Nhẫn Giả Hệ Thống
Chương 41: Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình
, nước chảy vô tình
“Ngồi yên, đừng lên tiếng"
Elissa vừa mới lên xe ngựa thì một thanh chủy thủ đã gác ngang cổ cô, một giọng suy yếu vang lên.
“Đừng lên tiếng, ta sẽ không làm hại ngươi."
Vốn Elissa hoảng hốt, nhưng chợt nhận ra đây không phải là giọng nói Knight sao? Ừ, đúng rồi, chính là Knight. Lòng Elissa chợt như con nai nhảy nhót loạn cả lên, cô vui vẻ vì hắn còn sống, nhưng giờ hắn chính là địch nhân của đế quốc, cô phải làm sao đây.
Leng…keng
Chợt thành chủy thủ rơi xuống, cả thân thể nam nhân đè lên bờ vai nhỏ bé của cô. Elissa hoảng hốt nhìn lại, phía sau cô nam nhân mang mặt nạ đã ngất đi rồi. Tay run run Elissa khẽ gỡ tấm mặt nạ ra, quả nhiên là Knight, gương mặt hắn tái nhợt không còn chút máu, phía dưới bụng hắn bị mở ra một miệng vết thương to bằng cái bát thấy cả nội tạng bên trong, bị thương như thế mà còn có thể chống đỡ đến lúc này cũng là một kỳ tích rồi. Thân thể to lớn đó đè lên người cô, Elissa còn có thể cảm nhận được nhịp tim hắn đang yếu dần, yếu dần đi. Elissa hoảng hốt, phải làm sao đây, thực lòng cô không muốn hắn chết, không hề muốn chút nào. Elissa cố gắng lấy từ không gian giới chỉ ra một viên thuốc trị thương màu đỏ đút cho Franz, nhưng miệng hắn nghiến chặt, không chịu mở ra. Elissa chợt nghĩ đến điều gì đó, gương mặt liền phiến hồng lên một mảnh, cô bỏ viên thuốc vào miệng rồi nhằm miệng Franz hôn tới. Cảm giác ướt át của nước bọt của cả hai người, cái cảm xúc tê tê, mê mê làm cơ thể Elissa căng cứng lên, nhưng môi cô không rời môi Franz, từng chút, từng chút nước thuốc hòa trộn với nước bọt của Elissa đưa vào trong người Franz, thậm chí cô còn có ý nghĩ không muốn cảm khoảnh khắc này qua đi.
--------------------------Phân cách-----------------------------
Phân điện Thần Thánh giáo đình, đêm đã khuya nhưng Janna vẫn còn thức đọc sách, tuy chỉ là một Bạch y tế tự nhưng kiến thức ma pháp của Janna phi thường kinh người, nhất là về các loại thương tích do ma thú gây ra. Vốn dĩ Lam y giáo chủ muốn cô trở thành Thần sư nhưng cô từ chối, cô chấp nhận làm một Bạch y tế tự để chữa trị cho những bình dân trong thành.
“Allen tế tự, Lam y giáo chủ gọi cô."
Bỗng nhiên một Bạch y tế tự khác vào nói. Janna khẽ gấp cuốn sách lại gật đầu nói.
“Ta đã biết, giờ ta sẽ đi qua đó."
Janna mặc vào bộ áo trắng tế tự rồi chạy sang viện của Lam y giáo chủ. Janna không thể không vội, bởi vì cô biết nếu không có chuyện quan trọng thì Lam y giáo chủ sẽ không gọi cô vào lúc đêm khuya như thế này. Đến trước cửa phòng Lam y giáo chủ thì thấy bên trong đèn sáng trưng nhưng cửa phòng đóng chặt, thậm chí bên ngoài còn có 6 vị Trừng giới kỵ sĩ canh giữ. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra cả. Janna tiến đến cách cửa mười bước nói.
“Giáo chủ đại nhân, Janna đã đến."
“Tốt, ngươi mau vào đi."
Bên trong vọng ra tiếng của Lam y giáo chủ. Janna vâng một tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Giọng nói của giáo chủ càng vội.
“Janna, ngươi mau đến đây xem đi."
Janna không dám chậm trễ vội đi sâu vào trong, chỉ tháy trong phòng của Lam y giáo chủ có nằm đó năm thiếu niên, trong đó có một thiếu nữ Janna đã từng gặp, chính là Karla đi cùng với Knight. Bên giường lớn là một thiếu niên tóc đỏ, cũng bị thương, nhưng không đến nỗi tồi tệ như những người khác. Đó chính là Klein, Tử thần bọn hắn chạy được đến giáo đình thì cũng kiệt sức ngất xỉu cả, ba người Salah, Karla, Kasuo vẫn trong tình trạng mê man như vậy. Chỉ có Klein còn tốt hơn một chút, vẫn còn tỉnh táo lấy ra lệnh bài Thánh kỵ sĩ nên mới được cứu giúp.
Janna cũng không hỏi gì vội đến xem xét vết thương của Tử thần. Đối với Gilliam, Rhuk, Klein cô chỉ dùng “Trì dũ thuật" rồi cho ăn một viên đan dược, nhưng khi đến đám Salah thì đôi mày phượng của Janna khẽ nhíu lại. Klein vội hỏi.
“Allen tế tự, ngài có thể cứu họ được không?"
Janna không trả lời xem xét lại lần nữa mới nói.
“Có phải họ gặp phải Mộng yểm thú"
Klein như chết đuối vớ được cọc vội nói.
“Đúng, đúng vậy, ngài có cách cứu bọn họ sao?"
Janna thở dài lắc đầu.
“Ta có cách, nhưng cách này không thể thực hiện được, vô phương cứu chữa rồi."
Klein như bị sét đánh trúng liền đơ như tượng, chẳng lẽ phải nhìn anh chị hằng ngày bên nhau ra đi như thế sao. Lam y giáo chủ lúc này mới nói.
“Janna, ngươi có cách gì nói thử xem."
Janna cười khổ.
“Giáo chủ đại nhân, ngài cũng rõ Mộng yểm thú như thế nào mà, vấn đề là Mộng Yểm đã trực tiếp nhập vào người bọn họ. Cách duy nhất chính là nhắc nhở họ nhược điểm của Mộng Yểm, nhưng ngài nghĩ có thể sao?"
Bỗng nhiên mắt Klein sáng lên nói.
“Ta biết, ta biết có người có thể giúp bọn họ. Giáo chủ đại nhân, có thể cho ta mượn truyền tống trận để về Muchen được không?"
“Ngươi là người Ala?"
Janna hô lên. Lam y giáo chủ liếc nàng một cái rồi nói.
“Truyền tống trận có thể cho ngươi mượn, nhưng ngươi chỉ có 2 ngày thôi, ta và Allen tế tự cũng chỉ kéo dài cho bọn hắn được 2 ngày."
“Được, được, trong hai ngày ta nhất định sẽ quay lại. Giờ ta sẽ lập tức khởi hành"
Klein vội đáp ứng, thậm chí quên đi vết thương trên người. Janna vội kéo hắn lại nhét vào tay hắn một lọ thuốc.
“Đây là thuốc trị thương, uống vào sẽ đảm bảo hơn cho vết thương của ngươi."
“Đa tạ tế tự."
Nói rồi Klein theo một Trừng giới kỵ sĩ đến truyền tống trận. Janna chờ Klein đi khuất rồi mới nói.
“Giáo chủ đại nhân, bọn hắn là ai."
Lam y giáo chủ thở dài.
“Bọn hắn là thuộc hạ của Bonaparte Thánh kỵ sĩ"
“Là vinh dự Thánh kỵ sĩ người Ala được Giáo hoàng sắc phong đó sao?"
Việc Franz được phong làm Vinh dự Thánh kỵ sĩ cả đại lục đều biết nhưng người biết mặt hắn lại rất ít, người ta chỉ biết hắn là một thanh niên trẻ tuổi người Ala mà thôi.
Lam y giáo chủ gật đầu nói.
“Đúng vậy, cũng chính là người mà ngươi gọi là Knight đấy. Không biết bây giờ Thánh kỵ sĩ đang hạ lạc ở đâu đây. Cứ thế này Giáo hoàng sẽ trách tội ta mất. Tuổi trẻ đúng là hiếu động mà."
Nói rồi Lam y giáo chủ nhìn ra phía cửa sổ nói tiếp.
“Janna, việc ngày hôm nay không được lộ ra ngoài, xem ra vài ngày tới phân điện ta sẽ không yên ổn rồi."
-----------------------------Phân cách-------------------------
“A, đây là đâu?"
Franz tỉnh dậy thì thấy hắn đang nằm trong một căn phòng sang trọng, kết cấu kiểu cung đình hoàng thất. Hắn nhớ là khi bị thương hắn đã chui vào một chiếc xe ngựa sau đó bắt một thiếu nữ làm con tin, nhưng giờ sao lại ở đây? Chẳng lẽ người đó đã cứu ta. Franz khẽ gượng dậy lại thấy bụng đau đớn, vết thương dưới bụng được băng bó cẩn thận lại ra máu. Franz cười khổ. Xem ra lần này làm ăn lỗ vốn rồi. Hắn tặc lưỡi một cái lại móc ra hai bình thuốc trị thương uống vào. Chưa đầy nửa tháng suýt chết hai lần, số hắn không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
“Quận chúa"
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng nói, Franz vội nằm xuống giả vờ bất tỉnh. Người đi vào chính là Elissa. Trông cô trải qua một ngày thật tiều tụy, thân hình hơi gầy đi, đôi mắt sưng đỏ, không còn vẻ hoạt bát như những ngày trước nữa. Cô đến bên ngồi giường đưa tay vuốt lên gương mặt góc cạnh của Franz khẽ thì thào.
“Lần đầu ta gặp ngươi thì ngươi cũng bất tỉnh như thế này. Là kiếp trước ta mắc nợ ngươi hay sao mà phải cứu ngươi hai lần, còn dám bắt ta làm con tin nữa chứ, thậm chí còn dám cướp đi nụ hôn đầu của ta. Ngươi thật đáng chết mà. Nhưng ta không muốn ngươi chết, ngươi chết ta phải đi tìm ai bắt đền đây."
Eliisa lại thở dài.
“Ngươi cuối cùng là ai vậy Knight? Ngươi khác hẳn mọi người, trong khi mọi người cố gắng nịnh bợ thân cận ta nhưng ngươi thì khác, ngươi đối với ta rất tốt, ở cạnh ngươi ta cảm thấy rất thoải mái. Tại sao vậy? Tại sao ngươi lại là địch nhân của đế quốc, ngươi vốn muốn tiếp cận ta để lợi dụng ta sao?"
Elissa ngồi cạnh hắn hồi lâu, nói rất nhiều, những điều cô nói Franz có cái hiểu cái không, hắn không dám mở mắt ra, hắn sợ phải đối mặt với đôi mắt u oán của Elissa. Là hắn ích kỷ, chỉ vì thế mà hắn đã vô tình làm tổn thương một thiếu nữ ngây thơ, trong trắng, đã vậy hắn còn là người Ala, làm sao hắn dám đối mặt với cô bé này đây. Không hiểu sao lòng hắn nặng trĩu, vấn đề không phải là ai đúng ai sai mà vốn lập trường của hai người đã đứng ở hai bên đối đầu. Ala và Zenit đã có mối thù hàng ngàn năm, nói xóa là xóa sao?
“Mia, chăm sóc người này cho tốt, khi nào hắn tỉnh thì báo với ta."
Elissa gọi vào một cung nữ nói. Cung nữ kia vâng lên một tiếng, chờ Elissa ra ngoài vội quỳ xuống.
“Ám bộ số 138 bái kiến thiếu gia."
Franz khẽ mở mắt ra ngồi dậy, vết thương dưới bụng đã tốt hơn phần nào. Hắn trầm giọng nói.
