Nhân Duyên Tiền Kiếp
Chương 38: Trừng trị cẩu quan (phần 4)
Trong ánh mắt hiếu kỳ, bất an của mọi người, Ngân Bình sai bộ khoái tháo hai tấm hình thần giữ cửa ở bên ngoài, gỡ quan kính xuống, đóng cửa, dùng vải đen giăng kín công đường. Chỉ chốc lát xung quanh chìm vào bóng tối, phải thắp một ngọn đèn nhỏ mới miễn cưỡng thấy được mặt nhau. An bài xong mọi thứ, Ngân Bình mới bình tĩnh nhìn vào hư không nói:
"Kiều Nhi ngươi có thể hiện thân được rồi!!!"
Một bóng trắng dần dần hiện ra....
Không biết ai sợ hãi hét lên một tiếng "Ma...!" sau đó là tiếng ngã "lộp bộp" chật vật hòa lẫn trong tiếng hoảng sợ than....
Kiều Nhi từ từ hiện thân trên công đường, khi thấy Lâm huyện lệnh đang quỳ liền không chút chần chờ bay thẳng đến bóp cổ hắn, chính là Kiều Nhi hận không thể thẳng tay rút gân lột da, uống máu, ăn thịt tên cẩu quan này nhưng trước đó công chúa đã căn dặn nàng chỉ được hù dọa để hắn nhận tội, nếu để hắn chết một cách dễ dàng như vậy cũng không giải tỏa hết được nỗi hận chất chứa trong lòng nàng.
Lâm huyện lệnh hoảng sợ, nhìn rõ khuôn mặt trắng xanh, tái nhợt của Kiều Nhi làm tim gan của hắn sắp vỡ tung, mặt trắng bệch, mặt mở to kinh hãi nhìn ma nữ đang bóp cổ mình, cứng ngắc quên cả phản kháng, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống.
Khó thở khiến hắn tỉnh táo:"Ma...Ma..Đừng đến đây...tha thứ cho ta...ta không cố tình giết ngươi..tha thứ cho ta ...huhu" Lâm Huyện lệnh run giọng cầu xin tha thứ, người run lẩy bẩy như đang rây sàng gì đó, tay chân vơ vào giãy dụa.
Kiều Nhi "ha ha" nở nụ cười lạnh ngắt, ánh mắt oán độc nhìn Lâm huyện lệnh đã giãy dụa thoát ra khỏi tay mình, bò sấp trên sàn như một con chó.
"Hu hu..tha cho ta..ta không cố tình giết ngươi ...tha cho ta...đúng rồi là Mã sư gia..Mã sư gia nói nếu ta không giết ngươi thì chuyện ta cấu kết với bọn thương nhân, con nhà giàu nâng giá lương thực, còn cả việc đê Sơn Hà có khe nứt trước khi vỡ, điều sẽ bị mọi người phát hiện..Nếu ta không giết ngươi thì người chết đến lúc đó sẽ là ta..nên ta mới..ta mới làm vậy..huhu tha cho ta đi, ngươi đi tìm Mã sư gia đi đừng tìm ta..huhu" Lâm huyện lệnh hoảng sợ quá độ, nước mắt giàn dụa, tận tình khai báo.
Kiều nhi nghe vậy quay qua nhòm Mã sư gia một cái, mà Mã sư gia từ khi Kiều Nhi xuất hiện đã vỡ gan, vỡ mật, choáng váng nằm trên đất, thấy Kiều Nhi nhìn mình hoảng sợ tè ra quần,mặt trắng bệch, mở miệng niệm "A Di Đà Phật" liên tục..Kiêu Nhi khinh thường "hừ" lanh một tiếng, tiếp tục oán độc bay lơ lửng xung quanh Lâm huyện lệnh run như cầy sấy đằng kia, âm thanh như từ địa ngục triệu hồi lạnh buốt vang lên:
"Lâm Tư Lợi ơi Lâm Tư Lợi...Ngươi có biết ta và hàng vạn vong hồn bị ngươi hại chết đã chờ đợi bao lâu để dẫn ngươi đi không?""hahaha" Tiếng cười thê lương mang hơi thở chết chóc vang lên khiến mọi ngưởi ở đây đều không tự chủ được đánh cái rùng mình, nội tâm run rẩy từng hồi...
"Được rồi Kiều Nhi còn lại giao cho ta!"Ngồi xem kịch vui nãy giờ,Ngân Bình lúc này mới từ tốn mở miệng,cứu rớt mọi người thoát khỏi vực sâu sợ hãi.
Kiều Nhi nghe vậy oán hận liếc Lâm Tư Lợi một cái, gật đầu nhẹ với Ngân Bình rồi chậm rãi biến thành một làn khói trắng tiêu thất. Cảm giác đè nén, sợ hãi biến mất mọi ngưởi không hẹn mà cùng nhau thở phào một hơi nhẹ nhõm, công đường nhanh chóng được bộ khoái khôi phục lại như lúc ban đầu, tựa như mọi chuyện vừa phát sinh chỉ là một hồi mộng ảo.
Lúc này Lâm huyện lệnh mới tỉnh ngộ, ý thức được những lời mình vừa nói, mặt xanh như tàu lá, hoảng sợ dập đầu cốp cốp, âm giọng lập cập cầu xin:
"Công chúa khai ân..Công chúa khai ân"
Cả đám thương nhân, con nhà giàu phía sau lúc này cũng xụi lơ trên mặt đất vẻ mặt cắt không còn giọt máu.
Ngân Bình đến nhìn cũng không thèm nhìn Lâm huyện lệnh một cái vươn tay ngọc chỉ bọn thương nhân, nhà giàu phía sau lạnh nhạt nói:"Lôi bọn chúng ra ngoài cổng nha môn, đánh mạnh vào cho bản công chúa! Nhớ đếm kỹ, lớn tiếng một chút, bản công chúa đang nghe!"
Hứa bộ đầu cùng các huynh đệ vận hết sức lực bú sữa mẹ hô "Uy vũ" kinh thiên động địa, sau đó hùng hổ lôi bọn thương nhân, con nhà giàu ra ngoài đánh.
Dưới công đường lúc này chỉ còn lại ba người Lâm huyện lệnh, Mã sư gia mặt trắng bệch , run run quỳ và Lâm Tư Bạch đang nằm hấp hối bên cạnh.
Cái gì gọi là đau khổ, tuyệt vọng hơn cả chết đó là chờ đợi cái chết cảm giác này đang gặm nhấm tâm hồn họ từng chút một...
Bên ngoài vọng vào, tiếng trượng đập xuống bồm bộp không dứt bên tai, mỗi khi đánh một chút bộ khoái liền lớn tiếng đếm để "báo cáo" cho công chúa nghe, trong thoáng chốc không khí bên ngoài nha môn vô cùng "náo nhiệt" thu hút nhiều dân chúng nghé mắt vào xem.
Lăng Hạo cùng An Quốc yên lặng ở bên cạnh Ngân Bình,bên tai họ là tiếng bọn thương nhân bên ngoài gào thét thê thảm, trong mắt họ là nụ cười tà ác cùa nàng, bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập như sấm nổ, Ngân Bình như vậy, yêu dị tà ác, như ánh mắt rực rỡ rọi chiếu những tia sáng lộng lẫy, hút chặt tầm mắt, làm bọn hắn mê muội không thôi.
Riêng lúc này, trong lòng An Quốc còn thoáng bàng hoàng, kiếp trước hắn chính là căm ghét dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh này của nàng, nhưng bây giờ nhìn kiểu gì cũng cãm thấy đáng yêu. Chẳng lẽ đây là "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đây, mặt An Quốc thoáng đỏ rực, lúng túng quay đầu không dám nhìn Ngân Bình nữa.
Trên công đường thẩm vấn nặng nề, Ngân Bình nhìn ba người Lâm huyện lệnh phía dưới, chậm rãi mở miệng:
"Ta thật không thích nhìn thấy máu..."
Hai người Lâm huyện lệnh và Mã sư gia nghe vậy thở ra một hơi(bạn Lâm Tư Bạch lúc này đang hấp hối nằm bên cạnh nên không thấy rõ phản ứng!) nghĩ công chúa còn nhỏ tuổi, không nỡ giết người,"sấm to mà mưa nhỏ", vui mừng vì mình tránh được một kiếp, vội lấy khăn tay trong người ra, lau lau mấy hạt mồ hôi to bằng hạt đậu tương trên trán.
Lại nghe âm thanh nhàn nhạt của Ngân Bình một lần nữa vang lên "Thiếp gia quan"
Hy vọng qua đi là tuyệt vọng còn sâu hơn vực thẳm đen tối...
Ba người Lâm Huyện lệnh vừa nghe xong đã xụi lơ, dường như trong cổ họng nhét kín một quả cầu thiết nặng trịch, không thể phát ra âm thanh gì nữa.
Bộ khoái tuân lệnh đem ra ba cái ghế tựa, trói chặt ba người lên, dùng giấy ướt dán lên mặt họ từng tờ, từng tờ một. Ban đầu chân cẳng họ còn giãy dụa kịch liệt, đến tờ giấy thứ năm thứ sáu nào đó đã từ từ xuôi xuống, cuối cùng không phát ra tiếng động nào nữa.
Ngân Bình không thèm đảo mắt nhìn,bình thản nói "Bãi Đường" rồi cùng Lăng Hạo, An Quốc thong thả ly khai.
"Kiều Nhi ngươi có thể hiện thân được rồi!!!"
Một bóng trắng dần dần hiện ra....
Không biết ai sợ hãi hét lên một tiếng "Ma...!" sau đó là tiếng ngã "lộp bộp" chật vật hòa lẫn trong tiếng hoảng sợ than....
Kiều Nhi từ từ hiện thân trên công đường, khi thấy Lâm huyện lệnh đang quỳ liền không chút chần chờ bay thẳng đến bóp cổ hắn, chính là Kiều Nhi hận không thể thẳng tay rút gân lột da, uống máu, ăn thịt tên cẩu quan này nhưng trước đó công chúa đã căn dặn nàng chỉ được hù dọa để hắn nhận tội, nếu để hắn chết một cách dễ dàng như vậy cũng không giải tỏa hết được nỗi hận chất chứa trong lòng nàng.
Lâm huyện lệnh hoảng sợ, nhìn rõ khuôn mặt trắng xanh, tái nhợt của Kiều Nhi làm tim gan của hắn sắp vỡ tung, mặt trắng bệch, mặt mở to kinh hãi nhìn ma nữ đang bóp cổ mình, cứng ngắc quên cả phản kháng, trên trán từng giọt mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống.
Khó thở khiến hắn tỉnh táo:"Ma...Ma..Đừng đến đây...tha thứ cho ta...ta không cố tình giết ngươi..tha thứ cho ta ...huhu" Lâm Huyện lệnh run giọng cầu xin tha thứ, người run lẩy bẩy như đang rây sàng gì đó, tay chân vơ vào giãy dụa.
Kiều Nhi "ha ha" nở nụ cười lạnh ngắt, ánh mắt oán độc nhìn Lâm huyện lệnh đã giãy dụa thoát ra khỏi tay mình, bò sấp trên sàn như một con chó.
"Hu hu..tha cho ta..ta không cố tình giết ngươi ...tha cho ta...đúng rồi là Mã sư gia..Mã sư gia nói nếu ta không giết ngươi thì chuyện ta cấu kết với bọn thương nhân, con nhà giàu nâng giá lương thực, còn cả việc đê Sơn Hà có khe nứt trước khi vỡ, điều sẽ bị mọi người phát hiện..Nếu ta không giết ngươi thì người chết đến lúc đó sẽ là ta..nên ta mới..ta mới làm vậy..huhu tha cho ta đi, ngươi đi tìm Mã sư gia đi đừng tìm ta..huhu" Lâm huyện lệnh hoảng sợ quá độ, nước mắt giàn dụa, tận tình khai báo.
Kiều nhi nghe vậy quay qua nhòm Mã sư gia một cái, mà Mã sư gia từ khi Kiều Nhi xuất hiện đã vỡ gan, vỡ mật, choáng váng nằm trên đất, thấy Kiều Nhi nhìn mình hoảng sợ tè ra quần,mặt trắng bệch, mở miệng niệm "A Di Đà Phật" liên tục..Kiêu Nhi khinh thường "hừ" lanh một tiếng, tiếp tục oán độc bay lơ lửng xung quanh Lâm huyện lệnh run như cầy sấy đằng kia, âm thanh như từ địa ngục triệu hồi lạnh buốt vang lên:
"Lâm Tư Lợi ơi Lâm Tư Lợi...Ngươi có biết ta và hàng vạn vong hồn bị ngươi hại chết đã chờ đợi bao lâu để dẫn ngươi đi không?""hahaha" Tiếng cười thê lương mang hơi thở chết chóc vang lên khiến mọi ngưởi ở đây đều không tự chủ được đánh cái rùng mình, nội tâm run rẩy từng hồi...
"Được rồi Kiều Nhi còn lại giao cho ta!"Ngồi xem kịch vui nãy giờ,Ngân Bình lúc này mới từ tốn mở miệng,cứu rớt mọi người thoát khỏi vực sâu sợ hãi.
Kiều Nhi nghe vậy oán hận liếc Lâm Tư Lợi một cái, gật đầu nhẹ với Ngân Bình rồi chậm rãi biến thành một làn khói trắng tiêu thất. Cảm giác đè nén, sợ hãi biến mất mọi ngưởi không hẹn mà cùng nhau thở phào một hơi nhẹ nhõm, công đường nhanh chóng được bộ khoái khôi phục lại như lúc ban đầu, tựa như mọi chuyện vừa phát sinh chỉ là một hồi mộng ảo.
Lúc này Lâm huyện lệnh mới tỉnh ngộ, ý thức được những lời mình vừa nói, mặt xanh như tàu lá, hoảng sợ dập đầu cốp cốp, âm giọng lập cập cầu xin:
"Công chúa khai ân..Công chúa khai ân"
Cả đám thương nhân, con nhà giàu phía sau lúc này cũng xụi lơ trên mặt đất vẻ mặt cắt không còn giọt máu.
Ngân Bình đến nhìn cũng không thèm nhìn Lâm huyện lệnh một cái vươn tay ngọc chỉ bọn thương nhân, nhà giàu phía sau lạnh nhạt nói:"Lôi bọn chúng ra ngoài cổng nha môn, đánh mạnh vào cho bản công chúa! Nhớ đếm kỹ, lớn tiếng một chút, bản công chúa đang nghe!"
Hứa bộ đầu cùng các huynh đệ vận hết sức lực bú sữa mẹ hô "Uy vũ" kinh thiên động địa, sau đó hùng hổ lôi bọn thương nhân, con nhà giàu ra ngoài đánh.
Dưới công đường lúc này chỉ còn lại ba người Lâm huyện lệnh, Mã sư gia mặt trắng bệch , run run quỳ và Lâm Tư Bạch đang nằm hấp hối bên cạnh.
Cái gì gọi là đau khổ, tuyệt vọng hơn cả chết đó là chờ đợi cái chết cảm giác này đang gặm nhấm tâm hồn họ từng chút một...
Bên ngoài vọng vào, tiếng trượng đập xuống bồm bộp không dứt bên tai, mỗi khi đánh một chút bộ khoái liền lớn tiếng đếm để "báo cáo" cho công chúa nghe, trong thoáng chốc không khí bên ngoài nha môn vô cùng "náo nhiệt" thu hút nhiều dân chúng nghé mắt vào xem.
Lăng Hạo cùng An Quốc yên lặng ở bên cạnh Ngân Bình,bên tai họ là tiếng bọn thương nhân bên ngoài gào thét thê thảm, trong mắt họ là nụ cười tà ác cùa nàng, bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập như sấm nổ, Ngân Bình như vậy, yêu dị tà ác, như ánh mắt rực rỡ rọi chiếu những tia sáng lộng lẫy, hút chặt tầm mắt, làm bọn hắn mê muội không thôi.
Riêng lúc này, trong lòng An Quốc còn thoáng bàng hoàng, kiếp trước hắn chính là căm ghét dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh này của nàng, nhưng bây giờ nhìn kiểu gì cũng cãm thấy đáng yêu. Chẳng lẽ đây là "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" trong truyền thuyết?
Nghĩ đến đây, mặt An Quốc thoáng đỏ rực, lúng túng quay đầu không dám nhìn Ngân Bình nữa.
Trên công đường thẩm vấn nặng nề, Ngân Bình nhìn ba người Lâm huyện lệnh phía dưới, chậm rãi mở miệng:
"Ta thật không thích nhìn thấy máu..."
Hai người Lâm huyện lệnh và Mã sư gia nghe vậy thở ra một hơi(bạn Lâm Tư Bạch lúc này đang hấp hối nằm bên cạnh nên không thấy rõ phản ứng!) nghĩ công chúa còn nhỏ tuổi, không nỡ giết người,"sấm to mà mưa nhỏ", vui mừng vì mình tránh được một kiếp, vội lấy khăn tay trong người ra, lau lau mấy hạt mồ hôi to bằng hạt đậu tương trên trán.
Lại nghe âm thanh nhàn nhạt của Ngân Bình một lần nữa vang lên "Thiếp gia quan"
Hy vọng qua đi là tuyệt vọng còn sâu hơn vực thẳm đen tối...
Ba người Lâm Huyện lệnh vừa nghe xong đã xụi lơ, dường như trong cổ họng nhét kín một quả cầu thiết nặng trịch, không thể phát ra âm thanh gì nữa.
Bộ khoái tuân lệnh đem ra ba cái ghế tựa, trói chặt ba người lên, dùng giấy ướt dán lên mặt họ từng tờ, từng tờ một. Ban đầu chân cẳng họ còn giãy dụa kịch liệt, đến tờ giấy thứ năm thứ sáu nào đó đã từ từ xuôi xuống, cuối cùng không phát ra tiếng động nào nữa.
Ngân Bình không thèm đảo mắt nhìn,bình thản nói "Bãi Đường" rồi cùng Lăng Hạo, An Quốc thong thả ly khai.
Tác giả :
Công Chúa Lười