Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi
Chương 82: Bầu trời Linh Tịch
Nghe thấy lời của Lạc Phong Tử, tất cả mọi người cúi đầu nhìn thật kỹ, phát hiện trong thành trì mỹ lệ quả thật có những điểm nhỏ màu đen thật nhỏ đang chậm rãi di chuyển, hơn nữa không phải ảo giác do nước mưa rơi xuống, những chấm đen nhỏ này có quỹ đạo vận động, cơ bản đều trong đường phố thành trì.
"Đừng nói cho ta biết là trong bí cảnh thành cổ này còn có người sống, còn sinh tồn trên vạn năm?" Lạc Phong Tử nói xong, bản thân cũng tức cười, đây cơ hồ là chuyện không thể nào, làm gì có ai có thể ngăn cách với bên ngoài mà sinh tồn trên vạn năm.
Hơn nữa trước khi tiến vào đầm lầy, Thương Lan tông cũng nói rõ, trong bí cảnh này từng có một chủng tộc mạnh mẽ cư trú, bởi vì tranh đấu với các đại tông môn mà diệt tộc, cho nên không có người sống mới đúng.
Hoàn cảnh hơi yên tĩnh, Long Phong Triệt nhìn những điểm đen chuyển động trong thành, đồng tử bỗng nhiên co lại, trong mắt tràn đầy không tin, đây quả thực là Linh Tịch vương thành, nhưng làm sao có thể có người, trong cuộc chiến vây thành kia, tất cả tộc nhân Linh Tịch đã cùng chết với vương thành, cho dù có bỏ sót, cũng tuyệt đối không thể nào có nhiều người như vậy, vậy những điểm nhỏ màu đen này vậy là gì chứ?
Long Phong Triệt im lặng, hắn phát hiện, đã xa cách vài ngàn năm, đâu chỉ là vật còn người mất, thế sự xoay vần, Linh Tịch thành quen thuộc như thế, lại xa lạ như thế, Long Phong Triệt dần dần hạ xuống mặt nước, duỗi tay chạm vào mặt nước trong suốt, mặt nước lập tức nước gợn, nhiễu loạn bức tranh xưa cũ đẹp đẽ này.
Mặc dù không có dự đoán gì hợp lý với những điểm nhỏ màu đen kia, nhưng mọi người vẫn hăng hái treo lơ lửng giữa trời nghiên cứu thành trì rộng lớn tráng lệ trên mặt nước này, cứ như vậy qua thêm hai canh giờ, cho dù nhiều hứng thú cỡ nào cũng bị tiêu phí hầu như không còn, chờ đợi pha lẫn nôn nóng, mò không rõ giới hạn biến thành hóa ở đâu, lúc nào bọn họ mới có thể đi vào thành cổ này.
Đang lúc không kiên nhẫn, đột nhiên nghe tiếng nói thật nhỏ truyền đến từ phía đông trong sương mù dày đặc, bởi vì có vài phần kích động, tiếng nói chuyện hơi lớn, ngay sau đó, một viên Thủy Hàm Châu bay ra khỏi làn sương đậm, trôi lơ lửng trong vị trí trung tâm khu vực hình tròn này, lòng mọi người trầm xuống, người của Thương Lan tông đuổi theo!
Thời khắc mấu chốt, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, viên Thủy Hàm Châu mà Thủy Khinh Hồn mang đến dần dần trong suốt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, còn chưa kịp nghĩ xem xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, bóng dáng biến mất trong ao đầm.
Thương Lan tông dẫn theo những tông môn còn lại đuổi tới chỗ Thủy Hàm Châu chỉ dẫn, bọn họ phát hiện hình tròn không có sương mù này rất nhanh, cũng không có đầu mối, không biết rõ lối vào bí cảnh đến tột cùng ở đâu, chắc hẳn chờ bọn họ nghiên cứu xong và hoàn thành giai đoạn biến thành nước, lại tốn vài canh giờ.
Mà lúc này Long Tiểu Chi, đã ngồi trong bọt khí hình cầu chậm rãi trôi về trong phía tầng mây, Long Tiểu Chi sờ sờ bọt khí, phương thức truyền tống này khá quen thuộc nha, trước kia trong Cổ Mạch thành Kính Đàm cũng thông qua bọt khí truyền tống ra khỏi Kính Đàm, thoát ra khỏi tam trọng trận pháp kia, lẽ nào người bố trí trận pháp này là giao long màu bạc sao?
