Nhà Có Sư Tử Hà Đông
Chương 19: Tong Nhan
Hơn 10 phút sau, Lâm Miểu Miểu xách một cái túi về, từ trong túi cô lấy ra một lấy một hộp sữa nhỏ hỏi Tông Chính, “Ở đâu có nước."
“Không biết!" Tông Chính quét mắt nhìn con chó nhỏ ngây thơ, càng thấy ngứa mắt.
Lâm Miểu Miểu nhiệt tình không giảm, tinh thần cũng vui vẻ như đứa bé gái, cô cầm đồ đi hỏi Giang Trạch, Giang Trạch còn nhiệt tình giúp đỡ.
“Giang Trạch, cậu rất rảnh rỗi có đúng không?"
Giang Trạch đang nhiệt huyết tràn trề giới thiệu huyết thống của ‘Võ Tòng’ cho Lâm Miểu Miểu, toàn thân cứng đờ, với kinh nghiệm gần hai năm theo bên cạnh Tông Chính, nhanh chóng đoán ra tình hình trước mắt, chỉ cần Tông Chính lôi cả tên cả họ gọi anh, vậy chắc chắn sẽ có chuyện, mặc dù còn chưa biết thế nào lại đụng chạm đến Tông Chính, nhưng nghe giọng điệu của Tông Chính, trong đầu anh đã hiện ra bốn chữ to đùng: Người này phải chết!
Anh cảm thấy lúc mình quay đầu có thể nghe thấy tiếng cổ kêu “răng rắc", Tông Chính ngồi trên ghế xoay 10 vạn đô la kia, vẻ mặt nghiêm nghị theo dõi anh, nếu ánh mắt có khả năng giết người, Giang Trạch cảm thấy mình đã bị ngũ mã phanh thây.
Giang Trạch dè dặt trả lời: “Tôi vừa nhớ ra tài liệu họp buổi chiều chưa chuẩn bị xong, tôi bận đi trước……"
Giang Trạch yếu ớt đưa ánh mắt cầu cứu Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu gật đầu: “Cảm ơn!"
Trong nháy mắt Giang Trạch phát hiện, trong tim mình có vô số mũi tên, âm thanh lạnh lẽo của Tông Chính vang đến bên tai anh: “Giang Trạch, đem toàn bộ các hạng mục hợp tác giữa xí nghiệp nghiệp Tông thị và xí nghiệp Trương thị 10 năm này, sắp xếp lại hết, chiều họp dùng!"
Giang Trạch há mồm, 10 năm? Anh quả nhiên là xui xẻo, giọng nói của Giang Trạch mang theo nghẹn ngào: “Sếp Tông, 3 tiếng……, tôi, tôi……"
“Không làm được?" Tông Chính cười khẩy: “Tôi chưa bao giờ nuôi đồ vô dụng!"
Giang Trạch yên lặng đưa bình sữa pha cho ‘Võ Tòng’ cho Lâm Miểu Miểu , Lâm Miểu Miểu nhìn sắc mặt xám tro của anh ta, thật ra có vài phần đồng tình, nhưng chuyện công ty của Tông Chính, cũng không tới phiên cô xen vào, cũng có thể sắc mặt của Giang Trạch quá mức thê lương, người ta còn vừa mới nhiệt tình giúp cô như vậy, Lâm Miểu Miểu gượng nói: “Cố lên!"
Tông Chính hừ một tiếng: “10 năm xem ra chưa đủ, 20 năm!"
Lần này, Giang Trạch biết rõ nguyên nhân ở đâu mà ra, Lâm Miểu Miểu cũng rõ ràng, lúc Giang Trạch vịn cửa ra, u oán mà nhìn Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu đợi sau khi anh ta đi, vẻ mặt lạnh lẽo: “Tông Chính, có tức giận thì cứ hướng vào tôi đây này!"
Lâm Miểu Miểu: “……"
Lâm Miểu Miểu đặt bình sữa trên bàn, chờ cho nguội bớt, trong quá trình chờ đợi, cô định thử khai thông Tông Chính, dù sao vấn đề giữa cô và Tông Chính, cũng không nên liên lụy tới người khác, nhưng Tông Chính căn bản lại không tính để ý đến cô, Lâm Miểu Miểu không biết làm sao, thầm nghĩ, nếu không thì chờ một lúc, tâm trạng Tông Chính tốt hơn, mới nói với anh ta?
Lâm Miểu Miểu nửa quỳ trên thảm bên cạnh bàn, chơi đùa với ‘Võ Tòng’.
Tông Chính sa sầm mặt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, lạnh lùng hỏi: “Lâm Miểu Miểu, tại sao cô còn chưa đi?"
Lâm Miểu Miểu vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu lên, từ góc độ của Tông Chính mà nhìn, bất kỳ động tác hay là vẻ mặt của cô thể hiện ra đều vô cùng thuần khiết tươi mát, khóe môi của cô lộ ra ý cười nhàn nhạt, một đôi mắt cong cong sáng ngời, con ngươi đen láy như viên ngọc trai đen sáng lấp láy đầy màu sắc, Tông Chính bị nụ cười của Lâm Miểu Miểu khiến cho trong lòng ngứa ngáy, nhưng……., vừa nghĩ đến đối tượng là một con chó……
Vừa rồi cô cũng cười với Giang Trạch……
“Vội gì?" Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu, rất nhanh lại cúi đầu, một lúc sau cô hỏi dò: “Tôi mang nó về được không?"
Tông Chính hừ lạnh một tiếng: “Tôi không tính nuôi."
Lâm Miểu Miểu: “……"
Lâm Miểu Miểu nhịn mấy giây lại hỏi, “Vậy anh dự định đem nó xử lý thế nào?"
“Vứt đi!" Giọng nói của Tông Chính rất kiên quyết.
Trong ánh mắt của Lâm Miểu Miểu đột nhiên nổi lên một ngọn lửa, từ dưới đất đứng lên, nhìn thẳng vào Tông Chính: “Tôi muốn nuôi nó!"
Sắc mặt lạnh lùng của Tông Chính ngay giây sau đã từ từ dãn ra bộ dạng tươi cười, vui vẻ thoái mái nói: “Nuôi thì cũng được, nhưng có điều kiện!"
Lâm Miểu Miểu mi tâm nhíu lại, ánh mắt hết sức xem thường: “Điều kiện gì?"
“Tôi còn chưa nghĩ ra, cho nợ trước!" Trong đầu Tông Chính vẫn chưa nghĩ ra điều kiện, chẳng hạn như hôn một cái, cái giá này có phải quá rẻ không, ít nhất cũng phải hôn trên dưới một trăm cái chứ nhỉ?
Một lúc sau, Lâm Miểu Miểu thử nhiệt độ của sữa, rất kiên nhẫn cho tiểu Ngao Tạng ăn. Uống sữa xong, Lâm Miểu Miểu bắt đầu thu dọn hiện trường, cô xem thời gian, chưa đến hai giờ, đi làm vẫn còn sớm, quay về hoa viên Thế Kỷ đoán chừng chưa nghỉ được mấy phút lại phải đến Hồng Quế Nhai đi làm, có vẻ không có việc gì lại làm khổ mình.
Mười mấy phút sau, Tông Chính ngoài ý muốn nhìn Lâm Miểu Miểu đẩy cửa vào: “Tại sao lại quay lại."
“Lát nữa mới đi." Lâm Miểu Miểu vừa mới vào trong xe lấy ba lô của mình, lúc từ dưới lầu trở lại, một lần nữa tiếp nhận ánh mắt oán giận của Giang Trạch, Lâm Miểu Miểu im lặng một lúc, dịu giọng nói: “Anh bảo người ta sắp xếp tài liệu 10 năm trong ba giờ, có phải làm khó quá không?" Rõ ràng là tức giận với cô lại trút hết lên người Giang Trạch.
Tông Chính quét mắt nhìn Lâm Miểu Miểu, giọng nói không kiên nhẫn: “Là 20 năm!"
Lâm Miểu Miểu im lặng vài giây: “Anh nhất định phải như vậy?"
Tông Chính khẽ hừ một tiếng, “Không như vậy cũng có thể, nhưng có điều kiện!"
Lâm Miểu Miểu không nói gì, người này quả thật là gian thương không biết xấu hổ, mới có một lúc, đã đưa ra tận hai điều kiện, cô còn thiếu nợ bồi thường cho Tông Chính, điều kiện nuôi chó, cái này gọi là nợ nhiều cũng không lo, Lâm Miểu Miểu cũng không sợ áp lực, không hề sợ hãi hỏi: “Lại điều kiện gì nữa?"
“Chưa nghĩ ra, trước cho nợ!"
Lâm Miểu Miểu im lặng nghĩ, nợ nhiều thực sự không lo! Cô đi đến trước sô pha, lấy máy ảnh từ trong ba lô, bắt dầu chụp cho ‘Võ Tòng’.
Tông Chính lấy tay chống cằm, nhìn Lâm Miểu Miểu một lúc hỏi: “Cô thích chó con?" Lâm Miểu Miểu luôn biểu hiện đối với cái gì cũng không quan tâm, lạnh lùng không có tình cảm, cô lại thích ‘Võ Tòng’ như vậy, Tông Chính thật đúng là rất bất ngờ.
“Ừ, trước đây từng nuôi một con, theo tôi rất nhiều năm." Tâm tình của Lâm Miểu Miểu bỗng sa sút hẳn, con chó nhỏ kia là lúc cô mới đến nước Y, một con chó nhỏ lang thang nhặt về, nuôi mấy năm già rồi chết, Lâm Miểu Miểu đau lòng rất lâu, sau đó cô không nuôi chó nữa.
Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu ảm đạm, tâm tạng Tông Chính trong nháy mắt cũng xấu đi, anh nghĩ an ủi mấy câu, nhưng anh lớn từng này cho đến bây giờ chưa từng an ủi ai, do dự hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói ba chữ: “Đừng buồn nữa……"
Lâm Miểu Miểu bất ngờ nhìn anh, khẽ “ừ", tâm trạng sa sút thần kỳ chuyển sang tốt lên.
Tông Chính làm như không để ý nói: “Nếu cô có thời gian, thì đem con chó về trước đi."
Lâm Miểu Miểu lắc đầu, cô bây giờ dù có đưa ‘Võ Tòng’ về nhà, trong nhà cũng không có ai chăm nom, vị quản gia vàng của Tông Chính ngày mai mới có thể quay lại, lúc nữa cô đi Tuyết Vực không có cách nào đưa nó theo, còn không bằng cứ để nó ở chỗ Tông Chính.
Sau giờ ăn trưa, nếu không có chuyện gì đặc biệt, Tông Chính sẽ nghỉ ngơi hai tiếng, phòng nghỉ trong phòng làm việc là phòng liền được trang bị đầy đủ, nhưng hiện tại Tông Chính không có tâm trạng nghỉ ngơi, ánh mắt liên tục lướt qua Lâm Miểu Miểu.
Anh nghĩ chiếm tiện nghi của cô là một chuyện, nhưng chưa từng nghĩ không trả thù, nhưng vừa mới….., với tất cả hành động của Lâm Miểu Miểu trước kia cùng mọi hành động bây giờ của cô……, trên người anh còn có vô số vết bầm tím cô gây ra, lúc nãy anh lại “an ủi" cô! Cô muốn nuôi chó, anh cũng dễ dàng đồng ý! Ngay cả Giang Trạch “không hiểu chuyện", cũng bỏ qua!
Anh đối với cô có phải quá tốt hay không?
‘Võ Tòng’ sau khi ăn no, đã uể oải nằm bò trong hộp, Lâm Miểu Miểu đứng dậy, dọn hộp cơm chuẩn bị mang đi rửa sạch, lúc đứng lên cô nhìn về chỗ Tông Chính, Tông Chính con ngươi thâm trầm nhìn cô, Lâm Miểu Miểu lẳng lặng nhìn, người này thật là âm tình bất định.
Lâm Miểu Miểu vừa rửa xong hộp cơm, sau lưng bỗng vang lên giọng nữ kiêu ngạo: “Cô là ai?"
Lâm Miểu Miểu từ trước đến nay đối với những người không liên quan luôn dùng thái độ phớt lờ không để ý, vừa nghe giọng điệu kiêu căng này, càng không thèm quay lại, tiếp tục đi về phòng làm việc của Tông Chính.
“Đứng lại!"
Bước chân Lâm Miểu Miểu không hề dừng lại, cũng không nhanh hơn, giống như hoàn toàn không nghe thấy, Lâm Miểu Miểu vừa vào phòng Tông Chính, phía sau một người phụ nữ đuổi theo vào.
Tông Chính vừa phân tích xong lòng mình, tâm trạng cực kì tồi tệ, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu đẩy cửa vào, đang định nổi giận, kết quả Tông Nhan theo sau vào, khiến cơn giận của Tông Chính phải nén trở lại, tâm trạng tự nhiên càng thêm tồi tệ.
Mấy chữ đơn giản “Tông Nhan, em có việc gì?", từ trong miệng Tông Chính nói ra, lại giống như gió lạnh từ sông băng cực Bắc thổi đến, lạnh đến mức lông tơ trên người dựng thẳng lên.
Lâm Miểu Miểu lúc này mới quay đầu lại, quan sát người phụ nữ vẫn đi theo phía sau cô.
Ấn tượng đầu tiên Tông Nhan cho cô là kiêu ngạo, ấn tượng thứ hai vẫn là kiêu ngạo, cô ta có một khuôn mặt búp bê, trông rất ngọt ngào, trang điểm tinh xảo, nhưng ánh mắt cô ta nhìn người khác, trời sinh mang theo sự khinh miệt, đương nhiên sự khinh miệt này là giành cho Lâm Miểu Miểu, lúc cô ta nhìn Tông Chính, lập tức đổi thành nụ cười nũng nịu lấy lòng: “Anh, nghe nói anh đã kết hôn, mấy hôm nay cũng không nhìn thấy anh. Vị mỹ nữ này là ai? Người mới đến à?"
Lâm Miểu Miểu vô cùng kinh ngạc, Tông Chính không phải con một sao? Khi nào thì có một đứa em gái tên là Tông Nhan.
“Cô ấy là Lâm Miểu Miểu." Giọng nói vẫn lạnh băng như trước.
“Lâm Miểu Miểu?......, vậy là con gái riêng của Lâm gia rồi? Ôi…"
Tông Chính trong lòng không vui, dù anh cũng từng gọi Lâm Miểu Miểu là con gái riêng của Lâm gia, nhưng từ lời này trong miệng người khác nói ra, không hiểu sao khiến anh không vui, anh cảnh cáo nhìn Tông Nhan: “Nếu không có chuyện gì em ra ngoài trước đi."
Tông Nhan như dẫm phải đinh, cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Tông Chính, trong lòng khẽ động, tầm mắt rơi trên người Lâm Miểu Miểu, chẳng lẽ đứa con riêng không biết điều chọc đến anh? Tông Nhan lập tức chuyển lực chú ý sang người Lâm Miểu Miểu, cô lộ ra nụ cười vui vẻ: “Thì ra là chị gái nhà họ Lâm." Mặc dù người phụ nữ trước mặt này đã kết hôn cùng Tông Chính, nhưng Tông Nhan cũng không sửa lại gọi là chị dâu, chị dâu trong lòng cô là người khác.
Lâm Miểu Miểu tự nhận mình nói chuyện không khôn khéo, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, đã sớm nhận thấy ác ý che giấu phía sau nụ cười của Tông Nhan, nếu là người bình thường, có thể sẽ nể mặt kiêng dè, Lâm Miểu Miểu tuy không gây chuyện thị phi, nhưng cũng không phải người ngậm bồ hòn làm ngọt, quy luật sinh tồn từ nhỏ đã dạy cho cô biết, chỉ có mạnh mẽ mới có thể được người khác tôn trọng.
Lâm Miểu Miểu thản nhiên nói: “Cô lớn tuổi hơn tôi, không cần gọi tôi là chị."
“Không biết!" Tông Chính quét mắt nhìn con chó nhỏ ngây thơ, càng thấy ngứa mắt.
Lâm Miểu Miểu nhiệt tình không giảm, tinh thần cũng vui vẻ như đứa bé gái, cô cầm đồ đi hỏi Giang Trạch, Giang Trạch còn nhiệt tình giúp đỡ.
“Giang Trạch, cậu rất rảnh rỗi có đúng không?"
Giang Trạch đang nhiệt huyết tràn trề giới thiệu huyết thống của ‘Võ Tòng’ cho Lâm Miểu Miểu, toàn thân cứng đờ, với kinh nghiệm gần hai năm theo bên cạnh Tông Chính, nhanh chóng đoán ra tình hình trước mắt, chỉ cần Tông Chính lôi cả tên cả họ gọi anh, vậy chắc chắn sẽ có chuyện, mặc dù còn chưa biết thế nào lại đụng chạm đến Tông Chính, nhưng nghe giọng điệu của Tông Chính, trong đầu anh đã hiện ra bốn chữ to đùng: Người này phải chết!
Anh cảm thấy lúc mình quay đầu có thể nghe thấy tiếng cổ kêu “răng rắc", Tông Chính ngồi trên ghế xoay 10 vạn đô la kia, vẻ mặt nghiêm nghị theo dõi anh, nếu ánh mắt có khả năng giết người, Giang Trạch cảm thấy mình đã bị ngũ mã phanh thây.
Giang Trạch dè dặt trả lời: “Tôi vừa nhớ ra tài liệu họp buổi chiều chưa chuẩn bị xong, tôi bận đi trước……"
Giang Trạch yếu ớt đưa ánh mắt cầu cứu Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu gật đầu: “Cảm ơn!"
Trong nháy mắt Giang Trạch phát hiện, trong tim mình có vô số mũi tên, âm thanh lạnh lẽo của Tông Chính vang đến bên tai anh: “Giang Trạch, đem toàn bộ các hạng mục hợp tác giữa xí nghiệp nghiệp Tông thị và xí nghiệp Trương thị 10 năm này, sắp xếp lại hết, chiều họp dùng!"
Giang Trạch há mồm, 10 năm? Anh quả nhiên là xui xẻo, giọng nói của Giang Trạch mang theo nghẹn ngào: “Sếp Tông, 3 tiếng……, tôi, tôi……"
“Không làm được?" Tông Chính cười khẩy: “Tôi chưa bao giờ nuôi đồ vô dụng!"
Giang Trạch yên lặng đưa bình sữa pha cho ‘Võ Tòng’ cho Lâm Miểu Miểu , Lâm Miểu Miểu nhìn sắc mặt xám tro của anh ta, thật ra có vài phần đồng tình, nhưng chuyện công ty của Tông Chính, cũng không tới phiên cô xen vào, cũng có thể sắc mặt của Giang Trạch quá mức thê lương, người ta còn vừa mới nhiệt tình giúp cô như vậy, Lâm Miểu Miểu gượng nói: “Cố lên!"
Tông Chính hừ một tiếng: “10 năm xem ra chưa đủ, 20 năm!"
Lần này, Giang Trạch biết rõ nguyên nhân ở đâu mà ra, Lâm Miểu Miểu cũng rõ ràng, lúc Giang Trạch vịn cửa ra, u oán mà nhìn Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu đợi sau khi anh ta đi, vẻ mặt lạnh lẽo: “Tông Chính, có tức giận thì cứ hướng vào tôi đây này!"
Lâm Miểu Miểu: “……"
Lâm Miểu Miểu đặt bình sữa trên bàn, chờ cho nguội bớt, trong quá trình chờ đợi, cô định thử khai thông Tông Chính, dù sao vấn đề giữa cô và Tông Chính, cũng không nên liên lụy tới người khác, nhưng Tông Chính căn bản lại không tính để ý đến cô, Lâm Miểu Miểu không biết làm sao, thầm nghĩ, nếu không thì chờ một lúc, tâm trạng Tông Chính tốt hơn, mới nói với anh ta?
Lâm Miểu Miểu nửa quỳ trên thảm bên cạnh bàn, chơi đùa với ‘Võ Tòng’.
Tông Chính sa sầm mặt nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, lạnh lùng hỏi: “Lâm Miểu Miểu, tại sao cô còn chưa đi?"
Lâm Miểu Miểu vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu lên, từ góc độ của Tông Chính mà nhìn, bất kỳ động tác hay là vẻ mặt của cô thể hiện ra đều vô cùng thuần khiết tươi mát, khóe môi của cô lộ ra ý cười nhàn nhạt, một đôi mắt cong cong sáng ngời, con ngươi đen láy như viên ngọc trai đen sáng lấp láy đầy màu sắc, Tông Chính bị nụ cười của Lâm Miểu Miểu khiến cho trong lòng ngứa ngáy, nhưng……., vừa nghĩ đến đối tượng là một con chó……
Vừa rồi cô cũng cười với Giang Trạch……
“Vội gì?" Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu, rất nhanh lại cúi đầu, một lúc sau cô hỏi dò: “Tôi mang nó về được không?"
Tông Chính hừ lạnh một tiếng: “Tôi không tính nuôi."
Lâm Miểu Miểu: “……"
Lâm Miểu Miểu nhịn mấy giây lại hỏi, “Vậy anh dự định đem nó xử lý thế nào?"
“Vứt đi!" Giọng nói của Tông Chính rất kiên quyết.
Trong ánh mắt của Lâm Miểu Miểu đột nhiên nổi lên một ngọn lửa, từ dưới đất đứng lên, nhìn thẳng vào Tông Chính: “Tôi muốn nuôi nó!"
Sắc mặt lạnh lùng của Tông Chính ngay giây sau đã từ từ dãn ra bộ dạng tươi cười, vui vẻ thoái mái nói: “Nuôi thì cũng được, nhưng có điều kiện!"
Lâm Miểu Miểu mi tâm nhíu lại, ánh mắt hết sức xem thường: “Điều kiện gì?"
“Tôi còn chưa nghĩ ra, cho nợ trước!" Trong đầu Tông Chính vẫn chưa nghĩ ra điều kiện, chẳng hạn như hôn một cái, cái giá này có phải quá rẻ không, ít nhất cũng phải hôn trên dưới một trăm cái chứ nhỉ?
Một lúc sau, Lâm Miểu Miểu thử nhiệt độ của sữa, rất kiên nhẫn cho tiểu Ngao Tạng ăn. Uống sữa xong, Lâm Miểu Miểu bắt đầu thu dọn hiện trường, cô xem thời gian, chưa đến hai giờ, đi làm vẫn còn sớm, quay về hoa viên Thế Kỷ đoán chừng chưa nghỉ được mấy phút lại phải đến Hồng Quế Nhai đi làm, có vẻ không có việc gì lại làm khổ mình.
Mười mấy phút sau, Tông Chính ngoài ý muốn nhìn Lâm Miểu Miểu đẩy cửa vào: “Tại sao lại quay lại."
“Lát nữa mới đi." Lâm Miểu Miểu vừa mới vào trong xe lấy ba lô của mình, lúc từ dưới lầu trở lại, một lần nữa tiếp nhận ánh mắt oán giận của Giang Trạch, Lâm Miểu Miểu im lặng một lúc, dịu giọng nói: “Anh bảo người ta sắp xếp tài liệu 10 năm trong ba giờ, có phải làm khó quá không?" Rõ ràng là tức giận với cô lại trút hết lên người Giang Trạch.
Tông Chính quét mắt nhìn Lâm Miểu Miểu, giọng nói không kiên nhẫn: “Là 20 năm!"
Lâm Miểu Miểu im lặng vài giây: “Anh nhất định phải như vậy?"
Tông Chính khẽ hừ một tiếng, “Không như vậy cũng có thể, nhưng có điều kiện!"
Lâm Miểu Miểu không nói gì, người này quả thật là gian thương không biết xấu hổ, mới có một lúc, đã đưa ra tận hai điều kiện, cô còn thiếu nợ bồi thường cho Tông Chính, điều kiện nuôi chó, cái này gọi là nợ nhiều cũng không lo, Lâm Miểu Miểu cũng không sợ áp lực, không hề sợ hãi hỏi: “Lại điều kiện gì nữa?"
“Chưa nghĩ ra, trước cho nợ!"
Lâm Miểu Miểu im lặng nghĩ, nợ nhiều thực sự không lo! Cô đi đến trước sô pha, lấy máy ảnh từ trong ba lô, bắt dầu chụp cho ‘Võ Tòng’.
Tông Chính lấy tay chống cằm, nhìn Lâm Miểu Miểu một lúc hỏi: “Cô thích chó con?" Lâm Miểu Miểu luôn biểu hiện đối với cái gì cũng không quan tâm, lạnh lùng không có tình cảm, cô lại thích ‘Võ Tòng’ như vậy, Tông Chính thật đúng là rất bất ngờ.
“Ừ, trước đây từng nuôi một con, theo tôi rất nhiều năm." Tâm tình của Lâm Miểu Miểu bỗng sa sút hẳn, con chó nhỏ kia là lúc cô mới đến nước Y, một con chó nhỏ lang thang nhặt về, nuôi mấy năm già rồi chết, Lâm Miểu Miểu đau lòng rất lâu, sau đó cô không nuôi chó nữa.
Vẻ mặt Lâm Miểu Miểu ảm đạm, tâm tạng Tông Chính trong nháy mắt cũng xấu đi, anh nghĩ an ủi mấy câu, nhưng anh lớn từng này cho đến bây giờ chưa từng an ủi ai, do dự hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng nói ba chữ: “Đừng buồn nữa……"
Lâm Miểu Miểu bất ngờ nhìn anh, khẽ “ừ", tâm trạng sa sút thần kỳ chuyển sang tốt lên.
Tông Chính làm như không để ý nói: “Nếu cô có thời gian, thì đem con chó về trước đi."
Lâm Miểu Miểu lắc đầu, cô bây giờ dù có đưa ‘Võ Tòng’ về nhà, trong nhà cũng không có ai chăm nom, vị quản gia vàng của Tông Chính ngày mai mới có thể quay lại, lúc nữa cô đi Tuyết Vực không có cách nào đưa nó theo, còn không bằng cứ để nó ở chỗ Tông Chính.
Sau giờ ăn trưa, nếu không có chuyện gì đặc biệt, Tông Chính sẽ nghỉ ngơi hai tiếng, phòng nghỉ trong phòng làm việc là phòng liền được trang bị đầy đủ, nhưng hiện tại Tông Chính không có tâm trạng nghỉ ngơi, ánh mắt liên tục lướt qua Lâm Miểu Miểu.
Anh nghĩ chiếm tiện nghi của cô là một chuyện, nhưng chưa từng nghĩ không trả thù, nhưng vừa mới….., với tất cả hành động của Lâm Miểu Miểu trước kia cùng mọi hành động bây giờ của cô……, trên người anh còn có vô số vết bầm tím cô gây ra, lúc nãy anh lại “an ủi" cô! Cô muốn nuôi chó, anh cũng dễ dàng đồng ý! Ngay cả Giang Trạch “không hiểu chuyện", cũng bỏ qua!
Anh đối với cô có phải quá tốt hay không?
‘Võ Tòng’ sau khi ăn no, đã uể oải nằm bò trong hộp, Lâm Miểu Miểu đứng dậy, dọn hộp cơm chuẩn bị mang đi rửa sạch, lúc đứng lên cô nhìn về chỗ Tông Chính, Tông Chính con ngươi thâm trầm nhìn cô, Lâm Miểu Miểu lẳng lặng nhìn, người này thật là âm tình bất định.
Lâm Miểu Miểu vừa rửa xong hộp cơm, sau lưng bỗng vang lên giọng nữ kiêu ngạo: “Cô là ai?"
Lâm Miểu Miểu từ trước đến nay đối với những người không liên quan luôn dùng thái độ phớt lờ không để ý, vừa nghe giọng điệu kiêu căng này, càng không thèm quay lại, tiếp tục đi về phòng làm việc của Tông Chính.
“Đứng lại!"
Bước chân Lâm Miểu Miểu không hề dừng lại, cũng không nhanh hơn, giống như hoàn toàn không nghe thấy, Lâm Miểu Miểu vừa vào phòng Tông Chính, phía sau một người phụ nữ đuổi theo vào.
Tông Chính vừa phân tích xong lòng mình, tâm trạng cực kì tồi tệ, nhìn thấy Lâm Miểu Miểu đẩy cửa vào, đang định nổi giận, kết quả Tông Nhan theo sau vào, khiến cơn giận của Tông Chính phải nén trở lại, tâm trạng tự nhiên càng thêm tồi tệ.
Mấy chữ đơn giản “Tông Nhan, em có việc gì?", từ trong miệng Tông Chính nói ra, lại giống như gió lạnh từ sông băng cực Bắc thổi đến, lạnh đến mức lông tơ trên người dựng thẳng lên.
Lâm Miểu Miểu lúc này mới quay đầu lại, quan sát người phụ nữ vẫn đi theo phía sau cô.
Ấn tượng đầu tiên Tông Nhan cho cô là kiêu ngạo, ấn tượng thứ hai vẫn là kiêu ngạo, cô ta có một khuôn mặt búp bê, trông rất ngọt ngào, trang điểm tinh xảo, nhưng ánh mắt cô ta nhìn người khác, trời sinh mang theo sự khinh miệt, đương nhiên sự khinh miệt này là giành cho Lâm Miểu Miểu, lúc cô ta nhìn Tông Chính, lập tức đổi thành nụ cười nũng nịu lấy lòng: “Anh, nghe nói anh đã kết hôn, mấy hôm nay cũng không nhìn thấy anh. Vị mỹ nữ này là ai? Người mới đến à?"
Lâm Miểu Miểu vô cùng kinh ngạc, Tông Chính không phải con một sao? Khi nào thì có một đứa em gái tên là Tông Nhan.
“Cô ấy là Lâm Miểu Miểu." Giọng nói vẫn lạnh băng như trước.
“Lâm Miểu Miểu?......, vậy là con gái riêng của Lâm gia rồi? Ôi…"
Tông Chính trong lòng không vui, dù anh cũng từng gọi Lâm Miểu Miểu là con gái riêng của Lâm gia, nhưng từ lời này trong miệng người khác nói ra, không hiểu sao khiến anh không vui, anh cảnh cáo nhìn Tông Nhan: “Nếu không có chuyện gì em ra ngoài trước đi."
Tông Nhan như dẫm phải đinh, cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Tông Chính, trong lòng khẽ động, tầm mắt rơi trên người Lâm Miểu Miểu, chẳng lẽ đứa con riêng không biết điều chọc đến anh? Tông Nhan lập tức chuyển lực chú ý sang người Lâm Miểu Miểu, cô lộ ra nụ cười vui vẻ: “Thì ra là chị gái nhà họ Lâm." Mặc dù người phụ nữ trước mặt này đã kết hôn cùng Tông Chính, nhưng Tông Nhan cũng không sửa lại gọi là chị dâu, chị dâu trong lòng cô là người khác.
Lâm Miểu Miểu tự nhận mình nói chuyện không khôn khéo, nhưng cũng không phải kẻ ngu dốt, đã sớm nhận thấy ác ý che giấu phía sau nụ cười của Tông Nhan, nếu là người bình thường, có thể sẽ nể mặt kiêng dè, Lâm Miểu Miểu tuy không gây chuyện thị phi, nhưng cũng không phải người ngậm bồ hòn làm ngọt, quy luật sinh tồn từ nhỏ đã dạy cho cô biết, chỉ có mạnh mẽ mới có thể được người khác tôn trọng.
Lâm Miểu Miểu thản nhiên nói: “Cô lớn tuổi hơn tôi, không cần gọi tôi là chị."
Tác giả :
Bạc Hãn Khinh Y Thấu