Nhân Sinh Như Mộng
Chương 16-1: Sự thật (1)
Trời vừa mới hừng đông, sau cơn mưa như trút nước ngày hôm qua, bầu trời càng thêm trong xanh tươi đẹp.
_____U Linh Cốc_____
Bên trong phòng tân hôn là một mảnh hỗn độn. Lâu lâu còn vang lên vài tiếng thút thít khe khẽ.
Đồ đạc trong phòng đều ngã loạn đã trên sàng, ly trà, chén canh đều bị đổ vỡ.
Nhược Lệ ngồi ở một bên giường, y phục không chỉnh tề, cúi thấp đầu khóc. Còn Tử Huyên sớm đã không còn bộ dáng ôn nhu nữa. Cảnh tưởng trong phòng là một tay hắn làm nên.
" Tại sao? Tại sao tân nương không phải Phượng Nguyệt mà là ngươi? " Tử Huyên phẫn nộ rống lên
Nhược Lệ không trả lời chỉ ngồi khóc. Tử Huyên tức giận bước tới nắm lấy đôi vai gầy yếu của Nhược Lệ lắc mạnh.
" Ngươi trả lời ta mau.... Phượng Nguyệt đâu??? Nàng đã đi đâu rồi hả??? "
Nhược Lệ cố nén cơn đau truyền đến nơi bả vai nói. " Thiếp không biết, sư phụ không có nói...."
" Ngươi nói láo....!!! " Tử Huyên đẩy Nhược Lệ ra, lực khá mạnh khiến đầu nàng va vào thành giường té xuống đất. Máu tuôn ra hòa theo dòng nước mắt đau thương của nàng. Nhưng Tử Huyên vẫn chưa phát hiện ra.
Hắn dường như mất đi lý trí không ngừng đập đồ.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị mở toan ra, Phượng Đế - Phượng Hậu đi vào. nhìn khắp căn phòng đều lộn xộn đồ đạc, chuyển ánh mắt sang Tử Huyên vẻ mặt tức giận ngồi trên ghế. Còn Nhược Lệ đầu chảy máu ngồi dưới đất khóc sướt mướt. Nhưng nhân vật chính là Phượng Nguyệt lại không thấy đâu.
Phượng Hậu vội lại đỡ Nhược Lệ đứng lên, khoát một lớp áo mỏng lên người nàng, bà hỏi: " Nhược Lệ, chuyện này là sao? Nguyệt nhi đâu? "
Nhược Lệ run rẩy, ngập ngừng trả lời: "Sư... Sư Phụ người đi rồi...con không biết người đi đâu... người không có nói với con..."
Phượng Đế tức giận vỗ nát chiếc bàn còn lành lặn duy nhất trong phòng, quát lên: " Nàng xem, nữ nhi của nàng đã làm ra chuyện mất mặt gì rồi? Nó vậy mà dám đào hôn. Người làm cha như ta phải nói sao với lão Phục Hy đây... Con với cái.... Tức chết ta mà...!!!! "
Lúc nãy hai người ngồi uống trà ở hoa viên thì có người vào báo. trong phòng tân hôn có tiếng động lạ, giống như có người đập đồ, bọn tiên nga không dám vào xem đành chạy đến đây báo tin. Hắn liền tức tốc chạy tới. ông không nghĩ sự việc lại thành ra như vậy. mặt mũi ông biết để đâu đây?
Phượng Đế vừ nói xong Phượng Diệc cũng vừa đi vào, nhìn quanh phòng hắn kinh ngạc nói: " Này... Chuyện gì vậy....??? " sao mọi thứ lại tan tác thế này?
" Diệc nhi con mau đi tìm Nguyệt nhi về đây, muội muội con nó đào hôn rồi...!!! " Phượng Hậu đỡ Nhược Lệ ngồi vào giường hướng Phượng Diệc nói.
" Cái gì nó đào hôn....????? " Phượng Diệc thất kinh la lên. nhìn Nhược Lệ
" Ta thay sư phụ xuất giá..." nàng nhỏ giọng nói.
