Nha Đầu Khờ
Chương 6
“Ôi…….."
Yếu ớt rên rỉ, Hỉ Phúc chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt một hồi lâu, thần trí rốt cục từ từ tỉnh táo lại, lập tức theo bản năng xoay người ngồi dậy —
“A …..". Vì động tác quá mạnh, vì bị say rượu mà thình lình xuất hiện co rút đau đớn mãnh liệt tập kích lên đầu, nàng ôm đầu kêu đau một tiếng, động cũng không dám động từ từ đợi đau đớn kịch liệt đi qua, lúc này mới có tâm tư chú ý tới trên người mình không biết khi nào đã đắp cái chăn mỏng.
Ơ? Là ai giúp nàng? Trong viện này ngoài nàng cùng thiếu gia, không thể nào có người khác, cho nên…… Là thiếu gia giúp nàng đắp chăn?
Ngơ ngác cầm lấy cái chăn mỏng, Hỉ Phúc nhíu mày cố gắng nhớ lại …….
Phải ……. Nàng nhớ rõ chính mình cùng thiếu gia uống thật nhiều rượu, ăn thật nhiều đồ ăn, sau đó nàng trách thiếu gia bắt nạt người ta, còn sau đó…… Còn sau đó là cái gì nhỉ?
A…… Đúng rồi! Hình như là nàng nói nàng không có dụ dỗ thiếu gia, thiếu gia còn thật sự gật đầu đồng ý, cũng vẫn nhìn nàng…… Nhìn nàng……
Sau đó thì sao?
Hình ảnh đứt quãng giữa chừng, nàng ảo não gõ cái đầu hay quên, lại như thế nào cũng nghĩ không ra chuyện kế tiếp, chỉ là cảm thấy chính mình giống như đã bỏ lỡ một đoạn trí nhớ rất quan trọng ….. Đáng ghét! Sao lại nghĩ không ra?
Đừng nghĩ! Đừng nghĩ! Nghĩ đến đầu lại đau!
Buông tha cho tự ngược đãi bản thân, Hỉ Phúc lảo đảo bò xuống khỏi ghế quý phi, một cái bước xuống lại dẫm phải “Bánh Trôi" chẳng biết ghé vào dưới chân ghế ngủ gật khi nào, trong nháy mắt nó giật mình nhảy lên, cất tiếng sủa kháng nghị ở trong đêm yên tĩnh —
“Uông uông uông uông……"
“Bánh Trôi, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……" Vội vàng ôm lấy cái viên thịt tròn lông trắng đang phẫn nộ, Hỉ Phúc miệng lắp bắp nói xin lỗi, trên tay cũng vội vàng không ngừng cuốn lấy xem xét thân hình của tiểu tử tròn vo kia, chỉ sợ đã giẫm phải nó, đến khi xác định nó bình yên vô sự, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ai…… Nàng làm sao biết “Bánh Trôi" ngủ ở dưới chân ghế chứ!
“Uông!" Bực mình sủa lại hai tiếng, “Bánh Trôi" trong mắt chứa đầy oán trách, từ lúc ngủ sâu thì bị nàng giẫm phải một cái trong nháy mắt quên cả sợ.
“Ta đã nói xin lỗi rồi mà….." Giống như xem thấy trong mắt tiểu tử kia trách cứ, nàng lại ấp úng xin lỗi.
“Uông!" Lại sủa một tiếng, “Bánh Trôi" quyết định làm đại nhân không chấp tiểu nhân, rốt cục mới an phận cúi đầu xuống, cho nàng tùy ý ôm vào trong ngực.
Tâm ý tương thông, biết nó không hề trách mình, Hỉ Phúc ngây ngốc cười một hồi lâu, quay đầu chung quanh tìm tòi, cũng không thấy bóng dáng của chủ tử, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ……
“Thiếu gia đã trở về phòng ngủ chưa …."
Nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, nàng theo bản năng tìm kiếm bên trong, đã thấy trong phòng ngủ không bóng người, mà ngay cả đệm giường cũng gấp chỉnh tề, hoàn toàn không có dấu hiệu có ngủ qua, lập tức hồ nghi lại đi ra khỏi phòng, kiên nhẫn tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại vẫn không thấy bóng dáng chủ tử.
Gì chứ? Đã nửa đêm, thiếu gia rốt cục là đi đâu vậy?
Lòng tràn đầy buồn bực, Hỉ Phúc rủ mắt xuống đối mặt cùng viên thịt tròn vo lông trắng trong lòng. “Bánh Trôi, thiếu gia đâu?"
thịt tròn vo lông trắng trong lòng. “Bánh Trôi, thiếu gia đâu?"
“Uông!" Phe phẩy đầu, viên thịt tròn lông trắng đáp trả rất rõ ràng.
“Chúng ta đây cùng đi tìm thiếu gia được không?" Đêm khuya như vậy, không thấy thiếu gia trở về nghỉ ngơi, nàng cũng không thể ngủ được.
“Uông!" Cũng là cất tiếng sủa, chỉ là lúc này từ lắc đầu chuyển thành gật đầu.
Thấy thế, Hỉ Phúc mỉm cười, ôm trong lòng viên thịt tròn vo lông trắng đi ra ngoài “Nguyệt Kính viện", theo hành lang gấp khúc đi tìm người.
Bởi vì đêm đã khuya khoắt, mọi người ở Văn phủ sớm đi ngủ, đèn đuốc đều được tắt, ngoại trừ ánh trăng chiếu rọi chung quanh nên miễn cưỡng có thể thấy mọi vật, quanh mình có thể nói là một mảnh tối đen, hơn nữa gió đêm ngẫu nhiên phất qua ngọn cây vang lên tiếng sàn sạt ở trong màn đêm vắng vẻ như xa như gần, cứ như có yêu ma quỷ quái có thể lao ra mọi lúc, làm cho Hỉ Phúc từ nhỏ lớn lên ở Văn phủ, nhắm mắt lại đi cũng sẽ không lạc đường cũng nhịn không được cảm thấy có chút sợ hãi, lập tức không khỏi co rụt cổ, đem “Bánh Trôi" trong lòng ôm càng chặt, làm vậy coi như có thể khiến chính mình an tâm chút.
Thật cẩn thận, ở đêm khuya thanh vắng nàng vừa đi trong Văn phủ, vừa nhìn xung quanh tìm người, ai ngờ tìm hồi lâu, lê một vòng thật lớn, lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng chủ tử, làm cho nàng không khỏi nóng lòng.
Kỳ lạ! Đã trễ thế này, thiếu gia rốt cuộc là ở nơi nào vậy? Nhà xí sao? Tuy rằng chỗ đó có hơi hẻo lánh, nhưng nàng vẫn là đi xem một cái thì tốt hơn!
Trong lòng nghĩ xong, Hỉ Phúc bước nhanh hơn đi về hướng nhà xí, nhưng mà mới đi chưa được mấy bước, nàng hình như nhìn thấy cái gì đột ngột dừng chân lại —
“Gì?" Kinh ngạc thở nhẹ, nàng sững sờ nhìn chỗ ánh trăng chiếu rọi ở xa xa, tựa hồ như có bóng đen nhanh chóng nhắm một hướng khác mà đi.
Là, là thiếu gia sao?
Bởi vì khoảng cách quá xa, tầm mắt quá mờ, nàng nhìn thấy cũng không rõ ràng, cũng không cách xác định bóng đen kia có phải là chủ tử, lại sợ đêm dài yên tĩnh, cao giọng mà gọi người, đến lúc đó vừa đánh thức mọi người chìm trong giấc ngủ mê bên trong phủ còn vừa bị mắng mỏ, nên không dám hé răng đuổi theo bóng đen mà đi.
Chỉ thấy bóng đen ở phía xa kia bay đi rất nhanh, Hỉ Phúc ngay cả nhanh đuổi theo chân, vẫn là bị bỏ rơi một khoảng xa, mắt thấy bóng đen kia vượt qua một chỗ ngoặt, xuyên qua Nguyệt Nha môn, nàng gấp đến độ chạy tới, chốc lát sau cũng đuổi vào trong Nguyệt Nha môn, ai ngờ bóng đen kia lại biến mất dạng.
“Người, người đâu rồi?" Trừng mắt nhìn không một bóng người trong tiểu đình viện, nha hoàn khờ nọ trợn tròn mắt.
Này, sao có thể? Nàng rõ ràng chính mắt nhìn thấy bóng đen kia vào nơi này, thế nào mới đây, liền không thấy bóng người?
Mờ mịt nhìn xung quanh, lại vẫn không thấy bóng đen vừa rồi kia, Hỉ Phúc lòng tràn đầy nghi hoặc hết sức, trong cửa phòng nhỏ bên cạnh lại đột nhiên loáng thoáng truyền ra tiếng vang rất nhỏ, làm cho nàng thoáng chốc không khỏi sửng sốt.
Có người ở bên trong?
Nàng nhớ rõ chỗ tiểu viện này để hoang lâu rồi, bên trong không có người ở a!
Hơi kinh ngạc, lại có chút mê hoặc, nàng nhịn không được tiến lên cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe, lại kinh ngạc phát hiện bên trong có tiếng thở dốc cùng rên rỉ khó hiểu giao nhau phát ra….
Có người ở bên trong bị bệnh sao? Bằng không thế nào lại có tiếng rên rỉ đau đớn cùng tiếng thở dốc?
Hỉ Phúc càng nghe càng buồn bực, càng nghe càng hồ nghi, trong lòng mặc dù đầy tò mò, nhưng nửa đêm, lại chỉ có một mình, cũng không dám mạo muội xâm nhập, chỉ có thể vụng trộm chọc thủng giấy cửa sổ, nheo lại một con mắt tiến lên nhìn lén, khi cảnh tượng bên trong đập vào mi mắt, hai mắt nàng mở lớn, không tự chủ được kinh ngạc thốt ra tiếng —
“A ……Ô!"
Mới vừa rồi mở miệng kinh ngạc thốt lên tiếng nhỏ đột nhiên trong nháy mắt bị bàn tay phía sau ở đâu che lại, Hỉ Phúc sợ tới mức mặt biến sắc, há mồm định thét chói tai, lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu “ô ô"; Nhưng thật ra “Bánh Trôi" trong lòng nàng nhìn thấy người tới sau, lại nhảy nhót sủa lên —
" Uông!" cái đuôi hưng phấn vẫy vẫy.
“Ai?" Giật mình nghe thấy tiếng lạ, trong cửa đột nhiên truyền ra tiếng bối rối khó chịu quát ầm lên.
Đáng chết!
Không tiếng động rủa thầm, kẻ ẩn thân trong bóng đêm tuyệt đối không ngờ được che được miệng một người, lại ngăn không được cái miệng khác, khiến cho người trong cửa giật mình, lập tức không nói hai lời, ôm lấy Hỉ Phúc giãy dụa không ngớt, ngay cả người cùng chó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thoát ra khỏi tiểu viện, trong nháy mắt không thấy tung tích.
Mà ngay lúc bọn họ mới vừa rồi biến mất dạng ở ngoài Nguyệt Nha môn, cửa trong tiểu viện đóng chặt cũng bị đẩy tung ra, một nữ tử bay nhanh ra nhìn, thấy quần áo lộn xộn không ngay ngắn thì vội vàng cuống quít mặc lại.
Nàng kia mặc dù thấy bốn bề vắng lặng, nhưng nghĩ lại mới vừa rồi giật mình nghe thấy tiếng chó sủa, còn mơ hồ nghe được tiếng hô nhỏ khiếp sợ, lập tức thần sắc xanh mét khó coi đến cực điểm……
Tại trong phủ này, duy nhất có nuôi chó cũng chỉ có……
Không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nàng ung dung thoáng chốc hiện lên vẻ hung ác, đáy mắt lóe lên dữ dội " Thà rằng giết sai một trăm, không thể bỏ sót một cái".
Nhưng vào lúc này, lén lút hé ra khuôn mặt tục tằn lại có vẻ đáng khinh thò ra từ phía sau cửa, nhìn dáo dác xung quanh, xác định không có ai xong, hắn mới đánh bạo đi ra —
“Chỉ là chó hoang cắn loạn, lo lắng gì chứ?" Sửa sang lại quần lót, nam nhân bên cạnh kia cười mê đắm thoáng dùng sức bắt lấy bộ ngực sữa cao ngất đầy đặn, “tiểu dệ" của hắn mới vừa rồi bị dọa cho mềm nhũn, giờ phút này lại nhanh chóng ngẩng cao đầu, sưng to đau đớn khó nhịn, hận không thể lập tức tiến lên chôn ở trong cơ thể nữ tử, lửa dục thèm khát đầy người.
Nam nữ ái ân tiến hành tới một nửa mà bị đứt đoạn thân thể trở nên nhạy cảm khác thường, giờ phút này bị bàn tay to của nam nhân bắt lấy, nàng kia nhịn không được thở dốc ra tiếng, sắc mặt ửng hồng liếc xéo nói: “Chàng không hiểu ….."
“Ta biết nàng muốn lắm rồi". Nam nhân cười dâm đãng tiếp lời, dục hỏa đốt người làm cho hắn khó nhẫn nại nữa, lập tức không khỏi phân trần dùng sức ôm lấy nữ tử, lấy ra lửa nóng sưng to đau nhức dưới thân, vội vàng cọ xát không ngừng nơi bí mật mềm mại của nàng, cho thấy chính mình thèm khát cỡ nào.
Mặc dù trong lòng còn bất an, cũng thấy nơi đây không hề kín đáo, nữ tử vẫn là bị hắn xoắn lấy cùng trêu đùa làm cho toàn thân nóng lên, ý nghĩ choáng váng, từng trận mãnh liệt cắm vào làm tràn ra chất lỏng, tình dục khó nhịn để mặc hắn cởi bỏ quần áo của chính mình, không buồn cảm thấy thẹn ở trong bóng đêm dày đặc cùng nhau tan chảy ….
*******************
“Ô ……… Ô Ô ………."
Bị một tay người che miệng, một tay từ sau chặn ngang kèm hai bên, Hỉ Phúc trực giác nghĩ đến đối phương là bọn cướp đêm, sợ tới mức không ngừng vặn vẹo giãy dụa, miệng cũng không ngừng phát ra cầu cứu “ô ô", chỉ sợ chính mình gặp bất trắc thì khổ.
“Đừng nhúc nhích!" Bỗng dưng, “bọn cướp" thấp giọng quát nhẹ ở bên tai nàng.
Ơ? m thanh này là …….. Thiếu gia!
Chợt nghe thấy tiếng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn, Hỉ Phúc không khỏi sửng sốt, mặc dù không rõ rốt cuộc hết thảy là chuyện gì xảy ra, nhưng an tâm thả lỏng thân mình, ngoan ngoãn không hề giãy dụa, để mặc hắn kẹp lấy mình nhanh chóng xuyên qua đêm dài yên tĩnh bên trong Văn phủ.
Một hồi lâu sau, làm hai người rốt cục trở lại bên trong sân “Nguyệt Kính viện", Văn Thiếu Thu lập tức buông tay khỏi nàng, vẻ mặt nhàn nhã lười biếng giờ phút này lại lạnh lẽo khác thường —
“Em nhìn thấy cái gì?" Lớn tiếng ép hỏi, con ngươi đen sâu thẳm lóe lên sắc bén lạnh lẽo.
Chưa từng gặp qua vẻ ngoài hắn như thế, Hỉ Phúc sợ tới mức tay run lên: Mà “Bánh Trôi" trời sinh động vật có trực giác rất tinh nhạy nó nhanh như chớp nhảy xuống đất, rất hèn nhát bỏ lại "bạn bè" chạy trốn mất dạng, cho thấy bằng chứng sờ sờ cái gì gọi là “Chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ" tốt nhất.
“Em ……Em ……" Bị hắn lạnh giọng ép hỏi, Hỉ Phúc nghĩ đến chính mình làm sai cái gì, lại nghĩ đến mới vừa rồi cảnh tượng thân thể quấn giao trong cửa, chỉ có thể lắp bắp nói: “Em nhìn thấy …. Nhìn thấy có người cởi hết cùng ôm nhau …."
Ô…… Hình ảnh thật buồn nôn kia, nàng không hiểu vì sao muốn cởi sạch trần trụi quấn cùng một chỗ, tuyệt đối không muốn nhìn a!
Nàng quả nhiên nhìn thấy!
Đáy mắt sắc bén lạnh lẽo chợt lóe, Văn Thiếu Thu tra hỏi: “Có xem rõ người không?"
Lời hắn vừa nói ra, cái đầu tròn của Hỉ Phúc nháy mắt dao động giống như vật lộn đọ sức với cái cổ, lắp bắp nói: “Thấy ….. Thấy rất mờ …….. Hỉ Phúc xem…… Xem không rõ mặt……"
Nghe vậy, Văn Thiếu Thu cụp mắt xuống, một bộ hơi đăm chiêu không biết suy nghĩ cái gì; Mà Hỉ Phúc thì vẻ mặt bất an im lặng ở bên không dám hé răng, thẳng đến một lúc lâu qua đi —
“Đem chuyện này quên đi, không được nhắc tới với bất kỳ ai, hiểu chưa?" Nghiêm túc cau mày dạy bảo.
“Hỉ Phúc hiểu ạ". Mặc dù không hiểu việc này vì sao không thể nhắc với người ngoài, Hỉ Phúc vẫn là vội vàng gật đầu như bằm tỏi, vâng lệnh chủ tử như cái máy, nghe lời vô cùng.
Được cái đáp án vừa lòng, Văn Thiếu Thu sắc mặt vốn căng thẳng lúc này mới giãn ra, cánh môi tao nhã cong lên cười, khôi phục vẻ ngoài biếng nhác, bàn tay không khách khí hướng cái ót của nàng đập vào, liếc ngang cười mắng, “Đã trễ thế này còn chạy loạn khắp nơi, không sợ bị quỷ bắt sao?"
Thật sự là cái nha đầu ngốc, nhìn trộm người ta yêu đương vụng trộm cũng không hiểu thì chớ có lên tiếng, hôm nay nàng gặp may, trước khi bị phát hiện đã được hắn mau chóng tha đi rồi, nếu không hậu quả không tưởng nổi.
“Người ta tỉnh ngủ không thấy thiếu gia, mới mới đi ra tìm thiếu gia……". Vuốt cái ót hơi đau, nàng tràn ngập oan ức, không rõ mới vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng không nghĩ tới muốn hỏi hắn vì sao lại xuất hiện ở đó, trong lòng ngược lại là để ý cái chuyện khác.
“Thiếu gia…… Thiếu gia tức giận sao?" Lo lắng liếc mắt trộm dò xét hắn một cái.
“Sao lại nghĩ như vậy?" Nhướng mày, thú vị hỏi lại.
" Bởi vì thiếu gia mới vừa rồi biểu tình rất dọa người ….." Bất an xoắn tay vào nhau, Hỉ Phúc hốc mắt đỏ kêu lên:
" Đều là Hỉ Phúc không tốt, là Hỉ Phúc không đúng, thiếu gia không cần giận Hỉ Phúc ….."
Vừa nói vừa tự trách đánh đầu chính mình, nàng không hiểu chính mình sai ở đâu, nhưng là chọc thiếu gia mất vui chính là lỗi của chính mình.
“Được rồi, được rồi! Ta cũng không bảo em đánh bản thân mình như vậy ….." Vội vàng bắt lấy hai tay tự làm khổ, Văn Thiếu Thu vừa tức giận, vừa buồn cười. “Thật là! Đánh vào trên người không đau sao? Em nha đầu ngốc này bản thân không đau lòng, nhưng ta đau lòng thay em “.
“Vậy, vậy thiếu gia không giận Hỉ Phúc?" Nâng con mắt tròn ửng hồng lên, lòng nàng tràn đầy chờ đợi nhìn hắn, đáy mắt còn có nước mắt lấp lánh nữa!
“Ta khi nào nói giận em hả?" Lắc đầu bật cười, Văn Thiếu Thu nhìn chằm chằm vào nàng rơi nước mắt, đôi mắt hồn nhiên như con chó nhỏ, một rung động lần nữa ập vào bụng khiến hắn không khỏi rung động tâm thần, ngón tay dài tao nhã lại vuốt ve cánh môi mềm …..
“Thiếu, thiếu gia?" Mờ mịt thở nhẹ, Hỉ Phúc có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Đúng, thật tò mò! Cảnh tượng này giống như từng phát sinh qua không lâu, nhưng là nàng lại nhất thời nghĩ không ra.
“Hỉ Phúc……" Híp mắt cười khẽ gọi.
" Cái gì…… Ô!" Miệng hé mở, nháy mắt bóng đen đè ép xuống dưới, lập tức môi đỏ mọng đột nhiên bị chặn lại, nàng sợ hãi mở lớn mắt, thân mình cứng đờ không biết làm sao tùy ý hắn xâm phạm, nhanh chóng mút lấy vị ngọt ngào trong miệng.
Ơ? Loại tê dại mê đắm này, lời lẽ nóng bỏng dây dưa, trong đầu một mảnh choáng váng hoa mắt, thân thể càng lúc càng nóng, cứ như đi trên mây, cảm giác cơ hồ không thở nổi giống như…… Giống như……
Đúng rồi! Nàng nghĩ tới — lúc trước say rượu mê man, thiếu gia chính là đối như vậy với nàng.
Tại thời điểm này, Hỉ Phúc đột nhiên nhớ tới trí nhớ đã quên quan trọng kia, cho nên hai mắt mở lớn hơn nữa, khiếp sợ nên đã quên đẩy ra cái chủ tử ăn đậu hũ nong kia, ngơ ngác bị chiếm hết tiện nghi, thẳng đến thật lâu sau, chủ tử giả dối nọ mới thoả mãn lui ra.
“Hỉ Phúc, thở nào!". Mỉm cười nhắc nhở.
Thở, hít thở? Đúng rồi! Nàng giống như vừa mới đã quên hít thở, khó trách ngực đau như vậy, nàng phải hít thở mới được ….. hít thở!
Rõ ràng ngạc nhiên thấy chính mình thế nhưng vẫn thở được, Hỉ Phúc cố gắng lấy lại tinh thần miệng thở hổn hển thật mạnh, sau đó nhớ tới việc hắn làm với mình, lúc này tim mới tự nhiên bắt đầu đập nhanh, má phấn xinh đẹp đỏ bừng lên.
“Tại sao thiếu gia làm như vậy?" Đỏ mặt lên nghiêm túc xem xét hắn, Hỉ Phúc nói giọng nhỏ như muỗi, lòng tràn đầy xấu hổ lúng túng cùng khó hiểu.
Thiếu gia vì sao lại hôn nàng? Nàng cũng không phải đứa bé như Ngao tiểu thiếu gia, không cần người ta nựng a!
“Như thế nào?" Cười dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng xinh đẹp trước mắt, Văn Thiếu Thu tâm tình rất tốt, có hứng thú đùa trêu nàng.
“Thì, chính là …… Chính là……" Mặt đỏ tai nóng, lắp bắp nói thành câu.
" Chính là như thế nào?" Biếng nhác cười hỏi, một bàn tay vô phép xoa gò má ủng hồng mềm mịn, không ngừng vuốt qua lại, rất là hưởng thụ xúc cảm mềm mại trắng nõn kia.
A ……. Xúc cảm thật tốt, quả thực làm người ta yêu thích không buông tay được.
" Thiếu gia, rất nhột ……" Trên mặt một trận nhột tê dại quấy rầy, Hỉ Phúc nhịn không được bật cười khúc khích.
“Nhột sao? Như vậy sao?" Mỉm cười lại cúi đầu hướng môi đỏ mọng hôn một cái, thật là không “ngại ngần" ăn đậu hũ người ta.
Lại bị “tập kích", Hỉ Phúc “A" một tiếng khẽ bụm môi lại, mặt nóng đỏ, sững sờ nhìn hắn cả buổi, rốt cục nhớ tới vấn đề lúc trước mới hỏi một nửa —
“Thiếu gia sao lại muốn hôn Hỉ Phúc?" Đã xấu hổ lại lúng túng, mắt nàng có vẻ mê hoặc. “Ngay cả…. Ngay cả mấy ngày trước cũng thế, nói cái gì muốn kết hôn với Hỉ Phúc……"
Chính là bởi vì hắn nói như vậy, mọi người mới có thể mắng nàng.
Cách nhiều ngày như vậy, rốt cục nghĩ muốn hỏi sao? Nha đầu ngốc này không chỉ chậm nửa nhịp thôi, mà còn là chậm vài nhịp, thật sự là ngu ngốc hết mức.
Bật cười thầm, Văn Thiếu Thu mắt sáng chớp chớp, nửa đùa nửa thật cười nói: “Hôn em, tất nhiên là vì thích em; Nói muốn lấy em, đương nhiên cũng là bởi vì thích em".
Sao, thích nàng?
Thiếu gia thích nàng?
Hỉ Phúc sửng sốt, ngơ ngác trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, trong lòng khó hiểu cảm thấy cứ như có gì đó không thích hợp, nhưng hình dung không ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
“Làm sao vậy?" Thấy nàng nghẹn họng nhìn trân trối, bộ dạng khờ khạo nói không ra lời, Văn Thiếu Thu miệng cố gắng nén cười, cố giả vờ khổ sở gục đầu xuống, uể oải nói nhỏ, “Chẳng lẽ…… Hỉ Phúc không thích thiếu gia sao?"
A…… Được rồi! Hắn thừa nhận chính mình quả thật thực hèn hạ, giống đại sói hoang ác ôn lừa gạt tiểu cừu ngây thơ.
“Không phải! Không phải!" Quả nhiên, Hỉ Phúc bị bộ dáng thương tâm của hắn động đến, lập tức hoảng hốt vội vàng lắc đầu phủ nhận, ngoài miệng gấp gáp kêu lên: “Hỉ Phúc thích thiếu gia, rất thích, rất thích……"
“Thế tốt quá!" Vẻ mặt thương tâm muốn chết trong chớp mắt biến mất không tung tích, Văn Thiếu Thu cười vui vẻ nắn nắn cái má mềm mịn của nàng. “Xem nè! Hỉ Phúc thích ta, ta cũng thích Hỉ Phúc, chúng ta thành thân làm vợ chồng, không phải là phù hợp sao?"
“Là, là thế này ư?" Bị lời nói bên ngoài của hắn một phen chỉ rõ ra khiến cho đầu óc choáng váng, Hỉ Phúc mê man gãi đầu, trong lòng vẫn là có chút không xác định.
Thích thì sẽ thành thân sao? Nàng thích thiếu gia, nhưng là thích “Bánh Trôi", chẳng lẽ cũng muốn cùng “Bánh Trôi" thành thân? Thật lạ kỳ a!
“Tất nhiên là như thế này!" Đương nhiên dùng sức gật đầu, Văn Thiếu Thu không cho nàng cơ hội do dự, lập tức quăng mồi ra. “Chúng ta thành thân về sau, còn có thể sinh thật nhiều em bé, Hỉ Phúc không phải thích em bé sao?"
Này…… Kì lạ! Sao vừa nghĩ đến cảnh tượng nha đầu ngốc này sinh con của hai người, trong lòng không hiểu sao lại vui mừng nhỉ?
“Đúng vậy, đúng vậy! Hỉ Phúc rất thích em bé ……" Gật đầu như bằm tỏi, cái nha hoàn khờ ngốc vừa nghe đến em bé, lập tức ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn khác thường, sớm đem nghi hoặc trong lòng vì sao hai người phải thành thân ném ra sau đầu.
“Nếu Hỉ Phúc thích em bé, chúng ta liền thành thân sinh thật nhiều em bé, được không?" Đôi mắt thâm thúy có sức mê hoặc mười phần dừng lại xem xét nàng thật kĩ, lại nhẹ nhàng dụ dỗ.
Bị hắn nhìn thật kĩ, Hỉ Phúc thoáng chốc lại cảm thấy cả người nóng lên, đầu trống rỗng, như là bị mê hồn ngơ ngác gật đầu, đợi khi nghe được hắn cười kêu một tiếng “Thật tốt quá". Sau đó, mới mạnh mẽ bừng tỉnh hoàn hồn, ngạc nhiên phát hiện chính mình tự dưng đáp ứng rồi.
Làm sao bây giờ?
Nàng thế nhưng thực sự đáp ứng rồi!
Vậy mọi người về sau không phải càng thêm nhận định nàng sử dụng thủ đoạn dụ dỗ thiếu gia sao? Không được! Không được! Nàng không có dụ dỗ thiếu gia!
Kích động ôm đầu, Hỉ Phúc vội vã muốn phủ nhận, nào biết còn không kịp mở miệng, Văn Thiếu Thu lại như là sớm thấu hiểu tâm tư của nàng, cười vui vẻ giành nâng ngón tay lên trước —
“Không đổi ý!"
Một câu đem câu nói đổi ý bên miệng nàng hoàn toàn ném trở về, Hỉ Phúc trợn mắt to, á khẩu không nói được.
“Phát ngốc cái gì? Đêm đã khuya, trở về phòng ngủ đi!" Vỗ nhẹ cái ót nàng một cái, Văn Thiếu Thu gian kế thực hiện được, lòng tràn đầy sung sướng xoay người đi vào trong phòng.
Mà Hỉ Phúc ngơ ngác nhìn hắn càng đi càng xa, lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng đuổi theo —
“Thiếu gia…… Đợi chút …… Đợi Hỉ Phúc chút……"
Ô….. Làm sao bây giờ? Không lấy chồng không được sao? Nàng không cần làm hồ ly tinh dụ dỗ thiếu gia!
Yếu ớt rên rỉ, Hỉ Phúc chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt một hồi lâu, thần trí rốt cục từ từ tỉnh táo lại, lập tức theo bản năng xoay người ngồi dậy —
“A …..". Vì động tác quá mạnh, vì bị say rượu mà thình lình xuất hiện co rút đau đớn mãnh liệt tập kích lên đầu, nàng ôm đầu kêu đau một tiếng, động cũng không dám động từ từ đợi đau đớn kịch liệt đi qua, lúc này mới có tâm tư chú ý tới trên người mình không biết khi nào đã đắp cái chăn mỏng.
Ơ? Là ai giúp nàng? Trong viện này ngoài nàng cùng thiếu gia, không thể nào có người khác, cho nên…… Là thiếu gia giúp nàng đắp chăn?
Ngơ ngác cầm lấy cái chăn mỏng, Hỉ Phúc nhíu mày cố gắng nhớ lại …….
Phải ……. Nàng nhớ rõ chính mình cùng thiếu gia uống thật nhiều rượu, ăn thật nhiều đồ ăn, sau đó nàng trách thiếu gia bắt nạt người ta, còn sau đó…… Còn sau đó là cái gì nhỉ?
A…… Đúng rồi! Hình như là nàng nói nàng không có dụ dỗ thiếu gia, thiếu gia còn thật sự gật đầu đồng ý, cũng vẫn nhìn nàng…… Nhìn nàng……
Sau đó thì sao?
Hình ảnh đứt quãng giữa chừng, nàng ảo não gõ cái đầu hay quên, lại như thế nào cũng nghĩ không ra chuyện kế tiếp, chỉ là cảm thấy chính mình giống như đã bỏ lỡ một đoạn trí nhớ rất quan trọng ….. Đáng ghét! Sao lại nghĩ không ra?
Đừng nghĩ! Đừng nghĩ! Nghĩ đến đầu lại đau!
Buông tha cho tự ngược đãi bản thân, Hỉ Phúc lảo đảo bò xuống khỏi ghế quý phi, một cái bước xuống lại dẫm phải “Bánh Trôi" chẳng biết ghé vào dưới chân ghế ngủ gật khi nào, trong nháy mắt nó giật mình nhảy lên, cất tiếng sủa kháng nghị ở trong đêm yên tĩnh —
“Uông uông uông uông……"
“Bánh Trôi, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……" Vội vàng ôm lấy cái viên thịt tròn lông trắng đang phẫn nộ, Hỉ Phúc miệng lắp bắp nói xin lỗi, trên tay cũng vội vàng không ngừng cuốn lấy xem xét thân hình của tiểu tử tròn vo kia, chỉ sợ đã giẫm phải nó, đến khi xác định nó bình yên vô sự, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ai…… Nàng làm sao biết “Bánh Trôi" ngủ ở dưới chân ghế chứ!
“Uông!" Bực mình sủa lại hai tiếng, “Bánh Trôi" trong mắt chứa đầy oán trách, từ lúc ngủ sâu thì bị nàng giẫm phải một cái trong nháy mắt quên cả sợ.
“Ta đã nói xin lỗi rồi mà….." Giống như xem thấy trong mắt tiểu tử kia trách cứ, nàng lại ấp úng xin lỗi.
“Uông!" Lại sủa một tiếng, “Bánh Trôi" quyết định làm đại nhân không chấp tiểu nhân, rốt cục mới an phận cúi đầu xuống, cho nàng tùy ý ôm vào trong ngực.
Tâm ý tương thông, biết nó không hề trách mình, Hỉ Phúc ngây ngốc cười một hồi lâu, quay đầu chung quanh tìm tòi, cũng không thấy bóng dáng của chủ tử, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ……
“Thiếu gia đã trở về phòng ngủ chưa …."
Nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, nàng theo bản năng tìm kiếm bên trong, đã thấy trong phòng ngủ không bóng người, mà ngay cả đệm giường cũng gấp chỉnh tề, hoàn toàn không có dấu hiệu có ngủ qua, lập tức hồ nghi lại đi ra khỏi phòng, kiên nhẫn tìm kiếm khắp nơi, nhưng lại vẫn không thấy bóng dáng chủ tử.
Gì chứ? Đã nửa đêm, thiếu gia rốt cục là đi đâu vậy?
Lòng tràn đầy buồn bực, Hỉ Phúc rủ mắt xuống đối mặt cùng viên thịt tròn vo lông trắng trong lòng. “Bánh Trôi, thiếu gia đâu?"
thịt tròn vo lông trắng trong lòng. “Bánh Trôi, thiếu gia đâu?"
“Uông!" Phe phẩy đầu, viên thịt tròn lông trắng đáp trả rất rõ ràng.
“Chúng ta đây cùng đi tìm thiếu gia được không?" Đêm khuya như vậy, không thấy thiếu gia trở về nghỉ ngơi, nàng cũng không thể ngủ được.
“Uông!" Cũng là cất tiếng sủa, chỉ là lúc này từ lắc đầu chuyển thành gật đầu.
Thấy thế, Hỉ Phúc mỉm cười, ôm trong lòng viên thịt tròn vo lông trắng đi ra ngoài “Nguyệt Kính viện", theo hành lang gấp khúc đi tìm người.
Bởi vì đêm đã khuya khoắt, mọi người ở Văn phủ sớm đi ngủ, đèn đuốc đều được tắt, ngoại trừ ánh trăng chiếu rọi chung quanh nên miễn cưỡng có thể thấy mọi vật, quanh mình có thể nói là một mảnh tối đen, hơn nữa gió đêm ngẫu nhiên phất qua ngọn cây vang lên tiếng sàn sạt ở trong màn đêm vắng vẻ như xa như gần, cứ như có yêu ma quỷ quái có thể lao ra mọi lúc, làm cho Hỉ Phúc từ nhỏ lớn lên ở Văn phủ, nhắm mắt lại đi cũng sẽ không lạc đường cũng nhịn không được cảm thấy có chút sợ hãi, lập tức không khỏi co rụt cổ, đem “Bánh Trôi" trong lòng ôm càng chặt, làm vậy coi như có thể khiến chính mình an tâm chút.
Thật cẩn thận, ở đêm khuya thanh vắng nàng vừa đi trong Văn phủ, vừa nhìn xung quanh tìm người, ai ngờ tìm hồi lâu, lê một vòng thật lớn, lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng chủ tử, làm cho nàng không khỏi nóng lòng.
Kỳ lạ! Đã trễ thế này, thiếu gia rốt cuộc là ở nơi nào vậy? Nhà xí sao? Tuy rằng chỗ đó có hơi hẻo lánh, nhưng nàng vẫn là đi xem một cái thì tốt hơn!
Trong lòng nghĩ xong, Hỉ Phúc bước nhanh hơn đi về hướng nhà xí, nhưng mà mới đi chưa được mấy bước, nàng hình như nhìn thấy cái gì đột ngột dừng chân lại —
“Gì?" Kinh ngạc thở nhẹ, nàng sững sờ nhìn chỗ ánh trăng chiếu rọi ở xa xa, tựa hồ như có bóng đen nhanh chóng nhắm một hướng khác mà đi.
Là, là thiếu gia sao?
Bởi vì khoảng cách quá xa, tầm mắt quá mờ, nàng nhìn thấy cũng không rõ ràng, cũng không cách xác định bóng đen kia có phải là chủ tử, lại sợ đêm dài yên tĩnh, cao giọng mà gọi người, đến lúc đó vừa đánh thức mọi người chìm trong giấc ngủ mê bên trong phủ còn vừa bị mắng mỏ, nên không dám hé răng đuổi theo bóng đen mà đi.
Chỉ thấy bóng đen ở phía xa kia bay đi rất nhanh, Hỉ Phúc ngay cả nhanh đuổi theo chân, vẫn là bị bỏ rơi một khoảng xa, mắt thấy bóng đen kia vượt qua một chỗ ngoặt, xuyên qua Nguyệt Nha môn, nàng gấp đến độ chạy tới, chốc lát sau cũng đuổi vào trong Nguyệt Nha môn, ai ngờ bóng đen kia lại biến mất dạng.
“Người, người đâu rồi?" Trừng mắt nhìn không một bóng người trong tiểu đình viện, nha hoàn khờ nọ trợn tròn mắt.
Này, sao có thể? Nàng rõ ràng chính mắt nhìn thấy bóng đen kia vào nơi này, thế nào mới đây, liền không thấy bóng người?
Mờ mịt nhìn xung quanh, lại vẫn không thấy bóng đen vừa rồi kia, Hỉ Phúc lòng tràn đầy nghi hoặc hết sức, trong cửa phòng nhỏ bên cạnh lại đột nhiên loáng thoáng truyền ra tiếng vang rất nhỏ, làm cho nàng thoáng chốc không khỏi sửng sốt.
Có người ở bên trong?
Nàng nhớ rõ chỗ tiểu viện này để hoang lâu rồi, bên trong không có người ở a!
Hơi kinh ngạc, lại có chút mê hoặc, nàng nhịn không được tiến lên cạnh cửa nghiêng tai lắng nghe, lại kinh ngạc phát hiện bên trong có tiếng thở dốc cùng rên rỉ khó hiểu giao nhau phát ra….
Có người ở bên trong bị bệnh sao? Bằng không thế nào lại có tiếng rên rỉ đau đớn cùng tiếng thở dốc?
Hỉ Phúc càng nghe càng buồn bực, càng nghe càng hồ nghi, trong lòng mặc dù đầy tò mò, nhưng nửa đêm, lại chỉ có một mình, cũng không dám mạo muội xâm nhập, chỉ có thể vụng trộm chọc thủng giấy cửa sổ, nheo lại một con mắt tiến lên nhìn lén, khi cảnh tượng bên trong đập vào mi mắt, hai mắt nàng mở lớn, không tự chủ được kinh ngạc thốt ra tiếng —
“A ……Ô!"
Mới vừa rồi mở miệng kinh ngạc thốt lên tiếng nhỏ đột nhiên trong nháy mắt bị bàn tay phía sau ở đâu che lại, Hỉ Phúc sợ tới mức mặt biến sắc, há mồm định thét chói tai, lại chỉ có thể phát ra tiếng kêu “ô ô"; Nhưng thật ra “Bánh Trôi" trong lòng nàng nhìn thấy người tới sau, lại nhảy nhót sủa lên —
" Uông!" cái đuôi hưng phấn vẫy vẫy.
“Ai?" Giật mình nghe thấy tiếng lạ, trong cửa đột nhiên truyền ra tiếng bối rối khó chịu quát ầm lên.
Đáng chết!
Không tiếng động rủa thầm, kẻ ẩn thân trong bóng đêm tuyệt đối không ngờ được che được miệng một người, lại ngăn không được cái miệng khác, khiến cho người trong cửa giật mình, lập tức không nói hai lời, ôm lấy Hỉ Phúc giãy dụa không ngớt, ngay cả người cùng chó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thoát ra khỏi tiểu viện, trong nháy mắt không thấy tung tích.
Mà ngay lúc bọn họ mới vừa rồi biến mất dạng ở ngoài Nguyệt Nha môn, cửa trong tiểu viện đóng chặt cũng bị đẩy tung ra, một nữ tử bay nhanh ra nhìn, thấy quần áo lộn xộn không ngay ngắn thì vội vàng cuống quít mặc lại.
Nàng kia mặc dù thấy bốn bề vắng lặng, nhưng nghĩ lại mới vừa rồi giật mình nghe thấy tiếng chó sủa, còn mơ hồ nghe được tiếng hô nhỏ khiếp sợ, lập tức thần sắc xanh mét khó coi đến cực điểm……
Tại trong phủ này, duy nhất có nuôi chó cũng chỉ có……
Không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nàng ung dung thoáng chốc hiện lên vẻ hung ác, đáy mắt lóe lên dữ dội " Thà rằng giết sai một trăm, không thể bỏ sót một cái".
Nhưng vào lúc này, lén lút hé ra khuôn mặt tục tằn lại có vẻ đáng khinh thò ra từ phía sau cửa, nhìn dáo dác xung quanh, xác định không có ai xong, hắn mới đánh bạo đi ra —
“Chỉ là chó hoang cắn loạn, lo lắng gì chứ?" Sửa sang lại quần lót, nam nhân bên cạnh kia cười mê đắm thoáng dùng sức bắt lấy bộ ngực sữa cao ngất đầy đặn, “tiểu dệ" của hắn mới vừa rồi bị dọa cho mềm nhũn, giờ phút này lại nhanh chóng ngẩng cao đầu, sưng to đau đớn khó nhịn, hận không thể lập tức tiến lên chôn ở trong cơ thể nữ tử, lửa dục thèm khát đầy người.
Nam nữ ái ân tiến hành tới một nửa mà bị đứt đoạn thân thể trở nên nhạy cảm khác thường, giờ phút này bị bàn tay to của nam nhân bắt lấy, nàng kia nhịn không được thở dốc ra tiếng, sắc mặt ửng hồng liếc xéo nói: “Chàng không hiểu ….."
“Ta biết nàng muốn lắm rồi". Nam nhân cười dâm đãng tiếp lời, dục hỏa đốt người làm cho hắn khó nhẫn nại nữa, lập tức không khỏi phân trần dùng sức ôm lấy nữ tử, lấy ra lửa nóng sưng to đau nhức dưới thân, vội vàng cọ xát không ngừng nơi bí mật mềm mại của nàng, cho thấy chính mình thèm khát cỡ nào.
Mặc dù trong lòng còn bất an, cũng thấy nơi đây không hề kín đáo, nữ tử vẫn là bị hắn xoắn lấy cùng trêu đùa làm cho toàn thân nóng lên, ý nghĩ choáng váng, từng trận mãnh liệt cắm vào làm tràn ra chất lỏng, tình dục khó nhịn để mặc hắn cởi bỏ quần áo của chính mình, không buồn cảm thấy thẹn ở trong bóng đêm dày đặc cùng nhau tan chảy ….
*******************
“Ô ……… Ô Ô ………."
Bị một tay người che miệng, một tay từ sau chặn ngang kèm hai bên, Hỉ Phúc trực giác nghĩ đến đối phương là bọn cướp đêm, sợ tới mức không ngừng vặn vẹo giãy dụa, miệng cũng không ngừng phát ra cầu cứu “ô ô", chỉ sợ chính mình gặp bất trắc thì khổ.
“Đừng nhúc nhích!" Bỗng dưng, “bọn cướp" thấp giọng quát nhẹ ở bên tai nàng.
Ơ? m thanh này là …….. Thiếu gia!
Chợt nghe thấy tiếng nói quen thuộc không thể quen thuộc hơn, Hỉ Phúc không khỏi sửng sốt, mặc dù không rõ rốt cuộc hết thảy là chuyện gì xảy ra, nhưng an tâm thả lỏng thân mình, ngoan ngoãn không hề giãy dụa, để mặc hắn kẹp lấy mình nhanh chóng xuyên qua đêm dài yên tĩnh bên trong Văn phủ.
Một hồi lâu sau, làm hai người rốt cục trở lại bên trong sân “Nguyệt Kính viện", Văn Thiếu Thu lập tức buông tay khỏi nàng, vẻ mặt nhàn nhã lười biếng giờ phút này lại lạnh lẽo khác thường —
“Em nhìn thấy cái gì?" Lớn tiếng ép hỏi, con ngươi đen sâu thẳm lóe lên sắc bén lạnh lẽo.
Chưa từng gặp qua vẻ ngoài hắn như thế, Hỉ Phúc sợ tới mức tay run lên: Mà “Bánh Trôi" trời sinh động vật có trực giác rất tinh nhạy nó nhanh như chớp nhảy xuống đất, rất hèn nhát bỏ lại "bạn bè" chạy trốn mất dạng, cho thấy bằng chứng sờ sờ cái gì gọi là “Chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ" tốt nhất.
“Em ……Em ……" Bị hắn lạnh giọng ép hỏi, Hỉ Phúc nghĩ đến chính mình làm sai cái gì, lại nghĩ đến mới vừa rồi cảnh tượng thân thể quấn giao trong cửa, chỉ có thể lắp bắp nói: “Em nhìn thấy …. Nhìn thấy có người cởi hết cùng ôm nhau …."
Ô…… Hình ảnh thật buồn nôn kia, nàng không hiểu vì sao muốn cởi sạch trần trụi quấn cùng một chỗ, tuyệt đối không muốn nhìn a!
Nàng quả nhiên nhìn thấy!
Đáy mắt sắc bén lạnh lẽo chợt lóe, Văn Thiếu Thu tra hỏi: “Có xem rõ người không?"
Lời hắn vừa nói ra, cái đầu tròn của Hỉ Phúc nháy mắt dao động giống như vật lộn đọ sức với cái cổ, lắp bắp nói: “Thấy ….. Thấy rất mờ …….. Hỉ Phúc xem…… Xem không rõ mặt……"
Nghe vậy, Văn Thiếu Thu cụp mắt xuống, một bộ hơi đăm chiêu không biết suy nghĩ cái gì; Mà Hỉ Phúc thì vẻ mặt bất an im lặng ở bên không dám hé răng, thẳng đến một lúc lâu qua đi —
“Đem chuyện này quên đi, không được nhắc tới với bất kỳ ai, hiểu chưa?" Nghiêm túc cau mày dạy bảo.
“Hỉ Phúc hiểu ạ". Mặc dù không hiểu việc này vì sao không thể nhắc với người ngoài, Hỉ Phúc vẫn là vội vàng gật đầu như bằm tỏi, vâng lệnh chủ tử như cái máy, nghe lời vô cùng.
Được cái đáp án vừa lòng, Văn Thiếu Thu sắc mặt vốn căng thẳng lúc này mới giãn ra, cánh môi tao nhã cong lên cười, khôi phục vẻ ngoài biếng nhác, bàn tay không khách khí hướng cái ót của nàng đập vào, liếc ngang cười mắng, “Đã trễ thế này còn chạy loạn khắp nơi, không sợ bị quỷ bắt sao?"
Thật sự là cái nha đầu ngốc, nhìn trộm người ta yêu đương vụng trộm cũng không hiểu thì chớ có lên tiếng, hôm nay nàng gặp may, trước khi bị phát hiện đã được hắn mau chóng tha đi rồi, nếu không hậu quả không tưởng nổi.
“Người ta tỉnh ngủ không thấy thiếu gia, mới mới đi ra tìm thiếu gia……". Vuốt cái ót hơi đau, nàng tràn ngập oan ức, không rõ mới vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cũng không nghĩ tới muốn hỏi hắn vì sao lại xuất hiện ở đó, trong lòng ngược lại là để ý cái chuyện khác.
“Thiếu gia…… Thiếu gia tức giận sao?" Lo lắng liếc mắt trộm dò xét hắn một cái.
“Sao lại nghĩ như vậy?" Nhướng mày, thú vị hỏi lại.
" Bởi vì thiếu gia mới vừa rồi biểu tình rất dọa người ….." Bất an xoắn tay vào nhau, Hỉ Phúc hốc mắt đỏ kêu lên:
" Đều là Hỉ Phúc không tốt, là Hỉ Phúc không đúng, thiếu gia không cần giận Hỉ Phúc ….."
Vừa nói vừa tự trách đánh đầu chính mình, nàng không hiểu chính mình sai ở đâu, nhưng là chọc thiếu gia mất vui chính là lỗi của chính mình.
“Được rồi, được rồi! Ta cũng không bảo em đánh bản thân mình như vậy ….." Vội vàng bắt lấy hai tay tự làm khổ, Văn Thiếu Thu vừa tức giận, vừa buồn cười. “Thật là! Đánh vào trên người không đau sao? Em nha đầu ngốc này bản thân không đau lòng, nhưng ta đau lòng thay em “.
“Vậy, vậy thiếu gia không giận Hỉ Phúc?" Nâng con mắt tròn ửng hồng lên, lòng nàng tràn đầy chờ đợi nhìn hắn, đáy mắt còn có nước mắt lấp lánh nữa!
“Ta khi nào nói giận em hả?" Lắc đầu bật cười, Văn Thiếu Thu nhìn chằm chằm vào nàng rơi nước mắt, đôi mắt hồn nhiên như con chó nhỏ, một rung động lần nữa ập vào bụng khiến hắn không khỏi rung động tâm thần, ngón tay dài tao nhã lại vuốt ve cánh môi mềm …..
“Thiếu, thiếu gia?" Mờ mịt thở nhẹ, Hỉ Phúc có cảm giác giống như đã từng quen biết.
Đúng, thật tò mò! Cảnh tượng này giống như từng phát sinh qua không lâu, nhưng là nàng lại nhất thời nghĩ không ra.
“Hỉ Phúc……" Híp mắt cười khẽ gọi.
" Cái gì…… Ô!" Miệng hé mở, nháy mắt bóng đen đè ép xuống dưới, lập tức môi đỏ mọng đột nhiên bị chặn lại, nàng sợ hãi mở lớn mắt, thân mình cứng đờ không biết làm sao tùy ý hắn xâm phạm, nhanh chóng mút lấy vị ngọt ngào trong miệng.
Ơ? Loại tê dại mê đắm này, lời lẽ nóng bỏng dây dưa, trong đầu một mảnh choáng váng hoa mắt, thân thể càng lúc càng nóng, cứ như đi trên mây, cảm giác cơ hồ không thở nổi giống như…… Giống như……
Đúng rồi! Nàng nghĩ tới — lúc trước say rượu mê man, thiếu gia chính là đối như vậy với nàng.
Tại thời điểm này, Hỉ Phúc đột nhiên nhớ tới trí nhớ đã quên quan trọng kia, cho nên hai mắt mở lớn hơn nữa, khiếp sợ nên đã quên đẩy ra cái chủ tử ăn đậu hũ nong kia, ngơ ngác bị chiếm hết tiện nghi, thẳng đến thật lâu sau, chủ tử giả dối nọ mới thoả mãn lui ra.
“Hỉ Phúc, thở nào!". Mỉm cười nhắc nhở.
Thở, hít thở? Đúng rồi! Nàng giống như vừa mới đã quên hít thở, khó trách ngực đau như vậy, nàng phải hít thở mới được ….. hít thở!
Rõ ràng ngạc nhiên thấy chính mình thế nhưng vẫn thở được, Hỉ Phúc cố gắng lấy lại tinh thần miệng thở hổn hển thật mạnh, sau đó nhớ tới việc hắn làm với mình, lúc này tim mới tự nhiên bắt đầu đập nhanh, má phấn xinh đẹp đỏ bừng lên.
“Tại sao thiếu gia làm như vậy?" Đỏ mặt lên nghiêm túc xem xét hắn, Hỉ Phúc nói giọng nhỏ như muỗi, lòng tràn đầy xấu hổ lúng túng cùng khó hiểu.
Thiếu gia vì sao lại hôn nàng? Nàng cũng không phải đứa bé như Ngao tiểu thiếu gia, không cần người ta nựng a!
“Như thế nào?" Cười dò xét khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng xinh đẹp trước mắt, Văn Thiếu Thu tâm tình rất tốt, có hứng thú đùa trêu nàng.
“Thì, chính là …… Chính là……" Mặt đỏ tai nóng, lắp bắp nói thành câu.
" Chính là như thế nào?" Biếng nhác cười hỏi, một bàn tay vô phép xoa gò má ủng hồng mềm mịn, không ngừng vuốt qua lại, rất là hưởng thụ xúc cảm mềm mại trắng nõn kia.
A ……. Xúc cảm thật tốt, quả thực làm người ta yêu thích không buông tay được.
" Thiếu gia, rất nhột ……" Trên mặt một trận nhột tê dại quấy rầy, Hỉ Phúc nhịn không được bật cười khúc khích.
“Nhột sao? Như vậy sao?" Mỉm cười lại cúi đầu hướng môi đỏ mọng hôn một cái, thật là không “ngại ngần" ăn đậu hũ người ta.
Lại bị “tập kích", Hỉ Phúc “A" một tiếng khẽ bụm môi lại, mặt nóng đỏ, sững sờ nhìn hắn cả buổi, rốt cục nhớ tới vấn đề lúc trước mới hỏi một nửa —
“Thiếu gia sao lại muốn hôn Hỉ Phúc?" Đã xấu hổ lại lúng túng, mắt nàng có vẻ mê hoặc. “Ngay cả…. Ngay cả mấy ngày trước cũng thế, nói cái gì muốn kết hôn với Hỉ Phúc……"
Chính là bởi vì hắn nói như vậy, mọi người mới có thể mắng nàng.
Cách nhiều ngày như vậy, rốt cục nghĩ muốn hỏi sao? Nha đầu ngốc này không chỉ chậm nửa nhịp thôi, mà còn là chậm vài nhịp, thật sự là ngu ngốc hết mức.
Bật cười thầm, Văn Thiếu Thu mắt sáng chớp chớp, nửa đùa nửa thật cười nói: “Hôn em, tất nhiên là vì thích em; Nói muốn lấy em, đương nhiên cũng là bởi vì thích em".
Sao, thích nàng?
Thiếu gia thích nàng?
Hỉ Phúc sửng sốt, ngơ ngác trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu, trong lòng khó hiểu cảm thấy cứ như có gì đó không thích hợp, nhưng hình dung không ra, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
“Làm sao vậy?" Thấy nàng nghẹn họng nhìn trân trối, bộ dạng khờ khạo nói không ra lời, Văn Thiếu Thu miệng cố gắng nén cười, cố giả vờ khổ sở gục đầu xuống, uể oải nói nhỏ, “Chẳng lẽ…… Hỉ Phúc không thích thiếu gia sao?"
A…… Được rồi! Hắn thừa nhận chính mình quả thật thực hèn hạ, giống đại sói hoang ác ôn lừa gạt tiểu cừu ngây thơ.
“Không phải! Không phải!" Quả nhiên, Hỉ Phúc bị bộ dáng thương tâm của hắn động đến, lập tức hoảng hốt vội vàng lắc đầu phủ nhận, ngoài miệng gấp gáp kêu lên: “Hỉ Phúc thích thiếu gia, rất thích, rất thích……"
“Thế tốt quá!" Vẻ mặt thương tâm muốn chết trong chớp mắt biến mất không tung tích, Văn Thiếu Thu cười vui vẻ nắn nắn cái má mềm mịn của nàng. “Xem nè! Hỉ Phúc thích ta, ta cũng thích Hỉ Phúc, chúng ta thành thân làm vợ chồng, không phải là phù hợp sao?"
“Là, là thế này ư?" Bị lời nói bên ngoài của hắn một phen chỉ rõ ra khiến cho đầu óc choáng váng, Hỉ Phúc mê man gãi đầu, trong lòng vẫn là có chút không xác định.
Thích thì sẽ thành thân sao? Nàng thích thiếu gia, nhưng là thích “Bánh Trôi", chẳng lẽ cũng muốn cùng “Bánh Trôi" thành thân? Thật lạ kỳ a!
“Tất nhiên là như thế này!" Đương nhiên dùng sức gật đầu, Văn Thiếu Thu không cho nàng cơ hội do dự, lập tức quăng mồi ra. “Chúng ta thành thân về sau, còn có thể sinh thật nhiều em bé, Hỉ Phúc không phải thích em bé sao?"
Này…… Kì lạ! Sao vừa nghĩ đến cảnh tượng nha đầu ngốc này sinh con của hai người, trong lòng không hiểu sao lại vui mừng nhỉ?
“Đúng vậy, đúng vậy! Hỉ Phúc rất thích em bé ……" Gật đầu như bằm tỏi, cái nha hoàn khờ ngốc vừa nghe đến em bé, lập tức ánh mắt tỏa sáng, hưng phấn khác thường, sớm đem nghi hoặc trong lòng vì sao hai người phải thành thân ném ra sau đầu.
“Nếu Hỉ Phúc thích em bé, chúng ta liền thành thân sinh thật nhiều em bé, được không?" Đôi mắt thâm thúy có sức mê hoặc mười phần dừng lại xem xét nàng thật kĩ, lại nhẹ nhàng dụ dỗ.
Bị hắn nhìn thật kĩ, Hỉ Phúc thoáng chốc lại cảm thấy cả người nóng lên, đầu trống rỗng, như là bị mê hồn ngơ ngác gật đầu, đợi khi nghe được hắn cười kêu một tiếng “Thật tốt quá". Sau đó, mới mạnh mẽ bừng tỉnh hoàn hồn, ngạc nhiên phát hiện chính mình tự dưng đáp ứng rồi.
Làm sao bây giờ?
Nàng thế nhưng thực sự đáp ứng rồi!
Vậy mọi người về sau không phải càng thêm nhận định nàng sử dụng thủ đoạn dụ dỗ thiếu gia sao? Không được! Không được! Nàng không có dụ dỗ thiếu gia!
Kích động ôm đầu, Hỉ Phúc vội vã muốn phủ nhận, nào biết còn không kịp mở miệng, Văn Thiếu Thu lại như là sớm thấu hiểu tâm tư của nàng, cười vui vẻ giành nâng ngón tay lên trước —
“Không đổi ý!"
Một câu đem câu nói đổi ý bên miệng nàng hoàn toàn ném trở về, Hỉ Phúc trợn mắt to, á khẩu không nói được.
“Phát ngốc cái gì? Đêm đã khuya, trở về phòng ngủ đi!" Vỗ nhẹ cái ót nàng một cái, Văn Thiếu Thu gian kế thực hiện được, lòng tràn đầy sung sướng xoay người đi vào trong phòng.
Mà Hỉ Phúc ngơ ngác nhìn hắn càng đi càng xa, lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng đuổi theo —
“Thiếu gia…… Đợi chút …… Đợi Hỉ Phúc chút……"
Ô….. Làm sao bây giờ? Không lấy chồng không được sao? Nàng không cần làm hồ ly tinh dụ dỗ thiếu gia!
Tác giả :
Trạm Lượng