạn ngữ. Đưa tay sờ sờ hai má Minh Tinh, trên đó một mảnh ẩm ướt, “Ngươi khóc?"
“Diệp Vân…"
“Khóc cái gì?"
“Thời điểm ta thích Liệt Diễm, cho tới bây giờ chưa từng nhận được chút khoái hoạt, hiện tại, ta thích ngươi, ngươi có thể… làm cho ta vui vẻ một lần… khoái hoạt một lần… chỉ một lần… được không…"
“Minh Tinh." Tu Diệp Vân thở dài, “Ta nhớ rõ… Ta đã cự tuyệt ngươi… Ngươi không nên nghĩ tới việc này nữa." Tu Diệp Vân nói như thế, nhưng lại đột nhiên cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn…
“Cho nên… Ta đang cầu ngươi…" Minh Tinh mở đèn, ngồi dậy.
Tu Diệp Vân nhìn Minh Tinh, “Bật đèn làm gì!" Không biết vì sao bản thân lại kích động như thế, hắn chỉ biết, nhìn gương mặt Minh Tinh tràn đầy nước mắt, hắn liền nghĩ muốn tắt đèn, để mình không thấy được mặt Minh Tinh. Giống như nếu còn nhìn tiếp, sẽ bị dòng lệ này kích thích.
“Ngươi không đành lòng thấy ta khóc sao?"
“Không phải."
“Vậy ngươi nhìn ta đi."
Tu Diệp Vân ngẩng đầu, sau đó hối hận. Hắn không nên ngẩng đầu lên, vừa nhấc đầu đủ loại tình cảm thương xót đều trào lên trong lòng, như thế nào cũng không thể biến mất. Tu Diệp Vân phiền táo nhào lên người Minh Tinh, sau đó đè y xuống, “Ngươi thực muốn ta cứ như vậy mà thượng ngươi? Như vậy còn ý nghĩa gì? Ngươi liệu có nghĩ tới, ta có thể giống như Liệt Diễm, chỉ biết phát tiết? Ngươi liệu có nghĩ tới, ta có thể sẽ đem ngươi trở thành thế thân? Ngươi có nghĩ tới, ta chỉ là tội nghiệp ngươi! Bị đối xử như vậy, ngươi thật sự muốn sao!" Tu Diệp Vân hét lớn.
“Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, ít nhất, ngươi sẽ đối ta thực ôn nhu, ngươi khác Liệt Diễm!"
“Nếu ta không muốn? A… Đúng rồi, Minh Tuyết từng làm ta cả người vô lực, sau đó cùng y thành sự, ngươi có muốn thử hay không?"
“Không cần…" Minh Tinh lắc đầu, “Ta tình nguyện ngươi vĩnh viễn không bính ta, cũng không cần ngươi, vĩnh viễn không để ý tới ta…"
Nghe Minh Tinh nói, Tu Diệp Vân bất ngờ lật người Minh Tinh lại, cởi khố hạ hai người, động thân đâm vào. Một bàn tay giữ chặt hai tay của Minh Tinh, tay kia thì đè cổ Minh Tinh, không để y quay đầu lại.
“A ——!" Minh Tinh kêu thảm một tiếng, nghĩ muốn quay đầu lại xem Tu Diệp Vân, đáng tiếc lại bị đè lại, động không được. “Vì cái gì… Ô… Vì cái gì ngay cả ngươi… Cũng đối xử với ta như vậy…"
Nghe thấy Minh Tinh ẩn ẩn tiếng khóc, Tu Diệp Vân buông tay, lui đi ra. Đem Minh Tinh trở thân, thấy người nọ dùng cánh tay che mặt khóc.
“Ngươi sao lại như vậy… Ngươi tại sao có thể như vậy… Ta tín nhiệm ngươi như vậy… Ô…" Minh Tinh nghẹn ngào nói, gằn từng tiếng như đánh vào tâm Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân kéo tay Minh Tinh ra, nhìn người nọ khóc hai mắt hồng hồng, không khỏi vươn tay giúp y gạt nước mắt. Mà tuyến lệ của người này tựa như đê vỡ, dừng cũng dừng không được. Tu Diệp Vân cúi thân, ôn nhu hôn Minh Tinh, hôn ánh mắt, hai má, còn có… khóe miệng.
“Đừng khóc, là ta không tốt." Tu Diệp Vân nói.
