Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 233: Muốn bao nhiêu
Nữ phiên dịch có chút khó xử nhìn Quý Tiết, nhưng vẫn phải mở miệng nói với Hà Nhạc Nhạc, “Cái đó, chỉ đạo nói ── "
“anh nói đúng…" Quý Tiết đột nhiên ngắt lời, dùng tiếng Nhật lưu loát nói với người chỉ đạo, “Quản lý thân thể nghiêm túc đúng là rèn luyện hàng ngày cơ bản nhất của công việc phối âm lồng tiếng. Nhưng cô ấy không thoải mái không phải vì cô ấy không chăm sóc cẩn thận, mà là vì tối hôm qua cô ấy thiếu chút nữa bị người xấu bắt cóc, cho dù như vậy, anh vẫn muốn dạy dỗ cô ấy sao?"
Chỉ đạo Nhật Bản chớp mắt hai cái, “Vậy, vậy cô ấy có thể xin phép…"
Quý Tiết cười cười, “Đúng vậy, nhưng cô ấy cũng có thể lựa chọn cố gắng hoàn thành công việc ── côấy hoàn toàn không tệ đúng không?"
“Khụ khụ..." Chỉ đạo Nhật Bản ho khan hai tiếng, còn thật sự nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, bối rối nóivới Hà Nhạc Nhạc một câu tiếng Trung, “không sao, cố lên!"
Bởi vì một câu này, Hà Nhạc Nhạc ngây ngô cười suốt đường về nhà.
Nhìn cô tươi cười, đôi mắt Quý Tiết phát ra ý cười nồng đậm, thật vất vả mới nhẫn nại đến khi về nhà, mới hôn sâu một cái lên môi cô.
“Quý Tiết..."
“Nếu như... Mặc kệ như thế nào em cũng không muốn thuộc về anh, như vậy, cứ để cho anh thuộc về em được không?"
“anh..."
“Nhạc Nhạc, anh muốn không nhiều lắm. Cũng là thích, em đã có thể chấp nhận Mục Duy, thêm anhnữa cũng không nhiều? anh so với hắn cũng yêu em không kém một phần nào cả, chỉ cần… em chấp nhận."
“không, không giống nhau! anh, hắn...Em..."
Nhìn vào trong mắt hắn không hề có tình dục, cô không nói được lời từ chối.
Đừng. Đừng nhìn cô như vậy…
Chiều tối, Mục Duy trở về, vừa vào phòng khách đã thấy dáng vẻ trầm ngâm của Quý Tiết trên sô pha, biết rằng chắc hắn lại đạp phải đinh nữa rồi.
“Cần hỗ trợ gì không?"
“..." Quý Tiết nâng mắt nhìn về phía Mục Duy, “Trả giá là gì?"
“Cái này…"
“Cái gì cũng được."
Mục Duy dương dương tự đắc mi, cười gật gật đầu, giống như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, nhìn Quý Tiết từ trên xuống dưới. Hoa hoa công tử trước nay nhân gian khó khăn… cuối cùng cũng có chút tính người rồi.
Trải qua đau khổ tận cùng, hiểu rõ hạnh phúc say lòng người, đời người nếu đã trải qua hai loại cảm giác này tuyệt đối sẽ không thể chịu được cuộc sống nhàm chán.
Mặc dù là thống khổ, cũng sẽ cố gắng bắt lấy không thả, chỉ cần còn có một chút tư vị hạnh phúc sẽkhông buông tha.
“Nhạc Nhạc..." Ôm lấy cô gái nhỏ sau khi hoan ái đang thở gấp liên tục, Mục Duy như ác ma mê hoặc hỏi. “Nếu như đời này anh đều muốn ôm em như vậy, em làm thế nào đây?"
“..." Cả đời? Cả đời là bao lâu? “Cho anh tất cả."
Nếu như anh nói muốn trái tim của em thì sao? Mục Duy không nói ra, bởi vì hắn biết rõ đáp án.
“Vậy Quý Tiết, Nguyễn Lân thì sao..."
“... Vì sao lại nhắc đến bọn họ."
“Bởi vì anh không muốn nhìn thấy em tra tấn bản thân mình."
“Em, em không có."
“không có? Đối mặt bọn họ, em không rung động chút nào sao? Chưa từng nghĩ tới việc chấp nhận bọn họ?" Hai tay có ý định trêu chọc tình dục ở trên người cô, hắn cúi đầu thì thầm giống như muốn thức tỉnh dục vọng chôn sâu trong nội tâm của cô.
“A..."
Dâm dịch lan tràn từ vách tường mẫn cảm trào ra, cảm giác trống rỗng cực độ ở giữa hai chân tràn khắp toàn thân, cô khó nhịn được, lần lượt chà xát hai chân thon dài cân xứng nhưng khát vọng ở giữa hai chân cũng không giảm bớt được chút nào.
“Duy..."
Tách hai chân cô ra, thắt lưng hắn sâu nặng mà vào, làm cho người ta sợ hãi một tấc lại một thước xâm nhập vào chỗ mất hỗn của cô, tiểu huyệt mềm mại bị chống đỡ tràn đầy đến cực hạn, cũng thỏa mãn vô cùng.
“A a..."
“Quý Tiết ở ngay cách vách, nghĩ xem nếu như hắn nghe thấy giọng của em bây giờ sẽ làm cái gì..."
“không, không, a..."
Chậm rãi rút ra, côn thịt thật lớn ma sát tiểu huyệt vừa điên cuồng vừa tê dại, mông nhỏ buộc chặt, cái miệng nhỏ nhắn hút hút, cô hoàn toàn đã bị khoái cảm của tình dục bắt làm tù binh.
Đâm vào thật sâu, nghiền nát cả hoa tâm, đôi môi khêu gợi nặng nề mút lấy nụ hoa trước ngực của cô, tạo thành làn sóng sung sướng liên tục dâng trào trong thân thể cô.
“A a a! Đừng, đừng cắn, nhẹ, nhẹ chút a..."
Bên hông nhẹ nhàng chậm chạp rút cắm, Mục Duy phun ra nhũ hoa đỏ bừng, lấy hai ngón tay nhẹnhàng xoa nắn.
“Ừ... A..."
“Thoải mái sao?"
“... ừ."
“Vậy làm cho hắn nghe một chút, em sung sướng bao nhiêu." Mục Duy đột nhiên ôm lấy hai chân cô đặt lên khuỷu tay, phân thân lại đứng thẳng đâm thật sâu thật mạnh.
Tiền diễn đầy đủ làm cho mật huyệt ướt át, cũng làm cho rút cắm mạnh mẽ của hắn tạo thêm sung sướng cho cô.
“A a a..." Đôi mắt trào ra chút nước mắt cao trào, hai tay đặt lên hai chân của bản thân, phối hợp với động tác rút cắm của hắn.
Côn thịt cực lớn đi theo yêu dịch trào ra bốn phía cứng rắn đánh thẳng vào hoa huyệt phía trước, đem cô lên cao trào, không chịu được áp lực mà thét chói tai rên rỉ.
“Nhạc Nhạc, muốn được yêu không?" Liên tục chà đạp hoa huyệt ướt đẫm của cô, đôi tay véo lấy da thịt mềm mại co dãn trên mông cô, Mục Duy vừa hưởng thụ cảm giác thỏa mãn sung sướng, vừa hỏi.
“A ừ... A a... Duy..."
“Muốn không?" không ngừng biến hóa góc độ đâm vào lỗ nhỏ dâm đãng của cô, nhìn cô kịch liệt vặn vẹo vòng eo, hắn không ngừng hỏi tới.
“Muốn, muốn..."
“Muốn cái gì?"
“yêu... Muốn được yêu..."
“Muốn bao nhiêu?"
“Hu hu..."
“nói lời trong lòng ra, ở trước mặt anh, em không cần che giấu gì cả…"
“A a... Chậm, chậm một chút, a a..."
“nói ra, anh sẽ giải thoát cho em, anh sẽ khiến cho em sung sướng đến điên mất."
“Em, em…" không, không cần! cô không được thừa nhận!
Hô khóc để đè ép dục vọng tà ác nơi đáy lòng, Hà Nhạc Nhạc biết bản thân sắp bị hắn bức đến cực hạn rồi.
“Nhạc Nhạc, đừng sợ. Mỗi người đều là ác ma, không ai là thiên sứ cả. Nếu như ngày mai chính là ngày cuối cùng em còn sống, em vẫn kiên trì muốn từ chối bọn họ như cũ sao?"
“Đừng, đừng ép em..."
“Nghĩ lại dáng vẻ Quý Tiết ở phòng bên cạnh tự an ủi, nghĩ lại khoảng thời gian bọn họ không có em đãtrải qua bao nhiêu thống khổ… nghĩ lại…. em thật sự không muốn chấp nhận bọn họ sao?"
“Em ── a a a a..." Cuối cùng đáp án bị bao phủ trong tiếng thét chói tai cao trào của cô, nhưng lại khắc sâu trong đầu cô.
“anh nói đúng…" Quý Tiết đột nhiên ngắt lời, dùng tiếng Nhật lưu loát nói với người chỉ đạo, “Quản lý thân thể nghiêm túc đúng là rèn luyện hàng ngày cơ bản nhất của công việc phối âm lồng tiếng. Nhưng cô ấy không thoải mái không phải vì cô ấy không chăm sóc cẩn thận, mà là vì tối hôm qua cô ấy thiếu chút nữa bị người xấu bắt cóc, cho dù như vậy, anh vẫn muốn dạy dỗ cô ấy sao?"
Chỉ đạo Nhật Bản chớp mắt hai cái, “Vậy, vậy cô ấy có thể xin phép…"
Quý Tiết cười cười, “Đúng vậy, nhưng cô ấy cũng có thể lựa chọn cố gắng hoàn thành công việc ── côấy hoàn toàn không tệ đúng không?"
“Khụ khụ..." Chỉ đạo Nhật Bản ho khan hai tiếng, còn thật sự nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt, bối rối nóivới Hà Nhạc Nhạc một câu tiếng Trung, “không sao, cố lên!"
Bởi vì một câu này, Hà Nhạc Nhạc ngây ngô cười suốt đường về nhà.
Nhìn cô tươi cười, đôi mắt Quý Tiết phát ra ý cười nồng đậm, thật vất vả mới nhẫn nại đến khi về nhà, mới hôn sâu một cái lên môi cô.
“Quý Tiết..."
“Nếu như... Mặc kệ như thế nào em cũng không muốn thuộc về anh, như vậy, cứ để cho anh thuộc về em được không?"
“anh..."
“Nhạc Nhạc, anh muốn không nhiều lắm. Cũng là thích, em đã có thể chấp nhận Mục Duy, thêm anhnữa cũng không nhiều? anh so với hắn cũng yêu em không kém một phần nào cả, chỉ cần… em chấp nhận."
“không, không giống nhau! anh, hắn...Em..."
Nhìn vào trong mắt hắn không hề có tình dục, cô không nói được lời từ chối.
Đừng. Đừng nhìn cô như vậy…
Chiều tối, Mục Duy trở về, vừa vào phòng khách đã thấy dáng vẻ trầm ngâm của Quý Tiết trên sô pha, biết rằng chắc hắn lại đạp phải đinh nữa rồi.
“Cần hỗ trợ gì không?"
“..." Quý Tiết nâng mắt nhìn về phía Mục Duy, “Trả giá là gì?"
“Cái này…"
“Cái gì cũng được."
Mục Duy dương dương tự đắc mi, cười gật gật đầu, giống như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, nhìn Quý Tiết từ trên xuống dưới. Hoa hoa công tử trước nay nhân gian khó khăn… cuối cùng cũng có chút tính người rồi.
Trải qua đau khổ tận cùng, hiểu rõ hạnh phúc say lòng người, đời người nếu đã trải qua hai loại cảm giác này tuyệt đối sẽ không thể chịu được cuộc sống nhàm chán.
Mặc dù là thống khổ, cũng sẽ cố gắng bắt lấy không thả, chỉ cần còn có một chút tư vị hạnh phúc sẽkhông buông tha.
“Nhạc Nhạc..." Ôm lấy cô gái nhỏ sau khi hoan ái đang thở gấp liên tục, Mục Duy như ác ma mê hoặc hỏi. “Nếu như đời này anh đều muốn ôm em như vậy, em làm thế nào đây?"
“..." Cả đời? Cả đời là bao lâu? “Cho anh tất cả."
Nếu như anh nói muốn trái tim của em thì sao? Mục Duy không nói ra, bởi vì hắn biết rõ đáp án.
“Vậy Quý Tiết, Nguyễn Lân thì sao..."
“... Vì sao lại nhắc đến bọn họ."
“Bởi vì anh không muốn nhìn thấy em tra tấn bản thân mình."
“Em, em không có."
“không có? Đối mặt bọn họ, em không rung động chút nào sao? Chưa từng nghĩ tới việc chấp nhận bọn họ?" Hai tay có ý định trêu chọc tình dục ở trên người cô, hắn cúi đầu thì thầm giống như muốn thức tỉnh dục vọng chôn sâu trong nội tâm của cô.
“A..."
Dâm dịch lan tràn từ vách tường mẫn cảm trào ra, cảm giác trống rỗng cực độ ở giữa hai chân tràn khắp toàn thân, cô khó nhịn được, lần lượt chà xát hai chân thon dài cân xứng nhưng khát vọng ở giữa hai chân cũng không giảm bớt được chút nào.
“Duy..."
Tách hai chân cô ra, thắt lưng hắn sâu nặng mà vào, làm cho người ta sợ hãi một tấc lại một thước xâm nhập vào chỗ mất hỗn của cô, tiểu huyệt mềm mại bị chống đỡ tràn đầy đến cực hạn, cũng thỏa mãn vô cùng.
“A a..."
“Quý Tiết ở ngay cách vách, nghĩ xem nếu như hắn nghe thấy giọng của em bây giờ sẽ làm cái gì..."
“không, không, a..."
Chậm rãi rút ra, côn thịt thật lớn ma sát tiểu huyệt vừa điên cuồng vừa tê dại, mông nhỏ buộc chặt, cái miệng nhỏ nhắn hút hút, cô hoàn toàn đã bị khoái cảm của tình dục bắt làm tù binh.
Đâm vào thật sâu, nghiền nát cả hoa tâm, đôi môi khêu gợi nặng nề mút lấy nụ hoa trước ngực của cô, tạo thành làn sóng sung sướng liên tục dâng trào trong thân thể cô.
“A a a! Đừng, đừng cắn, nhẹ, nhẹ chút a..."
Bên hông nhẹ nhàng chậm chạp rút cắm, Mục Duy phun ra nhũ hoa đỏ bừng, lấy hai ngón tay nhẹnhàng xoa nắn.
“Ừ... A..."
“Thoải mái sao?"
“... ừ."
“Vậy làm cho hắn nghe một chút, em sung sướng bao nhiêu." Mục Duy đột nhiên ôm lấy hai chân cô đặt lên khuỷu tay, phân thân lại đứng thẳng đâm thật sâu thật mạnh.
Tiền diễn đầy đủ làm cho mật huyệt ướt át, cũng làm cho rút cắm mạnh mẽ của hắn tạo thêm sung sướng cho cô.
“A a a..." Đôi mắt trào ra chút nước mắt cao trào, hai tay đặt lên hai chân của bản thân, phối hợp với động tác rút cắm của hắn.
Côn thịt cực lớn đi theo yêu dịch trào ra bốn phía cứng rắn đánh thẳng vào hoa huyệt phía trước, đem cô lên cao trào, không chịu được áp lực mà thét chói tai rên rỉ.
“Nhạc Nhạc, muốn được yêu không?" Liên tục chà đạp hoa huyệt ướt đẫm của cô, đôi tay véo lấy da thịt mềm mại co dãn trên mông cô, Mục Duy vừa hưởng thụ cảm giác thỏa mãn sung sướng, vừa hỏi.
“A ừ... A a... Duy..."
“Muốn không?" không ngừng biến hóa góc độ đâm vào lỗ nhỏ dâm đãng của cô, nhìn cô kịch liệt vặn vẹo vòng eo, hắn không ngừng hỏi tới.
“Muốn, muốn..."
“Muốn cái gì?"
“yêu... Muốn được yêu..."
“Muốn bao nhiêu?"
“Hu hu..."
“nói lời trong lòng ra, ở trước mặt anh, em không cần che giấu gì cả…"
“A a... Chậm, chậm một chút, a a..."
“nói ra, anh sẽ giải thoát cho em, anh sẽ khiến cho em sung sướng đến điên mất."
“Em, em…" không, không cần! cô không được thừa nhận!
Hô khóc để đè ép dục vọng tà ác nơi đáy lòng, Hà Nhạc Nhạc biết bản thân sắp bị hắn bức đến cực hạn rồi.
“Nhạc Nhạc, đừng sợ. Mỗi người đều là ác ma, không ai là thiên sứ cả. Nếu như ngày mai chính là ngày cuối cùng em còn sống, em vẫn kiên trì muốn từ chối bọn họ như cũ sao?"
“Đừng, đừng ép em..."
“Nghĩ lại dáng vẻ Quý Tiết ở phòng bên cạnh tự an ủi, nghĩ lại khoảng thời gian bọn họ không có em đãtrải qua bao nhiêu thống khổ… nghĩ lại…. em thật sự không muốn chấp nhận bọn họ sao?"
“Em ── a a a a..." Cuối cùng đáp án bị bao phủ trong tiếng thét chói tai cao trào của cô, nhưng lại khắc sâu trong đầu cô.
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu