Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 6: Dã man thân sĩ
Lưng, tựa lên vách tường men sứ lạnh lẽo không ngừng ma sát, hai tay vô lực xuôi theo thân thể nhẹ nhàng đong đưa lên xuống, hai chân đặt trên khuỷu tay người đàn ông không thể giãy dụa, giữa hai chân... Là một người đàn ông rắn chắc phóng thắt lưng nhanh như bay, không biết mệt mỏi luật động.
Như vậy to dài, như vậy cứng rắn, như vậy nóng rực, như vậy kéo dài, như vậy ── làm cho người ta khó có thể thừa nhận! Có phải hay không không có cô gái chịu được anh ta, Mâu Tư mới cố ý tuyển “Quản lý nhà trọ" như vậy? Hà Nhạc Nhạc không khỏi nghĩ bâng quơ.
“A..." càng cầu xin tha thứ chỉ càng đổi lấy đối đãi thô bạo về sau, cô quật cường nâng đầu, cắn môi dưới nhịn xuống rên rỉ.
Người đàn ông thấy thế, xùy cười một tiếng, một bàn tay đang nâng mông cô đột nhiên đưa lên giữa cổ cô.
“A ──" Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức thét chói tai. Anh, Anh ta ── “Anh, Anh biến thái! Buông! Buông!"
Nguyễn Lân cười khẽ, nhẹ nhàng co rúm một chút, vừa mới ngón tay đâm vào cúc hoa một chút, làm bộ muốn xâm nhập,cô bé phiá trước quả nhiên sợ tới mức cả người cứng ngắc, mật huyệt lại xoắn làm cho anh thích tới cực điểm.
“Hu hu... Đừng, nơi đó không thể... xin anh.."
Cô bé mảnh mai khóc lóc cầu xin bộ dáng quả thật lấy lòng hắn, Nguyễn Lân cúi đầu, hung hăng hôn cánh môi mềm mại của cô, trằn trọc cắn nuốt, đầu lưỡi khiêu mở hàm răng, tại nơi hương vị ngọt ngào trong miệng cô tàn sát bừa bãi.
Hà Nhạc Nhạc trừng lớn mắt không thể nhúc nhích, từ đêm qua đến giờ, anh ta không biết ở trong thân thể cô xuất nhập bao nhiêu lần, ở trên người cô để lại không biết bao nhiêu dấu vết, nhưng ── đây là lần đầu tiên anh hôn cô.
Cô nhịn không được đỏ bừng mặt, cố sức nghiêng đầu muốn né tránh, cũng khiến cho anh ta bất mãn. Anh một bên cắn môi cô, một tay lại đi vào chỗ kết hợp hai người, xoa lấy viên trân châu mẫn cảm nhất của cô, hung hăng vân vê.
“A ── "
Không thể phân biệt được đau đớn hay vô số khoái cảm, vô số luồng nhiệt dâng lên trong ngực, đầu óc cô ong lên, thân thể nhịn không được co rút.
Tuy rằng là anh cố ý, nhưng Nguyễn Lân cũng bị phản ứng kịch liệt của thân thể cô kẹp đến lợi hại, không thể dùng sức khống chế, một lần so với một lần càng thêm dùng sức đẩy vào hoa huyệt, va chạm hoa tâm mềm mại mẫn cảm kia.
“A... A a a a a ──" sóng triều khoái cảm ngoài ý muốn mãnh liệt thổi quét hoàn toàn thể xác và tinh thần Hà Nhạc Nhạc, thân thể mới nếm thử tình ái làm sao chịu được kích thích mãnh liệt như thế, sau một trận cao vút thét chói tai, thân mình cô mềm nhũn ngất đi.
“Bíp bíp bíp bíp... Bíp bíp bíp bíp..."
Buồn ngủ quá, cô thật sự rất mệt nhọc, không muốn đi học một chút naò? Nhưng nếu lão sư điểm danh thì thật phiền toái, cô không thể bị đánh rớt... Đánh rớt? Cô không phải đã tốt nghiệp rồi sao?
Hà Nhạc Nhạc mở mắt ra, ngây người ba giây mới phản ứng kịp ── nàng quả thực đã tốt nghiệp rồi, còn tìm được công việc “ bảo mẫu đa năng", vừa rồi cô không phải đang ngủ, mà là bị người ta“Làm" từ tươi sống đến chết ngất.
“Tỉnh?" Nguyễn Lân đến kệ tivi tắt chuông báo thức của di động, xoay người trở về bên giường. Anh thật cao hứng cô bé này bị di động của chính cô đánh thức,lúc trước khi cô bé này cao trào thét chói tai cùng với thân thể “bổng" kia, anh nghĩ đi nghĩ lại đến vài lần, anh đã rất nhiều năm không có ở trên thân một người phụ nữ nào được thích đến nở nụ cười.
Bảy năm trước, anh nếu như xuống tay mạnh một chút nữa thì thiếu chút nữa đánh chết một tên cặn bã, lão già đáng chết kia cư nhiên xung quân làm cho mình tới nơi khỉ ho cò gáy kia! May mà lúc ấy Vân di tới thăm mẹ, liền đề nghị cho anh về nước hun đúc bảo dưỡng tính nết. Cuối cùng anh đi theo Vân di bay nửa quả địa cầu, theo công ty truyền thông Mâu Tư làm “Diễn viên", nhưng mà ── một khi lộ ra tin tức anh “Tính tình không tốt", anh sẽ lập tức bị kéo trở về “Lưu đày"!
Chết tiệt! Vì để không bị kéo trở về, khi bị “ tiền bối" cố ý làm khó dễ, anh cố nhịn xúc động muốn đánh người- thoải mái cười; khi bị đám chó săn ác ý quấy rầy, anh nhịn xuống tức giận rộng lượng cười, thậm chí còn giả vờ “Hài hước" giải vây; đó còn chưa tính, ai có thể tưởng tượng anh trước giường gặp phải phụ nữ ra vẻ đáng ghê tởm, còn phải dịu dàng săn sóc, còn phải chậm rãi, còn phải thương hương tiếc ngọc, còn phải thiện tâm, tóm lại tất cả mọi hành vi đều phải phù hợp với vai trò một “thân sĩ hoàn mỹ "!
Hai năm trước anh ra sức diễn một nhân vật hai mặt lập tức cầm lấy danh hiệu ảnh đế ── vô nghĩa! Anh nếu diễn không tốt thì sớm đã bị kéo về rồi! Nếu không phải anh phát hiện ra bản thân thật sự rất thích công việc làm diễn viên này, anh đã sớm trốn chạy,.
Cũng may, Vân di nghĩ tới “Thông phòng nha đầu" này. Tại cái nhà trọ này, tại trước mặt người phụ nữ này, anh anh, mẹ nó không cần làm người đàn ông hoàn mỹ nữa! mẹ nó cũng cả cần anh cười thoải mái rộng lượng!
“Anh, Nguyễn tiên sinh..." Anh ta taị sao còn ở trong này? Anh ta còn không chơi đã sao? Cô đều đã muốn... Tinh cảnh cuối cùng trong phòng tắm một khắc kia nổi lên trong óc Nhạc Nhạc ── cô, cô đó là, cao trào sao? Trời ơi!
Không dám nhìn người đàn ông trong bóng đêm kia nữa, Hà Nhạc Nhạc ngượng ngùng hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Bị người ta thô bạo gian dâm đùa bỡn, cô cư nhiên còn có thể... Cao trào, người đàn ông này sẽ nghĩ cô như thế nào? Chỉ sợ là sẽ coi cô là trời sinh dâm oa đãng phụ đi! Trời ạ...
Như vậy to dài, như vậy cứng rắn, như vậy nóng rực, như vậy kéo dài, như vậy ── làm cho người ta khó có thể thừa nhận! Có phải hay không không có cô gái chịu được anh ta, Mâu Tư mới cố ý tuyển “Quản lý nhà trọ" như vậy? Hà Nhạc Nhạc không khỏi nghĩ bâng quơ.
“A..." càng cầu xin tha thứ chỉ càng đổi lấy đối đãi thô bạo về sau, cô quật cường nâng đầu, cắn môi dưới nhịn xuống rên rỉ.
Người đàn ông thấy thế, xùy cười một tiếng, một bàn tay đang nâng mông cô đột nhiên đưa lên giữa cổ cô.
“A ──" Hà Nhạc Nhạc sợ tới mức thét chói tai. Anh, Anh ta ── “Anh, Anh biến thái! Buông! Buông!"
Nguyễn Lân cười khẽ, nhẹ nhàng co rúm một chút, vừa mới ngón tay đâm vào cúc hoa một chút, làm bộ muốn xâm nhập,cô bé phiá trước quả nhiên sợ tới mức cả người cứng ngắc, mật huyệt lại xoắn làm cho anh thích tới cực điểm.
“Hu hu... Đừng, nơi đó không thể... xin anh.."
Cô bé mảnh mai khóc lóc cầu xin bộ dáng quả thật lấy lòng hắn, Nguyễn Lân cúi đầu, hung hăng hôn cánh môi mềm mại của cô, trằn trọc cắn nuốt, đầu lưỡi khiêu mở hàm răng, tại nơi hương vị ngọt ngào trong miệng cô tàn sát bừa bãi.
Hà Nhạc Nhạc trừng lớn mắt không thể nhúc nhích, từ đêm qua đến giờ, anh ta không biết ở trong thân thể cô xuất nhập bao nhiêu lần, ở trên người cô để lại không biết bao nhiêu dấu vết, nhưng ── đây là lần đầu tiên anh hôn cô.
Cô nhịn không được đỏ bừng mặt, cố sức nghiêng đầu muốn né tránh, cũng khiến cho anh ta bất mãn. Anh một bên cắn môi cô, một tay lại đi vào chỗ kết hợp hai người, xoa lấy viên trân châu mẫn cảm nhất của cô, hung hăng vân vê.
“A ── "
Không thể phân biệt được đau đớn hay vô số khoái cảm, vô số luồng nhiệt dâng lên trong ngực, đầu óc cô ong lên, thân thể nhịn không được co rút.
Tuy rằng là anh cố ý, nhưng Nguyễn Lân cũng bị phản ứng kịch liệt của thân thể cô kẹp đến lợi hại, không thể dùng sức khống chế, một lần so với một lần càng thêm dùng sức đẩy vào hoa huyệt, va chạm hoa tâm mềm mại mẫn cảm kia.
“A... A a a a a ──" sóng triều khoái cảm ngoài ý muốn mãnh liệt thổi quét hoàn toàn thể xác và tinh thần Hà Nhạc Nhạc, thân thể mới nếm thử tình ái làm sao chịu được kích thích mãnh liệt như thế, sau một trận cao vút thét chói tai, thân mình cô mềm nhũn ngất đi.
“Bíp bíp bíp bíp... Bíp bíp bíp bíp..."
Buồn ngủ quá, cô thật sự rất mệt nhọc, không muốn đi học một chút naò? Nhưng nếu lão sư điểm danh thì thật phiền toái, cô không thể bị đánh rớt... Đánh rớt? Cô không phải đã tốt nghiệp rồi sao?
Hà Nhạc Nhạc mở mắt ra, ngây người ba giây mới phản ứng kịp ── nàng quả thực đã tốt nghiệp rồi, còn tìm được công việc “ bảo mẫu đa năng", vừa rồi cô không phải đang ngủ, mà là bị người ta“Làm" từ tươi sống đến chết ngất.
“Tỉnh?" Nguyễn Lân đến kệ tivi tắt chuông báo thức của di động, xoay người trở về bên giường. Anh thật cao hứng cô bé này bị di động của chính cô đánh thức,lúc trước khi cô bé này cao trào thét chói tai cùng với thân thể “bổng" kia, anh nghĩ đi nghĩ lại đến vài lần, anh đã rất nhiều năm không có ở trên thân một người phụ nữ nào được thích đến nở nụ cười.
Bảy năm trước, anh nếu như xuống tay mạnh một chút nữa thì thiếu chút nữa đánh chết một tên cặn bã, lão già đáng chết kia cư nhiên xung quân làm cho mình tới nơi khỉ ho cò gáy kia! May mà lúc ấy Vân di tới thăm mẹ, liền đề nghị cho anh về nước hun đúc bảo dưỡng tính nết. Cuối cùng anh đi theo Vân di bay nửa quả địa cầu, theo công ty truyền thông Mâu Tư làm “Diễn viên", nhưng mà ── một khi lộ ra tin tức anh “Tính tình không tốt", anh sẽ lập tức bị kéo trở về “Lưu đày"!
Chết tiệt! Vì để không bị kéo trở về, khi bị “ tiền bối" cố ý làm khó dễ, anh cố nhịn xúc động muốn đánh người- thoải mái cười; khi bị đám chó săn ác ý quấy rầy, anh nhịn xuống tức giận rộng lượng cười, thậm chí còn giả vờ “Hài hước" giải vây; đó còn chưa tính, ai có thể tưởng tượng anh trước giường gặp phải phụ nữ ra vẻ đáng ghê tởm, còn phải dịu dàng săn sóc, còn phải chậm rãi, còn phải thương hương tiếc ngọc, còn phải thiện tâm, tóm lại tất cả mọi hành vi đều phải phù hợp với vai trò một “thân sĩ hoàn mỹ "!
Hai năm trước anh ra sức diễn một nhân vật hai mặt lập tức cầm lấy danh hiệu ảnh đế ── vô nghĩa! Anh nếu diễn không tốt thì sớm đã bị kéo về rồi! Nếu không phải anh phát hiện ra bản thân thật sự rất thích công việc làm diễn viên này, anh đã sớm trốn chạy,.
Cũng may, Vân di nghĩ tới “Thông phòng nha đầu" này. Tại cái nhà trọ này, tại trước mặt người phụ nữ này, anh anh, mẹ nó không cần làm người đàn ông hoàn mỹ nữa! mẹ nó cũng cả cần anh cười thoải mái rộng lượng!
“Anh, Nguyễn tiên sinh..." Anh ta taị sao còn ở trong này? Anh ta còn không chơi đã sao? Cô đều đã muốn... Tinh cảnh cuối cùng trong phòng tắm một khắc kia nổi lên trong óc Nhạc Nhạc ── cô, cô đó là, cao trào sao? Trời ơi!
Không dám nhìn người đàn ông trong bóng đêm kia nữa, Hà Nhạc Nhạc ngượng ngùng hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Bị người ta thô bạo gian dâm đùa bỡn, cô cư nhiên còn có thể... Cao trào, người đàn ông này sẽ nghĩ cô như thế nào? Chỉ sợ là sẽ coi cô là trời sinh dâm oa đãng phụ đi! Trời ạ...
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu