Nhà Có Sư Tử Hà Đông
Chương 27: Nhục nhã và phẫn nộ
“Theo tôi đi làm!"
Lâm Miểu Miểu một lúc lâu không nói gì, rõ ràng một mực không muốn thấy cô, lại nhất định phải đưa cô theo? Cô chỉ chỉ vào ‘Võ Tòng’ trả lời: “Tôi còn phải đi mua đồ dùng sinh hoạt cho nó."
Tông Chính cũng không khăng khăng nữa, đi về phía thang máy chuyên dụng, đi được hai bước lại nhàn nhạt nói với cô: “Buổi trưa đưa cơm!"
“Được." Lâm Miểu Miểu phát hiện mình càng ngày càng không hiểu lối suy nghĩ của Tông Chính, cô cũng lười suy đoán.
Sau khi rời khỏi tháp đồng hồ, cô đi thẳng đến bệnh viện thú y gần đấy, làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho ‘Võ Tòng’, sau đó lại đi đến cửa hàng thú cưng, chờ cô mua xong tất cả mọi thứ, đã là 11 giờ 30, Lâm Miểu Miểu vội vàng quay về nhà, còn chưa đến hoa viên Thế Kỷ, Tông Chính đã gọi điện thoại tới: “Em ở đâu?"
“……trên đường."
“Nhanh chút."
Lâm Miểu Miểu yên lặng nhìn đường phố giao thông ùn tắc, trong đầu bắt đầu tính toán, đợi cô mua xong thức ăn, lại nấu chín cơm, tiếp đó đem đến tháp đồng hồ, nếu như dự tính, hẳn là hai tiếng sau, nếu không như dự tính thì phải sau ba tiếng……
Hồi sáng nhận lời đưa cơm, bây giờ……, Lâm Miểu Miểu vô thức nói năng ấp úng: “Giờ tôi còn chưa về đến hoa viên Thế Kỷ, cho nên, cho nên……"
Giọng Tông Chính lập tức trầm hẳn, sau đó nói với cô: “Cho nên tôi chưa có cơm ăn."
“……phải muộn một chút……"
Tông Chính im lặng mấy giây, Lâm Miểu Miểu cho rằng anh lại muốn bắt đầu mỉa mai châm biếm, chặn họng khiến cô á khẩu không trả lời được, nào ngờ anh ta chỉ lạnh nhạt bỏ lại hai chữ: “Nhanh lên!"
Hơn 1 giờ, Lâm Miểu Miểu mới cầm theo hộp cơm đến tháp đồng hồ, giờ không phải giờ làm việc, nhưng bầu không khí tầng 50 lại vô cùng áp lực, người nào người nấy bước đi cẩn trọng dè dặt, lúc nói chuyện âm lượng cũng giảm tới mức nhỏ nhất, khi Lâm Miểu Miểu xuất hiện, mọi người giống như phát hiện ra sinh vật tiền sử, nhất loạt dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô.
Lâm Miểu Miểu còn chưa đi đến cửa văn phòng Tông Chính, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, Giang Trạch ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, vẻ mặt như đưa đám, sự chú ý của mọi người từ trên người Lâm Miểu Miểu lập tức chuyển sang Giang Trạch.
Lâm Miểu Miểu cũng ngay lập tức hiểu được hàm ý trong ánh mắt phức tạp của những người trước mặt: Đồng tình, thở dài, thương xót……
Giang Trạch đi về phía trước thì chạm mặt Lâm Miểu Miểu, vừa đi đến giữa hành lang giữa hành lang, đại khái anh muốn chào hỏi Lâm Miểu Miểu, nhưng khóe môi giật giật, cuối cùng vẫn là yên lặng đi qua người Lâm Miểu Miểu. Giang Trạch lệ rơi đầy mặt, mặc dù cô Lâm rất xinh đẹp, nhưng……, nhưng chuyện ngày hôm qua vẫn còn rõ rành rành trước mắt, sau khi trải qua chuyện này Giang Trạch phân tích, 99% có khả năng là vì anh và Lâm Miểu Miểu thân thiết, chọc Tông Chính……
Vậy vẫn nên tránh xa thì hơn……
Còn về vì sao anh và Lâm Miểu Miểu có quan hệ tốt, lại chọc giận Tông Chính, Giang Trạch tiến hành một loạt giả thiết chứng minh khách quan cặn kẽ, sau cùng cho ra một kết luận: Người đàn ông có ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ thật đáng sợ……
Có lẽ anh còn có thể suy ra thêm một câu nữa: Đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng thật đáng sợ……
Lâm Miểu Miểu lặng lẽ liếc nhìn Giang Trạch, rất muốn nói câu xin lỗi với anh ta, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, chớp mắt Giang Trạch đã đi vào phòng làm việc của mình, Lâm Miểu Miểu im lặng, hay là vì chuyện ngày hôm qua, khiến Giang Trạch khó chịu? Vậy lúc nữa nhất định phải trịnh trọng nói lời xin lỗi!
Lâm Miểu Miểu đi vào phòng làm việc của Tông Chính, xoay người khép cửa đem tất cả những ánh mắt hiếu kỳ để lại bên ngoài cánh cửa, cô nhìn lướt qua đồng hồ để bàn, 1 giờ 55 phút.
Lâm Miểu Miểu để hộp cơm lên bàn, xoay người nhìn Tông Chính, lúc cô đẩy cửa vào anh ta ngẩng lên nhìn, ánh mắt lạnh nhạt, rất nhanh đã thu lại ánh mắt, Lâm Miểu Miểu cảm thấy mình chắc là cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí đè nén của tầng 50, cho nên khi đối diện với Tông Chính, giọng nói cũng nhu hòa hơn: “Ăn cơm chưa?"
Tông Chính đóng nắp bút, thu dọn qua quýt mặt bàn, mới đi qua, vẻ mặt vẫn như cũ không mặn không nhạt, Lâm Miểu Miểu nói năng vụng về, Tông Chính không nói chuyện, cô càng không có lời nào để nói, chỉ đành nhìn Tông Chính ăn cơm. Tông Chính ăn từ từ, tựa như duy trì tiết tấu nhất định, động tác giống như quyển sách giáo khoa về lễ nghi tiêu chuẩn nhất, ưu nhã vô cùng đẹp mắt.
Lâm Miểu Miểu cho là mình đã nhìn rõ Tông Chính là người như thế nào, nhưng bắt đầu từ buổi tối hôm qua, Tông Chính lại phá bỏ hết những nhận định trước đây của cô, hay đây mới là con người thật sự của anh ta? Giống như ánh mặt trời, cao cao tại thượng, hờ hững trông xuống thế gian.
Tông Chính này tính khí thất thường, tính cách nóng nảy, đánh nhau thì cố chấp, thỉnh thoảng còn ấu trĩ, dường như đây chỉ là một mặt của anh ta.
Lâm Miểu Miểu so sánh một chút, hình như cô thích con người thứ hai hơn, chí ít anh ta cũng đem tâm trạng viết hết trên mặt, giống như sau cuộc nói chuyện không được vui tối qua, Tông Chính liền biến thành bộ dạng này, Lâm Miểu Miểu không xác định: Có cần làm như không có tí xíu quan hệ nào với cô không? Buổi sáng lúc bấy giờ rõ ràng còn tốt đẹp……, hẳn là lúc ấy không có quan hệ với cô!
Kế hoạch ban đầu của Lâm Miểu Miểu là định ở lại đến 2 giờ 45 sau đó đi câu lạc bộ Tuyết Vực, nhưng……., nơi này mỗi hạt bụi đều lộ ra hơi thở sinh vật lạ chớ lại gần, hay là thôi đi, cô lấy ra một tấm chi phiếu từ trong túi, đặt trước mặt Tông Chính, Tông Chính liếc nhìn tấm chi phiếu, rồi ngước nhìn cô.
Lâm Miểu Miểu không lảng tránh ánh mắt anh, mà là thẳng thắn giải đáp: “Quà ngày hôm qua không biết mua hết bao nhiêu, giờ tôi chỉ có hơn 180 vạn, hẳn là không đủ, những thứ kia tôi để ở hoa viên Thế Kỷ……, nhưng đã là người lớn tặng, tôi cũng không thể bán đi, số tiền còn thiếu, tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh."
Đột nhiên Tông Chính cũng không muốn ăn nữa, anh đặt bát xuống, ánh mắt bức bách nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi mua tổng cộng hết hơn 400 vạn, cô định trả như thế nào?"
Lâm Miểu Miểu oán giận trong lòng, từ sau chuyện kia, mỗi năm Lâm Thế Quần đều gửi tiền cho cô, nhưng số tiền này từ sau khi cô bắt đầu tham gia thi đấu chuyên nghiệp thì không hề động đến, mấy năm nay tiền cô có được đều là tiền thưởng từ các cuộc thi và giải đấu, và tiền lương một năm kha khá đạo quán trả, hai năm trước cô vừa đến nước Y đã mua một căn phòng, thoáng cái tiêu hết một khoản tiền lớn, còn phải mượn thêm tiền của các sư huynh đệ có quan hệ tốt với cô, mới đủ tiền mua một đống dụng cụ liên quan đến chụp hình……
Hai năm này Lâm Miểu Miểu gần như không tham gia các giải đấu chuyên nghiệp, sau khi đạt giải vô địch thế giới, tuy Lâm Miểu Miểu không buông lơi huấn luyện, nhưng trên thực tế đã không tham dự bất cứ trận thi đấu nào, tiếp tục nghỉ ngơi thư giản, đang ở trong giai đoạn bán giải nghệ, toàn bộ tinh lực đều đặt trên việc chụp hình, số tiền còn lại trong tay hiển nhiên không nhiều, bình thường cô cũng chẳng tiêu gì, số tiền này cô còn thấy là rất nhiều……, nào biết sẽ xảy ra tình huống bất ngờ này?
“Tôi có thể không lấy những thứ đó được không? Bình thường tôi cũng không đeo mấy thứ đó." Lâm Miểu Miểu dò hỏi.
Ánh mắt Tông Chính dạo một vòng trên người cô, ở trong trí nhớ của anh, quả thực trước giờ cô chưa từng đeo đồ trang sức, ngay cả lần đầu tiên gặp nhau ở Quân Duyệt, cô cũng chỉ mặc váy, trên người không có thứ gì vướng víu.
Ngón tay Tông Chính kẹp tấm chi phiếu, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu: “Em có thể ngủ cùng tôi một đêm."
Ngủ một đêm? Lâm Miểu Miểu ngây người, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Tông Chính, loại ngủ này đương nhiên khác với loại ngủ tối hôm qua.
Khuất nhục? Xấu hổ và giận dữ?
Đã thật lâu thật lâu rồi cô không cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt như thế này. Lúc còn nhỏ cô thường cảm nhận được thứ cảm nhận này, mỗi một lần khi người khác ở sau lưng mắng cô là “đồ con hoang", khi biết thân phận mình chỉ là đứa con riêng, khi được mang về Lâm gia lại bị đưa đi…….
Quả là rất lâu rất lâu rồi không có cảm nhận được tình trạng áp bức, lăng nhục, xấu hổ và giận dữ như vậy, hóa ra việc này vẫn khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Bị đưa sang nước Y, trước khi chưa gặp Phác Hoằng Hi, cô từng chịu đói 3 ngày, lại không muốn đi xin ăn, cũng không muốn tiếp nhận thương hại của bất cứ ai, một người lẻ loi liếm vết thương bị vứt bỏ, một đứa trẻ ngoại tịch 8 tuổi, không nhà không có nơi để về, tướng mạo xinh đẹp, hiển nhiên làm người khác chú ý, một người mặt mũi trung hậu đồng ý cho cô một công việc nhẹ nhàng, Lâm Miểu Miểu rất vui, lại không biết rằng kỳ thực lão ta đem bán cô cho câu lạc bộ ngầm.
Chính ở nơi này Lâm Miểu Miểu đã gặp Phắc Hoằng Hi, ông đi đến trước mặt cô, đưa khăn tay lau vết máu trên trán cô, khi đó Phác Hoằng Hi hình như khen ngợi một câu “đánh hay lắm", sau đó đã mua cô về. Công việc chỗ đó đích thực là rất nhẹ nhàng, chỉ cần bán thân thể.
Lâm Miểu Miểu hoảng hốt một lúc, cô cho rằng mình đã đủ mạnh mẽ để có thể nghiền nát mọi lời nói, thì ra không phải, một câu nói của Tông Chính, lại có thể khơi dậy hồi ức kinh khủng của cô nhiều như vậy, Lâm Miểu Miểu cười nhạt, cô lấy điện thoại trong túi ra, chỉ có cô mới biết ngón tay mình đang run rẩy, cô hít sâu một hơi, đè xuống tâm trạng phập phồng, đi đến bên cửa sổ, bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại cho Phác Hoằng Hi.
