Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]
Chương 48: Sinh trứng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở ngoài cửa Lý Sùng Duyên nghe được "Loảng xoảng" một tiếng, tựa hồ là thứ gì đó bị đổ. Hắn gõ gõ cửa, gọi: "Diệp Bạch? Làm sao vậy?"
Diệp Bạch lần đầu tiên gặp phải loại cảm giác đau đến không thốt lên nổi một tiếng này, ở trong trò chơi giá trị vũ lực của cậu cực cao, chưa từng bị thương lần nào. Cậu nghe được Lý Sùng Duyên đang lêu mình, chỉ là trong đầu mơ hồ, cư nhiên lại phản ứng không kịp, hé miệng nhưng giọng nói lại mắc nơi cổ họng không ra nổi, làm cho Diệp Bạch ra một thân mồ hôi lạnh.
Lý Sùng Duyên cảm thấy có chút không quá thích hợp, gõ cửa Diệp Bạch cũng không đáp lại, nhanh chóng lấy ra di động gọi điện thoại cho Diệp Bạch. Đằng sau cửa truyền ra tiếng chuông di động của Diệp Bạch, nhưng lại không có người nhận.
Lúc này Lý Sùng Duyên mới nóng nảy, vừa vặn có người phụ trách đi ngang qua từ bên cạnh, Lý Sùng Duyên lập tức giữ chặt người lại nói: "Chìa khóa phòng thay quần áo ở nơi nào? Tôi muốn mở cửa."
Người phụ trách nhìn sắc mặt Lý lão bản đen dọa người, một câu dư thừa cũng không dám nói, lập tức chạy đi tìm chìa khóa, chạy thở hồng hộc, đưa chìa khóa đến trong tay Lý Sùng Duyên.
Người phụ trách nói: "Lý tiên sinh, còn cần hỗ trợ gì không?"
Lý Sùng Duyên vẫy vẫy tay, nói: "Không có việc gì." Bảo người phụ trách rời đi.
Chờ người phụ trách đi rồi, lúc này Lý Sùng Duyên mới mở cửa ra, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy bộ dáng Diệp Bạch biến thành nhân ngư, ngã xuống bên cạn giá quần áo, như là ngất đi rồi. Lý Sùng Duyên liền hai bước chạy qua đó, ôm người vào trong lòng ngực, kêu: "Diệp Bạch? Diệp Bạch?"
Diệp Bạch đau đến hôn mê bất tỉnh trong nháy mắt, cái gì cũng không biết, nhưng khoảng thời gian này hẳn là cũng không dài, cảm giác phỏng chừng là ngay cả nửa phút cũng chưa đến. Diệp Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác xương cốt của mình cứ như là bị người rút đi hết sạch, trên người một chút sức lực cũng không có, mà dán ở đuôi cá của cậu, tựa hồ đang có một thứ nóng hầm hập.
Diệp Bạch cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đuôi cá lớn kim sắc đang nửa đè nặng một đồ vật, cậu dùng hết toàn lực xê dịch cái đuôi, đồ vật kia rốt cuộc cũng bị lộ ra rõ ràng, vậy mà lại là một quả kim trứng tròn xoe, giống nhau y như đúc Tiểu Kim trứng trong hệ thống triển lãm 3D của màn hình điều khiển, phi thường lập loè, nằm trơ trọi trên sàn, thật sự chỉ lớn bằng quả trứng gà.
Diệp Bạch còn chưa kịp duỗi tay nâng kim trứng lên, cửa phòng đã mở ra, Lý Sùng Duyên đầy mặt sốt ruột chạy vào, ôm lấy Diệp Bạch mềm oặt vào trong ngực.
Diệp Bạch muốn duỗi tay đi nhặt quả kim trứng kia, chỉ là không sử dụng được sức lực, môi run lên nửa ngày, mới dùng thanh âm như muỗi kêu nói: "Nơi đó......"
Lý Sùng Duyên ôm cậu, cảm giác được Diệp Bạch ra thật nhiều mồ hôi, trên người lạnh băng băng, anh không khỏi lo lắng muốn chết. Diệp Bạch vừa lên tiếng, anh lập tức cúi đầu đi nhìn, liếc mắt một cái liền thấy được quả trứng nhỏ kim sắc kia.
Trái tim Lý Sùng Duyên mãnh liệt nhảy hai cái, thật cẩn thận duỗi tay cầm lấy Tiểu Kim trứng lên. Kim trứng quá nhỏ, so với trứng gà cũng chẳng khác gì mấy, Lý Sùng Duyên chỉ sợ dùng một chút lực liền sẽ làm vỏ trứng vỡ vụn, cho nên động tác cẩn thận không thể lại cẩm thận hơn được nữa.
Tiểu Kim trứng vào tay, tức khắc có thể cảm giác được một cổ hơi thở ấm áp, tựa hồ là đang chứng minh rằng nó đang sống sờ sờ. Lý Sùng Duyên phủ Tiểu Kim trứng vào trong lòng bàn tay, trong lòng một trận kích động cùng hưng phấn, đưa tới trước mặt Diệp Bạch, nói: "Rất ấm áp."
Diệp Bạch không có sức lực, không thể nói chuyện nổi, nghiêng đầu liền hôn mê đi trong lòng Lý Sùng Duyên.
Lý Sùng Duyên hoảng sợ, cẩn thận nhìn lên mới biết được Diệp Bạch chỉ ngủ mất, nhanh chóng cởi áo khoác bao lại cái đuôi của Diệp Bạch. Sau đó gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh, bảo Thời Quân Tranh "Kinh nghiệm mười phần" chạy tới hỗ trợ.
Thời điểm Thời Quân Tranh nhận được điện thoại thì đang ăn cơm, di động vừa cầm tới, liền nghe Lý Sùng Duyên nói: "Diệp Bạch sinh rồi, hiện tại đã hôn mê, cậu lập tức lại đây một chút đi."
Cơm đang nhai một nửa của Thời Quân Tranh lập tức bị phun ra hết, sặc sụa đến khó chịu cực kỳ, nói: "Sinh, sinh rồi? Cứ vậy mà sinh à! Các anh đang ở nơi nào, tôi lập tức qua đó ngay!"
Lý Sùng Duyên nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn là tôi mang Diệp Bạch qua tìm cậu thì hơn, biệt thự của Thôi Hướng Trung cách chỗ này cũng tương đối gần, ở đoàn phim quá nguy hiểm."
Cũng may Thôi Hướng Trung đang ngồi ở bên cạnh hắn, không có ngồi đối diện hắn, bằng không một ngụm cơm kia sẽ không bị lãng phí rồi......
Thời Quân Tranh tắt điện thoại, không ăn cơm nữa, một ngụm cũng ăn không vô, đi tới đi lui qua lại ở trong phòng khách, lo lắng duỗi cổ nhòm ra ngoài cửa.
Thôi Hướng Trung nói: "Em thành thật ngồi xuống đi, bọn họ một lát nữa sẽ tới thôi."
Nhưng Thời Quân Tranh ngay cả một khắc cũng an tĩnh được nổi, kích động nói: "Tôi khẩn trương mà."
Thôi Hướng Trung cười, nói: "Cũng đâu phải là em sinh con, em khẩn trương cái gì?"
"Phi." Thời Quân Tranh trừng y.
Thôi Hướng Trung nói: "Không bằng ngày sau em cũng sinh cho anh mấy đứa đi."
"Thôi Hướng Trung đại gia anh." Thời Quân Tranh cả giận: "Anh đừng có mà nghe Diệp Bạch nói hươu nói vượn."
Lý Sùng Duyên tắt điện thoại, lại gọi điện thoại cho bảo tiêu, bảo bảo tiêu chạy xe tới đây, chạy đến cửa phòng thay quần áo, như vậy ôm lấy Diệp Bạch đi ra ngoài cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy.
Lý Sùng Duyên cẩn thận đem Tiểu Kim trứng đặt ở trong túi áo, bảo đảm sẽ không bị áp hư, lúc này mới ôm ngang Diệp Bạch lên, chuẩn bị ôm đến trên xe.
Ngay tại thời điểm Lý Sùng Duyên vừa muốn nâng bước đi về phía trước, liền nghe được một tiếng "Rầm" vang lên, thanh âm còn rất lớn, ngay sau đó là thanh âm "Ục ục ục ục". Anh cúi đầu nhìn, cả trái tim thiếu chút nữa đều rớt xuống, lần đầu tiên sợ tới mức mặt đều biến sắc.
Tiểu Kim trứng thình lình rơi xuống đất, mặt đất cũng khá bằng phẳng, Tiểu Kim trứng liền lọc cọc lăn về phía cửa, tốc độ còn rất nhanh.
Lý Sùng Duyên nhanh chóng đặt Diệp Bạch lên trên ghế, sau đó hai bước bắt được kim trứng còn đang lăn. Anh khẩn trương đặt kim trứng vào trong lòng bàn tay xem xét, Tiểu Kim trứng tựa hồ còn rất cứng rắn, vỏ ngoài một chút cũng không bị tổn hại, ngay cả cái hố nhỏ cùng mạng nhện cũng không có, trơn bóng.
Lý Sùng Duyên nhẹ nhàng thở ra, nếu như kim trứng bị rớt bể...... Anh không dám tiếp tực suy nghĩ nữa.
Anh lại lần nữa cẩn thận bỏ kim trứng vào trong túi áo, tay mới vừa để vào túi áo, liền cảm thấy có chút không thích hợp, đầu ngón tay đụng phải một thứ cứng cứng lại ấm áp.
Lý Sùng Duyên sửng sốt, lấy ra hết mấy thứ ở trong túi áo ra, liền nhìn thấy hai quả Tiểu Kim trứng giống nhau y như đúc, nếu không phải có một viên lớn hơn một chút một viên lại nhỏ hơn một chút, anh sẽ cho rằng bản thân bị hoa mắt.
Diệp Bạch vậy mà lại sinh ra hai quả trứng, Lý Sùng Duyên càng là một trận kích động, may mắn chú ý tới, bằng không sẽ có một quả Tiểu Kim trứng đáng thương bị bỏ lại trong phòng thay quần áo rồi.
Đặt hai quả Tiểu Kim trứng vào trong túi áo, nhìn một cái, lúc này Lý Sùng Duyên mới bế Diệp Bạch lên, cẩn thận nhìn phòng thay quần áo một lần, xác nhận không có quả kim trứng thứ ba, lúc này mới ôm Diệp Bạch đi ra ngoài.
Lý Sùng Duyên ôm Diệp Bạch lên xe, phân phó tài xế chạy đến biệt thự của Thôi Hướng Trung. Biệt thự của Thôi Hướng Trung cách nơi này cũng không xa, chạy mười phút liền đến nơi. Xe anh mới vừa tiến vào hoa viên, liền nhìn thấy Thời Quân Tranh chạy từ trong từ trong biệt thự ra, hấp ta hấp tấp.
Thời Quân Tranh chạy ra đón, nói: "Mau mau mau! Ôm vào đi ôm vào đi, ôm đến phòng của tôi, để Diệp Bạch hảo hảo nghỉ ngơi, tôi thấy cậu ấy là mệt đến ngất xỉu đây."
Thôi Hướng Trung không khỏi ở bên cạnh chen ngang, nói: "Phòng khách đã thu thập xong, phòng khách ở ngay tầng 1."
Thời Quân Tranh quay đầu lại trừng người.
Lý Sùng Duyên ôm người đến trong phòng khách, để Diệp Bạch nằm ở trên giường, đắp kín chăn cho cậu. Nhìn Diệp Bạch ngay cả như vậy cũng tỉnh, không khỏi lo lắng hỏi: "Diệp Bạch phải ngủ bao lâu đây? Sẽ không xảy ra tình huống gì đấy chứ? Nếu không gọi bác sĩ tới đây xem một chút đi."
Thời Quân Tranh xua tay nói: "Không cần kêu bác sĩ đâu, năng lực khôi phục của nhân ngư tốt lắm đó. Omega vốn dĩ đã rất dễ dàng thích ứng được với chuyện sinh con rồi, chỉ là có chút suy yếu mà thôi. A! Đúng rồi."
Thời Quân Tranh kêu lên một tiếng, nói: "Trứng đâu trứng đâu? Trứng Diệp Bạch sinh đâu rồi, mau cho tôi xem xem đi." Hắn cũng là lần đầu tiên gặp được loại chuyện này, trước kia đều chỉ là nghe nói mà thôi, hôm nay vậy mà được chính mắt nhìn thấy trứng Omega sinh ra rồi.
Lý Sùng Duyên lấy ra hai quả trứng từ trong túi áo, cẩn thận phủ trong lòng bàn tay.
Thời Quân Tranh tức khắc choáng váng mắt, nói: "Sao là hai quả?"
Lý Sùng Duyên nói: "Chính là hai quả."
Thời Quân Tranh kinh ngạc há toạc miệng, nói: "Trời đất ạ, Diệp Bạch sinh hai quả trứng, quá thần kỳ rồi, tôi còn chưa từng nhìn thấy loại chuyện thế này đâu. Cho tôi sờ sờ chút đi?"
Hai mắt Thời Quân Tranh bắt đầu tỏa ánh sáng, chỉ kém chảy nước miếng, nhìn chằm chằm hai quả Tiểu Kim trứng, hâm mộ vô cùng.
Thôi Hướng Trung ở bên cạnh nhìn, nhướng mày nói: "Hai quả trứng này chính là Diệp Bạch sinh ra? Thế này cũng nhỏ quá rồi, đứa nhỏ nở ra chẳng lẽ sẽ chỉ tí tiu thế này thôi à?" Nói rồi khoa tay múa chân một chút, thật đúng là y hệt cô bé ngón tay cái.
Thôi Hướng Trung lại nói: "Vậy anh định nói với Lý tiên sinh Lý thái thái như thế nào đây? Đứa nhỏ bé tí như vậy."
Lý Sùng Duyên còn chưa kịp nói gì, Thời Quân Tranh đã trợn trắng mắt, trừng y một cái, nói: "Anh nói vớ va vớ vẩn cái gì vậy hả, nhân ngư chúng tôi còn mạnh hơn nhân loại các anh nhiều nhá. Đừng nhìn hiện tại trứng chỉ nhỏ như vậy, tiểu bảo bảo sau khi nở ra tuy cũng sẽ nhỏ, nhưng tiểu bảo bảo lớn lên nhanh lắm đó, không bao lâu là có thể trưởng thành đến giống như em bé bình thường rồi."
Thôi Hướng Trung nửa tin nửa ngờ, Lý Sùng Duyên còn chưa kịp bận tâm đến vấn đề này, lúc này nghe Thời Quân Tranh vừa nói như vậy liền an tâm.
Thời Quân Tranh nói: "A đúng rồi, tôi đi kêu người hầu làm chút đồ ăn dễ tiêu hóa đã, đợi chút nữa Diệp Bạch tỉnh lại khẳng định sẽ đói." Nói rồi lôi kéo tay Thôi Hướng Trung, nói: "Anh còn đứng ở chỗ này làm cái gì hả, đi với tôi ngay, Diệp Bạch để Lý tiên sinh trông coi là được rồi."
Thôi Hướng Trung rất phối hợp đi theo Thời Quân Tranh rời đi, hiếm khi Thời Quân Tranh sẽ chủ động kéo tay y, Thôi Hướng Trung hiển nhiên là phi thường hưởng thụ loại cảm giác này. Chờ ra khỏi cửa, Thời Quân Tranh định buông ra, ngược lại lại bị Thôi Hướng Trung lật tay nắm lại, bỏ cũng không xong.
Thời Quân Tranh nói: "Anh làm gì đó, tôi muốn đi phòng bếp."
"Anh đi cùng em." Thôi Hướng Trung nói.
Thời Quân Tranh nói: "Anh không phải rất bận sao, anh đi thư phòng của anh đi."
Thôi Hướng Trung nói: "Vừa rồi em cũng chưa ăn được gì, anh đi phòng bếp bảo người làm chút đồ ăn mới. Hiện tại khẳng định là em cũng đói rồi, chúng ta lại ăn một chút nữa nhé?"
Thời Quân Tranh nghe y nói vậy, mới cảm thấy đúng là có chút chưa ăn no, liền gật gật đầu, hắn cũng không muốn bỏ đói cái bụng của mình đâu.
Hai người đi về phía trước, bỗng nhiên Thôi Hướng Trung thấp giọng cười bên tai hắn một chút, nói: "Em cũng sinh cho anh một đứa đi?"
Thời Quân Tranh bị y làm cho bất đắc dĩ, nói: "Đều đã nói với anh rồi, tôi là nhân ngư Alpha, không giống Diệp Bạch là nhân ngư Omega có thể sinh con được, tôi căn bản là sinh thể sinh con." Nói xong còn liếc mắt nhìn y một cái, "Có bản lĩnh, anh cũng tìm một Omega đi, bảo hắn sinh con cho anh."
Thôi Hướng Trung càng thêm cười, nói: "Anh mà muốn sinh con thì dễ dàng lắm, không cần Omega, chỉ cần anh vẫy tay, một đống nữ nhân sẽ vội vàng nhào đến ngay."
Thời Quân Tranh vừa nghe, trong lòng cũng không biết là có tư vị gì, đột nhiên cảm thấy có chút phát bực, hắn cảm thấy bản thân thật sự rất không thích hợp, chẳng lẽ bản thân có chứng Stockholm* trong truyền thuyết hay sao? Thôi Hướng Trung biến thái lại cường thế như vậy, không có việc gì liền uy hiếp hắn dùng còng tay khóa hắn lại, đa số thời điểm còn thích chơi cường, làm sao hắn sẽ thích y được chứ.
* Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.[1][2] Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.
Trong lòng Thời Quân Tranh lập đi lập lại biện giải cho bản thân, nhưng là chỉ cần tưởng tượng tới tình cảnh Thôi Hướng Trung vừa mới nói, từng luồng lửa giận liền lại nảy lên.
Thôi Hướng Trung nhìn hắn không nói gì, liền nói: "Ghen tị?"
"Anh nằm mơ đi." Thời Quân Tranh nói.
Thôi Hướng Trung nói: "Anh không nói giỡn với em đâu, hiện tại cũng không phải chỉ có mỗi nhân ngư mới có thể sinh con, nam nhân cũng không có gì là không được, chỉ cần em đáp ứng, ra nước ngoài cũng chẳng mất bao nhiêu tiền cả."
"Anh nằm mơ!" Thời Quân Tranh tức giận đến trừng y.
Thôi Hướng Trung lúc này cũng không tức giận, nói: "Một ngày nào em sẽ đáp ứng thôi."
Thời Quân Tranh không để ý tới y, tâm nói nam nhân này quả nhiên là biến thái.
Lý Sùng Duyên ngồi xuống bên mép giường Diệp Bạch, đặt hai quả Tiểu Kim trứng bên cạnh gối đầu của Diệp Bạch. Hai Tiểu Kim trứng vẫn luôn nóng hầm hập, nhiệt độ tựa hồ so với nhiệt độ cơ thể người thì cao hơn một chút.
Diệp Bạch ngủ một hồi lâu, cảm giác bản thân ngủ một giấc thật ngon, tống đi một thân mỏi mệt, thời điểm lại mở to mắt tinh thần đã đủ mười phần. Cậu chớp chớp mắt, phát hiện bên ngoài trời cư nhiên đã tối đen, không khỏi lập tức ngồi dậy.
Lý Sùng Duyên nhanh chóng đứng lên, đỡ lấy bả vai cậu nói: "Lúc ngủ rất thành thật, sao vừa mở mắt liền dọa người như vậy hả, thành thành thật thật nằm xuống ngay."
Diệp Bạch nói: "Nơi này là chỗ nào?"
"Phòng khách biệt thự của Thôi Hướng Trung."
Diệp Bạch lại nói: "Trứng bảo bảo của em đâu?"
Lý Sùng Duyên chỉ chỉ bên cạnh gối đầu, nói: "Ngay bên cạnh gối đầu của em đó, vẫn luôn bồi em, em coi đi."
Diệp Bạch vừa nhìn thấy mạt kim sắc bên cạnh gối đầu, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó tim lại bị treo lên, nói: "Sao là hai cái? Em hoa mắt à."
Lý Sùng Duyên nhìn cậu thật sự duỗi tay dụi mắt, liền bật cười, nói: "Em cũng thật là mơ hồ quá đấy, sinh hai quả kim trứng, ngay cả bản thân cũng không biết."
Diệp Bạch nói: "Thật là hai cái nha."
Cậu duỗi tay đặt cả hai quả trứng vào trong lòng bàn tay, đôi tay che lại, nói: "Quả bên trái lớn hơn một chút, bên phải nhỏ hơn một chút, nhiệt độ cảm giác cũng không khác nhau lắm. Vậy chính là hai tiểu bảo bảo?"
Lý Sùng Duyên gật gật đầu.
Diệp Bạch nói: "Chỉ là hơi nhỏ chút, muốn lớn lên không biết phải mất bao lâu đây."
Lý Sùng Duyên nói: "Thời Quân Tranh nói nhân ngư lớn lên tương đối nhanh."
Diệp Bạch cao hứng nghiên cứu hai quả kim trứng, nói: "Vậy khi nào có thể nở ra đây? Đúng rồi, hiện tại em đi hỏi Thời Quân Tranh một chút đi."
Lý Sùng Duyên ấn Diệp Bạch sắp sửa xuống giường trở về, nói: "Đã mấy giờ rồi, em đừng làm ầm ĩ nữa, chỉ được nằm ở trên giường thôi, ngày mai hẵng đi tìm người."
Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, cư nhiên đã nửa đêm hai giờ rồi, "Đã trễ thế này? Em còn cho rằng chỉ mới tối thôi chứ."
Lý Sùng Duyên bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đã đói bụng chưa? Anh đi mang chút đồ ăn lên."
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Đích xác là rất đói."
Lý Sùng Duyên đi ra ngoài, Diệp Bạch liền dựa vào trên giường chơi hai quả Tiểu Kim trứng, cậu cũng không dám dùng sức, chỉ để ở trong tay lật qua lật lại vài cái, so sánh hai quả kim trứng.
Lý Sùng Duyên thực nhanh trở lại, đặt đồ ăn lấy tới ở trên tủ đầu giường, nói: "Em thành thật một chút đi, mấy đứa nhỏ ở trong trứng đều sắp bị em lăn đến hôn mê rồi đấy."
Diệp Bạch lập tức ngừng tay, nói: "Em không nghĩ tới......" Sau đó nhanh chóng đặt hai quả kim trứng đáng thương xuống trên gối đầu, để cho bọn nó hảo hảo nghỉ ngơi một chút......
Diệp Bạch dựa vào trên giường, cũng không cần giơ tay, chỉ cần há miệng, để Lý Sùng Duyên uy cậu uống cháo ăn sủi cảo tôm, nói: "Anh ăn chưa?"
Lý Sùng Duyên gật gật đầu, nói: "Không cần để ý anh, em ăn no rồi ngủ tiếp một giấc nữa đi, anh thấy sắc mặt em còn chưa tốt lắm, buổi sáng ngày mai không chừng là có thể khôi phục tinh lực được rồi."
Diệp Bạch nói: "Hiện tại em cũng đã khôi phục rồi nha, cảm giác đặc biệt có tinh thần đó."
Lý Sùng Duyên nói: "Vừa rồi là ai vẻ mặt trắng bệt nằm ở trên giường, ngủ mười mấy giờ liền. Anh rất nhiều lần đều thiếu chút nữa là phải đi kêu bác sĩ đó, Thời Quân Tranh nói với anh là em chỉ ngủ thôi, anh đều không tin."
Diệp Bạch bị quở trách, đành phải ngoan ngoãn há mồm ăn cơm, ăn no xong liền nói: "Em muốn tắm rửa, ôm em đi đi."
Lý Sùng Duyên nói: "Lúc này mà tắm rửa, cảm lạnh thì làm sao. Ngày mai hẵng tắm."
Diệp Bạch nói: "Chỉ là em cảm thấy trên người không thoải mái, hơn nữa không phải anh có thói ở sạch sao, sao có thể nhịn được người khác một ngày không tắm rửa chứ."
Lý Sùng Duyên khóe miệng giật giật, nói: "Anh còn nhịn được em ở đây khoe mã nữa cơ."
Sự thật chứng minh, cuối cùng vẫn là Diệp Bạch thắng. Lý Sùng Duyên bảo cậu ngủ, cậu nằm ở trên giường lật qua lật lại như bánh nướng áp chảo, lăn lộn không chịu để yên. Lý Sùng Duyên mệt mỏi một ngày, nằm ở bên cạn cậu thực nhanh đã ngủ mất, kết quả lại bị cậu lăn lộn làm cho tỉnh dậy.
Diệp Bạch đáng thương hề hề nói: "Anh ngủ đi, em chỉ là trên người không thoải mái thôi."
Lý Sùng Duyên bị cậu đánh thức, nào còn ngủ được nữa, nói: "Trên người cũng không phải nuôi rận, sao lại không thành thật như vậy chứ hả."
Anh vừa nói như vậy xong, bỗng nhiên cảm giác cả người đều không tốt, Lý lão bản nói mà tự đem bản thân nổi da gà cả người, cuối cùng vẫn là quyết định ôm Diệp Bạch đi trong phòng tắm tắm rửa.
Tắm sạch sẽ Diệp Bạch rốt cuộc cũng thành thật, lại được Lý Sùng Duyên ôm trở về. Một phen lăm lộn như vậy, trời cũng đã sắp sáng rồi......
Buổi sáng, Lý Sùng Duyên vừa mở mắt, liền phát hiện người bên cạnh không có, anh lập tức ngồi bật dậy, kết quả nhìn lên, hai quả Tiểu Kim trứng bên cạnh gối đầu cũng không có, cái này làm cho Lý lão bản lập tức sợ hãi vô cùng. Ai bảo Diệp Bạch cả ngày đều không khiến người bớt lo chứ, tiền án tiền sự trước kia nhiều lắm rồi.
Lý Sùng Duyên vừa muốn xuống giường, liền nghe được thanh âm Diệp Bạch nói giỡn cùng Thời Quân Tranh ở bên ngoài, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Thì ra là Diệp Bạch tỉnh dậy tương đối sớm, thấy Lý Sùng Duyên quá mệt mỏi nên cũng không kêu anh, một mình bò dậy khỏi giường, nâng hai trứng bảo bảo của cậu đi ra ngoài tìm Thời Quân Tranh chơi.
Thời Quân Tranh thấy Diệp Bạch mới thế mà đã nhiều thêm hai quả trứng, có thể nói là ghen ghét hâm mộ hận, đoạt lấy che ở trong tay không buông tay, nói: "Không biết ấp ra, có phải cũng là đuôi kim sắc hay không nữa."
Diệp Bạch nói: "Tại sao lại không phải là màu sắc khác vậy?"
Thời Quân Tranh nói: "Nhà người khác phỏng chừng có khi sẽ có màu sắc khác, dù sao thì con cái cũng kế thừa hai cha mẹ mà. Nhưng Lý lão bản nhà cậu lại không có đuôi, cậu còn chẳng phải là màu kim sắc hay sao."
Diệp Bạch nói: "Vậy nói không chừng ấp ra là một bảo bảo nhân loại thì sao, không có cái đuôi, chỉ có hai chân."
Thời Quân Tranh bị cậu nói mà sửng sốt, nâng trứng có chút ngẩn người.
Diệp Bạch nói: "Vậy hai quả trứng của tôi phải ấp thế nào đây?"
Thời Quân Tranh liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Ngay cả một vấn đề thường thức như vậy mà cậu cũng không biết."
Diệp Bạch nói: "Tôi đâu có kinh nghiệm chứ, đương nhiên là không biết."
Thời Quân Tranh bị cậu làm cho sặc, nói: "Cái này không cần kinh nghiệm, đây chính là thường thức."
Diệp Bạch hồi tưởng một chút thường thức của mình, nói: "Gà mái ấp trứng đều là ngồi ở bên trên."
Thời Quân Tranh: "......"
Diệp Bạch tiếp tục nói: "Tôi mà ngồi lên trên trứng khẳng định nát liền."
"Tôi còn cho rằng tôi mà không nói là cậu sẽ thật sự ngồi lên trên đó đó." Thời Quân Tranh nói.
Diệp Bạch trợn trắng mắt, nói: "Tôi có ngốc vậy đâu."
Thời Quân Tranh nói: "Cậu thường xuyên làm tức chết người sống như vậy mà."
Thời Quân Tranh kéo Diệp Bạch chạy đến phòng bếp, sau đó chọn một cái bình pha lê lớn đựng hoa quả, lấy ra rửa sạch sẽ, lại đổ đầy hai phần ba nước, cuối cùng bỏ vào trong nước một chút muối, nói: "Bỏ hai quả trứng của cậu vào trong đó đi."
Diệp Bạch che trứng lại, lui ra sau một chút, nói: "Thật là như vậy sao? Vỏ trứng sẽ không bị ngâm nứt sao?"
Thời Quân Tranh tức giận đến dậm chân, nói: "Tôi thật muốn đổ một chén nước này lên đầu cậu luôn quá, cậu rốt cuộc có phải là nhân ngư hay không hả, cư nhiên lại vẫn chưa tin biện pháp của tôi."
Diệp Bạch nửa tin nửa ngờ, nói: "Biện pháp kỳ quái thế." Kì kèo nửa ngày mới đem hai quả trứng bỏ vào trong bình pha lê lớn. Sau đó tiếp nhận bình pha lê, đặt ở trên bàn, cẩn thận nhìn phản ứng của kim trứng.
Hai quả Tiểu Kim trứng tròn xoe, vừa đi vào trong nước liền rất nhanh đã chìm xuống đáy, chẳng qua không đến vài giây, đã giống như sống lại, lại lơ lửng về phía trên, giống như là cá trong bồn tắm ý, vậy mà lại có thể trôi nổi trên dưới ở trong nước.
Diệp Bạch mở to hai mắt, cao hứng nhìn, nói: "Anh xem nè, kim trứng động rồi nha."
"Đại kinh tiểu quái*." Trong miệng Thời Quân Tranh tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng thò lại gần mở to hai mắt ra nhìn. Ấp trứng là vấn đề thường thức của nhân ngư, Thời Quân Tranh biết thì biết, nhưng lại chưa từng tận mắt nhìn thấy bao giờ, lúc này nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc.
Thời Quân Tranh nói: "Đừng quên mỗi ngày đổi nước, đổi xong nước còn phải bỏ thêm muối. Nước phải bảo trì sạch sẽ, không thể có thứ gì khác lẫn lộn vào trong được. Trứng bảo bảo vừa mới ban đầu còn có chút yếu ớt, qua hai ngày biến lớn ra một chút liền sẽ không cần ngâm mình ở trong nước nữa."
"Còn sẽ biến lớn nữa?" Diệp Bạch nói.
Thời Quân Tranh nói: "Sẽ không lớn quá mức, chỉ là hơi hơi mà thôi, nhưng bằng mắt thường vẫn có thể phân biệt ra được."
Diệp Bạch nghiêm túc suy tư nửa ngày, nói: "Anh thật xác định là lớn lên, chứ không phải là bị ai bơm hơi vào à?"
Thời Quân Tranh: "......" Thật đúng là sắp bị Diệp Bạch tức chết rồi.
Diệp Bạch lại hỏi: "Vậy cần bao lâu thời gian thì có thể ấp ra được?"
"Ách......" Thời Quân Tranh gãi gãi đầu, nói: "Cái này không nói rõ ràng được, phải xem đủ loại tố chất của trứng, chậm nhất thì khoảng năm tháng nửa năm là có thể ấp ra."
"Cái gì? Năm tháng nửa năm?" Diệp Bạch mắt choáng váng, nói: "Vậy mà lâu như vậy à."
Thời Quân Tranh nói: "Chờ ấp ra sẽ nhanh hơn, một hai tháng là có thể lớn đến độ như trẻ con nhân loại rồi."
Diệp Bạch hỏi rõ ràng "Cách chăn nuôi Tiểu Kim trứng chính xác" rồi ôm bình pha lê lớn trở về phòng khách. Trước khi đi Thời Quân Tranh còn cố ý dặn dò cậu, lúc bỏ muối vào trong nước, ngàn vạn lần đừng có lộn thành đường, bằng không các trứng bảo bảo nhất định sẽ chết nhăn rằng liền.
Diệp Bạch ôm bình pha lê trở về, Lý Sùng Duyên vừa lúc muốn đi ra ngoài tìm cậu, đúng lúc đối mặt với cậu, liền ngây ngẩn cả người một chút, nói: "Em làm gì vậy?"
Diệp Bạch nói: "Thời Quân Tranh bày em phương pháp ấp trứng."
Lý Sùng Duyên nhướng mày, nói: "Độc đáo đấy nhỉ."
Diệp Bạch đem lời của Thời Quân Tranh đều nói lại một lần cho Lý Sùng Duyên, Lý Sùng Duyên vừa nghe, tính tính, nói: "Thời gian vừa lúc thích hợp luôn. Ấp trứng đến khi đứa nhỏ lớn đến bình thường, không sai biệt lắm thì là bảy tám tháng. Đến lúc đó cũng vừa tầm lúc ngày sinh theo dự kiến của em luôn, vừa lúc có thể ôm hai đứa nhỏ cho ba mẹ anh xem. Chỉ là có một cái phiền toái......"
Diệp Bạch ôm bình pha lê lớn quan sát, nói: "Phiền toái gì nha."
Lý Sùng Duyên từ trên xuống dưới liếc mắt đánh giá cậu một cái, nói: "Bụng em."
Diệp Bạch đã sinh xong hai quả trứng rồi, bụng liền căn bản không thể lớn hơn được nữa. Tính toán thời gian, cậu mang thai cũng đã tầm tầm ba bốn tháng, theo lý mà nói cũng nên bụng to rồi, bằng không không giống, sẽ chọc người hoài nghi. Đặc biệt là bên chỗ Lý tiên sinh cùng Lý thái thái, khẳng định là thời khắc đều chú ý tới bọn họ.
Lý Sùng Duyên mang theo Diệp Bạch cùng hai trứng bảo bảo đáng yêu của bọn họ rời khỏi biệt thự của Thôi Hướng Trung, về đến nhà, sau đó liền bắt đầu kế hoạch "Bụng to".
Diệp Bạch cầm hai cái gối đầu nhỏ mềm mụp, nói: "Ách, em cảm thấy nhét vào trong quần áo thì cũng không có vấn đề, nhưng là lỡ như mà rớt ra thì làm sao bây giờ?"
Lý Sùng Duyên nói: "Cột chắc, hẳn là sẽ không rớt ra đâu, chỉ cần em không nhảy nhót lung tung là ổn. Hơn nữa cũng không cần em ngày nào cũng phải cột, chỉ khi ba mẹ anh đến rồi cột cũng được."
Diệp Bạch căng da đầu gật gật đầu, cư nhiên còn phải giả bụng to.
Lý Sùng Duyên nói: "Cần anh giúp en không?"
Diệp Bạch dùng sức gật gật đầu, nói: "Đương nhiên, trước nay em chưa từng làm qua đâu."
Diệp Bạch cầm quần áo cởi áo trên ra, sau đó đưa một cái gối đầu cho Lý Sùng Duyên, nói: "Em cảm thấy hiện tại buộc một cái gối đầu là đủ rồi, cũng không thể quá lớn được."
"Em vậy mà cũng hiểu được nha." Lý Sùng Duyên cười rộ lên.
Lý Sùng Duyên nhìn phía sau lưng trắng nõn của Diệp Bạch, xương bướm chợt động, còn có độ cong sau cổ bóng loáng, không khỏi có chút ngo ngoe rục rịch. Sau khi Diệp Bạch sinh xong bảo bảo, Thời Quân Tranh nói thân thể của cậu sẽ tương đối suy yếu, cho nên Lý Sùng Duyên đành nhịn vài ngày, tuy rằng Lý Sùng Duyên chẳng nhìn ra Diệp Bạch suy yếu ở chỗ nào cả, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Kết quả nhịn nhiều ngày như vậy, Lý lão bản thật sự là sắp nghẹn hỏng rồi.
Lý Sùng Duyên dứt khoát ném gối đầu lên trên giường, sau đó từ phía sau ôm lấy Diệp Bạch, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái trên vành tai cậu, nói: "Anh xem hẳn là cũng nên cởi cả quần nữa."
Diệp Bạch rụt cổ một chút, cảm giác lỗ tai ngứa muốn chết. Lý Sùng Duyên nói xong cũng lập tức cởi quần cậu, lột sạch người, đè ở trên giường.
Hai người đều nhịn đến không thể nhịn nổi nữa, liền quăng chuyện gối đầu qua một bên. Chờ đến khi lại nhớ ra, trời đã tối rồi.
Diệp Bạch mềm oặt nằm ở trên giường, nói: "Ai nha, còn chưa đổi nước cho các trứng bảo bảo đâu."
Lý Sùng Duyên thấy cậu muốn dậy, liền nói nói: "Để anh đi, em cứ nằm đi."
Diệp Bạch nói: "Cũng không phải là tay chân em không thể động được."
Lý Sùng Duyên cười, vẫn là xuống giường đi đổi nước cho hai Tiểu Kim trứng, nói: "Anh cũng chưa nói là em không thể động, chỉ là sợ em qua loa đại khái làm rớt trứng, hoặc không thì là nhầm muối thành cái khác, vậy không phải là xong rồi sao."
Diệp Bạch phi thường không hài lòng, nói: "Em nào có không đáng tin cậy như vậy chứ."
Lý Sùng Duyên chỉ là cười, không cãi cọ với cậu, cẩn thận đổi xong nước, đứng ở trước ngăn tủ nhìn hai Tiểu Kim trứng đang ngâm nước nửa ngày.
Diệp Bạch thấy anh không trở lại, ở trên giường trở mình, liền nói: "Em cũng muốn xem."
Lý Sùng Duyên ôm bình pha lê qua, đặt ở trên tủ đầu giường. Lúc này Diệp Bạch mới vừa lòng gật đầu, nói: "Anh xem bọn nó có phải là đã lớn chút rồi không? Thời Quân Tranh nói lớn hơn chút là không cần ngâm nước nữa."
Lý Sùng Duyên nói: "Hình như là lớn hơn một vòng, vừa rồi lúc anh đổi nước cũng có cảm giác như thế."
Diệp Bạch nói: "Chờ ngày mai em lại gọi điện thoại hỏi Thời Quân Tranh một chút."
Ngày hôm sau Lý Sùng Duyên đi công ty làm việc, Diệp Bạch gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh, hỏi rõ ràng bước kế tiếp của việc ấp trứng, mới vừa tắt điện thoại, đã nghe thấy có tiếng chuông cửa ở dưới lầu.
Diệp Bạch giật mình một cái, nhảy dựng lên, tâm nói sẽ không phải là mẹ của Lý Sùng Duyên tới chứ? Nhanh chóng chạy đến trên giường đi tìm gối đầu, sau đó bất chấp tất cả mà nhét vào trong quần áo.
Cậu luống cuống tay chân, ngày hôm qua vốn dĩ muốn thực nghiệm một lần, kết quả lại bị Lý Sùng Duyên thực nghiệm đến trên giường luôm, cho nên việc chính vẫn chưa có hoàn thành. Diệp Bạch nhét lung tung rối loạn, một cái gối đầu hơi mỏng, lại bị cậu nhét thành ra hiệu quả mười tháng, quả thực là không đành lòng nhìn, bụng vẫn cứ dị dạng......
Người hầu ở dưới lầu nói: "Diệp thiếu gia, là người đưa nhẫn tới, ngài mau xuống dưới nhìn một chút đi."
Cái tay đang nhét gối của Diệp Bạch dừng lại, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện nhẫn đính hôn rồi. Thì ra không phải là mẹ Lý Sùng Duyên à, cậu há miệng thở to một hơi, lôi gối đầu ra ném lên trên giường, cầm thẻ của Lý Sùng Duyên liền chạy như bay nhanh xuống lâu.
Người hầu cũng không biết Diệp thiếu gia đã sinh xong rồi, thấy cậu chạy nhanh như vậy, hoảng sợ, nhanh chóng nói: "Diệp thiếu gia ngài không nên chạy đâu, té ngã thì đứa nhỏ làm sao bây giờ."
Nhận lấy hộp nhẫn, Diệp Bạch mở cái hộp nhỏ ra, liền nhìn thấy hai chiếc nhẫn lóe sáng ở bên trong, quả thực là lóe mù mắt người. Rõ ràng kiểu dáng so với lần trước bọn họ chọn cũng không có gì khác nhau quá lớn, nhưng mà chi tiết lại tuyệt đối không giống nhau, hơn nữa kim cương mặt trên cũng không giống, thế nhưng lại làm trước mắt sáng ngời lên, không khỏi tán thưởng một câu, giá cả không giống nhau quả nhiên là hàng không giống nhau.
Diệp Bạch vừa lòng quét thẻ, nhận lấy hai cặp nhẫn đôi, sau đó vô cùng cao hứng mà cầm cái hộp nhỏ trở về phòng.
Diệp Bạch đeo nhẫn lên tay thử thử, phi thường thích hợp, quả nhiên lóe sáng hơn so với nhẫn cầu hôn của Lý Sùng Duyên. Chẳng qua mặc kệ giá cả hai chiếc nhẫn như thế nào, cậu cũng đều rất thích.
Diệp Bạch thử xong liền gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên, nói: "Nhẫn tới rồi, đẹp lắm á, anh trở về nhớ rõ thử một lần nhé."
Lý Sùng Duyên nói: "Anh đã biết, vừa rồi mẹ anh còn gọi điện thoại hỏi anh nhẫn đã tới chưa, nếu cảm thấy không hài lòng thì chọn lại lần nữa."
Diệp Bạch nói: "Đã phi thường phi thường vừa lòng rồi, không cần lại mua nữa đâu, quá lãng phí."
Lý Sùng Duyên bị cậu chọc cười, nói: "Em thích là được."
Lý Sùng Duyên dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Anh còn muốn nói cho em một tin tức."
"Cái gì?" Diệp Bạch thấy anh nói nghiêm túc, có một loại dự cảm không tốt.
Lý Sùng Duyên nói: "Lúc mẹ anh gọi điện thoại tới đây còn nói một việc khác nữa. Nói là sắp tới tiệc đính hôn của chúng ta rồi, cho nên bảo anh đưa em về Lý gia ăn một bữa cơm, như vậy mới có thể chính thức giới thiệu em cho người trong nhà được."
"Lại là gia yến?" Diệp Bạch vẻ mặt đưa đám, nói: "Trước đó không lâu không phải mới đi qua rồi sao."
Lý Sùng Duyên nói: "Đích xác, nhưng ý nghĩa thì khác nhau."
Diệp Bạch nói: "Không cần để ý chi tiết đâu......"
Lý Sùng Duyên nói: "Lần này đi qua, em cần phải cột gối đầu đó, phải giả trang cho giống một chút, đừng có để lòi. Chẳng qua anh tin tưởng bảo bối nhi nhà ta chính là phái kỹ thuật diễn mà, kỹ thuật diễn tuyệt đối vượt qua được thử thách."
Diệp Bạch không còn lời nào để nói, cậu không tin bản thân có cái gì mà kỹ thuật diễn đâu, trước nay cậu cũng chưa từng diễn bà mẹ mang thai bao giờ nha, đừng nói là diễn, thậm chí còn chưa từng gặp qua bà mẹ mang thai, hoàn toàn không biết gì hết.
Diệp Bạch mày ủ mặt ê, tắt điện thoại liền mở máy tính ra, bắt đầu lên mạng tìm kiếm về các loại thường thức cùng những việc cần chú ý của bà mẹ mang thai, sau đó in xuống một chồng thật dày. Lúc người hầu đi lên thu dọn phòng, còn tưởng rằng Diệp thiếu gia lôi ra một đống tạp chí báo chí rác rưởi muốn bán cơ......
Diệp Bạch xem những điều bà mẹ mang thai cần biết cả ngày, học đủ bảy tám phần.
Thì ra là người mang thai thích ăn đồ chua ngọt. Cái này cũng không khó, thịt thăn chua ngọt cá sóc quế xào cà chua linh tinh bản thân cậu vốn dĩ đã thích ăn rôi.
Người mang thai sẽ có phản ứng nôn nghén, thường xuyên vô cớ mà buồn nôn nôn mửa. Diệp Bạch cảm thấy cái này cũng không khó, không phải không có việc gì thì lại che miệng là xong à.
Sau đó chính là bụng to, cái này khó nhất, không thể để gối đầu bị rơi xuống được.
Diệp Bạch học xong bài, Lý Sùng Duyên cũng vừa trở lại.
Lý lão bản vào cửa, liền nhìn thấy một bàn toàn đồ chua ngọt trong nhà ăn, tức khắc cảm thấy còn chưa ăn đã ngọt muốn chảy nước luôn rồi.
Diệp Bạch đi xuống, nói: "Anh về rồi à, có muốn thử nhẫn trước đã không?"
Lý Sùng Duyên nói: "Không cần vội, ăn cơm trước đi, thời gian không còn sớm nữa."
Diệp Bạch gật gật đầu, an vị xuống, sau đó cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.
Lý Sùng Duyên nâng đũa lên, gắp một ngụm cá sóc quế, ăn ngọt không chịu được, kết quả gặm một ngụm bánh sơn tra* bên cạnh thì lại chua không chịu được. Nuốt hai miếng xong, Lý Sùng Duyên liền cảm thấy ngọt đến nóng ruột, muốn tìm cái gì đó giảm bớt, liền gắp một khối xương sườn, lập tức nhíu mày, sao bên trong lại bỏ dưa chua nữa vậy, dưa chua hầm xương sườn......
*Sơn tra: bên ta hình như gọi là táo mèo
Diệp Bạch thích ăn chua ngọt, thế nên ăn cực kỳ ngon lành.
Lý Sùng Duyên nói: "Đồ ăn hôm nay sao lại làm đặc biệt thế này vậy."
Diệp Bạch hỏi: "Anh không thích?"
Lý Sùng Duyên nói: "Khẩu vị có điểm nặng quá sức."
Diệp Bạch gật gật đầu nói: "Bởi vì đều là chua ngọt mà."
Lý Sùng Duyên vừa lại muốn mở miệng, liền thấy Diệp Bạch đột nhiên bịt miệng lại nhíu mày, bộ dáng rất khó chịu. Không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à? Có phải ngày hôm qua bị cảm lạnh không?"
Diệp Bạch lắc lắc đầu, buông tay như người không có việc gì tiếp tục ăn cơm. Sau đó không đến hai phút đã lại bưng kín miệng.
Lý Sùng Duyên nói: "Có phải là bị cảm rồi không, bảo người rót một ly nước ấm cho em nhé."
Lúc này Diệp Bạch lại buông đũa xuống, nghiêm trang nhìn Lý Sùng Duyên, nói: "Vì cái gì anh lại nói em bị cảm chứ?"
Lý Sùng Duyên không khỏi duỗi tay đi dán lên cái trán cậu, nói: "Chẳng lẽ là phát sốt?"
Diệp Bạch tức giận đập rớt tay anh, nói: "Anh không cảm thấy là em đang buồn nôn nôn khan sao? Nôn nghén đó."
Lý Sùng Duyên có điểm phát ngốc, nôn nghén? Diệp Bạch lại có rồi? Thế này cũng quá nhanh rồi đó, từ sau khi Diệp Bạch sinh xong, hôm qua bọn họ mới làm......
Diệp Bạch đương nhiên là không nhanh như vậy đã có rồi, chỉ là đang nghiêm túc học tập những điều bà mẹ mang thai phải biết mà thôi.
Lý Sùng Duyên nghe cậu nói rõ tiền căn hậu quả, chỉ cảm thấy não co rút lại.
Diệp Bạch nói: "Em diễn còn giống sao?"
Lý Sùng Duyên nói: "Rất giống. Chờ ngày về ăn gia yến, em đừng có quên mất tiêu là được."
Diệp Bạch bị anh nói như vậy, liền có chút khẩn trương, nói: "Em muốn luyện tập một chút nữa."
Sau đó trong quá trình một bữa cơm, Diệp Bạch ở bên cạnh Lý Sùng Duyên che miệng ít nhất là hơn mười lần. Lý Sùng Duyên chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương của mình càng lúc càng nhảy dữ dội hơn.
Diệp Bạch che miệng xong một lần cuối cùng, bỗng nhiên lại đứng lên, một hồi sau mới cầm một ly nước trở về. Lý Sùng Duyên buồn bực, nói: "Làm gì nữa đó?"
Diệp Bạch nói: "Phỏng chừng là ăn chua ngọt nhiều quá, dạ dày nao nao không thoải mái lắm."
Lý Sùng Duyên: "......"
Bữa ăn này cực kỳ lăn lộn, ăn xong cơm rồi hai người liền lên lầu. Lý Sùng Duyên đi phòng tắm tắm rửa, Diệp Bạch liền mang cái hộp nhỏ đựng nhẫn ra, sau đó chờ Lý Sùng Duyên đi ra đưa cho anh nhìn.
Lý Sùng Duyên từ trong phòng tắm ra tới, cảm thấy buổi tối ăn quá nhiều đồ chua ngọt rồi, một đoạn thời gian gần đây khỏi cần phải ăn đồ chua ngọt gì nữa......
Diệp Bạch nhìn thấy Lý Sùng Duyên ra, liền lăn trên giường vài vòng, nằm bò giơ tay vẫy vẫy gọi, nói: "Mau tới mau tới, cho anh xem nhẫn nè."
Lý Sùng Duyên đi qua, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ một cái trên mông cậu, nói: "Không tắm rửa đã lên giường, mau đi tắm đi."
Diệp Bạch không tình nguyện, chẳng qua vẫn chỉ đành buông hộp nhẫn nhỏ ra, bò dậy đi phòng tắm tắm rửa. Lúc tắm, thuận tiện mang thao cả bình pha lê, mang hai viên Tiểu Kim trứng đi chơi theo.
Lý Sùng Duyên nhặt cái hộp nhẫn nhỏ bị ném ở trên giường lên, mở ra nhìn nhìn, nhẫn quả nhiên là đẹp hơn chút so với nhẫn mà bọn họ chọn, chẳng qua có đẹp mấy thì cũng không kinh diễm được Lý lão bản, chỉ cảm thấy cũng chỉ như vậy thôi. Lý Sùng Duyên lấy một chiếc ra, sau đó tháo chiếc nhẫn vốn dĩ vẫn mang trên tay, là cái mà Diệp Bạch đã tặng xuống, muốn thay nhẫn mới thử xem kích cỡ có hợp hay không.
Lý Sùng Duyên mới vừa tháo nhẫn của Diệp Bạch xuống, liền cảm thấy trước mắt hơi nhoáng lên, tựa hồ có một loại cảm giác mỏi mệt thổi quét qua, "Đinh" một tiếng, nhẫn liền rơi xuống đất, còn lăn hai vòng, rớt xuống dưới giường.
*Editor: Hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề há há!!!!
"Em tắm xong rồi." Diệp Bạch tắm rửa thần tốc, ôm bình pha lê chạy ra, nói: "Mau xem mau xem, hôm nay là em đổi nước cho các Tiểu Kim trứng đó, khẳng định là không đổ sai, chỉ bỏ một muỗng nhỏ muối thôi. Không tin anh nếm thử đi."
Lý Sùng Duyên vốn là muốn xoay người nhặt lại nhẫn, nhưng lại bị Diệp Bạch chạy ra nháo như vậy, liền quên khuấy mất, bất đắc dĩ nói: "Lại hồ nháo nữa." Cư nhiên lại bảo anh đi nếm nước ngâm trứng.
Diệp Bạch nói: "Hôm nay em gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh, hắn nói lại ngâm hai ngày, sau đó liền có thể không cần ngâm nữa."
Lý Sùng Duyên gật gật đầu, không biết vì cái gì, lại đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt, an vị ở trên giường, nói: "Quấy xong rồi, lại đây ngủ đi."
Diệp Bạch cẩn thận đặt bình pha lê lên trên tủ đầu giường, sau đó liền chạy đến bên người Lý Sùng Duyên, nhảy lên giường, vén chăn lên chui vào, nói: "Thử nhẫn chưa?"
Lý Sùng Duyên cầm lấy chiếc nhẫn đính hôn kia, đoe lên trên tay, rất thích hợp, nói: "Kích cỡ vừa vặn." Sau đó liền lại tháo xuống đặt lại trong hộp.
Diệp Bạch vừa lòng gật đầu một cái, liền chui vào trong lòng ngực Lý Sùng Duyên, còn củng củng, làm cho cằm Lý Sùng Duyên đặc biệt ngứa, nói: "Ngủ đi."
Lý Sùng Duyên còn muốn đi nhặt chiếc nhẫn phía dưới giường lên, chẳng qua Diệp Bạch ôm eo anh, Lý Sùng Duyên lại cảm thấy rất mệt, liền lười đi nhặt nữa, nghĩ dứt khoát sáng mai hẵng nhặt cũng được.
Một giấc này vừa ngủ liền đến hừng đông, Diệp Bạch xoa xoa đôi mắt, lật người, bỗng nhiên liền sờ đến một vật nóng hầm hập, mở mắt ra nhìn lên, Lý Sùng Duyên cư nhiên vẫn còn đang nằm bên người mình. Diệp Bạch nghĩ thầm thời gian khẳng định là vẫn còn rất sớm, bằng không sao Lý Sùng Duyên vẫn còn chưa đi công ty chứ? Ngày thường lúc mình tỉnh lại, Lý Sùng Duyên đều đã không một tiếng động mà rời đi rồi.
Bên người còn có người, nóng hầm hập, Diệp Bạch cảm thấy thật sự là quá tốt, buổi sáng có chút lạnh, mỗi lần cậu đều lười đến không muốn vươn tay ra lấy điều khiển điều hòa, chỉ có thể súc trong ổ chăn, lúc này liền gắt gao dựa vào Lý Sùng Duyên, còn không thành thật củng a củng cọ a cọ.
Lý Sùng Duyên không biết vì cái gì, hôm nay lại cảm giác vẫn rất buồn ngủ, buổi sáng bình thường anh đều từ rất sớm đã tự nhiên tỉnh rồi, hôm nay lại rất khác thường cảm thấy cực buồn ngủ. Chẳng qua Diệp Bạch bên người không thành thật, cứ cọ loạn trên người anh, quả thực chính là đốt lửa, vừa mới sáng sớm rất nhạy cảm, kết quả cọ chưa được hai cái, anh liền nổi lên phản ứng.
Lý Sùng Duyên không thể nhịn được nữa, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy đồng hồ trên tường, cư nhiên đã hơn 8 giờ rồi, bình thường lúc này anh đều đã ăn sáng xong chuẩn bị ra cửa đi công ty rồi.
Lý Sùng Duyên tâm nói có phải là do ngày hôm qua ăn nhiều đồ chua ngọt quá, cho nên bị bệnh không ta? Bởi vì thân thể không thoải mái, hôm nay Lý Sùng Duyên liền không định đi công ty nữa, ở nhà bồi Diệp Bạch một ngày.
Anh duỗi tay kéo Diệp Bạch không thành thật vào trong lòng, tay đáp ở phía sau lưng cậu, sau đó từ dưới vạt áo ngủ của cậu chui đi vào, nhẹ nhàng vuốt ve một hồi trên phía sau lưng trơn bóng, cảm thấy tuy rằng còn có chút mệt, chẳng qua sáng sớm như vậy cũng rất không tồi.
Diệp Bạch rầm rì một tiếng, không chịu nổi quấy nhiễu này, ngược lại càng cọ vài cái trong lòng Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên nào chịu được, cảm thấy rốt cuộc nhịn không nổi nữa, xoay người một cái liền đè Diệp Bạch ở dưới thân mình.
Diệp Bạch "Ân" ngâm rên một tiếng, lại không muốn tỉnh lại, liền nhíu nhíu mày, mơ mơ màng màng.
Lý Sùng Duyên lôi kéo dây lưng áo ngủ của cậu, Diệp Bạch liền toàn thân trần trụi hiện ra ở trước mặt anh, thị giác bị kích thích không nhỏ.
Diệp Bạch cảm giác trên môi tê tê ngứa ngứa, cậu lắc lắc đầu, lại cảm giác được trên cổ có chút đau đớn, ngay sau đó lại dời đi xuống, toàn thân đều rất kỳ quái, thật cứ như là có con rận cắn vậy. Sau đó bỗng nhiên cảm giác một trận trời đất quay cuồng, cậu hình như trở mình, mặt úp sấp trên giường, làm cho cậu hô hấp có chút không thông thuận. Ngay sau đó liền có một vật rất nặng đè ở trên lưng cậu.
Diệp Bạch bắt đầu làm một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy bản thân luyện võ, đang luyện tập Trọng Kiếm, không biết làm sao lại tự dưng té ngã một cái, cư nhiên lại bị Trọng Kiếm đè. Bình thường mà nói, một cây Trọng Kiếm chẳng là gì cả đối với Diệp Bạch, chỉ là hôm nay cảm giác Trọng Kiếm phá lệ nặng, đè trên người cậu không thể dời đi nổi.
Diệp Bạch sốt ruột tỉnh lại, mở to mắt, bỗng nhiên liền cảm thấy một trận khoái cảm thổi quét phía trên đỉnh, không nhịn được mà kinh hô một tiếng. Lý Sùng Duyên đè ở trên lưng cậu, cười nhẹ một tiếng, nói: "Cuối cùng em cũng tỉnh."
Diệp Bạch nửa ngày vẫn chưa phản ứng kịp, nói: "Đều đã 8 giờ rưỡi rồi, sao anh vẫn còn chưa đi, hôm nay lại muốn làm nữa thế."
Lý Sùng Duyên nói: "Ai bảo mới sáng sớm đã không thành thật, cứ đốt lửa khắp nơi trong lòng anh."
Diệp Bạch bị Lý Sùng Duyên khiêu khích cũng cảm thấy thoải mái cực kỳ, đơn giản là nằm mềm oặt, tùy ý Lý Sùng Duyên đùa nghịch cậu.
Hai người lăn lộn hai lần, Lý Sùng Duyên liền nói: "Mang em đi tắm rửa."
Diệp Bạch gật gật đầu, duỗi tay vươn người, nói: "Được nha."
Lý Sùng Duyên xuống giường, đi xả nước trước, sau đó trở về bế Diệp Bạch lên quay lại phòng tắm. Anh rõ ràng cảm giác được cảm giác mỏi mệt ngày hôm qua vẫn chưa có có khôi phục lại, cảm giác ôm Diệp Bạch không giống ngày thường, thiếu chút nữa là ôm không nổi phải ném văng Diệp Bạch đi.
Vào phòng tắm, Diệp Bạch lại không thành thật, vốn dĩ nếu như Lý lão bản vẫn mang theo "Nhẫn bổ thận đỉnh cấp", liền sẽ lại ăn sạch sẽ Diệp Bạch ở trong phòng tắm, chẳng qua lúc này chiếc nhẫn kia vẫn còn đang nằm ngáp dưới giường cơ.
Diệp Bạch nằm ở trong bồn tắm, bị Lý Sùng Duyên sờ tới sờ lui, liền cảm thấy không an phận, duỗi tay chủ động ôm lấy bả vai Lý Sùng Duyên, nói: "Em thật khó chịu."
Lý Sùng Duyên tự tắm rửa cho cậu, nói: "Đừng vặn loạn."
Diệp Bạch không nghe, vẫn như cũ dán ở trên người Lý Sùng Duyên loạn cọ qua cọ lại, kết quả liền cọ cho Lý Sùng Duyên nổi lửa lên.
Hai người lại lăn lộn một phen ở trong phòng tắm, lần này kết thúc, Lý Sùng Duyên cảm nhận được có chút mệt mỏi.
Diệp Bạch lại vẫn còn tinh thần phấn chấn, nói: "Chúng ta không tiếp tục sao?"
Lý Sùng Duyên: "......"
Lý Sùng Duyên hỏi: "Sao hôm nay tinh thần em lại tốt thế?"
Diệp Bạch nói: "Không có nha, là anh hôm nay không thích hợp mới đúng, nhanh như vậy đã lại không được rồi."
Không được không được không được......
Sắc mặt Lý lão bản tái thanh, một phen ôm người ra khỏi bồn tắm, sau đó mang về phòng ngủ, ném người ướt dầm dề lên trên giường, áp lên, nói: "Xem ai hôm nay không được."
Chờ đến khi bọn họ thật sự lăn lộn đủ rồi, Diệp Bạch ngã xuống trên giường ngủ tiếp. Lý Sùng Duyên chỉ cảm thấy thân thể mỏi mệt, khẳng định là gần đây vội làm việc bận quá mức, phải hảo hảo nghỉ ngơi một đoạn thời gian, bằng không thật sẽ lực bất tòng tâm mất. Dứt khoát liền bồi Diệp Bạch cùng ngủ một hồi.
Diệp Bạch dậy, nhìn Lý Sùng Duyên còn đang ngủ, liền mặc quần áo tự mình chạy xuống dưới lầu đi ăn cơm. Chờ ăn cơm xong rồi, Diệp Bạch bắt đầu ăn không ngồi rồi, Lý Sùng Duyên cư nhiên vẫn chưa có dậy, hôm nay cũng chả biết bị làm sao nữa.
Chẳng lẽ thật sự là không được?
Diệp Bạch nghĩ, có thể nào là do dược hiệu bổ thận lần trước đã qua rồi không?
Diệp Bạch chạy vào phòng, nhỏ giọng quay cuồng, lôi hết mấy thứ bổ thận lần trước đã mua ra, nói: "Cái nào hiệu quả tốt ta?"
Lúc Lý Sùng Duyên tỉnh ngủ Diệp Bạch đã không còn ở bên người, anh rời giường thay xong quần áo, sau đó liền đi rửa mặt. Rửa mặt đi ra, giơ tay vừa thấy, trên ngón tay trống không, nhanh chóng đến bên mép giường khom lưng sờ một chút, nhặt chiếc nhẫn kia một lần nữa mang lên.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Sùng Duyên cảm thấy vừa mang chiếc nhẫn này lên, tinh thần bỗng nhiên lại khôi phục. Anh không khỏi nhìn nhẫn trên tay nhiều thêm vài lần, cảm thấy rất kỳ quái.
Ngay tại thời điểm Lý lão bản đang xuất thần, lơ đãng thoáng nhìn qua trên tủ đầu giường, tức khắc mặt lại xanh.
Diệp Bạch lôi một đống bổ thận đặt ở trên tủ đầu giường, bày đầy ra chỉnh chỉnh tề tề, còn viết một tờ giấy nhỏ dán lên trên đó.
—— thử uống thuốc trước đã
Lý Sùng Duyên tức giận đến sắc mặt xanh mét, trực tiếp mở cửa đi xuống lầu bắt Diệp Bạch.
Trong nhà có người tới, thì ra là Lý Nam Dịch, Diệp Bạch đang nói chuyện với Lý Nam Dịch ở dưới lầu, hai người cười "Ha ha ha" không ngừng, không biết là đang nói cái gì.
Lý Sùng Duyên đi xuống, hỏi: "Diệp Bạch, vừa rồi em đã làm cái gì?"
Diệp Bạch chớp chớp mắt, nói: "A? Không có gì nha?"
Lý Sùng Duyên ý vị không rõ cười một tiếng, ngay trước mặt Lý Nam Dịch liền khiêng Diệp Bạch lên, nói: "Về phòng, anh cho em biết rốt cuộc đã làm sai cái gì."
Lý Nam Dịch nhìn thấy tư thế này, nhanh chóng phất phất tay, vui sướng khi người gặp họa nói với Diệp Bạch: "Các anh đi nhé đi nhé, không cần tiễn em đâu, em cũng nên trở về rồi."
Diệp Bạch kêu Lý Nam Dịch hai tiếng, kết quả Lý Nam Dịch thấy chết mà không cứu, liền cứ như vậy mà rời đi. Cậu bị Lý Sùng Duyên khiêng vài bước đi lên lầu, sau đó lại bị ném ở trên giường.
Diệp Bạch bỗng nhiên cảm thấy không tốt lắm, sao Lý Sùng Duyên cứ một hồi thì ôn nhu một lát sau lại khai hỏa toàn bộ khí tràng quỷ súc thế vầy nè, tỷ như hiện tại...... Quả thực là tư thế muốn lột da rút gân cậu ăn sạch vào trong bụng mà.
Lý Sùng Duyên chỉ vào bổ thận trên tủ đầu giường, nói: "Biết sai rồi?"
Diệp Bạch nháy mắt liền biến thành bảo bảo ngoan, tội nghiệp gật đầu, nói: "Em, em cũng là vì tốt cho anh nha......"
"Cái gì?" Lý Sùng Duyên uy hiếp cúi đầu, nói: "Anh không nghe rõ. "
Diệp Bạch lập tức sửa miệng, nói: "Em nói...... Em chỉ là nhất thời hồ đồ......"
Lý Sùng Duyên cười một tiếng, nói: "Phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt."
Lý lão bản đã mang theo nhẫn thật là khai hỏa toàn bộ khí tràng quỷ súc, làm Diệp Bạch làm đến chết đi sống lại, lăn lộn đến toàn thân bủn rủn không nhúc nhích nổi.
Trong lòng Diệp Bạch hối hận muốn chết, tâm nói không bao giờ được phép nói Lý Sùng Duyên không được nữa, bằng không Lý Sùng Duyên sẽ phát bệnh luôn.
Lý Sùng Duyên làm người thành bảo bảo mềm mại dễ bảo, Diệp Bạch liền thành thật lại bắt đầu ngủ nướng.
Lý Sùng Duyên cảm thấy tinh thần bản thân đặc biệt tốt, không có mỏi mệt như buổi sáng nữa. Anh duỗi tay nhìn nhẫn trên ngón tay, tuy rằng cảm thấy thực thần kỳ không thể tưởng tượng nôi, nhưng vẫn cảm thấy công hiệu của chiếc nhẫn này thật đúng là không tệ.
Diệp Bạch lại tỉnh lại, đã là buổi chiều, nằm liệt trên giường không muốn đứng dậy, nói: "Anh lăn lộn em đến hỏng luôn rồi, em không muốn xuống giường ăn cơm nữa, anh mau đi mang cơm tới đây uy em ăn ngay."
Lý Sùng Duyên không lay chuyển được cậu, nói: "Thành thật nằm đó, anh đi bưng lên, đừng có lại giở trò xấu gì nữa đó."
Lý Sùng Duyên đi xuống lầu, Diệp Bạch liền ở trên giường quay cuồng, sau đó nhảy xuống bế bình pha lê lên trên giường, ghé vào trên gối quan sát hai viên kim trứng trong nước.
Hai viên Tiểu Kim trứng đều trưởng thành hơn một chút, Diệp Bạch vẫn luôn cho rằng khẳng định là bị bọt nước làm nở ra. Mặt ngoài kim trứng trơn bóng, bề ngoài phản xạ ra ánh sáng màu kim loại, ánh vàng rực rỡ đặc biệt đẹp. Kim trứng phủ trong tay nóng hầm hập, tuy rằng cảm giác chỉ cao hơn một chút so với nhiệt độ cơ thể, nhưng cư nhiên lại làm cho nước ngâm cũng nóng hầm hập luôn.
Diệp Bạch đang nhìn đến cao hứng, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, không giống như là của Lý Sùng Duyên, ngược lại giống như là người hầu chạy lên đây.
Diệp Bạch có chút kỳ quái, người hầu bình thường đều sẽ không lên trên lầu, ngoại trừ lúc muốn quét tước vệ sinh. Chẳng qua những lúc đó đều sẽ nói rõ thời gian với Diệp Bạch trước.
Quả nhiên, liền nghe thấy tiếng người hầu chạy đến gõ cửa. Người hầu đè thấp thanh âm, nói: "Diệp thiếu gia, Diệp thiếu gia, Lý thái thái tới, đã vào cửa rồi, Lý tiên sinh bảo ngài nhanh chóng chuẩn bị đi."
"Cái gì?" Diệp Bạch cả kinh nhảy dựng lên, kết quả liền nghe "Rầm" một tiếng, bình pha lê trong lòng cậu bị nghiêng đổ, nước muối tràn đầy bên trong lập tức bị hất ra xuống trên giường, "Soạt soạt" hai tiếng, hai viên kim trứng lăn qua lăn lại trong bình pha lê.
Diệp Bạch đỡ trán, nhanh chóng đỡ bình pha lê lên, đáng tiếc bên trong đã chỉ còn lại có một chút nước, tất cả đều cống hiến cho chăn hết. Cũng may hai viên Tiểu Kim trứng đặc biệt cứng rắn, hoàn toàn không có bị thương.
Di
Ở ngoài cửa Lý Sùng Duyên nghe được "Loảng xoảng" một tiếng, tựa hồ là thứ gì đó bị đổ. Hắn gõ gõ cửa, gọi: "Diệp Bạch? Làm sao vậy?"
Diệp Bạch lần đầu tiên gặp phải loại cảm giác đau đến không thốt lên nổi một tiếng này, ở trong trò chơi giá trị vũ lực của cậu cực cao, chưa từng bị thương lần nào. Cậu nghe được Lý Sùng Duyên đang lêu mình, chỉ là trong đầu mơ hồ, cư nhiên lại phản ứng không kịp, hé miệng nhưng giọng nói lại mắc nơi cổ họng không ra nổi, làm cho Diệp Bạch ra một thân mồ hôi lạnh.
Lý Sùng Duyên cảm thấy có chút không quá thích hợp, gõ cửa Diệp Bạch cũng không đáp lại, nhanh chóng lấy ra di động gọi điện thoại cho Diệp Bạch. Đằng sau cửa truyền ra tiếng chuông di động của Diệp Bạch, nhưng lại không có người nhận.
Lúc này Lý Sùng Duyên mới nóng nảy, vừa vặn có người phụ trách đi ngang qua từ bên cạnh, Lý Sùng Duyên lập tức giữ chặt người lại nói: "Chìa khóa phòng thay quần áo ở nơi nào? Tôi muốn mở cửa."
Người phụ trách nhìn sắc mặt Lý lão bản đen dọa người, một câu dư thừa cũng không dám nói, lập tức chạy đi tìm chìa khóa, chạy thở hồng hộc, đưa chìa khóa đến trong tay Lý Sùng Duyên.
Người phụ trách nói: "Lý tiên sinh, còn cần hỗ trợ gì không?"
Lý Sùng Duyên vẫy vẫy tay, nói: "Không có việc gì." Bảo người phụ trách rời đi.
Chờ người phụ trách đi rồi, lúc này Lý Sùng Duyên mới mở cửa ra, đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy bộ dáng Diệp Bạch biến thành nhân ngư, ngã xuống bên cạn giá quần áo, như là ngất đi rồi. Lý Sùng Duyên liền hai bước chạy qua đó, ôm người vào trong lòng ngực, kêu: "Diệp Bạch? Diệp Bạch?"
Diệp Bạch đau đến hôn mê bất tỉnh trong nháy mắt, cái gì cũng không biết, nhưng khoảng thời gian này hẳn là cũng không dài, cảm giác phỏng chừng là ngay cả nửa phút cũng chưa đến. Diệp Bạch mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác xương cốt của mình cứ như là bị người rút đi hết sạch, trên người một chút sức lực cũng không có, mà dán ở đuôi cá của cậu, tựa hồ đang có một thứ nóng hầm hập.
Diệp Bạch cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đuôi cá lớn kim sắc đang nửa đè nặng một đồ vật, cậu dùng hết toàn lực xê dịch cái đuôi, đồ vật kia rốt cuộc cũng bị lộ ra rõ ràng, vậy mà lại là một quả kim trứng tròn xoe, giống nhau y như đúc Tiểu Kim trứng trong hệ thống triển lãm 3D của màn hình điều khiển, phi thường lập loè, nằm trơ trọi trên sàn, thật sự chỉ lớn bằng quả trứng gà.
Diệp Bạch còn chưa kịp duỗi tay nâng kim trứng lên, cửa phòng đã mở ra, Lý Sùng Duyên đầy mặt sốt ruột chạy vào, ôm lấy Diệp Bạch mềm oặt vào trong ngực.
Diệp Bạch muốn duỗi tay đi nhặt quả kim trứng kia, chỉ là không sử dụng được sức lực, môi run lên nửa ngày, mới dùng thanh âm như muỗi kêu nói: "Nơi đó......"
Lý Sùng Duyên ôm cậu, cảm giác được Diệp Bạch ra thật nhiều mồ hôi, trên người lạnh băng băng, anh không khỏi lo lắng muốn chết. Diệp Bạch vừa lên tiếng, anh lập tức cúi đầu đi nhìn, liếc mắt một cái liền thấy được quả trứng nhỏ kim sắc kia.
Trái tim Lý Sùng Duyên mãnh liệt nhảy hai cái, thật cẩn thận duỗi tay cầm lấy Tiểu Kim trứng lên. Kim trứng quá nhỏ, so với trứng gà cũng chẳng khác gì mấy, Lý Sùng Duyên chỉ sợ dùng một chút lực liền sẽ làm vỏ trứng vỡ vụn, cho nên động tác cẩn thận không thể lại cẩm thận hơn được nữa.
Tiểu Kim trứng vào tay, tức khắc có thể cảm giác được một cổ hơi thở ấm áp, tựa hồ là đang chứng minh rằng nó đang sống sờ sờ. Lý Sùng Duyên phủ Tiểu Kim trứng vào trong lòng bàn tay, trong lòng một trận kích động cùng hưng phấn, đưa tới trước mặt Diệp Bạch, nói: "Rất ấm áp."
Diệp Bạch không có sức lực, không thể nói chuyện nổi, nghiêng đầu liền hôn mê đi trong lòng Lý Sùng Duyên.
Lý Sùng Duyên hoảng sợ, cẩn thận nhìn lên mới biết được Diệp Bạch chỉ ngủ mất, nhanh chóng cởi áo khoác bao lại cái đuôi của Diệp Bạch. Sau đó gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh, bảo Thời Quân Tranh "Kinh nghiệm mười phần" chạy tới hỗ trợ.
Thời điểm Thời Quân Tranh nhận được điện thoại thì đang ăn cơm, di động vừa cầm tới, liền nghe Lý Sùng Duyên nói: "Diệp Bạch sinh rồi, hiện tại đã hôn mê, cậu lập tức lại đây một chút đi."
Cơm đang nhai một nửa của Thời Quân Tranh lập tức bị phun ra hết, sặc sụa đến khó chịu cực kỳ, nói: "Sinh, sinh rồi? Cứ vậy mà sinh à! Các anh đang ở nơi nào, tôi lập tức qua đó ngay!"
Lý Sùng Duyên nghĩ nghĩ, nói: "Vẫn là tôi mang Diệp Bạch qua tìm cậu thì hơn, biệt thự của Thôi Hướng Trung cách chỗ này cũng tương đối gần, ở đoàn phim quá nguy hiểm."
Cũng may Thôi Hướng Trung đang ngồi ở bên cạnh hắn, không có ngồi đối diện hắn, bằng không một ngụm cơm kia sẽ không bị lãng phí rồi......
Thời Quân Tranh tắt điện thoại, không ăn cơm nữa, một ngụm cũng ăn không vô, đi tới đi lui qua lại ở trong phòng khách, lo lắng duỗi cổ nhòm ra ngoài cửa.
Thôi Hướng Trung nói: "Em thành thật ngồi xuống đi, bọn họ một lát nữa sẽ tới thôi."
Nhưng Thời Quân Tranh ngay cả một khắc cũng an tĩnh được nổi, kích động nói: "Tôi khẩn trương mà."
Thôi Hướng Trung cười, nói: "Cũng đâu phải là em sinh con, em khẩn trương cái gì?"
"Phi." Thời Quân Tranh trừng y.
Thôi Hướng Trung nói: "Không bằng ngày sau em cũng sinh cho anh mấy đứa đi."
"Thôi Hướng Trung đại gia anh." Thời Quân Tranh cả giận: "Anh đừng có mà nghe Diệp Bạch nói hươu nói vượn."
Lý Sùng Duyên tắt điện thoại, lại gọi điện thoại cho bảo tiêu, bảo bảo tiêu chạy xe tới đây, chạy đến cửa phòng thay quần áo, như vậy ôm lấy Diệp Bạch đi ra ngoài cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy.
Lý Sùng Duyên cẩn thận đem Tiểu Kim trứng đặt ở trong túi áo, bảo đảm sẽ không bị áp hư, lúc này mới ôm ngang Diệp Bạch lên, chuẩn bị ôm đến trên xe.
Ngay tại thời điểm Lý Sùng Duyên vừa muốn nâng bước đi về phía trước, liền nghe được một tiếng "Rầm" vang lên, thanh âm còn rất lớn, ngay sau đó là thanh âm "Ục ục ục ục". Anh cúi đầu nhìn, cả trái tim thiếu chút nữa đều rớt xuống, lần đầu tiên sợ tới mức mặt đều biến sắc.
Tiểu Kim trứng thình lình rơi xuống đất, mặt đất cũng khá bằng phẳng, Tiểu Kim trứng liền lọc cọc lăn về phía cửa, tốc độ còn rất nhanh.
Lý Sùng Duyên nhanh chóng đặt Diệp Bạch lên trên ghế, sau đó hai bước bắt được kim trứng còn đang lăn. Anh khẩn trương đặt kim trứng vào trong lòng bàn tay xem xét, Tiểu Kim trứng tựa hồ còn rất cứng rắn, vỏ ngoài một chút cũng không bị tổn hại, ngay cả cái hố nhỏ cùng mạng nhện cũng không có, trơn bóng.
Lý Sùng Duyên nhẹ nhàng thở ra, nếu như kim trứng bị rớt bể...... Anh không dám tiếp tực suy nghĩ nữa.
Anh lại lần nữa cẩn thận bỏ kim trứng vào trong túi áo, tay mới vừa để vào túi áo, liền cảm thấy có chút không thích hợp, đầu ngón tay đụng phải một thứ cứng cứng lại ấm áp.
Lý Sùng Duyên sửng sốt, lấy ra hết mấy thứ ở trong túi áo ra, liền nhìn thấy hai quả Tiểu Kim trứng giống nhau y như đúc, nếu không phải có một viên lớn hơn một chút một viên lại nhỏ hơn một chút, anh sẽ cho rằng bản thân bị hoa mắt.
Diệp Bạch vậy mà lại sinh ra hai quả trứng, Lý Sùng Duyên càng là một trận kích động, may mắn chú ý tới, bằng không sẽ có một quả Tiểu Kim trứng đáng thương bị bỏ lại trong phòng thay quần áo rồi.
Đặt hai quả Tiểu Kim trứng vào trong túi áo, nhìn một cái, lúc này Lý Sùng Duyên mới bế Diệp Bạch lên, cẩn thận nhìn phòng thay quần áo một lần, xác nhận không có quả kim trứng thứ ba, lúc này mới ôm Diệp Bạch đi ra ngoài.
Lý Sùng Duyên ôm Diệp Bạch lên xe, phân phó tài xế chạy đến biệt thự của Thôi Hướng Trung. Biệt thự của Thôi Hướng Trung cách nơi này cũng không xa, chạy mười phút liền đến nơi. Xe anh mới vừa tiến vào hoa viên, liền nhìn thấy Thời Quân Tranh chạy từ trong từ trong biệt thự ra, hấp ta hấp tấp.
Thời Quân Tranh chạy ra đón, nói: "Mau mau mau! Ôm vào đi ôm vào đi, ôm đến phòng của tôi, để Diệp Bạch hảo hảo nghỉ ngơi, tôi thấy cậu ấy là mệt đến ngất xỉu đây."
Thôi Hướng Trung không khỏi ở bên cạnh chen ngang, nói: "Phòng khách đã thu thập xong, phòng khách ở ngay tầng 1."
Thời Quân Tranh quay đầu lại trừng người.
Lý Sùng Duyên ôm người đến trong phòng khách, để Diệp Bạch nằm ở trên giường, đắp kín chăn cho cậu. Nhìn Diệp Bạch ngay cả như vậy cũng tỉnh, không khỏi lo lắng hỏi: "Diệp Bạch phải ngủ bao lâu đây? Sẽ không xảy ra tình huống gì đấy chứ? Nếu không gọi bác sĩ tới đây xem một chút đi."
Thời Quân Tranh xua tay nói: "Không cần kêu bác sĩ đâu, năng lực khôi phục của nhân ngư tốt lắm đó. Omega vốn dĩ đã rất dễ dàng thích ứng được với chuyện sinh con rồi, chỉ là có chút suy yếu mà thôi. A! Đúng rồi."
Thời Quân Tranh kêu lên một tiếng, nói: "Trứng đâu trứng đâu? Trứng Diệp Bạch sinh đâu rồi, mau cho tôi xem xem đi." Hắn cũng là lần đầu tiên gặp được loại chuyện này, trước kia đều chỉ là nghe nói mà thôi, hôm nay vậy mà được chính mắt nhìn thấy trứng Omega sinh ra rồi.
Lý Sùng Duyên lấy ra hai quả trứng từ trong túi áo, cẩn thận phủ trong lòng bàn tay.
Thời Quân Tranh tức khắc choáng váng mắt, nói: "Sao là hai quả?"
Lý Sùng Duyên nói: "Chính là hai quả."
Thời Quân Tranh kinh ngạc há toạc miệng, nói: "Trời đất ạ, Diệp Bạch sinh hai quả trứng, quá thần kỳ rồi, tôi còn chưa từng nhìn thấy loại chuyện thế này đâu. Cho tôi sờ sờ chút đi?"
Hai mắt Thời Quân Tranh bắt đầu tỏa ánh sáng, chỉ kém chảy nước miếng, nhìn chằm chằm hai quả Tiểu Kim trứng, hâm mộ vô cùng.
Thôi Hướng Trung ở bên cạnh nhìn, nhướng mày nói: "Hai quả trứng này chính là Diệp Bạch sinh ra? Thế này cũng nhỏ quá rồi, đứa nhỏ nở ra chẳng lẽ sẽ chỉ tí tiu thế này thôi à?" Nói rồi khoa tay múa chân một chút, thật đúng là y hệt cô bé ngón tay cái.
Thôi Hướng Trung lại nói: "Vậy anh định nói với Lý tiên sinh Lý thái thái như thế nào đây? Đứa nhỏ bé tí như vậy."
Lý Sùng Duyên còn chưa kịp nói gì, Thời Quân Tranh đã trợn trắng mắt, trừng y một cái, nói: "Anh nói vớ va vớ vẩn cái gì vậy hả, nhân ngư chúng tôi còn mạnh hơn nhân loại các anh nhiều nhá. Đừng nhìn hiện tại trứng chỉ nhỏ như vậy, tiểu bảo bảo sau khi nở ra tuy cũng sẽ nhỏ, nhưng tiểu bảo bảo lớn lên nhanh lắm đó, không bao lâu là có thể trưởng thành đến giống như em bé bình thường rồi."
Thôi Hướng Trung nửa tin nửa ngờ, Lý Sùng Duyên còn chưa kịp bận tâm đến vấn đề này, lúc này nghe Thời Quân Tranh vừa nói như vậy liền an tâm.
Thời Quân Tranh nói: "A đúng rồi, tôi đi kêu người hầu làm chút đồ ăn dễ tiêu hóa đã, đợi chút nữa Diệp Bạch tỉnh lại khẳng định sẽ đói." Nói rồi lôi kéo tay Thôi Hướng Trung, nói: "Anh còn đứng ở chỗ này làm cái gì hả, đi với tôi ngay, Diệp Bạch để Lý tiên sinh trông coi là được rồi."
Thôi Hướng Trung rất phối hợp đi theo Thời Quân Tranh rời đi, hiếm khi Thời Quân Tranh sẽ chủ động kéo tay y, Thôi Hướng Trung hiển nhiên là phi thường hưởng thụ loại cảm giác này. Chờ ra khỏi cửa, Thời Quân Tranh định buông ra, ngược lại lại bị Thôi Hướng Trung lật tay nắm lại, bỏ cũng không xong.
Thời Quân Tranh nói: "Anh làm gì đó, tôi muốn đi phòng bếp."
"Anh đi cùng em." Thôi Hướng Trung nói.
Thời Quân Tranh nói: "Anh không phải rất bận sao, anh đi thư phòng của anh đi."
Thôi Hướng Trung nói: "Vừa rồi em cũng chưa ăn được gì, anh đi phòng bếp bảo người làm chút đồ ăn mới. Hiện tại khẳng định là em cũng đói rồi, chúng ta lại ăn một chút nữa nhé?"
Thời Quân Tranh nghe y nói vậy, mới cảm thấy đúng là có chút chưa ăn no, liền gật gật đầu, hắn cũng không muốn bỏ đói cái bụng của mình đâu.
Hai người đi về phía trước, bỗng nhiên Thôi Hướng Trung thấp giọng cười bên tai hắn một chút, nói: "Em cũng sinh cho anh một đứa đi?"
Thời Quân Tranh bị y làm cho bất đắc dĩ, nói: "Đều đã nói với anh rồi, tôi là nhân ngư Alpha, không giống Diệp Bạch là nhân ngư Omega có thể sinh con được, tôi căn bản là sinh thể sinh con." Nói xong còn liếc mắt nhìn y một cái, "Có bản lĩnh, anh cũng tìm một Omega đi, bảo hắn sinh con cho anh."
Thôi Hướng Trung càng thêm cười, nói: "Anh mà muốn sinh con thì dễ dàng lắm, không cần Omega, chỉ cần anh vẫy tay, một đống nữ nhân sẽ vội vàng nhào đến ngay."
Thời Quân Tranh vừa nghe, trong lòng cũng không biết là có tư vị gì, đột nhiên cảm thấy có chút phát bực, hắn cảm thấy bản thân thật sự rất không thích hợp, chẳng lẽ bản thân có chứng Stockholm* trong truyền thuyết hay sao? Thôi Hướng Trung biến thái lại cường thế như vậy, không có việc gì liền uy hiếp hắn dùng còng tay khóa hắn lại, đa số thời điểm còn thích chơi cường, làm sao hắn sẽ thích y được chứ.
* Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.[1][2] Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua.
Trong lòng Thời Quân Tranh lập đi lập lại biện giải cho bản thân, nhưng là chỉ cần tưởng tượng tới tình cảnh Thôi Hướng Trung vừa mới nói, từng luồng lửa giận liền lại nảy lên.
Thôi Hướng Trung nhìn hắn không nói gì, liền nói: "Ghen tị?"
"Anh nằm mơ đi." Thời Quân Tranh nói.
Thôi Hướng Trung nói: "Anh không nói giỡn với em đâu, hiện tại cũng không phải chỉ có mỗi nhân ngư mới có thể sinh con, nam nhân cũng không có gì là không được, chỉ cần em đáp ứng, ra nước ngoài cũng chẳng mất bao nhiêu tiền cả."
"Anh nằm mơ!" Thời Quân Tranh tức giận đến trừng y.
Thôi Hướng Trung lúc này cũng không tức giận, nói: "Một ngày nào em sẽ đáp ứng thôi."
Thời Quân Tranh không để ý tới y, tâm nói nam nhân này quả nhiên là biến thái.
Lý Sùng Duyên ngồi xuống bên mép giường Diệp Bạch, đặt hai quả Tiểu Kim trứng bên cạnh gối đầu của Diệp Bạch. Hai Tiểu Kim trứng vẫn luôn nóng hầm hập, nhiệt độ tựa hồ so với nhiệt độ cơ thể người thì cao hơn một chút.
Diệp Bạch ngủ một hồi lâu, cảm giác bản thân ngủ một giấc thật ngon, tống đi một thân mỏi mệt, thời điểm lại mở to mắt tinh thần đã đủ mười phần. Cậu chớp chớp mắt, phát hiện bên ngoài trời cư nhiên đã tối đen, không khỏi lập tức ngồi dậy.
Lý Sùng Duyên nhanh chóng đứng lên, đỡ lấy bả vai cậu nói: "Lúc ngủ rất thành thật, sao vừa mở mắt liền dọa người như vậy hả, thành thành thật thật nằm xuống ngay."
Diệp Bạch nói: "Nơi này là chỗ nào?"
"Phòng khách biệt thự của Thôi Hướng Trung."
Diệp Bạch lại nói: "Trứng bảo bảo của em đâu?"
Lý Sùng Duyên chỉ chỉ bên cạnh gối đầu, nói: "Ngay bên cạnh gối đầu của em đó, vẫn luôn bồi em, em coi đi."
Diệp Bạch vừa nhìn thấy mạt kim sắc bên cạnh gối đầu, tức khắc thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó tim lại bị treo lên, nói: "Sao là hai cái? Em hoa mắt à."
Lý Sùng Duyên nhìn cậu thật sự duỗi tay dụi mắt, liền bật cười, nói: "Em cũng thật là mơ hồ quá đấy, sinh hai quả kim trứng, ngay cả bản thân cũng không biết."
Diệp Bạch nói: "Thật là hai cái nha."
Cậu duỗi tay đặt cả hai quả trứng vào trong lòng bàn tay, đôi tay che lại, nói: "Quả bên trái lớn hơn một chút, bên phải nhỏ hơn một chút, nhiệt độ cảm giác cũng không khác nhau lắm. Vậy chính là hai tiểu bảo bảo?"
Lý Sùng Duyên gật gật đầu.
Diệp Bạch nói: "Chỉ là hơi nhỏ chút, muốn lớn lên không biết phải mất bao lâu đây."
Lý Sùng Duyên nói: "Thời Quân Tranh nói nhân ngư lớn lên tương đối nhanh."
Diệp Bạch cao hứng nghiên cứu hai quả kim trứng, nói: "Vậy khi nào có thể nở ra đây? Đúng rồi, hiện tại em đi hỏi Thời Quân Tranh một chút đi."
Lý Sùng Duyên ấn Diệp Bạch sắp sửa xuống giường trở về, nói: "Đã mấy giờ rồi, em đừng làm ầm ĩ nữa, chỉ được nằm ở trên giường thôi, ngày mai hẵng đi tìm người."
Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, cư nhiên đã nửa đêm hai giờ rồi, "Đã trễ thế này? Em còn cho rằng chỉ mới tối thôi chứ."
Lý Sùng Duyên bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đã đói bụng chưa? Anh đi mang chút đồ ăn lên."
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: "Đích xác là rất đói."
Lý Sùng Duyên đi ra ngoài, Diệp Bạch liền dựa vào trên giường chơi hai quả Tiểu Kim trứng, cậu cũng không dám dùng sức, chỉ để ở trong tay lật qua lật lại vài cái, so sánh hai quả kim trứng.
Lý Sùng Duyên thực nhanh trở lại, đặt đồ ăn lấy tới ở trên tủ đầu giường, nói: "Em thành thật một chút đi, mấy đứa nhỏ ở trong trứng đều sắp bị em lăn đến hôn mê rồi đấy."
Diệp Bạch lập tức ngừng tay, nói: "Em không nghĩ tới......" Sau đó nhanh chóng đặt hai quả kim trứng đáng thương xuống trên gối đầu, để cho bọn nó hảo hảo nghỉ ngơi một chút......
Diệp Bạch dựa vào trên giường, cũng không cần giơ tay, chỉ cần há miệng, để Lý Sùng Duyên uy cậu uống cháo ăn sủi cảo tôm, nói: "Anh ăn chưa?"
Lý Sùng Duyên gật gật đầu, nói: "Không cần để ý anh, em ăn no rồi ngủ tiếp một giấc nữa đi, anh thấy sắc mặt em còn chưa tốt lắm, buổi sáng ngày mai không chừng là có thể khôi phục tinh lực được rồi."
Diệp Bạch nói: "Hiện tại em cũng đã khôi phục rồi nha, cảm giác đặc biệt có tinh thần đó."
Lý Sùng Duyên nói: "Vừa rồi là ai vẻ mặt trắng bệt nằm ở trên giường, ngủ mười mấy giờ liền. Anh rất nhiều lần đều thiếu chút nữa là phải đi kêu bác sĩ đó, Thời Quân Tranh nói với anh là em chỉ ngủ thôi, anh đều không tin."
Diệp Bạch bị quở trách, đành phải ngoan ngoãn há mồm ăn cơm, ăn no xong liền nói: "Em muốn tắm rửa, ôm em đi đi."
Lý Sùng Duyên nói: "Lúc này mà tắm rửa, cảm lạnh thì làm sao. Ngày mai hẵng tắm."
Diệp Bạch nói: "Chỉ là em cảm thấy trên người không thoải mái, hơn nữa không phải anh có thói ở sạch sao, sao có thể nhịn được người khác một ngày không tắm rửa chứ."
Lý Sùng Duyên khóe miệng giật giật, nói: "Anh còn nhịn được em ở đây khoe mã nữa cơ."
Sự thật chứng minh, cuối cùng vẫn là Diệp Bạch thắng. Lý Sùng Duyên bảo cậu ngủ, cậu nằm ở trên giường lật qua lật lại như bánh nướng áp chảo, lăn lộn không chịu để yên. Lý Sùng Duyên mệt mỏi một ngày, nằm ở bên cạn cậu thực nhanh đã ngủ mất, kết quả lại bị cậu lăn lộn làm cho tỉnh dậy.
Diệp Bạch đáng thương hề hề nói: "Anh ngủ đi, em chỉ là trên người không thoải mái thôi."
Lý Sùng Duyên bị cậu đánh thức, nào còn ngủ được nữa, nói: "Trên người cũng không phải nuôi rận, sao lại không thành thật như vậy chứ hả."
Anh vừa nói như vậy xong, bỗng nhiên cảm giác cả người đều không tốt, Lý lão bản nói mà tự đem bản thân nổi da gà cả người, cuối cùng vẫn là quyết định ôm Diệp Bạch đi trong phòng tắm tắm rửa.
Tắm sạch sẽ Diệp Bạch rốt cuộc cũng thành thật, lại được Lý Sùng Duyên ôm trở về. Một phen lăm lộn như vậy, trời cũng đã sắp sáng rồi......
Buổi sáng, Lý Sùng Duyên vừa mở mắt, liền phát hiện người bên cạnh không có, anh lập tức ngồi bật dậy, kết quả nhìn lên, hai quả Tiểu Kim trứng bên cạnh gối đầu cũng không có, cái này làm cho Lý lão bản lập tức sợ hãi vô cùng. Ai bảo Diệp Bạch cả ngày đều không khiến người bớt lo chứ, tiền án tiền sự trước kia nhiều lắm rồi.
Lý Sùng Duyên vừa muốn xuống giường, liền nghe được thanh âm Diệp Bạch nói giỡn cùng Thời Quân Tranh ở bên ngoài, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Thì ra là Diệp Bạch tỉnh dậy tương đối sớm, thấy Lý Sùng Duyên quá mệt mỏi nên cũng không kêu anh, một mình bò dậy khỏi giường, nâng hai trứng bảo bảo của cậu đi ra ngoài tìm Thời Quân Tranh chơi.
Thời Quân Tranh thấy Diệp Bạch mới thế mà đã nhiều thêm hai quả trứng, có thể nói là ghen ghét hâm mộ hận, đoạt lấy che ở trong tay không buông tay, nói: "Không biết ấp ra, có phải cũng là đuôi kim sắc hay không nữa."
Diệp Bạch nói: "Tại sao lại không phải là màu sắc khác vậy?"
Thời Quân Tranh nói: "Nhà người khác phỏng chừng có khi sẽ có màu sắc khác, dù sao thì con cái cũng kế thừa hai cha mẹ mà. Nhưng Lý lão bản nhà cậu lại không có đuôi, cậu còn chẳng phải là màu kim sắc hay sao."
Diệp Bạch nói: "Vậy nói không chừng ấp ra là một bảo bảo nhân loại thì sao, không có cái đuôi, chỉ có hai chân."
Thời Quân Tranh bị cậu nói mà sửng sốt, nâng trứng có chút ngẩn người.
Diệp Bạch nói: "Vậy hai quả trứng của tôi phải ấp thế nào đây?"
Thời Quân Tranh liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Ngay cả một vấn đề thường thức như vậy mà cậu cũng không biết."
Diệp Bạch nói: "Tôi đâu có kinh nghiệm chứ, đương nhiên là không biết."
Thời Quân Tranh bị cậu làm cho sặc, nói: "Cái này không cần kinh nghiệm, đây chính là thường thức."
Diệp Bạch hồi tưởng một chút thường thức của mình, nói: "Gà mái ấp trứng đều là ngồi ở bên trên."
Thời Quân Tranh: "......"
Diệp Bạch tiếp tục nói: "Tôi mà ngồi lên trên trứng khẳng định nát liền."
"Tôi còn cho rằng tôi mà không nói là cậu sẽ thật sự ngồi lên trên đó đó." Thời Quân Tranh nói.
Diệp Bạch trợn trắng mắt, nói: "Tôi có ngốc vậy đâu."
Thời Quân Tranh nói: "Cậu thường xuyên làm tức chết người sống như vậy mà."
Thời Quân Tranh kéo Diệp Bạch chạy đến phòng bếp, sau đó chọn một cái bình pha lê lớn đựng hoa quả, lấy ra rửa sạch sẽ, lại đổ đầy hai phần ba nước, cuối cùng bỏ vào trong nước một chút muối, nói: "Bỏ hai quả trứng của cậu vào trong đó đi."
Diệp Bạch che trứng lại, lui ra sau một chút, nói: "Thật là như vậy sao? Vỏ trứng sẽ không bị ngâm nứt sao?"
Thời Quân Tranh tức giận đến dậm chân, nói: "Tôi thật muốn đổ một chén nước này lên đầu cậu luôn quá, cậu rốt cuộc có phải là nhân ngư hay không hả, cư nhiên lại vẫn chưa tin biện pháp của tôi."
Diệp Bạch nửa tin nửa ngờ, nói: "Biện pháp kỳ quái thế." Kì kèo nửa ngày mới đem hai quả trứng bỏ vào trong bình pha lê lớn. Sau đó tiếp nhận bình pha lê, đặt ở trên bàn, cẩn thận nhìn phản ứng của kim trứng.
Hai quả Tiểu Kim trứng tròn xoe, vừa đi vào trong nước liền rất nhanh đã chìm xuống đáy, chẳng qua không đến vài giây, đã giống như sống lại, lại lơ lửng về phía trên, giống như là cá trong bồn tắm ý, vậy mà lại có thể trôi nổi trên dưới ở trong nước.
Diệp Bạch mở to hai mắt, cao hứng nhìn, nói: "Anh xem nè, kim trứng động rồi nha."
"Đại kinh tiểu quái*." Trong miệng Thời Quân Tranh tuy rằng nói như vậy, nhưng cũng thò lại gần mở to hai mắt ra nhìn. Ấp trứng là vấn đề thường thức của nhân ngư, Thời Quân Tranh biết thì biết, nhưng lại chưa từng tận mắt nhìn thấy bao giờ, lúc này nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc.
Thời Quân Tranh nói: "Đừng quên mỗi ngày đổi nước, đổi xong nước còn phải bỏ thêm muối. Nước phải bảo trì sạch sẽ, không thể có thứ gì khác lẫn lộn vào trong được. Trứng bảo bảo vừa mới ban đầu còn có chút yếu ớt, qua hai ngày biến lớn ra một chút liền sẽ không cần ngâm mình ở trong nước nữa."
"Còn sẽ biến lớn nữa?" Diệp Bạch nói.
Thời Quân Tranh nói: "Sẽ không lớn quá mức, chỉ là hơi hơi mà thôi, nhưng bằng mắt thường vẫn có thể phân biệt ra được."
Diệp Bạch nghiêm túc suy tư nửa ngày, nói: "Anh thật xác định là lớn lên, chứ không phải là bị ai bơm hơi vào à?"
Thời Quân Tranh: "......" Thật đúng là sắp bị Diệp Bạch tức chết rồi.
Diệp Bạch lại hỏi: "Vậy cần bao lâu thời gian thì có thể ấp ra được?"
"Ách......" Thời Quân Tranh gãi gãi đầu, nói: "Cái này không nói rõ ràng được, phải xem đủ loại tố chất của trứng, chậm nhất thì khoảng năm tháng nửa năm là có thể ấp ra."
"Cái gì? Năm tháng nửa năm?" Diệp Bạch mắt choáng váng, nói: "Vậy mà lâu như vậy à."
Thời Quân Tranh nói: "Chờ ấp ra sẽ nhanh hơn, một hai tháng là có thể lớn đến độ như trẻ con nhân loại rồi."
Diệp Bạch hỏi rõ ràng "Cách chăn nuôi Tiểu Kim trứng chính xác" rồi ôm bình pha lê lớn trở về phòng khách. Trước khi đi Thời Quân Tranh còn cố ý dặn dò cậu, lúc bỏ muối vào trong nước, ngàn vạn lần đừng có lộn thành đường, bằng không các trứng bảo bảo nhất định sẽ chết nhăn rằng liền.
Diệp Bạch ôm bình pha lê trở về, Lý Sùng Duyên vừa lúc muốn đi ra ngoài tìm cậu, đúng lúc đối mặt với cậu, liền ngây ngẩn cả người một chút, nói: "Em làm gì vậy?"
Diệp Bạch nói: "Thời Quân Tranh bày em phương pháp ấp trứng."
Lý Sùng Duyên nhướng mày, nói: "Độc đáo đấy nhỉ."
Diệp Bạch đem lời của Thời Quân Tranh đều nói lại một lần cho Lý Sùng Duyên, Lý Sùng Duyên vừa nghe, tính tính, nói: "Thời gian vừa lúc thích hợp luôn. Ấp trứng đến khi đứa nhỏ lớn đến bình thường, không sai biệt lắm thì là bảy tám tháng. Đến lúc đó cũng vừa tầm lúc ngày sinh theo dự kiến của em luôn, vừa lúc có thể ôm hai đứa nhỏ cho ba mẹ anh xem. Chỉ là có một cái phiền toái......"
Diệp Bạch ôm bình pha lê lớn quan sát, nói: "Phiền toái gì nha."
Lý Sùng Duyên từ trên xuống dưới liếc mắt đánh giá cậu một cái, nói: "Bụng em."
Diệp Bạch đã sinh xong hai quả trứng rồi, bụng liền căn bản không thể lớn hơn được nữa. Tính toán thời gian, cậu mang thai cũng đã tầm tầm ba bốn tháng, theo lý mà nói cũng nên bụng to rồi, bằng không không giống, sẽ chọc người hoài nghi. Đặc biệt là bên chỗ Lý tiên sinh cùng Lý thái thái, khẳng định là thời khắc đều chú ý tới bọn họ.
Lý Sùng Duyên mang theo Diệp Bạch cùng hai trứng bảo bảo đáng yêu của bọn họ rời khỏi biệt thự của Thôi Hướng Trung, về đến nhà, sau đó liền bắt đầu kế hoạch "Bụng to".
Diệp Bạch cầm hai cái gối đầu nhỏ mềm mụp, nói: "Ách, em cảm thấy nhét vào trong quần áo thì cũng không có vấn đề, nhưng là lỡ như mà rớt ra thì làm sao bây giờ?"
Lý Sùng Duyên nói: "Cột chắc, hẳn là sẽ không rớt ra đâu, chỉ cần em không nhảy nhót lung tung là ổn. Hơn nữa cũng không cần em ngày nào cũng phải cột, chỉ khi ba mẹ anh đến rồi cột cũng được."
Diệp Bạch căng da đầu gật gật đầu, cư nhiên còn phải giả bụng to.
Lý Sùng Duyên nói: "Cần anh giúp en không?"
Diệp Bạch dùng sức gật gật đầu, nói: "Đương nhiên, trước nay em chưa từng làm qua đâu."
Diệp Bạch cầm quần áo cởi áo trên ra, sau đó đưa một cái gối đầu cho Lý Sùng Duyên, nói: "Em cảm thấy hiện tại buộc một cái gối đầu là đủ rồi, cũng không thể quá lớn được."
"Em vậy mà cũng hiểu được nha." Lý Sùng Duyên cười rộ lên.
Lý Sùng Duyên nhìn phía sau lưng trắng nõn của Diệp Bạch, xương bướm chợt động, còn có độ cong sau cổ bóng loáng, không khỏi có chút ngo ngoe rục rịch. Sau khi Diệp Bạch sinh xong bảo bảo, Thời Quân Tranh nói thân thể của cậu sẽ tương đối suy yếu, cho nên Lý Sùng Duyên đành nhịn vài ngày, tuy rằng Lý Sùng Duyên chẳng nhìn ra Diệp Bạch suy yếu ở chỗ nào cả, nhưng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Kết quả nhịn nhiều ngày như vậy, Lý lão bản thật sự là sắp nghẹn hỏng rồi.
Lý Sùng Duyên dứt khoát ném gối đầu lên trên giường, sau đó từ phía sau ôm lấy Diệp Bạch, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái trên vành tai cậu, nói: "Anh xem hẳn là cũng nên cởi cả quần nữa."
Diệp Bạch rụt cổ một chút, cảm giác lỗ tai ngứa muốn chết. Lý Sùng Duyên nói xong cũng lập tức cởi quần cậu, lột sạch người, đè ở trên giường.
Hai người đều nhịn đến không thể nhịn nổi nữa, liền quăng chuyện gối đầu qua một bên. Chờ đến khi lại nhớ ra, trời đã tối rồi.
Diệp Bạch mềm oặt nằm ở trên giường, nói: "Ai nha, còn chưa đổi nước cho các trứng bảo bảo đâu."
Lý Sùng Duyên thấy cậu muốn dậy, liền nói nói: "Để anh đi, em cứ nằm đi."
Diệp Bạch nói: "Cũng không phải là tay chân em không thể động được."
Lý Sùng Duyên cười, vẫn là xuống giường đi đổi nước cho hai Tiểu Kim trứng, nói: "Anh cũng chưa nói là em không thể động, chỉ là sợ em qua loa đại khái làm rớt trứng, hoặc không thì là nhầm muối thành cái khác, vậy không phải là xong rồi sao."
Diệp Bạch phi thường không hài lòng, nói: "Em nào có không đáng tin cậy như vậy chứ."
Lý Sùng Duyên chỉ là cười, không cãi cọ với cậu, cẩn thận đổi xong nước, đứng ở trước ngăn tủ nhìn hai Tiểu Kim trứng đang ngâm nước nửa ngày.
Diệp Bạch thấy anh không trở lại, ở trên giường trở mình, liền nói: "Em cũng muốn xem."
Lý Sùng Duyên ôm bình pha lê qua, đặt ở trên tủ đầu giường. Lúc này Diệp Bạch mới vừa lòng gật đầu, nói: "Anh xem bọn nó có phải là đã lớn chút rồi không? Thời Quân Tranh nói lớn hơn chút là không cần ngâm nước nữa."
Lý Sùng Duyên nói: "Hình như là lớn hơn một vòng, vừa rồi lúc anh đổi nước cũng có cảm giác như thế."
Diệp Bạch nói: "Chờ ngày mai em lại gọi điện thoại hỏi Thời Quân Tranh một chút."
Ngày hôm sau Lý Sùng Duyên đi công ty làm việc, Diệp Bạch gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh, hỏi rõ ràng bước kế tiếp của việc ấp trứng, mới vừa tắt điện thoại, đã nghe thấy có tiếng chuông cửa ở dưới lầu.
Diệp Bạch giật mình một cái, nhảy dựng lên, tâm nói sẽ không phải là mẹ của Lý Sùng Duyên tới chứ? Nhanh chóng chạy đến trên giường đi tìm gối đầu, sau đó bất chấp tất cả mà nhét vào trong quần áo.
Cậu luống cuống tay chân, ngày hôm qua vốn dĩ muốn thực nghiệm một lần, kết quả lại bị Lý Sùng Duyên thực nghiệm đến trên giường luôm, cho nên việc chính vẫn chưa có hoàn thành. Diệp Bạch nhét lung tung rối loạn, một cái gối đầu hơi mỏng, lại bị cậu nhét thành ra hiệu quả mười tháng, quả thực là không đành lòng nhìn, bụng vẫn cứ dị dạng......
Người hầu ở dưới lầu nói: "Diệp thiếu gia, là người đưa nhẫn tới, ngài mau xuống dưới nhìn một chút đi."
Cái tay đang nhét gối của Diệp Bạch dừng lại, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện nhẫn đính hôn rồi. Thì ra không phải là mẹ Lý Sùng Duyên à, cậu há miệng thở to một hơi, lôi gối đầu ra ném lên trên giường, cầm thẻ của Lý Sùng Duyên liền chạy như bay nhanh xuống lâu.
Người hầu cũng không biết Diệp thiếu gia đã sinh xong rồi, thấy cậu chạy nhanh như vậy, hoảng sợ, nhanh chóng nói: "Diệp thiếu gia ngài không nên chạy đâu, té ngã thì đứa nhỏ làm sao bây giờ."
Nhận lấy hộp nhẫn, Diệp Bạch mở cái hộp nhỏ ra, liền nhìn thấy hai chiếc nhẫn lóe sáng ở bên trong, quả thực là lóe mù mắt người. Rõ ràng kiểu dáng so với lần trước bọn họ chọn cũng không có gì khác nhau quá lớn, nhưng mà chi tiết lại tuyệt đối không giống nhau, hơn nữa kim cương mặt trên cũng không giống, thế nhưng lại làm trước mắt sáng ngời lên, không khỏi tán thưởng một câu, giá cả không giống nhau quả nhiên là hàng không giống nhau.
Diệp Bạch vừa lòng quét thẻ, nhận lấy hai cặp nhẫn đôi, sau đó vô cùng cao hứng mà cầm cái hộp nhỏ trở về phòng.
Diệp Bạch đeo nhẫn lên tay thử thử, phi thường thích hợp, quả nhiên lóe sáng hơn so với nhẫn cầu hôn của Lý Sùng Duyên. Chẳng qua mặc kệ giá cả hai chiếc nhẫn như thế nào, cậu cũng đều rất thích.
Diệp Bạch thử xong liền gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên, nói: "Nhẫn tới rồi, đẹp lắm á, anh trở về nhớ rõ thử một lần nhé."
Lý Sùng Duyên nói: "Anh đã biết, vừa rồi mẹ anh còn gọi điện thoại hỏi anh nhẫn đã tới chưa, nếu cảm thấy không hài lòng thì chọn lại lần nữa."
Diệp Bạch nói: "Đã phi thường phi thường vừa lòng rồi, không cần lại mua nữa đâu, quá lãng phí."
Lý Sùng Duyên bị cậu chọc cười, nói: "Em thích là được."
Lý Sùng Duyên dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Anh còn muốn nói cho em một tin tức."
"Cái gì?" Diệp Bạch thấy anh nói nghiêm túc, có một loại dự cảm không tốt.
Lý Sùng Duyên nói: "Lúc mẹ anh gọi điện thoại tới đây còn nói một việc khác nữa. Nói là sắp tới tiệc đính hôn của chúng ta rồi, cho nên bảo anh đưa em về Lý gia ăn một bữa cơm, như vậy mới có thể chính thức giới thiệu em cho người trong nhà được."
"Lại là gia yến?" Diệp Bạch vẻ mặt đưa đám, nói: "Trước đó không lâu không phải mới đi qua rồi sao."
Lý Sùng Duyên nói: "Đích xác, nhưng ý nghĩa thì khác nhau."
Diệp Bạch nói: "Không cần để ý chi tiết đâu......"
Lý Sùng Duyên nói: "Lần này đi qua, em cần phải cột gối đầu đó, phải giả trang cho giống một chút, đừng có để lòi. Chẳng qua anh tin tưởng bảo bối nhi nhà ta chính là phái kỹ thuật diễn mà, kỹ thuật diễn tuyệt đối vượt qua được thử thách."
Diệp Bạch không còn lời nào để nói, cậu không tin bản thân có cái gì mà kỹ thuật diễn đâu, trước nay cậu cũng chưa từng diễn bà mẹ mang thai bao giờ nha, đừng nói là diễn, thậm chí còn chưa từng gặp qua bà mẹ mang thai, hoàn toàn không biết gì hết.
Diệp Bạch mày ủ mặt ê, tắt điện thoại liền mở máy tính ra, bắt đầu lên mạng tìm kiếm về các loại thường thức cùng những việc cần chú ý của bà mẹ mang thai, sau đó in xuống một chồng thật dày. Lúc người hầu đi lên thu dọn phòng, còn tưởng rằng Diệp thiếu gia lôi ra một đống tạp chí báo chí rác rưởi muốn bán cơ......
Diệp Bạch xem những điều bà mẹ mang thai cần biết cả ngày, học đủ bảy tám phần.
Thì ra là người mang thai thích ăn đồ chua ngọt. Cái này cũng không khó, thịt thăn chua ngọt cá sóc quế xào cà chua linh tinh bản thân cậu vốn dĩ đã thích ăn rôi.
Người mang thai sẽ có phản ứng nôn nghén, thường xuyên vô cớ mà buồn nôn nôn mửa. Diệp Bạch cảm thấy cái này cũng không khó, không phải không có việc gì thì lại che miệng là xong à.
Sau đó chính là bụng to, cái này khó nhất, không thể để gối đầu bị rơi xuống được.
Diệp Bạch học xong bài, Lý Sùng Duyên cũng vừa trở lại.
Lý lão bản vào cửa, liền nhìn thấy một bàn toàn đồ chua ngọt trong nhà ăn, tức khắc cảm thấy còn chưa ăn đã ngọt muốn chảy nước luôn rồi.
Diệp Bạch đi xuống, nói: "Anh về rồi à, có muốn thử nhẫn trước đã không?"
Lý Sùng Duyên nói: "Không cần vội, ăn cơm trước đi, thời gian không còn sớm nữa."
Diệp Bạch gật gật đầu, an vị xuống, sau đó cầm lấy chiếc đũa ăn cơm.
Lý Sùng Duyên nâng đũa lên, gắp một ngụm cá sóc quế, ăn ngọt không chịu được, kết quả gặm một ngụm bánh sơn tra* bên cạnh thì lại chua không chịu được. Nuốt hai miếng xong, Lý Sùng Duyên liền cảm thấy ngọt đến nóng ruột, muốn tìm cái gì đó giảm bớt, liền gắp một khối xương sườn, lập tức nhíu mày, sao bên trong lại bỏ dưa chua nữa vậy, dưa chua hầm xương sườn......
*Sơn tra: bên ta hình như gọi là táo mèo
Diệp Bạch thích ăn chua ngọt, thế nên ăn cực kỳ ngon lành.
Lý Sùng Duyên nói: "Đồ ăn hôm nay sao lại làm đặc biệt thế này vậy."
Diệp Bạch hỏi: "Anh không thích?"
Lý Sùng Duyên nói: "Khẩu vị có điểm nặng quá sức."
Diệp Bạch gật gật đầu nói: "Bởi vì đều là chua ngọt mà."
Lý Sùng Duyên vừa lại muốn mở miệng, liền thấy Diệp Bạch đột nhiên bịt miệng lại nhíu mày, bộ dáng rất khó chịu. Không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à? Có phải ngày hôm qua bị cảm lạnh không?"
Diệp Bạch lắc lắc đầu, buông tay như người không có việc gì tiếp tục ăn cơm. Sau đó không đến hai phút đã lại bưng kín miệng.
Lý Sùng Duyên nói: "Có phải là bị cảm rồi không, bảo người rót một ly nước ấm cho em nhé."
Lúc này Diệp Bạch lại buông đũa xuống, nghiêm trang nhìn Lý Sùng Duyên, nói: "Vì cái gì anh lại nói em bị cảm chứ?"
Lý Sùng Duyên không khỏi duỗi tay đi dán lên cái trán cậu, nói: "Chẳng lẽ là phát sốt?"
Diệp Bạch tức giận đập rớt tay anh, nói: "Anh không cảm thấy là em đang buồn nôn nôn khan sao? Nôn nghén đó."
Lý Sùng Duyên có điểm phát ngốc, nôn nghén? Diệp Bạch lại có rồi? Thế này cũng quá nhanh rồi đó, từ sau khi Diệp Bạch sinh xong, hôm qua bọn họ mới làm......
Diệp Bạch đương nhiên là không nhanh như vậy đã có rồi, chỉ là đang nghiêm túc học tập những điều bà mẹ mang thai phải biết mà thôi.
Lý Sùng Duyên nghe cậu nói rõ tiền căn hậu quả, chỉ cảm thấy não co rút lại.
Diệp Bạch nói: "Em diễn còn giống sao?"
Lý Sùng Duyên nói: "Rất giống. Chờ ngày về ăn gia yến, em đừng có quên mất tiêu là được."
Diệp Bạch bị anh nói như vậy, liền có chút khẩn trương, nói: "Em muốn luyện tập một chút nữa."
Sau đó trong quá trình một bữa cơm, Diệp Bạch ở bên cạnh Lý Sùng Duyên che miệng ít nhất là hơn mười lần. Lý Sùng Duyên chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương của mình càng lúc càng nhảy dữ dội hơn.
Diệp Bạch che miệng xong một lần cuối cùng, bỗng nhiên lại đứng lên, một hồi sau mới cầm một ly nước trở về. Lý Sùng Duyên buồn bực, nói: "Làm gì nữa đó?"
Diệp Bạch nói: "Phỏng chừng là ăn chua ngọt nhiều quá, dạ dày nao nao không thoải mái lắm."
Lý Sùng Duyên: "......"
Bữa ăn này cực kỳ lăn lộn, ăn xong cơm rồi hai người liền lên lầu. Lý Sùng Duyên đi phòng tắm tắm rửa, Diệp Bạch liền mang cái hộp nhỏ đựng nhẫn ra, sau đó chờ Lý Sùng Duyên đi ra đưa cho anh nhìn.
Lý Sùng Duyên từ trong phòng tắm ra tới, cảm thấy buổi tối ăn quá nhiều đồ chua ngọt rồi, một đoạn thời gian gần đây khỏi cần phải ăn đồ chua ngọt gì nữa......
Diệp Bạch nhìn thấy Lý Sùng Duyên ra, liền lăn trên giường vài vòng, nằm bò giơ tay vẫy vẫy gọi, nói: "Mau tới mau tới, cho anh xem nhẫn nè."
Lý Sùng Duyên đi qua, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ một cái trên mông cậu, nói: "Không tắm rửa đã lên giường, mau đi tắm đi."
Diệp Bạch không tình nguyện, chẳng qua vẫn chỉ đành buông hộp nhẫn nhỏ ra, bò dậy đi phòng tắm tắm rửa. Lúc tắm, thuận tiện mang thao cả bình pha lê, mang hai viên Tiểu Kim trứng đi chơi theo.
Lý Sùng Duyên nhặt cái hộp nhẫn nhỏ bị ném ở trên giường lên, mở ra nhìn nhìn, nhẫn quả nhiên là đẹp hơn chút so với nhẫn mà bọn họ chọn, chẳng qua có đẹp mấy thì cũng không kinh diễm được Lý lão bản, chỉ cảm thấy cũng chỉ như vậy thôi. Lý Sùng Duyên lấy một chiếc ra, sau đó tháo chiếc nhẫn vốn dĩ vẫn mang trên tay, là cái mà Diệp Bạch đã tặng xuống, muốn thay nhẫn mới thử xem kích cỡ có hợp hay không.
Lý Sùng Duyên mới vừa tháo nhẫn của Diệp Bạch xuống, liền cảm thấy trước mắt hơi nhoáng lên, tựa hồ có một loại cảm giác mỏi mệt thổi quét qua, "Đinh" một tiếng, nhẫn liền rơi xuống đất, còn lăn hai vòng, rớt xuống dưới giường.
*Editor: Hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề hề há há!!!!
"Em tắm xong rồi." Diệp Bạch tắm rửa thần tốc, ôm bình pha lê chạy ra, nói: "Mau xem mau xem, hôm nay là em đổi nước cho các Tiểu Kim trứng đó, khẳng định là không đổ sai, chỉ bỏ một muỗng nhỏ muối thôi. Không tin anh nếm thử đi."
Lý Sùng Duyên vốn là muốn xoay người nhặt lại nhẫn, nhưng lại bị Diệp Bạch chạy ra nháo như vậy, liền quên khuấy mất, bất đắc dĩ nói: "Lại hồ nháo nữa." Cư nhiên lại bảo anh đi nếm nước ngâm trứng.
Diệp Bạch nói: "Hôm nay em gọi điện thoại cho Thời Quân Tranh, hắn nói lại ngâm hai ngày, sau đó liền có thể không cần ngâm nữa."
Lý Sùng Duyên gật gật đầu, không biết vì cái gì, lại đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt, an vị ở trên giường, nói: "Quấy xong rồi, lại đây ngủ đi."
Diệp Bạch cẩn thận đặt bình pha lê lên trên tủ đầu giường, sau đó liền chạy đến bên người Lý Sùng Duyên, nhảy lên giường, vén chăn lên chui vào, nói: "Thử nhẫn chưa?"
Lý Sùng Duyên cầm lấy chiếc nhẫn đính hôn kia, đoe lên trên tay, rất thích hợp, nói: "Kích cỡ vừa vặn." Sau đó liền lại tháo xuống đặt lại trong hộp.
Diệp Bạch vừa lòng gật đầu một cái, liền chui vào trong lòng ngực Lý Sùng Duyên, còn củng củng, làm cho cằm Lý Sùng Duyên đặc biệt ngứa, nói: "Ngủ đi."
Lý Sùng Duyên còn muốn đi nhặt chiếc nhẫn phía dưới giường lên, chẳng qua Diệp Bạch ôm eo anh, Lý Sùng Duyên lại cảm thấy rất mệt, liền lười đi nhặt nữa, nghĩ dứt khoát sáng mai hẵng nhặt cũng được.
Một giấc này vừa ngủ liền đến hừng đông, Diệp Bạch xoa xoa đôi mắt, lật người, bỗng nhiên liền sờ đến một vật nóng hầm hập, mở mắt ra nhìn lên, Lý Sùng Duyên cư nhiên vẫn còn đang nằm bên người mình. Diệp Bạch nghĩ thầm thời gian khẳng định là vẫn còn rất sớm, bằng không sao Lý Sùng Duyên vẫn còn chưa đi công ty chứ? Ngày thường lúc mình tỉnh lại, Lý Sùng Duyên đều đã không một tiếng động mà rời đi rồi.
Bên người còn có người, nóng hầm hập, Diệp Bạch cảm thấy thật sự là quá tốt, buổi sáng có chút lạnh, mỗi lần cậu đều lười đến không muốn vươn tay ra lấy điều khiển điều hòa, chỉ có thể súc trong ổ chăn, lúc này liền gắt gao dựa vào Lý Sùng Duyên, còn không thành thật củng a củng cọ a cọ.
Lý Sùng Duyên không biết vì cái gì, hôm nay lại cảm giác vẫn rất buồn ngủ, buổi sáng bình thường anh đều từ rất sớm đã tự nhiên tỉnh rồi, hôm nay lại rất khác thường cảm thấy cực buồn ngủ. Chẳng qua Diệp Bạch bên người không thành thật, cứ cọ loạn trên người anh, quả thực chính là đốt lửa, vừa mới sáng sớm rất nhạy cảm, kết quả cọ chưa được hai cái, anh liền nổi lên phản ứng.
Lý Sùng Duyên không thể nhịn được nữa, vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy đồng hồ trên tường, cư nhiên đã hơn 8 giờ rồi, bình thường lúc này anh đều đã ăn sáng xong chuẩn bị ra cửa đi công ty rồi.
Lý Sùng Duyên tâm nói có phải là do ngày hôm qua ăn nhiều đồ chua ngọt quá, cho nên bị bệnh không ta? Bởi vì thân thể không thoải mái, hôm nay Lý Sùng Duyên liền không định đi công ty nữa, ở nhà bồi Diệp Bạch một ngày.
Anh duỗi tay kéo Diệp Bạch không thành thật vào trong lòng, tay đáp ở phía sau lưng cậu, sau đó từ dưới vạt áo ngủ của cậu chui đi vào, nhẹ nhàng vuốt ve một hồi trên phía sau lưng trơn bóng, cảm thấy tuy rằng còn có chút mệt, chẳng qua sáng sớm như vậy cũng rất không tồi.
Diệp Bạch rầm rì một tiếng, không chịu nổi quấy nhiễu này, ngược lại càng cọ vài cái trong lòng Lý Sùng Duyên. Lý Sùng Duyên nào chịu được, cảm thấy rốt cuộc nhịn không nổi nữa, xoay người một cái liền đè Diệp Bạch ở dưới thân mình.
Diệp Bạch "Ân" ngâm rên một tiếng, lại không muốn tỉnh lại, liền nhíu nhíu mày, mơ mơ màng màng.
Lý Sùng Duyên lôi kéo dây lưng áo ngủ của cậu, Diệp Bạch liền toàn thân trần trụi hiện ra ở trước mặt anh, thị giác bị kích thích không nhỏ.
Diệp Bạch cảm giác trên môi tê tê ngứa ngứa, cậu lắc lắc đầu, lại cảm giác được trên cổ có chút đau đớn, ngay sau đó lại dời đi xuống, toàn thân đều rất kỳ quái, thật cứ như là có con rận cắn vậy. Sau đó bỗng nhiên cảm giác một trận trời đất quay cuồng, cậu hình như trở mình, mặt úp sấp trên giường, làm cho cậu hô hấp có chút không thông thuận. Ngay sau đó liền có một vật rất nặng đè ở trên lưng cậu.
Diệp Bạch bắt đầu làm một giấc mơ kỳ quái, mơ thấy bản thân luyện võ, đang luyện tập Trọng Kiếm, không biết làm sao lại tự dưng té ngã một cái, cư nhiên lại bị Trọng Kiếm đè. Bình thường mà nói, một cây Trọng Kiếm chẳng là gì cả đối với Diệp Bạch, chỉ là hôm nay cảm giác Trọng Kiếm phá lệ nặng, đè trên người cậu không thể dời đi nổi.
Diệp Bạch sốt ruột tỉnh lại, mở to mắt, bỗng nhiên liền cảm thấy một trận khoái cảm thổi quét phía trên đỉnh, không nhịn được mà kinh hô một tiếng. Lý Sùng Duyên đè ở trên lưng cậu, cười nhẹ một tiếng, nói: "Cuối cùng em cũng tỉnh."
Diệp Bạch nửa ngày vẫn chưa phản ứng kịp, nói: "Đều đã 8 giờ rưỡi rồi, sao anh vẫn còn chưa đi, hôm nay lại muốn làm nữa thế."
Lý Sùng Duyên nói: "Ai bảo mới sáng sớm đã không thành thật, cứ đốt lửa khắp nơi trong lòng anh."
Diệp Bạch bị Lý Sùng Duyên khiêu khích cũng cảm thấy thoải mái cực kỳ, đơn giản là nằm mềm oặt, tùy ý Lý Sùng Duyên đùa nghịch cậu.
Hai người lăn lộn hai lần, Lý Sùng Duyên liền nói: "Mang em đi tắm rửa."
Diệp Bạch gật gật đầu, duỗi tay vươn người, nói: "Được nha."
Lý Sùng Duyên xuống giường, đi xả nước trước, sau đó trở về bế Diệp Bạch lên quay lại phòng tắm. Anh rõ ràng cảm giác được cảm giác mỏi mệt ngày hôm qua vẫn chưa có có khôi phục lại, cảm giác ôm Diệp Bạch không giống ngày thường, thiếu chút nữa là ôm không nổi phải ném văng Diệp Bạch đi.
Vào phòng tắm, Diệp Bạch lại không thành thật, vốn dĩ nếu như Lý lão bản vẫn mang theo "Nhẫn bổ thận đỉnh cấp", liền sẽ lại ăn sạch sẽ Diệp Bạch ở trong phòng tắm, chẳng qua lúc này chiếc nhẫn kia vẫn còn đang nằm ngáp dưới giường cơ.
Diệp Bạch nằm ở trong bồn tắm, bị Lý Sùng Duyên sờ tới sờ lui, liền cảm thấy không an phận, duỗi tay chủ động ôm lấy bả vai Lý Sùng Duyên, nói: "Em thật khó chịu."
Lý Sùng Duyên tự tắm rửa cho cậu, nói: "Đừng vặn loạn."
Diệp Bạch không nghe, vẫn như cũ dán ở trên người Lý Sùng Duyên loạn cọ qua cọ lại, kết quả liền cọ cho Lý Sùng Duyên nổi lửa lên.
Hai người lại lăn lộn một phen ở trong phòng tắm, lần này kết thúc, Lý Sùng Duyên cảm nhận được có chút mệt mỏi.
Diệp Bạch lại vẫn còn tinh thần phấn chấn, nói: "Chúng ta không tiếp tục sao?"
Lý Sùng Duyên: "......"
Lý Sùng Duyên hỏi: "Sao hôm nay tinh thần em lại tốt thế?"
Diệp Bạch nói: "Không có nha, là anh hôm nay không thích hợp mới đúng, nhanh như vậy đã lại không được rồi."
Không được không được không được......
Sắc mặt Lý lão bản tái thanh, một phen ôm người ra khỏi bồn tắm, sau đó mang về phòng ngủ, ném người ướt dầm dề lên trên giường, áp lên, nói: "Xem ai hôm nay không được."
Chờ đến khi bọn họ thật sự lăn lộn đủ rồi, Diệp Bạch ngã xuống trên giường ngủ tiếp. Lý Sùng Duyên chỉ cảm thấy thân thể mỏi mệt, khẳng định là gần đây vội làm việc bận quá mức, phải hảo hảo nghỉ ngơi một đoạn thời gian, bằng không thật sẽ lực bất tòng tâm mất. Dứt khoát liền bồi Diệp Bạch cùng ngủ một hồi.
Diệp Bạch dậy, nhìn Lý Sùng Duyên còn đang ngủ, liền mặc quần áo tự mình chạy xuống dưới lầu đi ăn cơm. Chờ ăn cơm xong rồi, Diệp Bạch bắt đầu ăn không ngồi rồi, Lý Sùng Duyên cư nhiên vẫn chưa có dậy, hôm nay cũng chả biết bị làm sao nữa.
Chẳng lẽ thật sự là không được?
Diệp Bạch nghĩ, có thể nào là do dược hiệu bổ thận lần trước đã qua rồi không?
Diệp Bạch chạy vào phòng, nhỏ giọng quay cuồng, lôi hết mấy thứ bổ thận lần trước đã mua ra, nói: "Cái nào hiệu quả tốt ta?"
Lúc Lý Sùng Duyên tỉnh ngủ Diệp Bạch đã không còn ở bên người, anh rời giường thay xong quần áo, sau đó liền đi rửa mặt. Rửa mặt đi ra, giơ tay vừa thấy, trên ngón tay trống không, nhanh chóng đến bên mép giường khom lưng sờ một chút, nhặt chiếc nhẫn kia một lần nữa mang lên.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Sùng Duyên cảm thấy vừa mang chiếc nhẫn này lên, tinh thần bỗng nhiên lại khôi phục. Anh không khỏi nhìn nhẫn trên tay nhiều thêm vài lần, cảm thấy rất kỳ quái.
Ngay tại thời điểm Lý lão bản đang xuất thần, lơ đãng thoáng nhìn qua trên tủ đầu giường, tức khắc mặt lại xanh.
Diệp Bạch lôi một đống bổ thận đặt ở trên tủ đầu giường, bày đầy ra chỉnh chỉnh tề tề, còn viết một tờ giấy nhỏ dán lên trên đó.
—— thử uống thuốc trước đã
Lý Sùng Duyên tức giận đến sắc mặt xanh mét, trực tiếp mở cửa đi xuống lầu bắt Diệp Bạch.
Trong nhà có người tới, thì ra là Lý Nam Dịch, Diệp Bạch đang nói chuyện với Lý Nam Dịch ở dưới lầu, hai người cười "Ha ha ha" không ngừng, không biết là đang nói cái gì.
Lý Sùng Duyên đi xuống, hỏi: "Diệp Bạch, vừa rồi em đã làm cái gì?"
Diệp Bạch chớp chớp mắt, nói: "A? Không có gì nha?"
Lý Sùng Duyên ý vị không rõ cười một tiếng, ngay trước mặt Lý Nam Dịch liền khiêng Diệp Bạch lên, nói: "Về phòng, anh cho em biết rốt cuộc đã làm sai cái gì."
Lý Nam Dịch nhìn thấy tư thế này, nhanh chóng phất phất tay, vui sướng khi người gặp họa nói với Diệp Bạch: "Các anh đi nhé đi nhé, không cần tiễn em đâu, em cũng nên trở về rồi."
Diệp Bạch kêu Lý Nam Dịch hai tiếng, kết quả Lý Nam Dịch thấy chết mà không cứu, liền cứ như vậy mà rời đi. Cậu bị Lý Sùng Duyên khiêng vài bước đi lên lầu, sau đó lại bị ném ở trên giường.
Diệp Bạch bỗng nhiên cảm thấy không tốt lắm, sao Lý Sùng Duyên cứ một hồi thì ôn nhu một lát sau lại khai hỏa toàn bộ khí tràng quỷ súc thế vầy nè, tỷ như hiện tại...... Quả thực là tư thế muốn lột da rút gân cậu ăn sạch vào trong bụng mà.
Lý Sùng Duyên chỉ vào bổ thận trên tủ đầu giường, nói: "Biết sai rồi?"
Diệp Bạch nháy mắt liền biến thành bảo bảo ngoan, tội nghiệp gật đầu, nói: "Em, em cũng là vì tốt cho anh nha......"
"Cái gì?" Lý Sùng Duyên uy hiếp cúi đầu, nói: "Anh không nghe rõ. "
Diệp Bạch lập tức sửa miệng, nói: "Em nói...... Em chỉ là nhất thời hồ đồ......"
Lý Sùng Duyên cười một tiếng, nói: "Phạm sai lầm thì phải chịu trừng phạt."
Lý lão bản đã mang theo nhẫn thật là khai hỏa toàn bộ khí tràng quỷ súc, làm Diệp Bạch làm đến chết đi sống lại, lăn lộn đến toàn thân bủn rủn không nhúc nhích nổi.
Trong lòng Diệp Bạch hối hận muốn chết, tâm nói không bao giờ được phép nói Lý Sùng Duyên không được nữa, bằng không Lý Sùng Duyên sẽ phát bệnh luôn.
Lý Sùng Duyên làm người thành bảo bảo mềm mại dễ bảo, Diệp Bạch liền thành thật lại bắt đầu ngủ nướng.
Lý Sùng Duyên cảm thấy tinh thần bản thân đặc biệt tốt, không có mỏi mệt như buổi sáng nữa. Anh duỗi tay nhìn nhẫn trên ngón tay, tuy rằng cảm thấy thực thần kỳ không thể tưởng tượng nôi, nhưng vẫn cảm thấy công hiệu của chiếc nhẫn này thật đúng là không tệ.
Diệp Bạch lại tỉnh lại, đã là buổi chiều, nằm liệt trên giường không muốn đứng dậy, nói: "Anh lăn lộn em đến hỏng luôn rồi, em không muốn xuống giường ăn cơm nữa, anh mau đi mang cơm tới đây uy em ăn ngay."
Lý Sùng Duyên không lay chuyển được cậu, nói: "Thành thật nằm đó, anh đi bưng lên, đừng có lại giở trò xấu gì nữa đó."
Lý Sùng Duyên đi xuống lầu, Diệp Bạch liền ở trên giường quay cuồng, sau đó nhảy xuống bế bình pha lê lên trên giường, ghé vào trên gối quan sát hai viên kim trứng trong nước.
Hai viên Tiểu Kim trứng đều trưởng thành hơn một chút, Diệp Bạch vẫn luôn cho rằng khẳng định là bị bọt nước làm nở ra. Mặt ngoài kim trứng trơn bóng, bề ngoài phản xạ ra ánh sáng màu kim loại, ánh vàng rực rỡ đặc biệt đẹp. Kim trứng phủ trong tay nóng hầm hập, tuy rằng cảm giác chỉ cao hơn một chút so với nhiệt độ cơ thể, nhưng cư nhiên lại làm cho nước ngâm cũng nóng hầm hập luôn.
Diệp Bạch đang nhìn đến cao hứng, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, không giống như là của Lý Sùng Duyên, ngược lại giống như là người hầu chạy lên đây.
Diệp Bạch có chút kỳ quái, người hầu bình thường đều sẽ không lên trên lầu, ngoại trừ lúc muốn quét tước vệ sinh. Chẳng qua những lúc đó đều sẽ nói rõ thời gian với Diệp Bạch trước.
Quả nhiên, liền nghe thấy tiếng người hầu chạy đến gõ cửa. Người hầu đè thấp thanh âm, nói: "Diệp thiếu gia, Diệp thiếu gia, Lý thái thái tới, đã vào cửa rồi, Lý tiên sinh bảo ngài nhanh chóng chuẩn bị đi."
"Cái gì?" Diệp Bạch cả kinh nhảy dựng lên, kết quả liền nghe "Rầm" một tiếng, bình pha lê trong lòng cậu bị nghiêng đổ, nước muối tràn đầy bên trong lập tức bị hất ra xuống trên giường, "Soạt soạt" hai tiếng, hai viên kim trứng lăn qua lăn lại trong bình pha lê.
Diệp Bạch đỡ trán, nhanh chóng đỡ bình pha lê lên, đáng tiếc bên trong đã chỉ còn lại có một chút nước, tất cả đều cống hiến cho chăn hết. Cũng may hai viên Tiểu Kim trứng đặc biệt cứng rắn, hoàn toàn không có bị thương.
Di
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi