Nhà Có “Sói” Đói
Chương 5: Làm anh trai vui vẻ
★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Chọn bạn trăm năm ★☆※☆★
Tô Y: Anh, tương lai anh muốn tìm một người bạn gái như thế nào?
Tô Nhiên: Dù sao cũng không tìm người như em! Vậy còn em? Tương lai muốn tìm một người bạn trai như thế nào?
Tô Y: Ừ, em muốn tìm một người ngốc hơn em! Như vậy ở nhà em tương đối có địa vị.
Tô Nhiên: Vậy em chắc chắn tìm không được!
Tô Y: Tại sao?
Tô Nhiên: Bởi vì trên đời này không có người nào ngốc hơn em!
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Sau khi Tô Y đi siêu thị mua rau dưa trái cây này nọ xong, trong túi còn sót lại không nhiều tiền lắm cũng đi theo bị tiêu sạch.
Cô ngay từ đầu muốn mượn chút tiền của An Tiểu Nhược, nhưng mà cái kẻ giàu có có mới nới cũ kia rất không khéo vừa mua laptop apple, cho nên kế hoạch của Tô Y bị chết non nửa đường.
Kế hoạch hai là cầu cứu hàng xóm núi vàng nhỏ Dung Nhan cặn bã, nhưng suy nghĩ lại, mượn tiền của người ngoài trước sau gì cũng phải trả. Đối với loại người nghèo khó hàng năm kéo dài hơi tàn cùng quỷ keo kiệt như cô mà nói rất không hợp tính cách của cô. Vì thế con ngươi gian xảo của Tô Y xoay chuyển một vòng, một quỷ kế hại người lợi mình xuất hiện.
······
Tô Y mang theo túi lớn túi nhỏ về tới tiểu khu, lúc chuẩn bị lên thang máy thì từ bên trong đi ra rất nhiều người đàn ông khiêng đồ dùng trong nhà, xem ra trên lầu có người đang chuyển nhà. Tô Y chờ sau khi bọn họ đều ra ngoài mới vui vẻ đi vào thang máy.
Thang máy dừng lại ở lầu 12, Tô Y vẫn còn đang chìm đắm trong kế hoạch hoàn mỹ sắp đặt được của bản thân mà dương dương tự đắc. Vừa đi ra ngoài liền thấy hàng xóm bên trái, mẹ Vương mở cửa nhà liên tục kéo cộng thêm xách bốn túi to cùng lúc từng bước một đi về phía thang máy.
Ba năm trước đây, Tô Y vừa chuyển đến sống ở nơi này, mẹ Vương về hưu rảnh rỗi liền kéo cô lại hỏi: “Cô gái, con tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Học trường nào? Nhà ở kia sao?" Sau này bởi vì mẹ Vương giới thiệu cô với một đứa cháu ngoại trai của bà, bị Tô Nhiên tới cửa dùng lời nói chính nghĩa giáo huấn, sợ tới mức bị bệnh tim. Sau đó bạn già của bà cũng cả kinh đi theo bị bệnh tim luôn! Thế cho nên sau này trong lòng mẹ Vương có ám ảnh, mỗi lần nhìn thấy Tô Nhiên đều đi đường vòng, nghe được giọng nói của anh liền cả người phát run.
“Mẹ Vương đang làm gì vậy?" Tô Y ném túi lớn túi nhỏ chạy tới cầm giúp hành lý của mẹ Vương."
Mẹ Vương nhìn thấy Tô Y, khuôn mặt cười tươi như hoa cúc. “Tiểu Y, bác muốn chuyển nhà."
“Người nhà mẹ Vương đâu? Như thế nào chỉ có một mình mẹ Vương chuyển đồ?"
“Bọn họ đều ở trong nhà thu dọn đồ đạc, bác mang đồ xuống dưới lầu trước."
“A, về sau không ở đây nữa, vậy căn phòng này muốn bán sao?"
“Không bán, về sau cho thuê lại. Bác cùng bác trai đã cao tuổi, con gái thì ở xa, cho nên lo lắng. Tháng trước bọn họ ở trong tiểu khu mua lại một căn nhà, vừa vặn hôm nay chuyển qua. Nuôi con gái cũng thật tốt!" Khuôn mặt mẹ Vương vui vẻ, cầm lấy tay của Tô Y nói thêm vài câu, sau đó rốt cục bị thang máy mang đi.
Tô Y mỉm cười tiễn bước mẹ Vương, trong lòng lại nhớ tới mẹ ở quê xa.
“Anh, hàng xóm cách vách chúng ta hôm nay chuyển nhà." Sau khi về nhà Tô Y một bên nhét đề ăn vào tủ lạnh, một bên nói với Tô Nhiên đang xem TV.
Tô Nhiên không chút để ý hỏi: “Là nhà họ Dung sao? Nữ lưu manh kia cuối cùng cũng chuyển đi rồi, rất tốt rất tốt! Đỡ phải cả ngày làm ô nhiễm em."
“Ai nha, không phải, là nhà mẹ Vương."
“Là bà cụ kia? Chuyển đi cũng tốt, đỡ phải cả ngày nghĩ cách cướp em trong tay anh. Ha ha, đều chuyển đi hết mới tốt."
Tô Y nhét đồ ăn xong đi đến phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Tô Nhiên, bộ dáng nghiêm trang nói: “Anh, chúng ta cũng đón mẹ đến đây đi. Nhiều năm như thế, mẹ một mình ở dưới quê canh giữ cửa hàng hoa của bà, tuy rằng có chú Trương thích mẹ, bình thường cũng chăm sóc mẹ, nhưng mà mẹ luôn cự tuyệt người ta ngàn dặm, chúng ta hàng năm lại không ở bên cạnh, cũng thật làm cho người ta lo lắng."
Tô Nhiên dịu dàng mỉm cười với Tô Y, vươn tay vuốt tóc cô. “Nhóc con, biết hiếu thảo với mẹ. Thật ra từ lúc em học đại học năm nhất, anh đã nhiều lần khuyên mẹ chuyển đến ây, nhưng mà mẹ không đồng ý. Mẹ nói ở quê vẫn còn tâm nguyện mẹ chưa làm xong."
Tô Y như có điều đăm chiêu gật gật đầu. “Là vì “cố hương xưa" đi? Mẹ hẳn là đang ám chỉ một người nào đó."
Tô Nhiên than nhẹ. “Có lẽ, nhưng chúng ta lại không thể hỏi mẹ, chỉ có thể yên lặng giúp đỡ bà."
Ban đầu Tô Tâm Chỉ lẻ loi một mình mang theo hai đứa con nhỏ làm đủ mọi việc nặng, về sau ít nhiều được nhà họ Lục giúp đỡ mở một cửa hàng bán hoa. Trải qua mười mấy năm, cửa hàng bán hoa nhỏ ngày nào hiện tại đã biến thành cửa hàng lớn số một số hai trong trấn nhỏ ở quê. Bất kể cái gì thay đổi, chỉ riêng tên cửa hàng bán hoa kia là luôn luôn không có sửa đổi.
Bùn nhão lẻ loi nghiền thành bụi trần, chỉ có mùi hương là vẫn như cũ.
Chỉ có cố hương xưa ——
Khi còn bé, Tô Nhiên đã từng hỏi Tô Tâm Chỉ, vì sao anh không có ba? Vì sao anh lại theo họ của mẹ? Khi đó Tô Tâm Chỉ lừa anh nói ba đã qua đời, cho nên anh theo họ Tô. Nhưng mà theo sau này dần dần trưởng thành hiểu chuyện, Tô Nhiên cùng Tô Y giống như hiểm ngầm trong lòng mà không nói. Mẹ bọn họ đang đợi một người nào đấy, có lẽ người kia là ba bọn họ. Mà sở dĩ mẹ không nói chuyện về ba cho họ nghe, có lẽ là bởi vì mẹ có nỗi khổ khác. Cho nên hai anh em hiểu rõ liền không hỏi nữa.
Mà Tô Tâm Chỉ gần như là ra lệnh cho bọn họ thi vào trường đại học S trên thành phố, chỉ bởi vì thành phố này, có ba của hai người bọn họ.
Tô Nhiên thấy em gái bắt đầu đau buồn, liền nhanh chóng chọc vào gáy cô, nói sang chuyện khác. “Y Y, có mua kem cho anh không?"
Tô Y bị anh chọc kéo linh hồn nhỏ bé trở về. Đột nhiên nhớ tới kế hoạch vĩ đại đáng khinh của bản thân. Không phải có câu nói, không bỏ cái nhỏ sẽ không bắt được sói, luyến tiếc chăn bông sẽ không gặp lưu manh! Cô vì muốn mượn tiền không cần dùng của anh, cố ý trên đường về mua chút đồ.
Tô Y nghĩ tới đây liền giống như bị kim đâm trúng mông, “vèo" một tiếng bắn lên chạy nhanh tới cửa, từ trong túi áo lấy đồ ra. Sau đó lại giống như bị chó rượt nhanh như chớp chạy về trước mặt Tô Nhiên, vươn ra hai cái dù màu xanh cười hắc hắc nói: “A, em cố tình mua cho anh đấy."
Tô Nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn cô, do dự có nên tiếp nhận vật phẩm hối lộ không rõ ràng này hay không. Căn cứ vào kinh nghiệm phong phú mấy năm gần đây của anh, con gà trống sắt Tô Y này một khi chủ động tặng quà, mười phần mười là không có chuyện gì tốt.
Tô Y thấy anh không tin bản thân, lông mày nhíu một cái không vừa ý. “Ánh mắt của anh như vậy là sao? Em không chỉ mua cho anh, em cũng mua cho bản thân nha. Trong lòng em cũng không phải muốn gây rối, muốn lấy lòng anh để mượn tiền. Em chỉ là đột nhiên muốn tặng quà cho anh trai mà thôi. Anh đã không cần thì quên đi, em đưa cho Dung Tuấn cách vách."
[Dung Tuấn là em trai của Dung Nhan, đối với Tô Nhiên mà nói là tình địch tiềm tàng.]
Tô Nhiên vừa nghe cô muốn lấy lại quà tặng đương nhiên sẽ không không chút động lòng nào. Một phát túm lấy dù, cười tủm tỉm lừa gạt em gái ngốc. “Anh chưa nói không cần. Anh chỉ là có chút được sủng mà kinh. Không phải em không có tiền sao? Như thế nào còn dư tiền mua đồ này nọ?" Nếu cô thật sự là có ý tốt thuần túy phát ra từ nội tâm mua đồ cho anh, anh đương nhiên vui vẻ. Anh còn hận không thể yêu thương bà xã nhỏ của mình.
Nhưng mà, sự thật tàn khốc chứng minh, anh không thể tin cô được!
Tô Y không có đầu óc nhất định là không thể nói dối được, ngây ngốc ngồi trước mặt Tô Nhiên liền bắt đầu khoe khoang. “Anh, anh thật là không biết, lúc em về nhà đi qua một cửa hàng khuyến mãi giảm giá, đồ bên trong đều bán nửa giá. Vì thế em liền nhân cơ hội mua một cái dù hình bút chì lúc trước em nhìn thấy cực kỳ thích nhưng lại không mua nổi. Hiện tại chỉ có 50 đồng thôi! Hơn nữa còn miễn phí tặng thêm một cái dù bán ế. Anh xem, trong tay anh chính là cái dù tặng kèm, có phải rất giống những cái bình thường hay không? Ha ha, một chút cũng nhìn không ra nó là một món đồ không đáng tiền."
Sắc mặt Tô Nhiên từ hồng chuyển xanh, tức giận đến mức kém chút nữa mở cửa sổ ném cái cô gái nhỏ không lương tâm cùng với cây dù bán ế trong tay xuống dưới.
“Anh đã nói rồi mà! Làm sao em lại đột nhiên có lòng tốt mua quà tặng cho anh như vậy? Mệt anh còn vui vẻ cảm động. Thì ra là mua một tặng một. Chưa bao giờ đưa cho anh thứ tốt. Cái gì đồ ngoáy tai 5 xu! Cái gì bàn chải đánh răng 1 đồng! Còn có kem quá hạn! Lần này thật vất vả cho rằng được tặng cái dù quý giá một chút, không ngờ lại là tặng phẩm không đáng tiền. Anh mới không hiếm lạ đâu. Em cút qua một bên cho anh! Nhìn thấy em liền phiền. Đồ thần kinh thô không có lương tâm!
Tô Y: Anh, tương lai anh muốn tìm một người bạn gái như thế nào?
Tô Nhiên: Dù sao cũng không tìm người như em! Vậy còn em? Tương lai muốn tìm một người bạn trai như thế nào?
Tô Y: Ừ, em muốn tìm một người ngốc hơn em! Như vậy ở nhà em tương đối có địa vị.
Tô Nhiên: Vậy em chắc chắn tìm không được!
Tô Y: Tại sao?
Tô Nhiên: Bởi vì trên đời này không có người nào ngốc hơn em!
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Sau khi Tô Y đi siêu thị mua rau dưa trái cây này nọ xong, trong túi còn sót lại không nhiều tiền lắm cũng đi theo bị tiêu sạch.
Cô ngay từ đầu muốn mượn chút tiền của An Tiểu Nhược, nhưng mà cái kẻ giàu có có mới nới cũ kia rất không khéo vừa mua laptop apple, cho nên kế hoạch của Tô Y bị chết non nửa đường.
Kế hoạch hai là cầu cứu hàng xóm núi vàng nhỏ Dung Nhan cặn bã, nhưng suy nghĩ lại, mượn tiền của người ngoài trước sau gì cũng phải trả. Đối với loại người nghèo khó hàng năm kéo dài hơi tàn cùng quỷ keo kiệt như cô mà nói rất không hợp tính cách của cô. Vì thế con ngươi gian xảo của Tô Y xoay chuyển một vòng, một quỷ kế hại người lợi mình xuất hiện.
······
Tô Y mang theo túi lớn túi nhỏ về tới tiểu khu, lúc chuẩn bị lên thang máy thì từ bên trong đi ra rất nhiều người đàn ông khiêng đồ dùng trong nhà, xem ra trên lầu có người đang chuyển nhà. Tô Y chờ sau khi bọn họ đều ra ngoài mới vui vẻ đi vào thang máy.
Thang máy dừng lại ở lầu 12, Tô Y vẫn còn đang chìm đắm trong kế hoạch hoàn mỹ sắp đặt được của bản thân mà dương dương tự đắc. Vừa đi ra ngoài liền thấy hàng xóm bên trái, mẹ Vương mở cửa nhà liên tục kéo cộng thêm xách bốn túi to cùng lúc từng bước một đi về phía thang máy.
Ba năm trước đây, Tô Y vừa chuyển đến sống ở nơi này, mẹ Vương về hưu rảnh rỗi liền kéo cô lại hỏi: “Cô gái, con tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Học trường nào? Nhà ở kia sao?" Sau này bởi vì mẹ Vương giới thiệu cô với một đứa cháu ngoại trai của bà, bị Tô Nhiên tới cửa dùng lời nói chính nghĩa giáo huấn, sợ tới mức bị bệnh tim. Sau đó bạn già của bà cũng cả kinh đi theo bị bệnh tim luôn! Thế cho nên sau này trong lòng mẹ Vương có ám ảnh, mỗi lần nhìn thấy Tô Nhiên đều đi đường vòng, nghe được giọng nói của anh liền cả người phát run.
“Mẹ Vương đang làm gì vậy?" Tô Y ném túi lớn túi nhỏ chạy tới cầm giúp hành lý của mẹ Vương."
Mẹ Vương nhìn thấy Tô Y, khuôn mặt cười tươi như hoa cúc. “Tiểu Y, bác muốn chuyển nhà."
“Người nhà mẹ Vương đâu? Như thế nào chỉ có một mình mẹ Vương chuyển đồ?"
“Bọn họ đều ở trong nhà thu dọn đồ đạc, bác mang đồ xuống dưới lầu trước."
“A, về sau không ở đây nữa, vậy căn phòng này muốn bán sao?"
“Không bán, về sau cho thuê lại. Bác cùng bác trai đã cao tuổi, con gái thì ở xa, cho nên lo lắng. Tháng trước bọn họ ở trong tiểu khu mua lại một căn nhà, vừa vặn hôm nay chuyển qua. Nuôi con gái cũng thật tốt!" Khuôn mặt mẹ Vương vui vẻ, cầm lấy tay của Tô Y nói thêm vài câu, sau đó rốt cục bị thang máy mang đi.
Tô Y mỉm cười tiễn bước mẹ Vương, trong lòng lại nhớ tới mẹ ở quê xa.
“Anh, hàng xóm cách vách chúng ta hôm nay chuyển nhà." Sau khi về nhà Tô Y một bên nhét đề ăn vào tủ lạnh, một bên nói với Tô Nhiên đang xem TV.
Tô Nhiên không chút để ý hỏi: “Là nhà họ Dung sao? Nữ lưu manh kia cuối cùng cũng chuyển đi rồi, rất tốt rất tốt! Đỡ phải cả ngày làm ô nhiễm em."
“Ai nha, không phải, là nhà mẹ Vương."
“Là bà cụ kia? Chuyển đi cũng tốt, đỡ phải cả ngày nghĩ cách cướp em trong tay anh. Ha ha, đều chuyển đi hết mới tốt."
Tô Y nhét đồ ăn xong đi đến phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Tô Nhiên, bộ dáng nghiêm trang nói: “Anh, chúng ta cũng đón mẹ đến đây đi. Nhiều năm như thế, mẹ một mình ở dưới quê canh giữ cửa hàng hoa của bà, tuy rằng có chú Trương thích mẹ, bình thường cũng chăm sóc mẹ, nhưng mà mẹ luôn cự tuyệt người ta ngàn dặm, chúng ta hàng năm lại không ở bên cạnh, cũng thật làm cho người ta lo lắng."
Tô Nhiên dịu dàng mỉm cười với Tô Y, vươn tay vuốt tóc cô. “Nhóc con, biết hiếu thảo với mẹ. Thật ra từ lúc em học đại học năm nhất, anh đã nhiều lần khuyên mẹ chuyển đến ây, nhưng mà mẹ không đồng ý. Mẹ nói ở quê vẫn còn tâm nguyện mẹ chưa làm xong."
Tô Y như có điều đăm chiêu gật gật đầu. “Là vì “cố hương xưa" đi? Mẹ hẳn là đang ám chỉ một người nào đó."
Tô Nhiên than nhẹ. “Có lẽ, nhưng chúng ta lại không thể hỏi mẹ, chỉ có thể yên lặng giúp đỡ bà."
Ban đầu Tô Tâm Chỉ lẻ loi một mình mang theo hai đứa con nhỏ làm đủ mọi việc nặng, về sau ít nhiều được nhà họ Lục giúp đỡ mở một cửa hàng bán hoa. Trải qua mười mấy năm, cửa hàng bán hoa nhỏ ngày nào hiện tại đã biến thành cửa hàng lớn số một số hai trong trấn nhỏ ở quê. Bất kể cái gì thay đổi, chỉ riêng tên cửa hàng bán hoa kia là luôn luôn không có sửa đổi.
Bùn nhão lẻ loi nghiền thành bụi trần, chỉ có mùi hương là vẫn như cũ.
Chỉ có cố hương xưa ——
Khi còn bé, Tô Nhiên đã từng hỏi Tô Tâm Chỉ, vì sao anh không có ba? Vì sao anh lại theo họ của mẹ? Khi đó Tô Tâm Chỉ lừa anh nói ba đã qua đời, cho nên anh theo họ Tô. Nhưng mà theo sau này dần dần trưởng thành hiểu chuyện, Tô Nhiên cùng Tô Y giống như hiểm ngầm trong lòng mà không nói. Mẹ bọn họ đang đợi một người nào đấy, có lẽ người kia là ba bọn họ. Mà sở dĩ mẹ không nói chuyện về ba cho họ nghe, có lẽ là bởi vì mẹ có nỗi khổ khác. Cho nên hai anh em hiểu rõ liền không hỏi nữa.
Mà Tô Tâm Chỉ gần như là ra lệnh cho bọn họ thi vào trường đại học S trên thành phố, chỉ bởi vì thành phố này, có ba của hai người bọn họ.
Tô Nhiên thấy em gái bắt đầu đau buồn, liền nhanh chóng chọc vào gáy cô, nói sang chuyện khác. “Y Y, có mua kem cho anh không?"
Tô Y bị anh chọc kéo linh hồn nhỏ bé trở về. Đột nhiên nhớ tới kế hoạch vĩ đại đáng khinh của bản thân. Không phải có câu nói, không bỏ cái nhỏ sẽ không bắt được sói, luyến tiếc chăn bông sẽ không gặp lưu manh! Cô vì muốn mượn tiền không cần dùng của anh, cố ý trên đường về mua chút đồ.
Tô Y nghĩ tới đây liền giống như bị kim đâm trúng mông, “vèo" một tiếng bắn lên chạy nhanh tới cửa, từ trong túi áo lấy đồ ra. Sau đó lại giống như bị chó rượt nhanh như chớp chạy về trước mặt Tô Nhiên, vươn ra hai cái dù màu xanh cười hắc hắc nói: “A, em cố tình mua cho anh đấy."
Tô Nhiên nửa tin nửa ngờ nhìn cô, do dự có nên tiếp nhận vật phẩm hối lộ không rõ ràng này hay không. Căn cứ vào kinh nghiệm phong phú mấy năm gần đây của anh, con gà trống sắt Tô Y này một khi chủ động tặng quà, mười phần mười là không có chuyện gì tốt.
Tô Y thấy anh không tin bản thân, lông mày nhíu một cái không vừa ý. “Ánh mắt của anh như vậy là sao? Em không chỉ mua cho anh, em cũng mua cho bản thân nha. Trong lòng em cũng không phải muốn gây rối, muốn lấy lòng anh để mượn tiền. Em chỉ là đột nhiên muốn tặng quà cho anh trai mà thôi. Anh đã không cần thì quên đi, em đưa cho Dung Tuấn cách vách."
[Dung Tuấn là em trai của Dung Nhan, đối với Tô Nhiên mà nói là tình địch tiềm tàng.]
Tô Nhiên vừa nghe cô muốn lấy lại quà tặng đương nhiên sẽ không không chút động lòng nào. Một phát túm lấy dù, cười tủm tỉm lừa gạt em gái ngốc. “Anh chưa nói không cần. Anh chỉ là có chút được sủng mà kinh. Không phải em không có tiền sao? Như thế nào còn dư tiền mua đồ này nọ?" Nếu cô thật sự là có ý tốt thuần túy phát ra từ nội tâm mua đồ cho anh, anh đương nhiên vui vẻ. Anh còn hận không thể yêu thương bà xã nhỏ của mình.
Nhưng mà, sự thật tàn khốc chứng minh, anh không thể tin cô được!
Tô Y không có đầu óc nhất định là không thể nói dối được, ngây ngốc ngồi trước mặt Tô Nhiên liền bắt đầu khoe khoang. “Anh, anh thật là không biết, lúc em về nhà đi qua một cửa hàng khuyến mãi giảm giá, đồ bên trong đều bán nửa giá. Vì thế em liền nhân cơ hội mua một cái dù hình bút chì lúc trước em nhìn thấy cực kỳ thích nhưng lại không mua nổi. Hiện tại chỉ có 50 đồng thôi! Hơn nữa còn miễn phí tặng thêm một cái dù bán ế. Anh xem, trong tay anh chính là cái dù tặng kèm, có phải rất giống những cái bình thường hay không? Ha ha, một chút cũng nhìn không ra nó là một món đồ không đáng tiền."
Sắc mặt Tô Nhiên từ hồng chuyển xanh, tức giận đến mức kém chút nữa mở cửa sổ ném cái cô gái nhỏ không lương tâm cùng với cây dù bán ế trong tay xuống dưới.
“Anh đã nói rồi mà! Làm sao em lại đột nhiên có lòng tốt mua quà tặng cho anh như vậy? Mệt anh còn vui vẻ cảm động. Thì ra là mua một tặng một. Chưa bao giờ đưa cho anh thứ tốt. Cái gì đồ ngoáy tai 5 xu! Cái gì bàn chải đánh răng 1 đồng! Còn có kem quá hạn! Lần này thật vất vả cho rằng được tặng cái dù quý giá một chút, không ngờ lại là tặng phẩm không đáng tiền. Anh mới không hiếm lạ đâu. Em cút qua một bên cho anh! Nhìn thấy em liền phiền. Đồ thần kinh thô không có lương tâm!
Tác giả :
Thanh Đình