Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp

Chương 35

Hạ Trừng lấy xuống một tờ giấy, bên trên viết: "Xin lỗi em, chúng ta làm lại từ đầu được không?"

Cô lấy thêm một tờ khác: "Anh vẫn yêu em như thuở đầu, dù là hai ta của quá khứ, hiện tai hay tương lai."

"Chỉ nguyện lòng nàng như ý ta, không phụ lòng nhau nhớ suốt đời." (*)

(*)Hai câu thơ trong bài thơ BỐC TOÁN TỬ – LÝ CHI NGHI.

Ngã trụ trường giang đầu,

Quân trụ trường giang vĩ.

Nhật nhật tư quân bất kiến quân,

Cộng ẩm trường giang thủy.

Thử thủy kỷ thì hưu?

Thử hận hà thì dĩ?

Chích nguyện quân tâm tự ngã tâm,

Định bất phụ tương tư ý.

Tạm dịch:

Thiếp ở đầu Trường Giang,

Chàng ở cuối Trường Giang.

Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng,Cùng uống nước Trường Giang.

Sông này bao giờ ngừng?

Hận này bao giờ xong?

Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,

Không phụ lòng nhau nhớ suốt đời.

"Em yêu, hãy tha thứ cho anh."

Trung Tây lẫn lộn, các loại từ ngữ hay thơ ngắn đều có. Có cái là hắn viết, cũng có cái không phải hắn viết, số lượng vừa đủ một trăm tờ.

Rõ ràng chỉ là một đồ vật bình thường, cũng hiểu được đây chỉ là một thủ đoạn đối phó tạm thời nhưng Hạ Trừng vẫn không nhịn được đỏ hồng hai mắt.

Quá vô dụng, cô biết rõ.

Nhưng cõ lẽ trong lòng cô, trước nay chưa từng thực sự hận hắn.

Cô chỉ hi vọng hắn có thể cho cô một bậc thang đi xuống, mà vừa hay hắn chịu cho cô.

Việc như vậy không liên quan đến lãng mạn, mà là hai người trong tình cảm đau khổ người vùng vẫy, hai bên cùng nhau diễn kịch.

Khi tội ác đã ngày càng nặng nề vẫnphải tiếp tục bước tiếp. Chỉ có thể che giấu đi tâm tư trong lòng, cầu cho khi hai người ôm lấy nhau khi ngủ sẽ không bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc.

...

Cảnh tượng giống nhau xuất hiện ở một thời không khác, nhưng hiện tại thứ treo trên cây là kì vọng năm mới của những thành viên trong hội Ái Tâm.

Tấm giấy nhỏ ban đầu được đặt trong túi tài liệu công việc học kì sau của mỗi người, sau khi Hạ Trừng và Dư Nguyệt Hoa viết xong mới lấy ghế tự mình treo lên cành cây.

Nhiệt độ hôm nay vô cùng thấp, Hạ Trừng không muốn đi đâu cả. Cô ngồi ở kí túc xá mãi cũng thấy nhàm chán liền dứt khoát đi đến phòng hội.

Cô không đi vào trong phòng chỉ đứng ngoài mờ mịt nhìn chằm chằm cành cây.

Đột nhiên, phía sau cô truyền đến một tiếng thở dài.

Âm lượng tuy nhẹ nhưng ở trong bóng đêm trống trải này nghe vô nặng nề lạ thường.

Hạ Trừng nghe được ra là ai, cô vội vàng quay đầu lại nhìn.

Nhưng lại không phải là anh.

"Là anh à." Giọng điệu phiền muộn.

Cô còn cho rằng là một người khác.

Tô Hằng thời trẻ đứng cách cô khoảng mười mấy bước, anh đi tới nhẹ giọng hỏi: "Sao cô lại tới đây? Không cùng người khác ra ngoài chơi sao?"

Hạ Trừng biểu tình đau thương làm anh sinh ra một loại cảm giác không an lòng.

Ai có thể khiến một người luôn luôn bình tĩnh như cô đau lòng đây?

Tô Hằng chưa từng thấy Hạ Trừng khổ sở như vậy, cô gái lạnh lùng như đá vậy mà cũng có lúc có một mặt yếu đuối như người thường.

Hạ Trừng hỏi ngược lại: "Không phải anh cũng vậy sao?"

Tô Hằng chần chừ rất lâu: "Cô bây giờ có rảnh không? Hay là chúng ta ra ngoài tìm một quán ăn ăn cơm."

Hạ Trừng nhìn anh: "Tôi có hẹn với bạn rồi."

Tô Hằng gật gật đầu, anh không dám biểu lộ sự thất vọng ra ngoài.

Không cần nhắc đến trước đó có bao nhiêu ví dụ bi thảm, anh cũng tự biết thân biết phận, Hạ Trừng không ghét anh đã là may lắm rồi. Anh cũng không có dũng cảm tiến thêm một bước nữa.

Sau khi cô rời đi, trong đầu Tô Hằng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ không tốt, anh giơ tay lấy tờ giấy nhỏ mà Hạ Trừng viết.

Bởi vì toàn bộ tờ giấy nhỏ đều là do anh bỏ vào trong túi tài liệu của mọi người, cho nên cũng chỉ có một mình anh biết, dây buộc tờ giấy đưa cho Hạ Trừng là màu xanh da trời.

Giữa một đống dây ruy băng màu đỏ muốn tìm dây buộc màu xanh độc nhất vô nhị kia, không phải chuyện khó khăn gì.

Khi Tô Hằng mở tờ giấy ra, lại phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Hạ Trừng không có bất kì ước nguyện gì.

Đầu năm nay có rất nhiều người sống không hạnh phúc, nhưng Tô Hằng cảm thấy cô gái vừa xuất sắc lại xinh đẹp như Hạ Trừng, có lí do gì mà sống không vui vẻ như vậy.

Giáng sinh hôm ấy, Hạ Trừng, Từ Ninh cùng Dư Nguyệt Hoa ba người đã hẹn nhau cùng đi ăn cơm, sau đó sẽ đi dạo phố.

Hạ Trừng đối với mấy hoạt động này không có hứng thú, nhưng vừa nghĩ đến Từ Ninh sẽ có một khoảng thời gian dài không thể đi đâu cả, vì thế mà không đành lòng từ chối cô ấy.

Đúng vậy, cái lợi của việc được trùng sinh là biết trước tương lai. Thời gian mà Từ Ninh và anh chàng thổ hào kia gặp nhau cách thời gian này không lâu, nhưng đáng buồn là, cô ấy trước tiên phải bị xe của anh chàng thổ hào kia đánh bay, sau đó bị gãy một chân.

Hạ Trừng do dự mãi không biết có nên nhắc nhở Từ Ninh đi đường phải cẩn thận không. Ngàn vạn lần đừng có như hiện tại, hết nhìn đông lại ngó tây, đối với vật phẩm trong tủ kính nào cũng thấy thích thú.

Cái thứ gọi là số mệnh, hoàn toàn không biết xảy ra điều gì. Hạ Trừng lo lắng sẽ không cẩn thận mà thay đổi điều gì đó.

"Từ Ninh, cậu qua đường lúc nào cũng không tập trung." Hạ Trừng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhịn được mà nhắc nhở cô ấy: "Nhỡ có xe đi đến mà cậu tránh không kịp, thế thì phải làm thế nào đây."

Từ Ninh cười to: "Xe nào dám đâm, chị đây sẽ một chân đá bay nó."

Hạ Trừng vô cùng đồng tình nhìn cô ấy, may mà cô nàng trời sinh mạnh mẽ. Đầu xe Mercedes S của anh chàng thổ hào kia bị lõm một lỗ sâu mà cô nàng chỉ bị thương có một bên chân, đại khái là do nguyên nhân này đây.

Tâm tình Dư Nguyệt Hoa dạo gần đây đã tốt hơn nhiều, thành quả shopping của cô hôm nay vô cùng nhiều, trên tay cầm đủ sáu cái túi.

"Từ Ninh, tớ thật sự hâm mộ cậu đấy, cả ngày vui vui vẻ vẻ, không vướng bận chuyện phiền não nào."

Từ Ninh cảm thán: "Cậu cũng rất hạnh phúc mà, tớ còn ao ước đồ hiệu cậu mua mãi, càng không nói đến bố cậu. Cậu nhất định không hiểu được có một người bố keo kiệt, mỗi ngày khổ sở thế nào đâu."

Khóe miệng Dư Nguyệt Hoa co rút, cô ấy cũng nghe ra oán hận của Từ Ninh. Tài sản của nhà họ Từ nói trong nước thôi cũng phải đứng trong hàng năm trăm.

Lúc đầu Phó Mạn rời khỏi nhà họ Từ, lấy được một khoảng lớn tiền bồi thường. Không phải ai bước chân vào nhà giàu đều có thể may mắn như vậy, rất nhiều người chỉ nhận được đủ số tiền phụng dượng cuộc sống hàng ngày.

Nhà họ Từ vội vàng đuổi Phó Mạn ra khỏi cửa là vì cái thai trong bụng của tình nhân bên ngoài của Từ Diệu Khánh là con trai.
Tác giả : Mộc Tử Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại