Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Chương 52: Máy ghi hình P1
An Tuyết Thần bước đến bên cạnh lão Mã, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Bây giờ An Tuyết Thần rất tiều tụy. Lão Mã mở cửa xe cho An Tuyết Thần, sau đó chạy về vị trí tài xế, lái xe đi.
Khi ngồi xuống chỗ ngồi, cô nhắm mắt lại, dựa lên của kính, thoải mái ngủ.
Lãnh nhìn vào bên trong xe, thấy lông mày An Tuyết Thần nhíu lại. Lại bất chợt nghe thấy Khôi Ảnh nói.
"Tôi đi trước." Sau khi nói xong, cũng bước đi luôn.
Lý Viện nhìn theo bóng lưng của Khôi Ảnh, có chút thất vọng, quay lại nhìn Lãnh, nói.
"Vậy, tôi cũng đi trước."
Lãnh nhìn Lý Viện, mỉm cười nói.
"Ừ, hẹn gặp lại." Nói với Lý Viện xong, cũng bước đi luôn.
Sau khi thấy những người khác cũng đi hết, một chiếc Maybach 62 dừng lại bên cạnh Lãnh. Tài xế bước xuống xe, cúi đầu nhìn về phía Lãnh, nói.
"Thiếu gia"
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lãnh đạm. Trên môi nở nụ cười lạnh. Sau đó, bước vào trong xe, nghênh ngang mà đi.
Trên đường, An Tuyết Thần cũng nhắm mắt lại, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại. Mở mắt ra, cô thấy mình quay trở lại chỗ lúc sáng mình liều mạng muốn đi khỏi.
An Tuyết Thần cười, cười đến bi thương. Lão Mã bước xuống xe, mở cửa cho An Tuyết Thần, cô cầm túi xách ra khỏi xe, nhìn tòa nhà trước mắt. Nhìn quanh bốn phía, ngôi nhà cao lớn, đồ sộ lại giống như nhà tù khổng lồ.
Lão Mã nhìn thấy An Tuyết Thần đứng ngẩn người ra. Khẽ nhắc, nói.
"Tiểu thư, chúng ta phải đi vào bên trong rồi."
An Tuyết Thần bước từng bước về phía cánh cửa lộng lẫy, xa hoa kia. Vừa bước đến cửa, cánh cửa tự động mở ra. Nhà tù này, cũng thật xa hoa.
Cô không thể hình dung ra được, tại sao trong nhà tất cả đều mặc áo đen. Không biết tại sao, một người bình thường như cô, sao có thế đến nơi như thế này được chứ.
An Tuyết Thần không nhìn thấy Phàm Ngự trong phòng khách, có lẽ hắn đang ở trong thư phòng. Ở đây, thậm chí ngay cả nữ người làm cũng mặc đồ đen. Vẻ mặt không chút biểu cảm, có thể nữ người làm đó cũng biết võ công.
Nữ người làm đặt dép xuống trước mặt cô, cầm lấy túi xách. An Tuyết Thần rất tự nhiên, đi lên tầng lầu. Ngày hôm qua, chẳng phải căn phòng này là phòng của cô sao.
Lão Mã nhìn hình dáng gầy gò của An Tuyết Thần khi đi lên tầng lầu, khẽ lắc đầu, sau đó bỏ đi.
An Tuyết Thần mở cửa ra, đồ vật bên trong, tất cả đều thay đổi. An Tuyết Thần bước đến bên cạnh giường, kéo màn che cửa sổ ra. Nhìn về phía chân trời, mặt trời vẫn còn đỏ, đang chờ khuất bóng.
Cô đứng ở trên lầu ba. An Tuyết Thần liếc nhìn đồng hồ - lịch điện tử treo trên tường. Cô ở bên Phàm Ngự đã được hai tháng rồi. Vẫn còn mười tháng nữa. Làm thế nào trôi qua đây.
An Tuyết Thần nhắm mắt lại, cảm thấy gió hơi lạnh, bao giờ cô cũng tĩnh lặng như vậy. Như thế nào lại sắp có bão rồi.
Một đôi mắt ở phía đối diện luôn nhìn vào An Tuyết thần. Nhìn thấy khuôn mặt cô đầy đau thương, buồn bã. Một cô gái mới chỉ 17 tuổi, đã phải chấp nhận số phận của mình. Hắn cứ tiếp tục nhìn cô như thế.
Đến khi, trong không gian tĩnh mịch này, sau lưng An Tuyết Thần xuất hiện một hình dáng cao lớn, nhưng cô lại hoàn toàn không biết.
Đầu PhàmNgự đặt nhẹ lên trên đầu của An Tuyết thần. An Tuyết Thần run nhẹ. Mở to mắt, nhìn về phía trước.
Cảm giác được người trong ngực run rẩy, hắn ôm cô chặt hơn, ở bên tai cô, nhỏ giọng nói.
"Bảo bối, sáng nay, em đã làm tôi tức giận, bây giờ, có đúng hay không, em nên nghĩ cách làm tôi nguôi giận." Thanh âm của Phàm Ngự trầm thấp, bởi vì hắn đã xem máy ghi hình rồi. Chỉ là, hắn cố gắng nhẫn nại. Hắn rất biết ngụy trang, người khác không thể nhìn thấu, không biết hắn đang nghĩ gì.
Đôi tay nhỏ bé của An Tuyết Thần nắm lấy bàn tay của hắn, nhẹ nhàng gỡ bàn tay hắn đang ôm mình ra, xoay người, liếc nhìn nét mặt tà khí của Phàm Ngự.
An Tuyết Thần nhìn hắn chăm chú, Phàm Ngự cũng nhìn cô, muốn nhìn xem, cô sẽ làm gì.
"Phàm Ngự, anh muốn làm cái gì tiếp theo, tôi đều chấp nhận." Chợt nghe thấy lời nói của An Tuyết Thần, khiến cho Phàm Ngự cảm thấy khó tin.
Phàm Ngự vuốt ve khuôn mặt của An Tuyết Thần. Cười tà ác, nói.
"Tôi không muốn làm cái gì hết? Chỉ là muốn ở cùng một chỗ với bảo bối, xem cái này thôi." Nói xong, kéo An Tuyết Thần ngồi lên giường. Bật ti vi trên tường lên.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, thấy hắn nói vậy, hiểu lời hắn nói, cũng quay đầu nhìn về phía ti vi. Bên trong ti vi, là hình ảnh cô và bọn Lý Viện. Đầu óc cô nhất thời trống rỗng. Nhìn thấy hành động của mình ở trong đình nghỉ mát, đôi tay vì khẩn trương mà nắm chặt lại.
Khi ngồi xuống chỗ ngồi, cô nhắm mắt lại, dựa lên của kính, thoải mái ngủ.
Lãnh nhìn vào bên trong xe, thấy lông mày An Tuyết Thần nhíu lại. Lại bất chợt nghe thấy Khôi Ảnh nói.
"Tôi đi trước." Sau khi nói xong, cũng bước đi luôn.
Lý Viện nhìn theo bóng lưng của Khôi Ảnh, có chút thất vọng, quay lại nhìn Lãnh, nói.
"Vậy, tôi cũng đi trước."
Lãnh nhìn Lý Viện, mỉm cười nói.
"Ừ, hẹn gặp lại." Nói với Lý Viện xong, cũng bước đi luôn.
Sau khi thấy những người khác cũng đi hết, một chiếc Maybach 62 dừng lại bên cạnh Lãnh. Tài xế bước xuống xe, cúi đầu nhìn về phía Lãnh, nói.
"Thiếu gia"
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Lãnh đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lãnh đạm. Trên môi nở nụ cười lạnh. Sau đó, bước vào trong xe, nghênh ngang mà đi.
Trên đường, An Tuyết Thần cũng nhắm mắt lại, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại. Mở mắt ra, cô thấy mình quay trở lại chỗ lúc sáng mình liều mạng muốn đi khỏi.
An Tuyết Thần cười, cười đến bi thương. Lão Mã bước xuống xe, mở cửa cho An Tuyết Thần, cô cầm túi xách ra khỏi xe, nhìn tòa nhà trước mắt. Nhìn quanh bốn phía, ngôi nhà cao lớn, đồ sộ lại giống như nhà tù khổng lồ.
Lão Mã nhìn thấy An Tuyết Thần đứng ngẩn người ra. Khẽ nhắc, nói.
"Tiểu thư, chúng ta phải đi vào bên trong rồi."
An Tuyết Thần bước từng bước về phía cánh cửa lộng lẫy, xa hoa kia. Vừa bước đến cửa, cánh cửa tự động mở ra. Nhà tù này, cũng thật xa hoa.
