Nhà Trọ Cực Phẩm
Chương 105: Mấy ly rượu hồng
“... Nhạc Nhạc."
“..." Hà Nhạc Nhạc vô lực dựa vào trên giường, hô hấp khó bình tĩnh trở lại, nam nhân còn cố tình không cảm thấy được nửa thân mình đang đặt ở trên người cô, vẫn như gọi hồn kêu bên tai cô.
Da thịt áp chặt vào nhau, vuốt ve mê luyến trên thân thể hơi lạnh của cô, lưu lại tầng tầng hơi ấm của hắn, Nguyễn Lân cười cười, tiếp tục kêu, “Nhạc Nhạc?"
Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ thở dài, “Có chuyện gì sao, Nguyễn tiên sinh?"
“không có việc gì, chỉ muốn gọi tên cô." Nguyễn Lân lại sờ soạng trong chốc lát, “Trước kia tôi cũng đều gọi cô như vậy mà?"
“..." hắn bị bệnh sao? Hà Nhạc Nhạc không nói gì mà cố gắng chống đỡ. Nghe nói làm diễn viên rất dễ bị tâm thần phân liệt, không phải hắn còn trẻ đã bị bệnh nghề nghiệp chứ?
“Nhạc Nhạc..."
Hà Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, hắn đang học nói sao?
“Làm của tôi..."
“Ừ?" hắn vừa mới nói cái gì?
“không có việc gì... Có muốn uống chút gì hay không?" Nguyễn Lân nói xong đứng dậy, trên thân hình trần trụi mà kiện mỹ không có chút sẹo lồi, chỉ có đường cong gợi cảm khỏe mạnh mê người sáng bóng nam tính.
“Ừ, để tôi tự lấy." Hà Nhạc Nhạc chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị xuống giường uống nước, Nguyễn Lân đãxách một chai rượu hồng cùng hai cái ly từ xe đẩy phục vụ đến, chân dài đảo qua ngăn cản thân thể của cô đang muốn xuống giường.
“Tôi không uống rượu." Hà Nhạc Nhạc nhìn ly rượu trong tay hắn, nói trước.
“Tôi dạy cho cô." Động tác Nguyễn Lân thành thạo mở chai rượu ra.
“Tôi ──" cô cũng không muốn học.
“Bước đầu tiên, cô đổ rượu vào ly." Châm vào hai ly rượu hồng. “Bước thứ hai, mở miệng ra."
“..."
“Bước thứ ba, cô đổ rượu vào miệng."
“Hôm nay tâm trạng anh rất tốt sao?" Hà Nhạc Nhạc hỏi.
“Đúng vậy, vì thế cô uống với tôi một ly đi?"
trên mặt Nguyễn Lân có tia sáng kỳ lạ chiếu rọi, mặc dù trong lòng Hà Nhạc Nhạc có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
“... Chỉ một ly thôi nha!"
Nhận ly rượu trong tay Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc nhấp thử một ngụm, tốt, uống được, xong rồi uống từ từ đến hết. Hà Nhạc Nhạc rõ ràng làm cho Nguyễn Lân có chút ngạc nhiên, nhìn thấy cô cầm ly rượu không, hắn lại đem bình rượu rót vào ly của cô.
“Ai ai!" Hà Nhạc Nhạc vội vàng thu hồi ly rượu, “Chỉ một ly thôi mà!"
“Chai rượu này đã mở ra không uống hết rất lãng phí, giúp tôi uống hết đi."
“Đừng."
“Uống một ly giảm bớt một lần xử phạt, ly vừa nãy giảm cho cô 1 lần, còn lại 49 lần."
“48! anh... đã làm một lần." Hà Nhạc Nhạc có chút uất ức mở miệng cãi.
“A..." Nguyễn Lân cười khẽ, “Được, 48." Vừa cười, vừa đổ rượu cho cô.
Hai người ly chạm ly, Nguyễn Lân lại không vội mà uống rượu, chỉ để y ly rượu nhìn Hà Nhạc Nhạc uống hết, hắn sẽ châm rượu đếm ngược số lần cho cô…
Uống đến lúc còn 44 lần, Hà Nhạc Nhạc có chút choáng váng, cô biết bản thân đã uống say, không cho Nguyễn Lân rót rượu nữa.
“không cần, uống nữa sẽ say. anh không uống kìa."
Nguyễn Lân cười cười, để chai rượu xuống, rồi mới cầm ly rượu trong tay đưa cho Hà Nhạc Nhạc, “Đút cho tôi."
“... Có được trừ không?"
“Giảm hai lần." Nguyễn Lân bật cười.
Miệng chứa rượu thơm ngọt, Hà Nhạc Nhạc hôn môi đỏ mọng của Nguyễn Lân, cái miệng nhỏ đem rượu trong miệng đút cho hắn. một ngụm đút hết, nam nhân lại đột nhiên hút mạnh, thô bạo cuốn lấy đầu lưỡi của cô ngậm liếm.
Mùi rượu nồng đậm quanh quẩn trong hô hấp của hai người, Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy rượu hồng nãy giờ uống vào giờ phút này đều hóa thành nhiệt lượng say lòng người từ bụng lan ra khắp toàn thân.
“không đủ..." Hút hết chất lỏng trong miệng cô, Nguyễn Lân nhìn chằm chằm mắt cô, tràn ngập gợi cảm dụ hoặc liếm liếm môi.
“Tôi..." không, đã không có.
Nguyễn Lân nắm lấy tay nhỏ bé của cô đặt trên dục vọng dưới thân đang gắng gượng của hắn, “Tôi còn chưa bao giờ xúc động như vậy."
Ôm thắt lưng đem cô đặt ở dưới thân, ở bên ngoài nguồn suối ướt át của cô ma sát vài cái, đột nhiên cắm nhẹ một cái đi vào trong.
“Ừ..." Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, cầm lấy cánh tay rắn chắc cơ bắp của hắn cố gắng chống đỡ xúc cảm ma sát mãnh liệt dưới thân. Lúc nãy hắn chơi xấu chơi ở phía sau, phía trước bây giờ đã sớm hư không không chịu nổi mật dịch tràn lan, hiện tại hắn lập tức tiến vào, nháy mắt liền đem âm huyệt thiếu thốn phía trước kích thích vô cùng.
“Ôm hoài cũng không thấy đủ..." Nguyễn Lân một bên thả chậm thắt lưng, một bên nhìn chằm chằm biểu cảm khẽ nhíu mày của cô. trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần lại diễm lệ có một loại biểu cảm vừa vui thích vừa thống khổ, cái miệng nhỏ nhắn lúc thì khó nhịn khẽ cắn môi, lúc thì tràn ra tiếng dâm mỹ mềm mại ngâm nga.
Động tác Nguyễn Lân càng ngày càng chậm, nhưng không mềm nhẹ tí nào, hắn lần lượt biến hóa góc độ dùng cự vật làm người ta khó có thể thừa nhận, một tấc một thước hung hăng trừng trị hoa huyệt non mềm của cô, làm cho cô nửa tỉnh nửa say không ngừng cảm thụ được lửa nóng thật lớn của hắn.
“Ừ a..." Bất kể làm vài lần rồi, bất kể có bao nhiêu ẩm ướt, thô to của bọn họ đều làm cho thần kinh côkhẩn trương, sợ hãi có lúc sẽ bị bọn họ cắm đến hỏng. Có thể là do sợ hãi, mãnh liệt kích thích, ma sát khoái cảm không thể từ chối làm cho cô sung sướng đến khó nhịn, không biết nên kêu hắn chậm lại mộtchút, hay là nên kêu hắn nhanh lên chút nữa...
Phảng phất như lăng trì, một chút thông thả một chút rút cắm thật sâu, cự vật thật lớn xông qua vách tường tầng tầng nếp gấp non mềm, đè ép nghiền nát hoa tâm đang cố gắng không ngừng kháng cự sựxâm nhập này; khi rút ra, côn thịt như cường đạo quét qua hoa tâm đang co rút mẫn cảm yếu ớt, làm cho hoa huyệt của cô không tự chủ co rút mấp máy, càng tăng thêm hưng phấn cho nam nhân khi mãnh liệt rút cắm.
