Nhân Sinh Trong Sách
Chương 44
Hai cánh môi quấn quít giao triền, Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch nhắm mắt lại, nụ hôn thập phần động tình. Cuối cùng, Tu Diệp Vân ấn lên môi Lãnh Quân Bạch thêm hai cái mới buông ra nhìn y. Trước mắt, lông mi Lãnh Quân Bạch nhẹ nhàng run rẩy, hơi thở dồn dập. Tu Diệp Vân đột nhiên ôm lấy y, sau đó bắt đầu hôn lên cổ y.
“Diệp Vân… Ta còn đang sốt đấy." Lãnh Quân Bạch thoáng đẩy ra, tuy rằng… Y rất muốn, chính là…
Tu Diệp Vân ngừng hôn môi, nhìn nhìn Lãnh Quân Bạch, “Dục cự hoàn nghênh không phải hảo hài tử a."
“Cái gì?" Lãnh Quân Bạch nhíu mày, “Ta khi nào thì như vậy?"
“Ha hả…" Tu Diệp Vân cười cười, sau đó chỉ chỉ hai tay Lãnh Quân Bạch để ở trước ngực mình, “Ngươi xem xem, đẩy cũng không dùng sức mà đẩy, chỉ ấn ấn nhẹ như vậy, này còn không phải chứng cớ?"
“Ta… Ta chẳng phải là không có khí lực sao?" Lãnh Quân Bạch cười gượng một chút.
“Ngươi quả nhiên là ngốc." Tu Diệp Vân nhéo nhéo cái mũi Lãnh Quân Bạch, “Lây bệnh thì lây bệnh, không phải chỉ là cơn sốt sao? Hơn nữa, chúng ta vừa rồi cũng đã hôn rồi, ngươi nên biết, hôn môi cũng có thể lây bệnh chứ?"
“Nhưng mà…"
“Cho nên, không vấn đề gì, ân, chính là như vậy." Nói xong, Tu Diệp Vân bỗng nhiên bổ nhào lên Lãnh Quân Bạch. Hôn lại hôn, từ trán đi xuống một lần nữa bắt đầu.
Một chút xẹt qua mũi, trọng điểm công kích của Tu Diệp Vân đó chính là đôi môi của Lãnh Quân Bạch. Nhẹ nhàng khẳng cắn, đầu lưỡi chậm rãi thăm dò, Lãnh Quân Bạch không tự giác hé miệng, đầu lưỡi vươn ra chạm tới đầu lười Tu Diệp Vân đang len vào, ánh mắt hơi hé ra, mơ hồ mang theo điểm mị hoặc, mang theo điểm chờ mong. Tu Diệp Vân ngẩn ra, lập tức đem đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miêng Lãnh Quân Bạch, cùng thứ mềm mại kia khiêu vũ.
“Ân…" Một tiếng rên khẽ từ trong miệng Lãnh Quân Bạch tràn ra, y thân thủ ôm lấy cổ Tu Diệp Vân, làm cho bản thân càng thêm thoải mái một chút.
Qua một hồi, Tu Diệp Vân rốt cục cũng buông tha cánh môi Lãnh Quân Bạch, ngược lại tiếp tục đánh chiếm xuống phía dưới, cổ, xương quai xanh, đều bị Tu Diệp Vân để lại dấu vết. Tu Diệp Vân ngẩng đầu, nhìn Lãnh Quân Bạch, “Muốn tiếp tục hay không?"
Lãnh Quân Bạch cũng nhìn Tu Diệp Vân, trừng mắt nhìn, y hôn lên hai má Tu Diệp Vân, “Ta tin tưởng ngươi…" Ta tin tưởng ngươi, là thật sự thích ta, không phải thế thân, không phải vui đùa thoáng qua, lại càng không là thứ an ủi khi tĩnh mịch.
Nghe Lãnh Quân Bạch nói, Tu Diệp Vân đau lòng hôn y, “Quân Bạch… Ta cũng không có ham thích đem người khác làm thế thân, cho dù một ngày kia, ta biến thành như vậy, như vậy, ngươi cũng không có khả năng trở thành kẻ thay thế."
Lãnh Quân Bạch hít một hơi thật sâu.
“Quân Bạch, ngươi không thể thay thế bất luận kẻ nào, cũng không ai có thể thay thế ngươi, ngươi là Lãnh Quân Bạch độc nhất vô nhị của ta."
“Ngươi cần gì phải nói một đống từ động lòng người như vậy? Ta đã nói … Ta tin tưởng ngươi…" Lãnh Quân Bạch nói xong, lại bổ sung một câu, “Mẹ nó… Ta cảm động …"
“Trời biết lão tử nói câu này khó khăn thế nào."
“Mặc kệ thế nào, ngươi đều đã nói rồi, không cho ngươi đổi ý!"
Tu Diệp Vân không nói gì, mà chậm rãi rút đi quần áo Lãnh Quân Bạch, trước dùng ánh mắt gian dâm nhìn y một lượt, sau đó nhìn chằm chằm hai điểm trước ngực, cười thập phần tà ác.
“Diệp Vân, ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng… Ngươi có thể… Đừng nhìn chằm chằm như vậy được không?" Lãnh Quân Bạch dù sao cũng từng sủng hạnh bao nhiêu người, làm sao có thể không biết Tu Diệp Vân muốn làm gì? Chỉ là… Bởi Tu Diệp Vân là người mình thích, khiến y có chút ngượng ngùng.
Tu Diệp Vân cúi đầu, đầu lưỡi đảo quanh, có khi lại nhẹ nhàng mút một chút, làm cho Lãnh Quân Bạch nhịn không được khinh suyễn một tiếng. Chậm rãi, tay Tu Diệp Vân trượt xuống dưới, xoa nhẹ qua phân thân của Lãnh Quân Bạch, Lãnh Quân Bạch nhíu nhíu mày, tiếng thở dốc càng thêm ồ ồ.
