Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 133: Thần nhãn trảm nguyên thần

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 133: Thần nhãn trảm nguyên thần

– Ngươi dẫn lửa từ trong cơ thể ta?

Đám Đằng Vương đều giật mình, không hiểu thế là có ý gì.

Thể phách của y cực kỳ quỷ dị, mặc dù giờ phút này Yêu Thần Minh Vương cung bốc cháy, liệt hỏa đốt trụi từng dây leo, nhưng sinh mệnh lực hùng mạnh lại không ngừng mọc ra dây leo mới, khiến y vẫn luôn bất tử.

Sinh mệnh lực của y hơn xa người thường, hùng mạnh hơn bất cứ Yêu tộc nào. Tuy bị liệt hỏa đốt sạch dây leo cũ, bốc hơi nước, nhưng chỉ cần thoáng quan tưởng là lại có hơi nước sinh ra, duy trì tính linh hoạt của dây leo.

Trong liệt hỏa, sức chiến đấu của không hề suy giảm, thế công của y vẫn vô cùng hung mãnh, thậm chí còn hơn cả lúc trước.

Trên cầu, Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội cùng giương mắt nhìn, thấy một quả cầu lửa to chừng nửa dặm bốc lên từ trong cung điện. Hỏa cầu hừng hực bốc cháy, tỏa ra hỏa lực kinh người đốt cho khuôn mặt bọn họ đỏ sậm lên vì nóng.

Đây chính là Đại Nhật Vô Cương do lửa mặt trời của Chung Nhạc hóa thành, dùng lửa mặt trời quan tưởng ra một mặt trời.

Nhưng mặt trời này chỉ có một nửa, hẳn là do đám dây leo của Đằng Vương phủ kín Yêu Thần Minh Vương cung, khiến một nửa khác không thể nhảy ra.

Nửa vòng mặt trời trùng hợp lại móc ngược Yêu Thần Minh Vương cung ở trong mặt trời, ánh lửa bao phủ lấy những dây leo to đùng, màu hồng với màu đỏ xen lẫn nhau, cực kỳ chói mắt.

Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội thấy vậy, lòng bỗng có hi vọng. Hồ Thất Muội lẩm bẩm:

– Thần thông hệ Hỏa của Long Nhạc mạnh như vậy, có khi có thể đốt sạch phong ấn của Đằng Vương, đánh bại y…

– Khả năng không lớn.

Ngư Huyền Cơ lại thấy bất ổn:

– Cũng từng có người dùng dùng lửa đối phó Đằng Vương, lại còn là Luyện khí sĩ Khai Luân cảnh, nhưng có làm gì được y đâu! Điều ta quan tâm nhất là Long Nhạc huynh không chạy ra ngoài. Nếu hắn chạy ra, mang theo chúng ta rời khỏi nơi đây, Đằng Vương chắc chắn không đuổi theo được.

Hồ Thất Muội gật đầu. Mà dẫu cho Chung Nhạc lúc chạy không mang theo bọn họ, cả hai cũng không thể oán hận được. Chung Nhạc với bọn họ không thân, cũng chẳng quen, không nhất thiết phải mang theo hai gánh nặng là bọn họ.

Nhưng cho dù là người, hay yêu đều có tâm lý muốn sống. Bởi vậy cả hai đều hy vọng Chung Nhạc có thể tìm được đường sống.

Ngư Huyền Cơ nhịn không được mà hô to:

– Long Nhạc huynh còn chờ gì nữa? Mau chạy đi!

Hồ Thất Muội cũng nóng lòng nóng ruột, khó thở nói:

– Nếu để Đằng Vương diệt đi đại hỏa của ngươi, ngươi làm sao chạy được nữa! Ngươi còn chờ đợi gì nữa?

– Không sai, lửa giết ngươi phát ra từ trong cơ thể ngươi. Bảy đạo kiếm khí của ta, có một đạo là Hỏa kiếm khí, đúng là luyện chế nên từ hỏa linh khí lại dung hợp thêm lửa mặt trời của ta. Ta chỉ cần dùng suy nghĩ là có thể khiến lửa bùng lên.

Lúc này trong Yêu Thần Minh Vương cung, tiếng kêu tiếng hô mơ hồ của Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội mơ hồ truyền đến. Đôi cánh lửa sau lưng Chung Nhạc chém tới phía trước, lông vũ của Kim Ô như những thanh hỏa kiếm đón đỡ Đằng Vương, còn thân thể và nguyên thần thì thi triển Bát cực sát trận của Yêu Thần Minh Vương, chống cự Đằng Vương khác.

Tám cánh tay khổng lồ của đằng nhân đấm xuống, cũng bị hắn chống đỡ được, không hề né tránh.

– Nhẽ ra ngươi không nên phong ấn bảy lưỡi kiếm khí này của ta trong cơ thể ngươi, vì thứ ta am hiểu nhất không phải là kiếm pháp, mà là điêu khắc.

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

– Trong khoảng thời gian ngươi truy sát ta, ta đã khiến bảy lưỡi kiếm này điêu khắc Đại Nhật đồ đằng và Đại Nhật Kim Ô đồ đằng lên trên đại đa số dây leo trong cơ thể ngươi. Mà nay ta thi triển Đại Nhật Vô Cương, biến Yêu Thần Minh Vương cung thành biển lửa, không phải là muốn dựa vào thế lửa để giết ngươi, mà là ép ra nguyên thần của ngươi!

Rầm rầm rầm…

Từ trong cơ thể đằng nhân hiện ra lửa, ngọn lửa hừng hực bắt đầu bốc lên từ bên trong, rồi hóa thành một quả cầu lửa to hơn trượng, trông giống hệt mặt trời. Mà từ trong đó những con Tam Túc Kim Ô bay ra, đốt cháy thân thể đằng nhân to lớn.

Đại Nhật Vô Cương của Chung Nhạc bao phủ toàn bộ cung điện, tất cả không gian bên trong đều bốc cháy. Mà bản thân hắn thì đứng trong biển lửa. Lúc này từ trong biển lửa ấy, một mặt trời mọc lên, bên trong là những con Tam Túc Kim Ô hấp thu uy năng của Đại Nhật Vô Cương. Có thể thấy được nhiệt độ từ mặt trời và những con Tam Túc Kim Ô này cao tới cỡ nào.

Thân thể vô cùng khổng lồ của đằng nhân bắt đầu sụp đổ. Tam Túc Kim Ô và mặt trời nhàm tới những Đằng Vương trên những dây leo. Nào là phi dực, nào là lợi trảo, tiêu diệt từng Đằng Vương một, đốt thành tro bụi.

Chung Nhạc thu tay lại, không tiếp tục công kích, mà nguyên thần đột nhiên phóng lên cao, bay ra cung điện. Nguyên thần bên ngoài, thân thể ở trong, cả hai đều xuất hiện thân thể Minh Vương với tám cánh tay.

– Từ khi giao thủ với ngươi không lâu, ta đã phát hiện ra sơ hở của ngươi, hoặc giả sơ hở duy nhất của ngươi chính là nguyên thần!

Chung Nhạc với đôi mắt một âm một dương, nhật đồng và nguyệt đồng nhìn chăm chú vào Đằng Vương đang bốc cháy, lẳng lặng nói:

– Ngay từ đâu khi giao chiến với ta, ngươi còn sử dụng nguyên thần chiến đấu. Nhưng khi phát hiện ra nguyên thần chiến đấu của mình còn yếu hơn ta, liền thu hồi nguyên thần, sử dụng đằng thân này. Khi đó ta liền biết nguyên thần của ngươi không yêu dị được như cơ thể của ngươi. Chỉ cần chém nguyên thần, ngươi chắc chắn sẽ chết.

Từng tiểu Đằng Vương bị đốt thành tro tàn, mà đằng nhân kia biến thành một người lửa cực lớn, gầm thét tấn công Chung Nhạc.

Chung Nhạc làm như không thấy, vẫn đứng im bất động:

– Mà vừa rồi ta bay ra ngoài điện là để tra xét con đường chạy trốn của nguyên thần của ngươi. Thân thể ngươi rất là kỳ lạ, cho dù còn thừa lại một đoạn dây leo, một chiếc lá, một cái rễ, có khi vẫn có thể khiến nguyên thần của ngươi tiến vào trong, từ đó sống lại. Giết ngươi không thể như giết đám Luyện khí sĩ với Côn tộc khác, mà phải diệt tận gốc. Cho nên ta ra ngoài điện, nhìn xem phạm vi phong ấn của ngươi bao phủ bao nhiêu, để thần thông Đại Nhật Vô Cương của ta có thể hoàn toàn bao phủ tất cả các phần trên cơ thể ngươi lại.

Đằng nhân to lớn rống giận, bốn nắm đấm mang theo liệt hỏa hừng hực bốc cháy, không thể dập tắt đánh tới Chung Nhạc. Lửa kia là do Chung Nhạc lấy bảy đạo kiếm khí khắc thái dương đồ đằng và Đại Nhật Kim Ô đồ đằng trên người Đằng Vương, rồi kích phát ra. Chung Nhạc coi cơ thể y hệt như một khúc gỗ cực lớn, điêu khắc đồ đằng văn vào đó, không đốt hết thân thể y thì không ngừng.

Mà Chung Nhạc lại thúc giục Hỏa kiếm khí trong cơ thể y, khiến thế lửa càng thêm mạnh.

Chung Nhạc để mặc cho bốn nắm đấm này đánh xuống, không hề chống đỡ. Nhưng bốn nắm đấm này còn chưa kịp đánh tới người hắn, thì đã bị đốt gãy, rầm rầm rơi xuống đất.

Đằng nhân to lớn gầm thét, bốn nắm đấm khác còn chưa kịp vung lên thì cũng bị đốt gãy. Đôi chân của y không thể chống đỡ nổi thân thể khổng lồ, cũng bị bẻ gãy.

– Mà ta còn sợ rễ của ngươi đâm sâu vào trong núi ở dưới cung điện, nên Đại Nhật Vô Cương của ta chỉ lộ ra một nửa, một nửa khác thì đốt cháy sơn thể, giấu mình trong núi, đảm bảo gốc rễ của ngươi cũng bị đốt thành tro bụi.

Chung Nhạc nhìn đằng nhân bị đốt cháy, mà ở trong cung điện, từng tiểu Đằng Vương cũng bị Tam Túc Kim Ô bay qua bay lại tấn công, hừng hực bốc cháy.

– Nhưng ta còn một tầng lo lắng nữa, đó chính là ngươi giấu một bộ phận cơ thể ngươi ở trong rừng rậm. Ngươi bình tĩnh thong dong, không bận tâm sinh tử như vậy, nên ta mới đoán ngươi đã làm thế để đảm bảo mình bất tử. Chỉ cần nguyên thần của ngươi chạy ra khỏi nơi đây, trở lại đoạn cơ thể kia là ngươi có thể sống sót.

Chung Nhạc mỉm cười nói tiếp:

– Với sinh mệnh lực đủ mạnh của ngươi, nguyên thần có thể rời khỏi cơ thể trong thời gian lâu mà không chết, đủ để ngươi có thể tìm được đoạn thân thể khác. Nên ta mới muốn giết nguyên thần ngươi ở ngay nơi đây, khiến ngươi hoàn toàn chết đi! Đằng Vương, còn chưa hiện nguyên thần?

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên từ trong tro tàn, nguyên thần Đằng Vương dán lấy mặt đất, như quái xà lao ra khỏi cung điện.

– Long Nhạc, ta thua! Nay ngươi là đệ nhất cao thủ của Thoát Thai cảnh! Nhưng ngươi không sống được lâu đâu!

Quái đằng kia đúng là nguyên thần của Đằng Vương. Y là yêu quái do thanh đằng dài hàng trăm mẫu ở Hà cốc tu luyện thành Luyện khí sĩ, thanh đằng được tinh hoa của trăng trời, lâu dần sinh ra linh tính, tăng cao hồn phách. Căn nguyên của hồn phách vẫn là một gốc thanh đằng.

hồn phách là nền tảng của nguyên thần, được các loại linh mà biến hóa thành các hình thái. Ví dụ như nguyên thần của Chung Nhạc có thể là Đại Nhật Kim Ô, có thể là thần nhân ba chân đầu chim, có thể là Nguyệt Linh Tinh Thiềm, cũng có thể là thần nhân ba chân sáu mắt, có rất nhiều loại hình dáng. Nhưng về căn bản, đó vẫn là hồn phách, là hình người.

Linh mà Đằng Vương lấy được cũng là một loại linh thần ma, có thể hóa thành quái đằng lướt đi trên mặt đất, mà nguyên thần thì giấu ở trong lòng đất.

Giọng nói của Đằng Vương truyền tới từ trong nguyên thần quái đằng kia:

– Ngươi có được chìa khóa của con quái vật kia, mà chìa khóa này lại là của cánh cửa vào kho báu mà Yêu Thần Minh Vương canh giữ. Chỉ cần ta thả tin này ra, ngươi chắc chắn sẽ chết rất nhanh, rất thảm! Còn ta thì vẫn là đệ nhất cao thủ Thoát Thai cảnh, đệ tử của Thánh thành chủ!

– Vậy phải xem Đằng Vương ngươi có sống sót được không đã!

Chung Nhạc chỉ ra một ngón tay, bảy đạo kiếm khí xùy xùy chui vào lòng đất, hóa thành kiếm trận kiếm thất thức giảo sát. Mà nguyên thần quái đằng kia như xà, lại như mãng, thông minh vô cùng, khó mà bị vây khốn.

Dẫu sao kiếm thất thức vận hành ở lòng đất không linh hoạt như ở trên không trung, nên để nguyên thần quái đằng kia chạy ra khỏi kiếm trận, chỉ thoáng cái đã tới bên ngoài cung điện.

Nguyên thần quái đằng lao đi trong lòng đất nóng rực. Mà dưới lòng đất này là một nửa của thần thông Đại Nhật Vô Cương, đốt cho đất đai trong núi cháy đỏ rực, nham thạch không ngừng chảy ra, càng lúc càng nhiều. Rồi như dòng suối nhỏ chạy xuống xung quanh Minh Vương cung.

Phía dưới của Yêu Thần Minh Vương cung là một nửa đỉnh núi, có những cái trụ chống đỡ, treo trên vực sâu. Không gian bên ngoài cung có đủ loại phong cấm tuyệt sát, không thể đặt chân ra ngoài, chỉ có đi qua cầu treo mới được. Mà Đại Nhật Vô Cương của Chung Nhạc thì bao phủ trọn đỉnh núi và cả Minh Vương cung lại.

Chỉ thấy nguyên thần quái đằng kia bay ra từ trong sơn thể, áp sát cầu treo mà lướt đi.

Lại đúng lúc này, phía trên Yêu Thần Minh Vương cung, thần nhãn thứ ba của Chung Nhạc đột ngột mở ra, Minh Vương thần nhãn tỏa sáng, bắn ra một đạo thần quang, xùy một tiếng đính lên một đoạn trên nguyên thần quái đằng, sau đó chém đôi quái đằng thành hai nửa.

Từ trong quái đằng vang lên tiếng thét gào, mà hồn phách Đằng Vương ở bên trong đã hóa thành tro bụi.

Trên bình đài, Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội giật mình, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này

– Đằng Vương chết rồi! Long Nhạc huynh giết được Đằng Vương rồi! Làm sao có thể như vậy được?

Hai vị Yêu tộc đều thất thanh hô lên:

– Kẻ mạnh như vậy, sao có thể chết như thế?

Phía trên Yêu Thần Minh Vương cung, mặt trời đang hừng hực bố cháy kia bị thu lại, mà nguyên thần của Chung Nhạc cũng lùi về trong cung.
Tác giả : Thạch Trư
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại