Nhân Duyên Tiền Định
Chương 39: Nữ Giả Nam
Hôm sau Khương Văn Tập liền thu dọn xong hành lý chuẩn bị xuất phát, xe ngựa ngoài phủ đã chuẩn bị xong, tùy tùng đi theo cũng cúi đầu đứng yên phía sau xe ngựa.
Có tùy tùng phát hiện ra gương mặt lạ mắt trà trộn vào trong đám bọn họ, đang muốn chất vấn, lại thấy người nọ đưa ngón tay thon dài đặt trên môi.
"Hử......"
Hắn vừa nhìn mới nhận ra người này là Nhị cô nương giả nam trang.
Trong lúc nhất thời, gã sai vặt kia không nhịn được mặt đỏ lên, theo lý hắn phải nói với công tử nhà mình một tiếng, nhưng người này không phải người ngoài, mà là thân muội muội của công tử, nếu hắn đi tố giác ngược lại cũng không được gì, mà còn mất nhiều hơn được.
Đang do dự, liền thấy công tử một thân huyền sắc bước ra khỏi cổng lớn. Đợi hắn lên xe ngựa, nhóm tùy tùng đi theo mới lên xe ngựa phía sau kia.
Trên xe ngựa, có mấy tùy tùng nhận ra Văn Chiêu đều tự giác cách xa nàng chút, cuối cùng bên chỗ Văn Chiêu một mình ngồi một khoảng rộng, cả đám tùy tùng lại chen chúc ngồi thành một đám. Văn Chiêu đỡ trán, nàng bị nhiều người như vậy phát hiện rồi, cũng không biết còn có thể đi theo Tam ca đến Đại Vận Hà hay không.
Ở nơi Văn Chiêu không nhìn thấy, mấy gã sai vặt kia đưa mắt nhìn nhau, thương lượng cần nói cho công tử biết hay không, cuối cùng ai cũng không chịu đi.
Chờ đến bến đò quận Trác, đoàn người liền xuống xe ngựa. Văn Chiêu cũng đi theo xuống dưới, thấy bên bờ sông đậu một con thuyền trung đẳng, người chèo thuyền đang đứng ở đầu thuyền chờ.
Bây giờ còn rất sớm, nhưng bến đò đã ồn ào tiếng người.
Lúc trời vừa rạng sáng Văn Chiêu liền dậy, hiện nay cũng không buồn ngủ, ngược lại cảm thấy sáng sớm đầu hạ mát mẻ lại thoải mái.
Tay Tam ca theo gió mát mà đến, Văn Tập đem nàng từ bên trong đám tùy tùng lôi ra, hỏi nàng, "Sao muội lại đến?"
Mũ trên đầu Văn Chiêu bị hắn kéo lệch, nàng chỉnh lại ngay ngắn mới hỏi hắn, "Tam ca nhận ra rồi?"
Dáng vẻ cười hì hì của nàng, làm hắn không đành lòng trách móc nặng nề, "Hôm qua không phải nói rõ không được đến rồi sao?"
"Nhưng ta vẫn không yên tâm Tam ca......"
Văn Tập bất đắc dĩ mềm lòng thở dài, "Tam ca lại không phải tiểu hài tử, mỗi lần đi làm công vụ muội lại không yên tâm thế này, về sau gả chồng còn muốn đi theo Tam ca?" Vừa nói xong Văn Tập lại có chút ngẩn người, Chiêu Chiêu của hắn đã mười ba rồi, không lâu sau liền phải gả chồng, nhưng hắn lại có chút không muốn nghĩ tiếp.
Văn Chiêu cũng biết lo lắng lần này của bản thân không thể nói với Tam ca, đành phải đáp, "Tam ca cho Chiêu Chiêu đi theo, Chiêu Chiêu sẽ trò chuyện với Tam ca, không làm chậm trễ chính sự của Tam ca......"
Vì thuyết phục Tam ca, nàng dùng chút ý vị làm nũng, Văn Tập thấy nàng mang theo chút khẩn cầu mà nhìn hắn, đôi mắt hoa đào vốn dĩ xinh đẹp như cánh hoa vì vậy mà mở to hơn chút, lại ướt át như mắt nai con. Trong lòng mềm nhũn, hắn liền gật đầu.
Viết một phong thư về phủ để cha nương an tâm, Văn Tập dán xong thư, liền nói với Văn Chiêu, "Những ngày này muội phải chịu đựng một chút, dọc theo đường đi thức ăn dừng chân định là không thể so được với trong nhà."
Văn Chiêu liên tục gật đầu.
Phòng trên thuyền ngoại trừ Tam ca, người chèo thuyền, còn lại chính nhóm tùy tùng, Văn Tập không muốn muội muội ở trong phòng kho, trái lại Văn Chiêu thực sảng khoái nói, "Có gì khó chứ, Chiêu Chiêu cùng Tam ca ở chung một phòng là được, ta cũng không tin Tam ca một mình có thể chiếm cả căn phòng!"
Văn Tập vừa nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không tệ, tuy rằng nam nữ cùng phòng không thỏa đáng, nhưng bọn hắn là thân huynh muội, đương nhiên sẽ không bị người ta đàm tiếu.
Lập tức sai người kê thêm một chiếc giường đến.
Trong lòng Văn Chiêu cảm thấy có chút hưng phấn, nàng từ trọng sinh tới nay vẫn luôn ở trong phòng ngủ của mình, chưa từng ngủ chỗ khác, bây giờ có thể ở chỗ mới mẻ ngủ vài ngày rồi.
Đứng ở đầu thuyền, một trận hơi nước ập đến trước mặt, Văn Chiêu hít sâu một hơi, cảm thấy thoải mái vô cùng thích thú, hỏi người lái thuyền, "Sau bến đò là nơi nào?"
Người lái thuyền cười nói, "Hồi cô nương, là Tân Môn."
Văn Chiêu gật đầu, hóng thêm chút gió mới quay về phòng.
Tam ca đang nhìn tấm bản đồ đường sông đặt trên bàn, Văn Chiêu không muốn quấy rầy hắn, liền ngồi trên giường.
Văn Tập nâng mắt, "Ở đầu thuyền đừng đứng lâu, đỡ phải bị thổi đến đau đầu."
Văn Chiêu ngoan ngoãn đáp ứng, thấy Tam ca dường như không ngại bị nàng quấy rầy, liền thò người đến gần hỏi hắn, "Bản đồ này xem thế nào?"
Văn Tập liền chỉ vào giải thích cho nàng nghe, "Lục huynh đánh dấu trên bản đồ kênh sông, đánh dấu những khúc sông bị phế bỏ, nhánh sông nhỏ, bến đò ven bờ, trình độ hai bờ sông phồn hoa còn có tình huống đường bộ, thật không hiểu được làm sao hắn biết được những thứ này."
"Hắn không phải du học khắp nơi sao? Đem thủy kinh tiền triều thay đổi nơi biến hóa là được." Văn Chiêu nghe Tam ca cảm khái tùy ý trả lời, kết quả đổi lấy ánh mắt có chút kinh ngạc của Tam ca.
"Sao Chiêu Chiêu lại biết hắn từng du ngoạn khắp nơi để học hỏi?"
Thời điểm kiếp trước Lục tướng nhân vật truyền kỳ như vậy đương nhiên có không ít người sẽ đi tìm kiếm quá khứ của hắn, sự tình du học này cơ bản mọi người đều biết. Nhưng thật ra Văn Chiêu không nghĩ đến lúc này những người biết chuyện vẫn không nhiều lắm.
"Trong lúc vô tình nghe người khác nhắc qua...... Vậy Tam ca, nhiệm vụ lần này muốn làm gì? Lục thị lang không phải họa rõ ràng như vậy rồi sao?"
Văn Tập không phát hiện được nàng đang che giấu, liền nói với nàng, "Cho dù hắn đã đến mấy lần, cũng sẽ không nhớ kỹ từ chuyện lớn đến chi tiết được, lần này ta phải đem những nơi hắn đánh dấu mơ hồ để biết rõ ràng, lần nữa thiết kế lại tuyến lộ luân chuyển. Cho nên những ngày sau sẽ phải di chuyển nhiều nơi, cho nên bảo Chiêu Chiêu không nên theo ta đến đây......"
"Tam ca, Chiêu Chiêu không sợ khổ."
Văn Tập không đem những lời này xem là thật, bởi vì Chiêu Chiêu làm sao có thể "chịu khổ nhọc" được chứ, nàng là cô nương được phủ quốc công kiều dưỡng mà lớn lên, theo lời nàng nói không sợ khổ đại khái cũng chỉ là so với những cô nương kiều dưỡng kia thôi.
Đến khi hắn nhìn đến Văn Chiêu ăn thức ăn giản dị còn ăn đến rất ngon mới tin vài phần.
Thời điểm buổi tối, Tam ca đốt đèn trước án thư nghiên cứu kênh đồ, Văn Chiêu rửa mặt rồi lên giường nằm.
Giữa hai chiếc giường có một chiếc bàn, lúc này Tam ca dường như canh giữ rất gần bên giường nàng, Văn Chiêu nhìn gương mặt Tam ca dưới ngọn đèn dầu tựa như ngọc ấm rực rỡ, cảm thán không chỉ dưới đèn ngắm mỹ nhân là hưởng thụ, mà ngắm mỹ nam cũng là giống như vậy......
Văn Tập cảm nhận được tầm mắt của nàng, vẫn nhìn chằm chằm kênh đồ, ngoài miệng nói với nàng, "Chiêu Chiêu lại là có thể tự rửa mặt thay quần áo, thật khiến Tam ca kinh ngạc."
Tam ca nói không sai, nếu không trải qua kiếp trước, cho đến bây giờ nàng vẫn e rằng bản thân mặc quần áo cũng không hơn những kiều dưỡng nữ tử là bao.
"Chiêu Chiêu còn biết làm nhiều thứ khác nữa." Văn Chiêu cũng không giải thích, chỉ cười khanh khách.
Văn Tập nhìn đôi mắt sáng trong của nàng dưới ngọn đèn dầu chiếu đến lấp lánh tựa như những vì sao trên trời, đôi con ngươi đen láy dưới mí mắt mỏng như phát sáng, thầm nghĩ ánh đèn sáng như vậy sẽ khiến nàng không ngủ ngon, liền buông kênh đồ xuống, tắt đèn, cũng đến sau mành rửa mặt thay quần áo.
Khi vào phòng, bên trong là màu lam u ám, ánh trăng chiếu vào trong một chút, trong phòng nhàn nhạt hương thơm trên người Văn Chiêu, chủ nhân của hương thơm ngọt ngào này đang nhắm mắt, cũng không biết nàng đã ngủ hay chưa.
Văn Tập nhẹ nhàng leo lên giường.
Một lúc sau vẫn chưa ngủ được, chỉ đành mở mắt ngắm Văn Chiêu, cảm thấy có chút mới mẻ, càng nhìn thêm một hồi lâu.
Đang nhìn, đột nhiên nhìn thấy người nằm đối diện mở bừng mắt, nhìn hắn nói, "Tam ca, ta hình như có chút ngủ không được......"
"Có phải là lạ giường không?"
"Không biết, cũng có thể là trong lòng có chút hưng phấn. Đây là lần đầu Chiêu Chiêu ngủ ở bên ngoài."
Lời nói của muội muội hệt như một tiểu nữa hài, Văn Tập không nhịn được cười cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, "Cần Tam ca dỗ ngủ không?"
Văn Chiêu đỏ mặt, nhưng trong bóng đêm Văn Tập không nhìn ra, giận hắn nói, "Tam ca lại xem ta như tiểu hài tử."
Hai người ở trong bóng đêm nói miên man một lúc, Văn Chiêu lúc này mới không chịu đựng nổi buồn ngủ mà thiếp đi.
Khương Nhị gia cùng Tần Thị đêm nay cũng là ngủ không yên. Chiêu Chiêu chưa từng qua đêm ở bên ngoài, ông vẫn lo lắng đêm nay nàng có thể ngủ ngon hay không, một đường bôn ba cũng không biết chịu nổi không.
Khương Nhị gia ôm lấy Tần Thị trấn an bà, "Chúng ta yên tâm được rồi, Văn Tập hẳn là có thể đem Chiêu Chiêu chiếu cố thật tốt."
Tần Thị đành phải gật đầu, lại mang theo chút bất đắc dĩ nói, "Chiêu Chiêu là một hài tử hiểu chuyện như vậy, lần này cư nhiên tiền trảm hậu tấu, cũng không rõ vì cái gì......"
"Đúng vậy, cô nương hơn mười tuổi trong đầu suy nghĩ gì, làm phụ mẫu như chúng ta cũng không thể hiểu rõ được. Lúc Chiêu Chiêu trở về, chúng ta cần phải nói chuyện một phen mới được."
Tần Thị ở trong lồng ngực ông, lắc đầu nói, "Cũng đừng nói nặng lời."
"Được rồi được rồi......"
Màn đêm buông xuống, người chèo thuyền cũng đi ngủ, thay một người khác đến chèo thuyền đêm, ở nơi đung đưa chuyển động, Văn Chiêu cũng bắt đầu nằm mơ.
Nàng ở trên một cánh buồm, bốn phía là biển rộng mênh mang, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy bờ. Nàng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé lại cô độc.
Văn Chiêu đột nhiên nghe được một tiếng "tủm", quay đầu liền thấy Tam ca rơi xuống nước, kiện y phục huyền sắc chìm nổi trên mặt nước.
Đây là màn nàng vẫn luôn sợ hãi. Tam ca nàng cái gì cũng biết, chỉ là không bơi lội.
"Tam ca!" Văn Chiêu không nghĩ nhiều liền nhảy xuống, đến khi chìm vào trong nước mới nhớ ra bản thân cũng không biết bơi.
Cảm giác được nước biển tràn qua đỉnh đầu, đến góc áo của Tam ca nàng cũng không nhìn thấy, cảm giác tuyệt vọng kia so với nước biển còn khiến nàng ngạt thở hơn.
Đến khi nàng mở mắt lại nhìn thấy bản thân đang dựa vào lồng ngực Tam ca, Tam ca nhè nhẹ vỗ về lưng nàng.
Thấy nàng tỉnh, Văn Tập mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không buông nàng ra, "Chiêu Chiêu mơ gì vậy, gọi mãi cũng không tỉnh, làm Tam ca sợ hãi......"
Văn Chiêu vẫn còn trong mơ, chưa phục hồi tinh thần, chỉ biết Tam ca vừa rồi rơi xuống nước bây giờ đang ở trước mặt nàng, lập tức ôm chặt lấy Tam ca, khóc nức nở gọi, "Tam ca, Tam ca......"
Văn Tập nhu hòa thở dài, Chiêu Chiêu tuy thích tỏ ra vẻ chững chạc, nhưng trong xương tủy vẫn là một tiểu cô nương gặp ác mộng sẽ khóc. Chỉ là cũng không biết nàng mơ thấy gì, lại khóc đến thương tâm như vậy, khiến hắn nghe đến đau lòng.
"Tam ca đi học bơi được không, Tam ca đi học......"
Văn Tập không biết nàng vì sao đột nhiên nói như thế, chỉ là trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy, tết Nguyên Tiêu kia lần đó Chiêu Chiêu bị rơi xuống nước, hắn không có thể tự mình cứu nàng lên, vì thế trong lòng hối hận hồi lâu, chỉ là vào đông không thể học bơi nên gác lại đến mùa hạ, sau lại vì sự tình liên tiếp trong triều, trong lúc nhất thời không tìm được người dạy hắn, thế nên mới kéo dài đến hiện tại.
"Được được được, Tam ca đi học, Chiêu Chiêu đừng khóc."
Văn Chiêu được Tam ca dỗ dành trong chốc lát mới thanh tỉnh một chút, xoa xoa nước mắt, ngồi thẳng người, có chút thẹn thùng nói, "Khiến Tam ca chê cười rồi......"
Văn Tập đem chậu nước đến, thấm ướt khăn, vắt khô đưa Văn Chiêu lau mặt, miệng nhỏ nhẹ nói, "Chiêu Chiêu còn khách khí với Tam ca......"
Văn Chiêu nhìn Tam ca cười cười, đôi mắt có chút sưng, lại khiến người ta yêu mến.
Mà lúc này, ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Có tùy tùng phát hiện ra gương mặt lạ mắt trà trộn vào trong đám bọn họ, đang muốn chất vấn, lại thấy người nọ đưa ngón tay thon dài đặt trên môi.
"Hử......"
Hắn vừa nhìn mới nhận ra người này là Nhị cô nương giả nam trang.
Trong lúc nhất thời, gã sai vặt kia không nhịn được mặt đỏ lên, theo lý hắn phải nói với công tử nhà mình một tiếng, nhưng người này không phải người ngoài, mà là thân muội muội của công tử, nếu hắn đi tố giác ngược lại cũng không được gì, mà còn mất nhiều hơn được.
Đang do dự, liền thấy công tử một thân huyền sắc bước ra khỏi cổng lớn. Đợi hắn lên xe ngựa, nhóm tùy tùng đi theo mới lên xe ngựa phía sau kia.
Trên xe ngựa, có mấy tùy tùng nhận ra Văn Chiêu đều tự giác cách xa nàng chút, cuối cùng bên chỗ Văn Chiêu một mình ngồi một khoảng rộng, cả đám tùy tùng lại chen chúc ngồi thành một đám. Văn Chiêu đỡ trán, nàng bị nhiều người như vậy phát hiện rồi, cũng không biết còn có thể đi theo Tam ca đến Đại Vận Hà hay không.
Ở nơi Văn Chiêu không nhìn thấy, mấy gã sai vặt kia đưa mắt nhìn nhau, thương lượng cần nói cho công tử biết hay không, cuối cùng ai cũng không chịu đi.
Chờ đến bến đò quận Trác, đoàn người liền xuống xe ngựa. Văn Chiêu cũng đi theo xuống dưới, thấy bên bờ sông đậu một con thuyền trung đẳng, người chèo thuyền đang đứng ở đầu thuyền chờ.
Bây giờ còn rất sớm, nhưng bến đò đã ồn ào tiếng người.
Lúc trời vừa rạng sáng Văn Chiêu liền dậy, hiện nay cũng không buồn ngủ, ngược lại cảm thấy sáng sớm đầu hạ mát mẻ lại thoải mái.
Tay Tam ca theo gió mát mà đến, Văn Tập đem nàng từ bên trong đám tùy tùng lôi ra, hỏi nàng, "Sao muội lại đến?"
Mũ trên đầu Văn Chiêu bị hắn kéo lệch, nàng chỉnh lại ngay ngắn mới hỏi hắn, "Tam ca nhận ra rồi?"
Dáng vẻ cười hì hì của nàng, làm hắn không đành lòng trách móc nặng nề, "Hôm qua không phải nói rõ không được đến rồi sao?"
"Nhưng ta vẫn không yên tâm Tam ca......"
Văn Tập bất đắc dĩ mềm lòng thở dài, "Tam ca lại không phải tiểu hài tử, mỗi lần đi làm công vụ muội lại không yên tâm thế này, về sau gả chồng còn muốn đi theo Tam ca?" Vừa nói xong Văn Tập lại có chút ngẩn người, Chiêu Chiêu của hắn đã mười ba rồi, không lâu sau liền phải gả chồng, nhưng hắn lại có chút không muốn nghĩ tiếp.
Văn Chiêu cũng biết lo lắng lần này của bản thân không thể nói với Tam ca, đành phải đáp, "Tam ca cho Chiêu Chiêu đi theo, Chiêu Chiêu sẽ trò chuyện với Tam ca, không làm chậm trễ chính sự của Tam ca......"
Vì thuyết phục Tam ca, nàng dùng chút ý vị làm nũng, Văn Tập thấy nàng mang theo chút khẩn cầu mà nhìn hắn, đôi mắt hoa đào vốn dĩ xinh đẹp như cánh hoa vì vậy mà mở to hơn chút, lại ướt át như mắt nai con. Trong lòng mềm nhũn, hắn liền gật đầu.
Viết một phong thư về phủ để cha nương an tâm, Văn Tập dán xong thư, liền nói với Văn Chiêu, "Những ngày này muội phải chịu đựng một chút, dọc theo đường đi thức ăn dừng chân định là không thể so được với trong nhà."
Văn Chiêu liên tục gật đầu.
Phòng trên thuyền ngoại trừ Tam ca, người chèo thuyền, còn lại chính nhóm tùy tùng, Văn Tập không muốn muội muội ở trong phòng kho, trái lại Văn Chiêu thực sảng khoái nói, "Có gì khó chứ, Chiêu Chiêu cùng Tam ca ở chung một phòng là được, ta cũng không tin Tam ca một mình có thể chiếm cả căn phòng!"
Văn Tập vừa nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không tệ, tuy rằng nam nữ cùng phòng không thỏa đáng, nhưng bọn hắn là thân huynh muội, đương nhiên sẽ không bị người ta đàm tiếu.
Lập tức sai người kê thêm một chiếc giường đến.
Trong lòng Văn Chiêu cảm thấy có chút hưng phấn, nàng từ trọng sinh tới nay vẫn luôn ở trong phòng ngủ của mình, chưa từng ngủ chỗ khác, bây giờ có thể ở chỗ mới mẻ ngủ vài ngày rồi.
Đứng ở đầu thuyền, một trận hơi nước ập đến trước mặt, Văn Chiêu hít sâu một hơi, cảm thấy thoải mái vô cùng thích thú, hỏi người lái thuyền, "Sau bến đò là nơi nào?"
Người lái thuyền cười nói, "Hồi cô nương, là Tân Môn."
Văn Chiêu gật đầu, hóng thêm chút gió mới quay về phòng.
Tam ca đang nhìn tấm bản đồ đường sông đặt trên bàn, Văn Chiêu không muốn quấy rầy hắn, liền ngồi trên giường.
Văn Tập nâng mắt, "Ở đầu thuyền đừng đứng lâu, đỡ phải bị thổi đến đau đầu."
Văn Chiêu ngoan ngoãn đáp ứng, thấy Tam ca dường như không ngại bị nàng quấy rầy, liền thò người đến gần hỏi hắn, "Bản đồ này xem thế nào?"
Văn Tập liền chỉ vào giải thích cho nàng nghe, "Lục huynh đánh dấu trên bản đồ kênh sông, đánh dấu những khúc sông bị phế bỏ, nhánh sông nhỏ, bến đò ven bờ, trình độ hai bờ sông phồn hoa còn có tình huống đường bộ, thật không hiểu được làm sao hắn biết được những thứ này."
"Hắn không phải du học khắp nơi sao? Đem thủy kinh tiền triều thay đổi nơi biến hóa là được." Văn Chiêu nghe Tam ca cảm khái tùy ý trả lời, kết quả đổi lấy ánh mắt có chút kinh ngạc của Tam ca.
"Sao Chiêu Chiêu lại biết hắn từng du ngoạn khắp nơi để học hỏi?"
Thời điểm kiếp trước Lục tướng nhân vật truyền kỳ như vậy đương nhiên có không ít người sẽ đi tìm kiếm quá khứ của hắn, sự tình du học này cơ bản mọi người đều biết. Nhưng thật ra Văn Chiêu không nghĩ đến lúc này những người biết chuyện vẫn không nhiều lắm.
"Trong lúc vô tình nghe người khác nhắc qua...... Vậy Tam ca, nhiệm vụ lần này muốn làm gì? Lục thị lang không phải họa rõ ràng như vậy rồi sao?"
Văn Tập không phát hiện được nàng đang che giấu, liền nói với nàng, "Cho dù hắn đã đến mấy lần, cũng sẽ không nhớ kỹ từ chuyện lớn đến chi tiết được, lần này ta phải đem những nơi hắn đánh dấu mơ hồ để biết rõ ràng, lần nữa thiết kế lại tuyến lộ luân chuyển. Cho nên những ngày sau sẽ phải di chuyển nhiều nơi, cho nên bảo Chiêu Chiêu không nên theo ta đến đây......"
"Tam ca, Chiêu Chiêu không sợ khổ."
Văn Tập không đem những lời này xem là thật, bởi vì Chiêu Chiêu làm sao có thể "chịu khổ nhọc" được chứ, nàng là cô nương được phủ quốc công kiều dưỡng mà lớn lên, theo lời nàng nói không sợ khổ đại khái cũng chỉ là so với những cô nương kiều dưỡng kia thôi.
Đến khi hắn nhìn đến Văn Chiêu ăn thức ăn giản dị còn ăn đến rất ngon mới tin vài phần.
Thời điểm buổi tối, Tam ca đốt đèn trước án thư nghiên cứu kênh đồ, Văn Chiêu rửa mặt rồi lên giường nằm.
Giữa hai chiếc giường có một chiếc bàn, lúc này Tam ca dường như canh giữ rất gần bên giường nàng, Văn Chiêu nhìn gương mặt Tam ca dưới ngọn đèn dầu tựa như ngọc ấm rực rỡ, cảm thán không chỉ dưới đèn ngắm mỹ nhân là hưởng thụ, mà ngắm mỹ nam cũng là giống như vậy......
Văn Tập cảm nhận được tầm mắt của nàng, vẫn nhìn chằm chằm kênh đồ, ngoài miệng nói với nàng, "Chiêu Chiêu lại là có thể tự rửa mặt thay quần áo, thật khiến Tam ca kinh ngạc."
Tam ca nói không sai, nếu không trải qua kiếp trước, cho đến bây giờ nàng vẫn e rằng bản thân mặc quần áo cũng không hơn những kiều dưỡng nữ tử là bao.
"Chiêu Chiêu còn biết làm nhiều thứ khác nữa." Văn Chiêu cũng không giải thích, chỉ cười khanh khách.
Văn Tập nhìn đôi mắt sáng trong của nàng dưới ngọn đèn dầu chiếu đến lấp lánh tựa như những vì sao trên trời, đôi con ngươi đen láy dưới mí mắt mỏng như phát sáng, thầm nghĩ ánh đèn sáng như vậy sẽ khiến nàng không ngủ ngon, liền buông kênh đồ xuống, tắt đèn, cũng đến sau mành rửa mặt thay quần áo.
Khi vào phòng, bên trong là màu lam u ám, ánh trăng chiếu vào trong một chút, trong phòng nhàn nhạt hương thơm trên người Văn Chiêu, chủ nhân của hương thơm ngọt ngào này đang nhắm mắt, cũng không biết nàng đã ngủ hay chưa.
Văn Tập nhẹ nhàng leo lên giường.
Một lúc sau vẫn chưa ngủ được, chỉ đành mở mắt ngắm Văn Chiêu, cảm thấy có chút mới mẻ, càng nhìn thêm một hồi lâu.
Đang nhìn, đột nhiên nhìn thấy người nằm đối diện mở bừng mắt, nhìn hắn nói, "Tam ca, ta hình như có chút ngủ không được......"
"Có phải là lạ giường không?"
"Không biết, cũng có thể là trong lòng có chút hưng phấn. Đây là lần đầu Chiêu Chiêu ngủ ở bên ngoài."
Lời nói của muội muội hệt như một tiểu nữa hài, Văn Tập không nhịn được cười cười, tiếng cười trầm thấp dễ nghe, "Cần Tam ca dỗ ngủ không?"
Văn Chiêu đỏ mặt, nhưng trong bóng đêm Văn Tập không nhìn ra, giận hắn nói, "Tam ca lại xem ta như tiểu hài tử."
Hai người ở trong bóng đêm nói miên man một lúc, Văn Chiêu lúc này mới không chịu đựng nổi buồn ngủ mà thiếp đi.
Khương Nhị gia cùng Tần Thị đêm nay cũng là ngủ không yên. Chiêu Chiêu chưa từng qua đêm ở bên ngoài, ông vẫn lo lắng đêm nay nàng có thể ngủ ngon hay không, một đường bôn ba cũng không biết chịu nổi không.
Khương Nhị gia ôm lấy Tần Thị trấn an bà, "Chúng ta yên tâm được rồi, Văn Tập hẳn là có thể đem Chiêu Chiêu chiếu cố thật tốt."
Tần Thị đành phải gật đầu, lại mang theo chút bất đắc dĩ nói, "Chiêu Chiêu là một hài tử hiểu chuyện như vậy, lần này cư nhiên tiền trảm hậu tấu, cũng không rõ vì cái gì......"
"Đúng vậy, cô nương hơn mười tuổi trong đầu suy nghĩ gì, làm phụ mẫu như chúng ta cũng không thể hiểu rõ được. Lúc Chiêu Chiêu trở về, chúng ta cần phải nói chuyện một phen mới được."
Tần Thị ở trong lồng ngực ông, lắc đầu nói, "Cũng đừng nói nặng lời."
"Được rồi được rồi......"
Màn đêm buông xuống, người chèo thuyền cũng đi ngủ, thay một người khác đến chèo thuyền đêm, ở nơi đung đưa chuyển động, Văn Chiêu cũng bắt đầu nằm mơ.
Nàng ở trên một cánh buồm, bốn phía là biển rộng mênh mang, liếc mắt một cái cũng không nhìn thấy bờ. Nàng cảm thấy bản thân thật nhỏ bé lại cô độc.
Văn Chiêu đột nhiên nghe được một tiếng "tủm", quay đầu liền thấy Tam ca rơi xuống nước, kiện y phục huyền sắc chìm nổi trên mặt nước.
Đây là màn nàng vẫn luôn sợ hãi. Tam ca nàng cái gì cũng biết, chỉ là không bơi lội.
"Tam ca!" Văn Chiêu không nghĩ nhiều liền nhảy xuống, đến khi chìm vào trong nước mới nhớ ra bản thân cũng không biết bơi.
Cảm giác được nước biển tràn qua đỉnh đầu, đến góc áo của Tam ca nàng cũng không nhìn thấy, cảm giác tuyệt vọng kia so với nước biển còn khiến nàng ngạt thở hơn.
Đến khi nàng mở mắt lại nhìn thấy bản thân đang dựa vào lồng ngực Tam ca, Tam ca nhè nhẹ vỗ về lưng nàng.
Thấy nàng tỉnh, Văn Tập mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không buông nàng ra, "Chiêu Chiêu mơ gì vậy, gọi mãi cũng không tỉnh, làm Tam ca sợ hãi......"
Văn Chiêu vẫn còn trong mơ, chưa phục hồi tinh thần, chỉ biết Tam ca vừa rồi rơi xuống nước bây giờ đang ở trước mặt nàng, lập tức ôm chặt lấy Tam ca, khóc nức nở gọi, "Tam ca, Tam ca......"
Văn Tập nhu hòa thở dài, Chiêu Chiêu tuy thích tỏ ra vẻ chững chạc, nhưng trong xương tủy vẫn là một tiểu cô nương gặp ác mộng sẽ khóc. Chỉ là cũng không biết nàng mơ thấy gì, lại khóc đến thương tâm như vậy, khiến hắn nghe đến đau lòng.
"Tam ca đi học bơi được không, Tam ca đi học......"
Văn Tập không biết nàng vì sao đột nhiên nói như thế, chỉ là trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy, tết Nguyên Tiêu kia lần đó Chiêu Chiêu bị rơi xuống nước, hắn không có thể tự mình cứu nàng lên, vì thế trong lòng hối hận hồi lâu, chỉ là vào đông không thể học bơi nên gác lại đến mùa hạ, sau lại vì sự tình liên tiếp trong triều, trong lúc nhất thời không tìm được người dạy hắn, thế nên mới kéo dài đến hiện tại.
"Được được được, Tam ca đi học, Chiêu Chiêu đừng khóc."
Văn Chiêu được Tam ca dỗ dành trong chốc lát mới thanh tỉnh một chút, xoa xoa nước mắt, ngồi thẳng người, có chút thẹn thùng nói, "Khiến Tam ca chê cười rồi......"
Văn Tập đem chậu nước đến, thấm ướt khăn, vắt khô đưa Văn Chiêu lau mặt, miệng nhỏ nhẹ nói, "Chiêu Chiêu còn khách khí với Tam ca......"
Văn Chiêu nhìn Tam ca cười cười, đôi mắt có chút sưng, lại khiến người ta yêu mến.
Mà lúc này, ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Tác giả :
Mục Đề Hoàng Hoàng