Nhà Có Sư Tử Hà Đông
Chương 84: Đi sô pha ngủ
“Cô không nên dính vào những chuyện như vậy."
“Có cái gì là không nên dính vào chứ?" Úc Hân cười cười, bà ngẩng đầu, nhìn phía Lâm Thế Quần, “Anh có biết vì sao lúc đó Gia Gia muốn chia tay với anh không?"
Lâm Thế Quần vẻ mặt ngưng trọng, chuyện này cơ hồ không có người biết, trước khi Úc Gia chết đã từng xảy ra chuyện gì, ánh mắt ông nhu hòa lại, đã qua hơn hai mươi năm, ông sớm đã không còn nhớ ngày dó vì sao Úc Gia lại muốn hủy bỏ hôn ước.
“Bất luận là nguyên nhân gì, cũng không còn quan trọng nữa." Ông trả lời, từ lúc Úc Gia mất đi, e rằng cuộc sống của ông đã không còn màu sắc gì nữa rồi.
“Gia Gia......" Úc Hân nở nụ cười xen lẫn vài phần tàn khốc và tàn nhẫn, “Cố Dung cứ như vậy mà chết, thật sự là tiện nghi cho ả ta, anh có biết ả đã làm gì Gia Gia không? Ả tìm người cưỡng hiếp Gia Gia......"
Lâm Thế Quần giật mình ngẩng đầu, ông đã từng cho rằng lòng mình đã chết lặng từ lâu, trở thành tảng đá lãnh khốc, hóa ra không phải, ít nhất giờ khắc này, ông vẫn cảm giác được nỗi đau như ‘vạn tiễn xuyên tim’.
“Đã thế, ả còn không thỏa mãn! Liên thủ với Diệp Đạo dàn dựng màn tai nạn xe cộ năm đó!"
Lâm Thế Quần đứng bật dậy, ánh mắt trong nháy mắt bốc lên ngọn lửa đỏ rực, rất khó tưởng tượng, ông sống an nhàn sung sướng, đã già đi không còn trẻ như trước nữa, mà vẫn còn có thể có khí thế mạnh mẽ như thanh kiếm sắc bén.
Úc Hân bị bao phủ dưới chiếc bóng cao lớn của người đàn ông, bà ngẩng đầu lên, trên mặt lướt qua một tia thâm trầm: “Hắn ta sao có thể thoát khỏi tội chết được chứ?"
Lần này có lẽ Úc Hân lại muốn mượn đao giết người lần nữa, nhưng ông một chút cũng không để ý trở thành thanh đao trên tay Úc Hân, chẳng qua là, Diệp Đạo hẳn nên bị một đao của ông chém chết từ lâu rồi, ánh mắt ông hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào hư không, mỗi một chữ phát ra giống như mang theo mũi dao băng bén nhọn lạnh lẽo: “Vốn tôi muốn tiếp tục chơi với hắn, để hắn cũng nếm thử mùi vị tuyệt vọng là như thế nào, nhưng hiện tại, vụ án này không thể kéo dài thêm nữa!"
Nhận thấy ánh mắt của Úc Hân, ông thu liễm cảm xúc của mình, bình tĩnh giải thích: “Những năm nay hắn tham lam, chạm vào không ít thứ dơ bẩn, bí mật của hắn cũng không chỉ có chừng đó...... Chắc chắn có người chống lưng cho hắn, nhưng, chỉ cần hắn vào ngục giam, vì tự bảo vệ mình, không cần chúng ta chủ động, sẽ có người chịu không được ra tay trước......"
“Cho nên, cô không cần lo chuyện của Diệp Đạo nữa! Hắn sống không được bao lâu đâu."
Ông xoay người chuẩn bị rời đi, được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại: “Miểu Miểu...... Mặc kệ cô vì cái gì tiếp cận Miểu Miểu, tôi không hy vọng con bé chịu bất cứ thương tổn nào nữa, tôi nghĩ cô có thể hiểu được tâm tình của tôi."
Liên tục vài ngày, Lâm Miểu Miểu không có việc gì liền thỉnh thoảng sẽ chú ý một chút tiến triển vụ án của Cố Dung, hai ngày trước Lâm Thế Vân lại bị mời tới sở cảnh sát, nhưng không quá một ngày, đã được thả ra, còn Diệp Đạo trước đó vài giờ, bị cảnh sát chính thức bắt giữ, chuẩn bị thẩm vấn điều tra thêm những vụ án có liên quan khác.