' Đoàng '
một câu này như sấm sét giữa trời quang, đánh cho mọi người tỉnh hồn. Tất cả ánh mắt đều dồn vào người Nhược Lệ. Giờ bọn họ đã hiễu tại sao Tử Huyên lại tức giận đến vậy rồi. Phượng Nguyệt không những đào hôn còn đưa đệ tử của mình xuất giá thay. Tử Huyên bị đùa bỡn như vậy quả thật...!
Phuongự Nguyệt lần này quả thật quá đáng, người làm ca ca như hắn cũng không thể giúp được cho nàng. Lúc đầu hắn đã nghi ngờ rồi, nàng làm sao có thể an phận chờ xuất giá được. Không nháo không phải bản tính của nàng.
" Chuyện này mọi người cứ bình tĩnh lại đã, chờ con tìm nha đầu về rồi hẳn xử lí sau... " Phượng Diệc nói xong nhìn Tử Huyên một cái liền đi ra ngoài.
Tử Huyên đứng dậy nhìn quanh một vòng sau cùng ánh mắt rơi vào trên người Nhược Lệ, hắn quay lưng đi ra ngoài, khi đi ngang Phượng Đế hắn dừng lại một chút, nói: " Nhạc phụ đại nhân, ta chờ câu trả lời thõa đáng của ngài... "
Phượng Đế gật đầu một cách nặng nề, quét ánh mắt đầy thâm ý về phía Nhược Lệ xong rời đi. Trong phòng chỉ còn mỗi hai người, Nhược Lệ ngơ ngác trông theo bóng lưng Tử Huyên. Ánh mắt lúc nãy của hắn làm nàng rùn mình, nó..quá lạnh! Chưa bao giờ nàng thấy hắn hắn có vẻ mặt đó. Hắn... Hắn chán ghét nàng sao...??? Tối hôm qua hắn đối nàng ôn nhu nhưng luôn miệng gọi Nguyệt Nhi. Nàng dù biết là do hắn say rượu nên mới như vậy đối nàng ôn nhu. Nhưng thật ra sự ôn nhu đó là dành cho sư phụ, nàng... bất quá chỉ là một người thế thân mà thôi. Chỉ cần một ngày hắn còng yêu sư phụ thì ngày đó nàng mãi mãi không thể nào tồn tại trong lòng của hắn.
_____Lúc này ở Vọng Hoa____
Phượng Nguyệt hôn mê từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Trong suốt khoảng thời gian đó Lạc Hy vẫn luôn túc trực bên cạnh không rời một bước.
Khí sắc của nàng đã tốt hơn nhiều, an ổn ngủ say. Dung nhan càn thêm kiều diễm. Giá y đẫm máu đã được thay bằng bạch y thêu hoa mà nàng thích nhất. Lạc Hy ngồi bên mép giường nắm bàn tay bé nhỏ mềm mại như không xương, ngắm nhìn nàng say ngủ, hắn mỉm cười hạnh phúc.
Phượng Nguyệt tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy chính là vẻ mặt tiều tụy giống như mất ngủ mấy ngày của Lạc Hy. Hắn tựa đầu vào thành giường ngủ ngon lành, còn nắm chặt tay nàng. Phượng Nguyệt cứ ngỡ như mình đang mơ, một giấc mơ mà nàng ao ước nó thành hiện thực. Lạc Hy ở bên cạnh nàng, hai người sẽ trở về như lúc ban đầu của mười vạn năm trước. Rồi nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, nàng quên mất mình đang làm gì? Nàng là đang ở trong mộng... nhưng không phải là tiên mộng mà là ác mộng vẫn luôn đeo bám theo mình bấy lâu nay..... Nhưng ác mộng thì đã sao...? Nàng vẫn tự nguyện buôn bỏ, phóng túng một lần xem nó như là hiện thực mà tận hưởng. ác mộng hay tiên mộng cũng được, nàng chỉ muốn gặp hắn một lần, cho dù sao khi tỉnh lại là trăm ngàn đau khổ nàng cũng cam tâm.
Phượng Nguyệt rút tay ra khỏi Lạc Hy, nàng chống giường ngồi dậy, nhìn thật kỹ gương mặt cảu hắn. Đôi tay không tự chủ khẽ vuốt ve gương mặt hắn. Chạm vào mái tóc, chạm vào đôi mắt, chạm vào đôi môi. Nó lại thật đến vậy. Tựa như chạm vào người thật chứ không phải ảo ảnh do chính nàng tạo ra. Phượng Nguyệt nhích lại gần đặc lên môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Tựa đầu vào trán hắn nàng nói nhỏ: " Phải chi... đây là sự thật....thì hay biết mấy... "
" Đây vốn dĩ là sự thật..."
Phượng Nguyệt giật mình lui về sau, Lạc Hy mở mắt ra buồn cười xích lại gần nàng. Phượng Nguyệt lùi một tấc hắn tiến một tấc, Phượng Nguyệt lùi một thước Lạc Hy lại tiến một thước. Hoàn toàn chặn đường lui của nàng.
Phượng Nguyệt thoáng chốc bối rối: giấc mơ lần này có chút kỳ lạ. sao ảo ảnh lại chủ động quá mức như vậy....?
"Phì..." Lạc Hy nhịn không được bật cười.
" Nàng có biết vẻ mặt của nàng lúc này có bao nhiêu ngốc nghếch không hả...? "
Lúc nàng tỉnh dậy là hắn đã phát hiện ra rồi, nhưng giả vờ ngủ để xem nàng sẽ làm gì... cũng không nghĩ tới nàng hôn hắn còn xem đay là một giấc mơ. Vẻ mặt ngốc lăng của nàng..... quá đáng yêu.
Phượng Nguyệt ngẩn ra: ảo ảnh biết mắng người...??? Chẳng phải nói, sự vật trong mơ điều do suy nghĩ và tâm tính của người đó tạo ra sao? Vậy sao nàng cảm thấy Lạc Hy không giống chút nào vậy...?
" Chẳng phải lúc này chàng sẽ rời đi cùng Lam Nguyệt sao...??" Nàng ngó nghiên khắp nơi. Ầy, ngay cả cảnh vật cũng thay đổi. Bổng chốc nàng tuyệt vọng nhìn Lạc Hy.
Thấy nàng lật đật muốn xuống giường, Lạc Hy vội ôm chặt nàng lại, tránh cho nàng lại lóc chóc.
" Nàng nói chuyện gì thế....? Lam Nguyệt làm gì có ở đây...?"
Trong mấy năm nay nàng đã gặp phải những gì? Hắn đã làm ra chuyện gì khiến nàng ra nông nổi này?
" Nguyệt nhi, ta không biết lúc trướcđã xảy ra chuyện gì làm nàng đau khổ tới vậy. Nhưng sau này ta sẽ bên cạnh nàng không xa không rời, không để nàng phải rơi lệ nữa. "
Mọi động tác của Phượng Nguyệt thoáng chốc bị đình trệ. Nàng không nghe nhầm đi... Đây có phải là lời nàng muốn nghe nhất bấy lâu nay không..? giờ nó đang diễn ra trước mắt mình... Không phải là tiên mộng, càn không phải là ác mộng...
Phượng Nguyệt từ kinh ngạc chuyển sang kinh hỷ vạn phần nhào vào lòng Lạc Hy, hai tay không ngừng đánh vào lòng ngực hắn. Nàng ấm ức khóc to, đem tất cả cảm xúc chôn dấu bấy lâu bộc phát ra hết.
" Chàng có biết mười vạn năm qua ta sống thế nào không hả...? Chàng có biết cảm giác khi thấy người mình yêu ân ái với nữ nhân khác thế nào không hả..? Chàng có biết cảm giác bị người mình yêu đâm một đao sau lưng thế nào không hả...? đau lắm....!!! Có đôi lúc ta chỉ muốn một đao chém chết chàng và nàng ta. Nhưng ta làm không được. Chàng chết rồi thì ta cũng không sống nỗi. Với khả năng của ta dư sức cướp chàng từ tay Lam Nguyệt nhưng ta chỉ có được thân xác chàng còn trái tim chàng vẫn mãi mãi không thuộc về ta. Vậy có ích sao...??"
_____U Linh Cốc_____
Bên trong phòng tân hôn là một mảnh hỗn độn. Lâu lâu còn vang lên vài tiếng thút thít khe khẽ.
Đồ đạc trong phòng đều ngã loạn đã trên sàng, ly trà, chén canh đều bị đổ vỡ.
Nhược Lệ ngồi ở một bên giường, y phục không chỉnh tề, cúi thấp đầu khóc. Còn Tử Huyên sớm đã không còn bộ dáng ôn nhu nữa. Cảnh tưởng trong phòng là một tay hắn làm nên.
" Tại sao? Tại sao tân nương không phải Phượng Nguyệt mà là ngươi? " Tử Huyên phẫn nộ rống lên
Nhược Lệ không trả lời chỉ ngồi khóc. Tử Huyên tức giận bước tới nắm lấy đôi vai gầy yếu của Nhược Lệ lắc mạnh.
" Ngươi trả lời ta mau.... Phượng Nguyệt đâu??? Nàng đã đi đâu rồi hả??? "
Nhược Lệ cố nén cơn đau truyền đến nơi bả vai nói. " Thiếp không biết, sư phụ không có nói...."
" Ngươi nói láo....!!! " Tử Huyên đẩy Nhược Lệ ra, lực khá mạnh khiến đầu nàng va vào thành giường té xuống đất. Máu tuôn ra hòa theo dòng nước mắt đau thương của nàng. Nhưng Tử Huyên vẫn chưa phát hiện ra.
Hắn dường như mất đi lý trí không ngừng đập đồ.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bị mở toan ra, Phượng Đế - Phượng Hậu đi vào. nhìn khắp căn phòng đều lộn xộn đồ đạc, chuyển ánh mắt sang Tử Huyên vẻ mặt tức giận ngồi trên ghế. Còn Nhược Lệ đầu chảy máu ngồi dưới đất khóc sướt mướt. Nhưng nhân vật chính là Phượng Nguyệt lại không thấy đâu.
Phượng Hậu vội lại đỡ Nhược Lệ đứng lên, khoát một lớp áo mỏng lên người nàng, bà hỏi: " Nhược Lệ, chuyện này là sao? Nguyệt nhi đâu? "
Nhược Lệ run rẩy, ngập ngừng trả lời: "Sư... Sư Phụ người đi rồi...con không biết người đi đâu... người không có nói với con..."
Phượng Đế tức giận vỗ nát chiếc bàn còn lành lặn duy nhất trong phòng, quát lên: " Nàng xem, nữ nhi của nàng đã làm ra chuyện mất mặt gì rồi? Nó vậy mà dám đào hôn. Người làm cha như ta phải nói sao với lão Phục Hy đây... Con với cái.... Tức chết ta mà...!!!! "
Lúc nãy hai người ngồi uống trà ở hoa viên thì có người vào báo. trong phòng tân hôn có tiếng động lạ, giống như có người đập đồ, bọn tiên nga không dám vào xem đành chạy đến đây báo tin. Hắn liền tức tốc chạy tới. ông không nghĩ sự việc lại thành ra như vậy. mặt mũi ông biết để đâu đây?
Phượng Đế vừ nói xong Phượng Diệc cũng vừa đi vào, nhìn quanh phòng hắn kinh ngạc nói: " Này... Chuyện gì vậy....??? " sao mọi thứ lại tan tác thế này?
" Diệc nhi con mau đi tìm Nguyệt nhi về đây, muội muội con nó đào hôn rồi...!!! " Phượng Hậu đỡ Nhược Lệ ngồi vào giường hướng Phượng Diệc nói.
" Cái gì nó đào hôn....????? " Phượng Diệc thất kinh la lên. nhìn Nhược Lệ
" Ta thay sư phụ xuất giá..." nàng nhỏ giọng nói.
' Đoàng '
một câu này như sấm sét giữa trời quang, đánh cho mọi người tỉnh hồn. Tất cả ánh mắt đều dồn vào người Nhược Lệ. Giờ bọn họ đã hiễu tại sao Tử Huyên lại tức giận đến vậy rồi. Phượng Nguyệt không những đào hôn còn đưa đệ tử của mình xuất giá thay. Tử Huyên bị đùa bỡn như vậy quả thật...!
