Nhân Duyên Tiền Định
Chương 43: Tiên Trong Hồ
Việc phát sinh trong hậu viện không có mấy người biết, trong ngày đại hỉ, những nha hoàn, sai vặt không lo chức trách mà tụm lại trong phòng hạ nhân vừa ăn cơm vừa nói đùa, thức ăn hôm nay của bọn họ tốt hơn so với thường ngày nhiều, bởi vậy đều cực kì cao hứng.
Mà tiền viện bên kia đang là một mảnh náo nhiệt cụng ly, Dung Hứa đã uống không ít rượu, lúc này có hơi chút choáng váng.
Thấy một nha hoàn chạy chậm đến hướng hắn, Dung Hứa liền cho rằng là nha đầu Dung Xu kia lại gặp rắc rối rồi, hỏi nàng ta có chuyện gì, nha hoàn kia lại không nói lời nào, chỉ đem một tờ giấy nhét vào trong tay hắn.
Dung Hứa nhìn thấy nội dung viết trong thư, khí huyết tức khắc dâng lên, cô nương hắn thích hẹn hắn...... Hơn nữa là ở trong phòng nàng......
Hàm ý trong này không cần nói cũng biết, sắc mặt Dung Hứa đỏ bừng lên, nghĩ rằng hắn thích Văn Chiêu thật không sai, nhưng ở trong khuê phòng nàng gặp mặt lại có chút không hợp lễ nghĩa. Hơn nữa, biểu muội Văn Chiêu hẳn không phải là cô nương như thế mới phải......
Dung Hứa đột nhiên cảm thấy hẳn là bản thân nghĩ bậy rồi, đỡ trán, trong lòng tự mắng mình một câu, lại nghĩ nàng nếu hẹn hắn, khẳng định là phải đi, bằng không nếu bởi vì sơ xuất này mà mất đi nàng, e rằng là sẽ hốt hận đến đứt từng khúc ruột.
Nói với người bên cạnh muốn đi ra ngoài hít thở không khí cho tỉnh rượu, Dung Hứa đi đến Xuân Lan viện, dọc theo đường đi hạ nhân cũng không gặp người nào, lại thấy cửa phòng biểu muội có một nam tử đang đứng ở đó, Dung Hứa tuy rằng uống hơn nhiều chút, nhưng vẫn biết hẳn phải không có nam tử trước phòng ở biểu muội mới đúng, lập tức quát người kia một tiếng.
Thời điểm Lục Nhiên nghe thấy tiếng bước chân liền đã biết người cố tình tính toán hãm hại Văn Chiêu, khó trách trước phòng Văn Chiêu cũng không thấy nha hoàn đứng gác.
Thật đúng là không từ thủ đoạn.
"Có người nói cho ngươi biết Khương Nhị cô nương tìm ngươi?"
Người này làm sao biết được? Dung Hứa có chút nghi hoặc, gật đầu, lại hỏi, "Ngươi là ai?"
"Ngươi không nhận ra có gì không thích hợp sao? Khương Nhị cô nương là loại người sẽ hẹn nam tử đến trong khuê phòng sao?"
Dung Hứa đương nhiên biết là không phải, nhưng hắn đã rất lâu không gặp Văn Chiêu, nhìn thấy tờ giấy thế này, không kìm được lòng muốn đến xem, nếu là thật...... Hắn cũng sẽ không làm gì với Văn Chiêu cả.
Ánh mắt Lục Nhiên sắc bén, "Ngươi tùy tiện đến đây như vậy, sự vô ý này liền có thể huỷ hoại khuê dự của nàng, ngươi muốn hại nàng sao?"
Dung Hứa dường như bị ánh mắt của hắn làm kinh sợ, tất cả tự tin đều yếu đi, "Không...... Đương nhiên không muốn."
"Thế thì lập tức quay về."
Giọng Lục Nhiên thanh lạnh, mang theo mệnh lệnh đáng tin cậy, Dung Hứa theo bản năng xoay người rời đi, nhưng đột nhiên tỉnh táo lại, "Ngươi sao không đi?"
Lục Nhiên nhếch môi cười, Dung Hứa một giây sau liền không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Thật nhanh quá...... Dung Hứa có chút ngơ ngác, sau đó nhớ đến lời mời quỷ dị này, nhìn xung quanh, thấy trong viện một mảnh yên ắng, hoàn toàn tương phản với sự náo nhiệt đằng trước, không nhịn được rùng mình, lúc này mới nhanh chân bước đi.
