Nhà Trẻ Hoàng Gia
Chương 113: Sinh nhật
Đánh chết Tiêu Cảnh Dương cũng không nghĩ đến Tiêu TRạm cứ thế mở miệng đột ngột hỏi tới vấn đề này, hắn cũng không còn nghĩ tới lần nào về tháng trước Tiêu Tử Y náo loạn phải lập gia đình để ra cung nữa, thế mà TRạm Nhi của hắn vẫn không tiêu tan ý nghĩ muốn hắn cưới Tiêu Tử Y ra khỏi đầu.
Lần trước rõ ràng là hắn đã nói rất rõ rồi cơ mà.
“Trạm Nhi à, phụ vương ta không thể cưới tiểu bác của con được" Tiêu Cảnh Dương vươn tay ra xoa xoa tóc TRạm Nhi ôn nhu bảo.
“Vì sao vậy?" Tiêu Trạm không hiểu bĩu môi.
“Bởi vì…" Tiêu CẢnh Dương vắt hết óc ra để nghĩ cuối cùng mới quyết định đem vấn đề này ra giải thích rõ cho Tiêu TRạm hiểu. “Nếu, ta nói là nếu nhé, TRạm Nhi có một muội muội ruột thịt, con muốn yêu thương nàng trân trọng nàng, nhưng rồi cuối cùng con cũng không thể thành thân với nàng ha"
Tiêu TRạm lâm vào trầm mặc, mắt mở to vụt sáng vài cái rồi không nói gì.
Tiêu Cảnh Dương nghĩ là bé đã hiểu, vui mừng vỗ vỗ đầu bé. Nhưng Tiêu TRạm phun ra lời tiếp theo làm cho hắn suýt cười ngất.
Tiêu TRạm rất chân thành nhìn chằm chằm Tiêu CẢnh Dương hỏi: “Phụ Vương ơi, muội muội con đang ở chỗ nào ha?"
“À, là ta nói nếu mà" Nét mặt Tiêu Cảnh Dương hiện lên vẻ xấu hổ, chả nhẽ ngay lúc đó bảo hắn biến một muội muội ra sao?
“Nếu à? Phụ vương cha không muốn cưới bác Tử Y, TRạm Nhi chỗ nào sẽ có muội muội chứ?" Tiêu TRạm càng vô cùng không hiểu ý tưởng của người lớn tý nào, hoàng bà nội không phải đã nói qua với bé rồi sao, muốn phụ vương thành thân thì bé mới có tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội đó sao?
Tiêu CẢnh Dương bất đắc dĩ thở dài, thân thiết cảm nhận được việc nói chuyện với trẻ con không dễ dàng chút nào. Cũng như Tiêu Tử Y có thể quản lý tốt mấy đứa trẻ này như thế, mà hắn một mình ứng phó với một vấn đề của TRạm Nhi cứ như trứng chọi đá vậy…."TRạm Nhi à, phụ vương không thể cưới bác của con được, bởi vì ta và nàng là huynh muội ruột thịt"
Tiêu TRạm nhìn biểu hiện trên nét mặt của phụ vương giống như là không phải nói đùa, rốt cục xác định ảo tưởng trong lòng bé tan biến, trong đầu kia lại lúc nào cũng in hình ảnh tiểu bác Melie của bé trở thành hình ảnh mẫu phi hoàn mỹ bỗng chốc tan thành từng mảnh nhỏ, biến mất trong đầu.
Nhìn khuôn mặt non nớt đáng yêu của Tiêu TRạm nhăn nhó, đôi mắt vốn to ngời sáng bỗng chốc đong đầy nước mắt. Tiêu Cảnh Dương lập tức luống cuống tay chân đứng lên đi tới bên Tiêu TRạm ngồi xuống, vươn hai tay ra. Lúc đem cả người nho nhỏ mềm mềm ôm vào trong ngực thì Tiêu Cảnh Dương tim chịu không nổi kinh hoàng. Đúng vậy ha, đây là đứa con của hắn. Vì sao đây là lần đầu tiên hắn mới ôm bé đây?
Vuốt tóc mềm của Tiêu TRạm, Tiêu Cảnh Dương còn nhớ rõ, ngày đứa bé này sinh ra. Hắn đứng ở trong phòng sinh tại cung Minh Quang, nhìn vương phi của mình sinh mệnh dần dần suy yếu đi, cũng nhìn thấy đứa trẻ trong tã lót vừa mới sinh. Này lúc trước nếu không có cánh tay hắn che chở sinh mạng nhỏ bé, dựa vào mẫu thân bé đã dần dần lạnh băng cánh tay bé nhỏ huơ huơ trước mặt đáng yêu nhìn hắn nhoẻn miệng cười. Không biết vì sinh ra bé mà mẹ của bé đã phải bỏ cả sinh mạng để có được.
Lúc ấy hắn lẳng lặng đứng bên giường, người hầu ôm đứa bé tới cho hắn nhìn thì nội tâm hắn tràn đầy vẻ bất công và đau xót xoay người hướng cửa bước ra.
Năm ấy hắn vừa tròn mười bảy tuổi, còn Thái tử Phi của hắn chẳng qua cũng chỉ có mười sáu tuổi thôi.
Bọn họ tuy chưa nói tới là yêu nhau, nhưng mà Nhàn nhi vẫn cùng lớn lên bên hắn…Lúc mất đi Vân di và Tiêu Tử Y ở giai đoạn sống kia vẫn làm hắn lo lắng khôn nguôi. Đó là một người con gái tốt đến thế, vì sao lại vì sinh mạng mình nhìn như hoa cứ như vậy cam tâm tình nguyện đổi cho con hắn? Hắn nghĩ mãi không ra.
Vì vậy khi mẫu hậu nhìn thấy hắn không hỏi không nghe đối với TRạm Nhi thì mở miệng bảo hắn muốn mang TRạm Nhi đi nuôi. Hắn một câu cũng chưa nói kể cả liếc nhìn một cái cũng chưa thèm nhìn.
Hắn không biết hối hận, nhưng cho tới tận cái ngày Tiêu Tử Y khóc lóc long trời lở đất trong lòng hắn, lòng hắn thương nàng rất nhiều, bỗng nhiên nghĩ đến một đứa trẻ khác vẫn đang bị hắn bỏ rơi.
Đây là đứa con của hắn, lúc trước nhỏ như vậy yếu ớt như vậy, hiện giờ cũng đã cao ngang hông hắn rồi. Tương lai có thể còn lớn giống như hắn nữa, thậm chí biết đâu còn vượt xa cả hắn.
Tương lai sẽ trở thành một quân vương, hắn không muốn quan hệ của bọn hắn giống như quan hệ của hắn với phụ hoàng hiện giờ…rất xẩu hổ.
Tiêu Trạm lẳng lặng yên tĩnh trong lòng phụ thân. Hưởng thụ sự ấm áp chưa từng có bao giờ, thấy phụ vương hắn không nói được lời nào, liền len lén ngước mắt nhìn, đáng thương nói lầm bầm: “Phụ vương, thực sự không thể để bác Tử Y là mẫu phi của con sao?"
Tiêu Cảnh Dương từ trong ký ức hồi phục lại tinh thần. Cúi đầu nhìn hai mắt ướt át của Tiêu TRạm, dùng giọng không nặng không nhẹ hỏi: “TRạm Nhi, con cứ nghĩ muốn bác Tử Y làm mẫu phi của con thực sao?"
Tiêu TRạm ra sức gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khóc mũi đỏ lên nhìn bé trông càng đáng yêu hơn.
Tiêu Cảnh Dương cười cười véo véo mặt Tiêu TRạm hạ giọng ôn nhu bảo: “Được rồi, nếu TRạm Nhi đã kiên trì như vậy, vậy phụ vương đây liền cố gắng hết mình. Chẳng qua, chuyện này trăm ngàn lần đừng nói ra với bất kỳ ai đó nha, ngay cả bác Tử Y của con cũng không thể nói nha! Đây là bí mật của chúng ta"
Tiêu Trạm nín khóc cười tươi, vươn tay nhỏ bé mập mạp lên, nhếch ngón tay út lên giọng non nớt bảo: “Được, chúng ta cùng ngoéo tay nào!"
Tiêu Cảnh Dương sửng sốt, rồi bỗng nhớ ra hình như đây là kiểu Tiêu Tử Y dạy cho bọn trẻ cách lập ước định bằng tay, vì thế cũng vội vàng đưa một tay ra cùng ngoắc ngón tay út với Tiêu TRạm.
Tiêu TRạm động động vài ngón tay nhỏ bé, hai người nhìn nhau cùng cười.
“Được rồi, phụ vương tiễn con về chỗ Hoàng bà nội, ngày mai hình như là ngày nhà trẻ nghỉ ngơi vậy, TRạm Nhi bồi thường với Hoàng bà nội cho tốt nha" Tiêu CẢnh Dương ngay từ đầu cũng không lý giải vì sao Tiêu Tử Y lại kiên trì muốn nhà trẻ cứ bảy ngày thì lại được nghỉ ngơi hai ngày, nhưng có phải là vì Nam Cung Tiêu không, vì cậu bé cứ bảy ngày lại phải về nhà hai ngày mà.
“Phụ vương, cùng TRạm Nhi chơi trò trốn tìm được không?" Tiêu TRạm lập tức luyến tiếc Tiêu Cảnh Dương ôm, tay bé nhỏ túm lấy vạt áo trước cảu hắn, ngẩng đầu đáng thương nhìn hắn.
Tiêu Cảnh Dương cự tuyệt không nổi, chỉ còn có thể bất đắc dĩ cười cười bảo: “Được, nào đi trốn đi! Chẳng qua nếu như tìm không thấy con thì phụ vương sẽ gọi con ra đó nha!" Vừa nói vừa buông TRạm Nhi ra, lấy chiếc đồng hồ cát từ trên giá sách xuống đặt lên bàn, sau đó đảo ngược lại.
Tiêu TRạm hoan hô một cái liền chạy ra khỏi cửa, Tiêu Cảnh Dương lắc lắc đầu cười, ngồi trờ lại bàn cầm sách lên đọc.
NHưng trong đầu chẳng vào chữ nào. Mới vừa rồi hắn đồng ý với Trạm Nhi mà nói…. cuối cùng là bởi kỳ vọng của TRạm Nhi hay vẫn là dục vọng của hắn chứ?
Tay cầm sách của Tiêu Cảnh Dương run lên nhè nhẹ, cưỡng chế nỗi bất an trong lòng, buộc chính mình phải chú ý trên sách. NHưng lại không có cách nào hắn đành nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát một chút, trước mắt đều là hình ảnh Tiêu Tử Y cười tươi như hoa.
“Thái tử điện hạ, thủ vệ Trường An Diên Hưng Môn truyền đến nói, nói là thấy Ngũ điện hạ cùng Đàm công tử đã trở lại" Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo trong trẻo, lập tức làm cho Tiêu Cảnh Dương đang lâm vào trầm tư bỗng tỉnh tảo trở lại.
NHư sợ bị người khác nhìn lén được ý tưởng trong nội tâm mình, Tiêu Cảnh Dương lập tức đáp một câu rồi đứng dậy, trong đầu trống rỗng, lập tức như trốn tránh đem toàn bộ mọi chuyện phát sinh quên sạch, “Cái gì? Ngũ đệ đã trở lại sao? Đi, chúng ta đây đi đón hắn!"
Lúc này Tiêu TRạm trốn trong tủ quần áo, len lén ngó nhìn từ chỗ khắc hoa văn ra ngoài, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên nét chờ mong.
Lần trước rõ ràng là hắn đã nói rất rõ rồi cơ mà.
“Trạm Nhi à, phụ vương ta không thể cưới tiểu bác của con được" Tiêu Cảnh Dương vươn tay ra xoa xoa tóc TRạm Nhi ôn nhu bảo.
“Vì sao vậy?" Tiêu Trạm không hiểu bĩu môi.
“Bởi vì…" Tiêu CẢnh Dương vắt hết óc ra để nghĩ cuối cùng mới quyết định đem vấn đề này ra giải thích rõ cho Tiêu TRạm hiểu. “Nếu, ta nói là nếu nhé, TRạm Nhi có một muội muội ruột thịt, con muốn yêu thương nàng trân trọng nàng, nhưng rồi cuối cùng con cũng không thể thành thân với nàng ha"
Tiêu TRạm lâm vào trầm mặc, mắt mở to vụt sáng vài cái rồi không nói gì.
Tiêu Cảnh Dương nghĩ là bé đã hiểu, vui mừng vỗ vỗ đầu bé. Nhưng Tiêu TRạm phun ra lời tiếp theo làm cho hắn suýt cười ngất.
Tiêu TRạm rất chân thành nhìn chằm chằm Tiêu CẢnh Dương hỏi: “Phụ Vương ơi, muội muội con đang ở chỗ nào ha?"
“À, là ta nói nếu mà" Nét mặt Tiêu Cảnh Dương hiện lên vẻ xấu hổ, chả nhẽ ngay lúc đó bảo hắn biến một muội muội ra sao?
“Nếu à? Phụ vương cha không muốn cưới bác Tử Y, TRạm Nhi chỗ nào sẽ có muội muội chứ?" Tiêu TRạm càng vô cùng không hiểu ý tưởng của người lớn tý nào, hoàng bà nội không phải đã nói qua với bé rồi sao, muốn phụ vương thành thân thì bé mới có tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội đó sao?
Tiêu CẢnh Dương bất đắc dĩ thở dài, thân thiết cảm nhận được việc nói chuyện với trẻ con không dễ dàng chút nào. Cũng như Tiêu Tử Y có thể quản lý tốt mấy đứa trẻ này như thế, mà hắn một mình ứng phó với một vấn đề của TRạm Nhi cứ như trứng chọi đá vậy…."TRạm Nhi à, phụ vương không thể cưới bác của con được, bởi vì ta và nàng là huynh muội ruột thịt"
Tiêu TRạm nhìn biểu hiện trên nét mặt của phụ vương giống như là không phải nói đùa, rốt cục xác định ảo tưởng trong lòng bé tan biến, trong đầu kia lại lúc nào cũng in hình ảnh tiểu bác Melie của bé trở thành hình ảnh mẫu phi hoàn mỹ bỗng chốc tan thành từng mảnh nhỏ, biến mất trong đầu.
Nhìn khuôn mặt non nớt đáng yêu của Tiêu TRạm nhăn nhó, đôi mắt vốn to ngời sáng bỗng chốc đong đầy nước mắt. Tiêu Cảnh Dương lập tức luống cuống tay chân đứng lên đi tới bên Tiêu TRạm ngồi xuống, vươn hai tay ra. Lúc đem cả người nho nhỏ mềm mềm ôm vào trong ngực thì Tiêu Cảnh Dương tim chịu không nổi kinh hoàng. Đúng vậy ha, đây là đứa con của hắn. Vì sao đây là lần đầu tiên hắn mới ôm bé đây?
Vuốt tóc mềm của Tiêu TRạm, Tiêu Cảnh Dương còn nhớ rõ, ngày đứa bé này sinh ra. Hắn đứng ở trong phòng sinh tại cung Minh Quang, nhìn vương phi của mình sinh mệnh dần dần suy yếu đi, cũng nhìn thấy đứa trẻ trong tã lót vừa mới sinh. Này lúc trước nếu không có cánh tay hắn che chở sinh mạng nhỏ bé, dựa vào mẫu thân bé đã dần dần lạnh băng cánh tay bé nhỏ huơ huơ trước mặt đáng yêu nhìn hắn nhoẻn miệng cười. Không biết vì sinh ra bé mà mẹ của bé đã phải bỏ cả sinh mạng để có được.
Lúc ấy hắn lẳng lặng đứng bên giường, người hầu ôm đứa bé tới cho hắn nhìn thì nội tâm hắn tràn đầy vẻ bất công và đau xót xoay người hướng cửa bước ra.
Năm ấy hắn vừa tròn mười bảy tuổi, còn Thái tử Phi của hắn chẳng qua cũng chỉ có mười sáu tuổi thôi.
Bọn họ tuy chưa nói tới là yêu nhau, nhưng mà Nhàn nhi vẫn cùng lớn lên bên hắn…Lúc mất đi Vân di và Tiêu Tử Y ở giai đoạn sống kia vẫn làm hắn lo lắng khôn nguôi. Đó là một người con gái tốt đến thế, vì sao lại vì sinh mạng mình nhìn như hoa cứ như vậy cam tâm tình nguyện đổi cho con hắn? Hắn nghĩ mãi không ra.
Vì vậy khi mẫu hậu nhìn thấy hắn không hỏi không nghe đối với TRạm Nhi thì mở miệng bảo hắn muốn mang TRạm Nhi đi nuôi. Hắn một câu cũng chưa nói kể cả liếc nhìn một cái cũng chưa thèm nhìn.
Hắn không biết hối hận, nhưng cho tới tận cái ngày Tiêu Tử Y khóc lóc long trời lở đất trong lòng hắn, lòng hắn thương nàng rất nhiều, bỗng nhiên nghĩ đến một đứa trẻ khác vẫn đang bị hắn bỏ rơi.
Đây là đứa con của hắn, lúc trước nhỏ như vậy yếu ớt như vậy, hiện giờ cũng đã cao ngang hông hắn rồi. Tương lai có thể còn lớn giống như hắn nữa, thậm chí biết đâu còn vượt xa cả hắn.
Tương lai sẽ trở thành một quân vương, hắn không muốn quan hệ của bọn hắn giống như quan hệ của hắn với phụ hoàng hiện giờ…rất xẩu hổ.
Tiêu Trạm lẳng lặng yên tĩnh trong lòng phụ thân. Hưởng thụ sự ấm áp chưa từng có bao giờ, thấy phụ vương hắn không nói được lời nào, liền len lén ngước mắt nhìn, đáng thương nói lầm bầm: “Phụ vương, thực sự không thể để bác Tử Y là mẫu phi của con sao?"
Tiêu Cảnh Dương từ trong ký ức hồi phục lại tinh thần. Cúi đầu nhìn hai mắt ướt át của Tiêu TRạm, dùng giọng không nặng không nhẹ hỏi: “TRạm Nhi, con cứ nghĩ muốn bác Tử Y làm mẫu phi của con thực sao?"
Tiêu TRạm ra sức gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khóc mũi đỏ lên nhìn bé trông càng đáng yêu hơn.
Tiêu Cảnh Dương cười cười véo véo mặt Tiêu TRạm hạ giọng ôn nhu bảo: “Được rồi, nếu TRạm Nhi đã kiên trì như vậy, vậy phụ vương đây liền cố gắng hết mình. Chẳng qua, chuyện này trăm ngàn lần đừng nói ra với bất kỳ ai đó nha, ngay cả bác Tử Y của con cũng không thể nói nha! Đây là bí mật của chúng ta"
Tiêu Trạm nín khóc cười tươi, vươn tay nhỏ bé mập mạp lên, nhếch ngón tay út lên giọng non nớt bảo: “Được, chúng ta cùng ngoéo tay nào!"
Tiêu Cảnh Dương sửng sốt, rồi bỗng nhớ ra hình như đây là kiểu Tiêu Tử Y dạy cho bọn trẻ cách lập ước định bằng tay, vì thế cũng vội vàng đưa một tay ra cùng ngoắc ngón tay út với Tiêu TRạm.
Tiêu TRạm động động vài ngón tay nhỏ bé, hai người nhìn nhau cùng cười.
“Được rồi, phụ vương tiễn con về chỗ Hoàng bà nội, ngày mai hình như là ngày nhà trẻ nghỉ ngơi vậy, TRạm Nhi bồi thường với Hoàng bà nội cho tốt nha" Tiêu CẢnh Dương ngay từ đầu cũng không lý giải vì sao Tiêu Tử Y lại kiên trì muốn nhà trẻ cứ bảy ngày thì lại được nghỉ ngơi hai ngày, nhưng có phải là vì Nam Cung Tiêu không, vì cậu bé cứ bảy ngày lại phải về nhà hai ngày mà.
“Phụ vương, cùng TRạm Nhi chơi trò trốn tìm được không?" Tiêu TRạm lập tức luyến tiếc Tiêu Cảnh Dương ôm, tay bé nhỏ túm lấy vạt áo trước cảu hắn, ngẩng đầu đáng thương nhìn hắn.
Tiêu Cảnh Dương cự tuyệt không nổi, chỉ còn có thể bất đắc dĩ cười cười bảo: “Được, nào đi trốn đi! Chẳng qua nếu như tìm không thấy con thì phụ vương sẽ gọi con ra đó nha!" Vừa nói vừa buông TRạm Nhi ra, lấy chiếc đồng hồ cát từ trên giá sách xuống đặt lên bàn, sau đó đảo ngược lại.
Tiêu TRạm hoan hô một cái liền chạy ra khỏi cửa, Tiêu Cảnh Dương lắc lắc đầu cười, ngồi trờ lại bàn cầm sách lên đọc.
NHưng trong đầu chẳng vào chữ nào. Mới vừa rồi hắn đồng ý với Trạm Nhi mà nói…. cuối cùng là bởi kỳ vọng của TRạm Nhi hay vẫn là dục vọng của hắn chứ?
Tay cầm sách của Tiêu Cảnh Dương run lên nhè nhẹ, cưỡng chế nỗi bất an trong lòng, buộc chính mình phải chú ý trên sách. NHưng lại không có cách nào hắn đành nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát một chút, trước mắt đều là hình ảnh Tiêu Tử Y cười tươi như hoa.
“Thái tử điện hạ, thủ vệ Trường An Diên Hưng Môn truyền đến nói, nói là thấy Ngũ điện hạ cùng Đàm công tử đã trở lại" Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo trong trẻo, lập tức làm cho Tiêu Cảnh Dương đang lâm vào trầm tư bỗng tỉnh tảo trở lại.
NHư sợ bị người khác nhìn lén được ý tưởng trong nội tâm mình, Tiêu Cảnh Dương lập tức đáp một câu rồi đứng dậy, trong đầu trống rỗng, lập tức như trốn tránh đem toàn bộ mọi chuyện phát sinh quên sạch, “Cái gì? Ngũ đệ đã trở lại sao? Đi, chúng ta đây đi đón hắn!"
Lúc này Tiêu TRạm trốn trong tủ quần áo, len lén ngó nhìn từ chỗ khắc hoa văn ra ngoài, trên khuôn mặt nhỏ hiện lên nét chờ mong.
Tác giả :
Huyền Sắc