Phuongự Nguyệt lần này quả thật quá đáng, người làm ca ca như hắn cũng không thể giúp được cho nàng. Lúc đầu hắn đã nghi ngờ rồi, nàng làm sao có thể an phận chờ xuất giá được. Không nháo không phải bản tính của nàng.
" Chuyện này mọi người cứ bình tĩnh lại đã, chờ con tìm nha đầu về rồi hẳn xử lí sau... " Phượng Diệc nói xong nhìn Tử Huyên một cái liền đi ra ngoài.
Tử Huyên đứng dậy nhìn quanh một vòng sau cùng ánh mắt rơi vào trên người Nhược Lệ, hắn quay lưng đi ra ngoài, khi đi ngang Phượng Đế hắn dừng lại một chút, nói: " Nhạc phụ đại nhân, ta chờ câu trả lời thõa đáng của ngài... "
Phượng Đế gật đầu một cách nặng nề, quét ánh mắt đầy thâm ý về phía Nhược Lệ xong rời đi. Trong phòng chỉ còn mỗi hai người, Nhược Lệ ngơ ngác trông theo bóng lưng Tử Huyên. Ánh mắt lúc nãy của hắn làm nàng rùn mình, nó..quá lạnh! Chưa bao giờ nàng thấy hắn hắn có vẻ mặt đó. Hắn... Hắn chán ghét nàng sao...??? Tối hôm qua hắn đối nàng ôn nhu nhưng luôn miệng gọi Nguyệt Nhi. Nàng dù biết là do hắn say rượu nên mới như vậy đối nàng ôn nhu. Nhưng thật ra sự ôn nhu đó là dành cho sư phụ, nàng... bất quá chỉ là một người thế thân mà thôi. Chỉ cần một ngày hắn còng yêu sư phụ thì ngày đó nàng mãi mãi không thể nào tồn tại trong lòng của hắn.
_____Lúc này ở Vọng Hoa____
Phượng Nguyệt hôn mê từ hôm qua đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Trong suốt khoảng thời gian đó Lạc Hy vẫn luôn túc trực bên cạnh không rời một bước.
Khí sắc của nàng đã tốt hơn nhiều, an ổn ngủ say. Dung nhan càn thêm kiều diễm. Giá y đẫm máu đã được thay bằng bạch y thêu hoa mà nàng thích nhất. Lạc Hy ngồi bên mép giường nắm bàn tay bé nhỏ mềm mại như không xương, ngắm nhìn nàng say ngủ, hắn mỉm cười hạnh phúc.
Phượng Nguyệt tỉnh dậy, điều đầu tiên nhìn thấy chính là vẻ mặt tiều tụy giống như mất ngủ mấy ngày của Lạc Hy. Hắn tựa đầu vào thành giường ngủ ngon lành, còn nắm chặt tay nàng. Phượng Nguyệt cứ ngỡ như mình đang mơ, một giấc mơ mà nàng ao ước nó thành hiện thực. Lạc Hy ở bên cạnh nàng, hai người sẽ trở về như lúc ban đầu của mười vạn năm trước. Rồi nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, nàng quên mất mình đang làm gì? Nàng là đang ở trong mộng... nhưng không phải là tiên mộng mà là ác mộng vẫn luôn đeo bám theo mình bấy lâu nay..... Nhưng ác mộng thì đã sao...? Nàng vẫn tự nguyện buôn bỏ, phóng túng một lần xem nó như là hiện thực mà tận hưởng. ác mộng hay tiên mộng cũng được, nàng chỉ muốn gặp hắn một lần, cho dù sao khi tỉnh lại là trăm ngàn đau khổ nàng cũng cam tâm.
Phượng Nguyệt rút tay ra khỏi Lạc Hy, nàng chống giường ngồi dậy, nhìn thật kỹ gương mặt cảu hắn. Đôi tay không tự chủ khẽ vuốt ve gương mặt hắn. Chạm vào mái tóc, chạm vào đôi mắt, chạm vào đôi môi. Nó lại thật đến vậy. Tựa như chạm vào người thật chứ không phải ảo ảnh do chính nàng tạo ra. Phượng Nguyệt nhích lại gần đặc lên môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Tựa đầu vào trán hắn nàng nói nhỏ: " Phải chi... đây là sự thật....thì hay biết mấy... "
" Đây vốn dĩ là sự thật..."
Phượng Nguyệt giật mình lui về sau, Lạc Hy mở mắt ra buồn cười xích lại gần nàng. Phượng Nguyệt lùi một tấc hắn tiến một tấc, Phượng Nguyệt lùi một thước Lạc Hy lại tiến một thước. Hoàn toàn chặn đường lui của nàng.
Phượng Nguyệt thoáng chốc bối rối: giấc mơ lần này có chút kỳ lạ. sao ảo ảnh lại chủ động quá mức như vậy....?
"Phì..." Lạc Hy nhịn không được bật cười.
" Nàng có biết vẻ mặt của nàng lúc này có bao nhiêu ngốc nghếch không hả...? "
Lúc nàng tỉnh dậy là hắn đã phát hiện ra rồi, nhưng giả vờ ngủ để xem nàng sẽ làm gì... cũng không nghĩ tới nàng hôn hắn còn xem đay là một giấc mơ. Vẻ mặt ngốc lăng của nàng..... quá đáng yêu.
Phượng Nguyệt ngẩn ra: ảo ảnh biết mắng người...??? Chẳng phải nói, sự vật trong mơ điều do suy nghĩ và tâm tính của người đó tạo ra sao? Vậy sao nàng cảm thấy Lạc Hy không giống chút nào vậy...?
" Chẳng phải lúc này chàng sẽ rời đi cùng Lam Nguyệt sao...??" Nàng ngó nghiên khắp nơi. Ầy, ngay cả cảnh vật cũng thay đổi. Bổng chốc nàng tuyệt vọng nhìn Lạc Hy.
Thấy nàng lật đật muốn xuống giường, Lạc Hy vội ôm chặt nàng lại, tránh cho nàng lại lóc chóc.
" Nàng nói chuyện gì thế....? Lam Nguyệt làm gì có ở đây...?"
Trong mấy năm nay nàng đã gặp phải những gì? Hắn đã làm ra chuyện gì khiến nàng ra nông nổi này?
" Nguyệt nhi, ta không biết lúc trướcđã xảy ra chuyện gì làm nàng đau khổ tới vậy. Nhưng sau này ta sẽ bên cạnh nàng không xa không rời, không để nàng phải rơi lệ nữa. "
Mọi động tác của Phượng Nguyệt thoáng chốc bị đình trệ. Nàng không nghe nhầm đi... Đây có phải là lời nàng muốn nghe nhất bấy lâu nay không..? giờ nó đang diễn ra trước mắt mình... Không phải là tiên mộng, càn không phải là ác mộng...
Phượng Nguyệt từ kinh ngạc chuyển sang kinh hỷ vạn phần nhào vào lòng Lạc Hy, hai tay không ngừng đánh vào lòng ngực hắn. Nàng ấm ức khóc to, đem tất cả cảm xúc chôn dấu bấy lâu bộc phát ra hết.
" Chàng có biết mười vạn năm qua ta sống thế nào không hả...? Chàng có biết cảm giác khi thấy người mình yêu ân ái với nữ nhân khác thế nào không hả..? Chàng có biết cảm giác bị người mình yêu đâm một đao sau lưng thế nào không hả...? đau lắm....!!! Có đôi lúc ta chỉ muốn một đao chém chết chàng và nàng ta. Nhưng ta làm không được. Chàng chết rồi thì ta cũng không sống nỗi. Với khả năng của ta dư sức cướp chàng từ tay Lam Nguyệt nhưng ta chỉ có được thân xác chàng còn trái tim chàng vẫn mãi mãi không thuộc về ta. Vậy có ích sao...??"
Tác giả :
Nguyệt Lệ Phong Hoa