Nhà Trẻ Hoàng Gia
Chương 20: Vị ương cung
Edit: Tử Trúc
Beta: A Tử
Cuối tháng ba đầu tháng bốn hằng năm, nhóm cung phi lại bắt đầu đổi áo lưới xuyên thấu. Ở Thiên Lộc Các trong Vị Ương Cung hoa Hải Đường nở rộ, bình thương trong cung sẽ ở dịp này mở yến hội ở Thiên Lộc Các, quy mô lớn nhỏ cụ thể phải xem hoàng đế phân phó.
Mà Hải Đường yến lần này, chủ yếu do Trường Nhạc công chúa Tiêu Tử Y trở lại cung đình, cho nên hoàng đế quyết định làm Hải Đường yến rất lớn, mở yến tiệc mời khách khứa tại Thiên Lộc Các.
Cho nên, lần đầu tiên Tiêu Tử Y không thể nào cự tuyệt đi ra khỏi Trường Nhạc cung, đi tới Vị Ương Cung.
Vị Ương là một từ xuất ra từ Kinh Thi: “Dạ như hà kỳ? Dạ vị ương" . Vị Ương là chưa hết là sớm, không có ý nghĩa sâu sắc, cùng Trường Nhạc tương tự, lại xây ở bên cạnh.
Chu vi của Vị Ương Cung ước chừng hai mươi tám dặm, xây dựng trên đài cao. Lợi dụng địa thế của núi Long Thủ làm điện thờ phía sau, cho nên so sánh với thành Trường An thì cao hơn. Khu phía nam của Vị Ương Cung đều làm vườn ngự uyển, cửa chính của Vị Ương Cung ở hướng bắc, xây dựng một cung điện hùng vĩ đẹp đẽ ở phía bắc, mà ở phía Đông cùng trong cung Trường Nhạc có con đường, thì xây dựng nên một cung điện ở phía Đông. Phía trước điện ước chừng khoảng năm mươi trượng, chung quanh có đình viện gồm bốn mươi ba chỗ ngồi, trong cung gồm mười ba chỗ ngồi. Vị Ương Cung được trang hoàng cực kỳ xa hoa, các phòng điện đều lấy hương mộc làm xà ngang, lấy hạnh mộc làm xà nhà, trên cánh cửa có khắc hoa văn màu vàng, cửa ngoài thì có đính ngọc thạch, chuyên lấy ngọc bích vì cột trụ. Cửa sổ có màu xanh, bậc hềm của điện có màu đỏ. Vách tường cũng được làm từ vàng, ngẫu nhiên có đính ngọc thạch quý hiếm, tiếng gió mát thổi qua vang mấy dặm.
Tiêu Tử Y cố gắng hết mức khiến cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn không kinh ngạc. Nàng vốn cho là Trường Nhạc cung cũng đã rất xa hoa, kết quả không nghĩ tới Vị Ương Cung lại còn muốn khoa trương hơn. Thời điểm nàng ở hiện đại cũng không phải là chưa từng thấy qua cái loại cung điện cổ xưa ở thời đại Minh – Thanh. Chẳng qua là cái loại to thế này, cũng không phải là cảm giác loại Vị Ương Cung này tinh xảo cùng tao nhã.
Đi theo thái giám dẫn đường, Tiêu Tử Y tới trước điện Tuyên Đức ở bên cạnh Thiên Lộc Các để ra mắt hoàng đế cùng hoàng hậu, cũng không có phát hiện thân ảnh của Thái hậu. Tiêu Tử Y cũng không kỳ quái, nàng đã sớm hỏi Tiêu Trạm, biết được cái vị Hoàng thái hậu này ở thành Trường An tại Kiến Chương cung ở ngoài cung. Kiến Chương cung ở phía tây của Vị Ương Cung, nếu bắt ngang cung điện của các phi tử, hai cung liền tương thông. Hoàng thái hậu thường ngày ở chỗ này nghỉ ngơi, không tham gia các loại yến hội, hoàng đế thường xuyên ngồi liễn lui tới hai cung.
Hoàng đế hẳn là mới vừa hạ triều, triều phục còn chưa thay, trên mặt hay là cái loại thái độ ôn hoà đối với Tiêu Tử Y. So sánh dưới thái độ nhiệt tình của hoàng hậu quả thực làm cho Tiêu Tử Y không biết theo ai. May là nàng không cần lên tiếng, dùng nụ cười ứng phó là được rồi.
Hoàn hảo bị hoàng hậu lôi kéo không bao lâu, đúng lúc Tiêu Trạm nhảy ra kéo Tiêu Tử Y lại hướng Thiên Lộc Các chạy. Hai người bọn họ nhiều nhất ở trong mắt người khác xem ra chính là hai hài tử không có lớn lên, cho nên cũng không có ai liều lĩnh đối với bọn họ có cử động hay ý kiến gì.
Thiên Lộc Các tọa lạc tại phía tây của Vị Ương Cung, lúc này bởi vì Hoàng đế cùng Hoàng hậu còn chưa giá lâm, Hải Đường yến còn chưa bắt đầu, trong vườn ngự uyển rộn ràng tiếng người. Tất cả nam nữ cũng không phải là rất nghiêm trang phòng bị, cho nên bụi hoa bên trong ngự uyển đều có tốp năm tốp ba bóng người.
Hải Đường ở bên trong Thiên Lộc Các là tây phủ Hải Đường, Hải Đường là một loại hoa vô hương vô vị, chỉ có tây phủ Hải Đường vừa thơm vừa đẹp, là thượng phẩm trong hoa Hải Đường. Bốn bề xung quanh bảy đóa hoa thành một đám hướng về phía trước. Nụ hoa đỏ tươi không mở, tựa như phấn điểm một cái, đóa hoa phấn hồng nở rộ thay đổi dần, như hiểu trời sáng, dưới ánh mặt trời Hải Đường đón gió dựng đứng thẳng, vẻ đẹp của hoa sáng rỡ động lòng người, gọn gàng chỉnh tề nhìn rất thích.
Ở bên trong mùi thơm của hoa nặng nề trùng trùng điệp điệp, Tiêu Tử Y vốn đang trách Nhược Trúc buổi sáng hôm nay cho nàng trang phục có quá long trọng một chút, nhưng là so sánh với những nữ quyến rực rỡ sắc màu khác, còn kém rất nhiều.
Tiêu Tử Y thấy Tiêu Trạm lôi kéo nàng xuyên qua bụi hoa trong ngự uyển, thật giống như đang tìm người nào, không khỏi nhéo nhéo tay của hắn, hỏi thăm rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tiêu Trạm quay đầu lại cười nói: “cô cô, thừa dịp yến hội còn chưa bắt đầu, Trạm Nhi dẫn ngươi đi gặp một người, Trạm Nhi rất thích hắn nha!"
Gì? Đi gặp một người? Chẳng lẽ là cái nhi đồng thiên tài siêu cấp Tiêu Sách kia? Tiêu Tử Y không nghĩ ra được Tiêu Trạm sẽ mang nàng đi gặp người nào, dù sao thời gian bọn họ ở chung một chỗ còn không dài, cũng không có nghe được hắn ở trước mặt nàng thường xuyên nhắc tới người nào.
Tiêu Trạm mang theo nàng đi không lâu, liền ngừng lại, nhẹ nói nói: “A, Nguyệt Ly ca ca lại đang cùng người nói chuyện phiếm, thật là hiếm thấy a!"
Tiêu Tử Y theo ánh mắt Tiêu Trạm nhìn đi, chỉ thấy cách đó không xa xài tựa như nặng gấm dưới tàng cây Hải Đường, có hai thân ảnh cao ngất đang đứng. Một bạch y trắng như tuyết, một áo xanh như lam, diện mạo cũng bị che khuất dưới cành hoa, chỉ có cái tiểu bằng hữu Tiêu Trạm kia mới có thể dễ nhìn thấy mặt hai vị. Tiêu Tử Y muốn nhìn dung mạo soái ca sẽ phải bước đến phía trước mấy bước hoặc là ngồi chồm hổm xuống cùng Tiêu Trạm có cùng độ cao, đáng tiếc hai loại phương pháp nàng đều không chọn.
Thấy Tiêu Trạm cũng không có ý tứ tiến lên quấy rầy cái Nguyệt Ly ca ca kia, Tiêu Tử Y cũng theo hắn, đứng ở bên cạnh đợi. Trong lòng thầm nghĩ rất kỳ quái a, hai người bên kia bất kể nhìn thế nào, cũng nhất định là người lớn. Nàng còn tưởng rằng Tiêu Trạm muốn dẫn nàng đi gặp, là tiểu hài tử cùng tuổi cùng Tiêu Trạm không sai biệt lắm.
Bất quá, tiểu tử này lại gọi người nọ là ca ca, lại gọi nàng là cô cô, này chẳng phải là không duyên cớ lại nhiều hơn một thế hệ? Tiêu Tử Y một bên buồn bực mà nghĩ, một bên nhìn kỹ lại.
Trong hai người kia có một người còn mặc quan phục màu xanh, nàng không biết loại quan phục này là bao nhiêu phẩm, bất quá cũng phải là thần tử bên ngoài. Chính là không biết người nào mới là Nguyệt Ly ca ca trong miệng của Tiêu Trạm.
Lúc này mùa xuân mặt trời mới mọc từ từ dâng lên, xuyên thấu qua trên cành hoa trên đỉnh đầu ấm áp chiếu vào trên mặt Tiêu Tử Y, làm cho nàng lập tức buồn ngủ. Hôm nay thời điểm trời còn chưa sáng, nàng đã bị Nhược Trúc từ trên giường đào xuống, đặt tại trên ghế trái tô phải vẻ. Thật là nàng không thể nói chuyện, cũng không thể phát ra được thanh âm kháng nghị nào a!
Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt sùng bái của Tiêu Trạm nhìn hai người cách đó không xa, trong lòng không biết là cảm giác gì. Hừ! Trạm Nhi là của nàng! Chỉ cho phép dùng loại vẻ mặt này hướng về phía một người là nàng! Tiêu Tử Y khó chịu vễnh tai, muốn nghe bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng là bởi vì khoảng cách hơi xa, nàng chỉ có thể nghe được một chút xíu thanh âm mơ hồ.
Càng thêm khó chịu rồi! Thời điểm Tiêu Tử Y vừa định đưa tay đẩy đẩy Tiêu Trạm, bên tai của nàng bỗng nhiên xuất hiện lời nói rõ ràng.
“Nguyệt Ly, ngươi còn có chuyện gì sao? Không có chuyện gì ta liền đi làm việc." Một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái nhẵn nhụi như đồ sứ truyền đến, thiếu chút nữa làm cho Tiêu Tử Y sợ đến kêu ra tiếng. Bởi vì thanh âm rõ ràng giống như lời nói ở bên tai nàng, trên thực tế sau khi nàng lắng nghe, phát hiện hẳn là một trong hai người đứng ở đối diện nàng nói chuyện.
Ngất! Nàng làm sao trong lúc bất chợt lại biến thành Thuận Phong Nhĩ rồi? Tiêu Tử Y sửng sốt chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến Kì Mặc từng đã nói, thân thể chính nàng lẽ ra phải có nội lực, hẳn là bởi vì trúng Thất độc nên nội lực bị ngăn lại. Chẳng lẽ nghe được nguyên nhân là bởi vì nội lực khôi phục như cũ sao?
“Ai! Ngươi người này thật bạc tình a! Có thể có hơn nửa tháng cũng không gặp mặt, vừa thấy mặt đã ầm ĩ muốn đi. Ngươi không biết có rất nhiều người cũng đứng hàng dài muốn gặp ta sao?" Một giọng nam cố ý mang theo ngọt ngào chán ghét truyền đến, thành công làm cho trên người Tiêu Tử Y nổi đầy da gà.
Mồ hôi, chẳng lẽ người này chính là Đàm Nguyệt Ly mà Tiêu Trạm sùng bái?
Có lầm hay không a?
Beta: A Tử
Cuối tháng ba đầu tháng bốn hằng năm, nhóm cung phi lại bắt đầu đổi áo lưới xuyên thấu. Ở Thiên Lộc Các trong Vị Ương Cung hoa Hải Đường nở rộ, bình thương trong cung sẽ ở dịp này mở yến hội ở Thiên Lộc Các, quy mô lớn nhỏ cụ thể phải xem hoàng đế phân phó.
Mà Hải Đường yến lần này, chủ yếu do Trường Nhạc công chúa Tiêu Tử Y trở lại cung đình, cho nên hoàng đế quyết định làm Hải Đường yến rất lớn, mở yến tiệc mời khách khứa tại Thiên Lộc Các.
Cho nên, lần đầu tiên Tiêu Tử Y không thể nào cự tuyệt đi ra khỏi Trường Nhạc cung, đi tới Vị Ương Cung.
Vị Ương là một từ xuất ra từ Kinh Thi: “Dạ như hà kỳ? Dạ vị ương" . Vị Ương là chưa hết là sớm, không có ý nghĩa sâu sắc, cùng Trường Nhạc tương tự, lại xây ở bên cạnh.
Chu vi của Vị Ương Cung ước chừng hai mươi tám dặm, xây dựng trên đài cao. Lợi dụng địa thế của núi Long Thủ làm điện thờ phía sau, cho nên so sánh với thành Trường An thì cao hơn. Khu phía nam của Vị Ương Cung đều làm vườn ngự uyển, cửa chính của Vị Ương Cung ở hướng bắc, xây dựng một cung điện hùng vĩ đẹp đẽ ở phía bắc, mà ở phía Đông cùng trong cung Trường Nhạc có con đường, thì xây dựng nên một cung điện ở phía Đông. Phía trước điện ước chừng khoảng năm mươi trượng, chung quanh có đình viện gồm bốn mươi ba chỗ ngồi, trong cung gồm mười ba chỗ ngồi. Vị Ương Cung được trang hoàng cực kỳ xa hoa, các phòng điện đều lấy hương mộc làm xà ngang, lấy hạnh mộc làm xà nhà, trên cánh cửa có khắc hoa văn màu vàng, cửa ngoài thì có đính ngọc thạch, chuyên lấy ngọc bích vì cột trụ. Cửa sổ có màu xanh, bậc hềm của điện có màu đỏ. Vách tường cũng được làm từ vàng, ngẫu nhiên có đính ngọc thạch quý hiếm, tiếng gió mát thổi qua vang mấy dặm.
Tiêu Tử Y cố gắng hết mức khiến cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn không kinh ngạc. Nàng vốn cho là Trường Nhạc cung cũng đã rất xa hoa, kết quả không nghĩ tới Vị Ương Cung lại còn muốn khoa trương hơn. Thời điểm nàng ở hiện đại cũng không phải là chưa từng thấy qua cái loại cung điện cổ xưa ở thời đại Minh – Thanh. Chẳng qua là cái loại to thế này, cũng không phải là cảm giác loại Vị Ương Cung này tinh xảo cùng tao nhã.
Đi theo thái giám dẫn đường, Tiêu Tử Y tới trước điện Tuyên Đức ở bên cạnh Thiên Lộc Các để ra mắt hoàng đế cùng hoàng hậu, cũng không có phát hiện thân ảnh của Thái hậu. Tiêu Tử Y cũng không kỳ quái, nàng đã sớm hỏi Tiêu Trạm, biết được cái vị Hoàng thái hậu này ở thành Trường An tại Kiến Chương cung ở ngoài cung. Kiến Chương cung ở phía tây của Vị Ương Cung, nếu bắt ngang cung điện của các phi tử, hai cung liền tương thông. Hoàng thái hậu thường ngày ở chỗ này nghỉ ngơi, không tham gia các loại yến hội, hoàng đế thường xuyên ngồi liễn lui tới hai cung.
Hoàng đế hẳn là mới vừa hạ triều, triều phục còn chưa thay, trên mặt hay là cái loại thái độ ôn hoà đối với Tiêu Tử Y. So sánh dưới thái độ nhiệt tình của hoàng hậu quả thực làm cho Tiêu Tử Y không biết theo ai. May là nàng không cần lên tiếng, dùng nụ cười ứng phó là được rồi.
Hoàn hảo bị hoàng hậu lôi kéo không bao lâu, đúng lúc Tiêu Trạm nhảy ra kéo Tiêu Tử Y lại hướng Thiên Lộc Các chạy. Hai người bọn họ nhiều nhất ở trong mắt người khác xem ra chính là hai hài tử không có lớn lên, cho nên cũng không có ai liều lĩnh đối với bọn họ có cử động hay ý kiến gì.
Thiên Lộc Các tọa lạc tại phía tây của Vị Ương Cung, lúc này bởi vì Hoàng đế cùng Hoàng hậu còn chưa giá lâm, Hải Đường yến còn chưa bắt đầu, trong vườn ngự uyển rộn ràng tiếng người. Tất cả nam nữ cũng không phải là rất nghiêm trang phòng bị, cho nên bụi hoa bên trong ngự uyển đều có tốp năm tốp ba bóng người.
Hải Đường ở bên trong Thiên Lộc Các là tây phủ Hải Đường, Hải Đường là một loại hoa vô hương vô vị, chỉ có tây phủ Hải Đường vừa thơm vừa đẹp, là thượng phẩm trong hoa Hải Đường. Bốn bề xung quanh bảy đóa hoa thành một đám hướng về phía trước. Nụ hoa đỏ tươi không mở, tựa như phấn điểm một cái, đóa hoa phấn hồng nở rộ thay đổi dần, như hiểu trời sáng, dưới ánh mặt trời Hải Đường đón gió dựng đứng thẳng, vẻ đẹp của hoa sáng rỡ động lòng người, gọn gàng chỉnh tề nhìn rất thích.
Ở bên trong mùi thơm của hoa nặng nề trùng trùng điệp điệp, Tiêu Tử Y vốn đang trách Nhược Trúc buổi sáng hôm nay cho nàng trang phục có quá long trọng một chút, nhưng là so sánh với những nữ quyến rực rỡ sắc màu khác, còn kém rất nhiều.
Tiêu Tử Y thấy Tiêu Trạm lôi kéo nàng xuyên qua bụi hoa trong ngự uyển, thật giống như đang tìm người nào, không khỏi nhéo nhéo tay của hắn, hỏi thăm rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tiêu Trạm quay đầu lại cười nói: “cô cô, thừa dịp yến hội còn chưa bắt đầu, Trạm Nhi dẫn ngươi đi gặp một người, Trạm Nhi rất thích hắn nha!"
Gì? Đi gặp một người? Chẳng lẽ là cái nhi đồng thiên tài siêu cấp Tiêu Sách kia? Tiêu Tử Y không nghĩ ra được Tiêu Trạm sẽ mang nàng đi gặp người nào, dù sao thời gian bọn họ ở chung một chỗ còn không dài, cũng không có nghe được hắn ở trước mặt nàng thường xuyên nhắc tới người nào.
Tiêu Trạm mang theo nàng đi không lâu, liền ngừng lại, nhẹ nói nói: “A, Nguyệt Ly ca ca lại đang cùng người nói chuyện phiếm, thật là hiếm thấy a!"
Tiêu Tử Y theo ánh mắt Tiêu Trạm nhìn đi, chỉ thấy cách đó không xa xài tựa như nặng gấm dưới tàng cây Hải Đường, có hai thân ảnh cao ngất đang đứng. Một bạch y trắng như tuyết, một áo xanh như lam, diện mạo cũng bị che khuất dưới cành hoa, chỉ có cái tiểu bằng hữu Tiêu Trạm kia mới có thể dễ nhìn thấy mặt hai vị. Tiêu Tử Y muốn nhìn dung mạo soái ca sẽ phải bước đến phía trước mấy bước hoặc là ngồi chồm hổm xuống cùng Tiêu Trạm có cùng độ cao, đáng tiếc hai loại phương pháp nàng đều không chọn.