“A..." thì ra nam nhân làm càng chậm càng khó chịu hơn? Khoái cảm rõ ràng đang tích lũy khôngngừng, trong hoa huyệt lại càng khao khát. Hà Nhạc Nhạc hoạt động biên độ nhỏ phối hợp với Nguyễn Lân đang rút cắm, bị thân thể mãnh liệt nhu cầu, bất mãn khô nóng bức đến muốn khóc ──
“Nhạc Nhạc... Làm cô gái của tôi nha."
“Ừ?" Hoàn toàn không thể chú ý hắn đang nói cái gì, cô chỉ biết là dưới thân... Rất khổ sở, chỉ nghĩ, rất muốn hắn rút cắm nhanh hơn... “Nguyễn Lân, tôi..."
“Phải nhanh một chút?"
“Ừ!" cô chỉ nghe được chữ “nhanh", đúng vậy, đừng tra tấn cô, nhanh một chút, cô muốn hắn nhanh một chút, cho cô!
“Làm cô gái của tôi! Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc, tôi muốn em!" hắn muốn mỗi ngày ôm cô như vậy, mỗi đêm ôm đều ôm lấy cô đi vào giấc ngủ, mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt của cô khi tỉnh lại. Đúng... hắnkhông biết cô gái này có gì có thể dụ hoặc hắn, chỉ cần cô ở bên cạnh, hắn cảm thấy rất an tâm thoải mái, cái gì cũng không cần nghĩ, sẽ không phiền chán không lo âu, chỉ hưởng thụ sự mềm mại, an ủi, ngẫu nhiên cười khẽ của cô...
Chỉ có cô, chỉ có cô, có thể đem hắn làm một nam nhân bình thường! không có ánh mắt mang ý đồ gì, không mang theo thần sắc khác thường, không có nửa điểm che giấu, không có chút ngụy trang, khôngtự cho là đúng bình luận phán xét, không làm bộ làm tịch ghê tởm, cô là cô gái duy nhất làm cho trái tim của hắn... cảm thấy thoải mái.
hắn muốn cô! Mặc kệ cô vì cái gì mà bán thân, mặc kệ có bao nhiêu nam nhân đã chạm qua cô, hắnđều... không bỏ cô xuống được.
“nói, nói em nguyện ý làm người của tôi, sau này, chỉ được ở dưới thân tôi, chỉ có tôi có thể chạm vào, chỉ có tôi mới có thể đi vào thân thể của em, miệng của em, hai cái huyệt dâm đãng của em... tất cả của em, đều là của tôi!" Ánh mắt nam nhân trắng trợn bá đạo, uy thế đẹp đẽ quý giá chặt chẽ đem Hà Nhạc Nhạc dưới thân bao vây, áp bức đè ép cô, bắt buộc cô, bắt cô thần phục, chờ cô hiến tế!
“Hu hu..." hắn đang nói cái gì vậy? Đầu cô thật choáng váng, nóng quá, tiểu huyệt rất ngứa... “Nguyễn Lân, ôm tôi, ôm tôi..."
Đây là lần đầu tiên tình dục ở trong ngực Nguyễn Lân sôi trào nổ mạnh, hiện tại hắn mới biết được những hành động liên quan đến tình yêu lúc trước của hắn nhợt nhạt trống rỗng như vậy!
yêu, chính là khi người kia ở trước mặt gọi tên của ngươi, toàn thế giới đều sẽ biến mất!
Nâng mông cô lên, đem hai chân của cô mở lớn ra hai bên, Nguyễn Lân nhìn chằm chằm vẻ mặt khát cầu của cô, chậm rãi rút lửa nóng ra.
“không, đừng đi..." Cực lực co rút cái mông, làm cho tiểu huyệt chặt trất nhiệt tình giữ lại lửa nóng xấu xa khuây khỏa đến vô cùng kia, Hà Nhạc Nhạc nâng hai tay lên hướng về phía Nguyễn Lân.
“Như thế nào tôi cũng không đi, đều cho em." Cúi người xuống để cho cô dễ dàng ôm sát bản thân, Nguyễn Lân động mạnh một cái mãnh liệt, đem bản thân hoàn toàn xâm nhập vào mật huyệt của cô!
“A a..."
không hề chậm rãi tra tấn nhau nữa, thân thể cường kiện của Nguyễn Lân bắt đầu phóng túng dục vọng, kịch liệt rút cắm trên thân hình mềm mại của Hà Nhạc Nhạc, cùng với tiếng thét chói tai, rên rỉ, va chạm lần lượt xâm nhập vào âm huyệt mẫn cảm ẩm ướt trơn trượt của cô.
“A... A a... không, đủ, đủ... Nguyễn Lân, ừ a..."
“Vĩnh viễn cũng không đủ... ôm cô gái bản thân yêu thương, sao mà đủ?"
“Hu hu... A a a..."
Ngày hôm sau
“41."
“44."
“rõ ràng chính là 41, ngày hôm qua tôi đã uống..." Hà Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút, cô ngày hôm qua đã uống tới mấy ly rồi.
“Nghĩ không ra sao? Người ta đều nói người uống say sẽ nhớ nhầm, hôm qua mới làm hai lần em đã say đến bất tỉnh nhân sự, tôi cũng không so đo với em, bây giờ em tỉnh lại đổ thừa cho tôi?" Nguyễn Lân vừa mặc lại quần áo phục vụ, vừa làm bộ tức giận nói. hắn đã quan sát thấy người phục vụ lên lầu dọn dẹp rồi trở lại phòng khách quý, máy theo dõi ở tầng trệt và trong thang máy hắn đã nhìn qua, tuyệt đối sẽ không bị theo dõi chụp thấy mặt.
Nhìn nhìn bộ dáng giận tái mặt của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc thở dài, “Được rồi, 44 thì 44." thật sự là uống rượu hỏng việc, nhưng thật ra mặc kệ 41 hay 44 đều không có ý nghĩa gì nhiều, lúc hắn muốn làm chẳng lẽ cô còn thoát được sao?
Đúng rồi, “Ngày hôm qua cũng không thấy anh xem kịch bản, hôm nay quay phim được không?" Thực ra cô muốn nói hôm nay Tiêu Toa sẽ về quay lại đoàn phim, hắn … có sao không?
“Sao vậy? Em quan tâm tôi?" Nguyễn Lân mặc quần áo, đi chân trần đến trước người Hà Nhạc Nhạc, cúi đầu mỉm cười nhìn cô.
Hà Nhạc Nhạc cười cười, “Lân ca à, hiện tại tôi là trợ lý của anh, vẫn nên hỏi chứ, anh không muốn tôi hỏi, vậy sau này tôi không hỏi nữa."
Nguyễn Lân giơ lên khóe miệng, rất là vui cười cười, cúi người hôn hôn môi cô, “Yên tâm, nam nhân của em, vĩnh viễn sẽ không làm cho em cảm thấy mất mặt." Cùng lắm thì đem cô gái kia tưởng tượng thành cô, nhịn một chút cũng trôi qua.
Nam nhân của cô? Hà Nhạc Nhạc nhăn mặt, còn không đợi cô nói cái gì, Nguyễn Lân cũng đã đẩy xe phục vụ đi ra ngoài. Nghĩ lại chắc Nguyễn Lân cũng không có ý gì đặc biệt, trên thực tế, cô có chút lo lắng cho cảnh diễn hôm nay của Nguyễn Lân. Tuy rằng… Nguyễn Lân từng cường bạo cô, nhưng mà lúc đó hắn cũng không biết cô không biết… hiện tại nói cái đó cũng không có ý gì, tóm lại Nguyễn Lân cũng không phải người xấu, cô cũng rất kính nể nghị lực chuyên nghiệp của hắn, nghĩ đến hắn có khả năng bị nhục nhã, thậm chí có thể vì hậu thuẫn cường đại của Tiêu Toa mà chịu thiệt… cô không có biện pháp không lo lắng.
Hà Nhạc Nhạc cũng không biết lo lắng lần này của cô điển hình là hoàng đế không vội thái giám vội, nhưng hoàng đế này cũng không biết, hắn muốn nhẫn nại, nhưng người nào đó lại không muốn như vậy…
“..." Hà Nhạc Nhạc vô lực dựa vào trên giường, hô hấp khó bình tĩnh trở lại, nam nhân còn cố tình không cảm thấy được nửa thân mình đang đặt ở trên người cô, vẫn như gọi hồn kêu bên tai cô.
Da thịt áp chặt vào nhau, vuốt ve mê luyến trên thân thể hơi lạnh của cô, lưu lại tầng tầng hơi ấm của hắn, Nguyễn Lân cười cười, tiếp tục kêu, “Nhạc Nhạc?"
Hà Nhạc Nhạc bất đắc dĩ thở dài, “Có chuyện gì sao, Nguyễn tiên sinh?"
“không có việc gì, chỉ muốn gọi tên cô." Nguyễn Lân lại sờ soạng trong chốc lát, “Trước kia tôi cũng đều gọi cô như vậy mà?"
“..." hắn bị bệnh sao? Hà Nhạc Nhạc không nói gì mà cố gắng chống đỡ. Nghe nói làm diễn viên rất dễ bị tâm thần phân liệt, không phải hắn còn trẻ đã bị bệnh nghề nghiệp chứ?
“Nhạc Nhạc..."
Hà Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, hắn đang học nói sao?
“Làm của tôi..."
“Ừ?" hắn vừa mới nói cái gì?
“không có việc gì... Có muốn uống chút gì hay không?" Nguyễn Lân nói xong đứng dậy, trên thân hình trần trụi mà kiện mỹ không có chút sẹo lồi, chỉ có đường cong gợi cảm khỏe mạnh mê người sáng bóng nam tính.
“Ừ, để tôi tự lấy." Hà Nhạc Nhạc chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị xuống giường uống nước, Nguyễn Lân đãxách một chai rượu hồng cùng hai cái ly từ xe đẩy phục vụ đến, chân dài đảo qua ngăn cản thân thể của cô đang muốn xuống giường.
“Tôi không uống rượu." Hà Nhạc Nhạc nhìn ly rượu trong tay hắn, nói trước.
“Tôi dạy cho cô." Động tác Nguyễn Lân thành thạo mở chai rượu ra.
“Tôi ──" cô cũng không muốn học.
“Bước đầu tiên, cô đổ rượu vào ly." Châm vào hai ly rượu hồng. “Bước thứ hai, mở miệng ra."
“..."
“Bước thứ ba, cô đổ rượu vào miệng."
“Hôm nay tâm trạng anh rất tốt sao?" Hà Nhạc Nhạc hỏi.
“Đúng vậy, vì thế cô uống với tôi một ly đi?"
trên mặt Nguyễn Lân có tia sáng kỳ lạ chiếu rọi, mặc dù trong lòng Hà Nhạc Nhạc có chút nghi ngờ, nhưng cũng không có nghĩ nhiều.
“... Chỉ một ly thôi nha!"
Nhận ly rượu trong tay Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc nhấp thử một ngụm, tốt, uống được, xong rồi uống từ từ đến hết. Hà Nhạc Nhạc rõ ràng làm cho Nguyễn Lân có chút ngạc nhiên, nhìn thấy cô cầm ly rượu không, hắn lại đem bình rượu rót vào ly của cô.
“Ai ai!" Hà Nhạc Nhạc vội vàng thu hồi ly rượu, “Chỉ một ly thôi mà!"
“Chai rượu này đã mở ra không uống hết rất lãng phí, giúp tôi uống hết đi."
“Đừng."
“Uống một ly giảm bớt một lần xử phạt, ly vừa nãy giảm cho cô 1 lần, còn lại 49 lần."
“48! anh... đã làm một lần." Hà Nhạc Nhạc có chút uất ức mở miệng cãi.
“A..." Nguyễn Lân cười khẽ, “Được, 48." Vừa cười, vừa đổ rượu cho cô.
Hai người ly chạm ly, Nguyễn Lân lại không vội mà uống rượu, chỉ để y ly rượu nhìn Hà Nhạc Nhạc uống hết, hắn sẽ châm rượu đếm ngược số lần cho cô…
Uống đến lúc còn 44 lần, Hà Nhạc Nhạc có chút choáng váng, cô biết bản thân đã uống say, không cho Nguyễn Lân rót rượu nữa.
“không cần, uống nữa sẽ say. anh không uống kìa."
Nguyễn Lân cười cười, để chai rượu xuống, rồi mới cầm ly rượu trong tay đưa cho Hà Nhạc Nhạc, “Đút cho tôi."
“... Có được trừ không?"
“Giảm hai lần." Nguyễn Lân bật cười.
Miệng chứa rượu thơm ngọt, Hà Nhạc Nhạc hôn môi đỏ mọng của Nguyễn Lân, cái miệng nhỏ đem rượu trong miệng đút cho hắn. một ngụm đút hết, nam nhân lại đột nhiên hút mạnh, thô bạo cuốn lấy đầu lưỡi của cô ngậm liếm.
Mùi rượu nồng đậm quanh quẩn trong hô hấp của hai người, Hà Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy rượu hồng nãy giờ uống vào giờ phút này đều hóa thành nhiệt lượng say lòng người từ bụng lan ra khắp toàn thân.
“không đủ..." Hút hết chất lỏng trong miệng cô, Nguyễn Lân nhìn chằm chằm mắt cô, tràn ngập gợi cảm dụ hoặc liếm liếm môi.
“Tôi..." không, đã không có.
Nguyễn Lân nắm lấy tay nhỏ bé của cô đặt trên dục vọng dưới thân đang gắng gượng của hắn, “Tôi còn chưa bao giờ xúc động như vậy."
Ôm thắt lưng đem cô đặt ở dưới thân, ở bên ngoài nguồn suối ướt át của cô ma sát vài cái, đột nhiên cắm nhẹ một cái đi vào trong.
“Ừ..." Hà Nhạc Nhạc cắn cắn môi, cầm lấy cánh tay rắn chắc cơ bắp của hắn cố gắng chống đỡ xúc cảm ma sát mãnh liệt dưới thân. Lúc nãy hắn chơi xấu chơi ở phía sau, phía trước bây giờ đã sớm hư không không chịu nổi mật dịch tràn lan, hiện tại hắn lập tức tiến vào, nháy mắt liền đem âm huyệt thiếu thốn phía trước kích thích vô cùng.
“Ôm hoài cũng không thấy đủ..." Nguyễn Lân một bên thả chậm thắt lưng, một bên nhìn chằm chằm biểu cảm khẽ nhíu mày của cô. trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần lại diễm lệ có một loại biểu cảm vừa vui thích vừa thống khổ, cái miệng nhỏ nhắn lúc thì khó nhịn khẽ cắn môi, lúc thì tràn ra tiếng dâm mỹ mềm mại ngâm nga.
Động tác Nguyễn Lân càng ngày càng chậm, nhưng không mềm nhẹ tí nào, hắn lần lượt biến hóa góc độ dùng cự vật làm người ta khó có thể thừa nhận, một tấc một thước hung hăng trừng trị hoa huyệt non mềm của cô, làm cho cô nửa tỉnh nửa say không ngừng cảm thụ được lửa nóng thật lớn của hắn.
“Ừ a..." Bất kể làm vài lần rồi, bất kể có bao nhiêu ẩm ướt, thô to của bọn họ đều làm cho thần kinh côkhẩn trương, sợ hãi có lúc sẽ bị bọn họ cắm đến hỏng. Có thể là do sợ hãi, mãnh liệt kích thích, ma sát khoái cảm không thể từ chối làm cho cô sung sướng đến khó nhịn, không biết nên kêu hắn chậm lại mộtchút, hay là nên kêu hắn nhanh lên chút nữa...
Phảng phất như lăng trì, một chút thông thả một chút rút cắm thật sâu, cự vật thật lớn xông qua vách tường tầng tầng nếp gấp non mềm, đè ép nghiền nát hoa tâm đang cố gắng không ngừng kháng cự sựxâm nhập này; khi rút ra, côn thịt như cường đạo quét qua hoa tâm đang co rút mẫn cảm yếu ớt, làm cho hoa huyệt của cô không tự chủ co rút mấp máy, càng tăng thêm hưng phấn cho nam nhân khi mãnh liệt rút cắm.
“A..." thì ra nam nhân làm càng chậm càng khó chịu hơn? Khoái cảm rõ ràng đang tích lũy khôngngừng, trong hoa huyệt lại càng khao khát. Hà Nhạc Nhạc hoạt động biên độ nhỏ phối hợp với Nguyễn Lân đang rút cắm, bị thân thể mãnh liệt nhu cầu, bất mãn khô nóng bức đến muốn khóc ──
“Nhạc Nhạc... Làm cô gái của tôi nha."
“Ừ?" Hoàn toàn không thể chú ý hắn đang nói cái gì, cô chỉ biết là dưới thân... Rất khổ sở, chỉ nghĩ, rất muốn hắn rút cắm nhanh hơn... “Nguyễn Lân, tôi..."
“Phải nhanh một chút?"
“Ừ!" cô chỉ nghe được chữ “nhanh", đúng vậy, đừng tra tấn cô, nhanh một chút, cô muốn hắn nhanh một chút, cho cô!
“Làm cô gái của tôi! Nhạc Nhạc, Hà Nhạc Nhạc, tôi muốn em!" hắn muốn mỗi ngày ôm cô như vậy, mỗi đêm ôm đều ôm lấy cô đi vào giấc ngủ, mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt của cô khi tỉnh lại. Đúng... hắnkhông biết cô gái này có gì có thể dụ hoặc hắn, chỉ cần cô ở bên cạnh, hắn cảm thấy rất an tâm thoải mái, cái gì cũng không cần nghĩ, sẽ không phiền chán không lo âu, chỉ hưởng thụ sự mềm mại, an ủi, ngẫu nhiên cười khẽ của cô...
Chỉ có cô, chỉ có cô, có thể đem hắn làm một nam nhân bình thường! không có ánh mắt mang ý đồ gì, không mang theo thần sắc khác thường, không có nửa điểm che giấu, không có chút ngụy trang, khôngtự cho là đúng bình luận phán xét, không làm bộ làm tịch ghê tởm, cô là cô gái duy nhất làm cho trái tim của hắn... cảm thấy thoải mái.
hắn muốn cô! Mặc kệ cô vì cái gì mà bán thân, mặc kệ có bao nhiêu nam nhân đã chạm qua cô, hắnđều... không bỏ cô xuống được.
“nói, nói em nguyện ý làm người của tôi, sau này, chỉ được ở dưới thân tôi, chỉ có tôi có thể chạm vào, chỉ có tôi mới có thể đi vào thân thể của em, miệng của em, hai cái huyệt dâm đãng của em... tất cả của em, đều là của tôi!" Ánh mắt nam nhân trắng trợn bá đạo, uy thế đẹp đẽ quý giá chặt chẽ đem Hà Nhạc Nhạc dưới thân bao vây, áp bức đè ép cô, bắt buộc cô, bắt cô thần phục, chờ cô hiến tế!
“Hu hu..." hắn đang nói cái gì vậy? Đầu cô thật choáng váng, nóng quá, tiểu huyệt rất ngứa... “Nguyễn Lân, ôm tôi, ôm tôi..."
Đây là lần đầu tiên tình dục ở trong ngực Nguyễn Lân sôi trào nổ mạnh, hiện tại hắn mới biết được những hành động liên quan đến tình yêu lúc trước của hắn nhợt nhạt trống rỗng như vậy!
yêu, chính là khi người kia ở trước mặt gọi tên của ngươi, toàn thế giới đều sẽ biến mất!
Nâng mông cô lên, đem hai chân của cô mở lớn ra hai bên, Nguyễn Lân nhìn chằm chằm vẻ mặt khát cầu của cô, chậm rãi rút lửa nóng ra.
“không, đừng đi..." Cực lực co rút cái mông, làm cho tiểu huyệt chặt trất nhiệt tình giữ lại lửa nóng xấu xa khuây khỏa đến vô cùng kia, Hà Nhạc Nhạc nâng hai tay lên hướng về phía Nguyễn Lân.
“Như thế nào tôi cũng không đi, đều cho em." Cúi người xuống để cho cô dễ dàng ôm sát bản thân, Nguyễn Lân động mạnh một cái mãnh liệt, đem bản thân hoàn toàn xâm nhập vào mật huyệt của cô!
“A a..."
không hề chậm rãi tra tấn nhau nữa, thân thể cường kiện của Nguyễn Lân bắt đầu phóng túng dục vọng, kịch liệt rút cắm trên thân hình mềm mại của Hà Nhạc Nhạc, cùng với tiếng thét chói tai, rên rỉ, va chạm lần lượt xâm nhập vào âm huyệt mẫn cảm ẩm ướt trơn trượt của cô.
“A... A a... không, đủ, đủ... Nguyễn Lân, ừ a..."
“Vĩnh viễn cũng không đủ... ôm cô gái bản thân yêu thương, sao mà đủ?"
“Hu hu... A a a..."
Ngày hôm sau
“41."
“44."
“rõ ràng chính là 41, ngày hôm qua tôi đã uống..." Hà Nhạc Nhạc suy nghĩ một chút, cô ngày hôm qua đã uống tới mấy ly rồi.
“Nghĩ không ra sao? Người ta đều nói người uống say sẽ nhớ nhầm, hôm qua mới làm hai lần em đã say đến bất tỉnh nhân sự, tôi cũng không so đo với em, bây giờ em tỉnh lại đổ thừa cho tôi?" Nguyễn Lân vừa mặc lại quần áo phục vụ, vừa làm bộ tức giận nói. hắn đã quan sát thấy người phục vụ lên lầu dọn dẹp rồi trở lại phòng khách quý, máy theo dõi ở tầng trệt và trong thang máy hắn đã nhìn qua, tuyệt đối sẽ không bị theo dõi chụp thấy mặt.
Nhìn nhìn bộ dáng giận tái mặt của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc thở dài, “Được rồi, 44 thì 44." thật sự là uống rượu hỏng việc, nhưng thật ra mặc kệ 41 hay 44 đều không có ý nghĩa gì nhiều, lúc hắn muốn làm chẳng lẽ cô còn thoát được sao?
Đúng rồi, “Ngày hôm qua cũng không thấy anh xem kịch bản, hôm nay quay phim được không?" Thực ra cô muốn nói hôm nay Tiêu Toa sẽ về quay lại đoàn phim, hắn … có sao không?
“Sao vậy? Em quan tâm tôi?" Nguyễn Lân mặc quần áo, đi chân trần đến trước người Hà Nhạc Nhạc, cúi đầu mỉm cười nhìn cô.
Hà Nhạc Nhạc cười cười, “Lân ca à, hiện tại tôi là trợ lý của anh, vẫn nên hỏi chứ, anh không muốn tôi hỏi, vậy sau này tôi không hỏi nữa."
Nguyễn Lân giơ lên khóe miệng, rất là vui cười cười, cúi người hôn hôn môi cô, “Yên tâm, nam nhân của em, vĩnh viễn sẽ không làm cho em cảm thấy mất mặt." Cùng lắm thì đem cô gái kia tưởng tượng thành cô, nhịn một chút cũng trôi qua.
Nam nhân của cô? Hà Nhạc Nhạc nhăn mặt, còn không đợi cô nói cái gì, Nguyễn Lân cũng đã đẩy xe phục vụ đi ra ngoài. Nghĩ lại chắc Nguyễn Lân cũng không có ý gì đặc biệt, trên thực tế, cô có chút lo lắng cho cảnh diễn hôm nay của Nguyễn Lân. Tuy rằng… Nguyễn Lân từng cường bạo cô, nhưng mà lúc đó hắn cũng không biết cô không biết… hiện tại nói cái đó cũng không có ý gì, tóm lại Nguyễn Lân cũng không phải người xấu, cô cũng rất kính nể nghị lực chuyên nghiệp của hắn, nghĩ đến hắn có khả năng bị nhục nhã, thậm chí có thể vì hậu thuẫn cường đại của Tiêu Toa mà chịu thiệt… cô không có biện pháp không lo lắng.
Hà Nhạc Nhạc cũng không biết lo lắng lần này của cô điển hình là hoàng đế không vội thái giám vội, nhưng hoàng đế này cũng không biết, hắn muốn nhẫn nại, nhưng người nào đó lại không muốn như vậy…
Tác giả :
Giang Sơn Đa Tiêu