Cô không thể hình dung ra được, tại sao trong nhà tất cả đều mặc áo đen. Không biết tại sao, một người bình thường như cô, sao có thế đến nơi như thế này được chứ.
An Tuyết Thần không nhìn thấy Phàm Ngự trong phòng khách, có lẽ hắn đang ở trong thư phòng. Ở đây, thậm chí ngay cả nữ người làm cũng mặc đồ đen. Vẻ mặt không chút biểu cảm, có thể nữ người làm đó cũng biết võ công.
Nữ người làm đặt dép xuống trước mặt cô, cầm lấy túi xách. An Tuyết Thần rất tự nhiên, đi lên tầng lầu. Ngày hôm qua, chẳng phải căn phòng này là phòng của cô sao.
Lão Mã nhìn hình dáng gầy gò của An Tuyết Thần khi đi lên tầng lầu, khẽ lắc đầu, sau đó bỏ đi.
An Tuyết Thần mở cửa ra, đồ vật bên trong, tất cả đều thay đổi. An Tuyết Thần bước đến bên cạnh giường, kéo màn che cửa sổ ra. Nhìn về phía chân trời, mặt trời vẫn còn đỏ, đang chờ khuất bóng.
Cô đứng ở trên lầu ba. An Tuyết Thần liếc nhìn đồng hồ - lịch điện tử treo trên tường. Cô ở bên Phàm Ngự đã được hai tháng rồi. Vẫn còn mười tháng nữa. Làm thế nào trôi qua đây.
An Tuyết Thần nhắm mắt lại, cảm thấy gió hơi lạnh, bao giờ cô cũng tĩnh lặng như vậy. Như thế nào lại sắp có bão rồi.
Một đôi mắt ở phía đối diện luôn nhìn vào An Tuyết thần. Nhìn thấy khuôn mặt cô đầy đau thương, buồn bã. Một cô gái mới chỉ 17 tuổi, đã phải chấp nhận số phận của mình. Hắn cứ tiếp tục nhìn cô như thế.
Đến khi, trong không gian tĩnh mịch này, sau lưng An Tuyết Thần xuất hiện một hình dáng cao lớn, nhưng cô lại hoàn toàn không biết.
Đầu PhàmNgự đặt nhẹ lên trên đầu của An Tuyết thần. An Tuyết Thần run nhẹ. Mở to mắt, nhìn về phía trước.
Cảm giác được người trong ngực run rẩy, hắn ôm cô chặt hơn, ở bên tai cô, nhỏ giọng nói.
"Bảo bối, sáng nay, em đã làm tôi tức giận, bây giờ, có đúng hay không, em nên nghĩ cách làm tôi nguôi giận." Thanh âm của Phàm Ngự trầm thấp, bởi vì hắn đã xem máy ghi hình rồi. Chỉ là, hắn cố gắng nhẫn nại. Hắn rất biết ngụy trang, người khác không thể nhìn thấu, không biết hắn đang nghĩ gì.
Đôi tay nhỏ bé của An Tuyết Thần nắm lấy bàn tay của hắn, nhẹ nhàng gỡ bàn tay hắn đang ôm mình ra, xoay người, liếc nhìn nét mặt tà khí của Phàm Ngự.
An Tuyết Thần nhìn hắn chăm chú, Phàm Ngự cũng nhìn cô, muốn nhìn xem, cô sẽ làm gì.
"Phàm Ngự, anh muốn làm cái gì tiếp theo, tôi đều chấp nhận." Chợt nghe thấy lời nói của An Tuyết Thần, khiến cho Phàm Ngự cảm thấy khó tin.
Phàm Ngự vuốt ve khuôn mặt của An Tuyết Thần. Cười tà ác, nói.
"Tôi không muốn làm cái gì hết? Chỉ là muốn ở cùng một chỗ với bảo bối, xem cái này thôi." Nói xong, kéo An Tuyết Thần ngồi lên giường. Bật ti vi trên tường lên.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, thấy hắn nói vậy, hiểu lời hắn nói, cũng quay đầu nhìn về phía ti vi. Bên trong ti vi, là hình ảnh cô và bọn Lý Viện. Đầu óc cô nhất thời trống rỗng. Nhìn thấy hành động của mình ở trong đình nghỉ mát, đôi tay vì khẩn trương mà nắm chặt lại.
Tác giả :
Ái Tình Hoa Viên