Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư
Chương 10
Hắn, không có thơ ấu? Không có thơ ấu?!
Vấn đề này nghiêm trọng quấy nhiễu hắn.
Ngày đó, Bùi Quý Vân mang bạn gái về nhà ra mắt trường bối, nghĩ cũng biết, trường hợp tuyệt đối không có bao nhiêu vui vẻ, trò hề phấn khích như vậy, sao hắn bỏ qua được ?
Sáng sớm hắn đã về cắn hạt dưa, chờ xem tiết mục gậy đánh uyên ương, không biết đứa con ngoan ngoãn chưa bao giờ làm trái ý cha già xử lý như thế nào? Thật sự là chờ mong a!
Ngoài ý muốn là, mấy tình tiết kịch tính cẩu huyết, toàn bộ đều không có, tính tình Bùi Quý Vân ôn hoà sẽ không tức giận mất hết lý trí nhảy dựng lên cùng cha cãi nhau, cũng không rưng rưng cùng bạn gái thân ái chia tay, từ đầu tới đuôi chính là như một con mèo bệnh, uổng công hắn ngồi ở một bên chờ xem diễn.
Uy uy uy, đó là bạn gái mày nha, mày để cô ấy tự sinh tự diệt à? Có lầm hay không!
Dần dần, hắn nhìn ra manh mối.
Đây là tương lai bọn họ cùng nhau, cho nên, Bùi Quý Vân để cô dùng phương thức của chính mình cầu được người nhà hắn tán thành, đây là cô nên làm, khi yêu hắn, nên có tự giác như vậy, vì cô mà cùng cha xé rách mặt, đối với cô sẽ không tốt, chỉ tạo thành vết nứt càng sâu giữa cha và người yêu.
Tiểu tử này, giảo hoạt!
Vượt ngoài dự đoán của hắn , là Bùi Quý Vân từ không đành lòng làm cha thất vọng, vừa quay đầu không để ý cha phản đối, kiên quyết biểu lộ lập trường, ngay trên bàn tiệc diễn thuyết, phấn khích hắn thiếu chút muốn nhảy dựng lên thay hắn vỗ tay, chúc mừng.
Hay, hay! Hắn huýt sáo một tiếng, tiểu tử này rốt cục có tiền đồ, sống đến từng tuổi này, hôm nay thấy hắn có cá tính nhất, sớm như vậy không phải tốt sao? Hắn sẽ không nhìn hắn chướng mắt như vậy.
Nghe được những lời này, hắn thực sự trùng trùng nhẹ nhàng thở ra, tiểu tử này, cuối cùng hiểu được vì chính mình mà sống !
Có đôi khi thực sự tức giận, bất luận khi còn bé hắn ác ý khi dễ thế nào, em trai ngốc vẫn không cáo trạng, yên lặng nhẫn nhịn, ngốc làm cho người ta phát điên, ngay cả về sau hắn nói câu một ngọn núi không thể có hai con hổ, Bùi Quý Vân cũng thực sự liền thuận theo ý hắn chuyển ra ngoài, tức giận đến hắn thiếu chút hộc máu.
Tên ngu ngốc này rốt cuộc có đầu óc hay không? Lúc nghĩ cho người này, lúc nghĩ cho người kia, quanh mình nhiều người như vậy, hắn chiếu cố hết sao? Hắn chừng nào mới vì chính mình nghĩ một chút a!
Hắn đành phải không ngừng ép, bức Bùi Quý Vân nhẫn nại cực hạn, bức ra phản kích của hắn, bức ra bản năng phòng vệ của một người!
Sau đó, Bùi Quý Vân lên lầu, đột nhiên như suy xét cái gì, ý vị thâm trường đối với hắn nói:“Anh, thích một người phải nói cho người đó biết, anh như vậy, cô ấy sẽ không biết theo ai, ở trước mặt người trong lòng, không cần kiêu ngạo cùng tôn nghiêm, ít nhất, cho cô ấy một cái ôm."
Nhìn chăm chú bóng người biến mất ở cửa cầu thang, trong lòng hắn chấn động.
Hắn, làm cho người trong lòng không biết theo ai sao?
Cho tới nay, hắn đều dùng phương thức của mình, đi bảo vệ phòng bị tất cả thứ hắn để ý, mặc kệ là đối với Bùi Quý Vân, hay Diệp Tâm Lê, không nhất định phải để bọn họ hiểu được, dù sao chính hắn biết là tốt rồi, tận lực tỏ rõ ngược lại dối trá.
Nhưng hắn như vậy, cùng ông già chuyên chế có cái gì khác biệt đâu? Phương thức yêu người có trăm ngàn loại, quan trọng nhất vẫn là muốn có thể ở bên nhau đi?
Chẵng lẽ phương thức yêu của hắn, cũng làm cho người ta không biết theo ai? Diệp Tâm Lê không rõ hắn xem cô so với mạng mình còn quan trọng hơn sao? Hắn mỗi một lần rống, sau lưng đều buồn bực nhiều nhất……
Cô gái kia có khi thật ngu ngốc, nhưng mỗi đêm kiên trì vì hắn đọc truyện cổ tích, bởi vì cô thấy được chỗ sâu nhất trong tâm hồn hắn, luôn luôn giấu cô đơn tịch mịch năm đó, bị cha mẹ xem nhẹ, tuy rằng hắn bề ngoài một bộ cương liệt ương ngạnh.
Này không phải là phương thức cô thương hắn sao? Ít nhất hắn cảm nhận được.
Cũng không hiểu được cặn kẽ, hắn cất bước lên lầu, ngay cả cửa cũng không gõ trực tiếp mở ra, không nhìn một đôi nam nữ ôm nhau đột nhiên tách ra trên mặt khốn quẫn đôi môi sưng đỏ, húc đầu liền quăng ra một câu:“Bùi Quý Vân, mày có biết Moomin là động vật quái quỷ gì không?"
“Ừm…… Hà, hà mã đi!" Bùi Quý Vân có chút xấu hổ, dù sao không phải mỗi ngày đều có kinh nghiệm bị “Bắt gian tại giường" .
Ngay cả hắn đều biết? “Vậy Snoopy?"
“Chó, anh rốt cuộc có thơ ấu hay không?" An Tự Nhã tức giận trả lời. Phá hư chuyện tốt của người ta, chỉ vì hỏi loại vấn đề kỳ quái này, khó trách cô không thích.
“Đã biết." Bùi Vũ Canh gật đầu. “Mời tiếp tục." Có lễ lui ra ngoài, thuận tiện giúp bọn họ khóa chặt cửa.
Nguyên lai, hắn thực sự không có thơ ấu.
Trên đường lái xe về nhà, trong đầu hắn luôn luôn lặp lại câu nói của Bùi Quý Vân –
Ở trước mặt người trong lòng, không cần kiêu ngạo cùng tôn nghiêm, ít nhất, cho cô ấy một cái ôm.
Hắn mãnh liệt muốn chạy về ôm cô gái vì hắn hai mươi bảy tuổi, kể chuyện cổ tích.
Về nhà, mở cửa, ánh sáng nhu hòa không ngoài ý muốn nghênh đón hắn, bất luận trễ bao nhiêu, bất cứ lúc nào. Đều có ngọn đèn ấm áp, trói buộc dịu dạng, cả năm không nghỉ.
Ánh mắt hắn mang theo ấm áp, nhìn nụ cười dịu dàng đắm chìm dưới ánh đèn, chờ đợi hắn.
Cô thực sự không đặc biệt xinh đẹp, nhưng giờ khắc này, khuôn mặt thanh nhã ở trong mắt hắn, chính là cực kỳ xinh đẹp!
Tựa như Bùi Quý Vân nói, động lòng nếu có thể tìm ra lý do, vậy không gọi tình yêu.
Nếu nói Bùi Quý Vân tìm, là một người biết hắn không vui vẻ, hơn nữa có thể làm cho hắn vui vẻ, như vậy hắn Bùi Vũ Canh tìm, chính là một người biết hắn cô tịch, có thể cho hắn ấm áp.
“Đã về rồi!" Cô cười yếu ớt, nghênh đón.“Em biết anh không quen ăn cơm ở nhà, nên có làm chút đồ ăn khuya cho anh, anh chờ một chút nha, em đi hâm nóng đồ ăn lại."
Cô xoay người tiến vào trong bếp, hắn nhìn bóng người bé bóng vì hắn bận rộn, nhẹ nhàng đi lên phía trước, từ phía sau ôm lấy cô.
Diệp Tâm Lê cứng đờ, có chút kinh ngạc.“Phát sinh chuyện gì sao? Anh thế nào, thế nào đột nhiên! — Loại ôm ấp thân thiết này, lập tức khiến cô thụ sủng nhược kinh, hoài nghi hắn có chuyện gì.
Hắn biểu cảm không lắm tự tại, bực mình hừ nhẹ:“Muốn ôm thì ôm, ai quy định nhất định phải có thiên tai đại hoạ gì!"
Mang chút thẹn quá thành giận, hắn nới tay, dường như muốn che giấu cái gì xoay người còn muốn chạy.
Bùi Quý Vân chết tiệt, lừa gạt hắn!
Cái gì cho cô ấy một cái ôm, kết quả cô lại một bộ dạng kinh hách đụng phải quỷ!
Vừa mới bước đi, một đôi tay nhỏ bé tinh tế quấn lấy thắt lưng hắn, hắn cảm giác được khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ma sát lưng hắn,
Giọng nói mềm mại:“Cám ơn anh, Vũ Canh."
“Cảm ơn cái quái gì? Anh không có làm gì!" Hắn ngũ quan cương cứng, biểu cảm không biết nên thế nào cho tốt.
“Có, anh làm cho em cảm động."
Cô tuyệt không để ý hắn có thể đùa cợt, ngay cả biểu đạt cảm thụ đều là đơn thuần chân thành, cũng không kiêng dè rộng mở chân tình cho hắn thấy, phương diện này, cô so với hắn dũng cảm nhiều lắm.
Hắn, luôn luôn cũng không bằng cô, luôn luôn.
Một người kiên cường, một người dịu dàng, nhưng mà lâu dài, hắn đều dễ dàng làm cho cô nắm trong tay buồn vui, trên thực tế, luôn luôn đều là cô làm cho hắn cảm động.
Hắn xoay người, hôn cô thật lâu.
…… Được rồi, hắn thu lại câu nói kia, Bùi Quý Vân nói, vẫn có chút đạo lý.
…… Sau đó đâu, hoàng tử anh dũng tiến vào tòa thành, hôn cô chúa ngủ say trăm năm tỉnh lại, từ nay, hoàng tử và công chúa liền sống hạnh phúc vui vẻ."
Gối lên đùi cô Bùi Vũ Canh ách xì một cái, híp mắt.
Tuy rằng câu kia “Hoàng tử và công chúa liền sống hạnh phúc vui vẻ", hôm qua khi cô kể chuyện công chúa Bạch Tuyết đã nói qua, hôm kia kể cô bé lọ lem cũng nói qua, hôm kia hôm kia kể hoàng tử ếch cũng đã nói, ba ngày trước……
Ai, hoá ra câu chuyện lừa con nít không sáng kiến như vậy.
Bất quá vẫn thành công làm cho hắn buồn ngủ.
Diệp Tâm Lê nhẹ nhàng chuyển đầu của hắn, đem ngọn đèn ở đầu giường chỉnh yếu lại, ở bên cạnh hắn nằm xuống, Bùi Vũ Canh chuyển người, đến gần cô, tựa đầu vào vai cô, mơ hồ lẩm bẩm:“Tìm thời gian, theo anh về nhà gặp cha mẹ."
“A?" Động tác hơi lớn, khiến hắn hơi tỉnh ngủ.
Hắn miễn cưỡng chống đỡ mí mắt.“Bị quỷ đè hả?"
“Anh vừa mới!! Nói cái gì?" Ngủ hồ đồ sao?
“Nói em bị quỷ đè." Hắn tức giận.“Làm chi kinh ngạc như vậy? Cha mẹ anh cũng sẽ không ăn thịt người."
“Không phải a, không phải anh thực kiêng kị em và người nhà anh tiếp xúc sao? Làm sao có thể đột nhiên!" Cô kinh hách nói năng lộn xộn.
“Mời giải thích một chút khẩu khí đó là có ý gì? Tình phụ ngầm không được đưa ra ánh sáng?" Khẩu khí ai oán a!
“Không phải sao?" Cô đáp cẩn thận.
Cho rằng hắn sẽ phát hỏa, không nghĩ tới hắn cư nhiên cất tiếng cười to, cười đến cả người chấn động, thiếu chút ngã xuống giường.
“Làm ơn, họ Diệp, em có rảnh cũng soi gương được không? Em toàn thân cao thấp trừ bỏ âm thanh, điểm nào đủ tư cách làm tình phụ? Em cũng đánh giá mình quá cao!"
Cái gì chứ, thực quá đáng! Cô không vui bĩu môi.“Vậy thì sao?"
Hắn thật vất vả ngừng cười.
“Trước kia không mang em trở về, là vì ông già nhà anh siêu không có nhân duyên, con nít để hắn bế đều sẽ khóc, lá gan em chỉ lớn như vi khuẩn, em cũng không muốn hại em kinh sợ." Hắn vốn đang dự tính kéo cô đi công chứng kết hôn, ông già có đồng ý hay không là chuyện của ông ấy, cả đời không qua lại với nhau đều không sao cả.
Nhưng chuyện của Bùi Quý Vân, làm cho hắn lĩnh ngộ được cô thương hắn, cô nhất định sẽ quyết tâm cố gắng vì tương lai bọn họ, cô có thể thấy một mặt yếu ớt của hắn, hắn ngay cả hỏi đều không có, sao biết cô không muốn? Bạn gái của hắn cũng không kém với Bùi Quý Vân!
Cô có quyền lợi kia, đi tranh thủ chúc phúc cô muốn, khi cô cái gì cũng chưa làm, đã tự mình quyết định, đối với cô là không công bằng, theo cá tính của cô, tuyệt đối sẽ không hi vọng hắn vì cô cùng người nhà trở mặt.
Dù sao, lại như thế nào đều có người ở bên chiếu cố hắn, hắn sẽ không giống Bùi Quý Vân như mèo bệnh kia, mặc cho bạn gái mình cùng ông già chém giết, nếu ông già quá đáng, hắn ngay cả cái bàn đều dám lật!
“Vậy, gặp cha mẹ anh phải làm gì?" Hỏi cực ngốc.
Hắn ngồi dậy.“Vô nghĩa, đương nhiên là kết hôn."
“Kết hôn……" Cô ngồi dậy theo, giương cao âm lượng.
Bùi Vũ Canh móc lỗ tai.“Không phải em muốn sinh con sao? Không kết hôn thế nào sinh con? Em nghĩ rằng anh và em sẽ để con mình trở thành con tư sinh?"
Đơn giản hai ba câu nói làm cho cô hiểu được, tuy rằng miệng hắn không thừa nhận, nhưng thân phận con tư sinh này nhất định gây cho hắn đau xót sâu đậm, hắn không cần con mình cũng phải chịu những gì hắn chịu qua.
“Ngày đó em đề cập tới, anh lại không tỏ vẻ cái gì……" Còn tưởng rằng hắn cố ý kéo dài thời gian, trốn tránh.
Hắn trợn trắng mắt.“Sinh con cũng muốn chọn thời điểm biết không? Em cho là giống sinh trứng, vô cùng đơn giản ấp là có thể nở? Anh bận sắp tắt thở, tranh thủ thời gian xử lý chuyện của chúng ta, chẳng lẽ còn sẽ nhàm chán luyện thể lực sao?"
Mà hắn, cái gì cũng chưa nói, luôn yên lặng vì cô làm hết thảy, cho dù là một câu cô vô ý nói ra, hắn đều nghiêm túc đối đãi, tựa như đối với tình cảm của cô, dùng phương thức của hắn bảo hộ, quý trọng, dưới tầng tầng ngôn hành trêu tức, là một trái tim chân thành với cô.
“Nhưng còn vị hôn thê của anh thì sao?"
“Vị hôn thê?" Giống như nghe được ngôn ngữ người ngoài hành tinh, hắn kỳ quái hỏi lại:“Người nào?"
“Còn người nào? Đỗ tiểu thư a!" Chẳng lẽ hắn còn có rất nhiều người?
“Người đó à? Là tiện chiêu ông già đùa giỡn buôn bán, người ta sớm từng kết hôn, đang cố gắng sửa chữa tấm gương vỡ bảy năm trước, cũng không biết cô ấy làm cái gì, chồng đều sắp biến thành người khác, anh trực tiếp một cước đá cô ấy về chỗ chồng trước, đỡ phải cả ngày ở trước mặt anh đùa giỡn ai oán, nhìn xem phiền chết…… Em lại đang cười cái gì?" Làm gì đột nhiên ngây ngô cười? Thực quỷ dị nha!
Hắn không có vị hôn thê, cho nên bọn họ ở bên nhau sẽ không có lỗi với bất luận kẻ nào, hắn luôn luôn là của cô……
Diệp Tâm Lê vui vẻ nhào lên ôm hắn, ở trên mặt hắn hôn lung tung.“Vũ Canh, Vũ Canh, Vũ Canh thân ái!"
Bùi Vũ Canh không phòng bị, ngã gục, thiếu chút đụng đầu xuống sàng.“Này uy uy, em hổ đói tấn công dê hả, cơ khát như vậy."
Cô căn bản không để ý tới cái miệng hư hỏng của hắn, nũng nịu nói:“Em muốn gả cho anh, nhất định phải!"
“Được được được, anh cưới." Tám trăm năm trước đã nhận mệnh.
Cô ngọt ngào cười, đem mặt vùi vào cổ hắn, không muốn xa rời xoa xoa da thịt.“Vũ Canh, Vũ Canh, Vũ Canh……"
“Em gọi hồn à?"
Cô lắc đầu.“Chính là kêu anh như vậy, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc nha!"
“Đần độn!" Hắn hừ nhẹ, hồi lâu lực đạo xiết cô thật chặt, tiết lộ cảm xúc nghĩ một đằng nói một nẻo.
Chân chính cùng người nhà hắn tiếp xúc, Diệp Tâm Lê mới phát hiện, vấn đề của cha con Bùi thị kỳ thực không như trong suy nghĩ, nói như thế nào đây?
Vốn nàng cho rằng chính mình sẽ không quá tốt, nhưng trên thực tế, thái độ Bùi Xương Ngạn đối với cô, so với cô mong muốn tốt nhiều lắm, ít nhất so với An Tự Nhã, cô cũng không có bị làm khó dễ cái gì.
Ông biết cá tính con mình bừa bãi, chỉ có cô quản được, cũng chỉ nghe được lời của cô, cô sẽ là người thích hợp nhất với hắn. Ông suy tính đều muốn tốt cho con trai, kỳ thực, ông cũng không có tham tiền như trong miệng Bùi Vũ Canh.
Ông hiện tại đối với cô quả thực so với con ruột còn tốt hơn, ba ngày hai bữa gọi điện thoại muốn cô về một chút, bồi ông nói chuyện phiếm, ăn cơm.
Nếu thực sự không xem Bùi Vũ Canh là con, cần gì đối xử tốt với cô gái hắn thích như vậy?
Này không phải yêu ai yêu cả đường đi sao?
Hơn nữa Bùi Vũ Canh, rốt cuộc không có người so với cô càng hiểu biết, hắn người này chính là miệng mồm cứng rắng thôi, trên thực tế, hắn đối với cái nhà kia, cha mẹ, cùng anh em, đều có một phần ý thức trách nhiệm, bất luận hắn liều chết phủ nhận như thế nào.
Bằng không, lúc trước hắn đã không xuất ngoại, ở gần chiếu cố Bùi Quý Vân?
Quả thật hắn rõ ràng chưa từng cố chấp gia nghiệp, làm gì còn muốn khiêng lên vai, đem chính mình mệt mỏi chết khiếp? Ở sâu trong nội tâm, hắn cũng khát vọng được cha khen thưởng đi?.
Nói được lại hiểu được một chút, đôi cha con này chẳng qua là có chướng ngại biểu đạt tình cảm nghiêm trọng , một người là vì khi con còn nhỏ hời hợt quan tâm, tạo thành khoảng cách trao đổi tình cảm, không biết nên đánh vỡ cục diện bế tắc này thế nào. Một người khác, còn lại là bị vắng vẻ trường kỳ, tạo thành phòng bị tình cảm, bất luận đối phương làm cái gì, hắn đều sẽ trực giác nhận định người đàn ông thiếu tế bào tình thương của cha kia là có mục đích khác, sẽ không thuần túy vì tốt cho hắn.
Trường kỳ tích lũy, tạo thành tuần hoàn ác tính, quan hệ càng thêm chuyển biến xấu.
Này thực sự không phải vấn đề lớn a, cũng chỉ là khai thông bất lương mà thôi, hai đại nam nhân này ngày thường không phải ở trên thương trường hô mưa gọi gió, không gì làm không được sao? Vì sao chút việc nhỏ ngược lại khiến cho hỏng bét?
Cô quả thực bị đả bại ! Đành phải một lần lại một lần không nề phiền hà giúp bọn họ khai thông, dù sao Bùi Vũ Canh phát hỏa thì phát hỏa, cũng sẽ không thực sự làm gì cô.
Tỷ như ngày đó, Bùi Xương Ngạn gọi điện thoại đến!!
Hắn đứng ở một bên, chờ cô nói xong điện thoại, sắc mặt thối.“Ông già kia lại gọi điện thoại đến phiền em cái gì ?" Tốt nhất đừng cho hắn biết, ông già lại lung tung hướng cô cáo trạng cái gì.
Ông già ti bỉ này, đấu không lại hắn liền lợi dụng Diệp Tâm Lê, mười phần tiểu nhân!
Cô buồn cười nói:“Ba chính là muốn chúng ta về nhà ăn cơm, anh không cần phòng bị mãnh liệt như vậy."
“Hừ!" Hắn nghiêng đầu.“Ông ta gọi em trở về, không phải gọi anh. Ông già kia vốn đã xem anh không vừa mắt, anh trở về chỉ biết ầm ỹ với ông ta!"
“Anh không cần mở miệng ngậm miệng kêu ông già ông già, ông ấy là ba anh."
“Ha!" Tiếng cười càng thêm lợi hại.“Em đang nói giỡn sao? Diệp tiểu thư?"
“Kêu một tiếng ba cũng sẽ không mất miếng thịt, em đều kêu, anh không kêu không phải rất kỳ quái?" Nhớ ngày đó, trước kêu ba ba, chính là muốn cho hắn một bậc thang đi xuống, nhìn hắn có thể tự nhiên mà kêu theo không, không nghĩ tới gỗ mục chính là gỗ mục.
“Không có cửa đâu!" Đáp rõ ràng.
“Ai, anh không kêu, chúng ta sẽ không kết hôn."
Bùi Vũ Canh thiếu chút ngã xuống ghế dựa.“Này có liên quan gì tới chuyện chúng ta kết hôn hay không ?"
“Em mới không cần gả cho một người ngay cả ba ba cũng không kêu, bách thiện hiếu làm đầu, anh chưa từng nghe qua sao? Một đứa con bất hiếu , sao em dám tin tưởng gả cho hắn, hắn sẽ rất tốt với em, sẽ không chiếu ba bữa đánh em? Em mới không cần làm người con gái có hôn nhân bạo lực, như vậy sinh con ra, nhân cách cũng sẽ không kiện toàn, sau khi lớn lên sẽ tạo thành vấn đề xã hội –"
Ý tứ là, hắn không kêu ba ba chính là bất hiếu, bất hiếu sẽ chiếu ba bữa đánh cô, ngược đãi cô, mà ngược đãi cô, tâm linh của đứa nhỏ sẽ có bóng ma, tâm linh đứa nhỏ có bóng ma, sau khi lớn lên sẽ làm chuyện phi pháp
Khoa, quốc gia sẽ không hy vọng……
Hắn chỉ không kêu ba ba thôi nha, như vậy sẽ biến thành người có lỗi với quốc gia, hung thủ phá huỷ trị an?
Đây là — ngụy biện quái quỷ gì?
Một câu có tội, thiếu chút Bùi Vũ Canh chết oan.
“Diệp Tâm Lê, em mẹ nó đủ rồi nha!"
“Không kêu cũng được, em không miễn cưỡng." Cô cũng tiêu sái, xoay người chạy lấy người, hắn chỉ có thể nhìn chăm chú bóng lưng của cô.
Nhìn xem xem, trên đời này còn có thiên lý sao?
Bùi Vũ Canh tức muốn nôn máu, ông già kia rốt cuộc cho cô bao nhiêu lợi ích, cả trái tim cô đều hướng người khác !
Đấu tranh vài ngày, người nào đó bị Diệp Tâm Lê cương quyết kéo về nhà ăn cơm buổi tối, hắn tâm không cam tình không nguyện đối với Bùi Xương Ngạn gọi một tiếng:“Ba!" Vì cưới bà xã, dù có nôn cũng phải chịu !
Không nghĩ tới Bùi Xương Ngạn lại kinh ngạc trừng hắn, một biểu cảm hắn thần trí không rõ.