“Sư phụ……, con muốn ứng trước nửa năm tiền lương……, con không sao, ……, không cần, nửa năm là đủ rồi, vâng, phải hơn một tháng nữa con mới có thể trở về……"
Lâm Miểu Miểu nói chuyện điện thoại xong, tức giận đã lắng xuống, buổi sáng cô cư nhiên lại cảm thấy cái ôm đó rất ấm áp, rõ là mù mắt!
Lâm Miểu Miểu rút lại chi phiếu từ đầu ngón tay Tông Chính, không mang theo tâm tình gì nói: “Buổi tối sẽ đưa cho anh." Cô vừa muốn xoay người rời đi, cổ tay lại bị Tông Chính nắm lấy."
“Tức giận?" Anh hỏi.
Lâm Miểu Miểu xoay người nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, chuyển động cổ tay, nhưng anh lại không chịu buông ra, mà càng nắm chặt hơn.
“Cảm thấy nhục nhã? Phẫn nộ?" Tông Chính yên lặng nhìn cô, “Hôm qua lúc em nói câu kia, cảm giác của tôi chính là như vậy đó."
Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu ngưng lại, chăm chú nhìn về phía Tông Chính, vẻ mặt anh thật bình tĩnh, ánh sáng trong con ngươi lại đen như mực sâu thăm thẳm.
“Tôi rất xin lỗi, vậy thì bây giờ huề nhau, anh có thể thả tay tôi ra không?"
“Không huề nhau, em nói hai lần." Tông Chính từ trên sô pha đứng lên, nắm chặt cổ tay cô.
“Xin lỗi!" Lâm Miểu Miểu thẳng thắn nói xin lỗi, một chút cũng không muốn lại dây dưa cùng Tông Chính, bất luận trong lòng anh ta muốn làm thế nào, hay là vì khiến cô cảm nhận được cảm giác “nhục nhã, căm phẫn", cô cũng không muốn có bất kì dây dưa nào cùng anh ta nữa, “xin lỗi, trên bàn ăn tôi không nói thật, tôi không có khả năng sinh con, việc này tôi sẽ đích thân nói rõ với bà……, tôi nghĩ tính cách chúng ta không thích hợp, cùng ở dưới một mái nhà, rất nhiều mâu thuẫn nảy sinh, buổi tối tôi sẽ dọn ra ngoài, chuyện này tôi sẽ nói với nhà họ Lâm……"
Ánh mắt Tông Chính bỗng hung ác nham hiểm ngoan cố đến đáng sợ, trong phòng làm việc bầu không đè nén, tựa như bị ánh mắt của anh đóng băng, Tông Chính dùng lực nắm chặt cổ tay cô, gần như muốn bóp nát xương cốt của cô, anh nặng nề nhìn chằm chằm vào mắt cô, từng chữ từng chữ một hỏi: “Lâm Miểu Miểu, rốt cục em xem tôi là người nào?"
Lâm Miểu Miểu không hề sợ hãi ngẩng đầu, cũng từng chữ từng chữ trả lời: “Tôi nghĩ, chúng ta chỉ có thể xem như người xa lạ."
Phút chốc Tông Chính buông cổ tay Lâm Miểu Miểu ra, trong giọng nói chứa đựng sự mỉa mai: “Người xa lạ? Em có thể tùy tiện ở trong lòng người xa lạ ngủ cả một đêm?"
Lâm Miểu Miểu không trả lời tiếp, Tông Chính vừa buông tay, cô liền khom người xách túi của mình đi ra ngoài, tay của cô vừa nắm đến nắm cửa màu đồng, sau lưng lại vang lên âm thanh của Tông Chính: “Xin lỗi."
Trong giọng nói của anh, kỳ thực cũng không có nhiều cảm xúc, chẳng có áy náy, ý hối hận, không có âm tiết lên xuống cao thấp, cũng không có tình ý quanh co, chỉ là một câu trần thuật không có gì đặc biệt, nhưng tay của Lâm Miểu Miểu lại bất động.
Tông Chính đi đến, bàn tay nóng rực khô ráo phủ lên trên tay đang nắm nắm cửa của cô: “Ở lại đi."
Lâm Miểu Miểu một lúc lâu không nói gì, rõ ràng một mực không muốn thấy cô, lại nhất định phải đưa cô theo? Cô chỉ chỉ vào ‘Võ Tòng’ trả lời: “Tôi còn phải đi mua đồ dùng sinh hoạt cho nó."
Tông Chính cũng không khăng khăng nữa, đi về phía thang máy chuyên dụng, đi được hai bước lại nhàn nhạt nói với cô: “Buổi trưa đưa cơm!"
“Được." Lâm Miểu Miểu phát hiện mình càng ngày càng không hiểu lối suy nghĩ của Tông Chính, cô cũng lười suy đoán.
Sau khi rời khỏi tháp đồng hồ, cô đi thẳng đến bệnh viện thú y gần đấy, làm một cuộc kiểm tra toàn diện cho ‘Võ Tòng’, sau đó lại đi đến cửa hàng thú cưng, chờ cô mua xong tất cả mọi thứ, đã là 11 giờ 30, Lâm Miểu Miểu vội vàng quay về nhà, còn chưa đến hoa viên Thế Kỷ, Tông Chính đã gọi điện thoại tới: “Em ở đâu?"
“……trên đường."
“Nhanh chút."
Lâm Miểu Miểu yên lặng nhìn đường phố giao thông ùn tắc, trong đầu bắt đầu tính toán, đợi cô mua xong thức ăn, lại nấu chín cơm, tiếp đó đem đến tháp đồng hồ, nếu như dự tính, hẳn là hai tiếng sau, nếu không như dự tính thì phải sau ba tiếng……
Hồi sáng nhận lời đưa cơm, bây giờ……, Lâm Miểu Miểu vô thức nói năng ấp úng: “Giờ tôi còn chưa về đến hoa viên Thế Kỷ, cho nên, cho nên……"
Giọng Tông Chính lập tức trầm hẳn, sau đó nói với cô: “Cho nên tôi chưa có cơm ăn."
“……phải muộn một chút……"
Tông Chính im lặng mấy giây, Lâm Miểu Miểu cho rằng anh lại muốn bắt đầu mỉa mai châm biếm, chặn họng khiến cô á khẩu không trả lời được, nào ngờ anh ta chỉ lạnh nhạt bỏ lại hai chữ: “Nhanh lên!"
Hơn 1 giờ, Lâm Miểu Miểu mới cầm theo hộp cơm đến tháp đồng hồ, giờ không phải giờ làm việc, nhưng bầu không khí tầng 50 lại vô cùng áp lực, người nào người nấy bước đi cẩn trọng dè dặt, lúc nói chuyện âm lượng cũng giảm tới mức nhỏ nhất, khi Lâm Miểu Miểu xuất hiện, mọi người giống như phát hiện ra sinh vật tiền sử, nhất loạt dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía cô.
Lâm Miểu Miểu còn chưa đi đến cửa văn phòng Tông Chính, cánh cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, Giang Trạch ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài, vẻ mặt như đưa đám, sự chú ý của mọi người từ trên người Lâm Miểu Miểu lập tức chuyển sang Giang Trạch.
Lâm Miểu Miểu cũng ngay lập tức hiểu được hàm ý trong ánh mắt phức tạp của những người trước mặt: Đồng tình, thở dài, thương xót……
Giang Trạch đi về phía trước thì chạm mặt Lâm Miểu Miểu, vừa đi đến giữa hành lang giữa hành lang, đại khái anh muốn chào hỏi Lâm Miểu Miểu, nhưng khóe môi giật giật, cuối cùng vẫn là yên lặng đi qua người Lâm Miểu Miểu. Giang Trạch lệ rơi đầy mặt, mặc dù cô Lâm rất xinh đẹp, nhưng……, nhưng chuyện ngày hôm qua vẫn còn rõ rành rành trước mắt, sau khi trải qua chuyện này Giang Trạch phân tích, 99% có khả năng là vì anh và Lâm Miểu Miểu thân thiết, chọc Tông Chính……
Vậy vẫn nên tránh xa thì hơn……
Còn về vì sao anh và Lâm Miểu Miểu có quan hệ tốt, lại chọc giận Tông Chính, Giang Trạch tiến hành một loạt giả thiết chứng minh khách quan cặn kẽ, sau cùng cho ra một kết luận: Người đàn ông có ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ thật đáng sợ……
Có lẽ anh còn có thể suy ra thêm một câu nữa: Đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng thật đáng sợ……
Lâm Miểu Miểu lặng lẽ liếc nhìn Giang Trạch, rất muốn nói câu xin lỗi với anh ta, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, chớp mắt Giang Trạch đã đi vào phòng làm việc của mình, Lâm Miểu Miểu im lặng, hay là vì chuyện ngày hôm qua, khiến Giang Trạch khó chịu? Vậy lúc nữa nhất định phải trịnh trọng nói lời xin lỗi!
