Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
Chương 46
"Bác Hạ, bác là người nhà của bác sĩ Lạc, bác sĩ có dặn dò chúng tôi phải đặc biệt chú ý đến tình hình sức khỏe của bác."
Trong lòng Hạ Chấn Trì nổi lên nghi ngờ, nhưng trên mặt lại không bộc lộ gì cả.
Buổi sáng, lúc bác sĩ đến phòng kiểm tra, ông im lặng quan sát, sau lưng chủ nhiệm khoa - bác sĩ Lữ, ông thấy có một bác sĩ có khí chất ôn hòa nhìn trông khá trẻ tuổi.
Ánh mắt của Hạ Chấn Trì, lơ đãng liếc qua bảng tên gắn ở áo.
Thì ra người này chính là Nhạc Kiến Minh.
Hạ Chấn Trí rất có ấn tượng với anh ấy, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ một chuyện, thật sự bọn họ không biết đối phương là ai.
Xế chiều hôm nay, Nhạc Kiến Minh tự mình đến tiêm thuốc cho Hạ Chấn Trì, việc này ở các bệnh viện lớn không phổ biến lắm, bởi vì công việc này bình thường là do các y tá hoặc là bác sĩ thực tập làm thôi, để một bác sĩ trong bệnh viện đến tiêm cho bệnh nhân là chuyện không thể nào xảy ra.
Tiêm xong, Hạ Chấn Trí nói cảm ơn.
Nhạc Kiến Minh mìm cười nói: "Bác Hạ không phải khách khí, đây là chuyện cháu phải làm."
Hạ Chấn Trì do dự một lát, nói: "Bác sĩ Nhạc, nghe y tá nói là bác sĩ bảo họ đặc biệt chăm sóc tôi, mặc dù không biết là vì cái gì nhưng tôi vẫn phải cảm ơn bác sĩ."Nhạc Kiến Minh đang bỏ đồ vào xe đẩy thì dừng lại, anh ấy xoay người lại, vô cùng khách khí nói: "Bác nói gì vậy, cháu và Hạ Trừng là bạn bè, về tình về lý mà nói, cháu phải tận tâm tận sức, tạo điều kiện giúp đỡ mọi người thôi bác."
Dường như từ lần đầu tiên gặp Hạ Chấn Trì đã có ấn tượng tốt về Nhạc Kiến Minh rồi.
Người giống như anh ấy vừa xuất sắc vừa trẻ tuổi ở trong thời đại này không có nhiều.
Lúc Hạ Trừng đến phòng bệnh thì rất kinh ngạc phát hiện bố mình vậy mà trò chuyện với Nhạc Kiến Minh rất vui vẻ, giống như những ông bạn già lâu ngày không gặp nhau vậy.
Cô cũng không biết rằng hai người bời vì có liên quan đến cô mới có thể quen biết được nhau.
Bệnh viện nhanh chóng sắp xếp được thời gian phẫu thuật, trong viện có một bác sĩ khoa ngoại chuyên phãu thuật lồng ngực tham gia vào cuộc phẫu thuật này, muốn mời vị bác sĩ họ Hà này không hề dễ dàng, nhưng có Nhạc Kiến Minh ở đây, dường như tất cả mọi chuyện khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng.
Ban đầu trong lòng Hạ Trừng có chút thấp thỏm bất an, bời vì có người bên cạnh giúp đỡ, thì cũng bĩnh tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó chuyện bố cô phải phẫu thuật được rất nhiều bạn học cùng cô đều biết.
Có lẽ bình thường cô đối xử với mọi người không tệ lắm, bọn họ thấy cô không thể đi học được, đều nhớ kỹ sẽ giúp cô ghi chép bài vở.
Dư Nguyệt Hoa và Từ Ninh cùng nhau đến thăm hỏi bệnh của bố cô, nhưng người tiếp đãi lại là Phó Mạn.
Kí túc xá phòng 6203 góp tiền mua một giỏ hoa quả mang đến bệnh viện, nhưng dù sao các cô đều là sinh viên ngành y nên hiểu rất rõ bệnh nhân lúc này không thể tiếp đại khách tới thăm được, cho nên chỉ đưa giỏ hoa quả cho Hạ Trừng rồi rời đi.
Một ngày trước khi phẫu thuật, khiến người ta cảm thấy bất ngờ là Tô Hằng cũng tới.
Lúc anh đến, phòng bệnh khá nhiều người, ngoại trừ một nhà họ Hạ ba người, còn có Từ Ninh và Nhạc Kiến Minh ở đây.
Hạ Trừng không hiểu sao Tô Hằng lại đến đây, cô cũng không nói chuyện bố mình phẫu thuật cho anh biết.
Từ Ninh nhìn thấy Tô Hằng, rất không khách khí mà cho anh một sắc mặt không tốt, chuyện anh làm ở T, quả thực khiến cho người khác tức lộn ruột.
Cô ấy và Dư Nguyệt Hoa cùng một phe với nhau, các cô đều ủng hộ bác sĩ Nhạc đến với Hạ Trừng.
Bầu không khí ban đầu vốn rất vui vẻ, bởi vì Tô Hằng đến mà có chút quái dị.
Tô Hằng cũng đã nhận ra nhưng anh vẫn giả bộ như không có chuyện gì nói: "Hôm nay cháu là thay mặt hội Ái Tâm (*) tới thăm bác Hạ."
(*) Hội Ái Tâm: Một hiệp hội của đại học Bắc Kinh, hoạt động vì cộng đồng sinh viên và xã hội, thành lập ngày 23/11/1993, có ảnh đến cả trong và ngoài trường.
Hạ Trừng tiến lên, nhận hộp quà và giỏ hoa quả.
Hai người bọn họ im lặng nhìn đối phương, không cần nói ra miệng cô cũng biết những lời vừa nãy của anh đều chỉ là cái cớ mà thôi.
Hạ Chấn Trì ho nhẹ một tiếng: "Thật ngại, khiến mọi người phải tốn kém rồi."
Phó Mạn đi đến chào hỏi: "Mấy cháu vẫn còn là sinh viên, cũng không cần phải bỏ ra số tiền như vậy, lại còn làm phiền cháu đi đến đây một chuyến, mau tới đây ngồi uống một chén trà."
Trong phòng ghế sô pha không lớn, Phó Mạn nhìn Từ Ninh, nhưng cô cố tình như không nhìn thấy quay đầu đi chỗ khác, dịch người ngồi giữa, có chết cũng không nhường chỗ ngồi.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ, Tô Hằng biết không tốt nên không làm phiền nữa, anh lắc đầu nói: "Bác trai, bác gái, thật xin lỗi, cháu còn có lớp học nên cháu đi luôn bây giờ rồi ạ."
Phó Mạn mỉm cười nói: "Được rồi, lần sau có cơ hội, thì sẽ mời cháu uống chén trà."
Anh tới không đúng lúc, mọi người ở chỗ này đều biết, đương nhiên Hạ Trừng cũng thế, nhưng cô không thể khiến anh cảm thấy khó xử.
Tô Hằng cũng không thiếu nợ cô cái gì, huống chi bọn họ còn là bạn bè.
Cô có thể phân biệt được mình muốn cái gì và cái gì không thể có được, là bởi vì người kia đã thật sự làm tổn thương sâu sắc đến cô, mặc dù rất lâu rồi anh chưa xuất hiện nhưng cô biết anh không hề rời đi.
Nửa đêm tỉnh mộng, mỗi khi cô mơ tới hau đứa bé, lúc trằn trọc trở mình, cô sẽ thoáng nghe thấy giọng của anh.
Đó là lúc cô khổ sở nhất, sáng sớm rời giường, cô sẽ thường thấy cái gối đầu đã ướt đẫm nước mắt.
Mặc dù anh có hàng ngàn khuyết điểm, nhưng anh lại chưa bao giở bỏ rơi cô, mặc dù đó cũng không phải là điều cô mong muốn.
Nhưng giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi, cô vẫn luôn nhắc nhở mình phải quên anh đi.
Hạ Trừng nói với mọi người trong phòng bệnh: "Con tiễn cậu ấy ra ngoài."
Tô Hằng ngây ngốc, đôi mắt không hề chớp nhìn cô.
Hạ Trừng đành phải đẩy nhẹ anh: "Đi thôi."
Tô Hằng trong sự khiếp sợ hồi thần lại.
Hai người một trước một sau, đi trên hành lang bệnh viện, Hạ Trừng bỗng dừng lại nói: "Tô Hằng, cảm ơn anh đã đến đây một chuyến."
"Thật xin lỗi, mình đến mà không báo trước cho cậu, đây là lỗi của mình."
Hạ Trừng ngẩn ra: "Cậu không phải xin lỗi mình, cậu không làm gì sai cả, ngược lại mình còn muốn cảm ơ cậu đã tới thăm bố mình, những đồ kia chắc là cậu bỏ ra không ít tiền đúng không? Thật sự là ngại quá."
Trong lòng Hạ Chấn Trì nổi lên nghi ngờ, nhưng trên mặt lại không bộc lộ gì cả.
Buổi sáng, lúc bác sĩ đến phòng kiểm tra, ông im lặng quan sát, sau lưng chủ nhiệm khoa - bác sĩ Lữ, ông thấy có một bác sĩ có khí chất ôn hòa nhìn trông khá trẻ tuổi.
Ánh mắt của Hạ Chấn Trì, lơ đãng liếc qua bảng tên gắn ở áo.
Thì ra người này chính là Nhạc Kiến Minh.
Hạ Chấn Trí rất có ấn tượng với anh ấy, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ một chuyện, thật sự bọn họ không biết đối phương là ai.
Xế chiều hôm nay, Nhạc Kiến Minh tự mình đến tiêm thuốc cho Hạ Chấn Trì, việc này ở các bệnh viện lớn không phổ biến lắm, bởi vì công việc này bình thường là do các y tá hoặc là bác sĩ thực tập làm thôi, để một bác sĩ trong bệnh viện đến tiêm cho bệnh nhân là chuyện không thể nào xảy ra.
Tiêm xong, Hạ Chấn Trí nói cảm ơn.
Nhạc Kiến Minh mìm cười nói: "Bác Hạ không phải khách khí, đây là chuyện cháu phải làm."
Hạ Chấn Trì do dự một lát, nói: "Bác sĩ Nhạc, nghe y tá nói là bác sĩ bảo họ đặc biệt chăm sóc tôi, mặc dù không biết là vì cái gì nhưng tôi vẫn phải cảm ơn bác sĩ."Nhạc Kiến Minh đang bỏ đồ vào xe đẩy thì dừng lại, anh ấy xoay người lại, vô cùng khách khí nói: "Bác nói gì vậy, cháu và Hạ Trừng là bạn bè, về tình về lý mà nói, cháu phải tận tâm tận sức, tạo điều kiện giúp đỡ mọi người thôi bác."
Dường như từ lần đầu tiên gặp Hạ Chấn Trì đã có ấn tượng tốt về Nhạc Kiến Minh rồi.
Người giống như anh ấy vừa xuất sắc vừa trẻ tuổi ở trong thời đại này không có nhiều.
Lúc Hạ Trừng đến phòng bệnh thì rất kinh ngạc phát hiện bố mình vậy mà trò chuyện với Nhạc Kiến Minh rất vui vẻ, giống như những ông bạn già lâu ngày không gặp nhau vậy.
Cô cũng không biết rằng hai người bời vì có liên quan đến cô mới có thể quen biết được nhau.
Bệnh viện nhanh chóng sắp xếp được thời gian phẫu thuật, trong viện có một bác sĩ khoa ngoại chuyên phãu thuật lồng ngực tham gia vào cuộc phẫu thuật này, muốn mời vị bác sĩ họ Hà này không hề dễ dàng, nhưng có Nhạc Kiến Minh ở đây, dường như tất cả mọi chuyện khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng.
Ban đầu trong lòng Hạ Trừng có chút thấp thỏm bất an, bời vì có người bên cạnh giúp đỡ, thì cũng bĩnh tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó chuyện bố cô phải phẫu thuật được rất nhiều bạn học cùng cô đều biết.
Có lẽ bình thường cô đối xử với mọi người không tệ lắm, bọn họ thấy cô không thể đi học được, đều nhớ kỹ sẽ giúp cô ghi chép bài vở.
Dư Nguyệt Hoa và Từ Ninh cùng nhau đến thăm hỏi bệnh của bố cô, nhưng người tiếp đãi lại là Phó Mạn.
Kí túc xá phòng 6203 góp tiền mua một giỏ hoa quả mang đến bệnh viện, nhưng dù sao các cô đều là sinh viên ngành y nên hiểu rất rõ bệnh nhân lúc này không thể tiếp đại khách tới thăm được, cho nên chỉ đưa giỏ hoa quả cho Hạ Trừng rồi rời đi.
Một ngày trước khi phẫu thuật, khiến người ta cảm thấy bất ngờ là Tô Hằng cũng tới.
Lúc anh đến, phòng bệnh khá nhiều người, ngoại trừ một nhà họ Hạ ba người, còn có Từ Ninh và Nhạc Kiến Minh ở đây.
Hạ Trừng không hiểu sao Tô Hằng lại đến đây, cô cũng không nói chuyện bố mình phẫu thuật cho anh biết.
Từ Ninh nhìn thấy Tô Hằng, rất không khách khí mà cho anh một sắc mặt không tốt, chuyện anh làm ở T, quả thực khiến cho người khác tức lộn ruột.
Cô ấy và Dư Nguyệt Hoa cùng một phe với nhau, các cô đều ủng hộ bác sĩ Nhạc đến với Hạ Trừng.
Bầu không khí ban đầu vốn rất vui vẻ, bởi vì Tô Hằng đến mà có chút quái dị.
Tô Hằng cũng đã nhận ra nhưng anh vẫn giả bộ như không có chuyện gì nói: "Hôm nay cháu là thay mặt hội Ái Tâm (*) tới thăm bác Hạ."
(*) Hội Ái Tâm: Một hiệp hội của đại học Bắc Kinh, hoạt động vì cộng đồng sinh viên và xã hội, thành lập ngày 23/11/1993, có ảnh đến cả trong và ngoài trường.
Hạ Trừng tiến lên, nhận hộp quà và giỏ hoa quả.
Hai người bọn họ im lặng nhìn đối phương, không cần nói ra miệng cô cũng biết những lời vừa nãy của anh đều chỉ là cái cớ mà thôi.
Hạ Chấn Trì ho nhẹ một tiếng: "Thật ngại, khiến mọi người phải tốn kém rồi."
Phó Mạn đi đến chào hỏi: "Mấy cháu vẫn còn là sinh viên, cũng không cần phải bỏ ra số tiền như vậy, lại còn làm phiền cháu đi đến đây một chuyến, mau tới đây ngồi uống một chén trà."
Trong phòng ghế sô pha không lớn, Phó Mạn nhìn Từ Ninh, nhưng cô cố tình như không nhìn thấy quay đầu đi chỗ khác, dịch người ngồi giữa, có chết cũng không nhường chỗ ngồi.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ, Tô Hằng biết không tốt nên không làm phiền nữa, anh lắc đầu nói: "Bác trai, bác gái, thật xin lỗi, cháu còn có lớp học nên cháu đi luôn bây giờ rồi ạ."
Phó Mạn mỉm cười nói: "Được rồi, lần sau có cơ hội, thì sẽ mời cháu uống chén trà."
Anh tới không đúng lúc, mọi người ở chỗ này đều biết, đương nhiên Hạ Trừng cũng thế, nhưng cô không thể khiến anh cảm thấy khó xử.
Tô Hằng cũng không thiếu nợ cô cái gì, huống chi bọn họ còn là bạn bè.
Cô có thể phân biệt được mình muốn cái gì và cái gì không thể có được, là bởi vì người kia đã thật sự làm tổn thương sâu sắc đến cô, mặc dù rất lâu rồi anh chưa xuất hiện nhưng cô biết anh không hề rời đi.
Nửa đêm tỉnh mộng, mỗi khi cô mơ tới hau đứa bé, lúc trằn trọc trở mình, cô sẽ thoáng nghe thấy giọng của anh.
Đó là lúc cô khổ sở nhất, sáng sớm rời giường, cô sẽ thường thấy cái gối đầu đã ướt đẫm nước mắt.
Mặc dù anh có hàng ngàn khuyết điểm, nhưng anh lại chưa bao giở bỏ rơi cô, mặc dù đó cũng không phải là điều cô mong muốn.
Nhưng giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa rồi, cô vẫn luôn nhắc nhở mình phải quên anh đi.
Hạ Trừng nói với mọi người trong phòng bệnh: "Con tiễn cậu ấy ra ngoài."
Tô Hằng ngây ngốc, đôi mắt không hề chớp nhìn cô.
Hạ Trừng đành phải đẩy nhẹ anh: "Đi thôi."
Tô Hằng trong sự khiếp sợ hồi thần lại.
Hai người một trước một sau, đi trên hành lang bệnh viện, Hạ Trừng bỗng dừng lại nói: "Tô Hằng, cảm ơn anh đã đến đây một chuyến."
"Thật xin lỗi, mình đến mà không báo trước cho cậu, đây là lỗi của mình."
Hạ Trừng ngẩn ra: "Cậu không phải xin lỗi mình, cậu không làm gì sai cả, ngược lại mình còn muốn cảm ơ cậu đã tới thăm bố mình, những đồ kia chắc là cậu bỏ ra không ít tiền đúng không? Thật sự là ngại quá."
Tác giả :
Mộc Tử Linh