Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Chương 33: Khó chịu 2
Phàm Ngự tức giận nhìn người con gái không chịu khuất phục đang đứng trước mặt mình
Mĩ nhân được ôm trong ngực cảm thấy bị siết chặt, bất mãn rên rỉ
“Ngự, anh làm người ta đau nha". Mĩ nữ người Nga yêu kiều rên
Phàm Ngự chán ghét liếc nhìn người đàn bà mình đang ôm nhưng hắn vẫn tỏ ra rất thâm tình hôn lên môi cô ta ngay trước mắt An Tuyết Thần. Hành động này thật sự làm cho An Tuyết Thần cảm thấy thật khó coi, sắc mặt cô trở lên tái nhợt.
An Tuyết Thần nắm thật chặt hai tay, cố gắng nhìn sang chỗ khác, nhưng đôi mắt cô không chịu nghe lời vẫn nhìn không chớp mắt vào đôi nam nữ đang nhiệt tình hôn nhau cho đến khi bọn họ kết thúc.
Phàm Ngự cảm giác được người bên cạnh đang có sự thay đổi, miệng khẽ nhếch lên cười.
Trong khi đó toàn bộ đám đàn ông trong khu bể bơi đều lên tiếng hoan hô, vỗ tay, có người còn huýt sáo.
An Tuyết Thần nhất thời không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ bản thân mình lại chịu thua tên đàn ông ghê tởm như hắn? Ánh mắt liếc nhìn xung quanh liền nhìn thấy một ô cửa kính bên cạnh là một cây đàn piano màu trắng. Vừa liếc nhìn vừa cắn răng tức giận nhìn Phàm Ngự cùng ả mĩ nữ chuẩn bị kết hợp làm một kia. Cô nhanh chóng đi đến bên cạnh cây đàn, cô đàn lung tung vài cái. Dù bị tiếng đàn ầm ỹ nhưng ngược lại người đàn ông tỏ ra rất cao hứng trước những hành động của An Tuyết Thần, còn vị mỹ nhân kia kia căm tức nhìn An Tuyết Thần phá hư chuyện tốt của cô.
Mọi người đang ồn ào liền bị tiếng đàn lôn xộn của An Tuyết Thần làm giật mình, tất cả đều chăm chú nhìn cô.
“Ê, em gái. Em không phải là đang ghen tỵ đấy chứ? Chỉ là hành động của em cũng hơi buồn cười đó." Một người đàn ông vừa ôm nữ nhân tay vừa giơ ly rượu đỏ cười nhạo nói.
An Tuyết Thần nhìn hắn khẽ mỉm cười nói “không phải, trong bầu không khí như thế này, nếu như tôi đàn một bản nhạc chẳng phải là càng hấp dẫn hơn sao?"
Nói xong liền bước lên phía trước, đàn bản nhạc “bản nhạc mà tôi tự viết"
Cùng với tiếng nhạc là giọng hát từ từ ngân lên
Phong Tiêu Tiêu Hề xa cách hồng nhan tri kỷ
Chốn Hà Tây xưa một khúc tỳ bà biệt tích
Nhớ khi xưa cùng nhau uống canh hoa đáy
Chúng ta ai cũng sẽ không quên
Quên đã từng cùng nhau cất dấu bí mật
Sớm sớm chiều chiều mây mù dày đặc nhưng vẫn thật tươi đẹp
Tịch mịch trùng điệp nước mắt rơi
Hoa rơi bởi lẽ còn vấn vương
Người phải chăng vẫn nhớ
Ban đêm lạnh lẽo tất cả đều là bóng tối
Vì người làm một bài ca cùng người đi nghe mộng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Phong Tiêu Tiêu Hề xa cách hồng nhan tri kỷ
Chốn Hà Tây xưa một khúc tỳ bà biệt tích
Nhớ khi xưa cùng nhau uống canh hoa đáy
Chúng ta ai cũng sẽ không quên
Quên đã từng cùng nhau cất dấu bí mật
Sớm sớm chiều chiều mây mù dày đặc vẫn nhưng vẫn thật tươi đẹp
Tịch mịch trùng điệp nước mắt tràn đầy mê ly
Hoa rơi bởi lẽ còn vấn vương
Người phải chăng còn nhớ
Lạnh lẽo ban đêm tất cả đều bóng tối
Vì người làm một bài từ cùng ngươi đi nghe mộng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Vì ngươi làm một bài từ cùng người đi nghe mộng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Khi mọi người đang chìm vào trong bản nhạc, ánh mắt Phàm Ngự từ mê ly bỗng trừng mắt căm tức nhìn. Lạnh lùng cắt đứt An Tuyết Thần.
“Đủ rồi, không cần hát nữa."Phàm Ngự đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra, đi thẳng về phía An Tuyết Thần , lôi cô từ trên ghế xuống. Hung hăng đẩy cô xuống hồ bơi.
“Không ai được phép cứu cô ta. Nếu không đừng có trách tôi không nói trước." Phàm Ngự nhìn những người đang chơi đùa trong nước hét lớn.
Nhìn An Tuyết Thần đang vùng vẫy trong nước, mọi người đều không nỡ nhưng không ai dám cứu bởi lẽ họ càng biết Phàm Ngự là người độc ác như thế nào.
Mĩ nhân được ôm trong ngực cảm thấy bị siết chặt, bất mãn rên rỉ
“Ngự, anh làm người ta đau nha". Mĩ nữ người Nga yêu kiều rên
Phàm Ngự chán ghét liếc nhìn người đàn bà mình đang ôm nhưng hắn vẫn tỏ ra rất thâm tình hôn lên môi cô ta ngay trước mắt An Tuyết Thần. Hành động này thật sự làm cho An Tuyết Thần cảm thấy thật khó coi, sắc mặt cô trở lên tái nhợt.
An Tuyết Thần nắm thật chặt hai tay, cố gắng nhìn sang chỗ khác, nhưng đôi mắt cô không chịu nghe lời vẫn nhìn không chớp mắt vào đôi nam nữ đang nhiệt tình hôn nhau cho đến khi bọn họ kết thúc.
Phàm Ngự cảm giác được người bên cạnh đang có sự thay đổi, miệng khẽ nhếch lên cười.
Trong khi đó toàn bộ đám đàn ông trong khu bể bơi đều lên tiếng hoan hô, vỗ tay, có người còn huýt sáo.
An Tuyết Thần nhất thời không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ bản thân mình lại chịu thua tên đàn ông ghê tởm như hắn? Ánh mắt liếc nhìn xung quanh liền nhìn thấy một ô cửa kính bên cạnh là một cây đàn piano màu trắng. Vừa liếc nhìn vừa cắn răng tức giận nhìn Phàm Ngự cùng ả mĩ nữ chuẩn bị kết hợp làm một kia. Cô nhanh chóng đi đến bên cạnh cây đàn, cô đàn lung tung vài cái. Dù bị tiếng đàn ầm ỹ nhưng ngược lại người đàn ông tỏ ra rất cao hứng trước những hành động của An Tuyết Thần, còn vị mỹ nhân kia kia căm tức nhìn An Tuyết Thần phá hư chuyện tốt của cô.
Mọi người đang ồn ào liền bị tiếng đàn lôn xộn của An Tuyết Thần làm giật mình, tất cả đều chăm chú nhìn cô.
“Ê, em gái. Em không phải là đang ghen tỵ đấy chứ? Chỉ là hành động của em cũng hơi buồn cười đó." Một người đàn ông vừa ôm nữ nhân tay vừa giơ ly rượu đỏ cười nhạo nói.
An Tuyết Thần nhìn hắn khẽ mỉm cười nói “không phải, trong bầu không khí như thế này, nếu như tôi đàn một bản nhạc chẳng phải là càng hấp dẫn hơn sao?"
Nói xong liền bước lên phía trước, đàn bản nhạc “bản nhạc mà tôi tự viết"
Cùng với tiếng nhạc là giọng hát từ từ ngân lên
Phong Tiêu Tiêu Hề xa cách hồng nhan tri kỷ
Chốn Hà Tây xưa một khúc tỳ bà biệt tích
Nhớ khi xưa cùng nhau uống canh hoa đáy
Chúng ta ai cũng sẽ không quên
Quên đã từng cùng nhau cất dấu bí mật
Sớm sớm chiều chiều mây mù dày đặc nhưng vẫn thật tươi đẹp
Tịch mịch trùng điệp nước mắt rơi
Hoa rơi bởi lẽ còn vấn vương
Người phải chăng vẫn nhớ
Ban đêm lạnh lẽo tất cả đều là bóng tối
Vì người làm một bài ca cùng người đi nghe mộng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Phong Tiêu Tiêu Hề xa cách hồng nhan tri kỷ
Chốn Hà Tây xưa một khúc tỳ bà biệt tích
Nhớ khi xưa cùng nhau uống canh hoa đáy
Chúng ta ai cũng sẽ không quên
Quên đã từng cùng nhau cất dấu bí mật
Sớm sớm chiều chiều mây mù dày đặc vẫn nhưng vẫn thật tươi đẹp
Tịch mịch trùng điệp nước mắt tràn đầy mê ly
Hoa rơi bởi lẽ còn vấn vương
Người phải chăng còn nhớ
Lạnh lẽo ban đêm tất cả đều bóng tối
Vì người làm một bài từ cùng ngươi đi nghe mộng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Vì ngươi làm một bài từ cùng người đi nghe mộng bể thanh âm
Nhẹ nhàng ôm lấy người giữ chặt người trong tim
Gối trước kim ngọc lương duyên có thể đầy tay tặng còn ngủ mộng ngày cưới
Gặp nhau bay phất phơ mịt mờ tương tư lệ dễ tỉnh
Khi mọi người đang chìm vào trong bản nhạc, ánh mắt Phàm Ngự từ mê ly bỗng trừng mắt căm tức nhìn. Lạnh lùng cắt đứt An Tuyết Thần.
“Đủ rồi, không cần hát nữa."Phàm Ngự đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra, đi thẳng về phía An Tuyết Thần , lôi cô từ trên ghế xuống. Hung hăng đẩy cô xuống hồ bơi.
“Không ai được phép cứu cô ta. Nếu không đừng có trách tôi không nói trước." Phàm Ngự nhìn những người đang chơi đùa trong nước hét lớn.
Nhìn An Tuyết Thần đang vùng vẫy trong nước, mọi người đều không nỡ nhưng không ai dám cứu bởi lẽ họ càng biết Phàm Ngự là người độc ác như thế nào.
Tác giả :
Ái Tình Hoa Viên