Lâm Miểu Miểu đi vào phòng làm việc của Tông Chính, xoay người khép cửa đem tất cả những ánh mắt hiếu kỳ để lại bên ngoài cánh cửa, cô nhìn lướt qua đồng hồ để bàn, 1 giờ 55 phút.
Lâm Miểu Miểu để hộp cơm lên bàn, xoay người nhìn Tông Chính, lúc cô đẩy cửa vào anh ta ngẩng lên nhìn, ánh mắt lạnh nhạt, rất nhanh đã thu lại ánh mắt, Lâm Miểu Miểu cảm thấy mình chắc là cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí đè nén của tầng 50, cho nên khi đối diện với Tông Chính, giọng nói cũng nhu hòa hơn: “Ăn cơm chưa?"
Tông Chính đóng nắp bút, thu dọn qua quýt mặt bàn, mới đi qua, vẻ mặt vẫn như cũ không mặn không nhạt, Lâm Miểu Miểu nói năng vụng về, Tông Chính không nói chuyện, cô càng không có lời nào để nói, chỉ đành nhìn Tông Chính ăn cơm. Tông Chính ăn từ từ, tựa như duy trì tiết tấu nhất định, động tác giống như quyển sách giáo khoa về lễ nghi tiêu chuẩn nhất, ưu nhã vô cùng đẹp mắt.
Lâm Miểu Miểu cho là mình đã nhìn rõ Tông Chính là người như thế nào, nhưng bắt đầu từ buổi tối hôm qua, Tông Chính lại phá bỏ hết những nhận định trước đây của cô, hay đây mới là con người thật sự của anh ta? Giống như ánh mặt trời, cao cao tại thượng, hờ hững trông xuống thế gian.
Tông Chính này tính khí thất thường, tính cách nóng nảy, đánh nhau thì cố chấp, thỉnh thoảng còn ấu trĩ, dường như đây chỉ là một mặt của anh ta.
Lâm Miểu Miểu so sánh một chút, hình như cô thích con người thứ hai hơn, chí ít anh ta cũng đem tâm trạng viết hết trên mặt, giống như sau cuộc nói chuyện không được vui tối qua, Tông Chính liền biến thành bộ dạng này, Lâm Miểu Miểu không xác định: Có cần làm như không có tí xíu quan hệ nào với cô không? Buổi sáng lúc bấy giờ rõ ràng còn tốt đẹp……, hẳn là lúc ấy không có quan hệ với cô!
Kế hoạch ban đầu của Lâm Miểu Miểu là định ở lại đến 2 giờ 45 sau đó đi câu lạc bộ Tuyết Vực, nhưng……., nơi này mỗi hạt bụi đều lộ ra hơi thở sinh vật lạ chớ lại gần, hay là thôi đi, cô lấy ra một tấm chi phiếu từ trong túi, đặt trước mặt Tông Chính, Tông Chính liếc nhìn tấm chi phiếu, rồi ngước nhìn cô.
Lâm Miểu Miểu không lảng tránh ánh mắt anh, mà là thẳng thắn giải đáp: “Quà ngày hôm qua không biết mua hết bao nhiêu, giờ tôi chỉ có hơn 180 vạn, hẳn là không đủ, những thứ kia tôi để ở hoa viên Thế Kỷ……, nhưng đã là người lớn tặng, tôi cũng không thể bán đi, số tiền còn thiếu, tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh."
Đột nhiên Tông Chính cũng không muốn ăn nữa, anh đặt bát xuống, ánh mắt bức bách nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi mua tổng cộng hết hơn 400 vạn, cô định trả như thế nào?"
Lâm Miểu Miểu oán giận trong lòng, từ sau chuyện kia, mỗi năm Lâm Thế Quần đều gửi tiền cho cô, nhưng số tiền này từ sau khi cô bắt đầu tham gia thi đấu chuyên nghiệp thì không hề động đến, mấy năm nay tiền cô có được đều là tiền thưởng từ các cuộc thi và giải đấu, và tiền lương một năm kha khá đạo quán trả, hai năm trước cô vừa đến nước Y đã mua một căn phòng, thoáng cái tiêu hết một khoản tiền lớn, còn phải mượn thêm tiền của các sư huynh đệ có quan hệ tốt với cô, mới đủ tiền mua một đống dụng cụ liên quan đến chụp hình……
Hai năm này Lâm Miểu Miểu gần như không tham gia các giải đấu chuyên nghiệp, sau khi đạt giải vô địch thế giới, tuy Lâm Miểu Miểu không buông lơi huấn luyện, nhưng trên thực tế đã không tham dự bất cứ trận thi đấu nào, tiếp tục nghỉ ngơi thư giản, đang ở trong giai đoạn bán giải nghệ, toàn bộ tinh lực đều đặt trên việc chụp hình, số tiền còn lại trong tay hiển nhiên không nhiều, bình thường cô cũng chẳng tiêu gì, số tiền này cô còn thấy là rất nhiều……, nào biết sẽ xảy ra tình huống bất ngờ này?
“Tôi có thể không lấy những thứ đó được không? Bình thường tôi cũng không đeo mấy thứ đó." Lâm Miểu Miểu dò hỏi.
Ánh mắt Tông Chính dạo một vòng trên người cô, ở trong trí nhớ của anh, quả thực trước giờ cô chưa từng đeo đồ trang sức, ngay cả lần đầu tiên gặp nhau ở Quân Duyệt, cô cũng chỉ mặc váy, trên người không có thứ gì vướng víu.
Ngón tay Tông Chính kẹp tấm chi phiếu, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu: “Em có thể ngủ cùng tôi một đêm."
Ngủ một đêm? Lâm Miểu Miểu ngây người, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Tông Chính, loại ngủ này đương nhiên khác với loại ngủ tối hôm qua.
Khuất nhục? Xấu hổ và giận dữ?
Đã thật lâu thật lâu rồi cô không cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt như thế này. Lúc còn nhỏ cô thường cảm nhận được thứ cảm nhận này, mỗi một lần khi người khác ở sau lưng mắng cô là “đồ con hoang", khi biết thân phận mình chỉ là đứa con riêng, khi được mang về Lâm gia lại bị đưa đi…….
Quả là rất lâu rất lâu rồi không có cảm nhận được tình trạng áp bức, lăng nhục, xấu hổ và giận dữ như vậy, hóa ra việc này vẫn khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Bị đưa sang nước Y, trước khi chưa gặp Phác Hoằng Hi, cô từng chịu đói 3 ngày, lại không muốn đi xin ăn, cũng không muốn tiếp nhận thương hại của bất cứ ai, một người lẻ loi liếm vết thương bị vứt bỏ, một đứa trẻ ngoại tịch 8 tuổi, không nhà không có nơi để về, tướng mạo xinh đẹp, hiển nhiên làm người khác chú ý, một người mặt mũi trung hậu đồng ý cho cô một công việc nhẹ nhàng, Lâm Miểu Miểu rất vui, lại không biết rằng kỳ thực lão ta đem bán cô cho câu lạc bộ ngầm.
Chính ở nơi này Lâm Miểu Miểu đã gặp Phắc Hoằng Hi, ông đi đến trước mặt cô, đưa khăn tay lau vết máu trên trán cô, khi đó Phác Hoằng Hi hình như khen ngợi một câu “đánh hay lắm", sau đó đã mua cô về. Công việc chỗ đó đích thực là rất nhẹ nhàng, chỉ cần bán thân thể.
Lâm Miểu Miểu hoảng hốt một lúc, cô cho rằng mình đã đủ mạnh mẽ để có thể nghiền nát mọi lời nói, thì ra không phải, một câu nói của Tông Chính, lại có thể khơi dậy hồi ức kinh khủng của cô nhiều như vậy, Lâm Miểu Miểu cười nhạt, cô lấy điện thoại trong túi ra, chỉ có cô mới biết ngón tay mình đang run rẩy, cô hít sâu một hơi, đè xuống tâm trạng phập phồng, đi đến bên cửa sổ, bình tĩnh gọi một cuộc điện thoại cho Phác Hoằng Hi.
“Sư phụ……, con muốn ứng trước nửa năm tiền lương……, con không sao, ……, không cần, nửa năm là đủ rồi, vâng, phải hơn một tháng nữa con mới có thể trở về……"
Lâm Miểu Miểu nói chuyện điện thoại xong, tức giận đã lắng xuống, buổi sáng cô cư nhiên lại cảm thấy cái ôm đó rất ấm áp, rõ là mù mắt!
Lâm Miểu Miểu rút lại chi phiếu từ đầu ngón tay Tông Chính, không mang theo tâm tình gì nói: “Buổi tối sẽ đưa cho anh." Cô vừa muốn xoay người rời đi, cổ tay lại bị Tông Chính nắm lấy."
“Tức giận?" Anh hỏi.
Lâm Miểu Miểu xoay người nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, chuyển động cổ tay, nhưng anh lại không chịu buông ra, mà càng nắm chặt hơn.
“Cảm thấy nhục nhã? Phẫn nộ?" Tông Chính yên lặng nhìn cô, “Hôm qua lúc em nói câu kia, cảm giác của tôi chính là như vậy đó."
Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu ngưng lại, chăm chú nhìn về phía Tông Chính, vẻ mặt anh thật bình tĩnh, ánh sáng trong con ngươi lại đen như mực sâu thăm thẳm.
“Tôi rất xin lỗi, vậy thì bây giờ huề nhau, anh có thể thả tay tôi ra không?"
“Không huề nhau, em nói hai lần." Tông Chính từ trên sô pha đứng lên, nắm chặt cổ tay cô.
“Xin lỗi!" Lâm Miểu Miểu thẳng thắn nói xin lỗi, một chút cũng không muốn lại dây dưa cùng Tông Chính, bất luận trong lòng anh ta muốn làm thế nào, hay là vì khiến cô cảm nhận được cảm giác “nhục nhã, căm phẫn", cô cũng không muốn có bất kì dây dưa nào cùng anh ta nữa, “xin lỗi, trên bàn ăn tôi không nói thật, tôi không có khả năng sinh con, việc này tôi sẽ đích thân nói rõ với bà……, tôi nghĩ tính cách chúng ta không thích hợp, cùng ở dưới một mái nhà, rất nhiều mâu thuẫn nảy sinh, buổi tối tôi sẽ dọn ra ngoài, chuyện này tôi sẽ nói với nhà họ Lâm……"
Ánh mắt Tông Chính bỗng hung ác nham hiểm ngoan cố đến đáng sợ, trong phòng làm việc bầu không đè nén, tựa như bị ánh mắt của anh đóng băng, Tông Chính dùng lực nắm chặt cổ tay cô, gần như muốn bóp nát xương cốt của cô, anh nặng nề nhìn chằm chằm vào mắt cô, từng chữ từng chữ một hỏi: “Lâm Miểu Miểu, rốt cục em xem tôi là người nào?"
Lâm Miểu Miểu không hề sợ hãi ngẩng đầu, cũng từng chữ từng chữ trả lời: “Tôi nghĩ, chúng ta chỉ có thể xem như người xa lạ."
Phút chốc Tông Chính buông cổ tay Lâm Miểu Miểu ra, trong giọng nói chứa đựng sự mỉa mai: “Người xa lạ? Em có thể tùy tiện ở trong lòng người xa lạ ngủ cả một đêm?"
Lâm Miểu Miểu không trả lời tiếp, Tông Chính vừa buông tay, cô liền khom người xách túi của mình đi ra ngoài, tay của cô vừa nắm đến nắm cửa màu đồng, sau lưng lại vang lên âm thanh của Tông Chính: “Xin lỗi."
Trong giọng nói của anh, kỳ thực cũng không có nhiều cảm xúc, chẳng có áy náy, ý hối hận, không có âm tiết lên xuống cao thấp, cũng không có tình ý quanh co, chỉ là một câu trần thuật không có gì đặc biệt, nhưng tay của Lâm Miểu Miểu lại bất động.
Tông Chính đi đến, bàn tay nóng rực khô ráo phủ lên trên tay đang nắm nắm cửa của cô: “Ở lại đi."
Tác giả :
Bạc Hãn Khinh Y Thấu