Nhà Trẻ Hoàng Gia
Chương 49: Lạc đường
Edit: Chikajo
Beta: A Tử
“Thời gian không còn sớm, theo kinh nghiệm trước kia, cúng bái hành lễ cũng đã sắp xong. Ta đi về trước." Tiêu Sách ngẩng đầu nhìn sắc trời, bĩu môi nói.
Tiêu Tử Y gật gật đầu, nhìn Tiêu Sách chắp tay sau lưng đi trở về chạy nhanh đi theo. Nhưng Tiêu Sách nghe được tiếng bước chân của nàng lập tức quay người lại, cau mày nói: “Uy , không được đi theo ta."
“Không đi theo ta và ngươi trở về như thế nào?" Tiêu Tử Y vô tội chớp chớp mắt, nàng đến bây giờ cũng đã quên mất đường a. Đương nhiên phải đi theo hắn trở về.
Tiêu Sách vừa nghe liền giậm chân nói: “Như vậy sao được, bị người nhìn thấy chúng ta cùng nhau trở về, vậy là không được!"
Tiêu Tử Y nghiêng đầu không nói gì nhìn hắn. Tới mức đó sao? Cùng nàng trở về rất dọa người sao?
“Nghe ta, ngươi ở nơi này chờ một lát thì đi, ta hiện tại trở về trước." Tiêu Sách vội vội vàng vàng bàn giao xong, liền như rời xa ôn dịch nhanh chóng chạy bộ rời khỏi tầm mắt Tiêu Tử Y.
Có lầm hay không chứ? Tiêu Tử Y xoa thắt lưng trừng mắt với bóng lưng Tiêu Sách, nàng lại không thể chạy theo hắn, đống quần áo rườm rà trên người cũng đủ để làm nàng “Cất bước gian nan" rồi.
Thở dài, Tiêu Tử Y bắt đầu nhấc chân trở về. Bảo nàng đợi lát nữa? Nói giỡn! Vậy vạn nhất điển lễ cũng đã xong việc thì làm sao? Xem tiểu tử Tiêu Sách này bộ dạng kích động như vậy, tám phần hắn cũng là trốn tới, chẳng qua được cha của hắn ngầm đồng ý mà thôi.
Được rồi, cha của hắn cũng là cha của nàng. Tiêu Tử Y còn có chút không thể nhận sự thật này. Nàng vừa củng cố tâm lý cho mình vừa kéo làn váy nặng nề trở về, nhưng đi được không bao lâu, liền bi thảm phát hiện nàng lạc đường.
Không còn cách nào, lúc nàng tới cũng không phải đi theo một đường thẳng tắp, mà là dọc theo hành lang bia khắc bên cạnh điện thờ từng bước một bị dẫn đường đến rừng bia này. Cứ nghĩ rằng chỉ cần lại dọc theo hàng bia khắc đi trở về là được, nhưng nàng bi ai phát hiện mấy tấm bia này đều tản mác khắp nơi, căn bản là không biết đường nào mới là đường lúc nàng đến.
Vốn đang muốn trông cậy vào các điện có đạo sĩ trông coi để hỏi đường, nhưng hết lần này tới lần khác nàng đi vào mấy điện thờ không có một bóng người, chỉ có cung phụng mấy thần tiên mà nàng là không biết là ai hung tợn trừng mắt nhìn nàng, sợ tới mức nàng lập tức lui đi ra.
Mà ở bên trong miếu thờ, các điện đang xây lại chi chít, căn bản nhìn không ra điện nào là đại nhạc điện lớn nhất. Tiêu Tử Y như con ruồi không đầu đi một lúc, liền buông tha tựa lên tường viện. Nàng chỉ cảm thấy đeo giày vải quá mỏng, lòng bàn chân bị đá vụn trên mặt đất làm đau.
Nếu không, nàng nhân tiện mượn cơ hội trốn ở trong miếu? Đơn giản đợi đến ngày mai cứ như vậy mà lẫn vào giang hồ? Tùy tiện lấy một thứ trang sức mang theo trên người nàng cũng có thể cho nàng sống nhiều năm , sau đó có thể tìm một nơi ở lại , thu dưỡng vài cô nhi đáng thương . . . . . .
Mồ hôi, YY lại YY, Tiêu Tử Y tự gõ trán, biết nàng nếu bị phát hiện mất tích, thì chắc chắn là chuyện hưng sư động chúng. Hoàng đế dù có đem Đông Nhạc miếu lật tung cũng phải tìm ra nàng.
Nhưng vấn đề là nàng không muốn đem sự tình náo loạn đến cái loại trình độ đó. Rất mất mặt.
Tiêu Tử Y thở dài, đang cúi đầu buồn bực nên làm thế nào cho phải lại nghe được một tiếng bước chân cực kỳ nhẹ tới gần nàng. Theo lý thuyết mà nói thính giác nàng hiện tại bởi vì cơ thể nàng không biết dùng nội lực mà trở nên thập phần linh mẫn, nhưng thính giác linh mẫn thế cũng chỉ có thể nghe ra thanh âm nhẹ như vậy, đủ thấy người tới võ công mạnh bao nhiêu.
Chẳng lẽ là muốn ám sát người của nàng? Tiêu Tử Y hối hận không kịp, nhưng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên xác nhận. Trong hoàng cung vốn là không cho người hỗn tạp nhàn rỗi tùy tiện vào, cho nên mới cho cung nữ trói gà không chặt đi ám sát nàng. Nhưng hiện tại đã xuất cung rồi, chuẩn bị một người mang võ nghệ giả làm đạo sĩ cũng không khó khăn gì đi?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu Tiêu Tử Y, nàng còn chưa kịp kinh hoảng, liền nghe được một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái tựa đồ sứ của ai đó, chần chờ mở miệng nói: “Ngươi là. . . . . . Trường Nhạc công chúa?"
Nàng làm sao lại thấy như đã nghe qua cái thanh âm này ở đâu đó? Hoảng loạn trong lòng Tiêu Tử Y như kỳ tích bị thanh âm dễ nghe này xoa dịu, nàng ngẩng đầu, thấy một bóng người, nhưng là ánh mặt trời đối diện vừa vặn làm đau nhói cặp mắt của nàng, không khỏi làm nàng nhắm chặt mắt lại.
Cảm thấy một bóng đen bao phủ trên đầu nàng, Tiêu Tử Y lại mở mắt, phát hiện đối phương quan tâm thoáng cúi người, dùng thân thể của chính mình chặn ánh mặt trời, bảo hộ hai mắt của nàng không bị chói.
Lọt vào trong tầm mắt Tiêu Tử Y đầu tiên là vòm ngực rộng lớn và đai lưng đeo dây đỏ đang lay động, từ đai lưng nhìn lên, Tiêu Tử Y thấy cái cằm cương nghị cùng đôi môi độ dày vừa phải, cách nàng chỉ khoảng một nắm tay.
Mặt Tiêu Tử Y không chịu thua kém mà hồng lên một chút, nhịn không được quay đầu đi, trong nháy mắt nghĩ lại chính mình đến tột cùng từ lúc nào đã nghe qua cái thanh âm này. Ngay tại Hải Đường yến, nàng đã nghe qua thanh âm này cùng Đàm Nguyệt Cách nói chuyện rất nhiều, thấy qua người có thanh âm này quỳ gối giữa sân, bởi vì một chuyện không phải là lỗi của mình mà gánh vác trách nhiệm.
Là Lý Vân Thanh? Tiêu Tử Y kinh ngạc trợn to hai mắt, đồng thời cũng đem dung mạo của đối phương thu vào đáy mắt. Ánh mặt trời xuyên thấu qua phía sau hắn, khiến hình dáng chung quanh hắn được chiếu rọi thành một vầng sáng màu da cam. Lông mày hắn thon dài, ngũ quan như ngọc, cái trán đầy đặn, cả người lộ ra khí chất tao nhã, cho người ta ấn tượng thành khẩn lại tin cậy. Ngũ quan hắn và Lý Vân Tuyển vô cùng giống nhau, nhưng khi tổ hợp lại trên mặt hắn lại không có dù nửa phần nhu nhược, ngược lại anh tuấn đến mức làm người ta không muốn rời mắt.
“A!" Tiêu Tử Y cũng không thấy mình yên lặng nhìn chằm chằm người ta có bao nhiêu thất lễ, ngược lại như phát hiện cái gì, thất thanh hô nhỏ.
Lý Vân Thanh biết Tiêu Tử Y đã nhìn ra hắn không thích bị người ta nhìn chằm chằm, hắn mặt không chút thay đổi mà rời mắt, lui ra phía sau từng bước, cung kính cúi đầu nói: “Công chúa hẳn là lạc đường, Đông Nhạc miếu quá lớn, nhiều điện có rất ít người lui tới, cho nên cũng không phải mỗi điện đều có đạo sĩ canh gác. Thị vệ cũng đều tụ tập ở bên người hoàng thượng, thỉnh công chúa chú ý an toàn không nên tùy ý đi lại."
“Oh." Tiêu Tử Y nghe thanh âm rất êm tai này phun ra lời lẽ công thức hoá lạnh như băng, đột nhiên có chút hoài niệm cách nói chuyện tùy ý giữa hắn và Đàm Nguyệt Li.
“Thỉnh công chúa đi theo hạ quan quay về đại nhạc điện, cúng bái hành lễ hẳn là còn chưa chấm dứt." Lý Vân Thanh đưa tay lên, ý bảo Tiêu Tử Y đi theo hắn.
Tiêu Tử Y khó chịu thái độ của hắn. Phi thường khó chịu.
Dù sao nàng cũng xem như “Ân nhân cứu mạng"của hắn mà? Tốt, cho dù Lý Vân Thanh hắn coi con đường làm quan là cặn bã, muội muội bảo bối của hắn còn đang ở trong cung của nàng nha! Sao cũng không nhân cơ hội hỏi một chút chứ?
Được rồi, không hỏi thì không hỏi. Nàng còn không thèm đáp nha!
Tiêu Tử Y đè xuống bất mãn trong lòng, nàng cũng không hỏi hắn, vì sao tròng mắt của hắn màu xanh đậm.
Dù sao cũng là người cổ đại mà. . . . . .
Beta: A Tử
“Thời gian không còn sớm, theo kinh nghiệm trước kia, cúng bái hành lễ cũng đã sắp xong. Ta đi về trước." Tiêu Sách ngẩng đầu nhìn sắc trời, bĩu môi nói.
Tiêu Tử Y gật gật đầu, nhìn Tiêu Sách chắp tay sau lưng đi trở về chạy nhanh đi theo. Nhưng Tiêu Sách nghe được tiếng bước chân của nàng lập tức quay người lại, cau mày nói: “Uy , không được đi theo ta."
“Không đi theo ta và ngươi trở về như thế nào?" Tiêu Tử Y vô tội chớp chớp mắt, nàng đến bây giờ cũng đã quên mất đường a. Đương nhiên phải đi theo hắn trở về.
Tiêu Sách vừa nghe liền giậm chân nói: “Như vậy sao được, bị người nhìn thấy chúng ta cùng nhau trở về, vậy là không được!"
Tiêu Tử Y nghiêng đầu không nói gì nhìn hắn. Tới mức đó sao? Cùng nàng trở về rất dọa người sao?
“Nghe ta, ngươi ở nơi này chờ một lát thì đi, ta hiện tại trở về trước." Tiêu Sách vội vội vàng vàng bàn giao xong, liền như rời xa ôn dịch nhanh chóng chạy bộ rời khỏi tầm mắt Tiêu Tử Y.
Có lầm hay không chứ? Tiêu Tử Y xoa thắt lưng trừng mắt với bóng lưng Tiêu Sách, nàng lại không thể chạy theo hắn, đống quần áo rườm rà trên người cũng đủ để làm nàng “Cất bước gian nan" rồi.
Thở dài, Tiêu Tử Y bắt đầu nhấc chân trở về. Bảo nàng đợi lát nữa? Nói giỡn! Vậy vạn nhất điển lễ cũng đã xong việc thì làm sao? Xem tiểu tử Tiêu Sách này bộ dạng kích động như vậy, tám phần hắn cũng là trốn tới, chẳng qua được cha của hắn ngầm đồng ý mà thôi.
Được rồi, cha của hắn cũng là cha của nàng. Tiêu Tử Y còn có chút không thể nhận sự thật này. Nàng vừa củng cố tâm lý cho mình vừa kéo làn váy nặng nề trở về, nhưng đi được không bao lâu, liền bi thảm phát hiện nàng lạc đường.
Không còn cách nào, lúc nàng tới cũng không phải đi theo một đường thẳng tắp, mà là dọc theo hành lang bia khắc bên cạnh điện thờ từng bước một bị dẫn đường đến rừng bia này. Cứ nghĩ rằng chỉ cần lại dọc theo hàng bia khắc đi trở về là được, nhưng nàng bi ai phát hiện mấy tấm bia này đều tản mác khắp nơi, căn bản là không biết đường nào mới là đường lúc nàng đến.
Vốn đang muốn trông cậy vào các điện có đạo sĩ trông coi để hỏi đường, nhưng hết lần này tới lần khác nàng đi vào mấy điện thờ không có một bóng người, chỉ có cung phụng mấy thần tiên mà nàng là không biết là ai hung tợn trừng mắt nhìn nàng, sợ tới mức nàng lập tức lui đi ra.
Mà ở bên trong miếu thờ, các điện đang xây lại chi chít, căn bản nhìn không ra điện nào là đại nhạc điện lớn nhất. Tiêu Tử Y như con ruồi không đầu đi một lúc, liền buông tha tựa lên tường viện. Nàng chỉ cảm thấy đeo giày vải quá mỏng, lòng bàn chân bị đá vụn trên mặt đất làm đau.
Nếu không, nàng nhân tiện mượn cơ hội trốn ở trong miếu? Đơn giản đợi đến ngày mai cứ như vậy mà lẫn vào giang hồ? Tùy tiện lấy một thứ trang sức mang theo trên người nàng cũng có thể cho nàng sống nhiều năm , sau đó có thể tìm một nơi ở lại , thu dưỡng vài cô nhi đáng thương . . . . . .
Mồ hôi, YY lại YY, Tiêu Tử Y tự gõ trán, biết nàng nếu bị phát hiện mất tích, thì chắc chắn là chuyện hưng sư động chúng. Hoàng đế dù có đem Đông Nhạc miếu lật tung cũng phải tìm ra nàng.
Nhưng vấn đề là nàng không muốn đem sự tình náo loạn đến cái loại trình độ đó. Rất mất mặt.
Tiêu Tử Y thở dài, đang cúi đầu buồn bực nên làm thế nào cho phải lại nghe được một tiếng bước chân cực kỳ nhẹ tới gần nàng. Theo lý thuyết mà nói thính giác nàng hiện tại bởi vì cơ thể nàng không biết dùng nội lực mà trở nên thập phần linh mẫn, nhưng thính giác linh mẫn thế cũng chỉ có thể nghe ra thanh âm nhẹ như vậy, đủ thấy người tới võ công mạnh bao nhiêu.
Chẳng lẽ là muốn ám sát người của nàng? Tiêu Tử Y hối hận không kịp, nhưng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên xác nhận. Trong hoàng cung vốn là không cho người hỗn tạp nhàn rỗi tùy tiện vào, cho nên mới cho cung nữ trói gà không chặt đi ám sát nàng. Nhưng hiện tại đã xuất cung rồi, chuẩn bị một người mang võ nghệ giả làm đạo sĩ cũng không khó khăn gì đi?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu Tiêu Tử Y, nàng còn chưa kịp kinh hoảng, liền nghe được một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái tựa đồ sứ của ai đó, chần chờ mở miệng nói: “Ngươi là. . . . . . Trường Nhạc công chúa?"
Nàng làm sao lại thấy như đã nghe qua cái thanh âm này ở đâu đó? Hoảng loạn trong lòng Tiêu Tử Y như kỳ tích bị thanh âm dễ nghe này xoa dịu, nàng ngẩng đầu, thấy một bóng người, nhưng là ánh mặt trời đối diện vừa vặn làm đau nhói cặp mắt của nàng, không khỏi làm nàng nhắm chặt mắt lại.
Cảm thấy một bóng đen bao phủ trên đầu nàng, Tiêu Tử Y lại mở mắt, phát hiện đối phương quan tâm thoáng cúi người, dùng thân thể của chính mình chặn ánh mặt trời, bảo hộ hai mắt của nàng không bị chói.
Lọt vào trong tầm mắt Tiêu Tử Y đầu tiên là vòm ngực rộng lớn và đai lưng đeo dây đỏ đang lay động, từ đai lưng nhìn lên, Tiêu Tử Y thấy cái cằm cương nghị cùng đôi môi độ dày vừa phải, cách nàng chỉ khoảng một nắm tay.
Mặt Tiêu Tử Y không chịu thua kém mà hồng lên một chút, nhịn không được quay đầu đi, trong nháy mắt nghĩ lại chính mình đến tột cùng từ lúc nào đã nghe qua cái thanh âm này. Ngay tại Hải Đường yến, nàng đã nghe qua thanh âm này cùng Đàm Nguyệt Cách nói chuyện rất nhiều, thấy qua người có thanh âm này quỳ gối giữa sân, bởi vì một chuyện không phải là lỗi của mình mà gánh vác trách nhiệm.
Là Lý Vân Thanh? Tiêu Tử Y kinh ngạc trợn to hai mắt, đồng thời cũng đem dung mạo của đối phương thu vào đáy mắt. Ánh mặt trời xuyên thấu qua phía sau hắn, khiến hình dáng chung quanh hắn được chiếu rọi thành một vầng sáng màu da cam. Lông mày hắn thon dài, ngũ quan như ngọc, cái trán đầy đặn, cả người lộ ra khí chất tao nhã, cho người ta ấn tượng thành khẩn lại tin cậy. Ngũ quan hắn và Lý Vân Tuyển vô cùng giống nhau, nhưng khi tổ hợp lại trên mặt hắn lại không có dù nửa phần nhu nhược, ngược lại anh tuấn đến mức làm người ta không muốn rời mắt.
“A!" Tiêu Tử Y cũng không thấy mình yên lặng nhìn chằm chằm người ta có bao nhiêu thất lễ, ngược lại như phát hiện cái gì, thất thanh hô nhỏ.
Lý Vân Thanh biết Tiêu Tử Y đã nhìn ra hắn không thích bị người ta nhìn chằm chằm, hắn mặt không chút thay đổi mà rời mắt, lui ra phía sau từng bước, cung kính cúi đầu nói: “Công chúa hẳn là lạc đường, Đông Nhạc miếu quá lớn, nhiều điện có rất ít người lui tới, cho nên cũng không phải mỗi điện đều có đạo sĩ canh gác. Thị vệ cũng đều tụ tập ở bên người hoàng thượng, thỉnh công chúa chú ý an toàn không nên tùy ý đi lại."
“Oh." Tiêu Tử Y nghe thanh âm rất êm tai này phun ra lời lẽ công thức hoá lạnh như băng, đột nhiên có chút hoài niệm cách nói chuyện tùy ý giữa hắn và Đàm Nguyệt Li.
“Thỉnh công chúa đi theo hạ quan quay về đại nhạc điện, cúng bái hành lễ hẳn là còn chưa chấm dứt." Lý Vân Thanh đưa tay lên, ý bảo Tiêu Tử Y đi theo hắn.
Tiêu Tử Y khó chịu thái độ của hắn. Phi thường khó chịu.
Dù sao nàng cũng xem như “Ân nhân cứu mạng"của hắn mà? Tốt, cho dù Lý Vân Thanh hắn coi con đường làm quan là cặn bã, muội muội bảo bối của hắn còn đang ở trong cung của nàng nha! Sao cũng không nhân cơ hội hỏi một chút chứ?
Được rồi, không hỏi thì không hỏi. Nàng còn không thèm đáp nha!
Tiêu Tử Y đè xuống bất mãn trong lòng, nàng cũng không hỏi hắn, vì sao tròng mắt của hắn màu xanh đậm.
Dù sao cũng là người cổ đại mà. . . . . .
Tác giả :
Huyền Sắc