Nhà Tù Nóng Bỏng: Tổng Giám Đốc Tha Cho Tôi Đi
Chương 100: Thiết kế, hãm hại và đánh trả
Phàm Ngự dùng ánh mắt nhìn An Tuyết Thần, phát hiện cô gái rất trấn định, rất tự nhiên. Chẳng lẽ cô thật sự cái gì cũng đều không để ý rồi sao? Nghĩ tới đây, anh cũng rất tức giận. Đem tốc độ xe tăng nhanh gấp mấy lần, cũng chạy đến 180 dặm. Đợi An Tuyết Thần hòa hoãn lại, xe đã dừng ở công ty. An Tuyết Thần giống như đang xem người điên nhìn Phàm Ngự, sau đó mở cửa x era tự đi vào công ty.
Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần rời đi, hung hăng đập vào tay lái "Shit"
Một ngày trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến buổi tối, Lệ Lệ cũng không biết đã chạy đi đâu, chỉ là nhìn cô ấy và Lạc Trạch chung sống cũng không tệ, mình có nên không tham gia hay không? Tính không muốn, hay là về nhà trước?
An Tuyết Thần đem xe dừng ở dưới lầu. Nhìn về phía trước, một chiếc xe rất quen thuộc đập vào mi mắt. Là Lãnh, anh đã trở lại. Trong lòng An Tuyết Thần hơi chút kích động. Cô bước nhanh giống như xe đi tới, phát hiện bên trong không có ai. Người đã đi đâu rồi hả?
"A, , , , , , " Một đôi bàn tay đem mắt của An Tuyết Thần che lại. Không cần suy nghĩ cũng biết là ai.
"Liệt, em biết rõ là anh."
Lãnh thả tay xuống, xoay An Tuyết Thần lại, hung hăng ôm cô vào trong ngực. An Tuyết Thần cũng ôm anh, dù sao hai người còn có quan hệ vị hôn phu và vị hôn thê, ôm một cái không có gì.
"Thần, anh rất nhớ em, mặc dù mới có mấy ngày, nhưng anh rất nhớ em, rốt cuộc ngửi thấy mùi hương của em." Lãnh giống như đứa bé yêu cầu phần thưởng.
"Liệt, anh buông em ra trước đã, mau lên không em tức giận." An Tuyết Thần nói khó khăn.
"Khụ khụ khụ"
Lãnh buông cô ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng của cô lên. Hướng về phía trước, dừng lại nụ hôn. An Tuyết Thần đẩy đẩy anh. "Được rồi, đi lên trước đi, để cho người ta nhìn thấy không tốt lắm." .
"Ừ, chúng ta đi lên, lại hôn hôn" Lãnh kéo An Tuyết Thần như trước đây, đi lên chỗ ở của cô. Hoàn toàn không để mắt đến ở nơi xa có một đôi mắt sắc bén đang nhìn theo. Phàm Ngự đi theo cô đi tới chỗ ở của cô, không nghĩ tới lại nhìn thấy chuyện tốt, tuy nhiên, nhìn thấy một màn đó khiến anh có ý nghĩ muốn giết người. Lãnh, xem ra anh phải thực hiện thủ đoạn. Phàm Ngự nhìn chằm chằm bóng lưng hai người ôm nhau rời đi, gương mặt ác độc, cương quyết bướng bỉnh, một đôi mắt như báo nguy hiểm khép hờ, sau đó nổ máy nghênh ngang rời đi, lúc chiếc xe rời đi, điên cuồng chạy băng băng trên đường giống như tâm trạng của chủ xe. Không cẩn thận cũng sẽ bị ép tới tan xương nát thịt.
Trên lầu, An Tuyết Thần cầm một ly nước đưa cho anh. Mấy ngày không gặp, hình như anh gầy hơn, đều vì chính mình. Một đôi tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh.
"Liệt, gần đây mệt lắm phải không? Anh cũng gầy đi rồi." An Tuyết Thần rất đau lòng nói.
Đôi mắt Lãnh dịu dàng nhìn chằm chằm cô. Xoa nhẹ lên tay nhỏ bé của cô. "Không có, không mệt. Nghe nói em và Phàm Ngự ký hợp đồng. Đây là thật sao?"
An Tuyết Thần nhìn anh, cô biết anh đang lo lắng. Ôm anh: "Ừ, đúng vậy, bởi vì quyền lực của anh ta, em không thể không làm như vậy. Chỉ là, Liệt, anh yên tâm, em không có gì với anh ta, nếu như anh không tin tưởng em, vậy chúng ta lập tức kết hôn, có được hay không." An Tuyết Thần nhìn Lãnh, trong lòng của cô cũng rất khổ sở, anh vì mình làm rất nhiều việc, mình gả cho một người đàn ông yêu mình không có gì là không tốt. Hơn nữa mình cũng không ghét.
Ánh mắt lạnh lẽo mềm mại hơn vài phần, vùi đầu vào cần cổ của cô, ngửi hương thơm đã lâu. "Thần, sao anh không tin tưởng em chứ? Anh chỉ sợ em bị thương, chỉ sợ em bị anh ta tổn thương, dù sao bên người anh ta còn có cô gái Lâm Mộng Tuyết, cô ta không phải hiền lành gì." An Tuyết Thần biết chuyện của Lãnh và Lâm Mộng Tuyết biết, hơn nữa trước đây là bạn bè, chỉ là sau đó, Lâm Mộng Tuyết đột nhiên thay đổi, quan hệ của hai người cũng rạn nứt.
An Tuyết Thần đẩy nhẹ anh ra, nhìn anh: "Liệt, cám ơn anh đã tin tưởng em, chúng ta cố gắng kết hôn nhanh một chút, em không còn chút quyến luyến nào với anh ta nữa rồi, đúng như anh nói, bên cạnh anh ta còn có Lâm Mộng Tuyết."
Lãnh Liệt, gương mặt đau lòng. Ôm cô gái. Hai người ngủ một đêm ở trên ghế sô pha——
Tuyến phân cách ——
Mặt Phàm Ngự đầy sương mù lái xe chạy như điên ở trên đường, không người nào dám cản, đèn đỏ cũng không dừng. Giống như một con báo nổi điên. An Tuyết Thần, em đã tuyệt tình như vậy, vậy cũng chớ trách tôi. Tôi nhất định sẽ để cho em cam tâm tình nguyện rời khỏi cậu ta.
——tuyến phân cách ——
Lâm Mộng Tuyết ở trong biệt thự, cô lén lút ở trong thư phòng. Lật tới lật lui. Rốt cuộc, động tác của cô cũng dừng lại. Sau đó nhìn túi hồ sơ, lấy ra, lật tới tờ cuối cùng, khóe miệng cười âm lãnh. An Tuyết Thần, cô cũng đừng trách tôi, năm năm trước cô thua, năm năm sau cô cũng thua. Đem túi hồ sơ đặt vào chỗ cũ, sau đó lại lặng lẽ rời khỏi thư phòng. Chờ ngày mai.
Sáng sớm hôm sau ——
An Tuyết Thần nhìn Lãnh ngủ say, cầm chăn đắp lên cho anh, lặng lẽ làm bữa ăn sáng sau đó rời đi. Bên trong phòng làm việc ——
"Tuyết Thần, Lãnh trở về chưa?" Giang Lệ Lệ đi tới bên cạnh An Tuyết Thần hỏi.
"Ừ, trở lại, tối hôm qua ở nhà tớ" An Tuyết Thần trả lời rất dứt khoát.
Mặt Giang Lệ Lệ cười xấu xa nhìn An Tuyết Thần: "Qua đêm ở nhà cậu, không thể nào. Vậy hai người có xảy ra chuyện gì không?"
An Tuyết Thần thưởng cho Giang Lệ Lệ một cái xem thường lớn: "Không có."
"Ờ" Bộ dạng Giang Lệ Lệ rất thất vọng.
Đột nhiên có một cái tin tức. "Đến phòng làm việc của tôi"
An Tuyết Thần nhìn tin tức này, sau đó đứng dậy: "Tớ đi đến phòng làm việc một chuyến, một lát sẽ trở lại"
An Tuyết Thần gõ cửa, không ai trả lời, sau đó liền đẩy cửa mà vào, phát hiện không có ai, trên bàn chỉ có tài liệu màu vàng. An Tuyết Thần cũng không chủ ý, kêu mấy tiếng.
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc, anh ở đâu"
Kêu mấy tiếng không ai trả lời, trong lòng An Tuyết Thần rất tức giận, đùa bỡn cô sao? Sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Lầu dưới ——
"Tuyết Nhi, tìm anh có chuyện gì" Phàm Ngự ngồi ở trong xe, nhìn Lâm Mộng Tuyết, không kiên nhẫn nói.
"Ngự, buổi sáng anh không ăn gì, em mang tới cho anh. Anh nói không để cho em tới tìm anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là gọi anh xuống" Bộ dáng Lâm Mộng Tuyết rất đáng thương.
Phàm Ngự cầm cái túi, liền mở cửa xe ra: "Được rồi, anh sẽ ăn, anh còn bận. Em về trước đi"
Lâm Mộng Tuyết nhìn bóng lưng Phàm Ngự rời đi, khóe miệng khẽ động vì gian kế như ý, An Tuyết Thần, tôi xem cô chết thế nào.
Buổi chiều, đột nhiên họp khẩn cấp, về phần cô và Lệ Lệ dĩ nhiên sẽ không tham gia. Nhưng Trương thư ký lại tới đây.
"An tiểu thư, tổng giám đốc bảo cô đi vào phòng họp."
"Có biết chuyện gì không?" Gương mặt An Tuyết Thần không hiểu.
"Không biết."
"A, đi thôi"
Hai người tới phòng làm việc, phát hiện ánh mắt một nhóm người cũng rơi vào trên người mình. Có hận ý và tức giận, cô làm sai gì sao? Gương mặt An Tuyết Thần không hiểu.
Cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Phàm Ngự. An Tuyết Thần tiến lên: "Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?"
Mặt Phàm Ngự như có điều suy nghĩ nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần chống lại ánh mắt khó hiểu của anh, sau đó nhìn màn ảnh lớn, đây không phải là mình sao? Làm sao vậy?
"Đây không phải là tôi sao? Thế nào. Vấn đề gì." Vẻ mặt An Tuyết Thần không hiểu, nói.
"Hừ, cô mau nói, có phải cô đem giá thầu thấp truyền ra ngoài hay không, khiến cho tên tiểu tử bên Lãnh thị thắng thầu." Một người có tên tuổi nói chuyện.
An Tuyết Thần vẫn có chút không hiểu, cuối cùng nhìn vẻ mặt âm trầm của Phàm Ngự: "Chuyện gì xảy ra?" Cô giống như nhìn thấu tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Phàm Ngự nửa hí cặp mắt, nhìn cô, sau đó nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, thì không thể không ngoại trừ cô có khả năng.
"Hồ sơ của công ty chúng ta bị Lãnh trộm đi. Hôm nay anh lấy hồ sơ ra, đặt ở trên bàn làm việc, nhưng máy theo dõi phía trên, chỉ có một mình em đi vào, em giải thích thế nào." Thanh âm Phàm Ngự trầm thấp.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, sau đó nhìn lướt qua đám người kia, thì ra là bọn họ hoài nghi mình tiết lộ giá thầu thấp nhất.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, không chút khẩn trương: "Không phải tôi" Cô không muốn giải thích, dù sao cô chưa làm qua.
Có người ngồi không yên. "Không phải cô? Đó là cái quỷ gì? Nghe nói cô là vợ chưa cưới của Lãnh tổng, phải hay không?"
"Đúng" An Tuyết Thần trả lời rất trấn tĩnh.
Một nhóm người lúc ấy kinh ngạc, bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Tổng giám đốc, nhất định là cô ta tiết lộ giá thầu thấp nhất." Một nhóm người chỉ định là An Tuyết Thần làm. An Tuyết Thần cũng không để ý tới bọn họ, chỉ nhìn Phàm Ngự.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần."Em đi vào phòng làm việc của anh làm cái gì?""Không phải anh gửi tin nhắn bảo tôi đi tới đó sao?" An Tuyết Thần nhìn anh đáp.
Lông mày Phàm Ngự nhíu chặt lại với nhau, chẳng lẽ cô muốn trốn tránh trách nhiệm nên dùng mình làm cớ sao?
"Anh không gửi"
An Tuyết Thần nghe Phàm Ngự trả lời như vậy, lông mày cũng chau lại vào nhau, anh không gửi, vậy thì có người muốn hãm hại cô. Rất rõ ràng không phải sao.
"Vậy chính là có người hãm hại, ta là nhận được lấy giọng điệu của ngươi tin tức mới đi ." An Tuyết Thần đưa điện thoại di động đặt ở trước mặt Phàm Ngự. Phàm Ngự mở tin nhắn ra, đúng là có.
Mọi người thấy An Tuyết Thần, "Hừ, nói không chừng là cô tự mình tự biên tự diễn, dùng mã số khác gửi cho mình, cứ lừa dối vượt qua kiểm tra như vậy sao, cô đừng mơ tưởng."
Phàm Ngự cũng là một bộ dáng vẻ như có điều suy nghĩ, An Tuyết Thần nhìn anh, trong lòng cực kỳ buồn cười, anh không tin cô. Đột nhiên cô cười ra tiếng, cười đến mức tất cả mọi người nhìn cô.
"Ha ha, ha ha, buồn cười quá."
Phàm Ngự chau mày nhìn An Tuyết Thần: "Em cười cái gì"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, gương mặt khinh bỉ. "Tôi cười anh, nếu tài liệu quan trọng như vậy, thì sao mà khéo thế, lúc tôi đi vào phòng làm việc của anh, anh không có ở đó, vậy anh ở đâu? Tại sao anh đem tài liệu quan trọng đó để lên bàn. Giải thích một chút."
Mọi người nghe từ trong miệng An Tuyết Thần nói ra, cũng có nhìn Phàm Ngự, An Tuyết Thần nói cũng hợp lý, An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự không nói lời nào, tiếp tục nói: "Tổng giám đốc, sẽ không phải là vừa vặn trong khoảng thời gian đó nhận được điện thoại hoặc là tin tức chứ. Hử?" Không thể phủ nhận An Tuyết Thần, đích xác là rất thông minh. Mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn An Tuyết Thần.
Đôi tay Phàm Ngự ôm ngực dựa vào ghế, Phàm Ngự không phải ngu ngốc, dĩ nhiên biết lời nói của cô có ý tứ. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự lại tiếp tục nói: "Tôi xác thực là có đi vào phòng làm việc, nhưng tôi nhận, nhưng nếu như tổng giám đốc cũng nhận tin tức mà rời đi, các vị không khó suy nghĩ một chút. Nếu là tôi, tôi sẽ quang minh chánh đại nhận. Nếu tôi thật sự muốn trộm tài liệu, vậy tôi có tự mình đi không, ít nhất có một việc, lấy thân phận của tổng giám đốc gọi người khác. Tiếp theo, tôi là tổng giám đốc các người phí hết tâm tư đào tới. Cho nên ,mũi nhọn không cần chỉ hướng vào tôi, không phải nhân vật mặc cho người ta khi dễ." An Tuyết Thần nói làm mọi người khiếp sợ. Bao gồm Phàm Ngự, chỉ là sắc mặt của Phàm Ngự rất khó coi. Cuối cùng mở miệng: "Em không trốn được liên quan, chờ đợi điều tra"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, sau đó kéo Phàm Ngự đang rời khỏi phòng họp: "Buổi trưa ai tới tìm anh?"
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần không muốn trả lời, An Tuyết Thần lại có điểm hiểu rõ rồi. Sau đó mặt khinh bỉ giễu cợt nói: "Muốn biết đáp án? Về nhà xem máy theo dõi liền biết. Không nên chờ đợi điều tra, tôi sẽ chờ tin luật sư của anh, còn nữa, tối độc phụ nhân tâm, tôi không ngại anh lần nữa xử oan tôi, tôi quen rồi, cũng không để ý" Dứt lời, liền rời khỏi Phàm thị, lái xe đi tìm Lãnh.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cô nói không phải không có đạo lý, nhưng mà anh cũng không thể loại bỏ khả năng, tối hôm qua là anh tận mắt nhìn thấy. Lãnh vừa trở về, giá thầu thấp nhất liền bị tiết lộ. Nhưng chuyện ngày hôm nay cũng quỷ dị, An Tuyết Thần là người như vậy sao?
Quả nhiên, Phàm Ngự ngồi ở bên trong thư phòng, nhìn bóng dáng lén lút trong video, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cô gái này vì hãm hại An Tuyết Thần, thế nhưng nhìn lén giá thầu của mình, có phải mình quá dung túng cô ấy rồi hay không, để cho mình tổn thất mười mấy tỷ. Ánh mắt thản nhiên thay đổi rét lạnh cực độ. Gương mặt tuấn tú thay đổi xanh đen, Lâm Mộng Tuyết, mình không thể giữ cô gái này ở bên người nữa rồi.
Lâm Mộng Tuyết còn ở trong phòng tươi cười rạo rực, quay lại nhìn thấy gương mặt Phàm Ngự, cũng biết chuyện thành công, nhưng cô không biết mình đang đào móc phần mộ. Cô thật đúng là ngu xuẩn, nhất là khi bị ghen tỵ làm đầu óc u mê.
Phàm Ngự đi tới gian phòng, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lâm Mộng Tuyết: "Chuyện gì vui vẻ như vậy"
Bị Phàm Ngự đột nhiên xuất hiện dọa sợ hết hồn, anh rất ít tới gian phòng này. Nếu đã đến đây rồi thì không để cho anh rời đi. "Ngự, sao anh qua đây."
Phàm Ngự nâng cằm của cô lên: "Thế nào? Không muốn anh tới"
Gương mặt Lâm Mộng Tuyết thẹn thùng: "Ngự, nói cái gì đó? Sao em có thể mất hứng, vui mừng còn không kịp" Nói xong, leo lên thân thể của anh, tận tình khoe khoang mình lẳng lơ.
Phàm Ngự cứ chịu đựng cô khiêu khích. Đột nhiên đem cô hung hăng té ở trên giường. Mặt âm trầm tràn đầy tức giận.
Lâm Mộng Tuyết đột nhiên bị văng ra ngoài, khuôn mặt không hiểu, nhìn Phàm Ngự : "Ngự, anh làm gì đấy, làm em đau "
Cho đến khi Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy gương mặt âm trầm của Phàm Ngự , mới thấy có cái gì không đúng. "Ngự, anh làm sao vậy, sao đột nhiên như vậy?"
Phàm Ngự mắt lạnh nhìn cô, trên người tản ra hơi thở nguy hiểm. "Cô đi qua thư phòng của tôi, đem tài liệu giá thầu của tôi cho Lãnh thị" Giọng điệu của Phàm Ngự không phẫn không giận, trên mặt lại bình tĩnh ngoài ý muốn, nhưng chôn dưới đáy mắt anh là tức giận. Anh hận nhất cô gái phản bội mình, mà cô gái đó lại lần nữa khiêu chiến cực hạn của mình.
Lâm Mộng Tuyết nhìn Phàm Ngự , mặt liền biến sắc, trong lòng khẩn trương không thôi: "Ngự, Ngự, anh, anh nói cái gì? Em, em nghe không hiểu?" Giờ phút này, Lâm Mộng Tuyết trừ giả bộ hồ đồ không biết ra thì không có biện pháp khác.
Phàm Ngự đứng dậy đến gần cô. Bóp chặt cổ cô. Ác độc nói: "Tôi ghét người phụ nữ tự cho là đúng, cũng không thích phụ nữ tự cho là thông minh, bây giờ cô thuộc hai loại này. Cô nên biết người phản bội tôi, tôi sẽ không bỏ qua, hiện tại thu thập những thứ gì đó của cô, cút ra ngoài." Phàm Ngự buông lỏng cổ cô gái ra, hung hăng đem cô gái đẩy văng ra ngoài. Xoay người rời đi.
Lâm Mộng Tuyết không cam lòng, tiến lên ôm lấy Phàm Ngự , gương mặt nước mắt. "Ngự, anh không thể đối xử với em như vậy, anh quên anh đã nói sẽ vĩnh viễn yêu em sao. Con tiện nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt, cô ta cũng chỉ là thế thân mà thôi. Anh thế nhưng vì cô ta mà đuổi em đi"
Phàm Ngự chợt đẩy cô ra: "Mộng Tuyết, chúng ta đã là quá khứ, năm năm qua, chẳng lẽ cô không phát hiện ra sao? Cho nên, tôi sẽ không cho cô bất kỳ hi vọng, thu thập một chút tôi sẽ phái người tiễn đưa cô rời đi." Nói xong Phàm Ngự cũng không quay đầu lại mà rời đi, lưu lại Lâm Mộng Tuyết kêu gào phía sau, anh thế nhưng gọi cô là Mộng Tuyết, không phải Tuyết Nhi.
Lâm Mộng Tuyết ngã trên mặt đất, hô to: "An Tuyết Thần, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô."
Phàm Ngự nghe thấy tiếng la của Lâm Mộng Tuyết, lắc đầu một cái, thời gian thật làm cho con người ta thay đổi, cô đã sớm không phải là cô gái mà mình thương yêu.
Vú Trương nhìn Phàm Ngự : "Thiếu gia, lão Mã đã đưa Lâm tiểu thư đi, sắp xếp ở khách sạn."
"Ừ" Phàm Ngự ngước đầu, gương mặt mệt mỏi.
Vú Trương nhìn Phàm Ngự , rất đau lòng: "Thiếu gia, Tuyết Thần thật sự là một cô gái tốt, cậu phải quý trọng" Nói xong, Vú Trương than thở rời đi, lưu lại một mình Phàm Ngự .
"An Tuyết Thần, anh nhất định sẽ lần nữa buộc em ở bên cạnh anh, mặc kệ bất kỳ giá nào, cho anh xem em và người đàn ông khác song túc song thê, vọng tưởng"
Ngày kế —— Phàm Ngự ở phòng họp tuyên bố tài liệu không phải An Tuyết Thần tiết lộ, nhưng cũng không nói là ai.
An Tuyết Thần cũng không quản cái gì là tổng giám đốc, cổ đông, đứng dậy rời đi. Cô không cần thiết phải ở lại. Phàm Ngự nhìn bóng lưng cô rời đi sau đó liền đuổi theo. An Tuyết Thần đi vào thang máy, lại bị một bàn tay mạnh mẽ có lực ngăn lại. Phàm Ngự nhìn cô, đi vào thang máy, đè xuống nút thứ nhất.
"Tổng giám đốc, có chuyện gì sao? Tôi muốn về phòng làm việc." Nói xong, liền nhấn nút thang máy mình muốn. Lại bị Phàm Ngự ngăn cản. "Chúng ta tán gẫu"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự , khóe miệng kéo ra độ cong, buồn cười: "Tổng giám đốc, chúng ta còn có thể nói chuyện gì sao?"
Giọng của An Tuyết Thần giễu cợt khiến Phàm Ngự rất không thoải mái, đời này anh - Phàm Ngự hô phong hoán vũ, chính là đối với cô gái này có đành chịu và làm trái lại.
Phàm Ngự không có tính nhẫn nại tốt, giọng nói trở nên cường bạo, ra lệnh : "Anh nói nói chuyện, em thì nói: xem ra cậu ta không còn như vậy, thương hương tiếc ngọc đối với cô gái mà nói căn bản không có tác dụng, hay là dùng ép buộc thì em mới có thể đàng hoàng."
An Tuyết Thần chau mày nhìn Phàm Ngự , đây mới là anh, không phải sao? Phàm Ngự cũng không quản ánh mắt của An Tuyết Thần, ôm cô. An Tuyết Thần phản kháng .
Phàm Ngự không kiên nhẫn mở miệng: "Không muốn làm cho anh ở chỗ này muốn em, thì em đàng hoàng một chút, nếu không đốt lửa rồi, em tự mà dập tắt"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự , một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm anh, chỉ là cô không động đậy, người đàn ông này có bao nhiêu nguy hiểm thì cô đã sớm biết. Cảm giác người trong ngực bất động, khóe miệng kéo ra đường cong, xem ra mạnh mẽ có tác dụng, anh muốn thay đổi kế hoạch.
Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần đi ra thang máy, nhét cô vào trong xe, lái xe nghênh ngang rời đi. An Tuyết Thần ngồi ở trong xe anh, nhìn đường nét thâm thúy của anh. Gò má đều đẹp trai như vậy, chỉ là bây giờ gò má đầy sương mù, lạnh nhạt. Đoán không ra đang suy nghĩ gì, rõ ràng tức giận, anh tức giận sao? Thật không nhìn thấu anh. Cô cứ nhìn anh như vậy, đây là năm năm sau, lần đầu tiên cái gì đều không nghĩ tới, đi chú ý đến anh .
Phàm Ngự biết cô một mực nhìn mình, chỉ là ừ ánh mắt gợn sóng, để cho anh hoảng hốt. An Tuyết Thần nhìn anh nhàn nhạt mở miệng: "Phàm Ngự , anh bỏ qua cho tôi đi, tôi tự biết mình ngu xuẩn, cho nên mời giơ cao đánh khẽ thả tôi đi, vì cái gì? Năm năm trước cũng đã kết thúc, hiện tại, rốt cuộc vì cái gì? Tôi cũng chỉ là cô gái thế thân, anh đang suy nghĩ cái gì? Tôi nhìn không không ra, cũng đoán không ra, cho nên tôi mệt quá rồi, không muốn sống trong thế giới của anh, thả tôi đi, để cho tôi có cuộc sống tự do."
Phàm Ngự nghe thấy lời nói của cô..., hơi mù trên mặt sâu hơn mấy phần. Gương mặt tuấn tú trở nên âm u tàn bạo, giống như muốn giết người, hơi thở thổi qua An Tuyết Thần, nhưng cô không sao.
"An Tuyết Thần, thả em, anh cho em biết, chết cũng không muốn, em chỉ có thể là của anh? Em là của anh, biết không? Hả?" Lời nói của Phàm Ngự có ham muốn giữ lấy thật sâu. Ánh mắt kiên định.
"Nhưng tại sao? Tại sao vậy chứ? Tại sao không phải tôi thì không được, anh cho tôi lý do, tôi không phải là sủng vật của anh nữa rồi." Trong lời nói của An Tuyết Thần tràn đầy bi ai. Hiện lên vô số bi ai.
Phàm Ngự nắm chặt tay lái chuyển hướng, tốc độ xe tăng lên rất nhiều. "Đáng chết, không có vì cái gì, chỉ cần là anh muốn, anh phải lấy được, bao gồm cả em."
An Tuyết Thần vẽ ra nụ cười giễu cợt. Tự giễu mở miệng: "Ha ha, Phàm Ngự, anh không chút thay đổi, đây mới là anh, muốn, sẽ không chừa thủ đoạn nào."
Phàm Ngự nghe châm chọc An Tuyết Thần, trong lòng không khỏi có lửa giận, đúng vậy, cô nói không sai, cho nên kế tiếp, cũng đừng trách mình, anh muốn dùng thủ đoạn thuộc về Phàm Ngự có được cô.
Dọc theo đường đi hai người yên lặng không nói. Thấy Phàm Ngự đem xe dừng trước khách sạn, tối nay vô luận như thế nào cũng phải lấy được em. Sẽ không bỏ mặc em và người đàn ông khác tình chàng ý thiếp.
An Tuyết Thần nhìn khách sạn trước mắt, trong lòng không khỏi sợ hãi, cô luống cuống, mở cửa liền muốn trốn, Phàm Ngự một phen kéo cô lại, mặt âm trầm, khóe miệng khẽ động nụ cười mị: "Thế nào? Sợ, sau này em phải thường xuyên như vậy, chỉ sợ thôi, sao được."
Nói xong liền khiêng An Tuyết Thần lên hướng vào bên trong khách sạn, dọc theo đường đi, An Tuyết Thần la to, lần đầu tiên, năm năm sau, lần đầu tiên, mình luống cuống, rối loạn trận tuyến. Trước sau như một, hình tượng Lãnh ưu nhã không hề tan biến.
"Phàm Ngự, tên cầm thú này, khốn kiếp, anh buông tôi ra, em làm gì tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh." An Tuyết Thần bị Phàm Ngự vác trên vai, hô to. Cũng không quản người đi đường quan sát.
Gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự đầy sương mù, ai cũng không dám tiến lên ngăn cản, tổng giám đốc của mình, kẻ ngu mới quản?
"Câm miệng. Giữ lại hơi sức hét cho anh nghe, anh không phải nghĩ ai cũng nghe thấy." Nói qua liền bước vào thang máy. Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, trong lòng An Tuyết Thần tuyệt vọng. Thê thảm.
Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần rời đi, hung hăng đập vào tay lái "Shit"
Một ngày trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến buổi tối, Lệ Lệ cũng không biết đã chạy đi đâu, chỉ là nhìn cô ấy và Lạc Trạch chung sống cũng không tệ, mình có nên không tham gia hay không? Tính không muốn, hay là về nhà trước?
An Tuyết Thần đem xe dừng ở dưới lầu. Nhìn về phía trước, một chiếc xe rất quen thuộc đập vào mi mắt. Là Lãnh, anh đã trở lại. Trong lòng An Tuyết Thần hơi chút kích động. Cô bước nhanh giống như xe đi tới, phát hiện bên trong không có ai. Người đã đi đâu rồi hả?
"A, , , , , , " Một đôi bàn tay đem mắt của An Tuyết Thần che lại. Không cần suy nghĩ cũng biết là ai.
"Liệt, em biết rõ là anh."
Lãnh thả tay xuống, xoay An Tuyết Thần lại, hung hăng ôm cô vào trong ngực. An Tuyết Thần cũng ôm anh, dù sao hai người còn có quan hệ vị hôn phu và vị hôn thê, ôm một cái không có gì.
"Thần, anh rất nhớ em, mặc dù mới có mấy ngày, nhưng anh rất nhớ em, rốt cuộc ngửi thấy mùi hương của em." Lãnh giống như đứa bé yêu cầu phần thưởng.
"Liệt, anh buông em ra trước đã, mau lên không em tức giận." An Tuyết Thần nói khó khăn.
"Khụ khụ khụ"
Lãnh buông cô ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng của cô lên. Hướng về phía trước, dừng lại nụ hôn. An Tuyết Thần đẩy đẩy anh. "Được rồi, đi lên trước đi, để cho người ta nhìn thấy không tốt lắm." .
"Ừ, chúng ta đi lên, lại hôn hôn" Lãnh kéo An Tuyết Thần như trước đây, đi lên chỗ ở của cô. Hoàn toàn không để mắt đến ở nơi xa có một đôi mắt sắc bén đang nhìn theo. Phàm Ngự đi theo cô đi tới chỗ ở của cô, không nghĩ tới lại nhìn thấy chuyện tốt, tuy nhiên, nhìn thấy một màn đó khiến anh có ý nghĩ muốn giết người. Lãnh, xem ra anh phải thực hiện thủ đoạn. Phàm Ngự nhìn chằm chằm bóng lưng hai người ôm nhau rời đi, gương mặt ác độc, cương quyết bướng bỉnh, một đôi mắt như báo nguy hiểm khép hờ, sau đó nổ máy nghênh ngang rời đi, lúc chiếc xe rời đi, điên cuồng chạy băng băng trên đường giống như tâm trạng của chủ xe. Không cẩn thận cũng sẽ bị ép tới tan xương nát thịt.
Trên lầu, An Tuyết Thần cầm một ly nước đưa cho anh. Mấy ngày không gặp, hình như anh gầy hơn, đều vì chính mình. Một đôi tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh.
"Liệt, gần đây mệt lắm phải không? Anh cũng gầy đi rồi." An Tuyết Thần rất đau lòng nói.
Đôi mắt Lãnh dịu dàng nhìn chằm chằm cô. Xoa nhẹ lên tay nhỏ bé của cô. "Không có, không mệt. Nghe nói em và Phàm Ngự ký hợp đồng. Đây là thật sao?"
An Tuyết Thần nhìn anh, cô biết anh đang lo lắng. Ôm anh: "Ừ, đúng vậy, bởi vì quyền lực của anh ta, em không thể không làm như vậy. Chỉ là, Liệt, anh yên tâm, em không có gì với anh ta, nếu như anh không tin tưởng em, vậy chúng ta lập tức kết hôn, có được hay không." An Tuyết Thần nhìn Lãnh, trong lòng của cô cũng rất khổ sở, anh vì mình làm rất nhiều việc, mình gả cho một người đàn ông yêu mình không có gì là không tốt. Hơn nữa mình cũng không ghét.
Ánh mắt lạnh lẽo mềm mại hơn vài phần, vùi đầu vào cần cổ của cô, ngửi hương thơm đã lâu. "Thần, sao anh không tin tưởng em chứ? Anh chỉ sợ em bị thương, chỉ sợ em bị anh ta tổn thương, dù sao bên người anh ta còn có cô gái Lâm Mộng Tuyết, cô ta không phải hiền lành gì." An Tuyết Thần biết chuyện của Lãnh và Lâm Mộng Tuyết biết, hơn nữa trước đây là bạn bè, chỉ là sau đó, Lâm Mộng Tuyết đột nhiên thay đổi, quan hệ của hai người cũng rạn nứt.
An Tuyết Thần đẩy nhẹ anh ra, nhìn anh: "Liệt, cám ơn anh đã tin tưởng em, chúng ta cố gắng kết hôn nhanh một chút, em không còn chút quyến luyến nào với anh ta nữa rồi, đúng như anh nói, bên cạnh anh ta còn có Lâm Mộng Tuyết."
Lãnh Liệt, gương mặt đau lòng. Ôm cô gái. Hai người ngủ một đêm ở trên ghế sô pha——
Tuyến phân cách ——
Mặt Phàm Ngự đầy sương mù lái xe chạy như điên ở trên đường, không người nào dám cản, đèn đỏ cũng không dừng. Giống như một con báo nổi điên. An Tuyết Thần, em đã tuyệt tình như vậy, vậy cũng chớ trách tôi. Tôi nhất định sẽ để cho em cam tâm tình nguyện rời khỏi cậu ta.
——tuyến phân cách ——
Lâm Mộng Tuyết ở trong biệt thự, cô lén lút ở trong thư phòng. Lật tới lật lui. Rốt cuộc, động tác của cô cũng dừng lại. Sau đó nhìn túi hồ sơ, lấy ra, lật tới tờ cuối cùng, khóe miệng cười âm lãnh. An Tuyết Thần, cô cũng đừng trách tôi, năm năm trước cô thua, năm năm sau cô cũng thua. Đem túi hồ sơ đặt vào chỗ cũ, sau đó lại lặng lẽ rời khỏi thư phòng. Chờ ngày mai.
Sáng sớm hôm sau ——
An Tuyết Thần nhìn Lãnh ngủ say, cầm chăn đắp lên cho anh, lặng lẽ làm bữa ăn sáng sau đó rời đi. Bên trong phòng làm việc ——
"Tuyết Thần, Lãnh trở về chưa?" Giang Lệ Lệ đi tới bên cạnh An Tuyết Thần hỏi.
"Ừ, trở lại, tối hôm qua ở nhà tớ" An Tuyết Thần trả lời rất dứt khoát.
Mặt Giang Lệ Lệ cười xấu xa nhìn An Tuyết Thần: "Qua đêm ở nhà cậu, không thể nào. Vậy hai người có xảy ra chuyện gì không?"
An Tuyết Thần thưởng cho Giang Lệ Lệ một cái xem thường lớn: "Không có."
"Ờ" Bộ dạng Giang Lệ Lệ rất thất vọng.
Đột nhiên có một cái tin tức. "Đến phòng làm việc của tôi"
An Tuyết Thần nhìn tin tức này, sau đó đứng dậy: "Tớ đi đến phòng làm việc một chuyến, một lát sẽ trở lại"
An Tuyết Thần gõ cửa, không ai trả lời, sau đó liền đẩy cửa mà vào, phát hiện không có ai, trên bàn chỉ có tài liệu màu vàng. An Tuyết Thần cũng không chủ ý, kêu mấy tiếng.
"Tổng giám đốc, tổng giám đốc, anh ở đâu"
Kêu mấy tiếng không ai trả lời, trong lòng An Tuyết Thần rất tức giận, đùa bỡn cô sao? Sau đó rời khỏi phòng làm việc.
Lầu dưới ——
"Tuyết Nhi, tìm anh có chuyện gì" Phàm Ngự ngồi ở trong xe, nhìn Lâm Mộng Tuyết, không kiên nhẫn nói.
"Ngự, buổi sáng anh không ăn gì, em mang tới cho anh. Anh nói không để cho em tới tìm anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là gọi anh xuống" Bộ dáng Lâm Mộng Tuyết rất đáng thương.
Phàm Ngự cầm cái túi, liền mở cửa xe ra: "Được rồi, anh sẽ ăn, anh còn bận. Em về trước đi"
Lâm Mộng Tuyết nhìn bóng lưng Phàm Ngự rời đi, khóe miệng khẽ động vì gian kế như ý, An Tuyết Thần, tôi xem cô chết thế nào.
Buổi chiều, đột nhiên họp khẩn cấp, về phần cô và Lệ Lệ dĩ nhiên sẽ không tham gia. Nhưng Trương thư ký lại tới đây.
"An tiểu thư, tổng giám đốc bảo cô đi vào phòng họp."
"Có biết chuyện gì không?" Gương mặt An Tuyết Thần không hiểu.
"Không biết."
"A, đi thôi"
Hai người tới phòng làm việc, phát hiện ánh mắt một nhóm người cũng rơi vào trên người mình. Có hận ý và tức giận, cô làm sai gì sao? Gương mặt An Tuyết Thần không hiểu.
Cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Phàm Ngự. An Tuyết Thần tiến lên: "Tổng giám đốc, ngài tìm tôi?"
Mặt Phàm Ngự như có điều suy nghĩ nhìn An Tuyết Thần, An Tuyết Thần chống lại ánh mắt khó hiểu của anh, sau đó nhìn màn ảnh lớn, đây không phải là mình sao? Làm sao vậy?
"Đây không phải là tôi sao? Thế nào. Vấn đề gì." Vẻ mặt An Tuyết Thần không hiểu, nói.
"Hừ, cô mau nói, có phải cô đem giá thầu thấp truyền ra ngoài hay không, khiến cho tên tiểu tử bên Lãnh thị thắng thầu." Một người có tên tuổi nói chuyện.
An Tuyết Thần vẫn có chút không hiểu, cuối cùng nhìn vẻ mặt âm trầm của Phàm Ngự: "Chuyện gì xảy ra?" Cô giống như nhìn thấu tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Phàm Ngự nửa hí cặp mắt, nhìn cô, sau đó nghĩ đến tình cảnh tối hôm qua, thì không thể không ngoại trừ cô có khả năng.
"Hồ sơ của công ty chúng ta bị Lãnh trộm đi. Hôm nay anh lấy hồ sơ ra, đặt ở trên bàn làm việc, nhưng máy theo dõi phía trên, chỉ có một mình em đi vào, em giải thích thế nào." Thanh âm Phàm Ngự trầm thấp.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, sau đó nhìn lướt qua đám người kia, thì ra là bọn họ hoài nghi mình tiết lộ giá thầu thấp nhất.
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, không chút khẩn trương: "Không phải tôi" Cô không muốn giải thích, dù sao cô chưa làm qua.
Có người ngồi không yên. "Không phải cô? Đó là cái quỷ gì? Nghe nói cô là vợ chưa cưới của Lãnh tổng, phải hay không?"
"Đúng" An Tuyết Thần trả lời rất trấn tĩnh.
Một nhóm người lúc ấy kinh ngạc, bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Tổng giám đốc, nhất định là cô ta tiết lộ giá thầu thấp nhất." Một nhóm người chỉ định là An Tuyết Thần làm. An Tuyết Thần cũng không để ý tới bọn họ, chỉ nhìn Phàm Ngự.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần."Em đi vào phòng làm việc của anh làm cái gì?""Không phải anh gửi tin nhắn bảo tôi đi tới đó sao?" An Tuyết Thần nhìn anh đáp.
Lông mày Phàm Ngự nhíu chặt lại với nhau, chẳng lẽ cô muốn trốn tránh trách nhiệm nên dùng mình làm cớ sao?
"Anh không gửi"
An Tuyết Thần nghe Phàm Ngự trả lời như vậy, lông mày cũng chau lại vào nhau, anh không gửi, vậy thì có người muốn hãm hại cô. Rất rõ ràng không phải sao.
"Vậy chính là có người hãm hại, ta là nhận được lấy giọng điệu của ngươi tin tức mới đi ." An Tuyết Thần đưa điện thoại di động đặt ở trước mặt Phàm Ngự. Phàm Ngự mở tin nhắn ra, đúng là có.
Mọi người thấy An Tuyết Thần, "Hừ, nói không chừng là cô tự mình tự biên tự diễn, dùng mã số khác gửi cho mình, cứ lừa dối vượt qua kiểm tra như vậy sao, cô đừng mơ tưởng."
Phàm Ngự cũng là một bộ dáng vẻ như có điều suy nghĩ, An Tuyết Thần nhìn anh, trong lòng cực kỳ buồn cười, anh không tin cô. Đột nhiên cô cười ra tiếng, cười đến mức tất cả mọi người nhìn cô.
"Ha ha, ha ha, buồn cười quá."
Phàm Ngự chau mày nhìn An Tuyết Thần: "Em cười cái gì"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, gương mặt khinh bỉ. "Tôi cười anh, nếu tài liệu quan trọng như vậy, thì sao mà khéo thế, lúc tôi đi vào phòng làm việc của anh, anh không có ở đó, vậy anh ở đâu? Tại sao anh đem tài liệu quan trọng đó để lên bàn. Giải thích một chút."
Mọi người nghe từ trong miệng An Tuyết Thần nói ra, cũng có nhìn Phàm Ngự, An Tuyết Thần nói cũng hợp lý, An Tuyết Thần thấy Phàm Ngự không nói lời nào, tiếp tục nói: "Tổng giám đốc, sẽ không phải là vừa vặn trong khoảng thời gian đó nhận được điện thoại hoặc là tin tức chứ. Hử?" Không thể phủ nhận An Tuyết Thần, đích xác là rất thông minh. Mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn An Tuyết Thần.
Đôi tay Phàm Ngự ôm ngực dựa vào ghế, Phàm Ngự không phải ngu ngốc, dĩ nhiên biết lời nói của cô có ý tứ. An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự lại tiếp tục nói: "Tôi xác thực là có đi vào phòng làm việc, nhưng tôi nhận, nhưng nếu như tổng giám đốc cũng nhận tin tức mà rời đi, các vị không khó suy nghĩ một chút. Nếu là tôi, tôi sẽ quang minh chánh đại nhận. Nếu tôi thật sự muốn trộm tài liệu, vậy tôi có tự mình đi không, ít nhất có một việc, lấy thân phận của tổng giám đốc gọi người khác. Tiếp theo, tôi là tổng giám đốc các người phí hết tâm tư đào tới. Cho nên ,mũi nhọn không cần chỉ hướng vào tôi, không phải nhân vật mặc cho người ta khi dễ." An Tuyết Thần nói làm mọi người khiếp sợ. Bao gồm Phàm Ngự, chỉ là sắc mặt của Phàm Ngự rất khó coi. Cuối cùng mở miệng: "Em không trốn được liên quan, chờ đợi điều tra"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, sau đó kéo Phàm Ngự đang rời khỏi phòng họp: "Buổi trưa ai tới tìm anh?"
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần không muốn trả lời, An Tuyết Thần lại có điểm hiểu rõ rồi. Sau đó mặt khinh bỉ giễu cợt nói: "Muốn biết đáp án? Về nhà xem máy theo dõi liền biết. Không nên chờ đợi điều tra, tôi sẽ chờ tin luật sư của anh, còn nữa, tối độc phụ nhân tâm, tôi không ngại anh lần nữa xử oan tôi, tôi quen rồi, cũng không để ý" Dứt lời, liền rời khỏi Phàm thị, lái xe đi tìm Lãnh.
Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần, cô nói không phải không có đạo lý, nhưng mà anh cũng không thể loại bỏ khả năng, tối hôm qua là anh tận mắt nhìn thấy. Lãnh vừa trở về, giá thầu thấp nhất liền bị tiết lộ. Nhưng chuyện ngày hôm nay cũng quỷ dị, An Tuyết Thần là người như vậy sao?
Quả nhiên, Phàm Ngự ngồi ở bên trong thư phòng, nhìn bóng dáng lén lút trong video, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, cô gái này vì hãm hại An Tuyết Thần, thế nhưng nhìn lén giá thầu của mình, có phải mình quá dung túng cô ấy rồi hay không, để cho mình tổn thất mười mấy tỷ. Ánh mắt thản nhiên thay đổi rét lạnh cực độ. Gương mặt tuấn tú thay đổi xanh đen, Lâm Mộng Tuyết, mình không thể giữ cô gái này ở bên người nữa rồi.
Lâm Mộng Tuyết còn ở trong phòng tươi cười rạo rực, quay lại nhìn thấy gương mặt Phàm Ngự, cũng biết chuyện thành công, nhưng cô không biết mình đang đào móc phần mộ. Cô thật đúng là ngu xuẩn, nhất là khi bị ghen tỵ làm đầu óc u mê.
Phàm Ngự đi tới gian phòng, nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lâm Mộng Tuyết: "Chuyện gì vui vẻ như vậy"
Bị Phàm Ngự đột nhiên xuất hiện dọa sợ hết hồn, anh rất ít tới gian phòng này. Nếu đã đến đây rồi thì không để cho anh rời đi. "Ngự, sao anh qua đây."
Phàm Ngự nâng cằm của cô lên: "Thế nào? Không muốn anh tới"
Gương mặt Lâm Mộng Tuyết thẹn thùng: "Ngự, nói cái gì đó? Sao em có thể mất hứng, vui mừng còn không kịp" Nói xong, leo lên thân thể của anh, tận tình khoe khoang mình lẳng lơ.
Phàm Ngự cứ chịu đựng cô khiêu khích. Đột nhiên đem cô hung hăng té ở trên giường. Mặt âm trầm tràn đầy tức giận.
Lâm Mộng Tuyết đột nhiên bị văng ra ngoài, khuôn mặt không hiểu, nhìn Phàm Ngự : "Ngự, anh làm gì đấy, làm em đau "
Cho đến khi Lâm Mộng Tuyết nhìn thấy gương mặt âm trầm của Phàm Ngự , mới thấy có cái gì không đúng. "Ngự, anh làm sao vậy, sao đột nhiên như vậy?"
Phàm Ngự mắt lạnh nhìn cô, trên người tản ra hơi thở nguy hiểm. "Cô đi qua thư phòng của tôi, đem tài liệu giá thầu của tôi cho Lãnh thị" Giọng điệu của Phàm Ngự không phẫn không giận, trên mặt lại bình tĩnh ngoài ý muốn, nhưng chôn dưới đáy mắt anh là tức giận. Anh hận nhất cô gái phản bội mình, mà cô gái đó lại lần nữa khiêu chiến cực hạn của mình.
Lâm Mộng Tuyết nhìn Phàm Ngự , mặt liền biến sắc, trong lòng khẩn trương không thôi: "Ngự, Ngự, anh, anh nói cái gì? Em, em nghe không hiểu?" Giờ phút này, Lâm Mộng Tuyết trừ giả bộ hồ đồ không biết ra thì không có biện pháp khác.
Phàm Ngự đứng dậy đến gần cô. Bóp chặt cổ cô. Ác độc nói: "Tôi ghét người phụ nữ tự cho là đúng, cũng không thích phụ nữ tự cho là thông minh, bây giờ cô thuộc hai loại này. Cô nên biết người phản bội tôi, tôi sẽ không bỏ qua, hiện tại thu thập những thứ gì đó của cô, cút ra ngoài." Phàm Ngự buông lỏng cổ cô gái ra, hung hăng đem cô gái đẩy văng ra ngoài. Xoay người rời đi.
Lâm Mộng Tuyết không cam lòng, tiến lên ôm lấy Phàm Ngự , gương mặt nước mắt. "Ngự, anh không thể đối xử với em như vậy, anh quên anh đã nói sẽ vĩnh viễn yêu em sao. Con tiện nhân kia rốt cuộc có cái gì tốt, cô ta cũng chỉ là thế thân mà thôi. Anh thế nhưng vì cô ta mà đuổi em đi"
Phàm Ngự chợt đẩy cô ra: "Mộng Tuyết, chúng ta đã là quá khứ, năm năm qua, chẳng lẽ cô không phát hiện ra sao? Cho nên, tôi sẽ không cho cô bất kỳ hi vọng, thu thập một chút tôi sẽ phái người tiễn đưa cô rời đi." Nói xong Phàm Ngự cũng không quay đầu lại mà rời đi, lưu lại Lâm Mộng Tuyết kêu gào phía sau, anh thế nhưng gọi cô là Mộng Tuyết, không phải Tuyết Nhi.
Lâm Mộng Tuyết ngã trên mặt đất, hô to: "An Tuyết Thần, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô."
Phàm Ngự nghe thấy tiếng la của Lâm Mộng Tuyết, lắc đầu một cái, thời gian thật làm cho con người ta thay đổi, cô đã sớm không phải là cô gái mà mình thương yêu.
Vú Trương nhìn Phàm Ngự : "Thiếu gia, lão Mã đã đưa Lâm tiểu thư đi, sắp xếp ở khách sạn."
"Ừ" Phàm Ngự ngước đầu, gương mặt mệt mỏi.
Vú Trương nhìn Phàm Ngự , rất đau lòng: "Thiếu gia, Tuyết Thần thật sự là một cô gái tốt, cậu phải quý trọng" Nói xong, Vú Trương than thở rời đi, lưu lại một mình Phàm Ngự .
"An Tuyết Thần, anh nhất định sẽ lần nữa buộc em ở bên cạnh anh, mặc kệ bất kỳ giá nào, cho anh xem em và người đàn ông khác song túc song thê, vọng tưởng"
Ngày kế —— Phàm Ngự ở phòng họp tuyên bố tài liệu không phải An Tuyết Thần tiết lộ, nhưng cũng không nói là ai.
An Tuyết Thần cũng không quản cái gì là tổng giám đốc, cổ đông, đứng dậy rời đi. Cô không cần thiết phải ở lại. Phàm Ngự nhìn bóng lưng cô rời đi sau đó liền đuổi theo. An Tuyết Thần đi vào thang máy, lại bị một bàn tay mạnh mẽ có lực ngăn lại. Phàm Ngự nhìn cô, đi vào thang máy, đè xuống nút thứ nhất.
"Tổng giám đốc, có chuyện gì sao? Tôi muốn về phòng làm việc." Nói xong, liền nhấn nút thang máy mình muốn. Lại bị Phàm Ngự ngăn cản. "Chúng ta tán gẫu"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự , khóe miệng kéo ra độ cong, buồn cười: "Tổng giám đốc, chúng ta còn có thể nói chuyện gì sao?"
Giọng của An Tuyết Thần giễu cợt khiến Phàm Ngự rất không thoải mái, đời này anh - Phàm Ngự hô phong hoán vũ, chính là đối với cô gái này có đành chịu và làm trái lại.
Phàm Ngự không có tính nhẫn nại tốt, giọng nói trở nên cường bạo, ra lệnh : "Anh nói nói chuyện, em thì nói: xem ra cậu ta không còn như vậy, thương hương tiếc ngọc đối với cô gái mà nói căn bản không có tác dụng, hay là dùng ép buộc thì em mới có thể đàng hoàng."
An Tuyết Thần chau mày nhìn Phàm Ngự , đây mới là anh, không phải sao? Phàm Ngự cũng không quản ánh mắt của An Tuyết Thần, ôm cô. An Tuyết Thần phản kháng .
Phàm Ngự không kiên nhẫn mở miệng: "Không muốn làm cho anh ở chỗ này muốn em, thì em đàng hoàng một chút, nếu không đốt lửa rồi, em tự mà dập tắt"
An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự , một đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm anh, chỉ là cô không động đậy, người đàn ông này có bao nhiêu nguy hiểm thì cô đã sớm biết. Cảm giác người trong ngực bất động, khóe miệng kéo ra đường cong, xem ra mạnh mẽ có tác dụng, anh muốn thay đổi kế hoạch.
Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần đi ra thang máy, nhét cô vào trong xe, lái xe nghênh ngang rời đi. An Tuyết Thần ngồi ở trong xe anh, nhìn đường nét thâm thúy của anh. Gò má đều đẹp trai như vậy, chỉ là bây giờ gò má đầy sương mù, lạnh nhạt. Đoán không ra đang suy nghĩ gì, rõ ràng tức giận, anh tức giận sao? Thật không nhìn thấu anh. Cô cứ nhìn anh như vậy, đây là năm năm sau, lần đầu tiên cái gì đều không nghĩ tới, đi chú ý đến anh .
Phàm Ngự biết cô một mực nhìn mình, chỉ là ừ ánh mắt gợn sóng, để cho anh hoảng hốt. An Tuyết Thần nhìn anh nhàn nhạt mở miệng: "Phàm Ngự , anh bỏ qua cho tôi đi, tôi tự biết mình ngu xuẩn, cho nên mời giơ cao đánh khẽ thả tôi đi, vì cái gì? Năm năm trước cũng đã kết thúc, hiện tại, rốt cuộc vì cái gì? Tôi cũng chỉ là cô gái thế thân, anh đang suy nghĩ cái gì? Tôi nhìn không không ra, cũng đoán không ra, cho nên tôi mệt quá rồi, không muốn sống trong thế giới của anh, thả tôi đi, để cho tôi có cuộc sống tự do."
Phàm Ngự nghe thấy lời nói của cô..., hơi mù trên mặt sâu hơn mấy phần. Gương mặt tuấn tú trở nên âm u tàn bạo, giống như muốn giết người, hơi thở thổi qua An Tuyết Thần, nhưng cô không sao.
"An Tuyết Thần, thả em, anh cho em biết, chết cũng không muốn, em chỉ có thể là của anh? Em là của anh, biết không? Hả?" Lời nói của Phàm Ngự có ham muốn giữ lấy thật sâu. Ánh mắt kiên định.
"Nhưng tại sao? Tại sao vậy chứ? Tại sao không phải tôi thì không được, anh cho tôi lý do, tôi không phải là sủng vật của anh nữa rồi." Trong lời nói của An Tuyết Thần tràn đầy bi ai. Hiện lên vô số bi ai.
Phàm Ngự nắm chặt tay lái chuyển hướng, tốc độ xe tăng lên rất nhiều. "Đáng chết, không có vì cái gì, chỉ cần là anh muốn, anh phải lấy được, bao gồm cả em."
An Tuyết Thần vẽ ra nụ cười giễu cợt. Tự giễu mở miệng: "Ha ha, Phàm Ngự, anh không chút thay đổi, đây mới là anh, muốn, sẽ không chừa thủ đoạn nào."
Phàm Ngự nghe châm chọc An Tuyết Thần, trong lòng không khỏi có lửa giận, đúng vậy, cô nói không sai, cho nên kế tiếp, cũng đừng trách mình, anh muốn dùng thủ đoạn thuộc về Phàm Ngự có được cô.
Dọc theo đường đi hai người yên lặng không nói. Thấy Phàm Ngự đem xe dừng trước khách sạn, tối nay vô luận như thế nào cũng phải lấy được em. Sẽ không bỏ mặc em và người đàn ông khác tình chàng ý thiếp.
An Tuyết Thần nhìn khách sạn trước mắt, trong lòng không khỏi sợ hãi, cô luống cuống, mở cửa liền muốn trốn, Phàm Ngự một phen kéo cô lại, mặt âm trầm, khóe miệng khẽ động nụ cười mị: "Thế nào? Sợ, sau này em phải thường xuyên như vậy, chỉ sợ thôi, sao được."
Nói xong liền khiêng An Tuyết Thần lên hướng vào bên trong khách sạn, dọc theo đường đi, An Tuyết Thần la to, lần đầu tiên, năm năm sau, lần đầu tiên, mình luống cuống, rối loạn trận tuyến. Trước sau như một, hình tượng Lãnh ưu nhã không hề tan biến.
"Phàm Ngự, tên cầm thú này, khốn kiếp, anh buông tôi ra, em làm gì tôi, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho anh." An Tuyết Thần bị Phàm Ngự vác trên vai, hô to. Cũng không quản người đi đường quan sát.
Gương mặt tuấn tú của Phàm Ngự đầy sương mù, ai cũng không dám tiến lên ngăn cản, tổng giám đốc của mình, kẻ ngu mới quản?
"Câm miệng. Giữ lại hơi sức hét cho anh nghe, anh không phải nghĩ ai cũng nghe thấy." Nói qua liền bước vào thang máy. Nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, trong lòng An Tuyết Thần tuyệt vọng. Thê thảm.
Tác giả :
Ái Tình Hoa Viên