Đặc tính của bọt khí Long Tiểu Chi từng suy đoán một lần, hiện thời cũng vậy, người trong bọt khí nhìn không thấy những người còn lại, hơn nữa hoàn toàn không thể khống chế trôi về nơi nào, Long Tiểu Chi ngáp một cái, đứng thẳng ngẩng đầu nhỏ lên, cố gắng mở to mắt, chỉ chốc lát sau, trong bọt khí lớn bằng bàn tay bày, một bé con áo trắng đã cuộn mình bên trong, ngủ say như chết.
Thương Lan tông nhìn không thấy trên bầu trời của khu vực hình tròn, có vô số bọt khí trong suốt, trong mỗi một bọt khí chở một sinh linh, bay lả tả về bầu trời.
Long Tiểu Chi là bị tiếng bọt khí vỡ tan làm tỉnh lại, trong thời gian dài yên tĩnh có một tiếng vang nhẹ nhàng thì có cảm giác vô cùng đột ngột, Long Tiểu Chi lập tức cảnh giác đứng lên, lại phát hiện mình ở trong một bụi cỏ, cây cỏ rậm rạp hoàn toàn che thân hình nàng lại, mà khiến người ta ngoài ý muốn là, trên đỉnh đầu, mặt trời rực rỡ chiếu xuống, vạn dặm không mây, thời tiết vô cùng sáng sủa, hoàn toàn không có mây đen liên miên không ngừng trước đó.
Vỗ vỗ áo choàng nhỏ của mình, mũi chân Long Tiểu Chi nhẹ điểm, người đã bay giữa không trung, Long Tiểu Chi không dám bay quá cao, nên cứ bay trên bụi cỏ, nhìn vòng quanh bốn phía, không có phát hiện tung tích những người khác, xem ra là truyền tống ngẫu nhiên, không có địa điểm cố định.
Vị trí của Long Tiểu Chi hình như một dãy núi nho nhỏ, độ dốc của dãy núi chậm rãi đi xuống phía trước, còn phía sau thì liên miên không ngừng, càng ngày càng dốc đứng, nhìn theo sườn núi, loáng thoáng có thể thấy thành trì màu xanh.
Xem ra nàng truyền tống đến ngoài thành, cách di chỉ tòa cổ thành này cũng không xa, lấy tốc độ bay của nàng thì cùng một canh giờ là đủ, Long Tiểu Chi thử sử dụng linh phủ, còn sử dụng được, giải thích rõ không gian của tòa thành trì này cũng không phải độc lập, mà rất có thể ở trên tầng mây.
Long Tiểu Chi sờ sờ cằm nhỏ, do dự có nên bay về phía thành trì hay không, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, những người khác cũng sẽ lựa chọn đi về phía thành trì, như vậy thì nàng có thể hội hợp với sư phụ và sư huynh, nhưng là về phương diện khác, nàng sắp tiến giai, cần tránh khỏi mọi người, hiện tại không phải một thời cơ rất tốt sao?
Đang lúc do dự, Long Tiểu Chi đột nhiên cảm thấy có một trận gió nhẹ phất qua, mang theo luồng khí ẩm ướt, có vẻ khá kỳ lạ, trong gió ẩn chứa rất nhiều linh lực hệ thủy. Long Tiểu Chi nhíu nhíu mày, vỗ cánh bay lên cao, để cho tầm mắt của mình càng rộng rãi hơn.
Long Tiểu Chi nhìn ngược gió, lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt, trước đó nàng suy đoán, thành cổ này trôi lơ lửng trên tầng mây, thế nhưng vẻn vẹn chỉ là suy đoán, trong lịch sử, chưa từng xuất hiện qua tình huống như thế, nhưng quả thực bọn họ thông qua bọt khí trôi về phía bầu trời.
Nhưng bây giờ, sau vách núi dốc đứng nguy nga, bên kinh đào màu đen của vách núi, nước biển mênh mông cuồn cuộn xanh thẳm vô biên vô tận, biển rộng giương sóng, ầm ầm sóng dậy, cho dù cách rất xa, bên tai Long Tiểu Chi cũng có thể nghe thấy tiếng nước biển mênh mông cuồn cuộn xoay tròn.
Lẽ nào bọn họ không bị truyền tống lên trời, mà là vào biển, nhưng trong đầm lầy Quy Khư làm sao có biển? Long Tiểu Chi không hiểu ra sao, nàng còn nhớ trước kia Long Phong Triệt đã từng nói, trước khi biển Linh Tịch khô cạn, trên mặt biển có rất nhiều đảo nhỏ.
Lẽ nào có người dời cả biển Linh Tịch lên bầu trời! Ý nghĩ này có phần quá điên cuồng, nhưng là như thế vừa vặn giải thích được, vì sao nước mưa có vị mặn, vì sao biển Linh Tịch khô cạn, vì sao đầm lầy Quy Khư hàng năm mây đen liên tục, mưa phùn không ngừng.
Long Tiểu Chi bay trên trời cao nhìn qua biển rộng xanh thẳm xa xa hơi xuất thần, trước đó đang truyền tống thì nàng đột nhiên ngủ, theo đạo lý mà nói, mặc dù nàng có hơi buồn ngủ, nhưng vẫn chưa tới mức mất đi ý thức trong nháy mắt, cho nên là tác dụng của bọt khí, người trong bọt khí sẽ ngủ, có lẽ đây là một loại bảo vệ của trận pháp.
Long Tiểu Chi thở dài, đau đầu quá đi, lắc lắc cái đầu nhỏ một chút, có lẽ phải đi tìm sư phụ, Hiên Khâu Thiên Giác hiểu biết rất nhiều về trận pháp, nên biết suy đoán trước đó của mình có thành lập không, nếu quả thật có người dời biển Linh Tịch và dời Linh Tịch thành lên không trung, người này còn có thể xem như người hả? Quả thực vô cùng khủng khiếp.
Không do dự nữa, Long Tiểu Chi vẫn là quyết định lập tức xoay người, bay về phía thành cổ. Hai cánh màu tím trên lưng vừa động, Long Tiểu Chi hạ xuống, bay về thành cổ, bóng dáng màu trắng nhanh chóng xẹt qua trên bầu trời xanh thẳm.
Trên đường bay, Long Tiểu Chi không quên tra xét tình huống trên mặt đất, nàng còn chưa quên những điểm nhỏ màu đen trên mặt nước, trong thành cổ có vật gì đó đang chuyển động, sẽ là tộc nhân Linh Tịch sao? Nhưng nhớ tới thần sắc kinh ngạc của Long Phong Triệt, hẳn không phải.
Trên đường đi, Long Tiểu Chi không có đụng phải tu sĩ nào, cũng không có đụng phải con linh thú nào, thành cổ này hình như trừ thực vật thì không còn sinh mạng nào tồn tại, giữa không trung không gặp một con chim, trên mặt đất cũng không có dấu vết động vật hoạt động, trừ những thứ đó ra, sông núi, hồ nước, sông ngòi cái gì cần có đều có, cơ hồ hoàn mỹ.
Khoảng một canh giờ sau, Long Tiểu Chi đã đến biên giới thành cổ, Long Tiểu Chi còn nhớ rõ đã từng Phàm Tâm đã từng nói, trong thành trì lớn đều có cấm chế bay trên không, hơn nữa bay qua quả thật có phần không ổn, dứt khoát thu cánh lại, hạ xuống đường cách cửa thành vài trăm mét.
Long Tiểu Chi liếc nhìn xung quanh, vẫn chưa nhìn thấy những người khác, cửa thành trước mặt mở rộng ra, trống rỗng, một bóng người cũng không có, hoàn toàn không có tình huống chấm đen nhỏ đông đúc như lúc trước chút.
Không đối, cũng không phải là trống rỗng, dưới cửa thành có một bóng người cao lớn, người kia một thân áo lam, thân hình cao to, khuôn mặt có vài phần lạnh lùng lại vô cùng tuấn mỹ, kỳ lạ là, chỗ lỗ tai của người kia là hai vây cá hơi mờ, giống như hai chiếc quạt tinh xảo, vô cùng đặc biệt.
Long Tiểu Chi khẽ ngẩn ngơ, không thể tưởng được trên đời này, thế nhưng có thể thấy một người cả dung mạo và khí chất đều không phân cao thấp với Hiên Khâu Thiên Giác, cùng tuyệt mỹ, cùng dịu dàng như nước, lại thêm vài phần uy nghiêm, như nhiễm phải vài phần lạnh lẽo của nước.
Người kia đứng dưới cửa thành, không nhúc nhích giống như một tảng đá, Long Tiểu Chi nhìn chằm chằm hắn một lát, lúc nàng cho rằng người này không biết động đậy, người kia chậm rãi cúi đầu, cách mấy trăm mét nhìn Long Tiểu Chi, lúc này Long Tiểu Chi mới nhìn rõ, đồng tử của người này cũng là màu lam nhàn nhạt.
Hai người cứ nhìn lẫn nhau một trận như vậy, ai cũng không mở miệng, đột nhiên xuất hiện một người, đương nhiên Long Tiểu Chi cảnh giác, nhưng nhìn thế này thì không thay đổi gì, hơn nữa cũng không thấy những người khác, Long Tiểu Chi nhớ tới, hình dáng trên mặt nước, bốn phương tám hướng đông tây nam bắc tòa thành cổ khổng lồ này đều có cửa thành.
Lẽ nào những người khác đi vào thành cổ thông qua những phương hướng khác, như vậy thì nàng chỉ có thể vào trong thành mới có thể tìm thấy những người khác, Long Tiểu Chi lại nhìn nam tử áo lam này một hồi, cuối cùng vẫn nâng chân ngắn của mình, lộp độp đi về phía cửa thành, người kia cũng nhìn nàng không nhúc nhích, ánh mắt chuyển động theo Long Tiểu Chi.
Đi đến dưới cửa thành, Long Tiểu Chi cố hết sức ngước đầu lên, mới có thể thấy phần trên cùng của cửa thành, mà dưới cửa thành, nam tử áo lam kia vẫn không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt vẫn dừng trên người Long Tiểu Chi, lại không có ý công kích, cũng không có địch ý, hình như chỉ nhìn đơn thuần mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói: sao sao, cảm ơn tiểu thiên sứ lễ vật tưới cùng chấm điểm ~~
Khụ khụ, mặt khác, Cổ Trục Thủy và Nhan Như Liệt sẽ không chết, đương nhiên, Long Phong Triệt cũng sẽ không chết, các ngươi phải tin tưởng Tiểu Chi có thể ngăn cơn sóng dữ.
_Hết chương 82_
"Đừng nói cho ta biết là trong bí cảnh thành cổ này còn có người sống, còn sinh tồn trên vạn năm?" Lạc Phong Tử nói xong, bản thân cũng tức cười, đây cơ hồ là chuyện không thể nào, làm gì có ai có thể ngăn cách với bên ngoài mà sinh tồn trên vạn năm.
Hơn nữa trước khi tiến vào đầm lầy, Thương Lan tông cũng nói rõ, trong bí cảnh này từng có một chủng tộc mạnh mẽ cư trú, bởi vì tranh đấu với các đại tông môn mà diệt tộc, cho nên không có người sống mới đúng.
Hoàn cảnh hơi yên tĩnh, Long Phong Triệt nhìn những điểm đen chuyển động trong thành, đồng tử bỗng nhiên co lại, trong mắt tràn đầy không tin, đây quả thực là Linh Tịch vương thành, nhưng làm sao có thể có người, trong cuộc chiến vây thành kia, tất cả tộc nhân Linh Tịch đã cùng chết với vương thành, cho dù có bỏ sót, cũng tuyệt đối không thể nào có nhiều người như vậy, vậy những điểm nhỏ màu đen này vậy là gì chứ?
Long Phong Triệt im lặng, hắn phát hiện, đã xa cách vài ngàn năm, đâu chỉ là vật còn người mất, thế sự xoay vần, Linh Tịch thành quen thuộc như thế, lại xa lạ như thế, Long Phong Triệt dần dần hạ xuống mặt nước, duỗi tay chạm vào mặt nước trong suốt, mặt nước lập tức nước gợn, nhiễu loạn bức tranh xưa cũ đẹp đẽ này.
Mặc dù không có dự đoán gì hợp lý với những điểm nhỏ màu đen kia, nhưng mọi người vẫn hăng hái treo lơ lửng giữa trời nghiên cứu thành trì rộng lớn tráng lệ trên mặt nước này, cứ như vậy qua thêm hai canh giờ, cho dù nhiều hứng thú cỡ nào cũng bị tiêu phí hầu như không còn, chờ đợi pha lẫn nôn nóng, mò không rõ giới hạn biến thành hóa ở đâu, lúc nào bọn họ mới có thể đi vào thành cổ này.
Đang lúc không kiên nhẫn, đột nhiên nghe tiếng nói thật nhỏ truyền đến từ phía đông trong sương mù dày đặc, bởi vì có vài phần kích động, tiếng nói chuyện hơi lớn, ngay sau đó, một viên Thủy Hàm Châu bay ra khỏi làn sương đậm, trôi lơ lửng trong vị trí trung tâm khu vực hình tròn này, lòng mọi người trầm xuống, người của Thương Lan tông đuổi theo!
Thời khắc mấu chốt, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, viên Thủy Hàm Châu mà Thủy Khinh Hồn mang đến dần dần trong suốt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, còn chưa kịp nghĩ xem xảy ra chuyện gì, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, bóng dáng biến mất trong ao đầm.
Thương Lan tông dẫn theo những tông môn còn lại đuổi tới chỗ Thủy Hàm Châu chỉ dẫn, bọn họ phát hiện hình tròn không có sương mù này rất nhanh, cũng không có đầu mối, không biết rõ lối vào bí cảnh đến tột cùng ở đâu, chắc hẳn chờ bọn họ nghiên cứu xong và hoàn thành giai đoạn biến thành nước, lại tốn vài canh giờ.
Mà lúc này Long Tiểu Chi, đã ngồi trong bọt khí hình cầu chậm rãi trôi về trong phía tầng mây, Long Tiểu Chi sờ sờ bọt khí, phương thức truyền tống này khá quen thuộc nha, trước kia trong Cổ Mạch thành Kính Đàm cũng thông qua bọt khí truyền tống ra khỏi Kính Đàm, thoát ra khỏi tam trọng trận pháp kia, lẽ nào người bố trí trận pháp này là giao long màu bạc sao?
Đặc tính của bọt khí Long Tiểu Chi từng suy đoán một lần, hiện thời cũng vậy, người trong bọt khí nhìn không thấy những người còn lại, hơn nữa hoàn toàn không thể khống chế trôi về nơi nào, Long Tiểu Chi ngáp một cái, đứng thẳng ngẩng đầu nhỏ lên, cố gắng mở to mắt, chỉ chốc lát sau, trong bọt khí lớn bằng bàn tay bày, một bé con áo trắng đã cuộn mình bên trong, ngủ say như chết.
Thương Lan tông nhìn không thấy trên bầu trời của khu vực hình tròn, có vô số bọt khí trong suốt, trong mỗi một bọt khí chở một sinh linh, bay lả tả về bầu trời.
Long Tiểu Chi là bị tiếng bọt khí vỡ tan làm tỉnh lại, trong thời gian dài yên tĩnh có một tiếng vang nhẹ nhàng thì có cảm giác vô cùng đột ngột, Long Tiểu Chi lập tức cảnh giác đứng lên, lại phát hiện mình ở trong một bụi cỏ, cây cỏ rậm rạp hoàn toàn che thân hình nàng lại, mà khiến người ta ngoài ý muốn là, trên đỉnh đầu, mặt trời rực rỡ chiếu xuống, vạn dặm không mây, thời tiết vô cùng sáng sủa, hoàn toàn không có mây đen liên miên không ngừng trước đó.
Vỗ vỗ áo choàng nhỏ của mình, mũi chân Long Tiểu Chi nhẹ điểm, người đã bay giữa không trung, Long Tiểu Chi không dám bay quá cao, nên cứ bay trên bụi cỏ, nhìn vòng quanh bốn phía, không có phát hiện tung tích những người khác, xem ra là truyền tống ngẫu nhiên, không có địa điểm cố định.
Vị trí của Long Tiểu Chi hình như một dãy núi nho nhỏ, độ dốc của dãy núi chậm rãi đi xuống phía trước, còn phía sau thì liên miên không ngừng, càng ngày càng dốc đứng, nhìn theo sườn núi, loáng thoáng có thể thấy thành trì màu xanh.
Xem ra nàng truyền tống đến ngoài thành, cách di chỉ tòa cổ thành này cũng không xa, lấy tốc độ bay của nàng thì cùng một canh giờ là đủ, Long Tiểu Chi thử sử dụng linh phủ, còn sử dụng được, giải thích rõ không gian của tòa thành trì này cũng không phải độc lập, mà rất có thể ở trên tầng mây.
Long Tiểu Chi sờ sờ cằm nhỏ, do dự có nên bay về phía thành trì hay không, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, những người khác cũng sẽ lựa chọn đi về phía thành trì, như vậy thì nàng có thể hội hợp với sư phụ và sư huynh, nhưng là về phương diện khác, nàng sắp tiến giai, cần tránh khỏi mọi người, hiện tại không phải một thời cơ rất tốt sao?
Đang lúc do dự, Long Tiểu Chi đột nhiên cảm thấy có một trận gió nhẹ phất qua, mang theo luồng khí ẩm ướt, có vẻ khá kỳ lạ, trong gió ẩn chứa rất nhiều linh lực hệ thủy. Long Tiểu Chi nhíu nhíu mày, vỗ cánh bay lên cao, để cho tầm mắt của mình càng rộng rãi hơn.
Long Tiểu Chi nhìn ngược gió, lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt, trước đó nàng suy đoán, thành cổ này trôi lơ lửng trên tầng mây, thế nhưng vẻn vẹn chỉ là suy đoán, trong lịch sử, chưa từng xuất hiện qua tình huống như thế, nhưng quả thực bọn họ thông qua bọt khí trôi về phía bầu trời.
Nhưng bây giờ, sau vách núi dốc đứng nguy nga, bên kinh đào màu đen của vách núi, nước biển mênh mông cuồn cuộn xanh thẳm vô biên vô tận, biển rộng giương sóng, ầm ầm sóng dậy, cho dù cách rất xa, bên tai Long Tiểu Chi cũng có thể nghe thấy tiếng nước biển mênh mông cuồn cuộn xoay tròn.
Lẽ nào bọn họ không bị truyền tống lên trời, mà là vào biển, nhưng trong đầm lầy Quy Khư làm sao có biển? Long Tiểu Chi không hiểu ra sao, nàng còn nhớ trước kia Long Phong Triệt đã từng nói, trước khi biển Linh Tịch khô cạn, trên mặt biển có rất nhiều đảo nhỏ.
Lẽ nào có người dời cả biển Linh Tịch lên bầu trời! Ý nghĩ này có phần quá điên cuồng, nhưng là như thế vừa vặn giải thích được, vì sao nước mưa có vị mặn, vì sao biển Linh Tịch khô cạn, vì sao đầm lầy Quy Khư hàng năm mây đen liên tục, mưa phùn không ngừng.
Long Tiểu Chi bay trên trời cao nhìn qua biển rộng xanh thẳm xa xa hơi xuất thần, trước đó đang truyền tống thì nàng đột nhiên ngủ, theo đạo lý mà nói, mặc dù nàng có hơi buồn ngủ, nhưng vẫn chưa tới mức mất đi ý thức trong nháy mắt, cho nên là tác dụng của bọt khí, người trong bọt khí sẽ ngủ, có lẽ đây là một loại bảo vệ của trận pháp.
Long Tiểu Chi thở dài, đau đầu quá đi, lắc lắc cái đầu nhỏ một chút, có lẽ phải đi tìm sư phụ, Hiên Khâu Thiên Giác hiểu biết rất nhiều về trận pháp, nên biết suy đoán trước đó của mình có thành lập không, nếu quả thật có người dời biển Linh Tịch và dời Linh Tịch thành lên không trung, người này còn có thể xem như người hả? Quả thực vô cùng khủng khiếp.
Không do dự nữa, Long Tiểu Chi vẫn là quyết định lập tức xoay người, bay về phía thành cổ. Hai cánh màu tím trên lưng vừa động, Long Tiểu Chi hạ xuống, bay về thành cổ, bóng dáng màu trắng nhanh chóng xẹt qua trên bầu trời xanh thẳm.
Trên đường bay, Long Tiểu Chi không quên tra xét tình huống trên mặt đất, nàng còn chưa quên những điểm nhỏ màu đen trên mặt nước, trong thành cổ có vật gì đó đang chuyển động, sẽ là tộc nhân Linh Tịch sao? Nhưng nhớ tới thần sắc kinh ngạc của Long Phong Triệt, hẳn không phải.
Trên đường đi, Long Tiểu Chi không có đụng phải tu sĩ nào, cũng không có đụng phải con linh thú nào, thành cổ này hình như trừ thực vật thì không còn sinh mạng nào tồn tại, giữa không trung không gặp một con chim, trên mặt đất cũng không có dấu vết động vật hoạt động, trừ những thứ đó ra, sông núi, hồ nước, sông ngòi cái gì cần có đều có, cơ hồ hoàn mỹ.
Khoảng một canh giờ sau, Long Tiểu Chi đã đến biên giới thành cổ, Long Tiểu Chi còn nhớ rõ đã từng Phàm Tâm đã từng nói, trong thành trì lớn đều có cấm chế bay trên không, hơn nữa bay qua quả thật có phần không ổn, dứt khoát thu cánh lại, hạ xuống đường cách cửa thành vài trăm mét.
Long Tiểu Chi liếc nhìn xung quanh, vẫn chưa nhìn thấy những người khác, cửa thành trước mặt mở rộng ra, trống rỗng, một bóng người cũng không có, hoàn toàn không có tình huống chấm đen nhỏ đông đúc như lúc trước chút.
Không đối, cũng không phải là trống rỗng, dưới cửa thành có một bóng người cao lớn, người kia một thân áo lam, thân hình cao to, khuôn mặt có vài phần lạnh lùng lại vô cùng tuấn mỹ, kỳ lạ là, chỗ lỗ tai của người kia là hai vây cá hơi mờ, giống như hai chiếc quạt tinh xảo, vô cùng đặc biệt.
Long Tiểu Chi khẽ ngẩn ngơ, không thể tưởng được trên đời này, thế nhưng có thể thấy một người cả dung mạo và khí chất đều không phân cao thấp với Hiên Khâu Thiên Giác, cùng tuyệt mỹ, cùng dịu dàng như nước, lại thêm vài phần uy nghiêm, như nhiễm phải vài phần lạnh lẽo của nước.
Người kia đứng dưới cửa thành, không nhúc nhích giống như một tảng đá, Long Tiểu Chi nhìn chằm chằm hắn một lát, lúc nàng cho rằng người này không biết động đậy, người kia chậm rãi cúi đầu, cách mấy trăm mét nhìn Long Tiểu Chi, lúc này Long Tiểu Chi mới nhìn rõ, đồng tử của người này cũng là màu lam nhàn nhạt.
Hai người cứ nhìn lẫn nhau một trận như vậy, ai cũng không mở miệng, đột nhiên xuất hiện một người, đương nhiên Long Tiểu Chi cảnh giác, nhưng nhìn thế này thì không thay đổi gì, hơn nữa cũng không thấy những người khác, Long Tiểu Chi nhớ tới, hình dáng trên mặt nước, bốn phương tám hướng đông tây nam bắc tòa thành cổ khổng lồ này đều có cửa thành.
Lẽ nào những người khác đi vào thành cổ thông qua những phương hướng khác, như vậy thì nàng chỉ có thể vào trong thành mới có thể tìm thấy những người khác, Long Tiểu Chi lại nhìn nam tử áo lam này một hồi, cuối cùng vẫn nâng chân ngắn của mình, lộp độp đi về phía cửa thành, người kia cũng nhìn nàng không nhúc nhích, ánh mắt chuyển động theo Long Tiểu Chi.
Đi đến dưới cửa thành, Long Tiểu Chi cố hết sức ngước đầu lên, mới có thể thấy phần trên cùng của cửa thành, mà dưới cửa thành, nam tử áo lam kia vẫn không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt vẫn dừng trên người Long Tiểu Chi, lại không có ý công kích, cũng không có địch ý, hình như chỉ nhìn đơn thuần mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói: sao sao, cảm ơn tiểu thiên sứ lễ vật tưới cùng chấm điểm ~~
Khụ khụ, mặt khác, Cổ Trục Thủy và Nhan Như Liệt sẽ không chết, đương nhiên, Long Phong Triệt cũng sẽ không chết, các ngươi phải tin tưởng Tiểu Chi có thể ngăn cơn sóng dữ.
_Hết chương 82_
Tác giả :
Vinh Tiểu Hiên