Buổi chiều, Lâm Miểu Miểu nhận được điện thoại của Lâm Thế Quần, tâm tình cô có chút phức tạp, lúc ở sở cảnh sát, khi cô từ phòng thẩm vấn đi ra, nhìn thấy ông ta, nghĩ đến quan hệ giữa hai người, sẽ tiến vào một giai đoạn mới.
Nhưng khi cô quyết định nói chuyện với ông ấy về vụ án của Cố Dung, ông ấy lại lựa chọn cự tuyệt trả lời, Lâm Miểu Miểu tự giễu nghĩ, cô rốt cuộc là ngây thơ hay là ngu ngốc đây.
Một phần cảm tình, vô luận là tình yêu, hay là thân tình, cô cho rằng quan trọng nhất vẫn là tín nhiệm, bất luận là trước đây, hay là hiện tại, Lâm Thế Quần chưa từng tin tưởng cô, có lẽ trong lòng ông ấy lo lắng, nhưng cô thực chán ghét cái loại cảm giác bị bài xích.
“Buổi tối ba tới đón con đi ăn cơm được không?"
Lâm Miểu Miểu áp chế cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng, bình thản cự tuyệt.
“Còn đang giận ba ư?"
Trong lòng Lâm Miểu Miểu sinh ra chút cảm giác kỳ lạ, Tông Chính mỗi khi gọi điện tới đều hỏi “Có phải còn giận anh hay không", chẳng lẽ cô là người nhỏ nhen vậy sao?
“Không phải, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói." Được rồi, cô thừa nhận là mình đang khó chịu.
Lâm Thế Quần ước chừng tâm tình không tệ, cười cười, trả lời: “Con muốn nói chuyện gì, ba sẽ cùng con nói?"
Lâm Miểu Miểu đang muốn hỏi về vụ án của Cố Dung, Lâm Thế Quần sớm đoán được cô muốn hỏi cái gì, trước khi cô mở miệng đã thêm vào một câu: “Trừ bỏ vụ án của Cố Dung án."
Lâm Miểu Miểu: “Tạm, biệt!"
Buổi tối, Tông Chính tặng cô một con búp bê làm bằng gỗ, cô vặn phần eo của con búp bê, bên trong là một con búp bê nhỏ hơn, cô tiếp tục mở ra, lại là một con búp bê nhỏ hơn nữa, ước chừng xoay sáu, bảy lần, sau khi cô chơi chán, Tông Chính lấy lòng hỏi: “Đáng yêu không? Có giống em hay không, bên trong cũng có một con."
Lâm Miểu Miểu liếc mắt xem thường nhìn anh: “Nhàm chán!"
Tông Chính im lặng cảm thán, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, làm động tác giả kêu thảm thiết: “Ôi...... Vợ ơi, thắt lưng anh đau, cổ đau, chân đau......"
Đợi Lâm Miểu Miểu nhìn lại, anh nhe răng cười: “Buổi tối anh có thể ngủ trên giường không?"
“Phụ nữ có thai đều đặc biệt vất vả, vợ à, em vất vả như vậy, rất rất rất cần anh ở bên cạnh chăm sóc em 24/7 tiếng nha......"
“Vợ à, chân em có mỏi không, thắt lưng có đau hay không, anh giúp em mát-xa nhé?" Cũng không chờ Lâm Miểu Miểu đáp lại, tay anh liền từ dưới váy cô sờ soạng lên trên, Lâm Miểu Miểu bắt lấy tay anh, tức giận trừng mắt: “Lăn đi sô pha ngủ!"
“...... Đừng như vậy......" Tông Chính ôm cô chết không buông tay, liên mồm xin lỗi: “Vợ ơi vợ à, tha thứ cho anh đi, tha thứ cho anh nha, tha thứ cho anh đi mà......"
Trong phòng ngủ tỏa ra ánh đèn màu cam dịu nhẹ, ngọn đèn làm cho căn phòng ấm áp mà điềm tĩnh, anh gác cằm trên đỉnh đầu của cô, cô nằm trong ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại, dưới đáy lòng thở dài.
“Tha thứ cho anh đi...... Tha thứ cho anh đi......" Thấy thái độ của cô cuối cùng cũng buông lỏng, tâm tình Tông Chính tốt hẳn lên, người trong lòng nằm im lặng giống như con mèo con dịu ngoan, mềm mại lại thơm tho ngọt ngào.
“Em không nói lời nào anh liền coi như em đã đồng ý." Anh ôm lấy vai cô, cúi đầu ở môi cô hung hăng hôn một cái, cô không giống như trước kia đẩy anh ra nữa, trong lòng anh vui vẻ, lại dịu dàng đặt nụ hôn lên môi cô, cẩn thận dò xét đi vào.
Tông Chính còn chưa kịp ở lãnh địa của mình tuần tra một vòng, đã bị Lâm Miểu Miểu đẩy ra.
Cô hơi mất tự nhiên liên tục vuốt tóc: “Em mang thai ......"
Tông Chính buồn bực, ba tháng đầu mang thai không thể làm chuyện kia, nhưng không đến mức ngay cả thân thiết cũng không cho làm chớ.
Loại cảm giác có thể nhìn không thể ăn này, Tông Chính thật sự là chịu đủ rồi, ánh mắt liếc về phía chiếc bụng còn đang bằng phẳng của cô, Tông Chính càng thêm hậm hực, anh còn chưa dùng thỏa mãn đâu, đã bị tên nhóc trong đó chiếm rồi.
Lâm Miểu Miểu thật hiếm khi dịu dàng vui vẻ với anh như hôm nay, Tông Chính cùng cô nằm song song trên giường xem ti vi, Lâm Miểu Miểu liếc nhìn anh một cái: “Anh không đi thư phòng sao?"
“Em luôn hy vọng anh một ngày bận rộn làm không hết việc? Sẽ không tới làm phiền em được?" Giọng anh buồn bã hỏi.
Lâm Miểu Miểu cảm thấy bộ dạng Tông Chính như vậy, có chút giống Võ Tòng mọi hôm, ngày đó cô còn muốn nhờ chị Chu mang Võ Tòng qua đây, kết quả sau khi kiểm tra biết được mình mang thai, ý niệm này đành phải tạm thời gác lại, cô đã rất nhiều ngày chưa được nhìn thấy Võ Tòng rồi.
“Ngày mai em muốn về nhà một chút."
Ánh mắt Tông Chính sáng lên: “Chúng ta cùng nhau quay về, ở lại đây làm phiền ba mẹ và bà nội, cũng không được hay cho lắm." Lại càng không thuận tiện là, anh ở đây hoàn toàn giống như không khí, không hề có cảm giác tồn tại.
Đoạn thời gian trước, bởi vì vụ án của Cố Dung còn chưa kết thúc, nhưng hôm nay cái chết của Cố Dung đã tra ra được hunh thủ thật sự, Lâm Miểu Miểu cũng coi như an toàn.
“Đúng rồi, lần trước em một mình đi thôn Bảo Lam, bây giờ gần sắp kết hôn, anh hẳn nên tới ra mắt mẹ và bà ngoại em?" Anh bỗng nhiên nhắc tới, hiển nhiên còn đối với chuyện này nhớ mãi không quên.
Cách hôn lễ còn khoảng mười ngày, Lâm Miểu Miểu tính toán cảm thấy quả thật nên đi một lần, qua vài ngày nữa cô ắt hẳn sẽ khá bận rộn, Toa Lâm thì không nói, vốn là một cô gái hoạt bát hiếu động, nhưng Phác Hoằng Hi và mấy sư đệ sư muội còn lại, Lâm Miểu Miểu cảm thấy mọi người đi thật xa tới tham dự hôn lễ của cô, nhất định phải tiếp đãi bọn họ thật chu đáo.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tông Chính quang minh chính đại bò lên giường, cởi sạch quần áo, chuẩn bị vươn móng vuốt tới lột sạch Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu liền một cước đá bay anh xuống đất, trừng mắt nhìn anh không nói chuyện.
“Em nghĩ đi đâu đó? Anh chỉ không thích ôm quần áo của em đi ngủ mà thôi."
Lâm Miểu Miểu khẽ hừ một tiếng, “Vậy thì anh ngủ sô pha đi!"
Tông Chính: “......" Có cần như vậy không.
Anh vén góc áo của cô lên, tức giận nói: “Em đã mang thai lâu như vậy, giờ phải cho anh nhìn một chút chứ." Tuy rằng anh đối với đứa nhỏ này không mấy hài lòng, nhưng dù sao vẫn là con của anh.
Vùng bụng bằng phẳng, da thịt trắng nhuận như ngọc ở dưới ánh sáng nhu hòa như một loại tơ lụa mềm mại, Tông Chính nhìn ngang nhìn dọc, cũng không nhìn ra sự thay đổi nào, lại đem lỗ tai dán trên chiếc rốn nhỏ xinh của cô lắng nghe trong chốc lát.
Sườn mặt anh đặt lên bụng cô, tò mò hỏi, “Em có cảm giác gì không?"
Lâm Miểu Miểu lắc đầu, trừ bỏ hai ngày nay hay buồn ngủ, tâm trạng hơi chút khó chịu...... Chẳng qua là đang mùa hè, người luôn cảm thấy bứt rứt không yên.
“Anh không nghe thấy cái gì hết." Anh tiếc nuối ngẩng đầu, “Bẹp" một tiếng hôn lên chiếc rốn tròn tròn nhỏ xinh của cô.
Đáy lòng Lâm Miểu Miểu thoáng mềm mại, mới có hai tháng, có thể nghe thấy cái gì mới là lạ.
Tông Chính lại tiếp tục hôn vài cái, vị trí hôn dần dần hướng lên trên, Lâm Miểu Miểu không lưu tình chút nào đẩy đầu anh ra, Tông Chính thở dài ai thán: “Anh muốn."
“Đi sô pha ngủ!"
“Anh không muốn nhiều, dùng tay......"
“Đi sô pha ngủ!"
Tông Chính: “......" Ngày sau tiếp tục “cố gắng", hiện tại anh ghét nghe nhất, chính là hai chữ “Sô pha".
Ngày hôm sau, Lâm Miểu Miểu sau khi ăn cơm xong, liền thảo luận với Lý Trân nên sắp xếp đám người Phác Hoằng Hi như thế nào, Lý Trân đã sớm chuẩn bị đâu vào đó, đưa cho cô một dãy số điện thoại: “Mẹ cũng đang tính nói với con, chỗ ở của sư phụ con và các đệ tử của ông đều đã sắp xếp xong, bọn họ từ rất xa tới đây, mẹ đã cho người thiết kế một số lịch trình du lịch ngắn ngày, trong phụ cận thành phố Z, mẹ biết con cũng muốn đi cùng, đến lúc đó kêu Tông Chính dẫn con ra ngoài chơi, chi tiết cụ thể, con am hiểu sở thích của sư phụ và các sư huynh đệ con hơn, con hãy chọn ra một cái trong số đó......"
Lâm Miểu Miểu gật đầu, đi tới cửa sổ gọi điện thoại cho người phụ trách, hẹn thời gian, Lâm Miểu Miểu ngẫm nghĩ thấy thời gian còn lại cũng không nhiều, buổi chiều hôm đó liền tới công ty du lịch lựa chọn phương án.
Lúc ăn cơm tối, Tông Chính bắt đầu đề xuất việc anh và Lâm Miểu Miểu muốn trở về Hoa viên Thế Kỷ, Khâu Thục Thanh trừng mắt nhìn anh: “Muốn về thì một mình cháu về, bà phải luôn canh chừng con bé, lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao?"
Tông Chính nhẫn nhịn, ăn nói khép nép: “Cháu sẽ chăm sóc vợ mình thật tốt."
Khâu Thục Thanh hừ một tiếng, trực tiếp mặc kệ anh, Tông Chính nhịn không được nữa: “Cháu vừa mới kết hôn, thế giới hai người còn chưa bắt đầu, các người… có để cho cháu sống nữa không đây?"
Mấy tầm mắt đồng loạt bắn về phía anh, dù Tông Chính tự nhận là da mặt dày, cũng không thể ngăn được bên tai có chút nóng lên, bình thường anh nói chuyện, cũng không có ai để ý, hôm nay mới oán giận một câu, bỗng nhiên lập tức trở thành tiêu điểm.
Lý Trân ha ha bật cười, hiếm khi trêu ghẹo con trai một câu: “Con nói mẹ nghe xem, sao chúng ta không muốn con sống tốt chứ?"
Tông Chính vẻ mặt bình tĩnh không rên một tiếng, Lâm Miểu Miểu mím môi nín cười, ước chừng là sắc mặt Tông Chính quá khó coi, cô nhịn không được giúp anh dời đề tài: “Ngày mai cháu và Tông Chính muốn về quê ngoại của cháu một chuyến."
Khâu Thục Thanh gật gật đầu: “Đúng là nên đi."
Ngày hôm sau, trời âm u như sắp chuyển mưa, Lâm Miểu Miểu sau khi sắp xếp mọi thứ có chút khó xử nhìn sắc trời.
“Có cái gì là không nên dính vào chứ?" Úc Hân cười cười, bà ngẩng đầu, nhìn phía Lâm Thế Quần, “Anh có biết vì sao lúc đó Gia Gia muốn chia tay với anh không?"
Lâm Thế Quần vẻ mặt ngưng trọng, chuyện này cơ hồ không có người biết, trước khi Úc Gia chết đã từng xảy ra chuyện gì, ánh mắt ông nhu hòa lại, đã qua hơn hai mươi năm, ông sớm đã không còn nhớ ngày dó vì sao Úc Gia lại muốn hủy bỏ hôn ước.
“Bất luận là nguyên nhân gì, cũng không còn quan trọng nữa." Ông trả lời, từ lúc Úc Gia mất đi, e rằng cuộc sống của ông đã không còn màu sắc gì nữa rồi.
“Gia Gia......" Úc Hân nở nụ cười xen lẫn vài phần tàn khốc và tàn nhẫn, “Cố Dung cứ như vậy mà chết, thật sự là tiện nghi cho ả ta, anh có biết ả đã làm gì Gia Gia không? Ả tìm người cưỡng hiếp Gia Gia......"
Lâm Thế Quần giật mình ngẩng đầu, ông đã từng cho rằng lòng mình đã chết lặng từ lâu, trở thành tảng đá lãnh khốc, hóa ra không phải, ít nhất giờ khắc này, ông vẫn cảm giác được nỗi đau như ‘vạn tiễn xuyên tim’.
“Đã thế, ả còn không thỏa mãn! Liên thủ với Diệp Đạo dàn dựng màn tai nạn xe cộ năm đó!"
Lâm Thế Quần đứng bật dậy, ánh mắt trong nháy mắt bốc lên ngọn lửa đỏ rực, rất khó tưởng tượng, ông sống an nhàn sung sướng, đã già đi không còn trẻ như trước nữa, mà vẫn còn có thể có khí thế mạnh mẽ như thanh kiếm sắc bén.
Úc Hân bị bao phủ dưới chiếc bóng cao lớn của người đàn ông, bà ngẩng đầu lên, trên mặt lướt qua một tia thâm trầm: “Hắn ta sao có thể thoát khỏi tội chết được chứ?"
Lần này có lẽ Úc Hân lại muốn mượn đao giết người lần nữa, nhưng ông một chút cũng không để ý trở thành thanh đao trên tay Úc Hân, chẳng qua là, Diệp Đạo hẳn nên bị một đao của ông chém chết từ lâu rồi, ánh mắt ông hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào hư không, mỗi một chữ phát ra giống như mang theo mũi dao băng bén nhọn lạnh lẽo: “Vốn tôi muốn tiếp tục chơi với hắn, để hắn cũng nếm thử mùi vị tuyệt vọng là như thế nào, nhưng hiện tại, vụ án này không thể kéo dài thêm nữa!"
Nhận thấy ánh mắt của Úc Hân, ông thu liễm cảm xúc của mình, bình tĩnh giải thích: “Những năm nay hắn tham lam, chạm vào không ít thứ dơ bẩn, bí mật của hắn cũng không chỉ có chừng đó...... Chắc chắn có người chống lưng cho hắn, nhưng, chỉ cần hắn vào ngục giam, vì tự bảo vệ mình, không cần chúng ta chủ động, sẽ có người chịu không được ra tay trước......"
“Cho nên, cô không cần lo chuyện của Diệp Đạo nữa! Hắn sống không được bao lâu đâu."
Ông xoay người chuẩn bị rời đi, được vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại: “Miểu Miểu...... Mặc kệ cô vì cái gì tiếp cận Miểu Miểu, tôi không hy vọng con bé chịu bất cứ thương tổn nào nữa, tôi nghĩ cô có thể hiểu được tâm tình của tôi."
Liên tục vài ngày, Lâm Miểu Miểu không có việc gì liền thỉnh thoảng sẽ chú ý một chút tiến triển vụ án của Cố Dung, hai ngày trước Lâm Thế Vân lại bị mời tới sở cảnh sát, nhưng không quá một ngày, đã được thả ra, còn Diệp Đạo trước đó vài giờ, bị cảnh sát chính thức bắt giữ, chuẩn bị thẩm vấn điều tra thêm những vụ án có liên quan khác.
