Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 41: Chỉ muốn an lòng
Mục Duy khinh miệt nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hà Nhạc Nhạc, cầm tay Tôn Hiểu Trang, lộ ra cười lạnh cực đoan đầy ác ý."Lúc trước cô ta thẹn quá hóa giận uy hiếp anh, anh đã không thèm để ý rồi, không ngờ cô ta còn muốn lợi dụng em để đả kích anh. May mà em đã nói cho anh biết cô ta hẹn em, nếu không, người đơn thuần thiện lương như em, nhất định sẽ bị cô ta lừa."
Tôn Hiểu Trang không dám tin nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc, không thể tưởng tượng nổi những lời Mục Duy nói.
Hà Nhạc Nhạc lưng thẳng tắp, hai tay véo mạnh lên đùi, đôi môi trắng bệt giật giật, như muốn nói cái gì đó.
“Cô còn muốn nói cái gì nữa? Cô dám phủ nhận việc cô bán đứng thân thể mình? Cô dám phủ nhận việc cô chủ động muốn lên giường của tôi?" Mục Duy châm chọc hỏi lại.
“... Tôi không phủ nhận." Hà Nhạc Nhạc nhìn thẳng Mục Duy, trả lời rành mạch.
“..." Nhìn người phụ nữ trước mắt bị anh bức đến tuyệt cảnh, Mục Duy lại phát hiện yết hầu của anh tựa hồ đang bị người ta bóp nghẹt, ánh mắt cũng không thể nào nháy nổi, chỉ có thể ngồi yên không nhúc nhích nhìn cô. Nhìn bộ dáng vốn nên xấu hổ và giận dữ phát cuồng lại kiêu ngạo ngay thẳng, nhìn bộ dáng vốn nên khóc rống, chửi bậy lại bình tĩnh, cứng cỏi... Cô không biết là mình đang uất ức sao? Cô rõ ràng chỉ muốn giúp Tôn Hiểu Trang thoát khỏi anh mà thôi, lại bị anh thật thật giả giả nửa nọ nửa kia chửi bới nhục nhã.
Dáng vẻ này của cô ấy... Đúng rồi, chính là dáng vẻ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ở văn phòng của Thân Đồ Mặc, lúc đó cô cũng có dáng vẻ như thế này. Rõ ràng là vừa bị đàn ông sử dụng xong, còn bị bắn vào bên trong đến nỗi phải uống thuốc tránh thai, nhưng cô vừa không giống những cô gái phong nguyệt ngả ngớn kia, cũng không giống cô gái bình thường hối tiếc bi thương, cô chỉ thản nhiên như thế này, yên lặng, bình tĩnh, đứng thẳng thừa nhận hết thảy.
Cô không oán sao? Không oán thế giới này tại sao lại không công bằng như thế? Không hận người khác bằng cái gì tùy ý đùa bỡn cô nhục nhã cô? Lòng tốt lại bị người ta chán ghét, bị người ta nhục mạ, sao cô có thể chịu đựng được? Rốt cuộc... thế giới bên trong ánh mắt kia của cô thực sự như thế nào? còn có... linh hồn cô chứa đựng cái gì?
Linh hồn? Mục Duy đột nhiên giật mình. Anh cư nhiên lại nghĩ đến từ ngữ văn vẻ đến mức ghê tởm kia! Thần sắc lạnh hơn, “Hà tiểu thư, lần này tôi có thể bỏ qua, nhưng tôi hy vọng cô sau này cách Hiểu Trang xa ra một chút, tôi không hy vọng cô làm dơ bẩn tầm mắt cô ấy."
“Mục Duy..." Tôn Hiểu Trang khẽ lay tay Mục Duy, “Quên đi, cô ấy cũng không có thật sự xúc phạm tới em."
“Hiểu Trang, thực xin lỗi, lúc trước anh thật sự không biết cô ta là loại phụ nữ này, nếu biết anh tuyệt đối không bao giờ nhờ cô ta hỗ trợ."
“Em biết ── "
“Mục tiên sinh." Hà Nhạc Nhạc từ ví tiền lấy ra tiền nước chanh đặt lên bàn, “Ngài đã nói xong chưa?"
Mục Duy nhìn tiền trên bàn, “Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền, huống chi... cô không biết là tiền của cô, không thích hợp xuất hiện trong mắt Hiểu Trang sao?"
Nghe hiểu lời trào phúng của Mục Duy, tay Hà Nhạc Nhạc run lên, cố gắng ổn định hô hấp nhìn Tôn Hiểu Trang, “Yên tâm, tôi vẫn chưa lĩnh..." Cố gắng cong lên khóe môi, " tiền lương ‘Bán mình’, đây là tiền tôi tích góp được từ lúc học đại học, từng tờ từng tờ một..."
“Nhạc..." Tôn Hiểu Trang không biết làm sao nhìn Hà Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười vui, lại nhìn vẻ mặt giá lạnh của Mục Duy, không biết tại sao, cô rất muốn khóc.
“Thật có lỗi, tôi quả thực không thích hợp xuất hiện trong thế giới của cô. Tôi đến, chỉ vì muốn nói cho cô..." Hà Nhạc Nhạc dừng một chút, lấu mảnh giấy A4 trong túi ra.
“Tuy rằng có rất nhiều tin tức đã bị cắt bỏ, nhưng cẩn thận tìm kiếm vẫn có thể tìm ra một ít. Người bình thường không biết tên anh ta, bình thường cũng chỉ biết anh ta là nhiếp ảnh gia hàng đầu của Mâu Tư, nhưng anh ta có một cái tên khác là Michell M. Ở nước ngoài, mới trong vòng 1 năm đã nổi danh, mà Michell M. Có một bí mật công khai... Anh ta luôn không ngừng đổi mới bạn gái đổi mới tình cảm lưu luyến để bồi dưỡng linh cảm, mỗi đoạn tình cảm tuyệt đối không vượt qua nổi một tháng."
“..." Mục Duy nheo mắt, như kên kên nhìn chằm chằm vào Hà Nhạc Nhạc.
“Mục, Mục Duy ── "
“Nói đúng ra đây là những chuyện trong quá khứ. Còn hiện tại, tương lai... cô hãy tự mình phán đoán." Lưu lại mảnh giấy kia, Hà Nhạc Nhạc đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Cô cũng không biết Mục Duy có thật sự yêu Tôn Hiểu Trang hay không, cũng không biết cho Tôn Hiểu Trang xem tin tức này là đúng hay sai. Cô chỉ biết là nếu cô không làm như thế, sau này Tôn Hiểu Trang bị vứt bỏ bị tổn thương, cô nhất định sẽ áy náy! Đương nhiên, nếu Mục Duy thật sự yêu Tôn Hiểu Trang, cô tin tưởng lấy năng lực cùng thủ đoạn của Mục Duy nhất định có thể vượt qua chướng ngại này...
Trở lại nhà trọ, vừa vặn đến lúc làm cơm trưa. Đem tiền lẻ nhét về ống heo, Hà Nhạc Nhạc ôm ống heo ngồi trên giường phát ngốc một hồi. Sau khi thanh tỉnh quay đầu nhìn lên giường... Nguyễn Lân đâu?
Lầu 3... Không có. Lầu 7... có.
“Đã trở lại?" Nguyễn Lân đang dùng dụng cụ tập cơ ngực, thấy Hà Nhạc Nhạc liền thuận miệng đánh tiếng tiếp đón.
“Ừ. Tôi đi làm cơm trưa, làm xong sẽ lên gọi ngài." Hà Nhạc Nhạc cúi đầu thi lễ, trở về thang máy.
“..." Ngài? Nguyễn Lân dừng lại động tác, bị thái độ lễ phép kì lạ của Hà Nhạc Nhạc làm cho có chút không thoải mái. Nhưng nghĩ lại, vẫn tiếp tục tập động tác thể hình đang làm dở.
Mặc dù có hơi đáng tiếc, dù sao khó có khi nào anh gặp được cô gái làm cho mình cảm thấy hứng thú, nhưng này cô gái này cũng chỉ dùng để chơi đùa, anh không nên quá để ý đến cô.
Nhìn thấy Nguyễn Lân ở đây, Hà Nhạc Nhạc cảm thấy hơi an tâm hơn một chút. Lẳng lặng nhìn số hiển thị trên thang máy chậm rãi đếm ngược, cô biết bản thân mình đang chờ đợi, chỉ không biết mình sẽ chờ được cái gì.
Bíp! Đến lầu 1, một thân ảnh cao lớn cường tráng đứng trước mặt Hà Nhạc Nhạc, chìa tay bấm xuống lầu 6.
Tôn Hiểu Trang không dám tin nhìn về phía Hà Nhạc Nhạc, không thể tưởng tượng nổi những lời Mục Duy nói.
Hà Nhạc Nhạc lưng thẳng tắp, hai tay véo mạnh lên đùi, đôi môi trắng bệt giật giật, như muốn nói cái gì đó.
“Cô còn muốn nói cái gì nữa? Cô dám phủ nhận việc cô bán đứng thân thể mình? Cô dám phủ nhận việc cô chủ động muốn lên giường của tôi?" Mục Duy châm chọc hỏi lại.
“... Tôi không phủ nhận." Hà Nhạc Nhạc nhìn thẳng Mục Duy, trả lời rành mạch.
“..." Nhìn người phụ nữ trước mắt bị anh bức đến tuyệt cảnh, Mục Duy lại phát hiện yết hầu của anh tựa hồ đang bị người ta bóp nghẹt, ánh mắt cũng không thể nào nháy nổi, chỉ có thể ngồi yên không nhúc nhích nhìn cô. Nhìn bộ dáng vốn nên xấu hổ và giận dữ phát cuồng lại kiêu ngạo ngay thẳng, nhìn bộ dáng vốn nên khóc rống, chửi bậy lại bình tĩnh, cứng cỏi... Cô không biết là mình đang uất ức sao? Cô rõ ràng chỉ muốn giúp Tôn Hiểu Trang thoát khỏi anh mà thôi, lại bị anh thật thật giả giả nửa nọ nửa kia chửi bới nhục nhã.
Dáng vẻ này của cô ấy... Đúng rồi, chính là dáng vẻ lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ở văn phòng của Thân Đồ Mặc, lúc đó cô cũng có dáng vẻ như thế này. Rõ ràng là vừa bị đàn ông sử dụng xong, còn bị bắn vào bên trong đến nỗi phải uống thuốc tránh thai, nhưng cô vừa không giống những cô gái phong nguyệt ngả ngớn kia, cũng không giống cô gái bình thường hối tiếc bi thương, cô chỉ thản nhiên như thế này, yên lặng, bình tĩnh, đứng thẳng thừa nhận hết thảy.
Cô không oán sao? Không oán thế giới này tại sao lại không công bằng như thế? Không hận người khác bằng cái gì tùy ý đùa bỡn cô nhục nhã cô? Lòng tốt lại bị người ta chán ghét, bị người ta nhục mạ, sao cô có thể chịu đựng được? Rốt cuộc... thế giới bên trong ánh mắt kia của cô thực sự như thế nào? còn có... linh hồn cô chứa đựng cái gì?
Linh hồn? Mục Duy đột nhiên giật mình. Anh cư nhiên lại nghĩ đến từ ngữ văn vẻ đến mức ghê tởm kia! Thần sắc lạnh hơn, “Hà tiểu thư, lần này tôi có thể bỏ qua, nhưng tôi hy vọng cô sau này cách Hiểu Trang xa ra một chút, tôi không hy vọng cô làm dơ bẩn tầm mắt cô ấy."
“Mục Duy..." Tôn Hiểu Trang khẽ lay tay Mục Duy, “Quên đi, cô ấy cũng không có thật sự xúc phạm tới em."
“Hiểu Trang, thực xin lỗi, lúc trước anh thật sự không biết cô ta là loại phụ nữ này, nếu biết anh tuyệt đối không bao giờ nhờ cô ta hỗ trợ."
“Em biết ── "
“Mục tiên sinh." Hà Nhạc Nhạc từ ví tiền lấy ra tiền nước chanh đặt lên bàn, “Ngài đã nói xong chưa?"
Mục Duy nhìn tiền trên bàn, “Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền, huống chi... cô không biết là tiền của cô, không thích hợp xuất hiện trong mắt Hiểu Trang sao?"
Nghe hiểu lời trào phúng của Mục Duy, tay Hà Nhạc Nhạc run lên, cố gắng ổn định hô hấp nhìn Tôn Hiểu Trang, “Yên tâm, tôi vẫn chưa lĩnh..." Cố gắng cong lên khóe môi, " tiền lương ‘Bán mình’, đây là tiền tôi tích góp được từ lúc học đại học, từng tờ từng tờ một..."
“Nhạc..." Tôn Hiểu Trang không biết làm sao nhìn Hà Nhạc Nhạc miễn cưỡng cười vui, lại nhìn vẻ mặt giá lạnh của Mục Duy, không biết tại sao, cô rất muốn khóc.
“Thật có lỗi, tôi quả thực không thích hợp xuất hiện trong thế giới của cô. Tôi đến, chỉ vì muốn nói cho cô..." Hà Nhạc Nhạc dừng một chút, lấu mảnh giấy A4 trong túi ra.
“Tuy rằng có rất nhiều tin tức đã bị cắt bỏ, nhưng cẩn thận tìm kiếm vẫn có thể tìm ra một ít. Người bình thường không biết tên anh ta, bình thường cũng chỉ biết anh ta là nhiếp ảnh gia hàng đầu của Mâu Tư, nhưng anh ta có một cái tên khác là Michell M. Ở nước ngoài, mới trong vòng 1 năm đã nổi danh, mà Michell M. Có một bí mật công khai... Anh ta luôn không ngừng đổi mới bạn gái đổi mới tình cảm lưu luyến để bồi dưỡng linh cảm, mỗi đoạn tình cảm tuyệt đối không vượt qua nổi một tháng."
“..." Mục Duy nheo mắt, như kên kên nhìn chằm chằm vào Hà Nhạc Nhạc.
“Mục, Mục Duy ── "
“Nói đúng ra đây là những chuyện trong quá khứ. Còn hiện tại, tương lai... cô hãy tự mình phán đoán." Lưu lại mảnh giấy kia, Hà Nhạc Nhạc đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
Cô cũng không biết Mục Duy có thật sự yêu Tôn Hiểu Trang hay không, cũng không biết cho Tôn Hiểu Trang xem tin tức này là đúng hay sai. Cô chỉ biết là nếu cô không làm như thế, sau này Tôn Hiểu Trang bị vứt bỏ bị tổn thương, cô nhất định sẽ áy náy! Đương nhiên, nếu Mục Duy thật sự yêu Tôn Hiểu Trang, cô tin tưởng lấy năng lực cùng thủ đoạn của Mục Duy nhất định có thể vượt qua chướng ngại này...
Trở lại nhà trọ, vừa vặn đến lúc làm cơm trưa. Đem tiền lẻ nhét về ống heo, Hà Nhạc Nhạc ôm ống heo ngồi trên giường phát ngốc một hồi. Sau khi thanh tỉnh quay đầu nhìn lên giường... Nguyễn Lân đâu?
Lầu 3... Không có. Lầu 7... có.
“Đã trở lại?" Nguyễn Lân đang dùng dụng cụ tập cơ ngực, thấy Hà Nhạc Nhạc liền thuận miệng đánh tiếng tiếp đón.
“Ừ. Tôi đi làm cơm trưa, làm xong sẽ lên gọi ngài." Hà Nhạc Nhạc cúi đầu thi lễ, trở về thang máy.
“..." Ngài? Nguyễn Lân dừng lại động tác, bị thái độ lễ phép kì lạ của Hà Nhạc Nhạc làm cho có chút không thoải mái. Nhưng nghĩ lại, vẫn tiếp tục tập động tác thể hình đang làm dở.
Mặc dù có hơi đáng tiếc, dù sao khó có khi nào anh gặp được cô gái làm cho mình cảm thấy hứng thú, nhưng này cô gái này cũng chỉ dùng để chơi đùa, anh không nên quá để ý đến cô.
Nhìn thấy Nguyễn Lân ở đây, Hà Nhạc Nhạc cảm thấy hơi an tâm hơn một chút. Lẳng lặng nhìn số hiển thị trên thang máy chậm rãi đếm ngược, cô biết bản thân mình đang chờ đợi, chỉ không biết mình sẽ chờ được cái gì.
Bíp! Đến lầu 1, một thân ảnh cao lớn cường tráng đứng trước mặt Hà Nhạc Nhạc, chìa tay bấm xuống lầu 6.
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu