Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
Chương 85
Lục Trí Viễn quan tâm hỏi: "Thế nào?"
Hạ Trừng xoa thái dương: "Không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy hơi say." Cô tự giễu: "Say rượu lái xe là phạm pháp, tôi nghĩ say rượu lái thuyền hẳn là cũng phạm pháp."
"Anh đưa em đi nghỉ ngơi."
" Không cần."
Cô nhẹ nhàng đẩy Lục Trí Viễn ra, một mình đi vào toilet trong khoang thuyền.
Trong gương hiện ra một gương mặt đỏ hồng, Hạ Trừng rất ít khi uống rượu đến say như vậy, nhưng tâm trạng lại chưa từng thoải mái như này.
Mặc dù phong cách của cô khá bảo thủ, nhưng ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cầm vẫn giữ đúng ranh giới cuối cùng là được. Sau khi làm những công việc nặng nề mệt nhọc, ai cũng có quyền lợi tìm một chút thú vui gì đó, để cho mình thả lỏng.
Sợ nhất vẫn là các cụ già thông thải rởm, cả đời mình chưa từng được hưởng những thú vui kia, cũng không cho phép người khác đi tìm thú vui, chỉ cần không làm theo ý của các cụ, lập tức sẽ bị lải nhải ra một tràng: "Thế phong nhật hạ, lòng người không cổ" Bát Cổ Văn nói.
Lúc này hồn ma Tô Hằng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Hạ Trừng.
Bởi vì không gian nhỏ hẹp, cho nên hắn đứng rất sát gần cô, gần đến nỗi cô có thể cảm giác được, toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí lạnh.
"Em quá tự trọng, đừng nói với anh, em không biết Lục Trí Viễn là là hạng người gì."
Hai mắt Hạ Trừng mông lung, cười như không cười nhìn hắn chằm chằm: "Tôi đúng là không biết, anh có thể giải thích cho tôi một chút, anh ta là hạng người đàn ông gì?"
Hồn ma Tô Hằng bị giọng điệu nhẹ nhàng của cô làm cho ngu ngơ trong chốc lát: "Lục Trí Viễn là một người đào hoa, anh ta chỉ muốn chơi đùa thôi, em đừng tưởng rằng mình khác biệt so với mấy người phụ nữ còn lại, anh ta tuyệt đối không có khả năng có tình cảm với em."
Hạ Trừng cười cười, cô cúi đầu rửa tay: "Anh cũng lo lắng quá sớm rồi, chuyện giữa tôi và anh ta chưa thành gì đâu."
Hồn ma Tô Hằng căm giận nói: "Anh ta vừa rồi không phải sắp dán lên người em mà ôm sao, nếu để người khác nhìn thấy, danh dự của em sẽ bị ảnh hưởng xấu như thế nào? Về sau đừng hòng mơ tưởng những người đàn ông tốt sẽ biến em trở thành đối tượng kết hôn thích hợp."
Hạ Trừng cười nhưng không nói, cô muốn gả cho ai, mắc mớ gì tới hắn?
Hồn ma Tô Hằng nhíu nhíu mi tâm: "Em có nghe lời anh nói không hả?"
Hạ Trừng cố ý chọc giận hắn: "Nhưng lời mà anh nói, cũng phải chờ tới ngày tôi và anh ta đi thuê phòng khách sạn rồi nói. Đừng quên anh và người phụ nữ khác đi thuê phòng, bị bọn paparazi chụp được, thế nhưng tôi ngay một câu cũng không hề mắng chửi anh." Cô dừng một chút: "Làm người thì nên công bằng một chút, đừng quên lúc anh dùng ngón tay chỉ trích người khác, thì còn bốn ngón tay khác là hướng về chính mình."
Hồn ma Tô Hằng bị tức nói không ra lời.
Thật sự là khó trách xã hội phong kiến không cho phép nữ nhân ra ngoài xuất đầu lộ diện, bởi vì các cô lập tức bắt lấy cơ hội học theo cái xấu, mà học cái xấu không quan trọng, sợ nhất là những người đàn ông trong lòng mang ý đồ xấu xa thừa cơ hội để chiếm lấy tiện nghi.
