Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
Chương 25
"Vậy lần sau ba tới sẽ tới cái bệnh viện này chơi đi, thật hi vọng nơi đó có bể bơi, phòng tập thể thao và quán bar nữa." Hạ Chấn Trì vẫn còn tâm trạng để nói đùa, thế nhưng hai người phụ nữ quan trọng nhất của ông lại không muốn.
Sau khi Hạ Trừng chuyển vào ký túc xá thì cô lại không muốn nhìn thấy quỷ Tô Hằng nữa.
Quan hệ của hai người bọn họ, tại trước khi thi đại học đã lạnh tới điểm đóng băng.
Tô Hằng biết tâm kết của cô là gì, thế nhưng lại không muốn mở nó ra.
Hắn hi vọng cô có thể nhìn về phía trước, vứt hết những gánh nặng quá khứ mà bắt đầu một cuộc sống mới, không bị chuyện cũ ảnh hưởng nữa.
Hạ Trừng đã chiến tranh lạnh với hắn rất lâu, thế nhưng có vài câu cô phải nói rõ ràng: "Anh có biết nơi này là ký túc xá nữ hay không?"
Tô Hằng cũng không nghĩ tới điều đó, dù gì thì hắn cũng đã là quỷ, có thể làm được cái gì đâu?
Hiện tại, kể cả có một người phụ nữ xinh đẹp cởi sạch xuất hiện trước mặt hắn thì hắn cũng sẽ không có phản ứng gì cả.
"Những thứ không nên nhìn thì anh sẽ không nhìn."
Hạ Trừng cười lạnh: "Nếu không phải tôi biết anh không có tình cảm với tôi thì tôi sẽ cho rằng anh đang muốn quấn lấy tôi đấy."
Tô Hằng yên lặng, thật sự là không thể nói gì cả mà, cứ có cơ hội thì cô lại muốn châm chọc hắn, thế nhưng hắn lại không tức giận.
Trước kia bọn họ không nói với nhau câu nào, ngay cả muốn cãi nhau cũng không được nữa, hiện tại hắn lại có thể nghe tiếng mắng của cô ấy làm hắn khá vui vẻ.
Hừm, ý nghĩ này khá biến thái, Tô Hằng nghĩ, có khi là hắn thích bị ngược.
Thế nhưng, không biết vì sao mà ý niệm của Hạ Trừng lại mạnh mẽ như vậy, tần suất mà hắn xuất hiện cạnh cô càng ngày càng ít, có khi là hơn mười ngày thì hắn mới có thể gặp lại được cô.
Cuộc sống đại học của Hạ Trừng cũng không mấy vui vẻ, ngoại trừ nguyên nhân do cô - một sinh viên y khoa thích đọc sách, tình huống cũng không hề đơn giản như thi đại học.
Môn ngoại ngữ luôn là điểm yếu của cô. Cùng với việc hiểu biết về y học thì phải nhớ những từ tiếng Anh liên quan đến nó. Khổ chả khác nào khi mới bắt đầu học thuộc tiếng Anh.
Hai thứ này đối với cô mà nói đều như sách trời vậy, chỉ khác nhau ở chỗ một cái là viết bằng tiếng Anh, một cái là viết bằng tiếng Trung, tất cả đều khiến người ta nhìn mà không hiểu.
Sách học và tài liệu của Hạ Trừng chất đầy dưới gầm giường và sàn nhà, tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Mấy người bạn cùng phòng của cô cũng không tốt hơn cô là bao, mọi người cả ngày ngồi trong phòng, khổ sở nghiên cứu.
Cùng là những con người lưu lạc chân trời, con đường y học vừa trắc trở vừa dài đằng đẵng, kì thi đại học còn có ngày kết thúc. Không ai trong các cô biết được điểm dừng của con đường này ở phương nào.
Nhưng các bạn cùng phòng còn biết tìm cách điều hòa cuộc sống, Hạ Trừng chỉ biết vùi đầu vào đống sách.
Chỉ khi có người gọi cô đi ăn cơm cô mới rời khỏi trường học.
Từ Ninh vẫn đến chơi với Hạ Trừng, cô học lại còn thi không được tốt, từng đòi ra nước ngoài du học, nhưng người lớn trong nhà không cho phép.
Dư Nguyệt Hoa và Hạ Trừng học cùng một trường, cô cũng theo tới, nhưng hai người không ở cùng.
Nếu như không phải bởi vì Hạ Trừng, các cô cũng không làm bạn với đối phương.
Ở ngoài trường học Dư Nguyệt Hoa có rất nhiều phòng trọ cho học sinh thuê ở trên phố.
Hạ Trừng đến đó, thường sẽ hoảng thần một lúc.
Ở kiếp trước, cô từng sống cùng Tô Hằng trong một căn nhà trên phố, trải qua một cuộc sống tươi đẹp.
Một người chìm sâu trong tình cảm tuyệt không thể nào chỉ có đau khổ.
Cho dù chỉ có một chút ngọt ngào nhưng một chút ấy cũng đủ để chống lại mọi năm tháng.
Cô không quên được nhất chính là khoảng thời gian khi cô không phải vợ trên danh nghĩa của Tô Hằng, nhưng rất giống vợ hắn.
Khi đó cô yêu hắn sâu đậm, hắn cũng vậy.
Cô đã từng cho rằng tương lai của bọn họ cũng sẽ như vậy nhưng nhiều năm sau, cô mới phát hiện ra, cô đã bị vẻ đẹp giả dối thời thiếu niên che mắt, không nghĩ đến hậu quả tàn nhẫn.
…
Tô Hằng cũng thi đỗ một trường giống như bây giờ.
Trường Hạ Trừng học cách nơi đó một đoạn, cô học khoa gì, thật ra thì không quan trọng chút nào, bởi vì tâm tư của cô không đặt vào việc học.
Cô không tham gia các hoạt động trong trường, cũng không kết bạn, hết giờ học, có thời gian rảnh rỗi, cô hầu như đều đi tìm Tô Hằng.
Lúc người khác bận rộn hưởng thụ cuộc sống đại học, cô đã ngã vào hạnh phúc mù quáng mà không thể thoát ra.
Cô từng bước buộc tương lai của mình bằng một sợi dây thừng nguy hiểm, nhưng dù có hi sinh nhiều bao nhiêu cô cũng không có bất kỳ oán trách nào, trong lòng thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào.
Ngày ngày Hạ Trừng mất một tiếng đi xe để chạy qua chạy lại giữa hai trường, cô còn giống học sinh trong trường kia hơn cả Tô Hằng.
Tô Hằng đi xe, chờ cô ở trạm dừng,. Dù là chờ bao lâu, hắn cũng không rời đi.
Có lúc mưa, thậm chí là cả khi trời lạnh tuyết rơi nhiều, hắn cũng vẫn luôn chờ.
Đến khi cô chen chúc trong đám người xuống xe bus, hắn mới mỉm cười nhìn cô, cô thở hồng hộc chạy tới.
“Mệt không?" Hắn lột bao tay ra, áp vào gương mặt đông đỏ của cô, sau đó cởi khăn quàng cổ của mình ra, quấn từng vòng vào cổ cô.
Miệng Hạ Trừng bị bịt kín, buồn buồn phát ra tiếng: “Không mệt."
“Lên xe."
“Anh không lạnh sao?" Cô vừa hỏi vừa ngồi vào phía sau.
Tô Hằng nắm tay cô ở sau vòng qua hông của mình: “Ôm chặt vào thì anh sẽ không lạnh."
Hạ Trừng tươi cười, cô nghe lời ôm chặt lấy hắn, mặt dán vào lưng hắn: “Lái xe, anh phải dốc sức đạp xe, nếu anh làm em hài lòng, lát nữa em sẽ bóp chân cho anh."
Tô Hằng cười nhẹ một tiếng, ra sức đạp xe.
Đường phố buổi tối, người xe nhộn nhịp, đèn đường mặc dù sáng nhức mắt, nhưng Hạ Trừng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy vầng trăng sáng trên bầu trời đang rọi vào bọn họ.
Anh chở cô đến một quán nhỏ quán mì, hai người tay nắm tay đi vào trong, gọi một tô mì to chia nhau ăn.
Hạ Trừng gọi thêm vài món ăn, cô sợ hắn làm việc ăn không đủ no, cho nên luôn cố gắng gắp thức ăn cho hắn, nghĩ đủ cách khiến hắn chết no.
“Ăn nhiều một chút." Hạ Trừng nhanh chóng ăn xong, không ngừng chất thức ăn vào bát hắn.
Tô Hằng chỉ cười: “Đủ rồi, em cho rằng mình đang cho lợn ăn sao?"
Hạ Trừng nhéo cổ tay trái của hắn: “Ít thịt, không đáng mấy đồng." Cô gắp tiếp thức ăn vào bát anh: “Lợn con, mau ăn đi, mập lên một chút, ta sẽ đem ngươi đi bán."
Tô Hằng bóp mặt cô, gắp một miếng nhét vào miệng cô: “Em cũng ăn đi, mập lên, chúng ta cùng bán mình lấy tiền."
Sau khi Hạ Trừng chuyển vào ký túc xá thì cô lại không muốn nhìn thấy quỷ Tô Hằng nữa.
Quan hệ của hai người bọn họ, tại trước khi thi đại học đã lạnh tới điểm đóng băng.
Tô Hằng biết tâm kết của cô là gì, thế nhưng lại không muốn mở nó ra.
Hắn hi vọng cô có thể nhìn về phía trước, vứt hết những gánh nặng quá khứ mà bắt đầu một cuộc sống mới, không bị chuyện cũ ảnh hưởng nữa.
Hạ Trừng đã chiến tranh lạnh với hắn rất lâu, thế nhưng có vài câu cô phải nói rõ ràng: "Anh có biết nơi này là ký túc xá nữ hay không?"
Tô Hằng cũng không nghĩ tới điều đó, dù gì thì hắn cũng đã là quỷ, có thể làm được cái gì đâu?
Hiện tại, kể cả có một người phụ nữ xinh đẹp cởi sạch xuất hiện trước mặt hắn thì hắn cũng sẽ không có phản ứng gì cả.
"Những thứ không nên nhìn thì anh sẽ không nhìn."
Hạ Trừng cười lạnh: "Nếu không phải tôi biết anh không có tình cảm với tôi thì tôi sẽ cho rằng anh đang muốn quấn lấy tôi đấy."
Tô Hằng yên lặng, thật sự là không thể nói gì cả mà, cứ có cơ hội thì cô lại muốn châm chọc hắn, thế nhưng hắn lại không tức giận.
Trước kia bọn họ không nói với nhau câu nào, ngay cả muốn cãi nhau cũng không được nữa, hiện tại hắn lại có thể nghe tiếng mắng của cô ấy làm hắn khá vui vẻ.
Hừm, ý nghĩ này khá biến thái, Tô Hằng nghĩ, có khi là hắn thích bị ngược.
Thế nhưng, không biết vì sao mà ý niệm của Hạ Trừng lại mạnh mẽ như vậy, tần suất mà hắn xuất hiện cạnh cô càng ngày càng ít, có khi là hơn mười ngày thì hắn mới có thể gặp lại được cô.
Cuộc sống đại học của Hạ Trừng cũng không mấy vui vẻ, ngoại trừ nguyên nhân do cô - một sinh viên y khoa thích đọc sách, tình huống cũng không hề đơn giản như thi đại học.
Môn ngoại ngữ luôn là điểm yếu của cô. Cùng với việc hiểu biết về y học thì phải nhớ những từ tiếng Anh liên quan đến nó. Khổ chả khác nào khi mới bắt đầu học thuộc tiếng Anh.
Hai thứ này đối với cô mà nói đều như sách trời vậy, chỉ khác nhau ở chỗ một cái là viết bằng tiếng Anh, một cái là viết bằng tiếng Trung, tất cả đều khiến người ta nhìn mà không hiểu.
Sách học và tài liệu của Hạ Trừng chất đầy dưới gầm giường và sàn nhà, tạo thành một ngọn núi nhỏ.
Mấy người bạn cùng phòng của cô cũng không tốt hơn cô là bao, mọi người cả ngày ngồi trong phòng, khổ sở nghiên cứu.
Cùng là những con người lưu lạc chân trời, con đường y học vừa trắc trở vừa dài đằng đẵng, kì thi đại học còn có ngày kết thúc. Không ai trong các cô biết được điểm dừng của con đường này ở phương nào.
Nhưng các bạn cùng phòng còn biết tìm cách điều hòa cuộc sống, Hạ Trừng chỉ biết vùi đầu vào đống sách.
Chỉ khi có người gọi cô đi ăn cơm cô mới rời khỏi trường học.
Từ Ninh vẫn đến chơi với Hạ Trừng, cô học lại còn thi không được tốt, từng đòi ra nước ngoài du học, nhưng người lớn trong nhà không cho phép.
Dư Nguyệt Hoa và Hạ Trừng học cùng một trường, cô cũng theo tới, nhưng hai người không ở cùng.
Nếu như không phải bởi vì Hạ Trừng, các cô cũng không làm bạn với đối phương.
Ở ngoài trường học Dư Nguyệt Hoa có rất nhiều phòng trọ cho học sinh thuê ở trên phố.
Hạ Trừng đến đó, thường sẽ hoảng thần một lúc.
Ở kiếp trước, cô từng sống cùng Tô Hằng trong một căn nhà trên phố, trải qua một cuộc sống tươi đẹp.
Một người chìm sâu trong tình cảm tuyệt không thể nào chỉ có đau khổ.
Cho dù chỉ có một chút ngọt ngào nhưng một chút ấy cũng đủ để chống lại mọi năm tháng.
Cô không quên được nhất chính là khoảng thời gian khi cô không phải vợ trên danh nghĩa của Tô Hằng, nhưng rất giống vợ hắn.
Khi đó cô yêu hắn sâu đậm, hắn cũng vậy.
Cô đã từng cho rằng tương lai của bọn họ cũng sẽ như vậy nhưng nhiều năm sau, cô mới phát hiện ra, cô đã bị vẻ đẹp giả dối thời thiếu niên che mắt, không nghĩ đến hậu quả tàn nhẫn.
…
Tô Hằng cũng thi đỗ một trường giống như bây giờ.
Trường Hạ Trừng học cách nơi đó một đoạn, cô học khoa gì, thật ra thì không quan trọng chút nào, bởi vì tâm tư của cô không đặt vào việc học.
Cô không tham gia các hoạt động trong trường, cũng không kết bạn, hết giờ học, có thời gian rảnh rỗi, cô hầu như đều đi tìm Tô Hằng.
Lúc người khác bận rộn hưởng thụ cuộc sống đại học, cô đã ngã vào hạnh phúc mù quáng mà không thể thoát ra.
Cô từng bước buộc tương lai của mình bằng một sợi dây thừng nguy hiểm, nhưng dù có hi sinh nhiều bao nhiêu cô cũng không có bất kỳ oán trách nào, trong lòng thậm chí còn cảm thấy ngọt ngào.
Ngày ngày Hạ Trừng mất một tiếng đi xe để chạy qua chạy lại giữa hai trường, cô còn giống học sinh trong trường kia hơn cả Tô Hằng.
Tô Hằng đi xe, chờ cô ở trạm dừng,. Dù là chờ bao lâu, hắn cũng không rời đi.
Có lúc mưa, thậm chí là cả khi trời lạnh tuyết rơi nhiều, hắn cũng vẫn luôn chờ.
Đến khi cô chen chúc trong đám người xuống xe bus, hắn mới mỉm cười nhìn cô, cô thở hồng hộc chạy tới.
“Mệt không?" Hắn lột bao tay ra, áp vào gương mặt đông đỏ của cô, sau đó cởi khăn quàng cổ của mình ra, quấn từng vòng vào cổ cô.
Miệng Hạ Trừng bị bịt kín, buồn buồn phát ra tiếng: “Không mệt."
“Lên xe."
“Anh không lạnh sao?" Cô vừa hỏi vừa ngồi vào phía sau.
Tô Hằng nắm tay cô ở sau vòng qua hông của mình: “Ôm chặt vào thì anh sẽ không lạnh."
Hạ Trừng tươi cười, cô nghe lời ôm chặt lấy hắn, mặt dán vào lưng hắn: “Lái xe, anh phải dốc sức đạp xe, nếu anh làm em hài lòng, lát nữa em sẽ bóp chân cho anh."
Tô Hằng cười nhẹ một tiếng, ra sức đạp xe.
Đường phố buổi tối, người xe nhộn nhịp, đèn đường mặc dù sáng nhức mắt, nhưng Hạ Trừng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy vầng trăng sáng trên bầu trời đang rọi vào bọn họ.
Anh chở cô đến một quán nhỏ quán mì, hai người tay nắm tay đi vào trong, gọi một tô mì to chia nhau ăn.
Hạ Trừng gọi thêm vài món ăn, cô sợ hắn làm việc ăn không đủ no, cho nên luôn cố gắng gắp thức ăn cho hắn, nghĩ đủ cách khiến hắn chết no.
“Ăn nhiều một chút." Hạ Trừng nhanh chóng ăn xong, không ngừng chất thức ăn vào bát hắn.
Tô Hằng chỉ cười: “Đủ rồi, em cho rằng mình đang cho lợn ăn sao?"
Hạ Trừng nhéo cổ tay trái của hắn: “Ít thịt, không đáng mấy đồng." Cô gắp tiếp thức ăn vào bát anh: “Lợn con, mau ăn đi, mập lên một chút, ta sẽ đem ngươi đi bán."
Tô Hằng bóp mặt cô, gắp một miếng nhét vào miệng cô: “Em cũng ăn đi, mập lên, chúng ta cùng bán mình lấy tiền."
Tác giả :
Mộc Tử Linh