Buổi chiều, Lâm Miểu Miểu nhận được điện thoại của Lâm Thế Quần, tâm tình cô có chút phức tạp, lúc ở sở cảnh sát, khi cô từ phòng thẩm vấn đi ra, nhìn thấy ông ta, nghĩ đến quan hệ giữa hai người, sẽ tiến vào một giai đoạn mới.
Nhưng khi cô quyết định nói chuyện với ông ấy về vụ án của Cố Dung, ông ấy lại lựa chọn cự tuyệt trả lời, Lâm Miểu Miểu tự giễu nghĩ, cô rốt cuộc là ngây thơ hay là ngu ngốc đây.
Một phần cảm tình, vô luận là tình yêu, hay là thân tình, cô cho rằng quan trọng nhất vẫn là tín nhiệm, bất luận là trước đây, hay là hiện tại, Lâm Thế Quần chưa từng tin tưởng cô, có lẽ trong lòng ông ấy lo lắng, nhưng cô thực chán ghét cái loại cảm giác bị bài xích.
“Buổi tối ba tới đón con đi ăn cơm được không?"
Lâm Miểu Miểu áp chế cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng, bình thản cự tuyệt.
“Còn đang giận ba ư?"
Trong lòng Lâm Miểu Miểu sinh ra chút cảm giác kỳ lạ, Tông Chính mỗi khi gọi điện tới đều hỏi “Có phải còn giận anh hay không", chẳng lẽ cô là người nhỏ nhen vậy sao?
“Không phải, tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói." Được rồi, cô thừa nhận là mình đang khó chịu.
Lâm Thế Quần ước chừng tâm tình không tệ, cười cười, trả lời: “Con muốn nói chuyện gì, ba sẽ cùng con nói?"
Lâm Miểu Miểu đang muốn hỏi về vụ án của Cố Dung, Lâm Thế Quần sớm đoán được cô muốn hỏi cái gì, trước khi cô mở miệng đã thêm vào một câu: “Trừ bỏ vụ án của Cố Dung án."
Lâm Miểu Miểu: “Tạm, biệt!"
Buổi tối, Tông Chính tặng cô một con búp bê làm bằng gỗ, cô vặn phần eo của con búp bê, bên trong là một con búp bê nhỏ hơn, cô tiếp tục mở ra, lại là một con búp bê nhỏ hơn nữa, ước chừng xoay sáu, bảy lần, sau khi cô chơi chán, Tông Chính lấy lòng hỏi: “Đáng yêu không? Có giống em hay không, bên trong cũng có một con."
Lâm Miểu Miểu liếc mắt xem thường nhìn anh: “Nhàm chán!"
Tông Chính im lặng cảm thán, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, làm động tác giả kêu thảm thiết: “Ôi...... Vợ ơi, thắt lưng anh đau, cổ đau, chân đau......"
Đợi Lâm Miểu Miểu nhìn lại, anh nhe răng cười: “Buổi tối anh có thể ngủ trên giường không?"
“Phụ nữ có thai đều đặc biệt vất vả, vợ à, em vất vả như vậy, rất rất rất cần anh ở bên cạnh chăm sóc em 24/7 tiếng nha......"
“Vợ à, chân em có mỏi không, thắt lưng có đau hay không, anh giúp em mát-xa nhé?" Cũng không chờ Lâm Miểu Miểu đáp lại, tay anh liền từ dưới váy cô sờ soạng lên trên, Lâm Miểu Miểu bắt lấy tay anh, tức giận trừng mắt: “Lăn đi sô pha ngủ!"
“...... Đừng như vậy......" Tông Chính ôm cô chết không buông tay, liên mồm xin lỗi: “Vợ ơi vợ à, tha thứ cho anh đi, tha thứ cho anh nha, tha thứ cho anh đi mà......"
Trong phòng ngủ tỏa ra ánh đèn màu cam dịu nhẹ, ngọn đèn làm cho căn phòng ấm áp mà điềm tĩnh, anh gác cằm trên đỉnh đầu của cô, cô nằm trong ngực anh, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Lâm Miểu Miểu nhắm mắt lại, dưới đáy lòng thở dài.
“Tha thứ cho anh đi...... Tha thứ cho anh đi......" Thấy thái độ của cô cuối cùng cũng buông lỏng, tâm tình Tông Chính tốt hẳn lên, người trong lòng nằm im lặng giống như con mèo con dịu ngoan, mềm mại lại thơm tho ngọt ngào.
“Em không nói lời nào anh liền coi như em đã đồng ý." Anh ôm lấy vai cô, cúi đầu ở môi cô hung hăng hôn một cái, cô không giống như trước kia đẩy anh ra nữa, trong lòng anh vui vẻ, lại dịu dàng đặt nụ hôn lên môi cô, cẩn thận dò xét đi vào.
Tông Chính còn chưa kịp ở lãnh địa của mình tuần tra một vòng, đã bị Lâm Miểu Miểu đẩy ra.
Cô hơi mất tự nhiên liên tục vuốt tóc: “Em mang thai ......"
Tông Chính buồn bực, ba tháng đầu mang thai không thể làm chuyện kia, nhưng không đến mức ngay cả thân thiết cũng không cho làm chớ.
Loại cảm giác có thể nhìn không thể ăn này, Tông Chính thật sự là chịu đủ rồi, ánh mắt liếc về phía chiếc bụng còn đang bằng phẳng của cô, Tông Chính càng thêm hậm hực, anh còn chưa dùng thỏa mãn đâu, đã bị tên nhóc trong đó chiếm rồi.
Lâm Miểu Miểu thật hiếm khi dịu dàng vui vẻ với anh như hôm nay, Tông Chính cùng cô nằm song song trên giường xem ti vi, Lâm Miểu Miểu liếc nhìn anh một cái: “Anh không đi thư phòng sao?"
“Em luôn hy vọng anh một ngày bận rộn làm không hết việc? Sẽ không tới làm phiền em được?" Giọng anh buồn bã hỏi.
Lâm Miểu Miểu cảm thấy bộ dạng Tông Chính như vậy, có chút giống Võ Tòng mọi hôm, ngày đó cô còn muốn nhờ chị Chu mang Võ Tòng qua đây, kết quả sau khi kiểm tra biết được mình mang thai, ý niệm này đành phải tạm thời gác lại, cô đã rất nhiều ngày chưa được nhìn thấy Võ Tòng rồi.
“Ngày mai em muốn về nhà một chút."
Ánh mắt Tông Chính sáng lên: “Chúng ta cùng nhau quay về, ở lại đây làm phiền ba mẹ và bà nội, cũng không được hay cho lắm." Lại càng không thuận tiện là, anh ở đây hoàn toàn giống như không khí, không hề có cảm giác tồn tại.
Đoạn thời gian trước, bởi vì vụ án của Cố Dung còn chưa kết thúc, nhưng hôm nay cái chết của Cố Dung đã tra ra được hunh thủ thật sự, Lâm Miểu Miểu cũng coi như an toàn.
“Đúng rồi, lần trước em một mình đi thôn Bảo Lam, bây giờ gần sắp kết hôn, anh hẳn nên tới ra mắt mẹ và bà ngoại em?" Anh bỗng nhiên nhắc tới, hiển nhiên còn đối với chuyện này nhớ mãi không quên.
Cách hôn lễ còn khoảng mười ngày, Lâm Miểu Miểu tính toán cảm thấy quả thật nên đi một lần, qua vài ngày nữa cô ắt hẳn sẽ khá bận rộn, Toa Lâm thì không nói, vốn là một cô gái hoạt bát hiếu động, nhưng Phác Hoằng Hi và mấy sư đệ sư muội còn lại, Lâm Miểu Miểu cảm thấy mọi người đi thật xa tới tham dự hôn lễ của cô, nhất định phải tiếp đãi bọn họ thật chu đáo.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tông Chính quang minh chính đại bò lên giường, cởi sạch quần áo, chuẩn bị vươn móng vuốt tới lột sạch Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu liền một cước đá bay anh xuống đất, trừng mắt nhìn anh không nói chuyện.
“Em nghĩ đi đâu đó? Anh chỉ không thích ôm quần áo của em đi ngủ mà thôi."
Lâm Miểu Miểu khẽ hừ một tiếng, “Vậy thì anh ngủ sô pha đi!"
Tông Chính: “......" Có cần như vậy không.
Anh vén góc áo của cô lên, tức giận nói: “Em đã mang thai lâu như vậy, giờ phải cho anh nhìn một chút chứ." Tuy rằng anh đối với đứa nhỏ này không mấy hài lòng, nhưng dù sao vẫn là con của anh.
Vùng bụng bằng phẳng, da thịt trắng nhuận như ngọc ở dưới ánh sáng nhu hòa như một loại tơ lụa mềm mại, Tông Chính nhìn ngang nhìn dọc, cũng không nhìn ra sự thay đổi nào, lại đem lỗ tai dán trên chiếc rốn nhỏ xinh của cô lắng nghe trong chốc lát.
