Nhà Trẻ Hoàng Gia
Chương 81: Ngả bài
Edit: A Tử
Tiêu Tử Y biết mình phải kiên trì. Nàng đại khái có thể đem lý Vân Tuyển về nhà nhưng lại nhắm mắt làm ngơ, từ nay về sau không bao giờ nói tới việc này nữa, song phương điều vui vẻ cả.
Nhưng nàng có thể chịu nổi cô bé tuỳ hứng này không, có thể chịu nổi một vị đại nhân thích đem tiểu hài tử ra mà đùa giởn tâm cơ sao.
Mặc kệ Lý Vân Thanh nghĩ như thế nào, thì chắc chắn hắn ta đã chấp nhận cho Đàm Nguyệt Li dạy mấy chiêu dối trá này cho Lý Vân Tuyển. Nếu ngày đó ở miếu Đông Nhạc không có vô tình gặp hắn ta, chắc chắn hắn ta cũng sẽ tìm đủ mọi cách để đưa ngọc bội đưa tận tay nàng, sau đó dùng những lời đã nói nhờ nàng đưa cho tiểu Vân Tuyển. Sau đó, sẽ trình diễn những gì đã dự tính.
Tiêu Tử Y nhắm mắt lại, nằm trên nhuyễn tháp trong thư phòng, cảm thấy buồn bực. Cặp mắt màu xanh đậm tràn đầy thành khẩn kia chỉ như ảo ảnh, càng ngày càng phóng to trước mắt nàng. Lại là tính lợi dụng nàng sao?
Ha ha, nàng nên cảm thấy may mắn là đã gặp được chuyện đấu tranh trong cung đình không quá phức tạp này không phải sao? Tuy kỹ xảo của Đàm nguyệt Li cũng không tính toán kỹ cho lắm nhưng nàng không thể chịu nổi cơn tức này rồi.
Muốn tiểu Vân Tuyển về nhà sao? Nàng sẽ không thả! Nàng muốn dùng toàn lực để dạy dỗ tiểu la lỵ đáng yêu vừa gặp đã yêu này, dù sao không phải là tặng cho nàng rồi sao? Còn về phần Đàm nguyệt Li thì…
“Công chúa, ba đứa trẻ điều đi ngủ trưa cả rồi. Ngài có muốn ngủ một lát hay không?" Giọng Nhược Trúc nhẹ nhàng truyền tới.
Tiêu Tử Y mở to mắt hỏi: “Ngươi tới đúng lúc lắm. Đàm Nguyệt Li có đệ muội hay chất nữ gì hay không?" Trong lòng nàng tự dưng dâng lên ý nghĩ tà ác trong đầu, muốn đệ đệ hoặc muội muội của tên Đàm Nguyệt Li kia tiến cung bồi nàng, thử xem xem hắn ta còn nghĩ ra chiêu gì để cho tiểu hài tử kia đến đối phó nàng đây?
“Đàm Nguyệt Li đúng là còn có một đệ đệ bốn tuổi, cùng tiểu điện hạ tuổi không sai biệt lắm. Công chúa, người có phải muốn tìm thêm vài người bạn chơi cùng Tiểu điện hạ nữa phải không?" Nhược Trúc còn tưởng ý của công chúa là vậy rất nghiêm túc trả lời…
Tiêu Tử Y chống lại ánh mắt cảm động của Nhược Trúc, nội tâm liền sinh ra hổ thẹn, làm ý tưởng tà ác mới nổi lên liền bị dập tắt. Nàng đây là làm sao vậy? Sao lại muốn làm như vậy chứ…, làm như thế chẳng phải cũng cùng một loại với Đàm Nguyệt Li hay sao? Tiêu Tử Y vội ho khan hai tiếng che dấu nói: “Thôi bỏ đi, ba đứa trẻ đã đủ làm ta sầu lo rồi. Nếu lại thêm đứa trẻ nữa chẳng phải sẽ loạn ngất trời sao?"
Nhược Trúc buồn cười, một bên lại lo đắp kín tấm chăn mõng cho Tiêu Tử Y vừa nói: “Mặc dù tiểu điện hạ bảo mình rấ tịch mịch, muốn tìm người cùng chơi đùa, cùng học với mình. Nhưng theo Nhược Trúc thấy thì có lẽ chính Công chúa cảm thấy chính mình tịch mịch đi."
Tiêu Tử Y bĩu môi. Cũng không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận. Quả thực một mình nàng ở thời không xa lạ này, nếu không phải có Trạm Nhi bồi nàng, nàng căn bản không tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ thành cái dạng gì nữa. Thành thành thật thật ở tại sâu trong cung cho đến tuổi lập gia đình, sau đó không có lựa chọn mà gã cho người xứng đáng, sau đó cứ vậy sống cuộc sống đơn điệu cả đời hay sao?
Không, lão thiên gia đã mang nàng tới đây, chính là cho nàng cơ hội thứ hai rồi. Nàng nhất định phải vì Trạm nhi mà làm chút gì đó. Làm cho hắn có một tuổi thơ thật đẹp.
Nhược Trúc lời chưa nói xong, nàng liền tiếp tục trịnh trọng nói tiếp: “Nhưng Công Chúa điện hạ, người hầu như cả ngày giữa khư khư tiểu điện hạ bên người, không sợ Hoàng hậu nương nương sinh lòng oán hận sao? Dù sao thì trước kia là do ngày ấy chăm sóc tiểu điện hạ mà."
Tiêu Tử Y nghe vậy thì cau mày: “Cũng không phải cả ngày. Buổi chiều sau khi học xong thì chỉ tới chỗ ta chơi hai canh giờ, đây là do mẫu hậu nàng phê chuẩn a." Nàng gọi nói ra hai từ mẫu hậu kia thực sự không quen lắm.
Nhược Trúc lắc đầu cười bảo: “Công chúa. Người cho rằng Nam Cung thiếu gia và tiểu Vân Tuyển ở trong này ăn ở, tiểu điện hạ có thể tĩnh tâm học hành sao? Về sau thời gian chơi lại càng dài, tới lúc đó Nhược Trúc sợ rằng Hoàng hậu bên kia cũng không vui."
Tiêu Tử Y tinh tế nghĩ nghĩ một chút, không phải không thừa nhận mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng đó, không có biện pháp giận dữ nói: “Cũng nhờ ngươi nghĩ chu đáo, tý nữa mặt trời lên dịu đi một chút, ta sẽ tự mình tới chỗ mẫu hậu nói chuyện, xem xem làm thế nào cho người vừa lòng." Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến việc chu toàn bên phía hoàng hậu thế nào thì đầu lại thấy đau.
Chẳng lẽ mọi chuyện không thể đơn giản chút sao? Trong cung đúng là phiền toái chết đi được.
Tiêu Tử Y bởi vì quyết định đi gặp Hoàng Hậu nên cả buổi trưa cũng không nghĩ ngơi tốt được, ở trên giường bất an lăn qua lộn lại. Tuy nói nàng là công chúa, nhưng ở trước mặt Hoàng Hậu, nàng không có địa vị gì cả. Hơn nữa nàng muốn tới can thiệp vào chuyện của Trạm Nhi, cũng không tiện mở miệng.
Đến phút cuối cũng không thể đi vào giấc ngủ được, đành đứng dậy gọi Nhược Trúc tới giúp nàng chải đầu thay quần áo, sau đó khởi hành đi về hướng Vị Ương cung đến Tiêu Phòng điện của hoàng hậu. Tiêu Tử Y trong đầu liền nghĩ tiến tới cũng là một đao, lùi bước cũng là một đao đành tới đâu tính tới đó vậy. Nhược Trúc nói rất đúng, thực ra lúc đầu nàng và Hoàng Hậu tranh giành Trạm Nhi. Lúc đó Hoàng Hậu cũng có tới cung Trường Nhạc một lần, sau đó Trạm Nhi liên tục ba ngày không có đến nơi này. Nguyên do trong đó nàng có thể không biết sao?
Sau này dù có được Tiêu Cảnh Dương ở giửa điều đình, để Trạm Nhi mỗi ngày tới chỗ nàng chơi hai canh giờ, nhưng cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn thì sẽ giống như Nhược Trúc nói, thời gian sẽ ngày một kéo dài thêm. Chẳng bằng cứ tới chỗ hoàng hậu nói một chút xem, thăm dò thực hư thế nào.
Chỉ là lúc Tiêu Tử Y ngồi đối mặt với hoàng hậu, nhìn biểu tình đoan trang không chê vào đâu được của hoàng hậu, những điều đã chuẩn bị nói điều bỏng dưng không nói nên lời.
Tiêu Tử Y đã gặp qua hoàng hậu vài lần, nhưng cũng là lúc nàng ở cùng một chỗ với hoàng đế. Khi đó hoàng hậu thu hết mũi nhọn, chỉ lộ ra phong độ khéo léo. Nàng chắc hẳn nghĩ đó mới là bộ mặt thực của Hoàng hậu, nhưng do vài chục năm ở trong cung đã tôi luyện ra được hoàng hậu như hiện giờ, mà Tiêu Tử Y chỉ là hạng tôm tép nhỏ nhoi không đối phó được hay sao?
Không tiếng động, quả nhiên là hoàng hậu trấn giữ chốn hậu cung, khí thế đúng là quá mạnh mẽ đi!
“Trường Nhạc à, con tới chỗ Bổn cung, chắc không phải là thăm hỏi đơn giản chứ?" Hoàng Hậu buông chén sứ trong tay xuống, khoé môi đỏ tươi cong lên, mỉm cười nhìn biểu tình do dự trên mặt Tiêu Tử Y.
Nàng đã đợi lâu như thế, cô bé này cuối cùng nhịn không nổi tới đây ngả bài với nàng sao? Trên nét mặt tinh xảo của hoàng hậu lộ ra mĩm cười, nhưng tay trong tay áo lại run nhè nhẹ, nàng giấu diếm chuyện lâu như thế, bỏ hết tâm cơ, nàng làm sao có thể không biết chứ?
Tiêu Tử Y có nằm mơ cũng không nghĩ được là hoàng hậu thực ra không muốn gặp lại nàng, hoặc là căn bản không muốn nhìn thấy nàng. Lòng nàng còn đang rối rắm không biết nên mở lời thế nào, cứ nói cười vài lời khách sáo.
Biểu hiện của hoàng hậu tuyệt mỹ đến nỗi cứ làm lòng nàng quay lòng vòng, ánh mặt lại vừa liếc nàng vừa liếc nhìn tập tranh kia, làm nàng không khỏi cứng người.
Tiêu Tử Y theo ánh mắt của hoàng hậu nhìn lại thì thấy tập tranh mà trước kia nàng tặng cho Tiêu Trạm kia.
Tiêu Tử Y biết mình phải kiên trì. Nàng đại khái có thể đem lý Vân Tuyển về nhà nhưng lại nhắm mắt làm ngơ, từ nay về sau không bao giờ nói tới việc này nữa, song phương điều vui vẻ cả.
Nhưng nàng có thể chịu nổi cô bé tuỳ hứng này không, có thể chịu nổi một vị đại nhân thích đem tiểu hài tử ra mà đùa giởn tâm cơ sao.
Mặc kệ Lý Vân Thanh nghĩ như thế nào, thì chắc chắn hắn ta đã chấp nhận cho Đàm Nguyệt Li dạy mấy chiêu dối trá này cho Lý Vân Tuyển. Nếu ngày đó ở miếu Đông Nhạc không có vô tình gặp hắn ta, chắc chắn hắn ta cũng sẽ tìm đủ mọi cách để đưa ngọc bội đưa tận tay nàng, sau đó dùng những lời đã nói nhờ nàng đưa cho tiểu Vân Tuyển. Sau đó, sẽ trình diễn những gì đã dự tính.
Tiêu Tử Y nhắm mắt lại, nằm trên nhuyễn tháp trong thư phòng, cảm thấy buồn bực. Cặp mắt màu xanh đậm tràn đầy thành khẩn kia chỉ như ảo ảnh, càng ngày càng phóng to trước mắt nàng. Lại là tính lợi dụng nàng sao?
Ha ha, nàng nên cảm thấy may mắn là đã gặp được chuyện đấu tranh trong cung đình không quá phức tạp này không phải sao? Tuy kỹ xảo của Đàm nguyệt Li cũng không tính toán kỹ cho lắm nhưng nàng không thể chịu nổi cơn tức này rồi.
Muốn tiểu Vân Tuyển về nhà sao? Nàng sẽ không thả! Nàng muốn dùng toàn lực để dạy dỗ tiểu la lỵ đáng yêu vừa gặp đã yêu này, dù sao không phải là tặng cho nàng rồi sao? Còn về phần Đàm nguyệt Li thì…
“Công chúa, ba đứa trẻ điều đi ngủ trưa cả rồi. Ngài có muốn ngủ một lát hay không?" Giọng Nhược Trúc nhẹ nhàng truyền tới.
Tiêu Tử Y mở to mắt hỏi: “Ngươi tới đúng lúc lắm. Đàm Nguyệt Li có đệ muội hay chất nữ gì hay không?" Trong lòng nàng tự dưng dâng lên ý nghĩ tà ác trong đầu, muốn đệ đệ hoặc muội muội của tên Đàm Nguyệt Li kia tiến cung bồi nàng, thử xem xem hắn ta còn nghĩ ra chiêu gì để cho tiểu hài tử kia đến đối phó nàng đây?
“Đàm Nguyệt Li đúng là còn có một đệ đệ bốn tuổi, cùng tiểu điện hạ tuổi không sai biệt lắm. Công chúa, người có phải muốn tìm thêm vài người bạn chơi cùng Tiểu điện hạ nữa phải không?" Nhược Trúc còn tưởng ý của công chúa là vậy rất nghiêm túc trả lời…
Tiêu Tử Y chống lại ánh mắt cảm động của Nhược Trúc, nội tâm liền sinh ra hổ thẹn, làm ý tưởng tà ác mới nổi lên liền bị dập tắt. Nàng đây là làm sao vậy? Sao lại muốn làm như vậy chứ…, làm như thế chẳng phải cũng cùng một loại với Đàm Nguyệt Li hay sao? Tiêu Tử Y vội ho khan hai tiếng che dấu nói: “Thôi bỏ đi, ba đứa trẻ đã đủ làm ta sầu lo rồi. Nếu lại thêm đứa trẻ nữa chẳng phải sẽ loạn ngất trời sao?"
Nhược Trúc buồn cười, một bên lại lo đắp kín tấm chăn mõng cho Tiêu Tử Y vừa nói: “Mặc dù tiểu điện hạ bảo mình rấ tịch mịch, muốn tìm người cùng chơi đùa, cùng học với mình. Nhưng theo Nhược Trúc thấy thì có lẽ chính Công chúa cảm thấy chính mình tịch mịch đi."
Tiêu Tử Y bĩu môi. Cũng không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận. Quả thực một mình nàng ở thời không xa lạ này, nếu không phải có Trạm Nhi bồi nàng, nàng căn bản không tưởng tượng nổi cuộc sống của mình sẽ thành cái dạng gì nữa. Thành thành thật thật ở tại sâu trong cung cho đến tuổi lập gia đình, sau đó không có lựa chọn mà gã cho người xứng đáng, sau đó cứ vậy sống cuộc sống đơn điệu cả đời hay sao?
Không, lão thiên gia đã mang nàng tới đây, chính là cho nàng cơ hội thứ hai rồi. Nàng nhất định phải vì Trạm nhi mà làm chút gì đó. Làm cho hắn có một tuổi thơ thật đẹp.
Nhược Trúc lời chưa nói xong, nàng liền tiếp tục trịnh trọng nói tiếp: “Nhưng Công Chúa điện hạ, người hầu như cả ngày giữa khư khư tiểu điện hạ bên người, không sợ Hoàng hậu nương nương sinh lòng oán hận sao? Dù sao thì trước kia là do ngày ấy chăm sóc tiểu điện hạ mà."
Tiêu Tử Y nghe vậy thì cau mày: “Cũng không phải cả ngày. Buổi chiều sau khi học xong thì chỉ tới chỗ ta chơi hai canh giờ, đây là do mẫu hậu nàng phê chuẩn a." Nàng gọi nói ra hai từ mẫu hậu kia thực sự không quen lắm.
Nhược Trúc lắc đầu cười bảo: “Công chúa. Người cho rằng Nam Cung thiếu gia và tiểu Vân Tuyển ở trong này ăn ở, tiểu điện hạ có thể tĩnh tâm học hành sao? Về sau thời gian chơi lại càng dài, tới lúc đó Nhược Trúc sợ rằng Hoàng hậu bên kia cũng không vui."
Tiêu Tử Y tinh tế nghĩ nghĩ một chút, không phải không thừa nhận mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng đó, không có biện pháp giận dữ nói: “Cũng nhờ ngươi nghĩ chu đáo, tý nữa mặt trời lên dịu đi một chút, ta sẽ tự mình tới chỗ mẫu hậu nói chuyện, xem xem làm thế nào cho người vừa lòng." Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến việc chu toàn bên phía hoàng hậu thế nào thì đầu lại thấy đau.
Chẳng lẽ mọi chuyện không thể đơn giản chút sao? Trong cung đúng là phiền toái chết đi được.
Tiêu Tử Y bởi vì quyết định đi gặp Hoàng Hậu nên cả buổi trưa cũng không nghĩ ngơi tốt được, ở trên giường bất an lăn qua lộn lại. Tuy nói nàng là công chúa, nhưng ở trước mặt Hoàng Hậu, nàng không có địa vị gì cả. Hơn nữa nàng muốn tới can thiệp vào chuyện của Trạm Nhi, cũng không tiện mở miệng.
Đến phút cuối cũng không thể đi vào giấc ngủ được, đành đứng dậy gọi Nhược Trúc tới giúp nàng chải đầu thay quần áo, sau đó khởi hành đi về hướng Vị Ương cung đến Tiêu Phòng điện của hoàng hậu. Tiêu Tử Y trong đầu liền nghĩ tiến tới cũng là một đao, lùi bước cũng là một đao đành tới đâu tính tới đó vậy. Nhược Trúc nói rất đúng, thực ra lúc đầu nàng và Hoàng Hậu tranh giành Trạm Nhi. Lúc đó Hoàng Hậu cũng có tới cung Trường Nhạc một lần, sau đó Trạm Nhi liên tục ba ngày không có đến nơi này. Nguyên do trong đó nàng có thể không biết sao?
Sau này dù có được Tiêu Cảnh Dương ở giửa điều đình, để Trạm Nhi mỗi ngày tới chỗ nàng chơi hai canh giờ, nhưng cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn thì sẽ giống như Nhược Trúc nói, thời gian sẽ ngày một kéo dài thêm. Chẳng bằng cứ tới chỗ hoàng hậu nói một chút xem, thăm dò thực hư thế nào.
Chỉ là lúc Tiêu Tử Y ngồi đối mặt với hoàng hậu, nhìn biểu tình đoan trang không chê vào đâu được của hoàng hậu, những điều đã chuẩn bị nói điều bỏng dưng không nói nên lời.
Tiêu Tử Y đã gặp qua hoàng hậu vài lần, nhưng cũng là lúc nàng ở cùng một chỗ với hoàng đế. Khi đó hoàng hậu thu hết mũi nhọn, chỉ lộ ra phong độ khéo léo. Nàng chắc hẳn nghĩ đó mới là bộ mặt thực của Hoàng hậu, nhưng do vài chục năm ở trong cung đã tôi luyện ra được hoàng hậu như hiện giờ, mà Tiêu Tử Y chỉ là hạng tôm tép nhỏ nhoi không đối phó được hay sao?
Không tiếng động, quả nhiên là hoàng hậu trấn giữ chốn hậu cung, khí thế đúng là quá mạnh mẽ đi!
“Trường Nhạc à, con tới chỗ Bổn cung, chắc không phải là thăm hỏi đơn giản chứ?" Hoàng Hậu buông chén sứ trong tay xuống, khoé môi đỏ tươi cong lên, mỉm cười nhìn biểu tình do dự trên mặt Tiêu Tử Y.
Nàng đã đợi lâu như thế, cô bé này cuối cùng nhịn không nổi tới đây ngả bài với nàng sao? Trên nét mặt tinh xảo của hoàng hậu lộ ra mĩm cười, nhưng tay trong tay áo lại run nhè nhẹ, nàng giấu diếm chuyện lâu như thế, bỏ hết tâm cơ, nàng làm sao có thể không biết chứ?
Tiêu Tử Y có nằm mơ cũng không nghĩ được là hoàng hậu thực ra không muốn gặp lại nàng, hoặc là căn bản không muốn nhìn thấy nàng. Lòng nàng còn đang rối rắm không biết nên mở lời thế nào, cứ nói cười vài lời khách sáo.
Biểu hiện của hoàng hậu tuyệt mỹ đến nỗi cứ làm lòng nàng quay lòng vòng, ánh mặt lại vừa liếc nàng vừa liếc nhìn tập tranh kia, làm nàng không khỏi cứng người.
Tiêu Tử Y theo ánh mắt của hoàng hậu nhìn lại thì thấy tập tranh mà trước kia nàng tặng cho Tiêu Trạm kia.
Tác giả :
Huyền Sắc