“Diệp Vân…" Gặp Tu Diệp Vân đột nhiên ôn nhu như thế, Minh Tinh có chút không kịp phản ứng, “Ngươi như thế nào đột nhiên…"
“Ta không nên làm … phụ sự tín nhiệm của ngươi." Tu Diệp Vân sờ sờ hai má Minh Tinh. Hắn kỳ thật vẫn thực rối rắm, bởi vì, Minh Tinh luôn vô tình khiến hắn đau lòng, đặc biệt… trong lòng mình đã có một Lãnh Quân Bạch không thể xóa nhòa, bởi vậy, đối mặt trước Minh Tinh khiến mình đau lòng, hắn sẽ theo bản năng muốn bài xích.
Thế nhưng hôm nay, ngay vừa rồi, Tu Diệp Vân lại không thể nhịn xuống, dùng chính mặt ôn nhu của mình, đón nhận yêu cầu ‘quá phận’ người này đưa ra.
Thô bạo ban đầu, chỉ là vì che dấu phiền táo trong lòng, mà tiếng khóc của Minh Tinh nháy mắt dập tắt ngọn lửa y phiền táo kia. Hắn không có biện pháp, nghe Minh Tinh khóc, sao hắn có thể không kiêng nể gì đối xử với y như vậy.
Thật sự làm không được.
Cho nên… Hôn môi, ôn nhu hôn môi, muốn người này đừng khóc, yên tĩnh cảm thụ những gì mình dành cho y.
Chỉ là, trừ bỏ thứ này, bản thân còn cái gì có thể làm? Hôm nay làm, vậy ngày mai, mình và Minh Tinh thành quan hệ thế nào đây?
Ngay lúc Tu Diệp Vân trầm tư, Minh Tinh đột nhiên vòng tay qua cổ Tu Diệp Vân, kéo hắn lại gần mình, “Ta chỉ muốn một lần… Một lần là tốt rồi…" Nói xong, Minh Tinh chủ động dâng lên môi mình.
Cảm giác thực mềm mại, cũng giống như chính Minh Tinh, yếu đuối mỏng manh, cho dù, y là vương quốc gia này. Hai người mặt đụng tới mặt, Tu Diệp Vân có thể cảm giác được nước mắt của Minh Tinh.
Thần kinh buộc chặt, vào giây phút này chậm rãi trầm tĩnh lại. Tu Diệp Vân cảm thụ được nhịp tim của Minh Tinh, ôm siết lấy người, sau đó… Hung hăng hôn xuống. So nụ hôn của Minh Tinh ban nãy cùng Tu Diệp Vân hiện tại, quả thực cực kỳ ngây ngô.
Hai người đích lưỡi giao triền một chỗ, Tu Diệp Vân nháy mắt cường thế làm cho Minh Tinh có chút trở tay không kịp. Thế nhưng y vẫn cố gắng đuổi kịp tiết tấu của Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân chậm rãi dời môi, ôn nhu lại không mất lửa nóng, thuận tiện ở trên cổ Minh Tinh lưu lại một dấu vết thuộc về chính mình.
“Ân… A…" Minh Tinh nhẹ giọng rên rỉ, thủ pháp của Tu Diệp Vân, khiến y thiếu chút nữa đã quên hô hấp. Điểm mẫn cảm trước ngực bị Tu Diệp Vân nhẹ nhàng nhào nặn đùa giỡn, dẫn đến từng đợt run rẩy.
Thời điểm làm mở rộng, Tu Diệp Vân đặc biệt thả chậm động tác, bởi vì hành vi vừa rồi của mình, phía sau của Minh Tinh đã có chút sưng đỏ. Bởi vậy, Tu Diệp Vân ngay cả cuối cùng chân chính tiến vào cũng đều chịu đựng vào thực chậm rãi, cho dù sau khi đi vào cũng phải xác định Minh Tinh không có chỗ nào không khoẻ, mới dám nhẹ nhàng động đậy.
“A… A… Ừ…" Minh Tinh vốn nhắm mắt, ngẫu nhiên lại mở ra, thấy Tu Diệp Vân đang nhìn mình, mặc dù có chút mê ly, nhưng trong mắt cũng có vô tận ôn nhu che dấu không được. Nhìn thấy ánh mắt như thế, Minh Tinh lại nhắm mắt lại, đem mình hoàn toàn giao cho Tu Diệp Vân.
Thì ra, y cũng có thể được khoái hoạt như vậy… Từ người mình thích… đạt được khoái hoạt…
Dù rằng, y đã đáp ứng Tu Diệp Vân chỉ cần một lần là đủ rồi, có lẽ về sau… sẽ không còn nữa…
Nói không chừng… Hôm nay là ngày kỷ niệm …
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Từ ngày Tu Diệp Vân chạm qua Minh Tinh, đã qua hơn hai tháng. Sau ngày đó, Tu Diệp Vân rốt cuộc chưa gặp qua Minh Tinh, hoặc là nói, Minh Tinh trốn tránh hắn. Tu Diệp Vân buồn bực, thế nào đột nhiên lại không để ý đến mình? Lúc tới phòng nghị sự, lại nghe thuộc hạ nói bệ hạ đặt văn kiện trên bàn, phê duyệt xong có thể đi. Tới Lộ Vũ điện, lại bị người chặn ở bên ngoài, cứng rắn xông vào gặp được người, người nọ cũng chỉ gật đầu lắc đầu, hoặc là ‘ân, a’ qua loa cho xong.
Vì thế, Tu Diệp Vân không tìm Minh Tinh nữa, tuy rằng, hắn dường như có chút nhớ Minh Tinh, được rồi… Nhớ chính là nhớ, không có gì giống như hay dường như.
MD! Tu Diệp Vân phiền táo cào cào tóc, sau đó, liền nhìn thấy Tu Trạch Vũ, “Ngươi… Ngươi ngươi… Ngươi vào lúc nào?"
“Ta vào đã lâu, chính ngươi không phát hiện." Trong tay Tu Trạch Vũ là một cái hộp, sau đó đi đến bên cạnh Tu Diệp Vân, nhanh chóng ngồi xuống.
“Tu Trạch Vũ, ngươi cùng Minh Tinh quan hệ không tồi đi." Tu Diệp Vân nhìn người bên cạnh hỏi, nói thế nào hai người này cũng là hảo hữu, hẳn là có chút hiểu biết Minh Tinh.
“Hảo hữu, quan hệ đương nhiên không tồi." Tu Trạch Vũ bĩu môi.
“Vậy ngươi nói thử, hắn gần đây thế nào lại không chịu để ý đến ta?"
“Ta không nói." Tu Trạch Vũ vừa nghe Tu Diệp Vân nói vậy, lập tức không vui. Tức giận xoay đầu qua một bên.
“Ách… Chỉ là ta thật sự thực muốn biết." Tu Diệp Vân có chút lo lắng nói. Buổi sang hôm đó, Minh Tinh theo tác phong thường ngày, khi mình tỉnh lại, người đã sớm không thấy bóng dáng, bản thân cũng không biết y có chỗ nào không thoải mái hay không. Vốn định chờ người trở về lại tới thăm, kết quả, lại bị cự tuyệt ngoài cửa. Sau đó… đến hai tháng chưa nhìn thấy người.
Điều này có thể không khiến người lo lắng sao?
“Ngươi để ý hắn như vậy?"
“Trước mắt mà nói, đúng vậy…"
“Vì cái gì? Dường như cho đến giờ phút này ngươi cũng chưa từng quan tâm ta!"
“…" Từ này, thật đúng là khó mà nói, trực giác nói cho Tu Diệp Vân, tuyệt đối không thể đem chuyện mình cùng Minh Tinh đã làm nói cho Tu Trạch Vũ biết.
“Hắn sinh bệnh, hư nhược rồi, vẫn nằm trên giường, ngươi đi nhìn hắn a!" Tu Trạch Vũ bỗng nhiên rống to, “Đi a đi a!"
“Thật sự?" Tu Diệp Vân vừa nghe lời này, lại lo lắng, lập tức đứng lên, giống như chuẩn bị đi gặp Minh Tinh.
Thấy bộ dáng Tu Diệp Vân như thế, lại thấy trong mắt Tu Diệp Vân che dấu không được lo lắng, Tu Trạch Vũ hoàn toàn bạo nộ, hoàn toàn. Đứng bật lên, mở cái hộp trong tay, từ bên trong lấy ra một miếng bánh ngọt tinh mỹ, sau đó làm việc y thường làm, ném lên người Tu Diệp Vân.
“Ta đi học làm bánh ngọt! Ta chỉ mới hai tháng không gặp ngươi! Ngươi liền quan tâm người khác đi!"
Nói xong, lại lấy ra một miếng bánh ngọt, khác miếng vừa rồi, nhưng cũng tuyệt đối tinh mỹ, đồng dạng, ném!
“Ngươi sao không hỏi xem ta tại sao lại tới? Gặp ta đầu tiên liền hỏi chuyện tình Minh Tinh! Ngươi không lo lắng tới cảm thụ của ta!"
Cuối cùng, trong hộp đã hết bánh ngọt, Tu Trạch Vũ trực tiếp ném hộp lên người Tu Diệp Vân.
“Minh Tinh mới không sinh bệnh đâu! Hắn hảo hảo! Ngươi sao không hỏi xem ta học bánh ngọt có bị thương hay không, có sinh bệnh hay không!"
