Nhân Sinh Trong Sách
Chương 17: Mở đầu đoạn lữ hành

Nhân Sinh Trong Sách

Chương 17: Mở đầu đoạn lữ hành

Châm Khống pháp… Là cái gì? Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn Ti Kha cùng Bạch Kim Ngọc.

“Trên thân thể của chúng ta có rất nhiều huyệt vị, mỗi huyệt vị bất đồng lại điều khiển động tác, diễn cảm, hay… trí nhớ của một người." Bạch Kim Ngọc hảo tâm giải thích.

Này… khác gì điểm huyệt, Tu Diệp Vân ở trong lòng nghĩ. “Đợi một chút, ngươi nói thất truyền đã lâu?"

“Đúng vậy, loại phương pháp này ở Vũ Phong đại lục đã bị cấm, đến ta, cũng chỉ là từng xem qua một chút bản ghi chép tản mạt còn xót lại, sau đó phát hiện, cho dù có ghi chép, căn bản cũng không học được." Ti Kha nói xong, trong mắt thoáng hiện lên thần sắc thất vọng, “Bị cấm, đó là bởi… Nó là tuyệt kỹ của Huyết Tinh Linh. Huyết Tinh Linh chỉ truyền cho thế hệ sau của chủng tộc mình. Đúng rồi, nhớ hồi chúng ta cùng Huyết Tinh Linh vẫn còn rất hữu hảo, Tinh Linh vương đồng ý để Huyết Tinh Linh tự lập vương, bởi vậy, Huyết Tinh Linh cũng có hoàng thất, mà đặc điểm của hoàng thất, chính là học Châm Khống pháp khi có thể vô sự tự thông."

“Cái gì? Huyết Tinh Linh… Không phải đã bị khai trừ sao? Chẳng lẽ lại xuất hiện?"

“Diệp Vân, Châm Khống pháp nếu muốn học tinh tường, đặc biệt có thể khống chế được trí nhớ kẻ khác, thì cần có thời gian rất dài, bởi vì, cái gọi là Châm Khống pháp không phải chỉ ghim châm một cái là được, nghe nói khi Huyết Tinh Linh làm phép, giữa mười ngón sẽ bay ra một sơi tơ hồng, hơn nữa mỗi sợi đều gắn một cây châm, thông qua cử động ngón tay mà đem châm cắm vào huyệt vị bất đồng, mà tơ hồng cùng châm đó, kỳ thật căn bản chính là ý niệm lực do người luyện tập trường kỳ mà hình thành thật thể, sau khi cắm vào huyệt vị liền biến mất, tơ hồng cũng vậy." Ti Kha nhìn Tu Diệp Vân, “Hiện tại kết giới hẳn là đã cường đại đến độ không ngoại tộc nào có thể tiến vào, trừ phi, có người cố ý phong ấn năng lực của mình tiến vào kết giới, nhưng, nếu năng lực bị phong ấn, như vậy nhất định cần phải luyện lại Châm Khống pháp một lần nữa, bởi vậy, nếu quả thật có Huyết Tinh Linh lén vào Vũ Phong đại lục, vậy nhất định là đã vào lâu rồi, hoặc là… người của hoàng thất có thiên phú cực cao."

“Đợi một chút!" Tu Diệp Vân đột nhiên nói, sau đó lấy khăn tay ra, đưa ngân châm bên trong ra, “Là châm thế này sao? Ta tìm được ở nơi Đản Đản mất tích."

Ti Kha nhận ngân châm, sau đó nhíu mày, “Đúng vậy, cuối ngân châm có ba điểm nổi lên, đây là đặc điểm của châm dùng thực hiện Châm Khống pháp, để cố định tơ hồng, ngươi nhặt được châm này, hẳn là người dùng châm chưa thạo hoàn toàn, không đâm vào huyệt vị." Nói xong, Ti Kha thật có lỗi nhìn Tu Diệp Vân, “Xin lỗi Diệp Vân, lần này ta không giúp được Đản Đản."

Nghe Ti Kha nói, Tu Diệp Vân cảm thấy tâm rơi xuống đáy cốc, nhưng, không thể để Ti Kha áy náy, “Không cần nói xin lỗi, ngươi bất lực chẳng qua là vì ngươi không học được nó…" Nói xong, Tu Diệp Vân liền phát hiện tất cả mọi người đều lo lắng nhìn mình, Tu Diệp Vân cúi đầu ôm Đản Đản vào ngực, dán vào trái tim mình.

