Nhà Tuck Bất Tử
Chương 3
Buổi trưa cùng cái ngày trong tuần đầu tháng Tám ấy, Winnie Foster ngồi trên bãi cỏ lởm chởm ngay bên trong hàng rào chuyện trò với con cóc to sụ đang chồm hỗm cách dó vài mét bên kia đường. "Dù sao đi nữa thì tao cũng sẽ làm. Rồi mày sẽ thấy. Có lẽ là ngay sáng sớm mai trong lúc cả nhà vẫn còn ngủ."
Khó mà biết được con cóc đó có lắng nghe lời Winnie nói hay không nữa. Dĩ nhiên, Winnie đã cho nó một lý do chính đáng để phớt lờ cô bé. Cô đã đi đến bên hàng rào, điên tiết, tức muốn bốc khói, trong một ngày cũng nóng muốn bốc khói, và lập tức chú ý đến chú cóc ấy. Nó là vật thể sống duy nhất tồn tại trong tầm nhìn ngoài lũ muỗi mắt vo ve bay loạn xạ thành đám lửng lơ trong làn hơi nóng trên mặt đường. Winnie kiếm được mấy hòn sỏi dưới chân hàng rào và, vì không còn cách nào hơn để xả giận, cô lấy một viên ném vào con cóc. Cú ném trật lất, vì cô đã cố tình nhắm như vậy, nhưng dù gì cô cũng phải biến đó thành trò tiêu khiển: ném sao để hòn sỏi bay xuyên qua đám muỗi mắt đến chỗ con cóc. Tuy vậy, đàn muỗi đang rối rít nhặng xị nên chẳng buồn quan tâm đến sự phá bĩnh này, và vì hòn sỏi nào cũng trật đích cả nên cóc ta vẫn cứ tiếp tục nhăn nhở ngồi chồm hỗm đó, chẳng thèm giật mình hoảng sợ. Có lẽ nó đang quá bực bội. Hoặc cũng có thể nó đang ngủ. Dù thế nào thì nó cũng không thèm liếc Winnie lấy một cái cho tới tận khi cô ném sạch bách đống sỏi và ngồi xuống kể cho nó nghe mấy câu chuyện phiền muộn của mình.
"Nghe nè, cóc," cô vừa nói vừa thò tay qua song rào bứt cỏ dại mọc bên ngoài. "Tao nghĩ là tao chịu hết nổi rồi."
Ngay lúc đó cánh cửa sổ trước nhà bật mở và một giọng nhỏ nhẹ - của bà nội cô - vang lên, "Winnifred! Đừng có ngồi lên bãi cỏ dơ bẩn ấy. Con sẽ làm lấm hết ủng và vớ mất thôi."
Và một giọng nói khác, kiên quyết hơn - của mẹ cô - chêm vào, "Vào nhà ngay Winnie. Ngay lập tức. Trời nóng như vậy mà ở ngoài là cảm nắng bây giờ. Đồ ăn trưa của con xong rồi đây."
"Mày thấy chưa?" Winnie nói với chú cóc. "Tao tính kể cho mày nghe như vậy đó. Bà với mẹ lúc nào cũng thế. Nếu mà tao có anh chị em thì đỡ rồi, sẽ có thêm ai đó cho họ trông chừng. Nhưng mà, kiểu nó thế đấy, có mỗi mình tao thôi. Tao chán bị quản thúc mọi lúc mọi nơi rồi. Tao muốn được ở một mình để thay đổi." Cô tì trán vào song rào rồi im lặng giây lát trước khi nói bằng cái giọng suy tư. "Mày biết không, tao cũng không rõ là mình sẽ làm gì nữa, nhưng chắc phải làm một cái gì đó thú vị - cái gì đó của riêng tao thôi. Một cái gì đó làm nên sự khác biệt trên thế giới này. Để bắt đầu thì chắc là tao sẽ có tên mới, một cái tên sẽ không bị hư hao vì bị kêu quá nhiều. Rồi thậm chí có khi tao tính nuôi con gì đó nữa. Có thể là một con cóc già to sụ, như mày, con gì đấy tao có thể nuôi trong một cái lồng thật đẹp với quá trời cỏ, và..."
Đến lúc này cóc ta mới chịu động đậy và chớp chớp mắt. Nó gồng mình lên và phi cái thân hình nặng nề như trái banh nặn bằng bùn của mình văng ra xa cô bé thêm chút nữa.
"Mày đúng đó," Winnie nói. "Nếu làm vậy thì mày sẽ y hệt như tao bây giờ. Sao lại bắt mày cũng phải bị nhốt trong lồng chứ? Tao ước gì được như mày, tự do tự tại thích làm gì thì làm. Mày có biết là họ đâu khi nào để tao ra khỏi cái sân này một mình không? Tao sẽ chẳng bao giờ làm được cái gì trọng đại nếu cứ ở riết đây hoài. Tao nghĩ tốt nhất là tao bỏ trốn." Nói đến đây cô bé dừng lại và săm soi lo lắng nhìn con cóc xem nó tiếp nhận cái ý tưởng gây choáng váng này như thế nào, nhưng cóc ta chẳng hề tỏ ra quan tâm chút nào. "Mày nghĩ tao không dám chứ gì?" cô nói với vẻ cáo buộc. "Dù sao đi nữa tao cũng sẽ làm. Rồi mày xem. Có thể là ngay sáng mai trong lúc cả nhà còn đang ngủ."
"Winnie!" giọng kiên quyết lại vang lên bên cửa sổ.
"Nghe rồi! Con vào đây!" cô la lên, cáu kỉnh, rồi vội nói thêm. "Ý con là, con vào liền đây, thưa mẹ." Cô đứng dậy, phủi mấy mảnh cỏ ngứa bám đầy trên vớ.
Chú cóc, như thể nhận ra buổi trò chuyện giữa họ đã kết thúc, bèn động đậy, thu mình lại và vụng về lóc cóc nhảy vào rừng. Winnie nhìn nó. "Nhảy đi, cóc, " cô gọi với theo. "Rồi mày xem. Cứ chờ đến sáng mai nhé."
Khó mà biết được con cóc đó có lắng nghe lời Winnie nói hay không nữa. Dĩ nhiên, Winnie đã cho nó một lý do chính đáng để phớt lờ cô bé. Cô đã đi đến bên hàng rào, điên tiết, tức muốn bốc khói, trong một ngày cũng nóng muốn bốc khói, và lập tức chú ý đến chú cóc ấy. Nó là vật thể sống duy nhất tồn tại trong tầm nhìn ngoài lũ muỗi mắt vo ve bay loạn xạ thành đám lửng lơ trong làn hơi nóng trên mặt đường. Winnie kiếm được mấy hòn sỏi dưới chân hàng rào và, vì không còn cách nào hơn để xả giận, cô lấy một viên ném vào con cóc. Cú ném trật lất, vì cô đã cố tình nhắm như vậy, nhưng dù gì cô cũng phải biến đó thành trò tiêu khiển: ném sao để hòn sỏi bay xuyên qua đám muỗi mắt đến chỗ con cóc. Tuy vậy, đàn muỗi đang rối rít nhặng xị nên chẳng buồn quan tâm đến sự phá bĩnh này, và vì hòn sỏi nào cũng trật đích cả nên cóc ta vẫn cứ tiếp tục nhăn nhở ngồi chồm hỗm đó, chẳng thèm giật mình hoảng sợ. Có lẽ nó đang quá bực bội. Hoặc cũng có thể nó đang ngủ. Dù thế nào thì nó cũng không thèm liếc Winnie lấy một cái cho tới tận khi cô ném sạch bách đống sỏi và ngồi xuống kể cho nó nghe mấy câu chuyện phiền muộn của mình.
"Nghe nè, cóc," cô vừa nói vừa thò tay qua song rào bứt cỏ dại mọc bên ngoài. "Tao nghĩ là tao chịu hết nổi rồi."
Ngay lúc đó cánh cửa sổ trước nhà bật mở và một giọng nhỏ nhẹ - của bà nội cô - vang lên, "Winnifred! Đừng có ngồi lên bãi cỏ dơ bẩn ấy. Con sẽ làm lấm hết ủng và vớ mất thôi."
Và một giọng nói khác, kiên quyết hơn - của mẹ cô - chêm vào, "Vào nhà ngay Winnie. Ngay lập tức. Trời nóng như vậy mà ở ngoài là cảm nắng bây giờ. Đồ ăn trưa của con xong rồi đây."
"Mày thấy chưa?" Winnie nói với chú cóc. "Tao tính kể cho mày nghe như vậy đó. Bà với mẹ lúc nào cũng thế. Nếu mà tao có anh chị em thì đỡ rồi, sẽ có thêm ai đó cho họ trông chừng. Nhưng mà, kiểu nó thế đấy, có mỗi mình tao thôi. Tao chán bị quản thúc mọi lúc mọi nơi rồi. Tao muốn được ở một mình để thay đổi." Cô tì trán vào song rào rồi im lặng giây lát trước khi nói bằng cái giọng suy tư. "Mày biết không, tao cũng không rõ là mình sẽ làm gì nữa, nhưng chắc phải làm một cái gì đó thú vị - cái gì đó của riêng tao thôi. Một cái gì đó làm nên sự khác biệt trên thế giới này. Để bắt đầu thì chắc là tao sẽ có tên mới, một cái tên sẽ không bị hư hao vì bị kêu quá nhiều. Rồi thậm chí có khi tao tính nuôi con gì đó nữa. Có thể là một con cóc già to sụ, như mày, con gì đấy tao có thể nuôi trong một cái lồng thật đẹp với quá trời cỏ, và..."
Đến lúc này cóc ta mới chịu động đậy và chớp chớp mắt. Nó gồng mình lên và phi cái thân hình nặng nề như trái banh nặn bằng bùn của mình văng ra xa cô bé thêm chút nữa.
"Mày đúng đó," Winnie nói. "Nếu làm vậy thì mày sẽ y hệt như tao bây giờ. Sao lại bắt mày cũng phải bị nhốt trong lồng chứ? Tao ước gì được như mày, tự do tự tại thích làm gì thì làm. Mày có biết là họ đâu khi nào để tao ra khỏi cái sân này một mình không? Tao sẽ chẳng bao giờ làm được cái gì trọng đại nếu cứ ở riết đây hoài. Tao nghĩ tốt nhất là tao bỏ trốn." Nói đến đây cô bé dừng lại và săm soi lo lắng nhìn con cóc xem nó tiếp nhận cái ý tưởng gây choáng váng này như thế nào, nhưng cóc ta chẳng hề tỏ ra quan tâm chút nào. "Mày nghĩ tao không dám chứ gì?" cô nói với vẻ cáo buộc. "Dù sao đi nữa tao cũng sẽ làm. Rồi mày xem. Có thể là ngay sáng mai trong lúc cả nhà còn đang ngủ."
"Winnie!" giọng kiên quyết lại vang lên bên cửa sổ.
"Nghe rồi! Con vào đây!" cô la lên, cáu kỉnh, rồi vội nói thêm. "Ý con là, con vào liền đây, thưa mẹ." Cô đứng dậy, phủi mấy mảnh cỏ ngứa bám đầy trên vớ.
Chú cóc, như thể nhận ra buổi trò chuyện giữa họ đã kết thúc, bèn động đậy, thu mình lại và vụng về lóc cóc nhảy vào rừng. Winnie nhìn nó. "Nhảy đi, cóc, " cô gọi với theo. "Rồi mày xem. Cứ chờ đến sáng mai nhé."
Tác giả :
Natalie Babbit