Một phen liên hoàn oanh tạc, Tu Diệp Vân choáng váng. Nhìn Tu Trạch Vũ lớn tiếng lên án, mang theo ủy khuất, còn vị bơ ngọt dấy lên, Tu Diệp Vân cảm thán, ngươi thực lãng phí.
Nhưng mà… Tu Diệp Vân nhìn Tu Trạch Vũ thở phì phì, lắc đầu, bộ dáng người này, thật giống như thê tử lên án lão công lăng nhăng bên ngoài a.
“Hừ!" Thấy Tu Diệp Vân không nói lời nào, Tu Trạch Vũ nâng đầu hừ lạnh một tiếng.
“Tu Trạch Vũ, ngươi trước ngồi lại đây." Tu Diệp Vân phóng nhẹ thanh âm. “Không sợ, ta không mắng."
Nhìn Tu Diệp Vân ôn nhu như thế, chân Tu Trạch Vũ liền tự động bước tới cạnh Tu Diệp Vân, xét thấy hiện tượng ‘đại não không quản nổi chân’ của mình, Tu Trạch Vũ chỉ có thể mạnh miệng muốn để mình đi chậm một chút, “Hừ! Ai sợ!" Kết quả, còn bước nhanh hơn vừa rồi.
Đặt mông ngồi xuống ghế, Tu Trạch Vũ bĩu môi, “Bảo ta tới làm gì? Thế nào… Hối hận? Hừ! Ta không nhận! A ha ha ha ha ha…"
Nhìn Tu Trạch Vũ cười như kẻ điên, Tu Diệp Vân cũng không phản ứng lại, mà nắm lấy tay Tu Trạch Vũ nhìn nhìn, đích xác, hai tay này không còn nhẵn nhụi giống như trước kia, ngược lại trở nên có chút thô ráp. “Làm bánh ngọt cũng sẽ biến tay thành như vậy?"
“Bởi vì, ban đầu học chưa thạo, mà ngay cả hiện tại, ta cũng chưa quá quen." Tu Trạch Vũ ủy khuất nói, “Cho nên mỗi ngày đều luyện tập, không ăn không ngủ, liền biến thành như vậy."
Tu Diệp Vân ngẩng đầu nhìn mặt Tu Trạch Vũ, sắc mặt không thể coi là hảo, cũng có đôi mắt thâm quầng, hoàn hảo, không phải thực nghiêm trọng. “Ngươi trở mặt thực nhanh, không phải vừa rồi còn gào thét với ta đó sao?" Tu Diệp Vân vừa nói vừa chỉa chỉa y phục, “Ngươi xem, tất cả đều là bơ."
Tu Trạch Vũ không nói lời nào, liền nháy mắt mấy cái, cũng không động, bởi vì Tu Diệp Vân còn cầm lấy tay y, y còn đang hưng phấn cùng say mê.
“Ngươi quá ngu ngốc, làm bánh ngọt cũng học không xong." Nhớ lần đầu làm sinh nhật cho Quân Bạch, bánh ngọt cũng phải cần mình và Quân Bạch hợp sức làm a… Tu Diệp Vân lắc đầu, loại chuyện này không nên nhớ nữa, vừa nghĩ tới liền đau lòng sầu não.
“Ta đúng là ngốc. Tuy rằng ta học tập tốt lắm."
“Về sau đừng không ăn không ngủ như vậy."
“Ý của ngươi, ta còn phải tiếp tục học nữa sao."
“Ngươi không phải nói, làm cho ta một cái ngon nhất sao? Chẳng lẽ chuẩn bị buông tha?"
“Vậy cũng phải có tiền a." Tu Trạch Vũ liếc Tu Diệp Vân một cái, nhếch miệng.
“Ngươi muốn cái gì?" Tu Diệp Vân vừa thấy Tu Trạch Vũ như vậy, liền biết căn bản y muốn không phải là tiền.
Tu Trạch Vũ đột nhiên tới gần Tu Diệp Vân, phóng qua hôn Tu Diệp Vân một chút, sau đó liền nhanh chóng h đứng lên chạy ra ngoài, vừa chạy còn vừa nói, “Thành giao ta sẽ làm cho ngươi cái bánh ngọt ngon nhất tái kiến."Khi Tu Trạch Vũ khẩn trương, nói chuyện liền không có ngắt câu.
Tu Diệp Vân thở một hơi, nhưng thực không cảm thấy bài xích hay mất tự nhiên, mà khóe miệng lại gợi lên, lộ ra mỉm cười.
Thật sự là ở cùng Tu Trạch Vũ, hiếm khi được bình thản… ấm áp… mặc dù, lãng phí một hộp bánh ngọt.
Tác giả :
Luyến_KOEI