Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em
Chương 41: Lục an kỳ con mèo nhúng nước
Theo sau bên tai liền nghe được giọng nói trầm thấp của Tiếc Gia Cường.
"Hoàng tổng, xin ông giữ lịch sự cho."
"Tôi nghĩ ông sẽ không cư xử lỗ mãng, giống như bọn côn đồ ngoài chợ."
Lục An Kỳ lúc này mới mở to mắt ra, nhìn thấy Tiếc Gia Cường đang dùng tay của anh ngăn tay Hoàng tồng lại.
Tên Hoàng tổng bị lời nói của Tiếc Gia Cường làm cho cứng họng, ông dùng sức hất mạnh tay ra, đôi mắt trở nên đỏ rực.
Ông trừng mắt nhìn Tiếc Gia Cường sau đó thô lỗ nói với Lục An Kỳ.
" Mày đã nghĩ qua, hành động của mày hôm nay, sẽ mang lại kết quả như thế nào cho tập đoàn Dương thị?" sau mới nhếch môi lên cười nữa miệng, cao ngạo nói tiếp.
"Hừ, tao xem ngày mai Dương thị có mang mày tới để cầu tao không."
Lời vừa nói dứt, ông liền phủi phủi vết rượu trên áo, rồi lướt qua mặt mọi người thẳng một đường ra cổng rời khỏi buổi tiệc mà không hề hay biết rằng..
Hàn Chí Dương ở cách đó không xa, nghe được những lời lẽ của ông vừa nói, khoé môi không nhịn được, khẽ nhếch lên tràn ra một nụ cười rất khó coi..
Đợi cho Hoàng tổng đi rồi, Tiếc Gia Cường mới vội quay mặt lại đối diện với Lục An Kỳ nhẹ giọng hỏi cô.
"An Kỳ sao rồi, lúc nãy ông ta có làm gì em không?"
Lục An Kỳ cười miễn cưỡng nói: "Em không sao, anh Gia Cường, khi nãy.. thật cám ơn anh."
Anh mỉm cười, lắc lắc tay nhìn Lục An Kỳ: "Không cần Khách sáo vậy đâu."
Lúc này Phùng Tịch Nhiên củng vừa đi tới.
"An Kỳ, Dương tổng nói muốn về sớm, bảo em liền ra xe đang ở trước cổng."
Cô "À" một tiếng, sau đó mới biết Phùng tịch Nhiên vừa nói gì, hai mắt đang đờ đẫn liền mở to ra, nhìn chằm chằm Phùng Tịch Nhiên hỏi lại: "Hả, anh nói Dương tổng đang đợi em ngoài xe sao?"
Theo lời cô nói, ngón tay liền chỉ về hướng cổng chính, há miệng nhìn Phùng Tịch Nhiên, đợi tới lúc nhìn thấy anh ta gật đầu xác nhận, mới thu ngón tay nhỏ lại.
Lục An Kỳ nuốt nuốt nước miếng, sau đó ỉu xìu "À" lần nữa, chậm chạp từng bước đi ra.
Tiếc Gia Cường nhìn thấy hành động của Lục An Kỳ nhịn không được phì cười, sau đó liền đuổi theo.
Vừa đuổi kịp Lục An Kỳ, anh mới đi tới trước mặt, đặt hai tay lên vai cô trấn an.
"An Kỳ đừng sợ, Hàn Chí Dương không làm khó em đâu."
Lục An Kỳ cười như mếu: "Sao lại không làm khó, lần này còn không bị đuổi việc sao.."
So với lúc hung hăng không có nghĩ qua liền hất rượu vào mặt Hoàng tổng, thì bây giờ Lục An Kỳ nhìn giống như một con mèo bị nhúng xuống nước, Tiếc Gia Cường vì không muốn cô càng bất an, nên nói lời thật với cô.
"Không sao thật mà, lúc kế toán Phùng tìm được bọn anh, vừa nghe được An Kỳ bị ông ta ức hiếp, Hàn Chí Dương chính là đòi đi tới đó, nhưng là bị anh ngăn lại"
"An Kỳ biết không, hôm nay là ngày quan trọng của Dương thị, dù là ông ta hoàn toàn không đúng, Hàn Chí Dương củng không nên ra mặt ở nơi này, thế nên anh mới thay cậu ta tới giúp em, đã hiểu chưa?"
Lục An Kỳ vốn bị những lời của tên Hoàng tổng nhắc nhở đe doạ làm cho cả người không còn chút sức, bây giờ nghe Tiếc Gia Cường nói như vậy làm cho trong lòng nhẹ đi rất nhiều.
Cô hai mắt như có đốm sáng, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi lại: "Anh Gia Cường thật không lừa em chứ?"
"Thật không có lừa em mà."
Anh cười ôn nhu xoa xoa đầu Lục An kỳ như đứa trẻ, sau đó mới buông tay trên vai cô xuống nhắc nhở.
"Bây giờ không việc gì rồi, em mau nhanh chóng ra xe đi, Hàn Chí Dương đợi em một lúc rồi đấy."
"Ừm, bây giờ liền đi đây, gặp anh sau." Lục An Kỳ nói xong liền nhanh chân đi về phía cổng...
"Hoàng tổng, xin ông giữ lịch sự cho."
"Tôi nghĩ ông sẽ không cư xử lỗ mãng, giống như bọn côn đồ ngoài chợ."
Lục An Kỳ lúc này mới mở to mắt ra, nhìn thấy Tiếc Gia Cường đang dùng tay của anh ngăn tay Hoàng tồng lại.
Tên Hoàng tổng bị lời nói của Tiếc Gia Cường làm cho cứng họng, ông dùng sức hất mạnh tay ra, đôi mắt trở nên đỏ rực.
Ông trừng mắt nhìn Tiếc Gia Cường sau đó thô lỗ nói với Lục An Kỳ.
" Mày đã nghĩ qua, hành động của mày hôm nay, sẽ mang lại kết quả như thế nào cho tập đoàn Dương thị?" sau mới nhếch môi lên cười nữa miệng, cao ngạo nói tiếp.
"Hừ, tao xem ngày mai Dương thị có mang mày tới để cầu tao không."
Lời vừa nói dứt, ông liền phủi phủi vết rượu trên áo, rồi lướt qua mặt mọi người thẳng một đường ra cổng rời khỏi buổi tiệc mà không hề hay biết rằng..
Hàn Chí Dương ở cách đó không xa, nghe được những lời lẽ của ông vừa nói, khoé môi không nhịn được, khẽ nhếch lên tràn ra một nụ cười rất khó coi..
Đợi cho Hoàng tổng đi rồi, Tiếc Gia Cường mới vội quay mặt lại đối diện với Lục An Kỳ nhẹ giọng hỏi cô.
"An Kỳ sao rồi, lúc nãy ông ta có làm gì em không?"
Lục An Kỳ cười miễn cưỡng nói: "Em không sao, anh Gia Cường, khi nãy.. thật cám ơn anh."
Anh mỉm cười, lắc lắc tay nhìn Lục An Kỳ: "Không cần Khách sáo vậy đâu."
Lúc này Phùng Tịch Nhiên củng vừa đi tới.
"An Kỳ, Dương tổng nói muốn về sớm, bảo em liền ra xe đang ở trước cổng."
Cô "À" một tiếng, sau đó mới biết Phùng tịch Nhiên vừa nói gì, hai mắt đang đờ đẫn liền mở to ra, nhìn chằm chằm Phùng Tịch Nhiên hỏi lại: "Hả, anh nói Dương tổng đang đợi em ngoài xe sao?"
Theo lời cô nói, ngón tay liền chỉ về hướng cổng chính, há miệng nhìn Phùng Tịch Nhiên, đợi tới lúc nhìn thấy anh ta gật đầu xác nhận, mới thu ngón tay nhỏ lại.
Lục An Kỳ nuốt nuốt nước miếng, sau đó ỉu xìu "À" lần nữa, chậm chạp từng bước đi ra.
Tiếc Gia Cường nhìn thấy hành động của Lục An Kỳ nhịn không được phì cười, sau đó liền đuổi theo.
Vừa đuổi kịp Lục An Kỳ, anh mới đi tới trước mặt, đặt hai tay lên vai cô trấn an.
"An Kỳ đừng sợ, Hàn Chí Dương không làm khó em đâu."
Lục An Kỳ cười như mếu: "Sao lại không làm khó, lần này còn không bị đuổi việc sao.."
So với lúc hung hăng không có nghĩ qua liền hất rượu vào mặt Hoàng tổng, thì bây giờ Lục An Kỳ nhìn giống như một con mèo bị nhúng xuống nước, Tiếc Gia Cường vì không muốn cô càng bất an, nên nói lời thật với cô.
"Không sao thật mà, lúc kế toán Phùng tìm được bọn anh, vừa nghe được An Kỳ bị ông ta ức hiếp, Hàn Chí Dương chính là đòi đi tới đó, nhưng là bị anh ngăn lại"
"An Kỳ biết không, hôm nay là ngày quan trọng của Dương thị, dù là ông ta hoàn toàn không đúng, Hàn Chí Dương củng không nên ra mặt ở nơi này, thế nên anh mới thay cậu ta tới giúp em, đã hiểu chưa?"
Lục An Kỳ vốn bị những lời của tên Hoàng tổng nhắc nhở đe doạ làm cho cả người không còn chút sức, bây giờ nghe Tiếc Gia Cường nói như vậy làm cho trong lòng nhẹ đi rất nhiều.
Cô hai mắt như có đốm sáng, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi lại: "Anh Gia Cường thật không lừa em chứ?"
"Thật không có lừa em mà."
Anh cười ôn nhu xoa xoa đầu Lục An kỳ như đứa trẻ, sau đó mới buông tay trên vai cô xuống nhắc nhở.
"Bây giờ không việc gì rồi, em mau nhanh chóng ra xe đi, Hàn Chí Dương đợi em một lúc rồi đấy."
"Ừm, bây giờ liền đi đây, gặp anh sau." Lục An Kỳ nói xong liền nhanh chân đi về phía cổng...
Tác giả :
Yên Mặc