Hắn nhìn khó chịu, thẹn quá thành giận quát:“Dù sao tôi đã gọi ra miệng, ông nhớ nói với Diệp Tâm Lê!"
“Thái độ đó của con là sao? Cha sẽ chỉ nói với Tiểu Lê, ánh mắt phải sáng một chút, gả cho người như thế, cả đời sẽ phá hủy!"
“Ông già chết bầm! Ông dám phá hư, ở trước mặt cô ấy khuấy động thị phi một câu, tôi sẽ làm công ty ông suy sụp!" Bị đâm vào nhược điểm, ông nhảy lên bàn thét lớn.
“Mày dám!"
“Ông thử xem tôi có dám hay không!"
Lại đối nghịch.
Diệp Tâm Lê ở ngoài cửa nghe lén, nhìn hai cha con lại chém giết cô nhụt chí nói không ra lời.
Hai người đàn ông tuổi đều một bó to, thế nào đấu khấu đến…… Giống một đứa trẻ.
Cô vô lực giương mắt, hỏi mẹ chồng tương lai phía sau:“Mẹ, làm sao bây giờ?"
Uổng phí cô dụng tâm lương khổ, kết quả vốn nên thực ấm áp, bọn họ đều có thể làm thành như vậy, cô thật là xem thế đủ rồi.
Kỉ Tuệ Đàn lắc đầu.“Quên đi, kệ bọn họ đi."
Đôi cha con này! Ai, không cứu.
Câu chuyện sau
Ngay tại ngày đó triệt để tuyệt vọng với cha con bọn họ, cô rốt cục gật đầu cho Bùi Vũ Canh quyết định ngày cưới.
Nhưng cô thực sự vạn vạn không nghĩ tới đôi cha con này sẽ không cứu được đến loại tình trạng này!
Có từng thấy qua ngày vui, chú rể cùng người chủ hôn gây gổ không ? Bọn họ chính là bên đường ầm ỹ như vậy, một chút chuyện lông gà vỏ tỏi bọn họ có thể làm cho có hình có dáng, từ lúc khai tiệc đến tiến vào giáo đường, một đám người trợn tròn mắt xem.
Thực kỳ cục đi?
Ngay cả tính tình dịu dàng như Diệp Tâm Lê cũng phải phát hoả, nếu không ngại cho thân phận cô dâu, cô thật muốn cởi giày cao gót ra gõ lên đầu bọn họ!
Sau khi cưới, cô chưa từ bỏ ý định liều mình kéo hắn chuyển về nhà ở với cha mẹ, lý do là, đã hắn không cho cô tiếp tục đi làm, cô một mình ở nhà thật nhàm chán, chuyển về nhà ít nhất có thể cùng cha mẹ chồng làm bạn.
Đằng đẵng một tháng, hắn bị quấy rối sắp suy nhược tinh thần, đành phải không tình nguyện gật đầu đáp ứng.
Cô vẫn là chưa từ bỏ ý định, cô không tin mỗi ngày gặp mặt, bọn họ còn có nhiều chuyện để ầm ỹ nhử vậy, tổng sẽ có một hai lần hòa bình ở chung đi?
Tuy rằng từ lúc quyết định ngày cưới, cha con bọn họ đã gây gỗ, cuối cùng ngày cưới do cô quyết định, ai cũng đừng ầm ỹ; Lại đến hình thức hôn lễ, một người muốn trung thức, một người muốn tây thức; danh sách khách mời, đều ầm ỹ; hình thức bánh cưới, vẫn ầm ỹ; Phàm là việc lớn nhỏ, đều ầm ỹ,
“Ông già chết bầm, rốt cuộc tôi kết hôn hay ông kết hôn? Ý kiến nhiều như vậy!"
“Tiểu tử thúi, không có tao sao có mày?"
“Bất quá cống hiến một chút tinh trùng mà thôi, kiêu ngạo cái gì!"
“Mày chờ về sau con mày cũng nói với mày những lời này!"
“Ông già chết tiệt, ông ít nguyền rủa tôi, con tôi sẽ hiếu thuận cho ông ghen tị!"
“Mày cũng biết mày bất hiếu?"
“Hiếu thuận cũng phải xem ông già dạng gì!"
Vô lực, thực sự triệt để vô lực!
Nhưng cô cũng nhìn ra được, hai người kia chính là ngoài miệng đấu khí mà thôi, đã không còn loại oán khí cùng khúc mắc lúc trước.
Còn lại, chỉ là vấn đề thời gian , cô có tin tưởng!
Thời điểm chuyển nhà, cô phát hiện thứ gì đó thú vị, đó là một quyển gần như tạp ký ghi lung tung, cũng chỉ tùy tay ghi lên vài nét bút, không có kết cấu gì.
Cô tò mò nhìn một chút, vừa mới nhìn thấy đoạn “Bùi thị tự bạch" chẳng ra gì cả, cô cười nghiêng ngã, dứt khoát ngừng mọi việc lại, ngay tại chỗ ngồi xuống, giở từng trang đọc.
Trong đó có một đoạn là viết như vầy:
Câu chuyện kết cục, tựa như cô ấy nói một ngàn ba trăm năm mươi tám lần kia:“Hoàng tử và công chúa từ nay sống hạnh phúc vui vẻ –"
Cái gì? Cậu nói tôi nghiêm trọng lừa mình dối người?
Được rồi, vậy bổ sung thêm một chút.
Vào buổi tối sau kết hôn một ngày, tôi ngoài ý muốn phát hiện một chuyện nói cho một trăm người, một trăm lẻ một người đều sẽ muốn đánh cô ấy.
Cậu có biết chín năm trước vì sao cô ấy cự tuyệt tôi không? Bởi vì ngày cá tháng tư.
Vì, cá, tháng, tư, ngu, ngốc, cậu không có nghe sai, tôi cũng không có nói sai, thực sự chính là!! Vì!! Cá!! Tháng!! Tư!! Ngu!! Ngốc!!
Cô ấy cự tuyệt tôi, không phải bởi vì tôi không cho cô ấy cảm giác an toàn, không phải bởi vì tôi không xứng với cô ấy, không phải bởi vì càng nhiều lý do loạn thất bát tao, mà là bởi vì ngày đó vừa khéo là ngày cá tháng tư, mà tôi lại có “Tiền án", cho nên cô ấy cho rằng là tôi chỉnh cô ấy.
Liền vì lý do ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn, làm cho tôi và cô ấy oan uổng chia cách chín năm?
Mẹ nó! Diệp Tâm Lê, em có gan lặp lại lần nữa! Thật lâu không đánh người không có nghĩa là đã quên đánh thế nào!
Tôi thà rằng cô ấy nói khi đó không thích tôi, cũng không cần loại đáp án ô long này.
Tôi sẽ lấy chuyện quan trọng như ra đùa giỡn với? Cô ấy có lương tâm hay không a, thông báo chí tình chí nghĩa như vậy, cá nhân tôi kiên quyết cho rằng nó rất cảm động lòng người, đáng lưu danh sử sách, nếu tôi sinh ra trước mấy trăm năm, Romeo sẽ ở một bên hóng mát, cô ấy cư nhiên cho là trò đùa dai?
Nếu có một ngày, tôi không cẩn thận giết cô ấy, pháp luật nhất định sẽ phán tôi vô tội, như thế nào có cô gái ngu ngốc như vậy!
Ngày đó, tôi rống sắp hỏng cổ họng!! Cô gái chết tiệt ít bị người mắng này!
Lại lại sau đó? Cậu muốn biết kết quả sao?
Được, tôi sẽ đến đoạn kết mọi người chờ mong thật lâu –
Hoàng tử rất muốn giết công chúa , sau khi thừa nhận chính mình năm đó tuổi trẻ mắt bị mù, cũng bi thống cùng công chúa sống hạnh phúc vui vẻ.
…… Tuy rằng, hoàng tử thường hay rống công chúa rống đến rách cổ họng, bối mẫu Tứ Xuyên tì chất đầy một rương cũng không đủ nuốt, nhưng kết cục vẫn như cũ không thay đổi, nhiều lắm đổi thành: Hoàng tử nuốt rất nhiều rương bối mẫu Tứ Xuyên tì, lửa lớn đến rất muốn giết công chúa chết tiệt, vẫn thừa nhận chính mình năm đó tuổi trẻ mắt bị mù, bi thống nhận mệnh cùng công chúa sống hạnh phúc vui vẻ, Ending!
Vấn đề này nghiêm trọng quấy nhiễu hắn.
Ngày đó, Bùi Quý Vân mang bạn gái về nhà ra mắt trường bối, nghĩ cũng biết, trường hợp tuyệt đối không có bao nhiêu vui vẻ, trò hề phấn khích như vậy, sao hắn bỏ qua được ?
Sáng sớm hắn đã về cắn hạt dưa, chờ xem tiết mục gậy đánh uyên ương, không biết đứa con ngoan ngoãn chưa bao giờ làm trái ý cha già xử lý như thế nào? Thật sự là chờ mong a!
Ngoài ý muốn là, mấy tình tiết kịch tính cẩu huyết, toàn bộ đều không có, tính tình Bùi Quý Vân ôn hoà sẽ không tức giận mất hết lý trí nhảy dựng lên cùng cha cãi nhau, cũng không rưng rưng cùng bạn gái thân ái chia tay, từ đầu tới đuôi chính là như một con mèo bệnh, uổng công hắn ngồi ở một bên chờ xem diễn.
Uy uy uy, đó là bạn gái mày nha, mày để cô ấy tự sinh tự diệt à? Có lầm hay không!
Dần dần, hắn nhìn ra manh mối.
Đây là tương lai bọn họ cùng nhau, cho nên, Bùi Quý Vân để cô dùng phương thức của chính mình cầu được người nhà hắn tán thành, đây là cô nên làm, khi yêu hắn, nên có tự giác như vậy, vì cô mà cùng cha xé rách mặt, đối với cô sẽ không tốt, chỉ tạo thành vết nứt càng sâu giữa cha và người yêu.
Tiểu tử này, giảo hoạt!
Vượt ngoài dự đoán của hắn , là Bùi Quý Vân từ không đành lòng làm cha thất vọng, vừa quay đầu không để ý cha phản đối, kiên quyết biểu lộ lập trường, ngay trên bàn tiệc diễn thuyết, phấn khích hắn thiếu chút muốn nhảy dựng lên thay hắn vỗ tay, chúc mừng.
Hay, hay! Hắn huýt sáo một tiếng, tiểu tử này rốt cục có tiền đồ, sống đến từng tuổi này, hôm nay thấy hắn có cá tính nhất, sớm như vậy không phải tốt sao? Hắn sẽ không nhìn hắn chướng mắt như vậy.
Nghe được những lời này, hắn thực sự trùng trùng nhẹ nhàng thở ra, tiểu tử này, cuối cùng hiểu được vì chính mình mà sống !
Có đôi khi thực sự tức giận, bất luận khi còn bé hắn ác ý khi dễ thế nào, em trai ngốc vẫn không cáo trạng, yên lặng nhẫn nhịn, ngốc làm cho người ta phát điên, ngay cả về sau hắn nói câu một ngọn núi không thể có hai con hổ, Bùi Quý Vân cũng thực sự liền thuận theo ý hắn chuyển ra ngoài, tức giận đến hắn thiếu chút hộc máu.
Tên ngu ngốc này rốt cuộc có đầu óc hay không? Lúc nghĩ cho người này, lúc nghĩ cho người kia, quanh mình nhiều người như vậy, hắn chiếu cố hết sao? Hắn chừng nào mới vì chính mình nghĩ một chút a!
Hắn đành phải không ngừng ép, bức Bùi Quý Vân nhẫn nại cực hạn, bức ra phản kích của hắn, bức ra bản năng phòng vệ của một người!
Sau đó, Bùi Quý Vân lên lầu, đột nhiên như suy xét cái gì, ý vị thâm trường đối với hắn nói:“Anh, thích một người phải nói cho người đó biết, anh như vậy, cô ấy sẽ không biết theo ai, ở trước mặt người trong lòng, không cần kiêu ngạo cùng tôn nghiêm, ít nhất, cho cô ấy một cái ôm."
Nhìn chăm chú bóng người biến mất ở cửa cầu thang, trong lòng hắn chấn động.
Hắn, làm cho người trong lòng không biết theo ai sao?
Cho tới nay, hắn đều dùng phương thức của mình, đi bảo vệ phòng bị tất cả thứ hắn để ý, mặc kệ là đối với Bùi Quý Vân, hay Diệp Tâm Lê, không nhất định phải để bọn họ hiểu được, dù sao chính hắn biết là tốt rồi, tận lực tỏ rõ ngược lại dối trá.
Nhưng hắn như vậy, cùng ông già chuyên chế có cái gì khác biệt đâu? Phương thức yêu người có trăm ngàn loại, quan trọng nhất vẫn là muốn có thể ở bên nhau đi?
Chẵng lẽ phương thức yêu của hắn, cũng làm cho người ta không biết theo ai? Diệp Tâm Lê không rõ hắn xem cô so với mạng mình còn quan trọng hơn sao? Hắn mỗi một lần rống, sau lưng đều buồn bực nhiều nhất……
Cô gái kia có khi thật ngu ngốc, nhưng mỗi đêm kiên trì vì hắn đọc truyện cổ tích, bởi vì cô thấy được chỗ sâu nhất trong tâm hồn hắn, luôn luôn giấu cô đơn tịch mịch năm đó, bị cha mẹ xem nhẹ, tuy rằng hắn bề ngoài một bộ cương liệt ương ngạnh.
Này không phải là phương thức cô thương hắn sao? Ít nhất hắn cảm nhận được.
Cũng không hiểu được cặn kẽ, hắn cất bước lên lầu, ngay cả cửa cũng không gõ trực tiếp mở ra, không nhìn một đôi nam nữ ôm nhau đột nhiên tách ra trên mặt khốn quẫn đôi môi sưng đỏ, húc đầu liền quăng ra một câu:“Bùi Quý Vân, mày có biết Moomin là động vật quái quỷ gì không?"
“Ừm…… Hà, hà mã đi!" Bùi Quý Vân có chút xấu hổ, dù sao không phải mỗi ngày đều có kinh nghiệm bị “Bắt gian tại giường" .
Ngay cả hắn đều biết? “Vậy Snoopy?"
“Chó, anh rốt cuộc có thơ ấu hay không?" An Tự Nhã tức giận trả lời. Phá hư chuyện tốt của người ta, chỉ vì hỏi loại vấn đề kỳ quái này, khó trách cô không thích.
“Đã biết." Bùi Vũ Canh gật đầu. “Mời tiếp tục." Có lễ lui ra ngoài, thuận tiện giúp bọn họ khóa chặt cửa.
Nguyên lai, hắn thực sự không có thơ ấu.
Trên đường lái xe về nhà, trong đầu hắn luôn luôn lặp lại câu nói của Bùi Quý Vân –
Ở trước mặt người trong lòng, không cần kiêu ngạo cùng tôn nghiêm, ít nhất, cho cô ấy một cái ôm.
Hắn mãnh liệt muốn chạy về ôm cô gái vì hắn hai mươi bảy tuổi, kể chuyện cổ tích.
Về nhà, mở cửa, ánh sáng nhu hòa không ngoài ý muốn nghênh đón hắn, bất luận trễ bao nhiêu, bất cứ lúc nào. Đều có ngọn đèn ấm áp, trói buộc dịu dạng, cả năm không nghỉ.
Ánh mắt hắn mang theo ấm áp, nhìn nụ cười dịu dàng đắm chìm dưới ánh đèn, chờ đợi hắn.
Cô thực sự không đặc biệt xinh đẹp, nhưng giờ khắc này, khuôn mặt thanh nhã ở trong mắt hắn, chính là cực kỳ xinh đẹp!
Tựa như Bùi Quý Vân nói, động lòng nếu có thể tìm ra lý do, vậy không gọi tình yêu.
Nếu nói Bùi Quý Vân tìm, là một người biết hắn không vui vẻ, hơn nữa có thể làm cho hắn vui vẻ, như vậy hắn Bùi Vũ Canh tìm, chính là một người biết hắn cô tịch, có thể cho hắn ấm áp.
“Đã về rồi!" Cô cười yếu ớt, nghênh đón.“Em biết anh không quen ăn cơm ở nhà, nên có làm chút đồ ăn khuya cho anh, anh chờ một chút nha, em đi hâm nóng đồ ăn lại."
Cô xoay người tiến vào trong bếp, hắn nhìn bóng người bé bóng vì hắn bận rộn, nhẹ nhàng đi lên phía trước, từ phía sau ôm lấy cô.
Diệp Tâm Lê cứng đờ, có chút kinh ngạc.“Phát sinh chuyện gì sao? Anh thế nào, thế nào đột nhiên! — Loại ôm ấp thân thiết này, lập tức khiến cô thụ sủng nhược kinh, hoài nghi hắn có chuyện gì.
Hắn biểu cảm không lắm tự tại, bực mình hừ nhẹ:“Muốn ôm thì ôm, ai quy định nhất định phải có thiên tai đại hoạ gì!"
Mang chút thẹn quá thành giận, hắn nới tay, dường như muốn che giấu cái gì xoay người còn muốn chạy.
Bùi Quý Vân chết tiệt, lừa gạt hắn!
Cái gì cho cô ấy một cái ôm, kết quả cô lại một bộ dạng kinh hách đụng phải quỷ!
Vừa mới bước đi, một đôi tay nhỏ bé tinh tế quấn lấy thắt lưng hắn, hắn cảm giác được khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ma sát lưng hắn,
Giọng nói mềm mại:“Cám ơn anh, Vũ Canh."
“Cảm ơn cái quái gì? Anh không có làm gì!" Hắn ngũ quan cương cứng, biểu cảm không biết nên thế nào cho tốt.
“Có, anh làm cho em cảm động."
Cô tuyệt không để ý hắn có thể đùa cợt, ngay cả biểu đạt cảm thụ đều là đơn thuần chân thành, cũng không kiêng dè rộng mở chân tình cho hắn thấy, phương diện này, cô so với hắn dũng cảm nhiều lắm.
Hắn, luôn luôn cũng không bằng cô, luôn luôn.
Một người kiên cường, một người dịu dàng, nhưng mà lâu dài, hắn đều dễ dàng làm cho cô nắm trong tay buồn vui, trên thực tế, luôn luôn đều là cô làm cho hắn cảm động.
Hắn xoay người, hôn cô thật lâu.
…… Được rồi, hắn thu lại câu nói kia, Bùi Quý Vân nói, vẫn có chút đạo lý.
…… Sau đó đâu, hoàng tử anh dũng tiến vào tòa thành, hôn cô chúa ngủ say trăm năm tỉnh lại, từ nay, hoàng tử và công chúa liền sống hạnh phúc vui vẻ."
Gối lên đùi cô Bùi Vũ Canh ách xì một cái, híp mắt.
Tuy rằng câu kia “Hoàng tử và công chúa liền sống hạnh phúc vui vẻ", hôm qua khi cô kể chuyện công chúa Bạch Tuyết đã nói qua, hôm kia kể cô bé lọ lem cũng nói qua, hôm kia hôm kia kể hoàng tử ếch cũng đã nói, ba ngày trước……
Ai, hoá ra câu chuyện lừa con nít không sáng kiến như vậy.
Bất quá vẫn thành công làm cho hắn buồn ngủ.
Diệp Tâm Lê nhẹ nhàng chuyển đầu của hắn, đem ngọn đèn ở đầu giường chỉnh yếu lại, ở bên cạnh hắn nằm xuống, Bùi Vũ Canh chuyển người, đến gần cô, tựa đầu vào vai cô, mơ hồ lẩm bẩm:“Tìm thời gian, theo anh về nhà gặp cha mẹ."
“A?" Động tác hơi lớn, khiến hắn hơi tỉnh ngủ.
Hắn miễn cưỡng chống đỡ mí mắt.“Bị quỷ đè hả?"
“Anh vừa mới!! Nói cái gì?" Ngủ hồ đồ sao?
“Nói em bị quỷ đè." Hắn tức giận.“Làm chi kinh ngạc như vậy? Cha mẹ anh cũng sẽ không ăn thịt người."
“Không phải a, không phải anh thực kiêng kị em và người nhà anh tiếp xúc sao? Làm sao có thể đột nhiên!" Cô kinh hách nói năng lộn xộn.
“Mời giải thích một chút khẩu khí đó là có ý gì? Tình phụ ngầm không được đưa ra ánh sáng?" Khẩu khí ai oán a!
“Không phải sao?" Cô đáp cẩn thận.
Cho rằng hắn sẽ phát hỏa, không nghĩ tới hắn cư nhiên cất tiếng cười to, cười đến cả người chấn động, thiếu chút ngã xuống giường.
“Làm ơn, họ Diệp, em có rảnh cũng soi gương được không? Em toàn thân cao thấp trừ bỏ âm thanh, điểm nào đủ tư cách làm tình phụ? Em cũng đánh giá mình quá cao!"
Cái gì chứ, thực quá đáng! Cô không vui bĩu môi.“Vậy thì sao?"
Hắn thật vất vả ngừng cười.
“Trước kia không mang em trở về, là vì ông già nhà anh siêu không có nhân duyên, con nít để hắn bế đều sẽ khóc, lá gan em chỉ lớn như vi khuẩn, em cũng không muốn hại em kinh sợ." Hắn vốn đang dự tính kéo cô đi công chứng kết hôn, ông già có đồng ý hay không là chuyện của ông ấy, cả đời không qua lại với nhau đều không sao cả.
Nhưng chuyện của Bùi Quý Vân, làm cho hắn lĩnh ngộ được cô thương hắn, cô nhất định sẽ quyết tâm cố gắng vì tương lai bọn họ, cô có thể thấy một mặt yếu ớt của hắn, hắn ngay cả hỏi đều không có, sao biết cô không muốn? Bạn gái của hắn cũng không kém với Bùi Quý Vân!
Cô có quyền lợi kia, đi tranh thủ chúc phúc cô muốn, khi cô cái gì cũng chưa làm, đã tự mình quyết định, đối với cô là không công bằng, theo cá tính của cô, tuyệt đối sẽ không hi vọng hắn vì cô cùng người nhà trở mặt.
Dù sao, lại như thế nào đều có người ở bên chiếu cố hắn, hắn sẽ không giống Bùi Quý Vân như mèo bệnh kia, mặc cho bạn gái mình cùng ông già chém giết, nếu ông già quá đáng, hắn ngay cả cái bàn đều dám lật!
“Vậy, gặp cha mẹ anh phải làm gì?" Hỏi cực ngốc.
Hắn ngồi dậy.“Vô nghĩa, đương nhiên là kết hôn."
“Kết hôn……" Cô ngồi dậy theo, giương cao âm lượng.
Bùi Vũ Canh móc lỗ tai.“Không phải em muốn sinh con sao? Không kết hôn thế nào sinh con? Em nghĩ rằng anh và em sẽ để con mình trở thành con tư sinh?"
Đơn giản hai ba câu nói làm cho cô hiểu được, tuy rằng miệng hắn không thừa nhận, nhưng thân phận con tư sinh này nhất định gây cho hắn đau xót sâu đậm, hắn không cần con mình cũng phải chịu những gì hắn chịu qua.
“Ngày đó em đề cập tới, anh lại không tỏ vẻ cái gì……" Còn tưởng rằng hắn cố ý kéo dài thời gian, trốn tránh.
Hắn trợn trắng mắt.“Sinh con cũng muốn chọn thời điểm biết không? Em cho là giống sinh trứng, vô cùng đơn giản ấp là có thể nở? Anh bận sắp tắt thở, tranh thủ thời gian xử lý chuyện của chúng ta, chẳng lẽ còn sẽ nhàm chán luyện thể lực sao?"
Mà hắn, cái gì cũng chưa nói, luôn yên lặng vì cô làm hết thảy, cho dù là một câu cô vô ý nói ra, hắn đều nghiêm túc đối đãi, tựa như đối với tình cảm của cô, dùng phương thức của hắn bảo hộ, quý trọng, dưới tầng tầng ngôn hành trêu tức, là một trái tim chân thành với cô.
“Nhưng còn vị hôn thê của anh thì sao?"
“Vị hôn thê?" Giống như nghe được ngôn ngữ người ngoài hành tinh, hắn kỳ quái hỏi lại:“Người nào?"
“Còn người nào? Đỗ tiểu thư a!" Chẳng lẽ hắn còn có rất nhiều người?
“Người đó à? Là tiện chiêu ông già đùa giỡn buôn bán, người ta sớm từng kết hôn, đang cố gắng sửa chữa tấm gương vỡ bảy năm trước, cũng không biết cô ấy làm cái gì, chồng đều sắp biến thành người khác, anh trực tiếp một cước đá cô ấy về chỗ chồng trước, đỡ phải cả ngày ở trước mặt anh đùa giỡn ai oán, nhìn xem phiền chết…… Em lại đang cười cái gì?" Làm gì đột nhiên ngây ngô cười? Thực quỷ dị nha!
Hắn không có vị hôn thê, cho nên bọn họ ở bên nhau sẽ không có lỗi với bất luận kẻ nào, hắn luôn luôn là của cô……
Diệp Tâm Lê vui vẻ nhào lên ôm hắn, ở trên mặt hắn hôn lung tung.“Vũ Canh, Vũ Canh, Vũ Canh thân ái!"
Bùi Vũ Canh không phòng bị, ngã gục, thiếu chút đụng đầu xuống sàng.“Này uy uy, em hổ đói tấn công dê hả, cơ khát như vậy."
Cô căn bản không để ý tới cái miệng hư hỏng của hắn, nũng nịu nói:“Em muốn gả cho anh, nhất định phải!"
“Được được được, anh cưới." Tám trăm năm trước đã nhận mệnh.
Cô ngọt ngào cười, đem mặt vùi vào cổ hắn, không muốn xa rời xoa xoa da thịt.“Vũ Canh, Vũ Canh, Vũ Canh……"
“Em gọi hồn à?"
Cô lắc đầu.“Chính là kêu anh như vậy, sẽ cảm thấy rất hạnh phúc nha!"
“Đần độn!" Hắn hừ nhẹ, hồi lâu lực đạo xiết cô thật chặt, tiết lộ cảm xúc nghĩ một đằng nói một nẻo.
Chân chính cùng người nhà hắn tiếp xúc, Diệp Tâm Lê mới phát hiện, vấn đề của cha con Bùi thị kỳ thực không như trong suy nghĩ, nói như thế nào đây?
Vốn nàng cho rằng chính mình sẽ không quá tốt, nhưng trên thực tế, thái độ Bùi Xương Ngạn đối với cô, so với cô mong muốn tốt nhiều lắm, ít nhất so với An Tự Nhã, cô cũng không có bị làm khó dễ cái gì.
Ông biết cá tính con mình bừa bãi, chỉ có cô quản được, cũng chỉ nghe được lời của cô, cô sẽ là người thích hợp nhất với hắn. Ông suy tính đều muốn tốt cho con trai, kỳ thực, ông cũng không có tham tiền như trong miệng Bùi Vũ Canh.
Ông hiện tại đối với cô quả thực so với con ruột còn tốt hơn, ba ngày hai bữa gọi điện thoại muốn cô về một chút, bồi ông nói chuyện phiếm, ăn cơm.
Nếu thực sự không xem Bùi Vũ Canh là con, cần gì đối xử tốt với cô gái hắn thích như vậy?
Này không phải yêu ai yêu cả đường đi sao?
Hơn nữa Bùi Vũ Canh, rốt cuộc không có người so với cô càng hiểu biết, hắn người này chính là miệng mồm cứng rắng thôi, trên thực tế, hắn đối với cái nhà kia, cha mẹ, cùng anh em, đều có một phần ý thức trách nhiệm, bất luận hắn liều chết phủ nhận như thế nào.
Bằng không, lúc trước hắn đã không xuất ngoại, ở gần chiếu cố Bùi Quý Vân?
Quả thật hắn rõ ràng chưa từng cố chấp gia nghiệp, làm gì còn muốn khiêng lên vai, đem chính mình mệt mỏi chết khiếp? Ở sâu trong nội tâm, hắn cũng khát vọng được cha khen thưởng đi?.
Nói được lại hiểu được một chút, đôi cha con này chẳng qua là có chướng ngại biểu đạt tình cảm nghiêm trọng , một người là vì khi con còn nhỏ hời hợt quan tâm, tạo thành khoảng cách trao đổi tình cảm, không biết nên đánh vỡ cục diện bế tắc này thế nào. Một người khác, còn lại là bị vắng vẻ trường kỳ, tạo thành phòng bị tình cảm, bất luận đối phương làm cái gì, hắn đều sẽ trực giác nhận định người đàn ông thiếu tế bào tình thương của cha kia là có mục đích khác, sẽ không thuần túy vì tốt cho hắn.
Trường kỳ tích lũy, tạo thành tuần hoàn ác tính, quan hệ càng thêm chuyển biến xấu.
Này thực sự không phải vấn đề lớn a, cũng chỉ là khai thông bất lương mà thôi, hai đại nam nhân này ngày thường không phải ở trên thương trường hô mưa gọi gió, không gì làm không được sao? Vì sao chút việc nhỏ ngược lại khiến cho hỏng bét?
Cô quả thực bị đả bại ! Đành phải một lần lại một lần không nề phiền hà giúp bọn họ khai thông, dù sao Bùi Vũ Canh phát hỏa thì phát hỏa, cũng sẽ không thực sự làm gì cô.
Tỷ như ngày đó, Bùi Xương Ngạn gọi điện thoại đến!!
Hắn đứng ở một bên, chờ cô nói xong điện thoại, sắc mặt thối.“Ông già kia lại gọi điện thoại đến phiền em cái gì ?" Tốt nhất đừng cho hắn biết, ông già lại lung tung hướng cô cáo trạng cái gì.
Ông già ti bỉ này, đấu không lại hắn liền lợi dụng Diệp Tâm Lê, mười phần tiểu nhân!
Cô buồn cười nói:“Ba chính là muốn chúng ta về nhà ăn cơm, anh không cần phòng bị mãnh liệt như vậy."
“Hừ!" Hắn nghiêng đầu.“Ông ta gọi em trở về, không phải gọi anh. Ông già kia vốn đã xem anh không vừa mắt, anh trở về chỉ biết ầm ỹ với ông ta!"
“Anh không cần mở miệng ngậm miệng kêu ông già ông già, ông ấy là ba anh."
“Ha!" Tiếng cười càng thêm lợi hại.“Em đang nói giỡn sao? Diệp tiểu thư?"
“Kêu một tiếng ba cũng sẽ không mất miếng thịt, em đều kêu, anh không kêu không phải rất kỳ quái?" Nhớ ngày đó, trước kêu ba ba, chính là muốn cho hắn một bậc thang đi xuống, nhìn hắn có thể tự nhiên mà kêu theo không, không nghĩ tới gỗ mục chính là gỗ mục.
“Không có cửa đâu!" Đáp rõ ràng.
“Ai, anh không kêu, chúng ta sẽ không kết hôn."
Bùi Vũ Canh thiếu chút ngã xuống ghế dựa.“Này có liên quan gì tới chuyện chúng ta kết hôn hay không ?"
“Em mới không cần gả cho một người ngay cả ba ba cũng không kêu, bách thiện hiếu làm đầu, anh chưa từng nghe qua sao? Một đứa con bất hiếu , sao em dám tin tưởng gả cho hắn, hắn sẽ rất tốt với em, sẽ không chiếu ba bữa đánh em? Em mới không cần làm người con gái có hôn nhân bạo lực, như vậy sinh con ra, nhân cách cũng sẽ không kiện toàn, sau khi lớn lên sẽ tạo thành vấn đề xã hội –"
Ý tứ là, hắn không kêu ba ba chính là bất hiếu, bất hiếu sẽ chiếu ba bữa đánh cô, ngược đãi cô, mà ngược đãi cô, tâm linh của đứa nhỏ sẽ có bóng ma, tâm linh đứa nhỏ có bóng ma, sau khi lớn lên sẽ làm chuyện phi pháp
Khoa, quốc gia sẽ không hy vọng……
Hắn chỉ không kêu ba ba thôi nha, như vậy sẽ biến thành người có lỗi với quốc gia, hung thủ phá huỷ trị an?
Đây là — ngụy biện quái quỷ gì?
Một câu có tội, thiếu chút Bùi Vũ Canh chết oan.
“Diệp Tâm Lê, em mẹ nó đủ rồi nha!"
“Không kêu cũng được, em không miễn cưỡng." Cô cũng tiêu sái, xoay người chạy lấy người, hắn chỉ có thể nhìn chăm chú bóng lưng của cô.
Nhìn xem xem, trên đời này còn có thiên lý sao?
Bùi Vũ Canh tức muốn nôn máu, ông già kia rốt cuộc cho cô bao nhiêu lợi ích, cả trái tim cô đều hướng người khác !
Đấu tranh vài ngày, người nào đó bị Diệp Tâm Lê cương quyết kéo về nhà ăn cơm buổi tối, hắn tâm không cam tình không nguyện đối với Bùi Xương Ngạn gọi một tiếng:“Ba!" Vì cưới bà xã, dù có nôn cũng phải chịu !
Không nghĩ tới Bùi Xương Ngạn lại kinh ngạc trừng hắn, một biểu cảm hắn thần trí không rõ.
Hắn nhìn khó chịu, thẹn quá thành giận quát:“Dù sao tôi đã gọi ra miệng, ông nhớ nói với Diệp Tâm Lê!"
“Thái độ đó của con là sao? Cha sẽ chỉ nói với Tiểu Lê, ánh mắt phải sáng một chút, gả cho người như thế, cả đời sẽ phá hủy!"
“Ông già chết bầm! Ông dám phá hư, ở trước mặt cô ấy khuấy động thị phi một câu, tôi sẽ làm công ty ông suy sụp!" Bị đâm vào nhược điểm, ông nhảy lên bàn thét lớn.
“Mày dám!"
“Ông thử xem tôi có dám hay không!"
Lại đối nghịch.
Diệp Tâm Lê ở ngoài cửa nghe lén, nhìn hai cha con lại chém giết cô nhụt chí nói không ra lời.
Hai người đàn ông tuổi đều một bó to, thế nào đấu khấu đến…… Giống một đứa trẻ.
Cô vô lực giương mắt, hỏi mẹ chồng tương lai phía sau:“Mẹ, làm sao bây giờ?"
Uổng phí cô dụng tâm lương khổ, kết quả vốn nên thực ấm áp, bọn họ đều có thể làm thành như vậy, cô thật là xem thế đủ rồi.
Kỉ Tuệ Đàn lắc đầu.“Quên đi, kệ bọn họ đi."
Đôi cha con này! Ai, không cứu.
Câu chuyện sau
Ngay tại ngày đó triệt để tuyệt vọng với cha con bọn họ, cô rốt cục gật đầu cho Bùi Vũ Canh quyết định ngày cưới.
Nhưng cô thực sự vạn vạn không nghĩ tới đôi cha con này sẽ không cứu được đến loại tình trạng này!
Có từng thấy qua ngày vui, chú rể cùng người chủ hôn gây gổ không ? Bọn họ chính là bên đường ầm ỹ như vậy, một chút chuyện lông gà vỏ tỏi bọn họ có thể làm cho có hình có dáng, từ lúc khai tiệc đến tiến vào giáo đường, một đám người trợn tròn mắt xem.
Thực kỳ cục đi?
Ngay cả tính tình dịu dàng như Diệp Tâm Lê cũng phải phát hoả, nếu không ngại cho thân phận cô dâu, cô thật muốn cởi giày cao gót ra gõ lên đầu bọn họ!
Sau khi cưới, cô chưa từ bỏ ý định liều mình kéo hắn chuyển về nhà ở với cha mẹ, lý do là, đã hắn không cho cô tiếp tục đi làm, cô một mình ở nhà thật nhàm chán, chuyển về nhà ít nhất có thể cùng cha mẹ chồng làm bạn.
Đằng đẵng một tháng, hắn bị quấy rối sắp suy nhược tinh thần, đành phải không tình nguyện gật đầu đáp ứng.
Cô vẫn là chưa từ bỏ ý định, cô không tin mỗi ngày gặp mặt, bọn họ còn có nhiều chuyện để ầm ỹ nhử vậy, tổng sẽ có một hai lần hòa bình ở chung đi?
Tuy rằng từ lúc quyết định ngày cưới, cha con bọn họ đã gây gỗ, cuối cùng ngày cưới do cô quyết định, ai cũng đừng ầm ỹ; Lại đến hình thức hôn lễ, một người muốn trung thức, một người muốn tây thức; danh sách khách mời, đều ầm ỹ; hình thức bánh cưới, vẫn ầm ỹ; Phàm là việc lớn nhỏ, đều ầm ỹ,
“Ông già chết bầm, rốt cuộc tôi kết hôn hay ông kết hôn? Ý kiến nhiều như vậy!"
“Tiểu tử thúi, không có tao sao có mày?"
“Bất quá cống hiến một chút tinh trùng mà thôi, kiêu ngạo cái gì!"
“Mày chờ về sau con mày cũng nói với mày những lời này!"
“Ông già chết tiệt, ông ít nguyền rủa tôi, con tôi sẽ hiếu thuận cho ông ghen tị!"
“Mày cũng biết mày bất hiếu?"
“Hiếu thuận cũng phải xem ông già dạng gì!"
Vô lực, thực sự triệt để vô lực!
Nhưng cô cũng nhìn ra được, hai người kia chính là ngoài miệng đấu khí mà thôi, đã không còn loại oán khí cùng khúc mắc lúc trước.
Còn lại, chỉ là vấn đề thời gian , cô có tin tưởng!
Thời điểm chuyển nhà, cô phát hiện thứ gì đó thú vị, đó là một quyển gần như tạp ký ghi lung tung, cũng chỉ tùy tay ghi lên vài nét bút, không có kết cấu gì.
Cô tò mò nhìn một chút, vừa mới nhìn thấy đoạn “Bùi thị tự bạch" chẳng ra gì cả, cô cười nghiêng ngã, dứt khoát ngừng mọi việc lại, ngay tại chỗ ngồi xuống, giở từng trang đọc.
Trong đó có một đoạn là viết như vầy:
Câu chuyện kết cục, tựa như cô ấy nói một ngàn ba trăm năm mươi tám lần kia:“Hoàng tử và công chúa từ nay sống hạnh phúc vui vẻ –"
Cái gì? Cậu nói tôi nghiêm trọng lừa mình dối người?
Được rồi, vậy bổ sung thêm một chút.
Vào buổi tối sau kết hôn một ngày, tôi ngoài ý muốn phát hiện một chuyện nói cho một trăm người, một trăm lẻ một người đều sẽ muốn đánh cô ấy.
Cậu có biết chín năm trước vì sao cô ấy cự tuyệt tôi không? Bởi vì ngày cá tháng tư.
Vì, cá, tháng, tư, ngu, ngốc, cậu không có nghe sai, tôi cũng không có nói sai, thực sự chính là!! Vì!! Cá!! Tháng!! Tư!! Ngu!! Ngốc!!
Cô ấy cự tuyệt tôi, không phải bởi vì tôi không cho cô ấy cảm giác an toàn, không phải bởi vì tôi không xứng với cô ấy, không phải bởi vì càng nhiều lý do loạn thất bát tao, mà là bởi vì ngày đó vừa khéo là ngày cá tháng tư, mà tôi lại có “Tiền án", cho nên cô ấy cho rằng là tôi chỉnh cô ấy.
Liền vì lý do ngu ngốc đến không thể ngu ngốc hơn, làm cho tôi và cô ấy oan uổng chia cách chín năm?
Mẹ nó! Diệp Tâm Lê, em có gan lặp lại lần nữa! Thật lâu không đánh người không có nghĩa là đã quên đánh thế nào!
Tôi thà rằng cô ấy nói khi đó không thích tôi, cũng không cần loại đáp án ô long này.
Tôi sẽ lấy chuyện quan trọng như ra đùa giỡn với? Cô ấy có lương tâm hay không a, thông báo chí tình chí nghĩa như vậy, cá nhân tôi kiên quyết cho rằng nó rất cảm động lòng người, đáng lưu danh sử sách, nếu tôi sinh ra trước mấy trăm năm, Romeo sẽ ở một bên hóng mát, cô ấy cư nhiên cho là trò đùa dai?
Nếu có một ngày, tôi không cẩn thận giết cô ấy, pháp luật nhất định sẽ phán tôi vô tội, như thế nào có cô gái ngu ngốc như vậy!
Ngày đó, tôi rống sắp hỏng cổ họng!! Cô gái chết tiệt ít bị người mắng này!
Lại lại sau đó? Cậu muốn biết kết quả sao?
Được, tôi sẽ đến đoạn kết mọi người chờ mong thật lâu –
Hoàng tử rất muốn giết công chúa , sau khi thừa nhận chính mình năm đó tuổi trẻ mắt bị mù, cũng bi thống cùng công chúa sống hạnh phúc vui vẻ.
…… Tuy rằng, hoàng tử thường hay rống công chúa rống đến rách cổ họng, bối mẫu Tứ Xuyên tì chất đầy một rương cũng không đủ nuốt, nhưng kết cục vẫn như cũ không thay đổi, nhiều lắm đổi thành: Hoàng tử nuốt rất nhiều rương bối mẫu Tứ Xuyên tì, lửa lớn đến rất muốn giết công chúa chết tiệt, vẫn thừa nhận chính mình năm đó tuổi trẻ mắt bị mù, bi thống nhận mệnh cùng công chúa sống hạnh phúc vui vẻ, Ending!
Tác giả :
Lâu Vũ Tình