Lúc sau, Tu Diệp Vân thực ôn nhu giúp Lãnh Quân Bạch mở rộng, Lãnh Quân Bạch lần đầu tiên biết ở phía dưới, lần đầu lại khó chịu như vậy, một khắc kia khi Tu Diệp Vân tiến vào, Lãnh Quân Bạch vẫn nhịn không được kêu lên. Dù việc mở rộng đã rất tốt, chính là… Vẫn đau quá.
Tu Diệp Vân hôn lên trán Lãnh Quân Bạch, lấy tay lau đi mồ hôi lạnh vì đau đớn mà toát ra, “Quân Bạch, có thể chứ?"
Lãnh Quân Bạch thực sự rất đau, nhưng vẫn khẽ cắn môi, gật gật đầu. Thời điểm Tu Diệp Vân bắt đầu động, y cảm giác mình hít thở không thông, có chút đau đau rồi lại nói không ra cảm giác gì.
Tu Diệp Vân một bên chậm rãi động đậy, vừa nói thực xin lỗi. Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác Lãnh Quân Bạch không còn khó chịu như trước, liền chậm rãi đẩy nhanh tốc độ. Theo thanh âm Lãnh Quân Bạch phát ra, Tu Diệp Vân lại cảm thấy huyết mạch sôi sục, khó có thể điều khiển, thanh âm kia không mảnh mai như Minh Tuyết, cũng không ẩn nhẫn lại ngây ngô như Tu Trạch Vũ, thanh âm của Lãnh Quân Bạch, có điểm khàn khàn, chính là, lại làm cho Tu Diệp Vân hưng phấn khó hiểu.
“Ân…" Lãnh Quân Bạch há miệng thở dốc, khẽ cắn nhẹ lên hầu kết Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân ngẩn người, lập tức tiếp tục động đậy, tốc độ so với trước càng nhanh hơn. Lãnh Quân Bạch ngửa đầu, đại não đã bị khoái cảm xâm nhập hoàn toàn.
Nhiệt tình qua đi, Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch ngâm mình trong bồn tắm lớn, Lãnh Quân Bạch nhìn Tu Diệp Vân, “Ta cảm thấy thoải mái hơn, đầu cũng không choáng váng như trước."
Tu Diệp Vân mỉm cười kéo Lãnh Quân Bạch vào lòng, sau đó cầm khăn mặt giúp Lãnh Quân Bạch tắm rửa, “Chỗ đó còn đau không?"
“Ha ha, nói không đau là giả, có điều… Ngâm nước ấm, tốt hơn nhiều."
“Thực xin lỗi, lần đầu… Ta quá kích động."
“Hắc hắc…" Lãnh Quân Bạch ngây ngô cười vài tiếng, sau đó liền tùy ý để Tu Diệp Vân giúp mình rửa sạch. Đột nhiên, Lãnh Quân Bạch buồn bực cúi đầu, cau mày.
“Làm sao vậy?"
“Ân… Ta không có biện pháp giúp ngươi sinh hài tử."
“…" Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch, nửa ngày không nói, mà Lãnh Quân Bạch cũng trầm mặc không nói. Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, Tu Diệp Vân đột nhiên nói, “Ta nói Lãnh Quân Bạch… Ngươi nghĩ cái thứ gì vậy?"
“…" Lãnh Quân Bạch bĩu môi.
“Ngươi không thể sinh hài không phải thực bình thường sao? Đại lục này, vốn cũng chỉ có Minh Tuyết mới có thể sinh a." Đương nhiên, còn có Minh Tinh, Tu Diệp Vân trong lòng bổ sung một câu.
“Ai bảo ngươi trước lại thích hắn? Khiến cho ta, luôn cảm thấy… Luôn cảm thấy thực buồn bực, luôn cảm thấy, chuyện hắn làm được, ta lại làm không được."
“Ai…" Tu Diệp Vân thở dài, “Việc ngươi có thể làm được, hắn cũng làm không được, đừng buồn bực, ta nói a, ngươi khi nào lại không rộng lượng như thế chứ?" Tu Diệp Vân cưng chiều nhìn Lãnh Quân Bạch.
“Từ sau khi yêu thượng ngươi."Lãnh Quân Bạch nói, thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại rung động đến tận tâm Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân ôm chặt lấy Lãnh Quân Bạch, “Không rộng lượng thì không rộng lượng, đó là minh chứng vì ngươi yêu ta."
Ngày hôm sau, hai người thần kỳ đều tỉnh dậy rất sớm, chính là… Tu Diệp Vân lại phát hiện Lãnh Quân Bạch rất có tinh thần, mà mình… Phát sốt. Quả nhiên, bị lây bệnh.
“Diệp Vân, ngươi nên nghỉ ngơi đi."
“Không cần, chẳng qua đầu có chút mơ màng thôi, hôm nay ta còn có việc, không thể ngủ." Tu Diệp Vân mỗi ngày còn phải đi tới chỗ Minh Tinh luyện tập, đang phát sốt mà ngủ, không chừng liền ngủ thẳng tới ngày mai.
“Vậy được rồi." Lãnh Quân Bạch lo lắng liếc Tu Diệp Vân một cái, sau hai người cùng nhau đứng trước gương đánh răng. Tu Diệp Vân chà đến nửa chừng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lãnh Quân Bạch trong gương cười, Lãnh Quân Bạch thường thường nâng đầu lên, cười với Tu Diệp Vân một cái, hai người giống như đôi phu thê mới cưới, ngay cả đánh răng đều mang theo cảm giác hạnh phúc.
Ra khỏi phòng ngủ, Tu Diệp Vân nắm tay Lãnh Quân Bạch xuống thang lầu, hai người muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật, mà ngay cả Trần bá đột nhiên xuất hiện, cũng lăng lăng nhìn hai người hồi lâu. Thẳng đến khi hai người tới trước mặt lão, lão mới lấy lại tinh thần, “Kia… Diệp Vân thiếu gia, chủ nhân." Trần bá loan xoay người.
“Trần bá sớm." Hai người trăm miệng một lời đáp, lúc sau lại nhìn nhau cười. Tu Diệp Vân ôm bả vai Lãnh Quân Bạch nói với Trần bá, “Cái này gọi là ăn ý!"
Trần bá nhìn nhìn hai người, lộ ra tươi cười, sau đó làm như nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, Diệp Vân thiếu gia, Tu…"
“Tu Diệp Vân!"
Trần bá còn chưa nói xong, Tu Diệp Vân đã thấy Tu Trạch Vũ từ trong trù phòng chạy ra, trên mặt trên tay còn dính bơ. “Ngươi… Ngươi đây là tình huống gì?"
Nghe Tu Diệp Vân hỏi, Tu Trạch Vũ quay lại bếp, rửa sạch mặt và tay, tiếp theo bưng một khối bánh ngọt đi ra."Xem, ta vừa thỉnh giáo Trần bá, làm được thứ này tuyệt đối không khó ăn!"
Tu Diệp Vân hơi kinh ngạc, thật sự khó có thể tưởng tượng cảnh tượng Tu Trạch Vũ đi thỉnh giáo một người, tuy rằng không muốn cô phụ ý tốt của Tu Trạch Vũ, nhưng… Tu Diệp Vân hiện tại đang phát sốt, vốn đã không muốn ăn uống, cái bánh này còn trét toàn là bơ, Tu Diệp Vân nhìn liền có chút buồn nôn. “Này…"
“Ngươi xem, ha ha."
“Ta… Không… Không cần…" Tu Diệp Vân có chút khó xử nhìn nhìn Tu Trạch Vũ, đã thấy thần tình chờ mong của người nọ, Tu Diệp Vân thậm chí cảm thấy được ánh mắt của y còn phát sáng, ai… Không phải là phát sốt mà choáng váng đi.
“Tu Diệp Vân! Ta sáng sớm chạy tới, ngươi cư nhiên không lĩnh tình?" Tu Trạch Vũ trừng mắt Tu Diệp Vân, trong ánh mắt mơ hồ có điểm ủy khuất.
Nghe Tu Trạch Vũ oán hận, Tu Diệp Vân đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, một người thị nữ cũng không có, khẳng định đều bị Tu Trạch Vũ đuổi đi. Nhìn nhìn lại Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp nhận cái đĩa, “Được rồi, ta ăn." Nói xong, liền cầm lấy dĩa xiên một miếng bỏ vào miệng.
Bởi vì bị bệnh, trong miệng không vị đạo, bởi vậy, lúc này Tu Diệp Vân cũng không cảm giác được hương vị cái bánh này. Chỉ biết là, bánh ngọt làm rất được, cùng gương mặt đầy bơ của Tu Trạch Vũ khi mới xuất hiện, thật sự rất xinh đẹp. Xem ra, là thực dụng tâm.
Chính là… Tu Diệp Vân vừa nuốt miếng bánh ngọt, một giây sau, dạ dày tràn lên cảm giác ghê tởm. Đột nhiên, Tu Diệp Vân đứng lên vọt vào WC, kết quả, còn chưa tới WC liền phun ra. Tu Diệp Vân ngẩng đầu, xấu hổ tiến WC súc miệng rửa mặt, đợi lúc hắn trở ra, uế vật trên đất đã được dọn sạch.
“Tu… Tu Diệp Vân…"
Tu Diệp Vân ngẩng đầu, thấy Tu Trạch Vũ thất vọng nhìn hắn, miệng giật giật một câu không nói ra, giống như hết sức tức giận.
“Thực khó ăn như vậy sao?" Tu Trạch Vũ quát.
“Không… Không phải, ta sinh bệnh, vốn dạ dày đã không thoải mái, bơ lại quá nhiều, cho nên…"
“Ai tin tưởng ngươi! Ngươi lúc nào không khó chịu lại cố tình vào lúc ta làm bánh cho ngươi lại khó chịu! Ngươi không muốn ăn cứ việc nói thẳng, cần gì đối đãi với thành quả ta cất công làm từ sáng sớm như vậy chứ!"
“Ta không phải, ngươi hãy nghe ta nói…" Ai… Tu Diệp Vân vô lực, đầu muốn hôn mê, nhưng lúc này cũng không có thể trách tiểu hài tử Tu Trạch Vũ này tức giận, ai bảo mình ăn một miếng liền phun chứ? Cái này căn bản là muốn giải thích cũng không giải thích được.
“Hừ!" Tu Trạch Vũ cầm lấy nửa cái bánh ngọt còn lại trên bàn ăn, toàn bộ nhét vào miệng, vừa nhai ngấu nghiến vừa nói ăn ngon ăn ngon. Ăn xong, trên môi Tu Trạch Vũ toàn là bơ. Lúc tông cửa xông ra, Tu Trạch Vũ còn đang tức giận căn bản không chú ý tới điểm này, còn bước dài, nâng cao đầu.
“Hô…" Tu Diệp Vân bất đắc dĩ ngồi xuống ghế, nhìn nhìn Lãnh Quân Bạch đứng một bên.
Lãnh Quân Bạch thần sắc cổ quái cười cười, “Diệp Vân… Hắn, thích ngươi?"
“Ân… Một chút của một phần vạn đi." Tu Diệp Vân nói.
“Ân…" Lãnh Quân Bạch trầm mặc, “Ha hả, thật không nghĩ tới a, rõ ràng hắn trước kia chán ghét ngươi như vậy." Lãnh Quân Bạch nhẹ nhàng nói, mày cũng hơi hơi nhăn lại.
“Quân Bạch…" Tu Diệp Vân giữ lấy tay Lãnh Quân Bạch, khẽ cười nói, “Ngươi đang lo lắng cái gì? Không có gì đâu."
“Ta cũng không biết mình đang lo lắng cái gì." Lãnh Quân Bạch ngồi bên cạnh Tu Diệp Vân nhẹ nhàng nói, “Rõ ràng sợ mất đi ngươi, nhưng lại thấy Trạch Vũ điện hạ như vậy, lại muốn liều mạng giúp ngươi giải thích, ai… Ta có phải có vấn đề gì không a." Lãnh Quân Bạch buồn bực bĩu môi.
“Ha hả…" Tu Diệp Vân cười, “Đây còn không phải là vì Quân Bạch nhà ta tâm địa thiện lương?" Tâm địa thiện lương luôn vì người khác suy nghĩ.
“Nhà ngươi?"
“Chẳng lẽ không đúng?" Tu Diệp Vân hỏi lại, rồi nhấn mạnh từng chữ, “Ngươi, đã, bị, ăn, sạch!"
Lãnh Quân Bạch gục xuống bàn, cười ha ha, nguyên lai, hết thảy đều là thật sự.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tu Diệp Vân giữa trưa ngủ trong chốc lát, cuốn chăn chặt lấy người, xuất ra một thân mồ hôi, xuống giường lập tức tắm rửa một trận cảm thấy thoải mái hơn.
Mặc y phục, Tu Diệp Vân đi tới phòng nghị sự. Kết quả không tìm thấy người, Tu Diệp Vân nghĩ thầm, không phải lại tới chỗ Liệt Diễm chứ? Đang lúc Tu Diệp Vân buồn bực, Ti Kha bước đến, nói Minh Tinh đang ở tẩm cung của mình. Tu Diệp Vân lúc ấy đã nghĩ, không phải thực bị mình nói trúng rồi chứ, lại bị Liệt Diễm tra tấn?
Đi theo Ti Kha vào Lộ Vũ điện, Tu Diệp Vân thở phào một hơi, Minh Tinh nhìn qua thực bình thường, hơn nữa sắc mặt hồng nhuận, một chút cũng không giống như đã bị tra tấn đến không thể xuống giường. Minh Tinh vừa thấy Tu Diệp Vân, liền vẫy lui Ti Kha cùng thị nữ bên cạnh.
“Ngươi hôm nay sao lại ở đây?"
“Hôm nay không muốn đi, liền gọi ngươi vào đây." Nói xong, Minh Tinh nhu dụi mắt, “Mệt mỏi quá."
“Ha hả, thế nào lại mệt như vậy?" Tu Diệp Vân ngồi bên người Minh Tinh.
“Ô…" Minh Tinh duỗi thắt lưng, “Đêm qua Liệt Diễm phái người tới tìm ta, ta cắn răng không đi, lúc sau lại sợ hắn sẽ phái người đến, hoặc tự mình đến… Tra tấn ta, kết quả ta cả đêm không ngủ đủ giấc." Minh Tinh dừng một chút, “Sau đó, trời sáng, ta thấy hắn vẫn không tới, mới yên lòng, kết quả bất tri bất giác ngủ mất, không chỉ ngủ, còn ngủ thẳng tới chiều."
“Ha ha, ta còn nói bệ hạ cần mẫn thế nào đột nhiên lại làm biếng như vậy chứ." Tu Diệp Vân cười nói, khó trách mặt đỏ hồng vậy, phỏng chừng ở trong chăn quá lâu, bất quá… Tu Diệp Vân nhìn nhìn Minh Tinh, cư nhiên bắt đầu cự tuyệt Liệt Diễm, thật là một dấu hiệu tốt.
“Diệp Vân, ngươi hôm qua giống như… Ngủ rất ngon?" Minh Tinh hỏi.
“Hôm qua?" Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, đột nhiên lộ ra tươi cười xuân phong phơi phới, “Đúng vậy a, tốt đến không thể tốt hơn."
“Diệp Vân, vì cái gì ngươi lại cười như vậy, thực…" Minh Tinh dừng lại, tìm tìm một từ thích hợp để hình dung, nụ cười kia thoạt nhìn thực thỏa mãn, rồi lại… Mơ hồ mang theo vài phần gợi tình, “Ngươi… Có phải đêm qua, làm… Làm chuyện đó không?"
Chuyện đó? Tu Diệp Vân ngẩn người, lập tức hiểu được ý Minh Tinh, “Ngươi còn nói mịt mờ như vậy? Đúng vậy, ta đã làm." Trái ngược với Minh Tinh, Tu Diệp Vân trực tiếp hơn.
“Cùng Lãnh Quân Bạch?"
“Làm sao ngươi biết!" Tu Diệp Vân kinh ngạc nhìn Minh Tinh.
“Hoa tâm!"
“Cái gì?"
Minh Tinh nhìn Tu Diệp Vân ngẩn người, đột nhiên cười nói, “Sáng sớm nay Trạch Vũ đến chỗ ta, lặp đi lặp lại mấy câu ‘Tu Diệp Vân là tên đại cải củ hoa tâm’ không biết bao nhiêu lần, hỏi hắn làm sao hắn lại không chịu nói." Minh Tinh nói xong, đột nhiên hỏi, “Ngươi chọc tới hắn? Lúc hắn tới trên mặt bẩn hề hề toàn là bơ, bình thường cho dù hắn sinh khí cũng sẽ chỉnh chu dung nhan thực tốt, chính là lúc này lại để như vậy mà tới, phỏng chừng là thực sinh khí."
Như vậy a… “Nguyên lai hắn chạy tới chỗ ngươi." Tu Diệp Vân trầm mặc một lát, “Tính tình hắn, thật đúng là không đổi được. Vĩnh viễn giống như tiểu hài tử a."
Minh Tinh nhìn gương mặt đang mỉm cười của Tu Diệp Vân, đột nhiên trong lòng có điểm khổ sở.
“Diệp Vân… Ta còn đang sốt đấy." Lãnh Quân Bạch thoáng đẩy ra, tuy rằng… Y rất muốn, chính là…
Tu Diệp Vân ngừng hôn môi, nhìn nhìn Lãnh Quân Bạch, “Dục cự hoàn nghênh không phải hảo hài tử a."
“Cái gì?" Lãnh Quân Bạch nhíu mày, “Ta khi nào thì như vậy?"
“Ha hả…" Tu Diệp Vân cười cười, sau đó chỉ chỉ hai tay Lãnh Quân Bạch để ở trước ngực mình, “Ngươi xem xem, đẩy cũng không dùng sức mà đẩy, chỉ ấn ấn nhẹ như vậy, này còn không phải chứng cớ?"
“Ta… Ta chẳng phải là không có khí lực sao?" Lãnh Quân Bạch cười gượng một chút.
“Ngươi quả nhiên là ngốc." Tu Diệp Vân nhéo nhéo cái mũi Lãnh Quân Bạch, “Lây bệnh thì lây bệnh, không phải chỉ là cơn sốt sao? Hơn nữa, chúng ta vừa rồi cũng đã hôn rồi, ngươi nên biết, hôn môi cũng có thể lây bệnh chứ?"
“Nhưng mà…"
“Cho nên, không vấn đề gì, ân, chính là như vậy." Nói xong, Tu Diệp Vân bỗng nhiên bổ nhào lên Lãnh Quân Bạch. Hôn lại hôn, từ trán đi xuống một lần nữa bắt đầu.
Một chút xẹt qua mũi, trọng điểm công kích của Tu Diệp Vân đó chính là đôi môi của Lãnh Quân Bạch. Nhẹ nhàng khẳng cắn, đầu lưỡi chậm rãi thăm dò, Lãnh Quân Bạch không tự giác hé miệng, đầu lưỡi vươn ra chạm tới đầu lười Tu Diệp Vân đang len vào, ánh mắt hơi hé ra, mơ hồ mang theo điểm mị hoặc, mang theo điểm chờ mong. Tu Diệp Vân ngẩn ra, lập tức đem đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miêng Lãnh Quân Bạch, cùng thứ mềm mại kia khiêu vũ.
“Ân…" Một tiếng rên khẽ từ trong miệng Lãnh Quân Bạch tràn ra, y thân thủ ôm lấy cổ Tu Diệp Vân, làm cho bản thân càng thêm thoải mái một chút.
Qua một hồi, Tu Diệp Vân rốt cục cũng buông tha cánh môi Lãnh Quân Bạch, ngược lại tiếp tục đánh chiếm xuống phía dưới, cổ, xương quai xanh, đều bị Tu Diệp Vân để lại dấu vết. Tu Diệp Vân ngẩng đầu, nhìn Lãnh Quân Bạch, “Muốn tiếp tục hay không?"
Lãnh Quân Bạch cũng nhìn Tu Diệp Vân, trừng mắt nhìn, y hôn lên hai má Tu Diệp Vân, “Ta tin tưởng ngươi…" Ta tin tưởng ngươi, là thật sự thích ta, không phải thế thân, không phải vui đùa thoáng qua, lại càng không là thứ an ủi khi tĩnh mịch.
Nghe Lãnh Quân Bạch nói, Tu Diệp Vân đau lòng hôn y, “Quân Bạch… Ta cũng không có ham thích đem người khác làm thế thân, cho dù một ngày kia, ta biến thành như vậy, như vậy, ngươi cũng không có khả năng trở thành kẻ thay thế."
Lãnh Quân Bạch hít một hơi thật sâu.
“Quân Bạch, ngươi không thể thay thế bất luận kẻ nào, cũng không ai có thể thay thế ngươi, ngươi là Lãnh Quân Bạch độc nhất vô nhị của ta."
“Ngươi cần gì phải nói một đống từ động lòng người như vậy? Ta đã nói … Ta tin tưởng ngươi…" Lãnh Quân Bạch nói xong, lại bổ sung một câu, “Mẹ nó… Ta cảm động …"
“Trời biết lão tử nói câu này khó khăn thế nào."
“Mặc kệ thế nào, ngươi đều đã nói rồi, không cho ngươi đổi ý!"
Tu Diệp Vân không nói gì, mà chậm rãi rút đi quần áo Lãnh Quân Bạch, trước dùng ánh mắt gian dâm nhìn y một lượt, sau đó nhìn chằm chằm hai điểm trước ngực, cười thập phần tà ác.
“Diệp Vân, ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng… Ngươi có thể… Đừng nhìn chằm chằm như vậy được không?" Lãnh Quân Bạch dù sao cũng từng sủng hạnh bao nhiêu người, làm sao có thể không biết Tu Diệp Vân muốn làm gì? Chỉ là… Bởi Tu Diệp Vân là người mình thích, khiến y có chút ngượng ngùng.
Tu Diệp Vân cúi đầu, đầu lưỡi đảo quanh, có khi lại nhẹ nhàng mút một chút, làm cho Lãnh Quân Bạch nhịn không được khinh suyễn một tiếng. Chậm rãi, tay Tu Diệp Vân trượt xuống dưới, xoa nhẹ qua phân thân của Lãnh Quân Bạch, Lãnh Quân Bạch nhíu nhíu mày, tiếng thở dốc càng thêm ồ ồ.
Lúc sau, Tu Diệp Vân thực ôn nhu giúp Lãnh Quân Bạch mở rộng, Lãnh Quân Bạch lần đầu tiên biết ở phía dưới, lần đầu lại khó chịu như vậy, một khắc kia khi Tu Diệp Vân tiến vào, Lãnh Quân Bạch vẫn nhịn không được kêu lên. Dù việc mở rộng đã rất tốt, chính là… Vẫn đau quá.
Tu Diệp Vân hôn lên trán Lãnh Quân Bạch, lấy tay lau đi mồ hôi lạnh vì đau đớn mà toát ra, “Quân Bạch, có thể chứ?"
Lãnh Quân Bạch thực sự rất đau, nhưng vẫn khẽ cắn môi, gật gật đầu. Thời điểm Tu Diệp Vân bắt đầu động, y cảm giác mình hít thở không thông, có chút đau đau rồi lại nói không ra cảm giác gì.
Tu Diệp Vân một bên chậm rãi động đậy, vừa nói thực xin lỗi. Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác Lãnh Quân Bạch không còn khó chịu như trước, liền chậm rãi đẩy nhanh tốc độ. Theo thanh âm Lãnh Quân Bạch phát ra, Tu Diệp Vân lại cảm thấy huyết mạch sôi sục, khó có thể điều khiển, thanh âm kia không mảnh mai như Minh Tuyết, cũng không ẩn nhẫn lại ngây ngô như Tu Trạch Vũ, thanh âm của Lãnh Quân Bạch, có điểm khàn khàn, chính là, lại làm cho Tu Diệp Vân hưng phấn khó hiểu.
“Ân…" Lãnh Quân Bạch há miệng thở dốc, khẽ cắn nhẹ lên hầu kết Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân ngẩn người, lập tức tiếp tục động đậy, tốc độ so với trước càng nhanh hơn. Lãnh Quân Bạch ngửa đầu, đại não đã bị khoái cảm xâm nhập hoàn toàn.
Nhiệt tình qua đi, Tu Diệp Vân cùng Lãnh Quân Bạch ngâm mình trong bồn tắm lớn, Lãnh Quân Bạch nhìn Tu Diệp Vân, “Ta cảm thấy thoải mái hơn, đầu cũng không choáng váng như trước."
Tu Diệp Vân mỉm cười kéo Lãnh Quân Bạch vào lòng, sau đó cầm khăn mặt giúp Lãnh Quân Bạch tắm rửa, “Chỗ đó còn đau không?"
“Ha ha, nói không đau là giả, có điều… Ngâm nước ấm, tốt hơn nhiều."
“Thực xin lỗi, lần đầu… Ta quá kích động."
“Hắc hắc…" Lãnh Quân Bạch ngây ngô cười vài tiếng, sau đó liền tùy ý để Tu Diệp Vân giúp mình rửa sạch. Đột nhiên, Lãnh Quân Bạch buồn bực cúi đầu, cau mày.
“Làm sao vậy?"
“Ân… Ta không có biện pháp giúp ngươi sinh hài tử."
“…" Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch, nửa ngày không nói, mà Lãnh Quân Bạch cũng trầm mặc không nói. Tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, Tu Diệp Vân đột nhiên nói, “Ta nói Lãnh Quân Bạch… Ngươi nghĩ cái thứ gì vậy?"
“…" Lãnh Quân Bạch bĩu môi.
“Ngươi không thể sinh hài không phải thực bình thường sao? Đại lục này, vốn cũng chỉ có Minh Tuyết mới có thể sinh a." Đương nhiên, còn có Minh Tinh, Tu Diệp Vân trong lòng bổ sung một câu.
“Ai bảo ngươi trước lại thích hắn? Khiến cho ta, luôn cảm thấy… Luôn cảm thấy thực buồn bực, luôn cảm thấy, chuyện hắn làm được, ta lại làm không được."
“Ai…" Tu Diệp Vân thở dài, “Việc ngươi có thể làm được, hắn cũng làm không được, đừng buồn bực, ta nói a, ngươi khi nào lại không rộng lượng như thế chứ?" Tu Diệp Vân cưng chiều nhìn Lãnh Quân Bạch.
“Từ sau khi yêu thượng ngươi."Lãnh Quân Bạch nói, thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại rung động đến tận tâm Tu Diệp Vân.
Tu Diệp Vân ôm chặt lấy Lãnh Quân Bạch, “Không rộng lượng thì không rộng lượng, đó là minh chứng vì ngươi yêu ta."
Ngày hôm sau, hai người thần kỳ đều tỉnh dậy rất sớm, chính là… Tu Diệp Vân lại phát hiện Lãnh Quân Bạch rất có tinh thần, mà mình… Phát sốt. Quả nhiên, bị lây bệnh.
“Diệp Vân, ngươi nên nghỉ ngơi đi."
“Không cần, chẳng qua đầu có chút mơ màng thôi, hôm nay ta còn có việc, không thể ngủ." Tu Diệp Vân mỗi ngày còn phải đi tới chỗ Minh Tinh luyện tập, đang phát sốt mà ngủ, không chừng liền ngủ thẳng tới ngày mai.
“Vậy được rồi." Lãnh Quân Bạch lo lắng liếc Tu Diệp Vân một cái, sau hai người cùng nhau đứng trước gương đánh răng. Tu Diệp Vân chà đến nửa chừng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lãnh Quân Bạch trong gương cười, Lãnh Quân Bạch thường thường nâng đầu lên, cười với Tu Diệp Vân một cái, hai người giống như đôi phu thê mới cưới, ngay cả đánh răng đều mang theo cảm giác hạnh phúc.
Ra khỏi phòng ngủ, Tu Diệp Vân nắm tay Lãnh Quân Bạch xuống thang lầu, hai người muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật, mà ngay cả Trần bá đột nhiên xuất hiện, cũng lăng lăng nhìn hai người hồi lâu. Thẳng đến khi hai người tới trước mặt lão, lão mới lấy lại tinh thần, “Kia… Diệp Vân thiếu gia, chủ nhân." Trần bá loan xoay người.
“Trần bá sớm." Hai người trăm miệng một lời đáp, lúc sau lại nhìn nhau cười. Tu Diệp Vân ôm bả vai Lãnh Quân Bạch nói với Trần bá, “Cái này gọi là ăn ý!"
Trần bá nhìn nhìn hai người, lộ ra tươi cười, sau đó làm như nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, Diệp Vân thiếu gia, Tu…"
“Tu Diệp Vân!"
Trần bá còn chưa nói xong, Tu Diệp Vân đã thấy Tu Trạch Vũ từ trong trù phòng chạy ra, trên mặt trên tay còn dính bơ. “Ngươi… Ngươi đây là tình huống gì?"
Nghe Tu Diệp Vân hỏi, Tu Trạch Vũ quay lại bếp, rửa sạch mặt và tay, tiếp theo bưng một khối bánh ngọt đi ra."Xem, ta vừa thỉnh giáo Trần bá, làm được thứ này tuyệt đối không khó ăn!"
Tu Diệp Vân hơi kinh ngạc, thật sự khó có thể tưởng tượng cảnh tượng Tu Trạch Vũ đi thỉnh giáo một người, tuy rằng không muốn cô phụ ý tốt của Tu Trạch Vũ, nhưng… Tu Diệp Vân hiện tại đang phát sốt, vốn đã không muốn ăn uống, cái bánh này còn trét toàn là bơ, Tu Diệp Vân nhìn liền có chút buồn nôn. “Này…"
“Ngươi xem, ha ha."
“Ta… Không… Không cần…" Tu Diệp Vân có chút khó xử nhìn nhìn Tu Trạch Vũ, đã thấy thần tình chờ mong của người nọ, Tu Diệp Vân thậm chí cảm thấy được ánh mắt của y còn phát sáng, ai… Không phải là phát sốt mà choáng váng đi.
“Tu Diệp Vân! Ta sáng sớm chạy tới, ngươi cư nhiên không lĩnh tình?" Tu Trạch Vũ trừng mắt Tu Diệp Vân, trong ánh mắt mơ hồ có điểm ủy khuất.
Nghe Tu Trạch Vũ oán hận, Tu Diệp Vân đầu tiên là nhìn quanh bốn phía, quả nhiên, một người thị nữ cũng không có, khẳng định đều bị Tu Trạch Vũ đuổi đi. Nhìn nhìn lại Tu Trạch Vũ, Tu Diệp Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp nhận cái đĩa, “Được rồi, ta ăn." Nói xong, liền cầm lấy dĩa xiên một miếng bỏ vào miệng.
Bởi vì bị bệnh, trong miệng không vị đạo, bởi vậy, lúc này Tu Diệp Vân cũng không cảm giác được hương vị cái bánh này. Chỉ biết là, bánh ngọt làm rất được, cùng gương mặt đầy bơ của Tu Trạch Vũ khi mới xuất hiện, thật sự rất xinh đẹp. Xem ra, là thực dụng tâm.
Chính là… Tu Diệp Vân vừa nuốt miếng bánh ngọt, một giây sau, dạ dày tràn lên cảm giác ghê tởm. Đột nhiên, Tu Diệp Vân đứng lên vọt vào WC, kết quả, còn chưa tới WC liền phun ra. Tu Diệp Vân ngẩng đầu, xấu hổ tiến WC súc miệng rửa mặt, đợi lúc hắn trở ra, uế vật trên đất đã được dọn sạch.
“Tu… Tu Diệp Vân…"
Tu Diệp Vân ngẩng đầu, thấy Tu Trạch Vũ thất vọng nhìn hắn, miệng giật giật một câu không nói ra, giống như hết sức tức giận.
“Thực khó ăn như vậy sao?" Tu Trạch Vũ quát.
“Không… Không phải, ta sinh bệnh, vốn dạ dày đã không thoải mái, bơ lại quá nhiều, cho nên…"
“Ai tin tưởng ngươi! Ngươi lúc nào không khó chịu lại cố tình vào lúc ta làm bánh cho ngươi lại khó chịu! Ngươi không muốn ăn cứ việc nói thẳng, cần gì đối đãi với thành quả ta cất công làm từ sáng sớm như vậy chứ!"
“Ta không phải, ngươi hãy nghe ta nói…" Ai… Tu Diệp Vân vô lực, đầu muốn hôn mê, nhưng lúc này cũng không có thể trách tiểu hài tử Tu Trạch Vũ này tức giận, ai bảo mình ăn một miếng liền phun chứ? Cái này căn bản là muốn giải thích cũng không giải thích được.
“Hừ!" Tu Trạch Vũ cầm lấy nửa cái bánh ngọt còn lại trên bàn ăn, toàn bộ nhét vào miệng, vừa nhai ngấu nghiến vừa nói ăn ngon ăn ngon. Ăn xong, trên môi Tu Trạch Vũ toàn là bơ. Lúc tông cửa xông ra, Tu Trạch Vũ còn đang tức giận căn bản không chú ý tới điểm này, còn bước dài, nâng cao đầu.
“Hô…" Tu Diệp Vân bất đắc dĩ ngồi xuống ghế, nhìn nhìn Lãnh Quân Bạch đứng một bên.
Lãnh Quân Bạch thần sắc cổ quái cười cười, “Diệp Vân… Hắn, thích ngươi?"
“Ân… Một chút của một phần vạn đi." Tu Diệp Vân nói.
“Ân…" Lãnh Quân Bạch trầm mặc, “Ha hả, thật không nghĩ tới a, rõ ràng hắn trước kia chán ghét ngươi như vậy." Lãnh Quân Bạch nhẹ nhàng nói, mày cũng hơi hơi nhăn lại.
“Quân Bạch…" Tu Diệp Vân giữ lấy tay Lãnh Quân Bạch, khẽ cười nói, “Ngươi đang lo lắng cái gì? Không có gì đâu."
“Ta cũng không biết mình đang lo lắng cái gì." Lãnh Quân Bạch ngồi bên cạnh Tu Diệp Vân nhẹ nhàng nói, “Rõ ràng sợ mất đi ngươi, nhưng lại thấy Trạch Vũ điện hạ như vậy, lại muốn liều mạng giúp ngươi giải thích, ai… Ta có phải có vấn đề gì không a." Lãnh Quân Bạch buồn bực bĩu môi.
“Ha hả…" Tu Diệp Vân cười, “Đây còn không phải là vì Quân Bạch nhà ta tâm địa thiện lương?" Tâm địa thiện lương luôn vì người khác suy nghĩ.
“Nhà ngươi?"
“Chẳng lẽ không đúng?" Tu Diệp Vân hỏi lại, rồi nhấn mạnh từng chữ, “Ngươi, đã, bị, ăn, sạch!"
Lãnh Quân Bạch gục xuống bàn, cười ha ha, nguyên lai, hết thảy đều là thật sự.
=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======
Tu Diệp Vân giữa trưa ngủ trong chốc lát, cuốn chăn chặt lấy người, xuất ra một thân mồ hôi, xuống giường lập tức tắm rửa một trận cảm thấy thoải mái hơn.
Mặc y phục, Tu Diệp Vân đi tới phòng nghị sự. Kết quả không tìm thấy người, Tu Diệp Vân nghĩ thầm, không phải lại tới chỗ Liệt Diễm chứ? Đang lúc Tu Diệp Vân buồn bực, Ti Kha bước đến, nói Minh Tinh đang ở tẩm cung của mình. Tu Diệp Vân lúc ấy đã nghĩ, không phải thực bị mình nói trúng rồi chứ, lại bị Liệt Diễm tra tấn?
Đi theo Ti Kha vào Lộ Vũ điện, Tu Diệp Vân thở phào một hơi, Minh Tinh nhìn qua thực bình thường, hơn nữa sắc mặt hồng nhuận, một chút cũng không giống như đã bị tra tấn đến không thể xuống giường. Minh Tinh vừa thấy Tu Diệp Vân, liền vẫy lui Ti Kha cùng thị nữ bên cạnh.
“Ngươi hôm nay sao lại ở đây?"
“Hôm nay không muốn đi, liền gọi ngươi vào đây." Nói xong, Minh Tinh nhu dụi mắt, “Mệt mỏi quá."
“Ha hả, thế nào lại mệt như vậy?" Tu Diệp Vân ngồi bên người Minh Tinh.
“Ô…" Minh Tinh duỗi thắt lưng, “Đêm qua Liệt Diễm phái người tới tìm ta, ta cắn răng không đi, lúc sau lại sợ hắn sẽ phái người đến, hoặc tự mình đến… Tra tấn ta, kết quả ta cả đêm không ngủ đủ giấc." Minh Tinh dừng một chút, “Sau đó, trời sáng, ta thấy hắn vẫn không tới, mới yên lòng, kết quả bất tri bất giác ngủ mất, không chỉ ngủ, còn ngủ thẳng tới chiều."
“Ha ha, ta còn nói bệ hạ cần mẫn thế nào đột nhiên lại làm biếng như vậy chứ." Tu Diệp Vân cười nói, khó trách mặt đỏ hồng vậy, phỏng chừng ở trong chăn quá lâu, bất quá… Tu Diệp Vân nhìn nhìn Minh Tinh, cư nhiên bắt đầu cự tuyệt Liệt Diễm, thật là một dấu hiệu tốt.
“Diệp Vân, ngươi hôm qua giống như… Ngủ rất ngon?" Minh Tinh hỏi.
“Hôm qua?" Tu Diệp Vân nghĩ nghĩ, đột nhiên lộ ra tươi cười xuân phong phơi phới, “Đúng vậy a, tốt đến không thể tốt hơn."
“Diệp Vân, vì cái gì ngươi lại cười như vậy, thực…" Minh Tinh dừng lại, tìm tìm một từ thích hợp để hình dung, nụ cười kia thoạt nhìn thực thỏa mãn, rồi lại… Mơ hồ mang theo vài phần gợi tình, “Ngươi… Có phải đêm qua, làm… Làm chuyện đó không?"
Chuyện đó? Tu Diệp Vân ngẩn người, lập tức hiểu được ý Minh Tinh, “Ngươi còn nói mịt mờ như vậy? Đúng vậy, ta đã làm." Trái ngược với Minh Tinh, Tu Diệp Vân trực tiếp hơn.
“Cùng Lãnh Quân Bạch?"
“Làm sao ngươi biết!" Tu Diệp Vân kinh ngạc nhìn Minh Tinh.
“Hoa tâm!"
“Cái gì?"
Minh Tinh nhìn Tu Diệp Vân ngẩn người, đột nhiên cười nói, “Sáng sớm nay Trạch Vũ đến chỗ ta, lặp đi lặp lại mấy câu ‘Tu Diệp Vân là tên đại cải củ hoa tâm’ không biết bao nhiêu lần, hỏi hắn làm sao hắn lại không chịu nói." Minh Tinh nói xong, đột nhiên hỏi, “Ngươi chọc tới hắn? Lúc hắn tới trên mặt bẩn hề hề toàn là bơ, bình thường cho dù hắn sinh khí cũng sẽ chỉnh chu dung nhan thực tốt, chính là lúc này lại để như vậy mà tới, phỏng chừng là thực sinh khí."
Như vậy a… “Nguyên lai hắn chạy tới chỗ ngươi." Tu Diệp Vân trầm mặc một lát, “Tính tình hắn, thật đúng là không đổi được. Vĩnh viễn giống như tiểu hài tử a."
Minh Tinh nhìn gương mặt đang mỉm cười của Tu Diệp Vân, đột nhiên trong lòng có điểm khổ sở.
Tác giả :
Luyến_KOEI