“Ngươi biết ta đã tỉnh?"
“Vâng, thiếu gia, quận chúa tuy không nhận ra nhưng thuộc hạ vô tình nhìn thấy mí mắt thiếu gia khẽ nháy nên biết ngài đã tỉnh."
Ám bộ 138 bình tĩnh nói. Franz gật đầu.
“Đứng lên đi. Đây là đâu, tình hình bên ngoài thế nào rồi."
Ám bộ 138 khẽ đứng lên nói.
“Đây là phủ của quận chúa, chính quận chúa đã đưa ngài về. Về phía triều đình Zenit vẫn đang tìm ngài khắp nơi. Chỉ là…Ám bộ trưởng đại nhân và 7 Ảnh vệ đã tự bạo để cản đường quân truy kích."
“Ngươi nói sao? Emon hắn đã chết?"
Franz không tin vào tai mình. Hai năm qua Emon theo hắn như hình với bóng, người đầu tiên hắn gặp ở thế giới này chính là Emon, người hắn tin tưởng nhất cũng chính là Emon. Tim hắn như quặn thắt, khóe miệng hắn trào ra máu.
“Là ta hại ngươi Emon."
Từng dòng ký ức tràn về làm hắn đau đớn, dằn vặt, nếu không phải mình quyết định mạo hiểm, nếu không phải quá tin tưởng vào Ám bộ thì 30 Ảnh vệ không phải chết, Emon cũng không phải chết. Tất cả là tại vì hắn.
“Thiếu gia, xin ngài bình tĩnh, Ám bộ trưởng đại nhân được hi sinh vì ngài, được hi sinh vì đế quốc là niềm tự hào của ngài ấy."
Ám bộ 138 vội vàng khuyên bảo Franz. Cô cũng biết vị thiếu gia này chính là cây trụ chống cuối cùng của Ám bộ rồi. Franz lại uống vào một bình thuốc chữa thương, hắn hít vào một hơi nói.
“Còn những người khác thì sao?"
Nhìn Franz bình tĩnh lại Ám bộ 138 cũng yên tâm một chút liền nói.
“Truy quân đuổi đến Thần Thánh giáo đình thì bị mất dấu, bọn họ muốn vào kiểm tra nhưng đích thân Lam y giáo chủ ra mặt nên không ai dám manh động. Nhưng theo tin tức của Ám bộ trong phân điện truyền lại thì những người còn lại bị thương rất nặng, Lang đại nhân ngay trong đêm đó đã dùng truyền tống trận trở về Ala, những người còn lại vẫn còn ở Phân điện."
Bình thường Tử thần làm việc đều mang mặt nạ hình con vật, thân phận của Tử thần cao hơn Ám bộ nên Ám bộ thành viên đều dùng tên của mặt nạ mà gọi Tử thần.
----------------------------------------Phân cách--------------------
“Mia, người kia đâu rồi?"
Elissa trở vào phòng thì trên giường đã không còn ai, chỉ còn vết nhăn của chiếc chăn chứng tỏ đã có người từng sử dụng mà thôi. Mia lấy ra một bức thư và một thanh chủy thủ nói.
“Vị đại nhân đó nhờ nô tỳ đưa cho quận chúa vật này. Đại nhân nói nếu sau này quận chúa gặp chuyện gì khó khăn có thể nhờ người mang thanh chủy thủ này đến pháo đài Bridge, dù có chết đại nhân cũng sẽ cố gắng hoàn thành."
Elissa run run tiếp nhận lấy lá thư và thanh chủy thủ. Đây chính là Lạc Vân hắn đã từng dùng để cứu cô. Mắt phước khẽ lướt qua lá thư, Elissa ngồi bệch xuống bên giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía xa.
Theo hướng đó Franz đang phi thân về Thần Thánh giáo đình, không ai biết khóe mắt hắn đã hơi ướt từ bao giờ.
“Xin lỗi Elissa, nhưng chúng ta chỉ là hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình mà thôi."
“Ngồi yên, đừng lên tiếng"
Elissa vừa mới lên xe ngựa thì một thanh chủy thủ đã gác ngang cổ cô, một giọng suy yếu vang lên.
“Đừng lên tiếng, ta sẽ không làm hại ngươi."
Vốn Elissa hoảng hốt, nhưng chợt nhận ra đây không phải là giọng nói Knight sao? Ừ, đúng rồi, chính là Knight. Lòng Elissa chợt như con nai nhảy nhót loạn cả lên, cô vui vẻ vì hắn còn sống, nhưng giờ hắn chính là địch nhân của đế quốc, cô phải làm sao đây.
Leng…keng
Chợt thành chủy thủ rơi xuống, cả thân thể nam nhân đè lên bờ vai nhỏ bé của cô. Elissa hoảng hốt nhìn lại, phía sau cô nam nhân mang mặt nạ đã ngất đi rồi. Tay run run Elissa khẽ gỡ tấm mặt nạ ra, quả nhiên là Knight, gương mặt hắn tái nhợt không còn chút máu, phía dưới bụng hắn bị mở ra một miệng vết thương to bằng cái bát thấy cả nội tạng bên trong, bị thương như thế mà còn có thể chống đỡ đến lúc này cũng là một kỳ tích rồi. Thân thể to lớn đó đè lên người cô, Elissa còn có thể cảm nhận được nhịp tim hắn đang yếu dần, yếu dần đi. Elissa hoảng hốt, phải làm sao đây, thực lòng cô không muốn hắn chết, không hề muốn chút nào. Elissa cố gắng lấy từ không gian giới chỉ ra một viên thuốc trị thương màu đỏ đút cho Franz, nhưng miệng hắn nghiến chặt, không chịu mở ra. Elissa chợt nghĩ đến điều gì đó, gương mặt liền phiến hồng lên một mảnh, cô bỏ viên thuốc vào miệng rồi nhằm miệng Franz hôn tới. Cảm giác ướt át của nước bọt của cả hai người, cái cảm xúc tê tê, mê mê làm cơ thể Elissa căng cứng lên, nhưng môi cô không rời môi Franz, từng chút, từng chút nước thuốc hòa trộn với nước bọt của Elissa đưa vào trong người Franz, thậm chí cô còn có ý nghĩ không muốn cảm khoảnh khắc này qua đi.
--------------------------Phân cách-----------------------------
Phân điện Thần Thánh giáo đình, đêm đã khuya nhưng Janna vẫn còn thức đọc sách, tuy chỉ là một Bạch y tế tự nhưng kiến thức ma pháp của Janna phi thường kinh người, nhất là về các loại thương tích do ma thú gây ra. Vốn dĩ Lam y giáo chủ muốn cô trở thành Thần sư nhưng cô từ chối, cô chấp nhận làm một Bạch y tế tự để chữa trị cho những bình dân trong thành.
“Allen tế tự, Lam y giáo chủ gọi cô."
Bỗng nhiên một Bạch y tế tự khác vào nói. Janna khẽ gấp cuốn sách lại gật đầu nói.
“Ta đã biết, giờ ta sẽ đi qua đó."
Janna mặc vào bộ áo trắng tế tự rồi chạy sang viện của Lam y giáo chủ. Janna không thể không vội, bởi vì cô biết nếu không có chuyện quan trọng thì Lam y giáo chủ sẽ không gọi cô vào lúc đêm khuya như thế này. Đến trước cửa phòng Lam y giáo chủ thì thấy bên trong đèn sáng trưng nhưng cửa phòng đóng chặt, thậm chí bên ngoài còn có 6 vị Trừng giới kỵ sĩ canh giữ. Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra cả. Janna tiến đến cách cửa mười bước nói.
“Giáo chủ đại nhân, Janna đã đến."
“Tốt, ngươi mau vào đi."
Bên trong vọng ra tiếng của Lam y giáo chủ. Janna vâng một tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Giọng nói của giáo chủ càng vội.
“Janna, ngươi mau đến đây xem đi."
Janna không dám chậm trễ vội đi sâu vào trong, chỉ tháy trong phòng của Lam y giáo chủ có nằm đó năm thiếu niên, trong đó có một thiếu nữ Janna đã từng gặp, chính là Karla đi cùng với Knight. Bên giường lớn là một thiếu niên tóc đỏ, cũng bị thương, nhưng không đến nỗi tồi tệ như những người khác. Đó chính là Klein, Tử thần bọn hắn chạy được đến giáo đình thì cũng kiệt sức ngất xỉu cả, ba người Salah, Karla, Kasuo vẫn trong tình trạng mê man như vậy. Chỉ có Klein còn tốt hơn một chút, vẫn còn tỉnh táo lấy ra lệnh bài Thánh kỵ sĩ nên mới được cứu giúp.
Janna cũng không hỏi gì vội đến xem xét vết thương của Tử thần. Đối với Gilliam, Rhuk, Klein cô chỉ dùng “Trì dũ thuật" rồi cho ăn một viên đan dược, nhưng khi đến đám Salah thì đôi mày phượng của Janna khẽ nhíu lại. Klein vội hỏi.
“Allen tế tự, ngài có thể cứu họ được không?"
Janna không trả lời xem xét lại lần nữa mới nói.
“Có phải họ gặp phải Mộng yểm thú"
Klein như chết đuối vớ được cọc vội nói.
“Đúng, đúng vậy, ngài có cách cứu bọn họ sao?"
Janna thở dài lắc đầu.
“Ta có cách, nhưng cách này không thể thực hiện được, vô phương cứu chữa rồi."
Klein như bị sét đánh trúng liền đơ như tượng, chẳng lẽ phải nhìn anh chị hằng ngày bên nhau ra đi như thế sao. Lam y giáo chủ lúc này mới nói.
“Janna, ngươi có cách gì nói thử xem."
Janna cười khổ.
“Giáo chủ đại nhân, ngài cũng rõ Mộng yểm thú như thế nào mà, vấn đề là Mộng Yểm đã trực tiếp nhập vào người bọn họ. Cách duy nhất chính là nhắc nhở họ nhược điểm của Mộng Yểm, nhưng ngài nghĩ có thể sao?"
Bỗng nhiên mắt Klein sáng lên nói.
“Ta biết, ta biết có người có thể giúp bọn họ. Giáo chủ đại nhân, có thể cho ta mượn truyền tống trận để về Muchen được không?"
“Ngươi là người Ala?"
Janna hô lên. Lam y giáo chủ liếc nàng một cái rồi nói.
“Truyền tống trận có thể cho ngươi mượn, nhưng ngươi chỉ có 2 ngày thôi, ta và Allen tế tự cũng chỉ kéo dài cho bọn hắn được 2 ngày."
“Được, được, trong hai ngày ta nhất định sẽ quay lại. Giờ ta sẽ lập tức khởi hành"
Klein vội đáp ứng, thậm chí quên đi vết thương trên người. Janna vội kéo hắn lại nhét vào tay hắn một lọ thuốc.
“Đây là thuốc trị thương, uống vào sẽ đảm bảo hơn cho vết thương của ngươi."
“Đa tạ tế tự."
Nói rồi Klein theo một Trừng giới kỵ sĩ đến truyền tống trận. Janna chờ Klein đi khuất rồi mới nói.
“Giáo chủ đại nhân, bọn hắn là ai."
Lam y giáo chủ thở dài.
“Bọn hắn là thuộc hạ của Bonaparte Thánh kỵ sĩ"
“Là vinh dự Thánh kỵ sĩ người Ala được Giáo hoàng sắc phong đó sao?"
Việc Franz được phong làm Vinh dự Thánh kỵ sĩ cả đại lục đều biết nhưng người biết mặt hắn lại rất ít, người ta chỉ biết hắn là một thanh niên trẻ tuổi người Ala mà thôi.
Lam y giáo chủ gật đầu nói.
“Đúng vậy, cũng chính là người mà ngươi gọi là Knight đấy. Không biết bây giờ Thánh kỵ sĩ đang hạ lạc ở đâu đây. Cứ thế này Giáo hoàng sẽ trách tội ta mất. Tuổi trẻ đúng là hiếu động mà."
Nói rồi Lam y giáo chủ nhìn ra phía cửa sổ nói tiếp.
“Janna, việc ngày hôm nay không được lộ ra ngoài, xem ra vài ngày tới phân điện ta sẽ không yên ổn rồi."
-----------------------------Phân cách-------------------------
“A, đây là đâu?"
Franz tỉnh dậy thì thấy hắn đang nằm trong một căn phòng sang trọng, kết cấu kiểu cung đình hoàng thất. Hắn nhớ là khi bị thương hắn đã chui vào một chiếc xe ngựa sau đó bắt một thiếu nữ làm con tin, nhưng giờ sao lại ở đây? Chẳng lẽ người đó đã cứu ta. Franz khẽ gượng dậy lại thấy bụng đau đớn, vết thương dưới bụng được băng bó cẩn thận lại ra máu. Franz cười khổ. Xem ra lần này làm ăn lỗ vốn rồi. Hắn tặc lưỡi một cái lại móc ra hai bình thuốc trị thương uống vào. Chưa đầy nửa tháng suýt chết hai lần, số hắn không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
“Quận chúa"
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng nói, Franz vội nằm xuống giả vờ bất tỉnh. Người đi vào chính là Elissa. Trông cô trải qua một ngày thật tiều tụy, thân hình hơi gầy đi, đôi mắt sưng đỏ, không còn vẻ hoạt bát như những ngày trước nữa. Cô đến bên ngồi giường đưa tay vuốt lên gương mặt góc cạnh của Franz khẽ thì thào.
“Lần đầu ta gặp ngươi thì ngươi cũng bất tỉnh như thế này. Là kiếp trước ta mắc nợ ngươi hay sao mà phải cứu ngươi hai lần, còn dám bắt ta làm con tin nữa chứ, thậm chí còn dám cướp đi nụ hôn đầu của ta. Ngươi thật đáng chết mà. Nhưng ta không muốn ngươi chết, ngươi chết ta phải đi tìm ai bắt đền đây."
Eliisa lại thở dài.
“Ngươi cuối cùng là ai vậy Knight? Ngươi khác hẳn mọi người, trong khi mọi người cố gắng nịnh bợ thân cận ta nhưng ngươi thì khác, ngươi đối với ta rất tốt, ở cạnh ngươi ta cảm thấy rất thoải mái. Tại sao vậy? Tại sao ngươi lại là địch nhân của đế quốc, ngươi vốn muốn tiếp cận ta để lợi dụng ta sao?"
Elissa ngồi cạnh hắn hồi lâu, nói rất nhiều, những điều cô nói Franz có cái hiểu cái không, hắn không dám mở mắt ra, hắn sợ phải đối mặt với đôi mắt u oán của Elissa. Là hắn ích kỷ, chỉ vì thế mà hắn đã vô tình làm tổn thương một thiếu nữ ngây thơ, trong trắng, đã vậy hắn còn là người Ala, làm sao hắn dám đối mặt với cô bé này đây. Không hiểu sao lòng hắn nặng trĩu, vấn đề không phải là ai đúng ai sai mà vốn lập trường của hai người đã đứng ở hai bên đối đầu. Ala và Zenit đã có mối thù hàng ngàn năm, nói xóa là xóa sao?
“Mia, chăm sóc người này cho tốt, khi nào hắn tỉnh thì báo với ta."
Elissa gọi vào một cung nữ nói. Cung nữ kia vâng lên một tiếng, chờ Elissa ra ngoài vội quỳ xuống.
“Ám bộ số 138 bái kiến thiếu gia."
Franz khẽ mở mắt ra ngồi dậy, vết thương dưới bụng đã tốt hơn phần nào. Hắn trầm giọng nói.
“Ngươi biết ta đã tỉnh?"
“Vâng, thiếu gia, quận chúa tuy không nhận ra nhưng thuộc hạ vô tình nhìn thấy mí mắt thiếu gia khẽ nháy nên biết ngài đã tỉnh."
Ám bộ 138 bình tĩnh nói. Franz gật đầu.
“Đứng lên đi. Đây là đâu, tình hình bên ngoài thế nào rồi."
Ám bộ 138 khẽ đứng lên nói.
“Đây là phủ của quận chúa, chính quận chúa đã đưa ngài về. Về phía triều đình Zenit vẫn đang tìm ngài khắp nơi. Chỉ là…Ám bộ trưởng đại nhân và 7 Ảnh vệ đã tự bạo để cản đường quân truy kích."
“Ngươi nói sao? Emon hắn đã chết?"
Franz không tin vào tai mình. Hai năm qua Emon theo hắn như hình với bóng, người đầu tiên hắn gặp ở thế giới này chính là Emon, người hắn tin tưởng nhất cũng chính là Emon. Tim hắn như quặn thắt, khóe miệng hắn trào ra máu.
“Là ta hại ngươi Emon."
Từng dòng ký ức tràn về làm hắn đau đớn, dằn vặt, nếu không phải mình quyết định mạo hiểm, nếu không phải quá tin tưởng vào Ám bộ thì 30 Ảnh vệ không phải chết, Emon cũng không phải chết. Tất cả là tại vì hắn.
“Thiếu gia, xin ngài bình tĩnh, Ám bộ trưởng đại nhân được hi sinh vì ngài, được hi sinh vì đế quốc là niềm tự hào của ngài ấy."
Ám bộ 138 vội vàng khuyên bảo Franz. Cô cũng biết vị thiếu gia này chính là cây trụ chống cuối cùng của Ám bộ rồi. Franz lại uống vào một bình thuốc chữa thương, hắn hít vào một hơi nói.
“Còn những người khác thì sao?"
Nhìn Franz bình tĩnh lại Ám bộ 138 cũng yên tâm một chút liền nói.
“Truy quân đuổi đến Thần Thánh giáo đình thì bị mất dấu, bọn họ muốn vào kiểm tra nhưng đích thân Lam y giáo chủ ra mặt nên không ai dám manh động. Nhưng theo tin tức của Ám bộ trong phân điện truyền lại thì những người còn lại bị thương rất nặng, Lang đại nhân ngay trong đêm đó đã dùng truyền tống trận trở về Ala, những người còn lại vẫn còn ở Phân điện."
Bình thường Tử thần làm việc đều mang mặt nạ hình con vật, thân phận của Tử thần cao hơn Ám bộ nên Ám bộ thành viên đều dùng tên của mặt nạ mà gọi Tử thần.
----------------------------------------Phân cách--------------------
“Mia, người kia đâu rồi?"
Elissa trở vào phòng thì trên giường đã không còn ai, chỉ còn vết nhăn của chiếc chăn chứng tỏ đã có người từng sử dụng mà thôi. Mia lấy ra một bức thư và một thanh chủy thủ nói.
“Vị đại nhân đó nhờ nô tỳ đưa cho quận chúa vật này. Đại nhân nói nếu sau này quận chúa gặp chuyện gì khó khăn có thể nhờ người mang thanh chủy thủ này đến pháo đài Bridge, dù có chết đại nhân cũng sẽ cố gắng hoàn thành."
Elissa run run tiếp nhận lấy lá thư và thanh chủy thủ. Đây chính là Lạc Vân hắn đã từng dùng để cứu cô. Mắt phước khẽ lướt qua lá thư, Elissa ngồi bệch xuống bên giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía xa.
Theo hướng đó Franz đang phi thân về Thần Thánh giáo đình, không ai biết khóe mắt hắn đã hơi ướt từ bao giờ.
“Xin lỗi Elissa, nhưng chúng ta chỉ là hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình mà thôi."
Tác giả :
Hàm Ngư