Sườn mặt anh đặt lên bụng cô, tò mò hỏi, “Em có cảm giác gì không?"
Lâm Miểu Miểu lắc đầu, trừ bỏ hai ngày nay hay buồn ngủ, tâm trạng hơi chút khó chịu...... Chẳng qua là đang mùa hè, người luôn cảm thấy bứt rứt không yên.
“Anh không nghe thấy cái gì hết." Anh tiếc nuối ngẩng đầu, “Bẹp" một tiếng hôn lên chiếc rốn tròn tròn nhỏ xinh của cô.
Đáy lòng Lâm Miểu Miểu thoáng mềm mại, mới có hai tháng, có thể nghe thấy cái gì mới là lạ.
Tông Chính lại tiếp tục hôn vài cái, vị trí hôn dần dần hướng lên trên, Lâm Miểu Miểu không lưu tình chút nào đẩy đầu anh ra, Tông Chính thở dài ai thán: “Anh muốn."
“Đi sô pha ngủ!"
“Anh không muốn nhiều, dùng tay......"
“Đi sô pha ngủ!"
Tông Chính: “......" Ngày sau tiếp tục “cố gắng", hiện tại anh ghét nghe nhất, chính là hai chữ “Sô pha".
Ngày hôm sau, Lâm Miểu Miểu sau khi ăn cơm xong, liền thảo luận với Lý Trân nên sắp xếp đám người Phác Hoằng Hi như thế nào, Lý Trân đã sớm chuẩn bị đâu vào đó, đưa cho cô một dãy số điện thoại: “Mẹ cũng đang tính nói với con, chỗ ở của sư phụ con và các đệ tử của ông đều đã sắp xếp xong, bọn họ từ rất xa tới đây, mẹ đã cho người thiết kế một số lịch trình du lịch ngắn ngày, trong phụ cận thành phố Z, mẹ biết con cũng muốn đi cùng, đến lúc đó kêu Tông Chính dẫn con ra ngoài chơi, chi tiết cụ thể, con am hiểu sở thích của sư phụ và các sư huynh đệ con hơn, con hãy chọn ra một cái trong số đó......"
Lâm Miểu Miểu gật đầu, đi tới cửa sổ gọi điện thoại cho người phụ trách, hẹn thời gian, Lâm Miểu Miểu ngẫm nghĩ thấy thời gian còn lại cũng không nhiều, buổi chiều hôm đó liền tới công ty du lịch lựa chọn phương án.
Lúc ăn cơm tối, Tông Chính bắt đầu đề xuất việc anh và Lâm Miểu Miểu muốn trở về Hoa viên Thế Kỷ, Khâu Thục Thanh trừng mắt nhìn anh: “Muốn về thì một mình cháu về, bà phải luôn canh chừng con bé, lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao?"
Tông Chính nhẫn nhịn, ăn nói khép nép: “Cháu sẽ chăm sóc vợ mình thật tốt."
Khâu Thục Thanh hừ một tiếng, trực tiếp mặc kệ anh, Tông Chính nhịn không được nữa: “Cháu vừa mới kết hôn, thế giới hai người còn chưa bắt đầu, các người… có để cho cháu sống nữa không đây?"
Mấy tầm mắt đồng loạt bắn về phía anh, dù Tông Chính tự nhận là da mặt dày, cũng không thể ngăn được bên tai có chút nóng lên, bình thường anh nói chuyện, cũng không có ai để ý, hôm nay mới oán giận một câu, bỗng nhiên lập tức trở thành tiêu điểm.
Lý Trân ha ha bật cười, hiếm khi trêu ghẹo con trai một câu: “Con nói mẹ nghe xem, sao chúng ta không muốn con sống tốt chứ?"
Tông Chính vẻ mặt bình tĩnh không rên một tiếng, Lâm Miểu Miểu mím môi nín cười, ước chừng là sắc mặt Tông Chính quá khó coi, cô nhịn không được giúp anh dời đề tài: “Ngày mai cháu và Tông Chính muốn về quê ngoại của cháu một chuyến."
Khâu Thục Thanh gật gật đầu: “Đúng là nên đi."
Ngày hôm sau, trời âm u như sắp chuyển mưa, Lâm Miểu Miểu sau khi sắp xếp mọi thứ có chút khó xử nhìn sắc trời.
Tác giả :
Bạc Hãn Khinh Y Thấu