Nhân Sinh Làm Vợ Hai Kiếp
Chương 110
Lục Trí Viễn thật không nỡ để Hạ Trừng đi, anh ta hi vọng được ở bên cạnh cô mãi.
Bọn họ cũng không phải người trẻ tuổi nữa, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Trừng cảm nhận được cái gì gọi là nhiệt tình như lửa, nhiệt độ cực nóng kia đủ khiến hai người thiêu đốt trong xe.
Cô hình như đã tìm ra lý do khiến mình có tiếp tục với Lục Trí Viễn.
Có lẽ anh ta chẳng phải người hoàn mỹ, cũng sẽ thú vị giống như người khác.
Nói đến ngây thơ, cô thích nhìn dáng vẻ căng thẳng vì cô của Lục Trí Viễn.
Thật lâu thật lâu trước kia, cô giống như một cái ghế sofa trong nhà của Tô Hằng, tuy có chân, nhưng chỉ có thể mãi mãi ở trong nhà, chờ đợi chủ nhân ngẫu nhiên rảnh rỗi sẽ về nhà ngồi một chút.
Tô Hằng không sợ hãi, cũng không lo lắng cô sẽ không có trong nhà, mỗi khi hắn cần cô thì hắn sẽ quay về bên cạnh cô, nói cho cô biết rằng, vẫn là ở bên cạnh cô mới tự tại nhất.
Đáng tiếc sofa vĩnh viễn chỉ là sofa, mọi người chỉ đặt nó trong phòng khách nhà mình chứ không bao giờ mang nó ra ngoài khoe khoang, lại càng không sợ có người tới trộm nó đi mất.
Ngay cả kẻ trộm cũng không ngu ngốc lấy đi một thứ vừa nặng lại vừa không có giá trị gì như vậy.
Thê lương biết bao phải không?Phụ nữ không nên giống như cô vậy, biến mình thành một gia cụ cỡ lớn.
Bởi vì Lục Trí Viễn thay đổi nên Hạ Trừng bắt đầu cảm thấy, anh ta một con người thật sự, chứ không phải một vị thiếu gia phong lưu thủ đoạn cao siêu.
Sau khi về nhà, tâm trạng của cô quá mức sung sướng, thế cho nên cô hoàn toàn xem nhẹ con quỷ ở trong một góc âm u đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Hôm nay đi chơi có vui vẻ không?" Tô Hằng già trầm giọng hỏi.
Hạ Trừng không lên tiếng, cô mới vừa ra khỏi phòng tắm, thuận tay lấy một miếng mặt nạ trong ngăn kéo ra đắp lên mặt mình.
Mặt quỷ với mặt quỷ, không thể nào tốt hơn.
Tô Hằng già còn nói:
"Thật khó cho anh ta đồng ý hy sinh vì cô nhiều như vậy, thật chí ngay cả tranh giành tình cảm, nũng nịu, nhõng nhẽo cũng đã dùng hết, trách không được em lại động lòng với anh ta."
Hạ Trừng hít sâu một hơi:
"Anh đừng có âm dương quái khí nữa, nói trọng điểm có được không?"
"Anh ta chỉ muốn gạt em lên giường thôi, em đừng trúng kế của anh ta."
"Ha ha."
"Em cười cái gì chứ? Anh không có ý muốn mắng em, em đừng giận, anh chỉ đang nhắc nhở em thôi."
Hắn không thừa nhận, hắn đang đố kỵ với Lục Trí Viễn.
Huống chi, loại đàn ông không chung tình như họ Lục kia, không xứng với Hạ Trừng của hắn.
"Được, tôi biết rồi."
Tô Hằng già cau mày:
"Cứ như vậy?"
Hạ Trừng hỏi:
"Nếu không thì anh muốn thế nào nữa?"
Tô Hằng già trả lời:
"Không phải em nên nói với anh, em tin tưởng trong lòng anh rất rõ, em và anh ta không có khả năng đáng kể."
Hạ Trừng nhẹ giọng nói:
"Mấy ngày trước đúng là tôi là nghĩ như vậy, có người chịu đi theo chơi đùa với tôi thì có gì không tốt cơ thứ, dù sao chúng tôi đều là người trưởng thành cả rồi, cho dù có lên giường, chỉ cần làm tốt biện pháp an toàn, lại có cái gì không được chứ? Nhưng hôm nay đột nhiên tôi cảm thấy, có lẽ anh ta là một người có thể nương tựa cả đời."
Sắc mặt Tô Hằng già hết sức nặng nề:
"Em điên rồi sao, chẳng lẽ em cho rằng anh ta sẽ buông tay cho cả khu rừng vì em à? Em đừng u mê nữa được không? Anh ta là ai chứ, anh ta là người thừa kế của nhà họ Lục, bao nhiêu người mơ ước khối thịt béo là anh ta, dựa vào năng lực của em, em có cách gì đối phó với chuyện này không?"
Hạ Trừng nói:
"Vấn đề không xảy ra trên người tôi, nếu anh ta không có tự chủ, cho dù tôi có ba đầu sáu tay mười hai con mắt, cũng không quản được anh ta."
Cô tạm dừng một lá:
"Hơn nữa cho dù không đối phó được, chẳng qua chỉ là chia tay mà thôi, anh ta là một người vô cùng tiêu sái, tôi nghĩ chắc kết thúc giữa chúng tôi sẽ không quá khó coi."
Tô Hằng già biết cô đang châm chọc hắn, nên không có rõ ràng chỉ ra để cho cô đi.
Nhưng đàn ông và phụ nữ không có gì khác nhau, đều đã quen với người và việc đã ở bên cạnh mình lâu dài, Hạ Trừng làm bạn với hắn lâu như vậy, không ai có thể thay thế được địa vị của cô, tình cảm mà hắn dành cho cô cũng là sâu nhất, nhưng cô không hiểu điều đó, cô chỉ muốn chiếm cứ mọi thứ của hắn.
Một người phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy, sinh mệnh lại dài lâu như thế, sao cô có thể yêu cầu trong lòng một người chỉ có mình cô chứ.
Có điều, vị trí của cô trong lòng hắn là quan trọng nhất, điểm này không thể hoài nghi, hắn chắc chắn sẽ không yêu một người phụ nữ nào giống như đã từng yêu cô.
Tô Hằng già hỏi:
"Em thật sự thương anh ta à?"
Hạ Trừng mỉm cười, chuyện này không liên quan gì tới hắn, cô không cần phải trả lời rõ ràng cho hắn biết.
- ------hồi ức-------
Tối hôm đó, chắc là do nhìn thấy không thường gặp ngôi sao lớn, cho nên Hạ Trừng đã mơ một giấc mơ rất kì lạ.
Ở trong mơ, cô không phải nhân vật chính, mà chỉ giống một người xem trong rạp chiếu phim, cô chỉ là người xem ngồi trên khán đài.
Viên Lị đang lái xe, trong xe đang phát bài hát lưu hành nhất lúc bấy giờ, Chu Kiệt Luân sử dụng tiếng ca luôn luôn thì thào không rõ của anh ta hát lên: "Cho dù không có kết quả, tôi cũng có thể thừa nhận, tôi biết sự đau khổ của em, là tôi hứa với em."
Người ngồi trên ghế phó lái là một người phụ nữ, lúc cô quay đầu lại, Hạ Trừng mới kinh ngạc phát hiện, đó là cô.
Trong trí nhớ, hình như đúng là có đoạn thời gian như thế thật, cô và Viên Lị thân nhau như chị em ruột thịt.
Sau khi hai người quen nhau không bao lâu, Tô Hằng thăng chức cho Viên Lị, làm trợ lý đặc biệt cho hắn.
Người trong công ty mơ hồ đoán được đã có chuyện gì xảy ra, nhưng trong chốn đó, bo bo giữ mình nên bên ngoài mọi người vẫn giả bộ như không có việc gì xảy ra cả.
Thật ra từ rất lâu trước kia, Viên Lị đã được phép một mình đi vào văn phòng của ông chủ rất lâu, có đôi khi cũng sẽ thấy bọn họ cùng đi ra ngoài ăn cơm, nói là vì chuyện công, nhưng cũng không thấy sau khi bọn họ rời khỏi, nói chuyện làm ăn gì về.
Bởi vì là trợ lý, Viên Lị có thể giúp Tô Hằng làm rất nhiều việc, thông thường cũng liên quan rất nhiều đến những việc riêng tư.
Tỷ như ứng phó tình hình đột phát trong nhà ông chủ, nhỏ như Giang Bích Lan bỗng nhiên cần bày tiệc rươu đã khách, hoặc là nhà họ Tô muốn di chuyển đến một căn nhà lớn hơn, sau lưng rất nhiều chuyện phức tạp, đều có tung tích vất vả làm lụng của Viên Lị.
Cô ta cũng thường xuyên đến nhà chơi với Hạ Trừng.
(viên lỵ đang làm thân nên em để chị - em cho đúng ý đồ)
"Chị Hạ, chị đừng có cứ ở nhà mãi."
Viên Lị vô cùng nhiệt tình:
"Gần đây thời trang mùa thu mới vừa được tung ra thị trường đó, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo nhé."
"Còn con thì sao?"
Hạ Trừng chần chờ.
"Yên tâm, có bảo mẫu ở đây mà, ai nói làm mẹ rồi thì không thể nghỉ ngơi? Chị cũng phải để mình thở một ngụm mới được chứ."
Hạ Trừng luôn luôn đồng ý lời mời của Viên Lị, bởi vì cô thấy rất cô đơn, cô đã làm bà chủ ở nhà họ Tô lâu lắm rồi, thậm chí cô không có cả một người bạn chơi thân.
Từ Ninh đã sớm xa lánh cô, bạn thân thì sao? Tình bạn cũng cần được kinh doanh thích đáng, cô đã vì Tô Hằng mà buông tay với quá nhiều thứ.
Viên Lị mang Hạ Trừng đi đến cửa hàng quần áo, cũng chọn cửa hàng cô ta thích.
Dần dà, gu ăn mặc của hai người càng ngày càng giống nhau, đi bên nhau giống như một cặp chị em gái thật sự.
Bọn họ cũng không phải người trẻ tuổi nữa, nhưng đây là lần đầu tiên Hạ Trừng cảm nhận được cái gì gọi là nhiệt tình như lửa, nhiệt độ cực nóng kia đủ khiến hai người thiêu đốt trong xe.
Cô hình như đã tìm ra lý do khiến mình có tiếp tục với Lục Trí Viễn.
Có lẽ anh ta chẳng phải người hoàn mỹ, cũng sẽ thú vị giống như người khác.
Nói đến ngây thơ, cô thích nhìn dáng vẻ căng thẳng vì cô của Lục Trí Viễn.
Thật lâu thật lâu trước kia, cô giống như một cái ghế sofa trong nhà của Tô Hằng, tuy có chân, nhưng chỉ có thể mãi mãi ở trong nhà, chờ đợi chủ nhân ngẫu nhiên rảnh rỗi sẽ về nhà ngồi một chút.
Tô Hằng không sợ hãi, cũng không lo lắng cô sẽ không có trong nhà, mỗi khi hắn cần cô thì hắn sẽ quay về bên cạnh cô, nói cho cô biết rằng, vẫn là ở bên cạnh cô mới tự tại nhất.
Đáng tiếc sofa vĩnh viễn chỉ là sofa, mọi người chỉ đặt nó trong phòng khách nhà mình chứ không bao giờ mang nó ra ngoài khoe khoang, lại càng không sợ có người tới trộm nó đi mất.
Ngay cả kẻ trộm cũng không ngu ngốc lấy đi một thứ vừa nặng lại vừa không có giá trị gì như vậy.
Thê lương biết bao phải không?Phụ nữ không nên giống như cô vậy, biến mình thành một gia cụ cỡ lớn.
Bởi vì Lục Trí Viễn thay đổi nên Hạ Trừng bắt đầu cảm thấy, anh ta một con người thật sự, chứ không phải một vị thiếu gia phong lưu thủ đoạn cao siêu.
Sau khi về nhà, tâm trạng của cô quá mức sung sướng, thế cho nên cô hoàn toàn xem nhẹ con quỷ ở trong một góc âm u đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Hôm nay đi chơi có vui vẻ không?" Tô Hằng già trầm giọng hỏi.
Hạ Trừng không lên tiếng, cô mới vừa ra khỏi phòng tắm, thuận tay lấy một miếng mặt nạ trong ngăn kéo ra đắp lên mặt mình.
Mặt quỷ với mặt quỷ, không thể nào tốt hơn.
Tô Hằng già còn nói:
"Thật khó cho anh ta đồng ý hy sinh vì cô nhiều như vậy, thật chí ngay cả tranh giành tình cảm, nũng nịu, nhõng nhẽo cũng đã dùng hết, trách không được em lại động lòng với anh ta."
Hạ Trừng hít sâu một hơi:
"Anh đừng có âm dương quái khí nữa, nói trọng điểm có được không?"
"Anh ta chỉ muốn gạt em lên giường thôi, em đừng trúng kế của anh ta."
"Ha ha."
"Em cười cái gì chứ? Anh không có ý muốn mắng em, em đừng giận, anh chỉ đang nhắc nhở em thôi."
Hắn không thừa nhận, hắn đang đố kỵ với Lục Trí Viễn.
Huống chi, loại đàn ông không chung tình như họ Lục kia, không xứng với Hạ Trừng của hắn.
"Được, tôi biết rồi."
Tô Hằng già cau mày:
"Cứ như vậy?"
Hạ Trừng hỏi:
"Nếu không thì anh muốn thế nào nữa?"
Tô Hằng già trả lời:
"Không phải em nên nói với anh, em tin tưởng trong lòng anh rất rõ, em và anh ta không có khả năng đáng kể."
Hạ Trừng nhẹ giọng nói:
"Mấy ngày trước đúng là tôi là nghĩ như vậy, có người chịu đi theo chơi đùa với tôi thì có gì không tốt cơ thứ, dù sao chúng tôi đều là người trưởng thành cả rồi, cho dù có lên giường, chỉ cần làm tốt biện pháp an toàn, lại có cái gì không được chứ? Nhưng hôm nay đột nhiên tôi cảm thấy, có lẽ anh ta là một người có thể nương tựa cả đời."
Sắc mặt Tô Hằng già hết sức nặng nề:
"Em điên rồi sao, chẳng lẽ em cho rằng anh ta sẽ buông tay cho cả khu rừng vì em à? Em đừng u mê nữa được không? Anh ta là ai chứ, anh ta là người thừa kế của nhà họ Lục, bao nhiêu người mơ ước khối thịt béo là anh ta, dựa vào năng lực của em, em có cách gì đối phó với chuyện này không?"
Hạ Trừng nói:
"Vấn đề không xảy ra trên người tôi, nếu anh ta không có tự chủ, cho dù tôi có ba đầu sáu tay mười hai con mắt, cũng không quản được anh ta."
Cô tạm dừng một lá:
"Hơn nữa cho dù không đối phó được, chẳng qua chỉ là chia tay mà thôi, anh ta là một người vô cùng tiêu sái, tôi nghĩ chắc kết thúc giữa chúng tôi sẽ không quá khó coi."
Tô Hằng già biết cô đang châm chọc hắn, nên không có rõ ràng chỉ ra để cho cô đi.
Nhưng đàn ông và phụ nữ không có gì khác nhau, đều đã quen với người và việc đã ở bên cạnh mình lâu dài, Hạ Trừng làm bạn với hắn lâu như vậy, không ai có thể thay thế được địa vị của cô, tình cảm mà hắn dành cho cô cũng là sâu nhất, nhưng cô không hiểu điều đó, cô chỉ muốn chiếm cứ mọi thứ của hắn.
Một người phải đối mặt với nhiều chuyện như vậy, sinh mệnh lại dài lâu như thế, sao cô có thể yêu cầu trong lòng một người chỉ có mình cô chứ.
Có điều, vị trí của cô trong lòng hắn là quan trọng nhất, điểm này không thể hoài nghi, hắn chắc chắn sẽ không yêu một người phụ nữ nào giống như đã từng yêu cô.
Tô Hằng già hỏi:
"Em thật sự thương anh ta à?"
Hạ Trừng mỉm cười, chuyện này không liên quan gì tới hắn, cô không cần phải trả lời rõ ràng cho hắn biết.
- ------hồi ức-------
Tối hôm đó, chắc là do nhìn thấy không thường gặp ngôi sao lớn, cho nên Hạ Trừng đã mơ một giấc mơ rất kì lạ.
Ở trong mơ, cô không phải nhân vật chính, mà chỉ giống một người xem trong rạp chiếu phim, cô chỉ là người xem ngồi trên khán đài.
Viên Lị đang lái xe, trong xe đang phát bài hát lưu hành nhất lúc bấy giờ, Chu Kiệt Luân sử dụng tiếng ca luôn luôn thì thào không rõ của anh ta hát lên: "Cho dù không có kết quả, tôi cũng có thể thừa nhận, tôi biết sự đau khổ của em, là tôi hứa với em."
Người ngồi trên ghế phó lái là một người phụ nữ, lúc cô quay đầu lại, Hạ Trừng mới kinh ngạc phát hiện, đó là cô.
Trong trí nhớ, hình như đúng là có đoạn thời gian như thế thật, cô và Viên Lị thân nhau như chị em ruột thịt.
Sau khi hai người quen nhau không bao lâu, Tô Hằng thăng chức cho Viên Lị, làm trợ lý đặc biệt cho hắn.
Người trong công ty mơ hồ đoán được đã có chuyện gì xảy ra, nhưng trong chốn đó, bo bo giữ mình nên bên ngoài mọi người vẫn giả bộ như không có việc gì xảy ra cả.
Thật ra từ rất lâu trước kia, Viên Lị đã được phép một mình đi vào văn phòng của ông chủ rất lâu, có đôi khi cũng sẽ thấy bọn họ cùng đi ra ngoài ăn cơm, nói là vì chuyện công, nhưng cũng không thấy sau khi bọn họ rời khỏi, nói chuyện làm ăn gì về.
Bởi vì là trợ lý, Viên Lị có thể giúp Tô Hằng làm rất nhiều việc, thông thường cũng liên quan rất nhiều đến những việc riêng tư.
Tỷ như ứng phó tình hình đột phát trong nhà ông chủ, nhỏ như Giang Bích Lan bỗng nhiên cần bày tiệc rươu đã khách, hoặc là nhà họ Tô muốn di chuyển đến một căn nhà lớn hơn, sau lưng rất nhiều chuyện phức tạp, đều có tung tích vất vả làm lụng của Viên Lị.
Cô ta cũng thường xuyên đến nhà chơi với Hạ Trừng.
(viên lỵ đang làm thân nên em để chị - em cho đúng ý đồ)
"Chị Hạ, chị đừng có cứ ở nhà mãi."
Viên Lị vô cùng nhiệt tình:
"Gần đây thời trang mùa thu mới vừa được tung ra thị trường đó, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo nhé."
"Còn con thì sao?"
Hạ Trừng chần chờ.
"Yên tâm, có bảo mẫu ở đây mà, ai nói làm mẹ rồi thì không thể nghỉ ngơi? Chị cũng phải để mình thở một ngụm mới được chứ."
Hạ Trừng luôn luôn đồng ý lời mời của Viên Lị, bởi vì cô thấy rất cô đơn, cô đã làm bà chủ ở nhà họ Tô lâu lắm rồi, thậm chí cô không có cả một người bạn chơi thân.
Từ Ninh đã sớm xa lánh cô, bạn thân thì sao? Tình bạn cũng cần được kinh doanh thích đáng, cô đã vì Tô Hằng mà buông tay với quá nhiều thứ.
Viên Lị mang Hạ Trừng đi đến cửa hàng quần áo, cũng chọn cửa hàng cô ta thích.
Dần dà, gu ăn mặc của hai người càng ngày càng giống nhau, đi bên nhau giống như một cặp chị em gái thật sự.
Tác giả :
Mộc Tử Linh