Nếu không phải ánh mắt của Lục Trí Viễn như hổ đói nhìn chằm chằm vào Hạ Trừng, thì Tô Hằng cũng không trở nên nóng nảy như vậy.
Kết quả là người phụ nữ này cái gì cùng không hiểu lại còn dùng lời nói chọc giận hắn.
Tìm loại vợ ngốc nghếch một chút đúng là tốt hơn, mặc dù có chút đần độn, rất khó để tìm chủ đề chung với các cô, nhưng chí ít chịu ngoan ngoãn ở trong nhà giúp chồng nuôi dạy con, không biết tạo rắc rối phiền phức bên ngoài.
Tô Hằng cho là yêu cầu của hắn cũng không tính là quá cao, một người phụ nữ xứng đáng là một người vợ tốt chỉ cần chăm sóc quản lý tốt chuyện lớn nhỏ trong nhà, thỉnh thoảng có thể đưa ra khỏi nhà đi thăm hỏi người thân bạn bè, coi như tận sức với bổn phận các cô.
Hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy Hạ Trừng ở bên ngoài quậy tung trời như loại đàn ông Lục Trí Viễn, đó căn bản không phù hợp với định nghĩa người vợ hoàn mĩ trong lòng của hắn.
"Anh chỉ vì muốn tốt cho em."
Chương 48: Ghen tị
Lục Trí Viễn quan tâm hỏi: "Thế nào?"
Hạ Trừng xoa thái dương: "Không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy hơi say." Cô tự giễu: "Say rượu lái xe là phạm pháp, tôi nghĩ say rượu lái thuyền hẳn là cũng phạm pháp."
"Anh đưa em đi nghỉ ngơi."
" Không cần."
Cô nhẹ nhàng đẩy Lục Trí Viễn ra, một mình đi vào toilet trong khoang thuyền.
Trong gương hiện ra một gương mặt đỏ hồng, Hạ Trừng rất ít khi uống rượu đến say như vậy, nhưng tâm trạng lại chưa từng thoải mái như này.
Mặc dù phong cách của cô khá bảo thủ, nhưng ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cầm vẫn giữ đúng ranh giới cuối cùng là được. Sau khi làm những công việc nặng nề mệt nhọc, ai cũng có quyền lợi tìm một chút thú vui gì đó, để cho mình thả lỏng.
Sợ nhất vẫn là các cụ già thông thải rởm, cả đời mình chưa từng được hưởng những thú vui kia, cũng không cho phép người khác đi tìm thú vui, chỉ cần không làm theo ý của các cụ, lập tức sẽ bị lải nhải ra một tràng: "Thế phong nhật hạ, lòng người không cổ" Bát Cổ Văn nói.
Lúc này hồn ma Tô Hằng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Hạ Trừng.
Bởi vì không gian nhỏ hẹp, cho nên hắn đứng rất sát gần cô, gần đến nỗi cô có thể cảm giác được, toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí lạnh.
"Em quá tự trọng, đừng nói với anh, em không biết Lục Trí Viễn là là hạng người gì."
Hai mắt Hạ Trừng mông lung, cười như không cười nhìn hắn chằm chằm: "Tôi đúng là không biết, anh có thể giải thích cho tôi một chút, anh ta là hạng người đàn ông gì?"
Hồn ma Tô Hằng bị giọng điệu nhẹ nhàng của cô làm cho ngu ngơ trong chốc lát: "Lục Trí Viễn là một người đào hoa, anh ta chỉ muốn chơi đùa thôi, em đừng tưởng rằng mình khác biệt so với mấy người phụ nữ còn lại, anh ta tuyệt đối không có khả năng có tình cảm với em."
Hạ Trừng cười cười, cô cúi đầu rửa tay: "Anh cũng lo lắng quá sớm rồi, chuyện giữa tôi và anh ta chưa thành gì đâu."
Hồn ma Tô Hằng căm giận nói: "Anh ta vừa rồi không phải sắp dán lên người em mà ôm sao, nếu để người khác nhìn thấy, danh dự của em sẽ bị ảnh hưởng xấu như thế nào? Về sau đừng hòng mơ tưởng những người đàn ông tốt sẽ biến em trở thành đối tượng kết hôn thích hợp."
Hạ Trừng cười nhưng không nói, cô muốn gả cho ai, mắc mớ gì tới hắn?
Hồn ma Tô Hằng nhíu nhíu mi tâm: "Em có nghe lời anh nói không hả?"
Hạ Trừng cố ý chọc giận hắn: "Nhưng lời mà anh nói, cũng phải chờ tới ngày tôi và anh ta đi thuê phòng khách sạn rồi nói. Đừng quên anh và người phụ nữ khác đi thuê phòng, bị bọn paparazi chụp được, thế nhưng tôi ngay một câu cũng không hề mắng chửi anh." Cô dừng một chút: "Làm người thì nên công bằng một chút, đừng quên lúc anh dùng ngón tay chỉ trích người khác, thì còn bốn ngón tay khác là hướng về chính mình."
Hồn ma Tô Hằng bị tức nói không ra lời.
Thật sự là khó trách xã hội phong kiến không cho phép nữ nhân ra ngoài xuất đầu lộ diện, bởi vì các cô lập tức bắt lấy cơ hội học theo cái xấu, mà học cái xấu không quan trọng, sợ nhất là những người đàn ông trong lòng mang ý đồ xấu xa thừa cơ hội để chiếm lấy tiện nghi.
Nếu không phải ánh mắt của Lục Trí Viễn như hổ đói nhìn chằm chằm vào Hạ Trừng, thì Tô Hằng cũng không trở nên nóng nảy như vậy.
Kết quả là người phụ nữ này cái gì cùng không hiểu lại còn dùng lời nói chọc giận hắn.
Tìm loại vợ ngốc nghếch một chút đúng là tốt hơn, mặc dù có chút đần độn, rất khó để tìm chủ đề chung với các cô, nhưng chí ít chịu ngoan ngoãn ở trong nhà giúp chồng nuôi dạy con, không biết tạo rắc rối phiền phức bên ngoài.
Tô Hằng cho là yêu cầu của hắn cũng không tính là quá cao, một người phụ nữ xứng đáng là một người vợ tốt chỉ cần chăm sóc quản lý tốt chuyện lớn nhỏ trong nhà, thỉnh thoảng có thể đưa ra khỏi nhà đi thăm hỏi người thân bạn bè, coi như tận sức với bổn phận các cô.
Hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy Hạ Trừng ở bên ngoài quậy tung trời như loại đàn ông Lục Trí Viễn, đó căn bản không phù hợp với định nghĩa người vợ hoàn mĩ trong lòng của hắn.
"Anh chỉ vì muốn tốt cho em."
Chương 48: Ghen tị
Lục Trí Viễn quan tâm hỏi: "Thế nào?"
Hạ Trừng xoa thái dương: "Không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy hơi say." Cô tự giễu: "Say rượu lái xe là phạm pháp, tôi nghĩ say rượu lái thuyền hẳn là cũng phạm pháp."
"Anh đưa em đi nghỉ ngơi."
" Không cần."
Cô nhẹ nhàng đẩy Lục Trí Viễn ra, một mình đi vào toilet trong khoang thuyền.
Trong gương hiện ra một gương mặt đỏ hồng, Hạ Trừng rất ít khi uống rượu đến say như vậy, nhưng tâm trạng lại chưa từng thoải mái như này.
Mặc dù phong cách của cô khá bảo thủ, nhưng ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cầm vẫn giữ đúng ranh giới cuối cùng là được. Sau khi làm những công việc nặng nề mệt nhọc, ai cũng có quyền lợi tìm một chút thú vui gì đó, để cho mình thả lỏng.
Hạ Trừng xoa thái dương: "Không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy hơi say." Cô tự giễu: "Say rượu lái xe là phạm pháp, tôi nghĩ say rượu lái thuyền hẳn là cũng phạm pháp."
"Anh đưa em đi nghỉ ngơi."
" Không cần."
Cô nhẹ nhàng đẩy Lục Trí Viễn ra, một mình đi vào toilet trong khoang thuyền.
Trong gương hiện ra một gương mặt đỏ hồng, Hạ Trừng rất ít khi uống rượu đến say như vậy, nhưng tâm trạng lại chưa từng thoải mái như này.
Mặc dù phong cách của cô khá bảo thủ, nhưng ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cầm vẫn giữ đúng ranh giới cuối cùng là được. Sau khi làm những công việc nặng nề mệt nhọc, ai cũng có quyền lợi tìm một chút thú vui gì đó, để cho mình thả lỏng.
Sợ nhất vẫn là các cụ già thông thải rởm, cả đời mình chưa từng được hưởng những thú vui kia, cũng không cho phép người khác đi tìm thú vui, chỉ cần không làm theo ý của các cụ, lập tức sẽ bị lải nhải ra một tràng: "Thế phong nhật hạ, lòng người không cổ" Bát Cổ Văn nói.
Lúc này hồn ma Tô Hằng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Hạ Trừng.
Bởi vì không gian nhỏ hẹp, cho nên hắn đứng rất sát gần cô, gần đến nỗi cô có thể cảm giác được, toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí lạnh.
"Em quá tự trọng, đừng nói với anh, em không biết Lục Trí Viễn là là hạng người gì."
Hai mắt Hạ Trừng mông lung, cười như không cười nhìn hắn chằm chằm: "Tôi đúng là không biết, anh có thể giải thích cho tôi một chút, anh ta là hạng người đàn ông gì?"
Hồn ma Tô Hằng bị giọng điệu nhẹ nhàng của cô làm cho ngu ngơ trong chốc lát: "Lục Trí Viễn là một người đào hoa, anh ta chỉ muốn chơi đùa thôi, em đừng tưởng rằng mình khác biệt so với mấy người phụ nữ còn lại, anh ta tuyệt đối không có khả năng có tình cảm với em."
Hạ Trừng cười cười, cô cúi đầu rửa tay: "Anh cũng lo lắng quá sớm rồi, chuyện giữa tôi và anh ta chưa thành gì đâu."
Hồn ma Tô Hằng căm giận nói: "Anh ta vừa rồi không phải sắp dán lên người em mà ôm sao, nếu để người khác nhìn thấy, danh dự của em sẽ bị ảnh hưởng xấu như thế nào? Về sau đừng hòng mơ tưởng những người đàn ông tốt sẽ biến em trở thành đối tượng kết hôn thích hợp."
Hạ Trừng cười nhưng không nói, cô muốn gả cho ai, mắc mớ gì tới hắn?
Hồn ma Tô Hằng nhíu nhíu mi tâm: "Em có nghe lời anh nói không hả?"
Hạ Trừng cố ý chọc giận hắn: "Nhưng lời mà anh nói, cũng phải chờ tới ngày tôi và anh ta đi thuê phòng khách sạn rồi nói. Đừng quên anh và người phụ nữ khác đi thuê phòng, bị bọn paparazi chụp được, thế nhưng tôi ngay một câu cũng không hề mắng chửi anh." Cô dừng một chút: "Làm người thì nên công bằng một chút, đừng quên lúc anh dùng ngón tay chỉ trích người khác, thì còn bốn ngón tay khác là hướng về chính mình."
Hồn ma Tô Hằng bị tức nói không ra lời.
Thật sự là khó trách xã hội phong kiến không cho phép nữ nhân ra ngoài xuất đầu lộ diện, bởi vì các cô lập tức bắt lấy cơ hội học theo cái xấu, mà học cái xấu không quan trọng, sợ nhất là những người đàn ông trong lòng mang ý đồ xấu xa thừa cơ hội để chiếm lấy tiện nghi.
Nếu không phải ánh mắt của Lục Trí Viễn như hổ đói nhìn chằm chằm vào Hạ Trừng, thì Tô Hằng cũng không trở nên nóng nảy như vậy.
Kết quả là người phụ nữ này cái gì cùng không hiểu lại còn dùng lời nói chọc giận hắn.
Tìm loại vợ ngốc nghếch một chút đúng là tốt hơn, mặc dù có chút đần độn, rất khó để tìm chủ đề chung với các cô, nhưng chí ít chịu ngoan ngoãn ở trong nhà giúp chồng nuôi dạy con, không biết tạo rắc rối phiền phức bên ngoài.
Tô Hằng cho là yêu cầu của hắn cũng không tính là quá cao, một người phụ nữ xứng đáng là một người vợ tốt chỉ cần chăm sóc quản lý tốt chuyện lớn nhỏ trong nhà, thỉnh thoảng có thể đưa ra khỏi nhà đi thăm hỏi người thân bạn bè, coi như tận sức với bổn phận các cô.
Hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy Hạ Trừng ở bên ngoài quậy tung trời như loại đàn ông Lục Trí Viễn, đó căn bản không phù hợp với định nghĩa người vợ hoàn mĩ trong lòng của hắn.
"Anh chỉ vì muốn tốt cho em."
Chương 48: Ghen tị
Lục Trí Viễn quan tâm hỏi: "Thế nào?"
Hạ Trừng xoa thái dương: "Không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy hơi say." Cô tự giễu: "Say rượu lái xe là phạm pháp, tôi nghĩ say rượu lái thuyền hẳn là cũng phạm pháp."
"Anh đưa em đi nghỉ ngơi."
" Không cần."
Cô nhẹ nhàng đẩy Lục Trí Viễn ra, một mình đi vào toilet trong khoang thuyền.
Trong gương hiện ra một gương mặt đỏ hồng, Hạ Trừng rất ít khi uống rượu đến say như vậy, nhưng tâm trạng lại chưa từng thoải mái như này.
Mặc dù phong cách của cô khá bảo thủ, nhưng ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cầm vẫn giữ đúng ranh giới cuối cùng là được. Sau khi làm những công việc nặng nề mệt nhọc, ai cũng có quyền lợi tìm một chút thú vui gì đó, để cho mình thả lỏng.
Sợ nhất vẫn là các cụ già thông thải rởm, cả đời mình chưa từng được hưởng những thú vui kia, cũng không cho phép người khác đi tìm thú vui, chỉ cần không làm theo ý của các cụ, lập tức sẽ bị lải nhải ra một tràng: "Thế phong nhật hạ, lòng người không cổ" Bát Cổ Văn nói.
Lúc này hồn ma Tô Hằng bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Hạ Trừng.
Bởi vì không gian nhỏ hẹp, cho nên hắn đứng rất sát gần cô, gần đến nỗi cô có thể cảm giác được, toàn thân hắn tỏa ra một luồng khí lạnh.
"Em quá tự trọng, đừng nói với anh, em không biết Lục Trí Viễn là là hạng người gì."
Hai mắt Hạ Trừng mông lung, cười như không cười nhìn hắn chằm chằm: "Tôi đúng là không biết, anh có thể giải thích cho tôi một chút, anh ta là hạng người đàn ông gì?"
Hồn ma Tô Hằng bị giọng điệu nhẹ nhàng của cô làm cho ngu ngơ trong chốc lát: "Lục Trí Viễn là một người đào hoa, anh ta chỉ muốn chơi đùa thôi, em đừng tưởng rằng mình khác biệt so với mấy người phụ nữ còn lại, anh ta tuyệt đối không có khả năng có tình cảm với em."
Hạ Trừng cười cười, cô cúi đầu rửa tay: "Anh cũng lo lắng quá sớm rồi, chuyện giữa tôi và anh ta chưa thành gì đâu."
Hồn ma Tô Hằng căm giận nói: "Anh ta vừa rồi không phải sắp dán lên người em mà ôm sao, nếu để người khác nhìn thấy, danh dự của em sẽ bị ảnh hưởng xấu như thế nào? Về sau đừng hòng mơ tưởng những người đàn ông tốt sẽ biến em trở thành đối tượng kết hôn thích hợp."
Hạ Trừng cười nhưng không nói, cô muốn gả cho ai, mắc mớ gì tới hắn?
Hồn ma Tô Hằng nhíu nhíu mi tâm: "Em có nghe lời anh nói không hả?"
Hạ Trừng cố ý chọc giận hắn: "Nhưng lời mà anh nói, cũng phải chờ tới ngày tôi và anh ta đi thuê phòng khách sạn rồi nói. Đừng quên anh và người phụ nữ khác đi thuê phòng, bị bọn paparazi chụp được, thế nhưng tôi ngay một câu cũng không hề mắng chửi anh." Cô dừng một chút: "Làm người thì nên công bằng một chút, đừng quên lúc anh dùng ngón tay chỉ trích người khác, thì còn bốn ngón tay khác là hướng về chính mình."
Hồn ma Tô Hằng bị tức nói không ra lời.
Thật sự là khó trách xã hội phong kiến không cho phép nữ nhân ra ngoài xuất đầu lộ diện, bởi vì các cô lập tức bắt lấy cơ hội học theo cái xấu, mà học cái xấu không quan trọng, sợ nhất là những người đàn ông trong lòng mang ý đồ xấu xa thừa cơ hội để chiếm lấy tiện nghi.
Nếu không phải ánh mắt của Lục Trí Viễn như hổ đói nhìn chằm chằm vào Hạ Trừng, thì Tô Hằng cũng không trở nên nóng nảy như vậy.
Kết quả là người phụ nữ này cái gì cùng không hiểu lại còn dùng lời nói chọc giận hắn.
Tìm loại vợ ngốc nghếch một chút đúng là tốt hơn, mặc dù có chút đần độn, rất khó để tìm chủ đề chung với các cô, nhưng chí ít chịu ngoan ngoãn ở trong nhà giúp chồng nuôi dạy con, không biết tạo rắc rối phiền phức bên ngoài.
Tô Hằng cho là yêu cầu của hắn cũng không tính là quá cao, một người phụ nữ xứng đáng là một người vợ tốt chỉ cần chăm sóc quản lý tốt chuyện lớn nhỏ trong nhà, thỉnh thoảng có thể đưa ra khỏi nhà đi thăm hỏi người thân bạn bè, coi như tận sức với bổn phận các cô.
Hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy Hạ Trừng ở bên ngoài quậy tung trời như loại đàn ông Lục Trí Viễn, đó căn bản không phù hợp với định nghĩa người vợ hoàn mĩ trong lòng của hắn.
"Anh chỉ vì muốn tốt cho em."
Chương 48: Ghen tị
Lục Trí Viễn quan tâm hỏi: "Thế nào?"
Hạ Trừng xoa thái dương: "Không có việc gì, tôi chỉ cảm thấy hơi say." Cô tự giễu: "Say rượu lái xe là phạm pháp, tôi nghĩ say rượu lái thuyền hẳn là cũng phạm pháp."
"Anh đưa em đi nghỉ ngơi."
" Không cần."
Cô nhẹ nhàng đẩy Lục Trí Viễn ra, một mình đi vào toilet trong khoang thuyền.
Trong gương hiện ra một gương mặt đỏ hồng, Hạ Trừng rất ít khi uống rượu đến say như vậy, nhưng tâm trạng lại chưa từng thoải mái như này.
Mặc dù phong cách của cô khá bảo thủ, nhưng ngẫu nhiên phóng túng một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cầm vẫn giữ đúng ranh giới cuối cùng là được. Sau khi làm những công việc nặng nề mệt nhọc, ai cũng có quyền lợi tìm một chút thú vui gì đó, để cho mình thả lỏng.
Tác giả :
Mộc Tử Linh