Chờ Dung Hứa đi xa, Lục Nhiên mới từ chỗ ẩn nấp bước ra, thần sắc nặng nề nhìn về ô cửa sổ kia, dường như chỉ cần như vậy là có thể nhìn thấy được Văn Chiêu.
Chi bằng...... Hắn đi tìm vị lang trung đến? Chỉ cần người đằng trước không phát hiện, khuê dự của Văn Chiêu cũng sẽ không bị hao tổn.
Lục Nhiên rũ mắt, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy một tiếng đè thấp đau đớn trong phòng, nếu không phải hắn thính tai, chắc hẳn sẽ không nghe thấy.
Văn Chiêu nàng...... Lục Nhiên nghĩ đến với tính tình quả quyết của nàng, có thể sẽ làm bị thương bản thân để đổi lấy chút thanh tỉnh, lập tức liền tông cửa bước vào.
Bên trong rất tối, nhưng nhờ ánh sáng yếu từ ánh trăng nhìn thấy rõ trên cánh tay nàng có một vết thương bật máu, tay nàng trắng nõn, nhỏ gầy như thế, khiến cho vết thương này trông càng thêm dữ tợn.
Mày Lục Nhiên bỗng nhăn lại, vừa giận vừa đau lòng, rút cây trâm trong tay nàng ném xuống mặt đất, phát ra "đinh" một tiếng.
Văn Chiêu thấy người này không đi còn vào đây, lập tức mắng, "Ra ngoài!" Nhân lúc thanh tỉnh do đau đớn kia mang lại vẫn chưa mất đi, nàng vội vã muốn đẩy hắn ra.
Nhưng nam tử trước mắt đẹp như vậy, khí tức trên người cũng thật dễ ngửi, ngọn lửa trong lòng nàng lần nữa nuốt chửng mọi thứ.
Lo lắng bản thân sẽ dán lên người hắn dây dưa không buông, Văn Chiêu lại rút ra cây trâm trên đầu xuống.
"Nàng định làm gì! Chỉ biết là thương tổn bản thân, nàng sao không đi trừng trị kẻ đằng sau hại nàng?!" Trong lòng Lục Nhiên tức giận, nói chuyện cũng không ung dung như thường ngày.
Lần nữa ném trâm nàng xuống, hắn ngược lại giữ lấy tay nàng, cằm để trên đỉnh đầu thoang thoảng hương thơm, nhắm mắt, giọng trầm xuống, "Không cần thương tổn bản thân......" Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, mềm mại, bên trong còn mang theo vài phần cầu khẩn.
"Nếu người nọ...... Là muội muội của mình thì sao? Ta trừng phạt nàng thế nào?" Một câu này thấp đến không thể nghe thấy, lại mang theo chút bình tĩnh.
Cô nương trong lồng ngực đột nhiên an tĩnh, trong lòng hắn càng thêm hoảng, một bàn tay lướt qua mặt nàng chợt phát hiện nàng đã rơi lệ đầy mặt.
Nàng không hề giãy giụa chống cự, đôi tay ngược lại hoàn toàn ôm lấy cổ hắn, dán sát người hắn, dường như dùng hết sức lực muốn khảm vào ngực hắn. Nàng nhiệt tình hơn bất kì lúc nào, nước mắt lại càng chảy càng nhiều.
Hương vị của nàng ngoại trừ thanh ngọt, còn có nhiều hơn là vị khổ sở của nước mắt.
Khổ sở này đâm thẳng vào trong tim Lục Nhiên, lần nữa kéo nàng ra, nói, "Ta dẫn nàng đi tìm lang trung." Hắn hít thở hơi nặng nề, ngữ khí lại cứng rắn như chém đinh chặt sắt.
Một tay bế nàng lên, vừa ra cửa phòng liền đột nhiên nghe được tiếng người, dường như có không ít người đi về hướng này.
Những người đằng sau kia hoàn toàn muốn huỷ hoại Văn Chiêu!
Lục Nhiên lần đầu tiên có ý niệm đáng sợ, hắn muốn diệt hết những người sau lưng kia. Cho dù nàng ta chỉ là một cô nương.
Thính Lan vốn không muốn đi đến bước cuối cùng này, nếu Nhị tỉ thực sự cùng Dung Hứa làm chuyện kia, giấu diếm gả cho hắn là được, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy, thanh danh hoàn toàn bị hủy hoại, những cô nương khác trong phủ quốc công cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng Tư Mã Dục lại không chút lưu tình, uy hiếp nàng nếu không phối hợp, sẽ đem chuyện nàng làm báo cho trưởng bối Khương phủ.
Thính Lan cảm thấy bản thân dường như cùng yêu ma làm giao dịch, không thể dễ dàng thoát khỏi được.
Nhưng trong lòng nàng lại bình tĩnh lạ lùng, bắt đầu từ tiệc mừng thọ của Trang phủ, ngày ngày nàng đều giãy giụa giữa sự rối rắm, người xung quanh sống đơn giản vui vẻ như vậy đều không dính dáng đến nàng. Trong lòng nàng có một một con yêu quái, không thể để nàng sống yên ổn cho đến khi thả yêu quái này ra, nàng ngược lại bình tĩnh yên ổn hơn nhiều.
Tần Thị cũng cảm thấy Văn Chiêu đi ra ngoài rất lâu, lo lắng nàng xảy ra chuyện gì, Thính Lan lại đề nghị, muốn đến đây xem thử, nhưng lại không có việc nàng ta nghĩ đến.
Đến trong phòng Văn Chiêu, lại không thấy ai, cũng không có cảnh tượng kiểu diễm mà Thính Lan cùng Tư Mã Dục nghĩ.
"Chiêu Chiêu đi đâu rồi?" Tần Thị nghi hoặc hỏi.
Trong chốc lát, Thính Lan lại thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp, "Có thể là đi dạo trong phủ để tiêu thực, Nhị tỉ bảo nàng ăn có chút nhiều." Vừa nói xong câu này liền nhìn thấy Tư Mã Dục cách xa vài bước đang bất mãn nhìn qua, Thính Lan dời ánh mắt đi, vờ như không nhìn thấy.
Tần Thị thoáng yên tâm hơn, nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng, đưa mắt nhìn sang Tư Mã Dục, trong lòng nghĩ đến thường ngày cũng không nhìn thấy cô nương này chơi cùng với Chiêu Chiêu, hôm nay lại quan tâm như vậy, có chút kì quái.
Phải chăng Chiêu Chiêu trốn đi chơi? Trong lòng Tần Thị thì thầm.
Mọi người vốn dĩ đã ăn xong, thời điểm quay về các quý nữ, phu nhân đều đang cười nói chuyện phiếm với nhau, tiệc cũng nên tàn.
Những khách có quan hệ xa hơn chút bắt đầu lục tục cáo từ, những người thân cận hơn cùng với nhà thông gia, vẫn vô cùng náo nhiệt, trêu chọc bảo muốn náo động phòng.
Bên ngoài tiếng người ồn ào, bên này của Văn Chiêu lại chỉ nghe tiếng nước chảy khe khẽ, hai người đang ở đây.
Giữa hè đúng thời điểm là hoa sen nở đẹp nhất, lúc này trên mặt hồ lá sen hướng lên trời, hoa sen trắng như phấn, yêu kiều điểm xuyết ở giữa, giọt sương chứa đầy ánh trăng phủ trên lá sen, trượt theo phiến lá đung đưa, cô nương giữa hồ khiến cho cảnh đẹp không sao tả xiết này kém đi khi nàng trong đấy, nàng so với hoa sen càng kiều diễm, so với ánh trăng càng sáng trong hơn, như là tiên tử trong hoa sen thừa dịp trăng vừa xuất hiện liền bước ra tu hành, không hiểu thế sự lại mê hoặc nhân tâm.
Mũi chân Lục Nhiên đạp lên lá sen chưa nhô lên mặt hồ, ôm chặt người trong lồng ngực.
Văn Chiêu ngâm trong hồ nước mát lạnh, lửa trong lòng dường như bị dập tắt một ít. Thần trí nàng thanh tỉnh rồi, nhưng vẫn không thể đẩy nam tử đang ôm nàng ra. Ở trong nước nàng chỉ có thể dựa vào hắn.
"Thế nào rồi? Không cần phải xem lang trung nữa?" Lục Nhiên ở thời điểm mấu chốt kia đột nhiên nghĩ đến, nếu là bản thân trúng dược này sẽ giải quyết như thế nào, vì thế liền có màn hai người ở giữa hồ này.
Văn Chiêu ở trong lồng ngực hắn gật gật đầu, trong lúc thanh tỉnh lại bị hắn ôm, xấu hổ đến độ, nàng không muốn nói chuyện.
Văn Tập từ tiền viện quay về, nghe Tần Thị nói Chiêu Chiêu rời khỏi bữa tiệc liền không thấy đâu. Nhận thấy được sự tình không thích hợp, liền bắt đầu ở trong phủ tìm nàng. Gặp Phù Diêu và Phù Cừ, liền vội vàng hỏi các nàng, hai người chỉ đáp cô nương đột nhiên nói trong bụng có chút không khoẻ phải về phòng nghỉ ngơi, còn nói không cần xem lang trung.
Hai nha hoàn nói xong liền cảm thấy có chuyện kì quái, nếu chỉ là không thoải mái vì sao phải dặn dò các nàng không cần đi theo?
Bên kia làm thế nào tìm nàng cũng không đề cập đến, lúc này giữa lá sen vô cùng yên lặng, Lục Nhiên liên miên dặn dò nàng, "Sau này gặp được loại sự tình này, trước tiên phải nghĩ đến việc cầu cứu, chứ không phải đem tự mình giấu đi, biết không?"
Trong giọng hắn có loại nhu hòa rất quen thuộc, tựa như đôi phu thê già gọi nhau ăn cơm một tiếng vậy.
Lục Nhiên biết hôm nay người trong lòng chịu không ít khổ, dù tính dặn dò nàng nhưng cũng không thể dùng ngữ khí trịnh trọng "Nếu nàng sợ hỏng thanh danh, thì gọi nha hoàn lặng lẽ đi tìm phụ thân hoặc huynh trưởng, bọn họ là người thân của nàng, sẽ không xem nhẹ nàng, chỉ biết đau lòng vì nàng......"
Văn Chiêu cúi đầu không nói, nàng nghĩ đến chuyện lúc nãy, cũng cảm thấy hẳn là nên nhờ Tam ca giúp đỡ mới đúng, nhưng lúc ấy nàng lại chỉ nghĩ rời xa mọi người.
Lục Nhiên đột nhiên nghe được một tiếng bước chân, hơn nữa càng lúc càng gần, thấp giọng nhắc nhở một tiếng liền lập tức kéo Văn Chiêu chìm vào trong nước.
Đầu năm Văn Chiêu rơi xuống nước nên lúc này cũng biết làm sao bế khí để có thể kiên trì lâu hơn chút, lúc này đương nhiên sẽ không bị sặc nước.
Văn Tập tìm một vòng không có kết quả, trong lòng càng thêm bất an, lúc này đang dựa trên cây cột của Vọng Nguyệt đình, tỉ mỉ suy tư về nơi Văn Chiêu có thể đến, hoặc là có ai có khả năng trong phủ quốc công đưa nàng đi.
Lúc này hồ sen vô cùng yên ắng, trong hồ dường như có tiếng cá bơi lội, khung cảnh yên tĩnh như thế nhưng trong lòng hắn ngập tràn bất an.
Văn Chiêu cảm thấy ngực bắt đầu khó chịu, nhịn không được phun ra một bọt nước, Lục Nhiên thấy vậy vội độ khí cho nàng.
Hôn nhau trong nước lạnh lẽo hệt như lần hôn trên nóc nhà, dường như lại càng mềm mại hơn nhiều, tựa như nước trong hồ đang vây quanh nàng. Hệt như lần trước, trong lúc thanh tỉnh cùng hắn dây dưa không rõ, lại không thể đẩy hắn ra.
Lục Nhiên cảm thấy tiếp tục thế này không phải là biện pháp hay, bọn họ trốn không được bao lâu, hơn nữa nghe tiếng bước chân hẳn là chỉ có một người, rất dễ chế trụ.
Nghĩ như thế, liền cùng Văn Chiêu trồi lên mặt nước.
Cây trâm cài trên đầu nàng đã sớm bị gỡ xuống, búi tóc đã rời rạc, bị nước trong hồ làm ướt đẫm, liền tựa như tơ lụa phủ lên trên vai, mái tóc dài như thác nước, dưới ánh trăng thực sự hệt như một tiên tử, hoặc là mỹ nhân ngư trốn ra ngoài chơi.
Nhưng bây giờ lại không phải là thời điểm thưởng thức mỹ nhân. Lục Nhiên thấy người đến là Văn Tập, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ôm ngang Văn Chiêu đưa nàng ra khỏi mặt nước.
Văn Tập thấy có người từ trong nước bước ra, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn rõ là Văn Chiêu, lồng ngực đang bất an tâm kia dường như an ổn lại.
Cuối cùng tìm được nàng.
Mà tiền viện bên kia đang là một mảnh náo nhiệt cụng ly, Dung Hứa đã uống không ít rượu, lúc này có hơi chút choáng váng.
Thấy một nha hoàn chạy chậm đến hướng hắn, Dung Hứa liền cho rằng là nha đầu Dung Xu kia lại gặp rắc rối rồi, hỏi nàng ta có chuyện gì, nha hoàn kia lại không nói lời nào, chỉ đem một tờ giấy nhét vào trong tay hắn.
Dung Hứa nhìn thấy nội dung viết trong thư, khí huyết tức khắc dâng lên, cô nương hắn thích hẹn hắn...... Hơn nữa là ở trong phòng nàng......
Hàm ý trong này không cần nói cũng biết, sắc mặt Dung Hứa đỏ bừng lên, nghĩ rằng hắn thích Văn Chiêu thật không sai, nhưng ở trong khuê phòng nàng gặp mặt lại có chút không hợp lễ nghĩa. Hơn nữa, biểu muội Văn Chiêu hẳn không phải là cô nương như thế mới phải......
Dung Hứa đột nhiên cảm thấy hẳn là bản thân nghĩ bậy rồi, đỡ trán, trong lòng tự mắng mình một câu, lại nghĩ nàng nếu hẹn hắn, khẳng định là phải đi, bằng không nếu bởi vì sơ xuất này mà mất đi nàng, e rằng là sẽ hốt hận đến đứt từng khúc ruột.
Nói với người bên cạnh muốn đi ra ngoài hít thở không khí cho tỉnh rượu, Dung Hứa đi đến Xuân Lan viện, dọc theo đường đi hạ nhân cũng không gặp người nào, lại thấy cửa phòng biểu muội có một nam tử đang đứng ở đó, Dung Hứa tuy rằng uống hơn nhiều chút, nhưng vẫn biết hẳn phải không có nam tử trước phòng ở biểu muội mới đúng, lập tức quát người kia một tiếng.
Thời điểm Lục Nhiên nghe thấy tiếng bước chân liền đã biết người cố tình tính toán hãm hại Văn Chiêu, khó trách trước phòng Văn Chiêu cũng không thấy nha hoàn đứng gác.
Thật đúng là không từ thủ đoạn.
"Có người nói cho ngươi biết Khương Nhị cô nương tìm ngươi?"
Người này làm sao biết được? Dung Hứa có chút nghi hoặc, gật đầu, lại hỏi, "Ngươi là ai?"
"Ngươi không nhận ra có gì không thích hợp sao? Khương Nhị cô nương là loại người sẽ hẹn nam tử đến trong khuê phòng sao?"
Dung Hứa đương nhiên biết là không phải, nhưng hắn đã rất lâu không gặp Văn Chiêu, nhìn thấy tờ giấy thế này, không kìm được lòng muốn đến xem, nếu là thật...... Hắn cũng sẽ không làm gì với Văn Chiêu cả.
Ánh mắt Lục Nhiên sắc bén, "Ngươi tùy tiện đến đây như vậy, sự vô ý này liền có thể huỷ hoại khuê dự của nàng, ngươi muốn hại nàng sao?"
Dung Hứa dường như bị ánh mắt của hắn làm kinh sợ, tất cả tự tin đều yếu đi, "Không...... Đương nhiên không muốn."
"Thế thì lập tức quay về."
Giọng Lục Nhiên thanh lạnh, mang theo mệnh lệnh đáng tin cậy, Dung Hứa theo bản năng xoay người rời đi, nhưng đột nhiên tỉnh táo lại, "Ngươi sao không đi?"
Lục Nhiên nhếch môi cười, Dung Hứa một giây sau liền không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Thật nhanh quá...... Dung Hứa có chút ngơ ngác, sau đó nhớ đến lời mời quỷ dị này, nhìn xung quanh, thấy trong viện một mảnh yên ắng, hoàn toàn tương phản với sự náo nhiệt đằng trước, không nhịn được rùng mình, lúc này mới nhanh chân bước đi.
Chờ Dung Hứa đi xa, Lục Nhiên mới từ chỗ ẩn nấp bước ra, thần sắc nặng nề nhìn về ô cửa sổ kia, dường như chỉ cần như vậy là có thể nhìn thấy được Văn Chiêu.
Chi bằng...... Hắn đi tìm vị lang trung đến? Chỉ cần người đằng trước không phát hiện, khuê dự của Văn Chiêu cũng sẽ không bị hao tổn.
Lục Nhiên rũ mắt, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy một tiếng đè thấp đau đớn trong phòng, nếu không phải hắn thính tai, chắc hẳn sẽ không nghe thấy.
Văn Chiêu nàng...... Lục Nhiên nghĩ đến với tính tình quả quyết của nàng, có thể sẽ làm bị thương bản thân để đổi lấy chút thanh tỉnh, lập tức liền tông cửa bước vào.
Bên trong rất tối, nhưng nhờ ánh sáng yếu từ ánh trăng nhìn thấy rõ trên cánh tay nàng có một vết thương bật máu, tay nàng trắng nõn, nhỏ gầy như thế, khiến cho vết thương này trông càng thêm dữ tợn.
Mày Lục Nhiên bỗng nhăn lại, vừa giận vừa đau lòng, rút cây trâm trong tay nàng ném xuống mặt đất, phát ra "đinh" một tiếng.
Văn Chiêu thấy người này không đi còn vào đây, lập tức mắng, "Ra ngoài!" Nhân lúc thanh tỉnh do đau đớn kia mang lại vẫn chưa mất đi, nàng vội vã muốn đẩy hắn ra.
Nhưng nam tử trước mắt đẹp như vậy, khí tức trên người cũng thật dễ ngửi, ngọn lửa trong lòng nàng lần nữa nuốt chửng mọi thứ.
Lo lắng bản thân sẽ dán lên người hắn dây dưa không buông, Văn Chiêu lại rút ra cây trâm trên đầu xuống.
"Nàng định làm gì! Chỉ biết là thương tổn bản thân, nàng sao không đi trừng trị kẻ đằng sau hại nàng?!" Trong lòng Lục Nhiên tức giận, nói chuyện cũng không ung dung như thường ngày.
Lần nữa ném trâm nàng xuống, hắn ngược lại giữ lấy tay nàng, cằm để trên đỉnh đầu thoang thoảng hương thơm, nhắm mắt, giọng trầm xuống, "Không cần thương tổn bản thân......" Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, mềm mại, bên trong còn mang theo vài phần cầu khẩn.
"Nếu người nọ...... Là muội muội của mình thì sao? Ta trừng phạt nàng thế nào?" Một câu này thấp đến không thể nghe thấy, lại mang theo chút bình tĩnh.
Cô nương trong lồng ngực đột nhiên an tĩnh, trong lòng hắn càng thêm hoảng, một bàn tay lướt qua mặt nàng chợt phát hiện nàng đã rơi lệ đầy mặt.
Nàng không hề giãy giụa chống cự, đôi tay ngược lại hoàn toàn ôm lấy cổ hắn, dán sát người hắn, dường như dùng hết sức lực muốn khảm vào ngực hắn. Nàng nhiệt tình hơn bất kì lúc nào, nước mắt lại càng chảy càng nhiều.
Hương vị của nàng ngoại trừ thanh ngọt, còn có nhiều hơn là vị khổ sở của nước mắt.
Khổ sở này đâm thẳng vào trong tim Lục Nhiên, lần nữa kéo nàng ra, nói, "Ta dẫn nàng đi tìm lang trung." Hắn hít thở hơi nặng nề, ngữ khí lại cứng rắn như chém đinh chặt sắt.
Một tay bế nàng lên, vừa ra cửa phòng liền đột nhiên nghe được tiếng người, dường như có không ít người đi về hướng này.
Những người đằng sau kia hoàn toàn muốn huỷ hoại Văn Chiêu!
Lục Nhiên lần đầu tiên có ý niệm đáng sợ, hắn muốn diệt hết những người sau lưng kia. Cho dù nàng ta chỉ là một cô nương.
Thính Lan vốn không muốn đi đến bước cuối cùng này, nếu Nhị tỉ thực sự cùng Dung Hứa làm chuyện kia, giấu diếm gả cho hắn là được, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy, thanh danh hoàn toàn bị hủy hoại, những cô nương khác trong phủ quốc công cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng Tư Mã Dục lại không chút lưu tình, uy hiếp nàng nếu không phối hợp, sẽ đem chuyện nàng làm báo cho trưởng bối Khương phủ.
Thính Lan cảm thấy bản thân dường như cùng yêu ma làm giao dịch, không thể dễ dàng thoát khỏi được.
Nhưng trong lòng nàng lại bình tĩnh lạ lùng, bắt đầu từ tiệc mừng thọ của Trang phủ, ngày ngày nàng đều giãy giụa giữa sự rối rắm, người xung quanh sống đơn giản vui vẻ như vậy đều không dính dáng đến nàng. Trong lòng nàng có một một con yêu quái, không thể để nàng sống yên ổn cho đến khi thả yêu quái này ra, nàng ngược lại bình tĩnh yên ổn hơn nhiều.
Tần Thị cũng cảm thấy Văn Chiêu đi ra ngoài rất lâu, lo lắng nàng xảy ra chuyện gì, Thính Lan lại đề nghị, muốn đến đây xem thử, nhưng lại không có việc nàng ta nghĩ đến.
Đến trong phòng Văn Chiêu, lại không thấy ai, cũng không có cảnh tượng kiểu diễm mà Thính Lan cùng Tư Mã Dục nghĩ.
"Chiêu Chiêu đi đâu rồi?" Tần Thị nghi hoặc hỏi.
Trong chốc lát, Thính Lan lại thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp, "Có thể là đi dạo trong phủ để tiêu thực, Nhị tỉ bảo nàng ăn có chút nhiều." Vừa nói xong câu này liền nhìn thấy Tư Mã Dục cách xa vài bước đang bất mãn nhìn qua, Thính Lan dời ánh mắt đi, vờ như không nhìn thấy.
Tần Thị thoáng yên tâm hơn, nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng, đưa mắt nhìn sang Tư Mã Dục, trong lòng nghĩ đến thường ngày cũng không nhìn thấy cô nương này chơi cùng với Chiêu Chiêu, hôm nay lại quan tâm như vậy, có chút kì quái.
Phải chăng Chiêu Chiêu trốn đi chơi? Trong lòng Tần Thị thì thầm.
Mọi người vốn dĩ đã ăn xong, thời điểm quay về các quý nữ, phu nhân đều đang cười nói chuyện phiếm với nhau, tiệc cũng nên tàn.
Những khách có quan hệ xa hơn chút bắt đầu lục tục cáo từ, những người thân cận hơn cùng với nhà thông gia, vẫn vô cùng náo nhiệt, trêu chọc bảo muốn náo động phòng.
Bên ngoài tiếng người ồn ào, bên này của Văn Chiêu lại chỉ nghe tiếng nước chảy khe khẽ, hai người đang ở đây.
Giữa hè đúng thời điểm là hoa sen nở đẹp nhất, lúc này trên mặt hồ lá sen hướng lên trời, hoa sen trắng như phấn, yêu kiều điểm xuyết ở giữa, giọt sương chứa đầy ánh trăng phủ trên lá sen, trượt theo phiến lá đung đưa, cô nương giữa hồ khiến cho cảnh đẹp không sao tả xiết này kém đi khi nàng trong đấy, nàng so với hoa sen càng kiều diễm, so với ánh trăng càng sáng trong hơn, như là tiên tử trong hoa sen thừa dịp trăng vừa xuất hiện liền bước ra tu hành, không hiểu thế sự lại mê hoặc nhân tâm.
Mũi chân Lục Nhiên đạp lên lá sen chưa nhô lên mặt hồ, ôm chặt người trong lồng ngực.
Văn Chiêu ngâm trong hồ nước mát lạnh, lửa trong lòng dường như bị dập tắt một ít. Thần trí nàng thanh tỉnh rồi, nhưng vẫn không thể đẩy nam tử đang ôm nàng ra. Ở trong nước nàng chỉ có thể dựa vào hắn.
"Thế nào rồi? Không cần phải xem lang trung nữa?" Lục Nhiên ở thời điểm mấu chốt kia đột nhiên nghĩ đến, nếu là bản thân trúng dược này sẽ giải quyết như thế nào, vì thế liền có màn hai người ở giữa hồ này.
Văn Chiêu ở trong lồng ngực hắn gật gật đầu, trong lúc thanh tỉnh lại bị hắn ôm, xấu hổ đến độ, nàng không muốn nói chuyện.
Văn Tập từ tiền viện quay về, nghe Tần Thị nói Chiêu Chiêu rời khỏi bữa tiệc liền không thấy đâu. Nhận thấy được sự tình không thích hợp, liền bắt đầu ở trong phủ tìm nàng. Gặp Phù Diêu và Phù Cừ, liền vội vàng hỏi các nàng, hai người chỉ đáp cô nương đột nhiên nói trong bụng có chút không khoẻ phải về phòng nghỉ ngơi, còn nói không cần xem lang trung.
Hai nha hoàn nói xong liền cảm thấy có chuyện kì quái, nếu chỉ là không thoải mái vì sao phải dặn dò các nàng không cần đi theo?
Bên kia làm thế nào tìm nàng cũng không đề cập đến, lúc này giữa lá sen vô cùng yên lặng, Lục Nhiên liên miên dặn dò nàng, "Sau này gặp được loại sự tình này, trước tiên phải nghĩ đến việc cầu cứu, chứ không phải đem tự mình giấu đi, biết không?"
Trong giọng hắn có loại nhu hòa rất quen thuộc, tựa như đôi phu thê già gọi nhau ăn cơm một tiếng vậy.
Lục Nhiên biết hôm nay người trong lòng chịu không ít khổ, dù tính dặn dò nàng nhưng cũng không thể dùng ngữ khí trịnh trọng "Nếu nàng sợ hỏng thanh danh, thì gọi nha hoàn lặng lẽ đi tìm phụ thân hoặc huynh trưởng, bọn họ là người thân của nàng, sẽ không xem nhẹ nàng, chỉ biết đau lòng vì nàng......"
Văn Chiêu cúi đầu không nói, nàng nghĩ đến chuyện lúc nãy, cũng cảm thấy hẳn là nên nhờ Tam ca giúp đỡ mới đúng, nhưng lúc ấy nàng lại chỉ nghĩ rời xa mọi người.
Lục Nhiên đột nhiên nghe được một tiếng bước chân, hơn nữa càng lúc càng gần, thấp giọng nhắc nhở một tiếng liền lập tức kéo Văn Chiêu chìm vào trong nước.
Đầu năm Văn Chiêu rơi xuống nước nên lúc này cũng biết làm sao bế khí để có thể kiên trì lâu hơn chút, lúc này đương nhiên sẽ không bị sặc nước.
Văn Tập tìm một vòng không có kết quả, trong lòng càng thêm bất an, lúc này đang dựa trên cây cột của Vọng Nguyệt đình, tỉ mỉ suy tư về nơi Văn Chiêu có thể đến, hoặc là có ai có khả năng trong phủ quốc công đưa nàng đi.
Lúc này hồ sen vô cùng yên ắng, trong hồ dường như có tiếng cá bơi lội, khung cảnh yên tĩnh như thế nhưng trong lòng hắn ngập tràn bất an.
Văn Chiêu cảm thấy ngực bắt đầu khó chịu, nhịn không được phun ra một bọt nước, Lục Nhiên thấy vậy vội độ khí cho nàng.
Hôn nhau trong nước lạnh lẽo hệt như lần hôn trên nóc nhà, dường như lại càng mềm mại hơn nhiều, tựa như nước trong hồ đang vây quanh nàng. Hệt như lần trước, trong lúc thanh tỉnh cùng hắn dây dưa không rõ, lại không thể đẩy hắn ra.
Lục Nhiên cảm thấy tiếp tục thế này không phải là biện pháp hay, bọn họ trốn không được bao lâu, hơn nữa nghe tiếng bước chân hẳn là chỉ có một người, rất dễ chế trụ.
Nghĩ như thế, liền cùng Văn Chiêu trồi lên mặt nước.
Cây trâm cài trên đầu nàng đã sớm bị gỡ xuống, búi tóc đã rời rạc, bị nước trong hồ làm ướt đẫm, liền tựa như tơ lụa phủ lên trên vai, mái tóc dài như thác nước, dưới ánh trăng thực sự hệt như một tiên tử, hoặc là mỹ nhân ngư trốn ra ngoài chơi.
Nhưng bây giờ lại không phải là thời điểm thưởng thức mỹ nhân. Lục Nhiên thấy người đến là Văn Tập, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ôm ngang Văn Chiêu đưa nàng ra khỏi mặt nước.
Văn Tập thấy có người từ trong nước bước ra, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn rõ là Văn Chiêu, lồng ngực đang bất an tâm kia dường như an ổn lại.
Cuối cùng tìm được nàng.
Tác giả :
Mục Đề Hoàng Hoàng