Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 216: Trả giá của cái tát
2701, Lầu 27 phòng số 1 đến 10 chính là phòng VIP, bình thường rất ít khách, thông thường đều dùng để đãi khách ở các tập đoàn, Tổng giám đốc kêu cô đi phòng 2701…
Mí mắt lại bắt đầu nhảy không ngừng, Hà Nhạc Nhạc đơn giản nhắm mắt lại ── không có bao nhiêu chuyện đáng giá làm cho cô thực sự sợ hãi! Ngâm ở trong lời đồn đãi ác độc nhiều năm như thế, khôngcó sự thật gì mà cô không thể đối mặt!
Tiếng cửa thang máy vang lên, Hà Nhạc Nhạc mở mắt ra bước vào, hàng lang trang trí rất tao nhã.
Bấm chuông cửa, chuyển qua bộ đàm ngay cửa.
“Xin chào, tôi là Hà Nhạc Nhạc, tổng giám đốc phân tôi đến ── a!" cô mới vừa nói một nửa, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người ở bên trong chìa tay kéo cô vào phòng, đặt ở trên cửa.
Hai mắt Hà Nhạc Nhạc trợn lên, hoảng sợ nhìn nam nhân đang ở trần nửa thân trên vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm cô.
Tóc đen ướt đẫm, ngũ quan tuấn mỹ sắc bén, chỉ một cái liếc mắt cũng đầy khí chất làm cho người ta kính sợ ──
Thân, Thân Đồ Mặc!
“anh!" Hà Nhạc Nhạc không nói hai lời liền muốn tránh khỏi kiềm chế của hắn, “anh, xin anh thả ra ── "
Trong khi giãy dụa, khăn tắm duy nhất trên người Thân Đồ bị cô cọ lung tung, lộ ra côn thịt hùng vĩ.
Hà Nhạc Nhạc sửng sốt một chút, càng thêm dùng sức giãy dụa, nhưng vẫn không làm hắn động đậy một chút nào, “Xin anh buông ra, Thân Đồ tiên sinh! Tôi, tôi đã không còn là quản lý của nhà trọ nữa!"
“... Vậy thì như thế nào?" Thân Đồ Mặc cúi đầu nhìn bộ ngực tròn trịa no đủ của cô, bàn tay ngả ngớn đùa giỡn, cách một lớp quần áo, dùng sức vuốt ve.
“Bốp!"
một cái tát, làm chính bản thân Hà Nhạc Nhạc ngơ ngác.
cô, cô đánh hắn?
“Tôi, tôi…"
Thân Đồ Mặc chậm rãi xoay khuôn mặt tuấn tú vừa bị đánh lệch sang một bên về, con ngươi đen luôn giấu sau lớp mắt kính một khi nhìn thẳng người khác với vẻ mặt lãnh huyết tàn khốc đó trong nháy mắt có thể làm máu người ta đóng băng.
“A ── không, không cần…"
Giãy dụa không được, kháng cự không xong, khóc cầu cũng không tác dụng.
Trả giá cho một cái tát, là trăm ngàn lần trừng phạt xâm chiếm của hắn. Nhũ nhọn bị hắn tàn nhẫn cắn ra vết máu, bắp đùi bị hắn va chạm đau đớn không thôi, tiểu huyệt…
“A…" Từ chỗ sâu trong dâm huyệt truyền đến toàn thân, rõ ràng là bi thương phẫn nộ muốn chết, nhưng thân thể lại trái ngược với ý chí phun ra dâm dịch, làm cho cô dưới rút cắm tàn nhẫn của hắn còn cảm thấy được khoái cảm đau đớn như lễ rửa tội!
Ánh mắt Thân Đồ Mặc lạnh lẽo nhìn cô gái bị hắn làm đến mức cả người xụi lơ dưới thân, tức giận khi bị ăn một cái tát đã sớm nhạt đi rồi, hắn chỉ thuần túy hưởng thụ chống cự không có sức lực của cô, bộ dáng ngoan ngoãn nhu nhược chỉ có thể chịu đựng dưới thân hắn, cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng giữa hai chân lấy lòng gắt gao mút lấy dục vọng của hắn, mỗi lần ra vào đều làm cho hắn thoải mái vô cùng.
Trong tai vang lên tiếng rên rỉ, Thân Đồ Mặc cúi xuống ngậm lấy đầu vú đang trướng lên của cô, mộttay để ở trên giường, một tay vòng qua eo mềm mại của cô, dưới thân nặng nề đâm sâu vào trong hoa tâm của cô.
“A a…"
Quá trướng, quá sâu, côn thịt to lớn kiên cường như chọc vào bụng nhỏ của cô, chung quanh vang lên tiếng va chạm, đau nhức đến đòi mạng, vách tường của tiểu huyệt bị hắn hung hăng ra vào ma sát lại sinh ra khoái ý sung sướng dâm mỹ, làm cho chính cô cũng không biết rên rỉ là vì thống khổ do bị tàn nhẫn xâm phạm hay là không thể thừa nhận được quá nhiều sung sướng.
“A, a a… ừ a… không, xin, xin anh…"
Là cô yếu đuối, là cô không có năng lực, nhưng bị hắn xỏ xuyên hung ác như vậy, tiểu huyệt bị ra vào dày đặc như vậy, mỗi một tế bào trong thân thể đều bị khoái cảm kích thích đến hưng phấn mà run lên, liên tục cao trào làm cho thân thể mẫn cảm đến cực độ, mỗi một lần hắn đâm vào liền đưa lý trí của côtiến thêm một bước đến vực sâu ──
“Ách a… Thân, Thân Đồ…"
“Mặc, Mặc… tôi, tôi sai lầm rồi… A…"
cô không được… dâm dịch chảy đầm đìa, dưới thân ẩm ướt vang lên tiếng va chạm khi rút cắm, cô thậtsự, thật sự … Chịu không nổi!
Thấy cô cúi đầu nhận sai, hắn mềm nhẹ vỗ về chơi đùa bên ngoài dâm huyệt đáng yêu, khi cô chịu không nổi run rẩy kịch liệt thì hắn khẽ chọc vào.
“A a ── "
Hai ngón tay nghiền một cái.
“A a a a ── "
Từ trong hỗn loạn dần dần tỉnh táo lại, Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể như trải qua vài loại khổ hình, không chút sức lực nằm ở trên giường, đến hô hấp cũng chỉ có thể dựa theo bản năng của cơ thể. Càng đáng buồn hơn là, dưới đau nhức vô tận, các điểm mẫn cảm của cơ thể còn toát ra khoái cảm nhè nhẹ, làm cho thần trí vừa thống khổ trốn tránh vừa muốn hưởng thụ.
Cửa phòng tắm bị mở ra, nam nhân đi ra lộ hết toàn bộ thân hình gợi cảm làm các cô gái điên cuồng, các chàng trai cực kỳ hâm mộ, cơ bắp vừa phải, tỉ lệ đường cong hoàn mỹ, hơn nữa năng lực cầm thú bậc nhất, nam nhân như vậy… không đi làm nam kỹ thật sự rất lãng phí.
Thân Đồ Mặc… anh đi làm nam kỹ được không, tôi chắc chắn sẽ dành ra một năm tiền lương để gọi nữ nhân đến chơi anh! Hai năm tiền lương cũng được! Cho anh biết cảm giác thế nào!
Thân Đồ Mặc ngồi vào bên giường, nhìn bộ dáng xụi lơ của cô chỉ có mí mắt đang hoạt động, cúi đầu cười nhẹ ra tiếng. Vốn dĩ dung nhan lạnh lẽo như ma vương của hắn bởi vì tiếng cười này, giống như băng tuyết ngàn năm tan ra thành nước hồ mùa xuân, đẹp đến mức kinh hồn động địa!
“Muốn ăn cái gì không?"
Mí mắt lại bắt đầu nhảy không ngừng, Hà Nhạc Nhạc đơn giản nhắm mắt lại ── không có bao nhiêu chuyện đáng giá làm cho cô thực sự sợ hãi! Ngâm ở trong lời đồn đãi ác độc nhiều năm như thế, khôngcó sự thật gì mà cô không thể đối mặt!
Tiếng cửa thang máy vang lên, Hà Nhạc Nhạc mở mắt ra bước vào, hàng lang trang trí rất tao nhã.
Bấm chuông cửa, chuyển qua bộ đàm ngay cửa.
“Xin chào, tôi là Hà Nhạc Nhạc, tổng giám đốc phân tôi đến ── a!" cô mới vừa nói một nửa, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người ở bên trong chìa tay kéo cô vào phòng, đặt ở trên cửa.
Hai mắt Hà Nhạc Nhạc trợn lên, hoảng sợ nhìn nam nhân đang ở trần nửa thân trên vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm cô.
Tóc đen ướt đẫm, ngũ quan tuấn mỹ sắc bén, chỉ một cái liếc mắt cũng đầy khí chất làm cho người ta kính sợ ──
Thân, Thân Đồ Mặc!
“anh!" Hà Nhạc Nhạc không nói hai lời liền muốn tránh khỏi kiềm chế của hắn, “anh, xin anh thả ra ── "
Trong khi giãy dụa, khăn tắm duy nhất trên người Thân Đồ bị cô cọ lung tung, lộ ra côn thịt hùng vĩ.
Hà Nhạc Nhạc sửng sốt một chút, càng thêm dùng sức giãy dụa, nhưng vẫn không làm hắn động đậy một chút nào, “Xin anh buông ra, Thân Đồ tiên sinh! Tôi, tôi đã không còn là quản lý của nhà trọ nữa!"
“... Vậy thì như thế nào?" Thân Đồ Mặc cúi đầu nhìn bộ ngực tròn trịa no đủ của cô, bàn tay ngả ngớn đùa giỡn, cách một lớp quần áo, dùng sức vuốt ve.
“Bốp!"
một cái tát, làm chính bản thân Hà Nhạc Nhạc ngơ ngác.
cô, cô đánh hắn?
“Tôi, tôi…"
Thân Đồ Mặc chậm rãi xoay khuôn mặt tuấn tú vừa bị đánh lệch sang một bên về, con ngươi đen luôn giấu sau lớp mắt kính một khi nhìn thẳng người khác với vẻ mặt lãnh huyết tàn khốc đó trong nháy mắt có thể làm máu người ta đóng băng.
“A ── không, không cần…"
Giãy dụa không được, kháng cự không xong, khóc cầu cũng không tác dụng.
Trả giá cho một cái tát, là trăm ngàn lần trừng phạt xâm chiếm của hắn. Nhũ nhọn bị hắn tàn nhẫn cắn ra vết máu, bắp đùi bị hắn va chạm đau đớn không thôi, tiểu huyệt…
“A…" Từ chỗ sâu trong dâm huyệt truyền đến toàn thân, rõ ràng là bi thương phẫn nộ muốn chết, nhưng thân thể lại trái ngược với ý chí phun ra dâm dịch, làm cho cô dưới rút cắm tàn nhẫn của hắn còn cảm thấy được khoái cảm đau đớn như lễ rửa tội!
Ánh mắt Thân Đồ Mặc lạnh lẽo nhìn cô gái bị hắn làm đến mức cả người xụi lơ dưới thân, tức giận khi bị ăn một cái tát đã sớm nhạt đi rồi, hắn chỉ thuần túy hưởng thụ chống cự không có sức lực của cô, bộ dáng ngoan ngoãn nhu nhược chỉ có thể chịu đựng dưới thân hắn, cái miệng nhỏ nhắn dâm đãng giữa hai chân lấy lòng gắt gao mút lấy dục vọng của hắn, mỗi lần ra vào đều làm cho hắn thoải mái vô cùng.
Trong tai vang lên tiếng rên rỉ, Thân Đồ Mặc cúi xuống ngậm lấy đầu vú đang trướng lên của cô, mộttay để ở trên giường, một tay vòng qua eo mềm mại của cô, dưới thân nặng nề đâm sâu vào trong hoa tâm của cô.
“A a…"
Quá trướng, quá sâu, côn thịt to lớn kiên cường như chọc vào bụng nhỏ của cô, chung quanh vang lên tiếng va chạm, đau nhức đến đòi mạng, vách tường của tiểu huyệt bị hắn hung hăng ra vào ma sát lại sinh ra khoái ý sung sướng dâm mỹ, làm cho chính cô cũng không biết rên rỉ là vì thống khổ do bị tàn nhẫn xâm phạm hay là không thể thừa nhận được quá nhiều sung sướng.
“A, a a… ừ a… không, xin, xin anh…"
Là cô yếu đuối, là cô không có năng lực, nhưng bị hắn xỏ xuyên hung ác như vậy, tiểu huyệt bị ra vào dày đặc như vậy, mỗi một tế bào trong thân thể đều bị khoái cảm kích thích đến hưng phấn mà run lên, liên tục cao trào làm cho thân thể mẫn cảm đến cực độ, mỗi một lần hắn đâm vào liền đưa lý trí của côtiến thêm một bước đến vực sâu ──
“Ách a… Thân, Thân Đồ…"
“Mặc, Mặc… tôi, tôi sai lầm rồi… A…"
cô không được… dâm dịch chảy đầm đìa, dưới thân ẩm ướt vang lên tiếng va chạm khi rút cắm, cô thậtsự, thật sự … Chịu không nổi!
Thấy cô cúi đầu nhận sai, hắn mềm nhẹ vỗ về chơi đùa bên ngoài dâm huyệt đáng yêu, khi cô chịu không nổi run rẩy kịch liệt thì hắn khẽ chọc vào.
“A a ── "
Hai ngón tay nghiền một cái.
“A a a a ── "
Từ trong hỗn loạn dần dần tỉnh táo lại, Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy thân thể như trải qua vài loại khổ hình, không chút sức lực nằm ở trên giường, đến hô hấp cũng chỉ có thể dựa theo bản năng của cơ thể. Càng đáng buồn hơn là, dưới đau nhức vô tận, các điểm mẫn cảm của cơ thể còn toát ra khoái cảm nhè nhẹ, làm cho thần trí vừa thống khổ trốn tránh vừa muốn hưởng thụ.
Cửa phòng tắm bị mở ra, nam nhân đi ra lộ hết toàn bộ thân hình gợi cảm làm các cô gái điên cuồng, các chàng trai cực kỳ hâm mộ, cơ bắp vừa phải, tỉ lệ đường cong hoàn mỹ, hơn nữa năng lực cầm thú bậc nhất, nam nhân như vậy… không đi làm nam kỹ thật sự rất lãng phí.
Thân Đồ Mặc… anh đi làm nam kỹ được không, tôi chắc chắn sẽ dành ra một năm tiền lương để gọi nữ nhân đến chơi anh! Hai năm tiền lương cũng được! Cho anh biết cảm giác thế nào!
Thân Đồ Mặc ngồi vào bên giường, nhìn bộ dáng xụi lơ của cô chỉ có mí mắt đang hoạt động, cúi đầu cười nhẹ ra tiếng. Vốn dĩ dung nhan lạnh lẽo như ma vương của hắn bởi vì tiếng cười này, giống như băng tuyết ngàn năm tan ra thành nước hồ mùa xuân, đẹp đến mức kinh hồn động địa!
“Muốn ăn cái gì không?"
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu