Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 131: Yêu dị
– Hình như Long Nhạc huynh khá là quan tâm tới thứ nằm trong cánh cửa này?
Đằng Vương nhìn chằm chằm khuôn mặt Chung Nhạc, lưu ý từng sự thay đổi về vẻ mặt của hắn:
– Phong ấn này thiếu một bộ phận, mà thứ đó chính là chìa khóa của cánh cửa. Phong ấn này là do con quái vật rời khỏi nơi này để lại, thực lực của nó hẳn thuộc hàng cự phách, mà trên người lại có thần huyết, lại ăn thân thể Yêu Thần Minh Vương, ngay cả xương cốt cũng ăn luôn, nên phong ấn mà nó để lại chắc chắn phải có cự phách tới mới có hi vọng phá giải. Còn Long Nhạc huynh vừa rồi lại có phần vui sướng, hơn nữa ta thấy tim ngươi đập hơi nhanh, hẳn là Long Nhạc huynh có cách mở ra cánh cửa này?
Chung Nhạc mỉm cười, lấy khối lệnh bài mà hắn có được từ Chúc Tiên Nhi, đáp:
– Không sai. Chìa khóa này chính là thứ ta lấy được khi giết Chúc Tiên Nhi, trùng hợp thay là nó có thể mở ra cánh cửa này. Thực không dám giấu, Chúc Tiên Nhi là Côn tộc, cũng là đệ tử của con quái vật kia. Ả phụng mệnh quái vật tới Hắc Sơn bí cảnh, đoán chừng là muốn xem Thánh thành chủ định làm gì, cùng bảo vật mà quái vật phong ấn trong đây.
Đằng Vương lập tức thở dồn dập, nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay Chung Nhạc, một lúc sau, y bỗng bật cười:
– Long Nhạc huynh lấy chìa khóa ra, xem ra đã động sát tâm với ta rồi. Ngươi biết ngươi lấy chìa khóa ra, ta nhất định sẽ ra tay giết ngươi, không chút lưu tình. Ngươi đây là đang ép ta giết ngươi, cũng là ép ngươi giết ta.
Chìa khóa này liên quan quá lớn, vạn vạn không thể để lộ chút phong thanh nào, nếu tin tức mà truyền ra, “quái vật" kia sẽ mò tới cửa, Thánh thành chủ Yêu tộc cũng sẽ tìm tới, còn dẫn tới vô số nguy hiểm không tên. Bởi vì thứ bị trấn áp trog lòng Hắc Sơn là ma hồn cấm địa, trong có bảo vật được giấu rất sâu, mà Yêu Thần Minh Vương chính là vị Yêu thần phụng lệnh trấn thủ bảo vật này. Có thể thấy bảo vật ấy sẽ khiến cho kẻ nào mơ ước.
Có thể nói là khi tin tức về chìa khóa rò rỉ ra ngoài, chắc chắn là đang tìm chết.
Sau lưng chìa khóa này là bảo vật mà Yêu Thần Minh Vương phụng lệnh trấn thủ, cho nên Đằng Vương hay Chung Nhạc đều không thể để đối phương sống sót rời khỏi nơi này. Cho nên khi Chung Nhạc lấy chìa khóa ra cho Đằng Vương xem, chính là muốn bỏ qua mọi hi vong, quyết một trận sinh tử với Đằng Vương.
– Giữa hai ta vốn chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi nơi này. Ta lấy chìa khóa ra, chính là để xác nhận điểm này mà thôi.
Chung Nhạc cất chìa khóa đi, thân hình nhoáng lên, xuất hiện thân thể Minh Vương, lạnh nhạt nói tiếp:
– Đằng Vương được xưng là có thân thể bất tử, không có bất cứ nhược điểm nào, ngay cả cường giả đã mở ra Ngũ Hành luân cũng chẳng làm gì được ngươi. Trên đường tới đây, ta đã nhìn ra thực lực của Đằng Vương, thật khiến người ta phải khâm phục!
Hắn đột nhiên giậm chân, cả người như mũi tên lao ra khỏi cung, giây lát liền tới trước người Đằng Vương.
Đằng Vương cũng lập tức xuất hiện thân thể Minh Vương với tám cánh tay. Hai người đồng thời lao vào nhau.
Rầm…
Đằng Vương văng ngược ra, ngã rầm vào một cây cột trụ trong Minh Vương cung, thất thanh nói:
– Khí lực mạnh tới vậy ư? Quả không hổ là Long tộc!
Y với Chung Nhạc vừa va chạm liền cảm giác được nguồn sức mạnh kinh khủng bùng nổ ra từ trong cơ thể Chung Nhạc, theo từng khối cơ bắp, thông qua những gân thịt bám quanh xương cốt dưới lớp da kia. truyền những tầng sức mạnh tới bàn tay, sau đó bộc phát ra. Sức bật kinh khủng như phát nổ đánh bay y, về mặt sức mạnh cơ thể, y không cách nào đối kháng được với Chung Nhạc.
– Đằng Vương, về Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh ở Yêu tộc này, Thánh thành chủ xếp ngươi vào vị trí thứ hai, đứng sau Thiên Yêu Lê Quân, chứng tỏ thân thể bất tử của ngươi không phải thân thể bất tử chân chính!
Chung Nhạc lần lượt di chuyển, lúc đông lúc tây, làm cho người ta không biết tiếp theo hắn sẽ bước tới phía nào. Hắn rung tám cánh tay, lập tức đao, kiếm, chùy, roi, song thuẫn, song câu xuất hiện, như một cơn lốc lao tới Đằng Vương, hắn lạnh lùng nói:
– Không phải thân thể bất tử chân chính, là có thể bị giết chết!
Đằng Vương nhoáng lên, trong tay cũng xuất hiện tám binh khí. Đao quang kiếm quang lóe lên, đánh tới đối phương, mà khiên thì đan xen, song câu móc người. Hai người di chuyển, binh khí tung bay, va chạm dữ dội. Đằng Vương lảo đảo, cảm nhận được sức bật kinh khủng từ cơ thể Chung Nhạc, khiến y bị chấn cho đao kiếm hỗn loạn.
Cùng là Yêu Thần Minh Vương Quyết, bọn họ tu luyện không thua kém là bao, vậy mà Chung Nhạc có ưu thế về sức mạnh thân thể, nên cứ thế đè y ra mà đánh.
– Bát cực sát trận!
Đằng Vương thét lớn, tám món binh khí đan xen hóa thành Bát cực sát trận, y gầm lên:
– Bát cực thuẫn sát!
Các món binh khí kết nối uy lực, rót vào trong hai tấm khiên. Hai tấm khiên ấy như một bức tường ép Chung Nhạc, đúng là một trong những biến hóa của Bát cực sát trận, tập hợp tất cả sức mạnh, thuẫn kích!
– Bát cực chùy kích!
Chung Nhạc thét lên, tám cánh tay giang ra, thi triển chùy kích trong Bát cực sát trận. Chùy bổ vào khiên, Đằng Vương lại thét lớn, lảo đảo lùi ra sau.
– Bát cực đao trảm!
Ánh đao sáng choang nhảy ra phá sau đại chùy, rào rào chém Đằng Vương. Những ánh đao này như chiếc quạt xòe ra, từ các hướng trái, phải và bên trên chém xuống.
Đằng Vương vung tay, song thuẫn hóa thành một mảng khiên:
– Liên thuẫn bích lũy!
Những tiếng coong coong vang lên không dứt, Liên thuẫn bích lũy lập tức bị ánh đao chém vỡ, từng đạo kiếm quang đâm xuyên qua mặt khiên nứt vỡ.
– Bát cực kiếm bích!
Xoạch!
Kiếm quang bùng nổ, xâm nhập tới quanh thân Đằng Vương. Tiếng xùy xùy vang lên, Đằng Vương thấy kiếm chém đến, từng mảnh toái đằng tung bay, nguyên thần sau đầu y lập tức nhảy ra, quan tưởng Minh Vương cầm tám loại binh khí chống đỡ thế công của Chung Nhạc.
– Thuẫn kích!
Chung Nhạc thét to, song thuẫn phát lực, đụng thật mạnh vào cả Đằng Vương lẫn nguyên thần của y, đánh rầm lên vách tường.
– Ha ha… Thú vị đấy….
Đằng Vương cả người dán vào bức tường, vẫn chưa trượt xuống. Y bỗng bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn:
– Long Nhạc huynh quả nhiên có chút bản lĩnh, đáng để ta phải nghiêm túc mà đánh.
Trong chớp mắt giao chiến này, trên người y đã xuất hiện hơn mười vết thương, nhưng không có vết thương nào chảy máu cả. Một cánh tay của y bị Chung Nhạc chém đứt, tay kia bị chặt đi ba ngón, mũi bị Chung Nhạc gọt đi, máu thịt trên người bị lóc đi hơn mười miếng, lại như là không bị sao cả.
Chung Nhạc đang định lao tới thì đột ngột dừng lại, lộn người về sau. Ngay tức khắc mặt đất nứt toác, những dây leo to đùng bỗng bắn ra, như kiếm khí phóng tới phía hắn.
Chung Nhạc vung tay, tám binh khí tung bay chặt đứt từng chiếc dây leo. Hắn hạ xuống đất, nhìn về phía Đằng Vương, đồng tử co rút lại. Lúc này trong điện, vô số dây leo như những con đại mang tung bay, đan xen, quay xung quanh Đằng Vương, trong khoảnh khắc hóa thành những cơ bắp, huyết quản, xương cốt, ngón tay, ngón chân, đầu, tóc.
Bùm.
Đằng Vương đáp xuống đất, tám cánh tay chống đất, từ từ đứng lên. Giờ phút này y bỗng hóa thành một người khổng lồ có tám cánh tay cao tới hơn hai mươi trượng, đang nhìn Chung Nhạc với hốc mắt là những dây leo xanh biếc mấp máy như rắn, tạo nên tròng mắt của y.
Thân thể đằng nhân này cực kỳ hùng tráng, hoàn toàn khác biệt với hình tượng Đằng Vương, mà lại càng mạnh mẽ hơn. Những dây leo tạo nên chân y như những con đại mãng uốn éo, như cơ bắp cung cấp sức mạnh cho Đằng Vương. Mà đầu của y do dây leo tạo nên, trái tim cũng làm từ dây leo, hệt như mười con cự mãng đang quấn quanh trái tim.
– Long Nhạc huynh, ta rất ít khi dùng hết sức lực, thậm chí còn chưa từng dùng tới tám phần sức mạnh. Nhưng đối với ngươi, ta sẽ thi triển tám phần sức mạnh này.
Đằng Vương nhìn thân thể mình, lộ ra vẻ yêu thích:
– Thân thể của ta không có khuyết điểm như những Yêu tộc khác, sức mạnh của ta cũng đạt đến mức tận cùng, tinh thần của ta vô cùng khổng lồ, mà đầu óc ta vô cùng nhạy bén, nguyên thần tràn ngập sức sống! Thánh thành chủ là cái thá gì, nào có học được toàn bộ Yêu Thần Minh Vương Quyết, lần này chọn đồ đệ chính là nhờ chúng ta giúp y bổ sung hoàn chỉnh Yêu Thần Minh Vương Quyết mà thôi. Một tên Thánh thành chủ vô dụng như vậy lại còn nói ta không bằng Lê Quân!
Chung Nhạc lòng hơi chấn động. Đằng Vương hiển nhiên cũng nhìn ra mục đích thật sự của Thánh thành chủ Yêu tộc, nên mới nói ra những lời này. Kỳ thực trải qua từng cửa ải, trên cơ bản đã có thể thấy rằng Yêu Thần Minh Vương Quyết bản đầy đủ đã thất truyền, chỉ còn lại Yêu Thần Minh Vương Quyết không hoàn chỉnh, dù Thánh thành chủ tới đây cũng chẳng đạt được bản hoàn chỉnh, tất nhiên là thiếu pháp môn Minh Vương thần nhãn rồi.
Đằng Vương tung quyền đánh tới với nắm đấm to lớn như núi, nặng nề vô cùng, tiếng phá không khí như tiếng sấm đánh, nguồn sức mạnh to lớn hoàn toàn khác hẳn ban nãy.
– Thiên Yêu Lê Quân chết trong rừng rậm, còn chẳng bằng cái rắm, cũng xứng sánh ngang với ta!
Thân thể y khổng lồ, về sức mạnh cơ thể chắc chắn là càng mạnh. Thân hình càng lớn, thì càng mạnh, đây là đạo lý hiển nhiên. Một quyền này của y không sử dụng Bát cực sát trận, cũng không dùng Bát cực binh, mà chỉ là sức mạnh cơ thể không, nhưng còn đáng sợ hơn cả Bát cực sát trận.
Chung Nhạc thét lên, sử dụng Bát cực sát trận. Ánh đao bay múa, kiếm khí lóe lên, đại chùy trọng kích, trường tiên quét qua, song câu móc xuống, đại thuẫn chống đỡ, cùng nhau đối kháng một quyền này của Đằng Vương.
Hai người đụng nhau, vang lên tiếng ầm ầm. Cả tòa cung điện rung chuyển. Chung Nhạc tiếp được quyền này, đao quang, kiếm quang cùng song câu rạch ra dây leo tạo nên nắm tay, đại chùy đón đỡ sức mạnh của nó, song thuẫn đẩy thế công ra, nhưng thân thể hắn vẫn bị chấn cho lung lay.
Mà lúc này dây leo trong nắm tay của Đằng Vương bị chém đứt kia tung bay, từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Xùy xùy, ngoài thân Chung Nhạc xuất hiện từng đạo kiếm quang tạo nên kiếm thất thức, xoắn vỡ những dây leo như những con đại mãng xanh lục cuồn cuộn kéo tới. Hắn nhún người, lao tới phía Đằng Vương.
– Thân thể lớn, sức lực tất mạnh, nhưng thân thể càng lớn, lại càng ít linh hoạt!
Chung Nhạc đạp không phóng đi, đồ đằng văn bên ngoài thân thể Yêu Thần Minh Vương biến hóa khiến khí lực càng lúc càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên Đằng Vương lại vung quyền đánh xuống. Cùng lúc đó sáu cánh tay khác vùng vẫy, liên tục tấn công Chung Nhạc. Không chỉ như vậy, từ trong cơ thể y, những dây leo như những con đại mãng chui ra, uốn éo phóng tới phía Chung Nhạc.
Chung Nhạc lúc này đang ở giữa không trung, liên tục di chuyển tránh né cự quyền, còn đám dây leo kia thì bị kiếm quang quanh thân hắn chặt đứt.
Đằng Vương tuy hình thể lớn, nhưng tám cánh tay rất là linh hoạt, không giống một người khổng lồ cao tới hai mươi trượng chút nào.
Chung Nhạc liên tục di chuyển, cách bản thể của Đằng Vương càng lúc càng gần. Đột nhiên một bàn tay to chừng nửa mẫu phủ xuống, làm cho hắn không kịp né tránh.
– Đại Nhật Kim Ô!
Sau đầu Chung Nhạc hiện ra mặt trời, từng con Tam Túc Kim Ô bay ra từ bên trong mặt trời ấy, giang đôi cánh rộng hơn mười trượng ra, đánh tới bàn tay của Đằng Vương. Ánh lửa hừng hực, từng con Kim Ô dùng ba chân quắp lấy những dây leo tạo nên nắm tay, rồi lập tức thiêu đốt chúng, khiến bàn tay Đằng Vương bốc cháy.
Chung Nhạc nhân cơ hội lao vọt lên bờ vai Đằng Vương.
– Ha ha, thần thông quan tưởng của Long Nhạc huynh quả nhiên tinh diệu, nhưng vẫn kém xa ta!
Đằng Vương cười to, đột nhiên đằng điều trên vai y bay múa, một Đằng Vương bỗng nhiên đứng lên, rồi lại thêm những Đằng Vương nữa chui ra khỏi cơ thể y, bao vây Chung Nhạc lại.
– Yêu dị như thế ư?
Chung Nhạc da đầu run rẩy, nhìn xung quanh, chỉ thấy bên ngoài thân thể Đằng Vương lại có một đám Đằng Vương nhỏ khác chui ra, trên cơ thể khổng lồ ấy đứng vô số Đằng Vương, mà cả đám đều có tám cánh tay vung vẫy với tám món binh khí.
Đằng Vương nhìn chằm chằm khuôn mặt Chung Nhạc, lưu ý từng sự thay đổi về vẻ mặt của hắn:
– Phong ấn này thiếu một bộ phận, mà thứ đó chính là chìa khóa của cánh cửa. Phong ấn này là do con quái vật rời khỏi nơi này để lại, thực lực của nó hẳn thuộc hàng cự phách, mà trên người lại có thần huyết, lại ăn thân thể Yêu Thần Minh Vương, ngay cả xương cốt cũng ăn luôn, nên phong ấn mà nó để lại chắc chắn phải có cự phách tới mới có hi vọng phá giải. Còn Long Nhạc huynh vừa rồi lại có phần vui sướng, hơn nữa ta thấy tim ngươi đập hơi nhanh, hẳn là Long Nhạc huynh có cách mở ra cánh cửa này?
Chung Nhạc mỉm cười, lấy khối lệnh bài mà hắn có được từ Chúc Tiên Nhi, đáp:
– Không sai. Chìa khóa này chính là thứ ta lấy được khi giết Chúc Tiên Nhi, trùng hợp thay là nó có thể mở ra cánh cửa này. Thực không dám giấu, Chúc Tiên Nhi là Côn tộc, cũng là đệ tử của con quái vật kia. Ả phụng mệnh quái vật tới Hắc Sơn bí cảnh, đoán chừng là muốn xem Thánh thành chủ định làm gì, cùng bảo vật mà quái vật phong ấn trong đây.
Đằng Vương lập tức thở dồn dập, nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay Chung Nhạc, một lúc sau, y bỗng bật cười:
– Long Nhạc huynh lấy chìa khóa ra, xem ra đã động sát tâm với ta rồi. Ngươi biết ngươi lấy chìa khóa ra, ta nhất định sẽ ra tay giết ngươi, không chút lưu tình. Ngươi đây là đang ép ta giết ngươi, cũng là ép ngươi giết ta.
Chìa khóa này liên quan quá lớn, vạn vạn không thể để lộ chút phong thanh nào, nếu tin tức mà truyền ra, “quái vật" kia sẽ mò tới cửa, Thánh thành chủ Yêu tộc cũng sẽ tìm tới, còn dẫn tới vô số nguy hiểm không tên. Bởi vì thứ bị trấn áp trog lòng Hắc Sơn là ma hồn cấm địa, trong có bảo vật được giấu rất sâu, mà Yêu Thần Minh Vương chính là vị Yêu thần phụng lệnh trấn thủ bảo vật này. Có thể thấy bảo vật ấy sẽ khiến cho kẻ nào mơ ước.
Có thể nói là khi tin tức về chìa khóa rò rỉ ra ngoài, chắc chắn là đang tìm chết.
Sau lưng chìa khóa này là bảo vật mà Yêu Thần Minh Vương phụng lệnh trấn thủ, cho nên Đằng Vương hay Chung Nhạc đều không thể để đối phương sống sót rời khỏi nơi này. Cho nên khi Chung Nhạc lấy chìa khóa ra cho Đằng Vương xem, chính là muốn bỏ qua mọi hi vong, quyết một trận sinh tử với Đằng Vương.
– Giữa hai ta vốn chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi nơi này. Ta lấy chìa khóa ra, chính là để xác nhận điểm này mà thôi.
Chung Nhạc cất chìa khóa đi, thân hình nhoáng lên, xuất hiện thân thể Minh Vương, lạnh nhạt nói tiếp:
– Đằng Vương được xưng là có thân thể bất tử, không có bất cứ nhược điểm nào, ngay cả cường giả đã mở ra Ngũ Hành luân cũng chẳng làm gì được ngươi. Trên đường tới đây, ta đã nhìn ra thực lực của Đằng Vương, thật khiến người ta phải khâm phục!
Hắn đột nhiên giậm chân, cả người như mũi tên lao ra khỏi cung, giây lát liền tới trước người Đằng Vương.
Đằng Vương cũng lập tức xuất hiện thân thể Minh Vương với tám cánh tay. Hai người đồng thời lao vào nhau.
Rầm…
Đằng Vương văng ngược ra, ngã rầm vào một cây cột trụ trong Minh Vương cung, thất thanh nói:
– Khí lực mạnh tới vậy ư? Quả không hổ là Long tộc!
Y với Chung Nhạc vừa va chạm liền cảm giác được nguồn sức mạnh kinh khủng bùng nổ ra từ trong cơ thể Chung Nhạc, theo từng khối cơ bắp, thông qua những gân thịt bám quanh xương cốt dưới lớp da kia. truyền những tầng sức mạnh tới bàn tay, sau đó bộc phát ra. Sức bật kinh khủng như phát nổ đánh bay y, về mặt sức mạnh cơ thể, y không cách nào đối kháng được với Chung Nhạc.
– Đằng Vương, về Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh ở Yêu tộc này, Thánh thành chủ xếp ngươi vào vị trí thứ hai, đứng sau Thiên Yêu Lê Quân, chứng tỏ thân thể bất tử của ngươi không phải thân thể bất tử chân chính!
Chung Nhạc lần lượt di chuyển, lúc đông lúc tây, làm cho người ta không biết tiếp theo hắn sẽ bước tới phía nào. Hắn rung tám cánh tay, lập tức đao, kiếm, chùy, roi, song thuẫn, song câu xuất hiện, như một cơn lốc lao tới Đằng Vương, hắn lạnh lùng nói:
– Không phải thân thể bất tử chân chính, là có thể bị giết chết!
Đằng Vương nhoáng lên, trong tay cũng xuất hiện tám binh khí. Đao quang kiếm quang lóe lên, đánh tới đối phương, mà khiên thì đan xen, song câu móc người. Hai người di chuyển, binh khí tung bay, va chạm dữ dội. Đằng Vương lảo đảo, cảm nhận được sức bật kinh khủng từ cơ thể Chung Nhạc, khiến y bị chấn cho đao kiếm hỗn loạn.
Cùng là Yêu Thần Minh Vương Quyết, bọn họ tu luyện không thua kém là bao, vậy mà Chung Nhạc có ưu thế về sức mạnh thân thể, nên cứ thế đè y ra mà đánh.
– Bát cực sát trận!
Đằng Vương thét lớn, tám món binh khí đan xen hóa thành Bát cực sát trận, y gầm lên:
– Bát cực thuẫn sát!
Các món binh khí kết nối uy lực, rót vào trong hai tấm khiên. Hai tấm khiên ấy như một bức tường ép Chung Nhạc, đúng là một trong những biến hóa của Bát cực sát trận, tập hợp tất cả sức mạnh, thuẫn kích!
– Bát cực chùy kích!
Chung Nhạc thét lên, tám cánh tay giang ra, thi triển chùy kích trong Bát cực sát trận. Chùy bổ vào khiên, Đằng Vương lại thét lớn, lảo đảo lùi ra sau.
– Bát cực đao trảm!
Ánh đao sáng choang nhảy ra phá sau đại chùy, rào rào chém Đằng Vương. Những ánh đao này như chiếc quạt xòe ra, từ các hướng trái, phải và bên trên chém xuống.
Đằng Vương vung tay, song thuẫn hóa thành một mảng khiên:
– Liên thuẫn bích lũy!
Những tiếng coong coong vang lên không dứt, Liên thuẫn bích lũy lập tức bị ánh đao chém vỡ, từng đạo kiếm quang đâm xuyên qua mặt khiên nứt vỡ.
– Bát cực kiếm bích!
Xoạch!
Kiếm quang bùng nổ, xâm nhập tới quanh thân Đằng Vương. Tiếng xùy xùy vang lên, Đằng Vương thấy kiếm chém đến, từng mảnh toái đằng tung bay, nguyên thần sau đầu y lập tức nhảy ra, quan tưởng Minh Vương cầm tám loại binh khí chống đỡ thế công của Chung Nhạc.
– Thuẫn kích!
Chung Nhạc thét to, song thuẫn phát lực, đụng thật mạnh vào cả Đằng Vương lẫn nguyên thần của y, đánh rầm lên vách tường.
– Ha ha… Thú vị đấy….
Đằng Vương cả người dán vào bức tường, vẫn chưa trượt xuống. Y bỗng bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn:
– Long Nhạc huynh quả nhiên có chút bản lĩnh, đáng để ta phải nghiêm túc mà đánh.
Trong chớp mắt giao chiến này, trên người y đã xuất hiện hơn mười vết thương, nhưng không có vết thương nào chảy máu cả. Một cánh tay của y bị Chung Nhạc chém đứt, tay kia bị chặt đi ba ngón, mũi bị Chung Nhạc gọt đi, máu thịt trên người bị lóc đi hơn mười miếng, lại như là không bị sao cả.
Chung Nhạc đang định lao tới thì đột ngột dừng lại, lộn người về sau. Ngay tức khắc mặt đất nứt toác, những dây leo to đùng bỗng bắn ra, như kiếm khí phóng tới phía hắn.
Chung Nhạc vung tay, tám binh khí tung bay chặt đứt từng chiếc dây leo. Hắn hạ xuống đất, nhìn về phía Đằng Vương, đồng tử co rút lại. Lúc này trong điện, vô số dây leo như những con đại mang tung bay, đan xen, quay xung quanh Đằng Vương, trong khoảnh khắc hóa thành những cơ bắp, huyết quản, xương cốt, ngón tay, ngón chân, đầu, tóc.
Bùm.
Đằng Vương đáp xuống đất, tám cánh tay chống đất, từ từ đứng lên. Giờ phút này y bỗng hóa thành một người khổng lồ có tám cánh tay cao tới hơn hai mươi trượng, đang nhìn Chung Nhạc với hốc mắt là những dây leo xanh biếc mấp máy như rắn, tạo nên tròng mắt của y.
Thân thể đằng nhân này cực kỳ hùng tráng, hoàn toàn khác biệt với hình tượng Đằng Vương, mà lại càng mạnh mẽ hơn. Những dây leo tạo nên chân y như những con đại mãng uốn éo, như cơ bắp cung cấp sức mạnh cho Đằng Vương. Mà đầu của y do dây leo tạo nên, trái tim cũng làm từ dây leo, hệt như mười con cự mãng đang quấn quanh trái tim.
– Long Nhạc huynh, ta rất ít khi dùng hết sức lực, thậm chí còn chưa từng dùng tới tám phần sức mạnh. Nhưng đối với ngươi, ta sẽ thi triển tám phần sức mạnh này.
Đằng Vương nhìn thân thể mình, lộ ra vẻ yêu thích:
– Thân thể của ta không có khuyết điểm như những Yêu tộc khác, sức mạnh của ta cũng đạt đến mức tận cùng, tinh thần của ta vô cùng khổng lồ, mà đầu óc ta vô cùng nhạy bén, nguyên thần tràn ngập sức sống! Thánh thành chủ là cái thá gì, nào có học được toàn bộ Yêu Thần Minh Vương Quyết, lần này chọn đồ đệ chính là nhờ chúng ta giúp y bổ sung hoàn chỉnh Yêu Thần Minh Vương Quyết mà thôi. Một tên Thánh thành chủ vô dụng như vậy lại còn nói ta không bằng Lê Quân!
Chung Nhạc lòng hơi chấn động. Đằng Vương hiển nhiên cũng nhìn ra mục đích thật sự của Thánh thành chủ Yêu tộc, nên mới nói ra những lời này. Kỳ thực trải qua từng cửa ải, trên cơ bản đã có thể thấy rằng Yêu Thần Minh Vương Quyết bản đầy đủ đã thất truyền, chỉ còn lại Yêu Thần Minh Vương Quyết không hoàn chỉnh, dù Thánh thành chủ tới đây cũng chẳng đạt được bản hoàn chỉnh, tất nhiên là thiếu pháp môn Minh Vương thần nhãn rồi.
Đằng Vương tung quyền đánh tới với nắm đấm to lớn như núi, nặng nề vô cùng, tiếng phá không khí như tiếng sấm đánh, nguồn sức mạnh to lớn hoàn toàn khác hẳn ban nãy.
– Thiên Yêu Lê Quân chết trong rừng rậm, còn chẳng bằng cái rắm, cũng xứng sánh ngang với ta!
Thân thể y khổng lồ, về sức mạnh cơ thể chắc chắn là càng mạnh. Thân hình càng lớn, thì càng mạnh, đây là đạo lý hiển nhiên. Một quyền này của y không sử dụng Bát cực sát trận, cũng không dùng Bát cực binh, mà chỉ là sức mạnh cơ thể không, nhưng còn đáng sợ hơn cả Bát cực sát trận.
Chung Nhạc thét lên, sử dụng Bát cực sát trận. Ánh đao bay múa, kiếm khí lóe lên, đại chùy trọng kích, trường tiên quét qua, song câu móc xuống, đại thuẫn chống đỡ, cùng nhau đối kháng một quyền này của Đằng Vương.
Hai người đụng nhau, vang lên tiếng ầm ầm. Cả tòa cung điện rung chuyển. Chung Nhạc tiếp được quyền này, đao quang, kiếm quang cùng song câu rạch ra dây leo tạo nên nắm tay, đại chùy đón đỡ sức mạnh của nó, song thuẫn đẩy thế công ra, nhưng thân thể hắn vẫn bị chấn cho lung lay.
Mà lúc này dây leo trong nắm tay của Đằng Vương bị chém đứt kia tung bay, từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Xùy xùy, ngoài thân Chung Nhạc xuất hiện từng đạo kiếm quang tạo nên kiếm thất thức, xoắn vỡ những dây leo như những con đại mãng xanh lục cuồn cuộn kéo tới. Hắn nhún người, lao tới phía Đằng Vương.
– Thân thể lớn, sức lực tất mạnh, nhưng thân thể càng lớn, lại càng ít linh hoạt!
Chung Nhạc đạp không phóng đi, đồ đằng văn bên ngoài thân thể Yêu Thần Minh Vương biến hóa khiến khí lực càng lúc càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đột nhiên Đằng Vương lại vung quyền đánh xuống. Cùng lúc đó sáu cánh tay khác vùng vẫy, liên tục tấn công Chung Nhạc. Không chỉ như vậy, từ trong cơ thể y, những dây leo như những con đại mãng chui ra, uốn éo phóng tới phía Chung Nhạc.
Chung Nhạc lúc này đang ở giữa không trung, liên tục di chuyển tránh né cự quyền, còn đám dây leo kia thì bị kiếm quang quanh thân hắn chặt đứt.
Đằng Vương tuy hình thể lớn, nhưng tám cánh tay rất là linh hoạt, không giống một người khổng lồ cao tới hai mươi trượng chút nào.
Chung Nhạc liên tục di chuyển, cách bản thể của Đằng Vương càng lúc càng gần. Đột nhiên một bàn tay to chừng nửa mẫu phủ xuống, làm cho hắn không kịp né tránh.
– Đại Nhật Kim Ô!
Sau đầu Chung Nhạc hiện ra mặt trời, từng con Tam Túc Kim Ô bay ra từ bên trong mặt trời ấy, giang đôi cánh rộng hơn mười trượng ra, đánh tới bàn tay của Đằng Vương. Ánh lửa hừng hực, từng con Kim Ô dùng ba chân quắp lấy những dây leo tạo nên nắm tay, rồi lập tức thiêu đốt chúng, khiến bàn tay Đằng Vương bốc cháy.
Chung Nhạc nhân cơ hội lao vọt lên bờ vai Đằng Vương.
– Ha ha, thần thông quan tưởng của Long Nhạc huynh quả nhiên tinh diệu, nhưng vẫn kém xa ta!
Đằng Vương cười to, đột nhiên đằng điều trên vai y bay múa, một Đằng Vương bỗng nhiên đứng lên, rồi lại thêm những Đằng Vương nữa chui ra khỏi cơ thể y, bao vây Chung Nhạc lại.
– Yêu dị như thế ư?
Chung Nhạc da đầu run rẩy, nhìn xung quanh, chỉ thấy bên ngoài thân thể Đằng Vương lại có một đám Đằng Vương nhỏ khác chui ra, trên cơ thể khổng lồ ấy đứng vô số Đằng Vương, mà cả đám đều có tám cánh tay vung vẫy với tám món binh khí.
Tác giả :
Thạch Trư