Nhà Có “Sói” Đói
Chương 59: Cô là tình địch của cậu?
Mẫu truyện xưa nhỏ - Tô Y là cái gì?
Triệu Nhất Tâm: Tôi nói cho các cậu nghe, tối qua tôi đã tự biên soạn một câu hỏi. “Tô Y là cái gì? (Suez —— Cái gì? Đáp án: Kênh đào Suez)
La Lỵ: Tô Y là cô giáo!
Triệu Nhất Tâm: Người đâu! Kéo cậu ấy ra ngoài! Nơi này là chỗ cho người có đầu óc sáng tạo, không hoan nghênh những người não thẳng!
Dụ Tiệp: Tô Y là một người!
Thành Tuấn: Tô Y không phải là người!
Lạc Vũ: Tô Y là một cái rắm!
Tô Y: Đừng kéo tôi! Tôi muốn đạp chết bọn họ!
Vợ chồng son tân hôn dính nhau chưa được mấy ngày liền bị chia cắt hai nơi. Buổi tối Tô Y liền quấn lấy Tô Nhiên nói lời tình tứ. Tối ngày hôm qua anh liền nói đến khi cô ngủ thiếp đi. Bên này anh cầm điện thoại nói lời ngon tiếng ngọt nửa ngày, bên kia cô một chút cũng không có phản ứng. Anh mới thỏa mong ước khẽ hôn cô qua điện thoại một cái, sau đó thì cúp điện thoại.
-_- |||······
Ban ngày, Tô Y rất nghe lời tự mình ăn cơm, tự mình đi học. Vốn cô muốn cùng An Tiểu Nhược đi dạo phố, nhưng sau giờ học An Tiểu Nhược liền bị Lục Hàn Tịch gọi đến bệnh viện hẹn hò.
Trọng sắc khinh bạn!
Tô Y chịu đựng tự mình đi siêu thị mua một đống đồ ăn để đền bù nội tâm trống rỗng của mình. Về đến cửa nhà, vừa định lấy chìa khóa, liền nhìn thấy cửa nhà họ Dung cách vách cũng mở ra.
Hai vành mắt đen thui, khuôn mặt giống như mấy đời không nhìn thấy cô, Dung Nhan tiến lên mãnh liệt ôm lấy Tô Y, giống như gà bị đông lạnh, xé cổ họng hét lên: “Tiểu Y, Tác phẩm của mình cuối cùng cũng hoàn thành. Ha ha ha, mau chúc mừng mình!"
Tô Y bị Dung Nhan ôm chặt đến mức muốn thở không nổi, thoáng đẩy cô ra một chút, lập tức cảm thấy mừng thay cô. “Chúc mừng cậu! Mấy ngày này cậu vẫn một mực nghẹn ở trong nhà sáng tác sao?"
“Đúng vậy!" Dung Nhan rốt cục có lòng tốt bỏ qua cho cô, tựa vào vách tường mang theo vẻ chết đi sống lại nói: “Cậu không biết đâu, mấy ngày này thật là mệt chết mình. Vì để bản thân có một hoàn cảnh làm việc an tĩnh, cha mẹ mình đã mang theo em trai đi du lịch. Ha ha, hai người bọn họ nói thuận tiện ở trên đường tìm một người bạn cho Tiểu Tuấn!"
Tô Y đối với thực lực mạnh mẽ của hai người già nhà họ Dung đã sớm thấy nhưng không thể trách. Chẳng qua là đột nhiên nhớ tới mối tình đầu của Tiểu Tuấn là Tô Nhiên nhà cô. Cô có loại cảm giác tội lỗi không giải thích được. Dù sao hiện tại Tô Nhiên đã hoàn toàn thuộc về cô. Như vậy, cô có tính là tình địch của Tiểu Tuấn hay không?
Ách, trở thành tình địch của một người khác phái, ngược lại rất thú vị!
Tô Y nghĩ thật là đẹp, nhưng vẫn có tật giật mình, trong lòng run sợ hỏi: “Vậy mấy ngày nay Tiểu Tuấn có đi học không? Tìm bạn đến nhà sao?"
Dung Nhan vô lực trợn mắt nhìn khúc quanh trên hành lang một cái, thở mạnh một cái. “Mình cũng không biết nữa, nói là một lát sẽ trở lại, còn không phải bảo mình ra nghênh tiếp hay sao? Đúng rồi, mấy ngày này không có tìm cậu chơi, gần đây cậu làm cái gì?"
Dung Nhan vừa hỏi, Tô Y liền luống cuống. Cô làm cái gì? Cô cùng Tô Nhiên trở thành vợ chồng rồi. Chuyện như vậy có thể nói sao?
Tô Y vội vàng quơ múa hai móng vuốt lừa gạt Dung Nhan, tay chân căng thẳng liền làm rớt thức ăn trong tay xuống đất. “Không có làm cái gì, chính là ăn rồi ng ̉u thôi —— Hắc hắc!"
“Không đúng!"
Dung Nhan tinh mắt, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên móng vuốt của Tô Y. Cô một phát bắt được tay Tô Y, híp mắt ép hỏi: “Thành thực khai báo, đứa nhỏ là của ai?"
“Đứa nhỏ?" Tô Y im lặng rũ đầu xuống (thật ra thì cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Dung Nhan), “Cậu đừng nói bậy, đây là bạn trai mình tặng cho mình."
“Người nào? Mình có biết hay không?"
“Cậu —— Cậu không biết, chờ sau này có cơ hội mình sẽ dẫn đến cho cậu xem. Ha ha ——"
Tô Y đanh mặt nặn ra nụ cười. Bây giờ cô không có ý định nói ra quan hệ giữa cô và Tô Nhiên. Dù sao còn phải giải thích cùng mọi người, rất phiền phức. Hơn nữa, người làm chủ trong nhà còn đang ở bên ngoài, không có thánh chỉ của anh, trước tiên cô không thể nói lung tung, khụ khụ!
Cô vợ nhỏ này rất nghe lời.
Tô Y ngu ngốc sẽ không biết gạt người. Trên mặt cô lộ đầy sơ hở bại lộ chuyện cô đang nói dối. Dung Nhan lấn đến gần sát mặt cô, hí mắt. Lúc này trên gương mặt Dung Nhan chỉ còn sót lại hai vành mắt đen đậm, làm cho Tô Y thấy thế liền cười ha ha.
“Không cho cười, sảng khoái nói, người đàn ông kia là ai?"
“Nói cậu cũng không biết." Tô Y nhịn cười, miệng còn đang co rút. Chính là không chịu nói thật. Nhưng mà, cô không nói, luôn luôn có người sẽ nói. Thí dụ như người phía sau cô này.
“Bạn trai của cô là anh trai cô. Cô cảm thấy không thể nói ra miệng sao?"
Đột nhiên từ phía sau truyền tới một giọng nam rất quen thuộc. Tô Y căm hận quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thiên Hạo nghiêng người dựa vào tường, cười rất là đáng ghét.
Ngược lại Dung Nhan lập tức không chịu nổi, gào khóc hét to một tiếng: “Ôi mẹ nó! Hai người còn chơi trò cấm luyến! Mình thích!!"
Khuôn mặt Tô Y đau khổ, vội vàng giải thích: “Không phải là cấm luyến, không phải là cấm luyến, bọn mình ——"
“Mẹ của tôi ơi! Khó trách Tiểu Nhiên không thích Tiểu Tuấn nhà chúng ta, thì ra là thích em gái của mình!" Đúng lúc này, hai lão già nhà họ Dung thật khéo cũng đã tới. Ba Dung vỗ bắp đùi, dường như vô cùng đau đớn kêu lên nói.
—— Được rồi, chuyện không nên biết đều biết!
Trong lòng Tô Y nghĩ đến việc muốn chết đều có, tốt nhất là kéo theo Diệp Thiên Hạo chết cùng!
Tô Y không kịp tìm Diệp Thiên Hạo tính sổ, vội vàng chạy theo gót chân hai lão già nhà họ Dung giải thích: “Chú, dì, các người đừng hiểu lầm. Con cùng anh trai không có quan hệ máu mủ. Chúng con cũng vừa mới biết. Cho nên, việc chúng con ở chung một chỗ không phải là loạn luân."
Mẹ Dung hiền lành vuốt ve hai má Tô Y, vui mừng cười đến mặt đầy nếp nhăn. “Tiểu Y, đừng nói đến hai con không có quan hệ máu mủ. Ngay cả có máu mủ, chúng ta cũng sẽ ủng hộ. Dì và chú con liền thích tình yêu siêu thoát thế tục như thế này. Hắc hắc, thật ra thì con không biết, năm đó dì cũng yêu thích anh họ của dì…….. Ai nha, lão già, ông bấm tôi đau quá ——"
Trên mặt ba Dung từng trận xanh đỏ, “Trước mặt bọn nhỏ đừng nói mấy chuyện mất mặt này!"
Sắc mặt mẹ Dung nghiêm lại phấn khởi phản bác: “Cái gì chuyện mất mặt? Tôi yêu thích anh họ tôi thì làm sao lại mất mặt!"
“Tôi không cho phép bà thích hắn!"
“Tôi liền thích! Cho dù đã gả cho ông nhưng tôi vẫn còn thích anh họ, không mượn ông xen vào!"
“Được rồi!!" Vẫn đứng ở khúc quanh, Dung Tuấn rốt cục không nhịn được hét lớn một tiếng, dọa cho hai lão già nhà họ Dung rụt cổ, câm như hến.
Tô Y cảm giác bản thân đặc biệt giống như tội nhân, đi tới trước mặt Dung Tuấn muốn nói cái gì đó nhưng nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải.
Không khí nhất thời cứng ngắc, vẫn là đầu xỏ Diệp Thiên Hạo gây họa phá vỡ trầm mặc.
Diệp Thiên Hạo nhìn Tô Y, nhàn nhạt gõ một cái lên cánh cửa nhà cô, giọng nói cũng là lạnh thấu tim. “Nhà Tiểu Dương sửa ống nước, muốn tôi đi lên mượn dụng cụ của cô."
“Không có!!" Tô Y tức giận trả lại hai chữ. Tiểu Dương, còn gọi thân thiết như vậy. Hứa Dương làm sao lại thua trong tay một người như thế này. Càng nhìn càng phiền lòng.
Diệp Thiên Hạo lắc đầu bất đắc dĩ cười. “Nhưng mà Tiểu Dương nói trong nhà cô có, lần trước cậu ấy đã mượn qua."
“Đúng, chỉ cần Hứa Dương tới mượn thì có! Anh mượn thì không có!"
“Lòng dạ hẹp hòi!"
“Tôi liền lòng dạ hẹp hòi đó. Có bản lãnh thì anh đừng để tôi gặp lại anh, tôi như thế nào thì làm phiền gì đến anh. Nhiều chuyện! Chuyện của tôi cùng anh trai làm sao anh lại biết? Anh rốt cuộc là ai? Tại sau gần đây lại luôn xuất hiện trước mặt tôi? Anh đến cùng có dụng ý gì?"
Tô Y một hơi khoan khoái nói xong những lời này. Nói xong mới phát hiện câu cuối cùng hình như sẽ làm cho người ta hiểu lầm. aiz, xem TV nhiều liền tự mình đa tình sao? Đầu óc hỗn loạn.
Dung Nhan đỡ trán, nhìn về phía nhà cách vách quẳng xuống một câu nói: “Nam phụ thứ hai xuất hiện, muốn cướp hôn sao?"
Tô Y nói thầm trong lòng. Đây là nam phụ thứ ba có được hay không, nam phụ thứ hai đã mất tích rồi.
Diệp Thiên Hạo rất có kiên nhẫn tiếp tục như có như không gõ cửa nhà Tô Y, cười đến thực nhã nhặn, nhưng lại đủ làm cho Tô Y động lạnh. “Tiểu Dương còn đang ở nhà chờ, cô nhanh vào nhà cầm dụng cụ ra cho tôi."
Tô Y căm tức nhìn Diệp Thiên Hạo, lấy điện thoại di động ra, làm bộ ấn phím. “Nếu mà anh còn gõ cửa nhà tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. Không cho mượn chính là không cho mượn. Tôi thà không vào cửa nhà cũng không cho anh mượn đồ!"
“Ha ha, thật là một cô gái ngu ngốc ——"
“Anh mới ngu ngốc!"
“Được rồi, tôi cho anh mượn. Nhà tôi có." Dung Tuấn cầm lấy va li hành lý đi tới trước mặt Diệp Thiên Hạo, khẽ mỉm cười với hắn. Sau đó mở cửa nhà, đi vào lấy dụng cụ.
Ba Dung cùng mẹ Dung phản ứng sau một giây, nhìn nhau cười một tiếng, nhất thời giống như là bị điên!
“Bạn trai mới của Tiểu Tuấn có hy vọng rồi! Tiểu Tuấn nhà chúng ta có thể cứu chữa rồi. Ông nó, hai chúng ta ra ngoài ăn mừng một phen đi!"
“Đi! Đến Thịnh Hạ đi!"
“Lão già chết tiệt, nơi đó đắt tiền như vậy, ăn không nổi!"
“Bà nó, tôi có tiền. Bà quên rồi sao? Ngày đó chúng ta trộm chi phiếu dưới sàng Tiểu Nhan. Ha ha, nơi đó có thật là nhiều tiền. Dù sao Tiểu Nhan cũng không có thời gian tiêu, chúng ta giúp con bé tiêu xài một chút ——"
“Đúng đúng đúng, chờ xài hết lại đi trộm —— Ha ha!"
······
Dung Nhan (╰_╯)#: Trên thế giới thậm chí có cha mẹ như vậy —— Cô nói sao cô lại bị mất vài tấm chi phiếu! Tác giả, tôi có thể đi chết hay không?
Triệu Nhất Tâm: Tôi nói cho các cậu nghe, tối qua tôi đã tự biên soạn một câu hỏi. “Tô Y là cái gì? (Suez —— Cái gì? Đáp án: Kênh đào Suez)
La Lỵ: Tô Y là cô giáo!
Triệu Nhất Tâm: Người đâu! Kéo cậu ấy ra ngoài! Nơi này là chỗ cho người có đầu óc sáng tạo, không hoan nghênh những người não thẳng!
Dụ Tiệp: Tô Y là một người!
Thành Tuấn: Tô Y không phải là người!
Lạc Vũ: Tô Y là một cái rắm!
Tô Y: Đừng kéo tôi! Tôi muốn đạp chết bọn họ!
Vợ chồng son tân hôn dính nhau chưa được mấy ngày liền bị chia cắt hai nơi. Buổi tối Tô Y liền quấn lấy Tô Nhiên nói lời tình tứ. Tối ngày hôm qua anh liền nói đến khi cô ngủ thiếp đi. Bên này anh cầm điện thoại nói lời ngon tiếng ngọt nửa ngày, bên kia cô một chút cũng không có phản ứng. Anh mới thỏa mong ước khẽ hôn cô qua điện thoại một cái, sau đó thì cúp điện thoại.
-_- |||······
Ban ngày, Tô Y rất nghe lời tự mình ăn cơm, tự mình đi học. Vốn cô muốn cùng An Tiểu Nhược đi dạo phố, nhưng sau giờ học An Tiểu Nhược liền bị Lục Hàn Tịch gọi đến bệnh viện hẹn hò.
Trọng sắc khinh bạn!
Tô Y chịu đựng tự mình đi siêu thị mua một đống đồ ăn để đền bù nội tâm trống rỗng của mình. Về đến cửa nhà, vừa định lấy chìa khóa, liền nhìn thấy cửa nhà họ Dung cách vách cũng mở ra.
Hai vành mắt đen thui, khuôn mặt giống như mấy đời không nhìn thấy cô, Dung Nhan tiến lên mãnh liệt ôm lấy Tô Y, giống như gà bị đông lạnh, xé cổ họng hét lên: “Tiểu Y, Tác phẩm của mình cuối cùng cũng hoàn thành. Ha ha ha, mau chúc mừng mình!"
Tô Y bị Dung Nhan ôm chặt đến mức muốn thở không nổi, thoáng đẩy cô ra một chút, lập tức cảm thấy mừng thay cô. “Chúc mừng cậu! Mấy ngày này cậu vẫn một mực nghẹn ở trong nhà sáng tác sao?"
“Đúng vậy!" Dung Nhan rốt cục có lòng tốt bỏ qua cho cô, tựa vào vách tường mang theo vẻ chết đi sống lại nói: “Cậu không biết đâu, mấy ngày này thật là mệt chết mình. Vì để bản thân có một hoàn cảnh làm việc an tĩnh, cha mẹ mình đã mang theo em trai đi du lịch. Ha ha, hai người bọn họ nói thuận tiện ở trên đường tìm một người bạn cho Tiểu Tuấn!"
Tô Y đối với thực lực mạnh mẽ của hai người già nhà họ Dung đã sớm thấy nhưng không thể trách. Chẳng qua là đột nhiên nhớ tới mối tình đầu của Tiểu Tuấn là Tô Nhiên nhà cô. Cô có loại cảm giác tội lỗi không giải thích được. Dù sao hiện tại Tô Nhiên đã hoàn toàn thuộc về cô. Như vậy, cô có tính là tình địch của Tiểu Tuấn hay không?
Ách, trở thành tình địch của một người khác phái, ngược lại rất thú vị!
Tô Y nghĩ thật là đẹp, nhưng vẫn có tật giật mình, trong lòng run sợ hỏi: “Vậy mấy ngày nay Tiểu Tuấn có đi học không? Tìm bạn đến nhà sao?"
Dung Nhan vô lực trợn mắt nhìn khúc quanh trên hành lang một cái, thở mạnh một cái. “Mình cũng không biết nữa, nói là một lát sẽ trở lại, còn không phải bảo mình ra nghênh tiếp hay sao? Đúng rồi, mấy ngày này không có tìm cậu chơi, gần đây cậu làm cái gì?"
Dung Nhan vừa hỏi, Tô Y liền luống cuống. Cô làm cái gì? Cô cùng Tô Nhiên trở thành vợ chồng rồi. Chuyện như vậy có thể nói sao?
Tô Y vội vàng quơ múa hai móng vuốt lừa gạt Dung Nhan, tay chân căng thẳng liền làm rớt thức ăn trong tay xuống đất. “Không có làm cái gì, chính là ăn rồi ng ̉u thôi —— Hắc hắc!"
“Không đúng!"
Dung Nhan tinh mắt, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên móng vuốt của Tô Y. Cô một phát bắt được tay Tô Y, híp mắt ép hỏi: “Thành thực khai báo, đứa nhỏ là của ai?"
“Đứa nhỏ?" Tô Y im lặng rũ đầu xuống (thật ra thì cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Dung Nhan), “Cậu đừng nói bậy, đây là bạn trai mình tặng cho mình."
“Người nào? Mình có biết hay không?"
“Cậu —— Cậu không biết, chờ sau này có cơ hội mình sẽ dẫn đến cho cậu xem. Ha ha ——"
Tô Y đanh mặt nặn ra nụ cười. Bây giờ cô không có ý định nói ra quan hệ giữa cô và Tô Nhiên. Dù sao còn phải giải thích cùng mọi người, rất phiền phức. Hơn nữa, người làm chủ trong nhà còn đang ở bên ngoài, không có thánh chỉ của anh, trước tiên cô không thể nói lung tung, khụ khụ!
Cô vợ nhỏ này rất nghe lời.
Tô Y ngu ngốc sẽ không biết gạt người. Trên mặt cô lộ đầy sơ hở bại lộ chuyện cô đang nói dối. Dung Nhan lấn đến gần sát mặt cô, hí mắt. Lúc này trên gương mặt Dung Nhan chỉ còn sót lại hai vành mắt đen đậm, làm cho Tô Y thấy thế liền cười ha ha.
“Không cho cười, sảng khoái nói, người đàn ông kia là ai?"
“Nói cậu cũng không biết." Tô Y nhịn cười, miệng còn đang co rút. Chính là không chịu nói thật. Nhưng mà, cô không nói, luôn luôn có người sẽ nói. Thí dụ như người phía sau cô này.
“Bạn trai của cô là anh trai cô. Cô cảm thấy không thể nói ra miệng sao?"
Đột nhiên từ phía sau truyền tới một giọng nam rất quen thuộc. Tô Y căm hận quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Thiên Hạo nghiêng người dựa vào tường, cười rất là đáng ghét.
Ngược lại Dung Nhan lập tức không chịu nổi, gào khóc hét to một tiếng: “Ôi mẹ nó! Hai người còn chơi trò cấm luyến! Mình thích!!"
Khuôn mặt Tô Y đau khổ, vội vàng giải thích: “Không phải là cấm luyến, không phải là cấm luyến, bọn mình ——"
“Mẹ của tôi ơi! Khó trách Tiểu Nhiên không thích Tiểu Tuấn nhà chúng ta, thì ra là thích em gái của mình!" Đúng lúc này, hai lão già nhà họ Dung thật khéo cũng đã tới. Ba Dung vỗ bắp đùi, dường như vô cùng đau đớn kêu lên nói.
—— Được rồi, chuyện không nên biết đều biết!
Trong lòng Tô Y nghĩ đến việc muốn chết đều có, tốt nhất là kéo theo Diệp Thiên Hạo chết cùng!
Tô Y không kịp tìm Diệp Thiên Hạo tính sổ, vội vàng chạy theo gót chân hai lão già nhà họ Dung giải thích: “Chú, dì, các người đừng hiểu lầm. Con cùng anh trai không có quan hệ máu mủ. Chúng con cũng vừa mới biết. Cho nên, việc chúng con ở chung một chỗ không phải là loạn luân."
Mẹ Dung hiền lành vuốt ve hai má Tô Y, vui mừng cười đến mặt đầy nếp nhăn. “Tiểu Y, đừng nói đến hai con không có quan hệ máu mủ. Ngay cả có máu mủ, chúng ta cũng sẽ ủng hộ. Dì và chú con liền thích tình yêu siêu thoát thế tục như thế này. Hắc hắc, thật ra thì con không biết, năm đó dì cũng yêu thích anh họ của dì…….. Ai nha, lão già, ông bấm tôi đau quá ——"
Trên mặt ba Dung từng trận xanh đỏ, “Trước mặt bọn nhỏ đừng nói mấy chuyện mất mặt này!"
Sắc mặt mẹ Dung nghiêm lại phấn khởi phản bác: “Cái gì chuyện mất mặt? Tôi yêu thích anh họ tôi thì làm sao lại mất mặt!"
“Tôi không cho phép bà thích hắn!"
“Tôi liền thích! Cho dù đã gả cho ông nhưng tôi vẫn còn thích anh họ, không mượn ông xen vào!"
“Được rồi!!" Vẫn đứng ở khúc quanh, Dung Tuấn rốt cục không nhịn được hét lớn một tiếng, dọa cho hai lão già nhà họ Dung rụt cổ, câm như hến.
Tô Y cảm giác bản thân đặc biệt giống như tội nhân, đi tới trước mặt Dung Tuấn muốn nói cái gì đó nhưng nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải.
Không khí nhất thời cứng ngắc, vẫn là đầu xỏ Diệp Thiên Hạo gây họa phá vỡ trầm mặc.
Diệp Thiên Hạo nhìn Tô Y, nhàn nhạt gõ một cái lên cánh cửa nhà cô, giọng nói cũng là lạnh thấu tim. “Nhà Tiểu Dương sửa ống nước, muốn tôi đi lên mượn dụng cụ của cô."
“Không có!!" Tô Y tức giận trả lại hai chữ. Tiểu Dương, còn gọi thân thiết như vậy. Hứa Dương làm sao lại thua trong tay một người như thế này. Càng nhìn càng phiền lòng.
Diệp Thiên Hạo lắc đầu bất đắc dĩ cười. “Nhưng mà Tiểu Dương nói trong nhà cô có, lần trước cậu ấy đã mượn qua."
“Đúng, chỉ cần Hứa Dương tới mượn thì có! Anh mượn thì không có!"
“Lòng dạ hẹp hòi!"
“Tôi liền lòng dạ hẹp hòi đó. Có bản lãnh thì anh đừng để tôi gặp lại anh, tôi như thế nào thì làm phiền gì đến anh. Nhiều chuyện! Chuyện của tôi cùng anh trai làm sao anh lại biết? Anh rốt cuộc là ai? Tại sau gần đây lại luôn xuất hiện trước mặt tôi? Anh đến cùng có dụng ý gì?"
Tô Y một hơi khoan khoái nói xong những lời này. Nói xong mới phát hiện câu cuối cùng hình như sẽ làm cho người ta hiểu lầm. aiz, xem TV nhiều liền tự mình đa tình sao? Đầu óc hỗn loạn.
Dung Nhan đỡ trán, nhìn về phía nhà cách vách quẳng xuống một câu nói: “Nam phụ thứ hai xuất hiện, muốn cướp hôn sao?"
Tô Y nói thầm trong lòng. Đây là nam phụ thứ ba có được hay không, nam phụ thứ hai đã mất tích rồi.
Diệp Thiên Hạo rất có kiên nhẫn tiếp tục như có như không gõ cửa nhà Tô Y, cười đến thực nhã nhặn, nhưng lại đủ làm cho Tô Y động lạnh. “Tiểu Dương còn đang ở nhà chờ, cô nhanh vào nhà cầm dụng cụ ra cho tôi."
Tô Y căm tức nhìn Diệp Thiên Hạo, lấy điện thoại di động ra, làm bộ ấn phím. “Nếu mà anh còn gõ cửa nhà tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát. Không cho mượn chính là không cho mượn. Tôi thà không vào cửa nhà cũng không cho anh mượn đồ!"
“Ha ha, thật là một cô gái ngu ngốc ——"
“Anh mới ngu ngốc!"
“Được rồi, tôi cho anh mượn. Nhà tôi có." Dung Tuấn cầm lấy va li hành lý đi tới trước mặt Diệp Thiên Hạo, khẽ mỉm cười với hắn. Sau đó mở cửa nhà, đi vào lấy dụng cụ.
Ba Dung cùng mẹ Dung phản ứng sau một giây, nhìn nhau cười một tiếng, nhất thời giống như là bị điên!
“Bạn trai mới của Tiểu Tuấn có hy vọng rồi! Tiểu Tuấn nhà chúng ta có thể cứu chữa rồi. Ông nó, hai chúng ta ra ngoài ăn mừng một phen đi!"
“Đi! Đến Thịnh Hạ đi!"
“Lão già chết tiệt, nơi đó đắt tiền như vậy, ăn không nổi!"
“Bà nó, tôi có tiền. Bà quên rồi sao? Ngày đó chúng ta trộm chi phiếu dưới sàng Tiểu Nhan. Ha ha, nơi đó có thật là nhiều tiền. Dù sao Tiểu Nhan cũng không có thời gian tiêu, chúng ta giúp con bé tiêu xài một chút ——"
“Đúng đúng đúng, chờ xài hết lại đi trộm —— Ha ha!"
······
Dung Nhan (╰_╯)#: Trên thế giới thậm chí có cha mẹ như vậy —— Cô nói sao cô lại bị mất vài tấm chi phiếu! Tác giả, tôi có thể đi chết hay không?
Tác giả :
Thanh Đình