Thấy Tiêu Trạm cũng không có ý tứ tiến lên quấy rầy cái Nguyệt Ly ca ca kia, Tiêu Tử Y cũng theo hắn, đứng ở bên cạnh đợi. Trong lòng thầm nghĩ rất kỳ quái a, hai người bên kia bất kể nhìn thế nào, cũng nhất định là người lớn. Nàng còn tưởng rằng Tiêu Trạm muốn dẫn nàng đi gặp, là tiểu hài tử cùng tuổi cùng Tiêu Trạm không sai biệt lắm.
Bất quá, tiểu tử này lại gọi người nọ là ca ca, lại gọi nàng là cô cô, này chẳng phải là không duyên cớ lại nhiều hơn một thế hệ? Tiêu Tử Y một bên buồn bực mà nghĩ, một bên nhìn kỹ lại.
Trong hai người kia có một người còn mặc quan phục màu xanh, nàng không biết loại quan phục này là bao nhiêu phẩm, bất quá cũng phải là thần tử bên ngoài. Chính là không biết người nào mới là Nguyệt Ly ca ca trong miệng của Tiêu Trạm.
Lúc này mùa xuân mặt trời mới mọc từ từ dâng lên, xuyên thấu qua trên cành hoa trên đỉnh đầu ấm áp chiếu vào trên mặt Tiêu Tử Y, làm cho nàng lập tức buồn ngủ. Hôm nay thời điểm trời còn chưa sáng, nàng đã bị Nhược Trúc từ trên giường đào xuống, đặt tại trên ghế trái tô phải vẻ. Thật là nàng không thể nói chuyện, cũng không thể phát ra được thanh âm kháng nghị nào a!
Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt sùng bái của Tiêu Trạm nhìn hai người cách đó không xa, trong lòng không biết là cảm giác gì. Hừ! Trạm Nhi là của nàng! Chỉ cho phép dùng loại vẻ mặt này hướng về phía một người là nàng! Tiêu Tử Y khó chịu vễnh tai, muốn nghe bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng là bởi vì khoảng cách hơi xa, nàng chỉ có thể nghe được một chút xíu thanh âm mơ hồ.
Càng thêm khó chịu rồi! Thời điểm Tiêu Tử Y vừa định đưa tay đẩy đẩy Tiêu Trạm, bên tai của nàng bỗng nhiên xuất hiện lời nói rõ ràng.
“Nguyệt Ly, ngươi còn có chuyện gì sao? Không có chuyện gì ta liền đi làm việc." Một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái nhẵn nhụi như đồ sứ truyền đến, thiếu chút nữa làm cho Tiêu Tử Y sợ đến kêu ra tiếng. Bởi vì thanh âm rõ ràng giống như lời nói ở bên tai nàng, trên thực tế sau khi nàng lắng nghe, phát hiện hẳn là một trong hai người đứng ở đối diện nàng nói chuyện.
Ngất! Nàng làm sao trong lúc bất chợt lại biến thành Thuận Phong Nhĩ rồi? Tiêu Tử Y sửng sốt chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến Kì Mặc từng đã nói, thân thể chính nàng lẽ ra phải có nội lực, hẳn là bởi vì trúng Thất độc nên nội lực bị ngăn lại. Chẳng lẽ nghe được nguyên nhân là bởi vì nội lực khôi phục như cũ sao?
“Ai! Ngươi người này thật bạc tình a! Có thể có hơn nửa tháng cũng không gặp mặt, vừa thấy mặt đã ầm ĩ muốn đi. Ngươi không biết có rất nhiều người cũng đứng hàng dài muốn gặp ta sao?" Một giọng nam cố ý mang theo ngọt ngào chán ghét truyền đến, thành công làm cho trên người Tiêu Tử Y nổi đầy da gà.
Mồ hôi, chẳng lẽ người này chính là Đàm Nguyệt Ly mà Tiêu Trạm sùng bái?
Có lầm hay không a?
Tác giả :
Huyền Sắc