‘Chủ nhân… Chủ nhân… Ngài nghe thấy ta nói không? Nếu nghe thấy liền nhắm mắt lại nghĩ trong đầu hai chữ ‘Nghe thấy’.’

Vào lúc này, Tu Diệp Vân lại nghe thấy thanh âm của Đản Đản, hắn cúi đầu nhìn nhìn Đản Đản, thấy Đản Đản vẫn hôn mê, tuy cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn dựa theo lời Đản Đản. ‘Nghe thấy’

‘Chủ nhân, ngài không cần gấp gáp, kỳ thật chỉ cần đem máu của ngài cho vào miệng ta ta sẽ tốt hơn.’

‘Thật sự? Ta bây giờ liền…’

‘Chờ một chút, Đản Đản muốn nói điều này.’ Đản Đản dừng một chút, ‘Kỳ thật Huyết Tinh Linh sở dĩ ngày càng âm u, là bởi bọn hắn kế thừa từ cơ thể mẹ.’

‘Nghĩa là sao?’

‘Đó là khi mỗi oa nhi sinh ra, đều nhớ rõ sự âm u, sợ hãi, bi thương của mẫu thân khi mang thai, bởi vậy, khi chúng còn chưa hiểu sự đời đã cảm nhận được ba loại cảm giác này, cho nên mới thành như vậy.’

‘Như vậy, kẻ trộm ngươi là Huyết Tinh Linh sao?’

‘Thực xin lỗi, chủ nhân, ta thật sự nghĩ không ra, hiện tại trong đầu ta, chỉ có chuyện hôm qua ở bên ngài, nhưng, ta có thể loáng thoáng nhớ người nọ thi triển không quá thuần thục Châm Khống pháp, còn có… Trên thân người kia tản ra khí vị cực kỳ âm u.’

‘Nói cách khác, kẻ trộm ngươi, hẳn là Huyết Tinh Linh.’ Dù sao, có khí vị mãnh liệt như vậy, ‘Huyết Tinh Linh kia… Sớm hay muộn mình sẽ hủy diệt y…’

‘Đúng vậy a, bọn hắn không phải âm u đến độ phản bội hai Vương sao…’

‘Đúng rồi, Đản Đản ngươi vì sao lại lựa chọn ta làm chủ nhân?’ Tu Diệp Vân nghi ngờ hỏi.

‘Bởi vì ta cảm giác trên người chủ nhân ngài cũng có khí vị âm u a, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng nó khiến ta lập tức nguyện ý ở bên ngài.’

‘Khí vị… âm u…’ Tu Diệp Vân nghi hoặc, trên người mình có khí vị âm u? Sao có thể? Không phải là vì nhi tử tiểu thụ vốn đã chết, nhưng vì mình đến mà sống lại, nên mới có tử khí chứ. ‘Đản Đản, ta trước hết để ngươi thanh tỉnh đã!’

‘Hảo…’

Tu Diệp Vân mở mắt, phát hiện Ti Kha vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, “Làm sao vậy?" Tu Diệp Vân vừa nói vừa cắn ngón tay lấy máu nhỏ vào trong miệng Đản Đản.

“Đản Đản nó thật sự là… Phù Vân Đản đi." Ti Kha nói, “Chỉ có Phù Vân Đản mới có thể nói chuyện với chủ nhân mà không lên tiếng, đạt tới cảnh giới tâm linh hoàn toàn tương thông, hơn nữa, quanh thân sẽ tản mát ra ngân quang nhè nhẹ."

“Ta cũng từng nghe đến Phù Vân Đản, Diệp Vân, vận khí của ngươi thật không tồi."Bạch Kim Ngọc vỗ tay nói.

“Diệp Vân…" Minh Tuyết chạy đến bên Tu Diệp Vân, “Ngươi đây là đang cứu nó sao? Có thể làm cho nó khôi phục trí nhớ sao?"

“Đại khái không thể, Đản Đản chỉ nói làm như vậy có thể làm cho nó tỉnh táo lại, ai bắt nó đi, nó cũng không nhớ rõ, nhưng ta chắc 90% là do Huyết Tinh Linh gây nên, chưa nói tới khả năng Huyết Tinh Linh tiến vào Vũ Phong đại lục, Đản Đản cho ta biết trên thân kẻ kia có khí vị âm u, đây là thể chất đặc biệt của Huyết Tinh Linh."

“Nhưng dù là Huyết Tinh Linh, mục đích hắn trộm Đản Đản là gì?" Bạch Kim Ngọc nghi vấn.

Đúng vậy a, tại sao phải làm như vậy? Là bởi vì Đản Đản luôn chỉ nhận Huyết Tinh Linh làm chủ nhân giờ lại nhận nhân loại, cho nên muốn đoạt lấy nó? Nhưng, việc xóa trí nhớ này phải giải thích thế nào đây? Hơn nữa, chỉ xóa đoạn trí nhớ về Số 1 kia… Hung thủ, hay là… Kẻ trộm Đản Đản… Là hung thủ sát hại Số 1? Nghĩ đến đây, Tu Diệp Vân đột nhiên xông lên lầu, tuy rằng thực không muốn đánh thức Lãnh Quân Bạch, nhưng chuyện này, nhất định phải nói với Lãnh Quân Bạch.

“Quân Bạch! Quân Bạch!" Tu Diệp Vân vỗ nhẹ lên bả vai Lãnh Quân Bạch, “Tỉnh tỉnh."

“Ô…" Lãnh Quân Bạch cau mày rên rỉ, sau đó mở mắt, “Diệp Vân? Đến giờ rồi sao?"

“Thật xin lỗi đánh thức ngươi." Tu Diệp Vân thấy Lãnh Quân Bạch còn có chút không thoải mái, lập tức đem y đang chuẩn bị ngồi dậy đè nằm xuống, “Ngươi nằm là được rồi, ta có chuyện nói với ngươi."

“Làm sao vậy? Vội vả như vậy." Lãnh Quân Bạch ngủ mặt đỏ rực.

“Tìm thấy Đản Đản rồi." Tu Diệp Vân nói, “Nhưng… giờ ta đang hoài nghi hung thủ sát hại Số 1, chính là kẻ trộm Đản Đản."

“Vì sao lại nói vậy?" Lãnh Quân Bạch thập phần nghi hoặc, bởi vì Đản Đản cùng Số 1 hoàn toàn không có liên hệ.

“Bởi vì kẻ đó xóa trí nhớ của Đản Đản, Đản Đản hiện tại hoàn toàn không nhớ rõ việc Số 1 tử vong." Tu Diệp Vân ánh mắt có chút tối tăm, “Hơn nữa, kẻ đó dùng Châm Khống pháp của Huyết Tinh Linh… Đản Đản còn cho ta biết trên thân kẻ đó có khí vị âm u."

“Không thể nào…" Nghe Tu Diệp Vân nói, Lãnh Quân Bạch cũng bắt đầu cảnh giác, “Với cường độ kết giới hiện tại, Huyết Tinh Linh hẳn không thể xông vào. Đản Đản không phải nhầm lẫn rồi đi." Nói xong, Lãnh Quân Bạch bĩu môi, tự phản bác mình, “Phù Vân Đản… Làm sao có thể nhầm được."

“Đúng vậy, thế nên, chuyện này… Có phải nghiêm trọng rồi không?"

“Diệp Vân, nếu thật là Huyết Tinh Linh gây nên, như vậy cần lập tức hồi báo thượng cấp." Lãnh Quân Bạch nghiêm túc nói, “Nhưng, ta cảm thấy chuyện này vẫn không nên báo ngay, dù sao, người nọ sau đó cũng không có động tĩnh, huống hồ nếu hắn thật tính làm gì đó, chúng ta báo lên không phải là đả thảo kinh xà sao?"

“Cho nên, ngươi cho rằng chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến?"

“Chuyện này giao cho ta làm là được rồi!" Lãnh Quân Bạch vỗ ngực nói, sau đó giật giật thân mình, “Diệp Vân ngươi cũng nên thả lỏng một chút, mấy bữa trước quá vất vả, ngươi không phải cùng Minh Tuyết điện hạ đi Mạc Dật tộc sao? Mai đi luôn đi!" Lãnh Quân Bạch đề nghị.

“Chuyện nguy hiểm như vậy ta sao có thể để ngươi làm một mình? Lãnh Quân Bạch ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!"

“Này! Ta nói thế nào cũng là phó hiệu trưởng năng lực cũng hơn hẳn ngươi, huống hồ, ta đã tin tưởng năng lực của ngươi, ngươi lại không tin ta sao? Yên tâm đi, trừ ngươi và ta, ai biết ta điều tra chuyện này chứ? Ta nhiều lắm nói một chút cho Trạch Vũ điện hạ, tuy rằng ngươi chán ghét hắn, nhưng… Năng lực của hắn ngươi vẫn yên tâm hơn đi?"

“Ngươi… Một người thật sự ổn? Không phiền lụy?" Tu Diệp Vân nhìn Lãnh Quân Bạch, sau đó đưa tay sờ sờ đầu y, “Còn đau không? Sau này đừng có uống rượu kiểu đó nữa." Nói xong, Tu Diệp Vân như nghĩ đến cái gì đó nhíu mày, “Hảo huynh đệ, ngươi sẽ không phải là… vi tình sở khốn chứ!"

“Ta…" Lãnh Quân Bạch xấu hổ nhìn Tu Diệp Vân, “Sm sao có thể? Ta… Như vậy… nam nhân ưu tú như thế, sao có thể vi tình sở khốn đây?"

“Nhưng nhìn ngươi giống như đang miễn cưỡng cười." Tu Diệp Vân cũng không rõ vì sao, hiện tại Lãnh Quân Bạch khiến mình cảm thấy như vậy.

“Không có a! A ha ha ha… Yên tâm đi, ta có thích ai làm sao có thể gạt ngươi?" Nói xong, Lãnh Quân Bạch thấy Tu Diệp Vân nghi hoặc nhìn mình, lại cười lớn nói, “Ta sau này không uống như vậy nữa, ngày qua còn không phải là vì chúc mừng cho ngươi?"

“Hoàn toàn không giống như vậy." Tu Diệp Vân nhìn ánh mắt người trước mắt né tránh, nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không nên bức Lãnh Quân Bạch trả lời, lúc y muốn nói tự nhiên sẽ nói, “Ta đã biết, chờ khi muốn nói nhất định phải nói cho ta biết! Chúng ta là hảo hữu mà! Nghỉ ngơi thật tốt đi!"

“Ân…" Lãnh Quân Bạch nhẹ nhàng lên tiếng, Diệp Vân, ngươi tín nhiệm tình hữu nghị của chúng ta như vậy, ngươi bảo ta phải làm sao…?

Tu Diệp Vân chậm rãi tiêu sái xuống lầu, vừa mới xuống lầu đã bị Minh Tuyết ôm lấy. Tu Diệp Vân mỉm cười, sau đó nói với Minh Tuyết, “Minh Tuyết, ngày mốt chúng ta cùng đi Mạc Dật tộc đi."

“Hảo!" Minh Tuyết vui vẻ nói, “Vậy cần chuẩn bị rất nhiều đồ a! Còn phải mang thật nhiều tiền, ta muốn mua rất nhiều món ngon về! Đúng rồi, chúng ta làm Việt Giới cơ đi!" Minh Tuyết thập phần hưng phấn lên kế hoạch, sau đó ánh mắt lóe sáng nhìn Tu Diệp Vân. Quả nhiên, nói đến mấy thứ này, Minh Tuyết liền vui vẻ.

“Hảo, ngươi muốn thế nào cũng được." Tu Diệp Vân nhẹ nhàng cười. Việt Giới cơ, chính là thứ giống như phi cơ, nhưng không cần người thao tác toàn bộ đều tự động, hơn nữa, mỗi lần chỉ có thể trở hai người. Ai… Rốt cục lại có thể cảm nhận cảm giác tuyệt vời khi bay trên bầu trời! Nghĩ trực thăng, phi cơ, nhảy dù kiếp trước Tu Diệp Vân bắt đầu chờ mong ngày mốt.

=== ====== ======= o(∩_∩)o phân cách tuyến o(∩_∩)o === ====== =======

Tu Diệp Vân nhìn cái gọi là Việt Giới cơ trước mắt, hình trứng, có hai cánh dài, giống phì điểu (chim mập). Ở bên trong có hai chỗ ngồi song song, phía trước có một cái màn hình nhỏ, nghe nói là máy chiếu phim. Việt Giới cơ đặt ở một cái nệm êm bạch sắc, nghe nói đợi khi Việt Giới cơ bay lên, nệm êm sẽ sinh ra dòng khí cường đại bảo hộ, luôn luôn theo sau bảo vệ Việt Giới cơ.

Ma pháp cường đại a! Tu Diệp Vân không khỏi tán thưởng, nhìn nhìn rương nhỏ trong tay mình, Tu Diệp Vân lại một lần nữa cảm thán ma pháp vô địch, không cần đồ đạc cồng kềnh chỉ cẩn mấy cái bọc nhỏ, đánh số theo thứ tự là 1—100, mỗi bọc nhỏ lại là một túi. Chỉ cần điểm nhẹ vào con số trên bọc, liền mở ra một cái túi lớn, mà từng túi lớn nhỏ, đều tương đương với một cái túi du lịch. Nói cách khác… Một cái bọc nhỏ, tương đương với một trăm cái túi du lịch ở thế giới trước.

Thực là hảo vật! Tu Diệp Vân vuốt ve nó. Lần này, Tu Diệp Vân vẫn đem Đản Đản theo, vốn muốn cho nó nghỉ ngơi thật tốt, nhưng Đản Đản lại kiên trì nguyên tắc ‘không li khai chủ nhân ‘ lay không được.

Một lát sau, Tu Diệp Vân nhìn đồng hồ trên tay một chút. Minh Tuyết sao vẫn chưa tới? Rõ ràng đã nói đến trước nửa giờ, bây giờ còn có năm phút là đến giờ lên Việt Giới cơ, sao vẫn không thấy bóng dáng? Không phải là đã xảy ra chuyện đi! Nghĩ vậy, Tu Diệp Vân không khỏi nhíu mày.

Ngay thời điểm Tu Diệp Vân lo lắng, Minh Tuyết chạy tới, sau đó đứng bên Tu Diệp Vân, “Chúng ta lên đi."

“Sao tới muộn như vậy?" Tu Diệp Vân ôn nhu hỏi.

“Có chút việc." Minh Tuyết đáp.

“Nha." Tu Diệp Vân thấy Minh Tuyết đáp như vậy cũng không hỏi thêm, chỉ là, cảm thấy Minh Tuyết là lạ, ngồi vào ghế, Tu Diệp Vân giúp Minh Tuyết thắt giây an toàn, sau đó mình cũng thắt dây.

“Tự làm được." Minh Tuyết cau mày nói.

Minh Tuyết… Quả nhiên trở nên có chút kỳ quái, sao thoạt nhìn không thấy bộ dạng chờ mong? Đang lúc Tu Diệp Vân nghi hoặc, Việt Giới cơ nhắc nhở, “Lữ khách tôn kính, cảm phiền không đánh nhau, hút thuốc hoặc làm bất kỳ hành động nguy hiểm nào trên Việt Giới cơ, nếu như có thương tích, chúng ta không chịu trách nhiệm. Khi chuyến du lịch kết thúc chúng ta sẽ tới đón các vị, mời các vị lúc đó đến đúng giờ. Hiện tại, cất cánh." Sau đó, Việt Giới cơ chậm rãi bay lên.

“Diệp Vân ——! Diệp Vân ——!"

“Minh Tuyết?" Tu Diệp Vân nghe thấy có người gọi mình, cúi đầu nhìn, phát hiện Minh Tuyết đang đứng dưới đất, nhưng, Minh Tuyết không phải đang ngồi đây sao? “Ngươi là… Ai… Tu Trạch Vũ ——!" Tu Diệp Vân vừa quay đầu lại, phát hiện người ngồi bên cạnh không biết khi nào đã biến thành Tu Trạch Vũ.

“A… Huyễn thuật của ta thật sự là càng ngày càng tốt." Nói xong, Tu Trạch Vũ nhìn Tu Diệp Vân cười khinh miệt, “Ai… Ta sao có thể để ngươi cùng Minh Tuyết ở riêng nhiều ngày như vậy chứ!"

“Ngươi!" Tu Diệp Vân thấy Minh Tuyết sắp khóc, liền tháo dây an toàn chuẩn bị nhảy xuống, nhưng lại bị Tu Trạch Vũ ngăn lại, “Buông, ngươi không thấy hắn sắp khóc sao?"

“Ngươi điên ư! Cứ như vậy dòng khí bảo hộ sẽ bị phá rách!"

“Kháo! Vậy ngươi tới làm cái gì! Để ta xuống." Nói xong, Tu Diệp Vân đẩy Tu Trạch Vũ.

“Diệp Vân không cần ——!" Minh Tuyết đáng thương nhìn Tu Diệp Vân sắp nhảy xuống, “Diệp Vân… Ngươi mang về cho ta thật nhiều đồ ngon nha!" Nói xong, dụi dụi con ngươi, sau đó quay mặt chạy đi, tốc độ thực nhanh… Nhanh đến độ Tu Diệp Vân không thể thấy rõ y biến mất thế nào.

“Minh Tuyết…" Nghĩ đến vẻ mặt mất mát vừa rồi của Minh Tuyết, Tu Diệp Vân ngồi xuống liền cho Tu Trạch Vũ một cái tát, “Ngươi thật sự thích hắn? Thích hắn lại để hắn khó chịu?"

“Ta… Đương nhiên thích…" Tu Trạch Vũ vẫn duy trì tươi cười, chẳng qua trong đó có thêm hương vị chua sót."Còn nói, Tu Diệp Vân, ngươi đã đánh ta ba lần."

“Ngươi tôn quý, không được trừng phạt?" Kháo! Lão tử bây giờ chỉ nhìn ngươi cũng đủ sinh khí, cứ như vậy, chúng ta chẳng phải là phải ở chung một chỗ! Bi kịch a!

“Hừ!" Tu Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, không để ý Tu Diệp Vân.

Không khí cứ giằng co như vậy, hai người không ai nói chuyện, Việt Giới cơ phát ra thanh âm dòng khí ‘xuy xuy’, coi như tăng chút âm thanh cho không gian ‘yên bình’ này. Thế nhưng… trong không khí như vậy, thật sự là quỷ dị.

“Lữ khách tôn quý ngài khỏe chứ, bởi vì áp suất không khí giảm xuống, nên Việt Giới cơ đi chậm, lữ trình sẽ trì hoãn một giờ. Vì để lữ khách ngài có chuyện để tán gẫu, hơn nữa lo lắng đến tính biệt (giới tính) của lữ khách, chúng ta quyết định phát lên một bộ phim."

“Hóa ra… Thế giới này cũng có phim a…" Nghe đoạn thanh âm nhắc nhở kia, Tu Diệp Vân đột nhiên cảm thán nói, nhưng mà… Nó vừa rồi có phải vừa nói ‘Lo lắng đến tính biệt của lữ khách’? Đây là ý gì? Tu Diệp Vân đột nhiên có dự cảm bất hảo. Quả nhiên, một phút sau, trên màn ảnh xuất hiện một nam một nữ, căn cứ theo kinh nghiệm của Tu Diệp Vân đối với GV, cảnh tượng này… Đây là một bộ AV… Tu Diệp Vân hết chỗ nói rồi.

“Sách!" Tu Trạch Vũ hừ lạnh, “Chưa thấy qua máy chiếu phim? Xem ra, ngươi nói ngươi trước kia rất khổ sở là thật sự, ngay cả máy chiếu phim người nghèo đều dùng được mà còn chưa từng xem."

Xem rồi, sao có thể chưa xem? Chẳng qua không nghĩ đến thế giới này cũng có thôi! Tu Diệp Vân liếc mắt, đem ánh mắt quay lại màn ảnh, quả nhiên như hắn sở liệu, bắt đầu cỡi quần áo, hôn môi chi… yêu, an ủi chi… thân nữ nhân chi… nam nhân suyễn khí chi… Kháo! Đây là bộ AV! Hắn rốt cuộc biết phim ở thế giới này có gì đặc thù, chính là người lạc vào cảnh giới kỳ lạ! Thật giống như ngồi xem ngay tại hiện trường vậy.

“Ngươi giống như… Không phản ứng gì?" Tu Trạch Vũ đột nhiên hỏi.

“Cần có phản ứng gì?" Tu Diệp Vân hỏi lại.

“Chẳng lẽ… Ngươi…" Tu Trạch Vũ nói xong liếc nửa dưới của Tu Diệp Vân, “Có bệnh?"

“…" Tu Diệp Vân thở sâu nhắc mình không cần nổi giận, “Ta với nữ nhân… Không có hứng thú, đúng rồi, ta cũng không nghĩ Trạch Vũ điện hạ ngươi có thể thượng nam nhân lại không chê nữ nhân."

“Ha ha… Đa tạ khích lệ!"

Lúc này, bầu trời đột nhiên hạ mưa, chỉ thấy Việt Giới cơ nháy mắt bị một màng hoàng sắc mỏng bao phủ, mưa hoàn toàn bị ngăn cách bên ngoài. Mà… từ lúc đó, độ ấm bên trong… Tựa hồ nâng lên một chút.

“Thứ này có thể tắt đi không?" Tu Diệp Vân cởi bỏ một nút áo.

“Không thể." Tu Trạch Vũ nhìn phong cảnh bên ngoài nói.

“Ngươi không thấy nóng sao?" Được rồi, Tu Diệp Vân thừa nhận, tuy rằng hắn không có hứng với nữ nhân trong AV kia, nhưng mà thanh âm người nam nhân kia… Thật sự có chút… lớn…

“Hoàn hảo!" Tu Trạch Vũ lấy tay chống đầu, “Đợi mưa tạnh là được rồi." Dùng ánh mắt liếc Tu Diệp Vân.

Thiên a! Ta xin ngươi, cho mưa tạnh đi! Còn nữa, ấm lên đi! Ngươi cũng biết, AV này tuyệt đối sẽ chiếu mất một giờ, ta cũng không muốn tiếp tục chịu tra tấn a! Tu Diệp Vân trong lòng cầu nguyện. Đáng tiếc… Nửa giờ trôi qua, mưa chẳng những không ngừng, ngược lại còn lớn hơn. Mà Tu Diệp Vân… đã chịu đủ tàn phá, sắp không thể chịu đựng được.

“Nghẹn lên… Giống như không tốt lắm." Tu Trạch Vũ đột nhiên nói một câu.

“Ta thân thể kim cương! Không có việc gì…" Thấy Tu Trạch Vũ vẫnn chống đầu nhìn ngoài cửa sổ, Tu Diệp Vân cũng làm theo, dựa vào một bên ngược hướng với Tu Trạch Vũ, vừa tầm mắt… Là cánh rừng xanh ngắt thi thoảng còn hiện mấy nhánh sông. Ngẩng đầu, là bầu trời xanh thẳm! Thì ra mình đã bay cao như vậy! Nhìn phong cảnh xinh đẹp này, Tu Diệp Vân đột nhiên cảm giác mình không quá nóng, hơn nữa… cũng không phải không thể chịu đựng được! Xem ra, phong cảnh có thể hóa giải dục vọng nhân loại a!

Từ từ… Vừa rồi Tu Trạch Vũ nhìn chằm chằm phong cảnh bên ngoài, chẳng lẽ…"Hừ!"

“Ngươi hừ cái gì."

“Ngươi cũng không tốt hơn bao nhiêu!"Tu Diệp Vân nói.

“Ta tưởng ngươi sẽ phát hiện sớm một chút, thế mà… chỉ số thông minh của ngươi thật sự không cao, khổ cực… nhẫn lâu như vậy." Tu Trạch Vũ hơi châm chọc nói.

Lúc sau, hai người lại bắt đầu không nói lời nào, thẳng đến nơi. Tu Diệp Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra… chuyến đi này không có lấy một ngày tốt lành. Mà Tu Diệp Vân cảm thán, đồng thời Tu Trạch Vũ cũng nghĩ như vậy, chỉ là hai người ai cũng không nghĩ tới, từ ngày hôm đó liền ‘bi thảm’ đến độ bọn hắn không thể tưởng tượng nổi.

.
Tác giả : Luyến_KOEI
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại