Nhân Duyên Tiền Định
Chương 66: Kiếp sinh tử
Tim lang trung đập "thình thịch", hắn đang phát hiện ra tư tình của Lục đại nhân ư? Vừa rồi những chuyện hắn kể đều không phải chuyện bí mật gì đã khiến mấy người này vây quanh hắn, bây giờ hắn có được tin tức độc nhất vô nhị thế này......
Chỉ trong chốc lát, cả đám người kia liền biết được chuyện này, vừa hỏi liền biết được, hóa ra "Văn Chiêu" chính là khuê danh của Khương Nhị cô nương, mấy người này lập tức ồn ào, sôi nổi đem chuyện của mấy ngày trước đào ra nói. Tỉ như Lục đại nhân có lệnh bài phủ quốc công, còn có chuyện sau khi tham gia tham gia xuân yến của trưởng công chúa, cùng với lời khen "tú sắc khả san" của Lục đại nhân trong cung yến năm ngoái.
Tóm lại, mấy người này liền đưa ra kết luận, Lục đại nhân của bọn họ cùng Khương Nhị cô nương chính là lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa phủ Vinh quốc công không chừng đã đáp ứng, hai người chỉ là chưa định xuống ngày lành thôi!
Mấy người này đem vô số nghi ngờ nói đến cặn kẽ, sau đó bừng tỉnh cảm thấy chính mình đã phát hiện ra một bí mật cực lớn, đưa mắt nhìn xung quanh một cái, quả nhiên nhìn thấy Khương Nhị gia cũng đến tham dự lễ đội quan của Lục Nhiên. Chẳng qua viên quan cùng triều đến dự lễ cũng không nói rõ chuyện gì, nhưng nếu Khương Nhị gia còn đem khuê nữ của mình đến đây, ý tứ trong đó liền không giống thế nữa.
Văn Chiêu cảm nhận được ánh mắt dò xét, mắt nhìn thấy mấy quan viên kia nhìn sang, trong lòng liền rõ Lục Nhiên đã bắt đầu hành động rồi, cũng phối hợp cười thẹn thùng một cái.
Không sai, đây chính là biện pháp thứ ba nàng muốn nhắc đến. Lợi dụng dư luận trong kinh thành nói về hai người hợp thành một đôi, trong đó khăn tay đại biểu tâm tư của nàng, lệnh bài quốc công có thể lí giải ý tứ của phủ quốc công. Tuy hai người chưa đính hôn, nhưng trong mắt mọi người phủ quốc công đã thích Lục Nhiên rồi, hoàng thượng muốn vu oan cho phủ quốc công vì muốn liên hôn với thái tử mà không từ thủ đoạn cũng không được.
Đồng thời, hoàng thượng và Tiết tướng đều biết được Lục Nhiên vừa ý với Khương Nhị cô nương, biết được tin tức này liền cho rằng phủ quốc công sẽ hồi đáp lại, mà bọn họ cũng sẽ không thể phá hư đoạn nhân duyên này cũng không thể vì thế mà ghi hận hắn.
Nếu nói kế hoạch này có tổn thất gì, chỉ có thể nói Văn Chiêu sau này khó có thể gả cho người khác, nhưng nàng cũng không nghĩ đến việc phải gả cho người khác, với Lục Nhiên mà nói càng là một chuyện vui.
Trong đám người lúc này phút chốc yên lặng. Lục Nhiên không ngờ đến, Dịch Trạch cư nhiên lại đến đây, rốt cuộc với hắn mà nói, mỗi lần ra cửa đều phải nhận lấy một áp lực cực lớn.
Quan viên đến dự lễ đội quan của Lục Nhiên đa phần đều là quan viên thanh lưu và phe hoàng thượng, mà quan viên không thể so với bá tánh, không thể vì nhìn thấy Dịch Trạch mà không quan tâm hình tượng của mình lớn tiếng mắng chửi. Nhưng không khí trong đây cũng xuất hiện cảnh tượng kì quái, phe hoàng thượng đối với Dịch Trạch có thể dùng từ thân thiết để hình dung, cực lực muốn kéo hắn về phe hoàng thượng, mà phái thanh lưu lại nhàn nhạt nhìn hắn.
Dịch Trạch đến đây không lâu, lễ đội quan liền chính thức bắt đầu.
Nhìn thấy Lục Nhiên thay một thân bạch bào không nhanh không chậm bước đến, tất cả mọi người đều nhanh chóng nhường đường cho hắn, Tiết tướng sớm đã chắp tay đứng đợi ở bên trên. Chờ Lục Nhiên đi đến trước mặt ông ta, Tiết tướng liền dựa theo lễ xưa giúp hắn đội quan. Miệng nhẩm xong lời chúc, Tiết tướng dừng chút, trên mặt không mang theo bất kì cao ngạo nào, cất cao giọng nói, "Lục Nhiên là học trò đắc ý nhất của Tiết tướng ta, hôm nay ta liền làm chủ giúp ngươi lấy biểu tự."
Hoài Khanh, trong lòng Văn Chiêu thì thầm.
"Hoài Khanh, hàm nhân hoài nghĩa, danh công cự khanh*." Mọi người nghe xong đều hiểu rõ, Tiết tướng chính thức kí thác kì vọng lên người hắn.
(Nguyên văn 含仁怀义, 名公巨卿: đạo đức nhân nghĩa, danh vọng quyền quý)
Lúc tan tiệc, Dịch Trạch tràn đầy nghi hoặc. Vừa rồi Lục Nhiên lại nhắc hắn "Sau khi về phủ, mọi chuyện đều phải cẩn thận."
Văn Chiêu tuy rằng nhắc Lục Nhiên tìm thời cơ nhắc nhở Dịch Trạch nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, dù sao đi nữa Dịch Trạch kiếp trước cũng là sau khi Lục Nhiên đội quan không lâu sau liền gặp chuyện.
Cùng lúc đó, trong phòng bếp Dịch phủ có một kẻ tiến vào, một tiểu trù dọn dẹp vừa nhìn thấy người nọ, trong mắt đầy vẻ vui mừng, "A Trương ca, sao ngươi lại đến đây? Mấy ngày nay đều không gặp được ngươi."
A Trương nhìn nha hoàn ngây thơ này, im lặng một chút, hắn trước đây chẳng qua nhìn thấy nàng bị người khác bắt nạt, tùy tiện giúp đỡ một phen, không ngờ nha hoàn này vẫn nhớ hắn lâu thế này. Chẳng qua như vậy cũng tốt, bây giờ hắn cần sự tin cậy của nàng.
Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, chủ tử không đem tội của hắn công khai cho mọi người biết, như thế càng giúp hắn thuận tiện hành sự.
"Chủ tử liền từ bên ngoài về, ta nấu giúp người một chén canh giải rượu. Chỉ là chủ tử gần đây đang giận ta, cho nên phiền ngươi đưa cho người giúp ta, nếu không người biết là ta nấu sẽ không chịu uống."
"A Trương ca, ngươi đúng lúc có thể dùng canh giải rượu này để thỉnh tội với chủ tử đó."
A Trương lắc đầu cười khổ, "Ngươi không biết rồi, lần này chủ tử giận ta lắm, ta đợi người bớt giận mới dám đến thỉnh tội."
Chủ tử đối xử với hắn như thế, trong lòng A Trương ca vẫn nhất mực nghĩ đến chủ tử.
Tiểu trù lập tức gật đầu, một đầu bếp khác cũng không hề cảnh giác với A Trương, dù sao đi nữa hắn cũng là tâm phúc bên người chủ tử, đương nhiên có thể nịnh bợ thì nịnh bợ, cũng không dám đắc tội hắn.
Sắc mặt A Trương vẫn như ngày thường, bàn tay trong tay áo hắn khẽ run rẩy, hắn cũng không muốn hại chủ tử, nhưng mẫu thân của hắn......
Vì cứu tính mạng của mẫu thân, hắn chỉ đành làm thế này!
Dịch Trạch quay về trong phủ, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến câu nhắc nhở của Lục Nhiên. Hắn biết Lục Nhiên nói những lời này sẽ có đạo lý riêng, nhất định không phải là hồ ngôn loạn ngữ.
Vừa tiến vào phòng, liền nhìn thấy một nha hoàn bưng chén canh ở ngoài cửa "Chủ tử, uống chén canh giải rượu này đi." Tiểu trù nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là không nên nói A Trương ca nấu vẫn tốt hơn, dù sao chủ tử vẫn đang giận hắn. Chỉ là......Chủ tử không giống vẻ đang giận cho lắm.
Bỏ đi, chủ tử bọn họ trước giờ đều không bộc lộ cảm xúc gì. Đầu bếp nói rồi, đây gọi là hỉ nộ không lộ, là bản lĩnh của người tài lợi hại!
"Đặt xuống đi."
Tiểu trù nhận lệnh, gương mặt nhỏ tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng đặt chén canh giải rượu lên bàn.
Dịch Trạch nhìn nha hoàn lạ mắt đang muốn lui ra, bên tai lại vang lên lời nhắc nhở của Lục Nhiên, liền mở miệng hỏi "Ngươi làm việc ở đâu?"
"Hồi chủ tử, Sơn Tra làm việc trong phòng bếp, theo đầu bếp học việc." Ánh mắt nàng trong veo, không né không tránh, không giống như đang làm chuyện xấu.
Đại khái là hắn nghĩ nhiều rồi......
Dịch Trạch bưng chén canh lên, nhìn canh giải rượu bên trong, lại nghĩ đến A Trương. Tuy hắn phạm phải lỗi lầm này nhưng không thể không nói canh giải rượu của hắn là tuyệt nhất, màu canh nâu nhạt sóng sánh, giờ không có hắn bên cạnh, canh giải rượu này cũng không thể bì được ngày trước, bên trong còn có chút bã thừa.
Bỏ đi, người cũng đã biến mất, còn nhắc đến hắn làm gì.
PS: Vốn dĩ còn một đoạn Dịch Trạch biết được canh có vấn đề, nhưng ta tìm không ra nguyên văn nên không dịch toàn diện được, trên bản cv cũng bị mất đoạn này, ta tìm hơn mấy chục trang web đều cut đi đoạn này, nàng nào tìm được nguyên văn trên Tấn Giang thì share cho ta với nhé. Cảm ơn thật nhiều ạ <3
~Wattpad: Rosenychungchung~
Chỉ trong chốc lát, cả đám người kia liền biết được chuyện này, vừa hỏi liền biết được, hóa ra "Văn Chiêu" chính là khuê danh của Khương Nhị cô nương, mấy người này lập tức ồn ào, sôi nổi đem chuyện của mấy ngày trước đào ra nói. Tỉ như Lục đại nhân có lệnh bài phủ quốc công, còn có chuyện sau khi tham gia tham gia xuân yến của trưởng công chúa, cùng với lời khen "tú sắc khả san" của Lục đại nhân trong cung yến năm ngoái.
Tóm lại, mấy người này liền đưa ra kết luận, Lục đại nhân của bọn họ cùng Khương Nhị cô nương chính là lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa phủ Vinh quốc công không chừng đã đáp ứng, hai người chỉ là chưa định xuống ngày lành thôi!
Mấy người này đem vô số nghi ngờ nói đến cặn kẽ, sau đó bừng tỉnh cảm thấy chính mình đã phát hiện ra một bí mật cực lớn, đưa mắt nhìn xung quanh một cái, quả nhiên nhìn thấy Khương Nhị gia cũng đến tham dự lễ đội quan của Lục Nhiên. Chẳng qua viên quan cùng triều đến dự lễ cũng không nói rõ chuyện gì, nhưng nếu Khương Nhị gia còn đem khuê nữ của mình đến đây, ý tứ trong đó liền không giống thế nữa.
Văn Chiêu cảm nhận được ánh mắt dò xét, mắt nhìn thấy mấy quan viên kia nhìn sang, trong lòng liền rõ Lục Nhiên đã bắt đầu hành động rồi, cũng phối hợp cười thẹn thùng một cái.
Không sai, đây chính là biện pháp thứ ba nàng muốn nhắc đến. Lợi dụng dư luận trong kinh thành nói về hai người hợp thành một đôi, trong đó khăn tay đại biểu tâm tư của nàng, lệnh bài quốc công có thể lí giải ý tứ của phủ quốc công. Tuy hai người chưa đính hôn, nhưng trong mắt mọi người phủ quốc công đã thích Lục Nhiên rồi, hoàng thượng muốn vu oan cho phủ quốc công vì muốn liên hôn với thái tử mà không từ thủ đoạn cũng không được.
Đồng thời, hoàng thượng và Tiết tướng đều biết được Lục Nhiên vừa ý với Khương Nhị cô nương, biết được tin tức này liền cho rằng phủ quốc công sẽ hồi đáp lại, mà bọn họ cũng sẽ không thể phá hư đoạn nhân duyên này cũng không thể vì thế mà ghi hận hắn.
Nếu nói kế hoạch này có tổn thất gì, chỉ có thể nói Văn Chiêu sau này khó có thể gả cho người khác, nhưng nàng cũng không nghĩ đến việc phải gả cho người khác, với Lục Nhiên mà nói càng là một chuyện vui.
Trong đám người lúc này phút chốc yên lặng. Lục Nhiên không ngờ đến, Dịch Trạch cư nhiên lại đến đây, rốt cuộc với hắn mà nói, mỗi lần ra cửa đều phải nhận lấy một áp lực cực lớn.
Quan viên đến dự lễ đội quan của Lục Nhiên đa phần đều là quan viên thanh lưu và phe hoàng thượng, mà quan viên không thể so với bá tánh, không thể vì nhìn thấy Dịch Trạch mà không quan tâm hình tượng của mình lớn tiếng mắng chửi. Nhưng không khí trong đây cũng xuất hiện cảnh tượng kì quái, phe hoàng thượng đối với Dịch Trạch có thể dùng từ thân thiết để hình dung, cực lực muốn kéo hắn về phe hoàng thượng, mà phái thanh lưu lại nhàn nhạt nhìn hắn.
Dịch Trạch đến đây không lâu, lễ đội quan liền chính thức bắt đầu.
Nhìn thấy Lục Nhiên thay một thân bạch bào không nhanh không chậm bước đến, tất cả mọi người đều nhanh chóng nhường đường cho hắn, Tiết tướng sớm đã chắp tay đứng đợi ở bên trên. Chờ Lục Nhiên đi đến trước mặt ông ta, Tiết tướng liền dựa theo lễ xưa giúp hắn đội quan. Miệng nhẩm xong lời chúc, Tiết tướng dừng chút, trên mặt không mang theo bất kì cao ngạo nào, cất cao giọng nói, "Lục Nhiên là học trò đắc ý nhất của Tiết tướng ta, hôm nay ta liền làm chủ giúp ngươi lấy biểu tự."
Hoài Khanh, trong lòng Văn Chiêu thì thầm.
"Hoài Khanh, hàm nhân hoài nghĩa, danh công cự khanh*." Mọi người nghe xong đều hiểu rõ, Tiết tướng chính thức kí thác kì vọng lên người hắn.
(Nguyên văn 含仁怀义, 名公巨卿: đạo đức nhân nghĩa, danh vọng quyền quý)
Lúc tan tiệc, Dịch Trạch tràn đầy nghi hoặc. Vừa rồi Lục Nhiên lại nhắc hắn "Sau khi về phủ, mọi chuyện đều phải cẩn thận."
Văn Chiêu tuy rằng nhắc Lục Nhiên tìm thời cơ nhắc nhở Dịch Trạch nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, dù sao đi nữa Dịch Trạch kiếp trước cũng là sau khi Lục Nhiên đội quan không lâu sau liền gặp chuyện.
Cùng lúc đó, trong phòng bếp Dịch phủ có một kẻ tiến vào, một tiểu trù dọn dẹp vừa nhìn thấy người nọ, trong mắt đầy vẻ vui mừng, "A Trương ca, sao ngươi lại đến đây? Mấy ngày nay đều không gặp được ngươi."
A Trương nhìn nha hoàn ngây thơ này, im lặng một chút, hắn trước đây chẳng qua nhìn thấy nàng bị người khác bắt nạt, tùy tiện giúp đỡ một phen, không ngờ nha hoàn này vẫn nhớ hắn lâu thế này. Chẳng qua như vậy cũng tốt, bây giờ hắn cần sự tin cậy của nàng.
Quả nhiên không ngoài hắn sở liệu, chủ tử không đem tội của hắn công khai cho mọi người biết, như thế càng giúp hắn thuận tiện hành sự.
"Chủ tử liền từ bên ngoài về, ta nấu giúp người một chén canh giải rượu. Chỉ là chủ tử gần đây đang giận ta, cho nên phiền ngươi đưa cho người giúp ta, nếu không người biết là ta nấu sẽ không chịu uống."
"A Trương ca, ngươi đúng lúc có thể dùng canh giải rượu này để thỉnh tội với chủ tử đó."
A Trương lắc đầu cười khổ, "Ngươi không biết rồi, lần này chủ tử giận ta lắm, ta đợi người bớt giận mới dám đến thỉnh tội."
Chủ tử đối xử với hắn như thế, trong lòng A Trương ca vẫn nhất mực nghĩ đến chủ tử.
Tiểu trù lập tức gật đầu, một đầu bếp khác cũng không hề cảnh giác với A Trương, dù sao đi nữa hắn cũng là tâm phúc bên người chủ tử, đương nhiên có thể nịnh bợ thì nịnh bợ, cũng không dám đắc tội hắn.
Sắc mặt A Trương vẫn như ngày thường, bàn tay trong tay áo hắn khẽ run rẩy, hắn cũng không muốn hại chủ tử, nhưng mẫu thân của hắn......
Vì cứu tính mạng của mẫu thân, hắn chỉ đành làm thế này!
Dịch Trạch quay về trong phủ, trong đầu vẫn luôn nghĩ đến câu nhắc nhở của Lục Nhiên. Hắn biết Lục Nhiên nói những lời này sẽ có đạo lý riêng, nhất định không phải là hồ ngôn loạn ngữ.
Vừa tiến vào phòng, liền nhìn thấy một nha hoàn bưng chén canh ở ngoài cửa "Chủ tử, uống chén canh giải rượu này đi." Tiểu trù nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn là không nên nói A Trương ca nấu vẫn tốt hơn, dù sao chủ tử vẫn đang giận hắn. Chỉ là......Chủ tử không giống vẻ đang giận cho lắm.
Bỏ đi, chủ tử bọn họ trước giờ đều không bộc lộ cảm xúc gì. Đầu bếp nói rồi, đây gọi là hỉ nộ không lộ, là bản lĩnh của người tài lợi hại!
"Đặt xuống đi."
Tiểu trù nhận lệnh, gương mặt nhỏ tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng đặt chén canh giải rượu lên bàn.
Dịch Trạch nhìn nha hoàn lạ mắt đang muốn lui ra, bên tai lại vang lên lời nhắc nhở của Lục Nhiên, liền mở miệng hỏi "Ngươi làm việc ở đâu?"
"Hồi chủ tử, Sơn Tra làm việc trong phòng bếp, theo đầu bếp học việc." Ánh mắt nàng trong veo, không né không tránh, không giống như đang làm chuyện xấu.
Đại khái là hắn nghĩ nhiều rồi......
Dịch Trạch bưng chén canh lên, nhìn canh giải rượu bên trong, lại nghĩ đến A Trương. Tuy hắn phạm phải lỗi lầm này nhưng không thể không nói canh giải rượu của hắn là tuyệt nhất, màu canh nâu nhạt sóng sánh, giờ không có hắn bên cạnh, canh giải rượu này cũng không thể bì được ngày trước, bên trong còn có chút bã thừa.
Bỏ đi, người cũng đã biến mất, còn nhắc đến hắn làm gì.
PS: Vốn dĩ còn một đoạn Dịch Trạch biết được canh có vấn đề, nhưng ta tìm không ra nguyên văn nên không dịch toàn diện được, trên bản cv cũng bị mất đoạn này, ta tìm hơn mấy chục trang web đều cut đi đoạn này, nàng nào tìm được nguyên văn trên Tấn Giang thì share cho ta với nhé. Cảm ơn thật nhiều ạ <3
~Wattpad: Rosenychungchung~
Tác giả :
Mục Đề Hoàng Hoàng