Nhà Có Đô Đô

Chương 7: Đô đô bị đánh

Căn phòng sáng sủa thoải mái, bố trí đơn giản hợp lý, làm cho không gian như rộng lớn hơn, chiếc giường mềm mại, ra giường màu vàng nhạt, mới vừa giặt xong, bé trai trần truồng, thiếu niên chỉ mặc underwear nửa thân trên để trần. Mùi sữa tắm thơm ngát thoang thoảng kết hợp với cơ thể tuyệt đẹp, một người đường nét góc cạnh, một người mềm mại mập mập, làm cho người ta muốn động tay động chân, thèm thuồng, ngay cả không khí cũng như phảng phất nhiều màu sắc rực rỡ bồng bềnh.

“Đô Đô ngủ đi." Cảnh Lỗi dịu dàng hôn lên mặt Đô Đô, ôm nhóc đi ngủ. Ôm một quả thịt cầu mềm nhũn ngủ, cảm giác thật thích, Cảnh Lỗi rốt cuộc có thể hiểu vì sao rất nhiều người thích ôm mấy thứ đồ bông đi ngủ.

Nhưng mà, Đô Đô không hề buồn ngủ, đôi mắt to đen láy liên tục nhấp nháy. Lúc trước anh hai bận nấu cơm, nhóc ngồi chơi mãi rồi ngủ mất, Cảnh Lỗi chờ nhóc ngủ một chút mới đánh thức dậy ăn cơm. Hiện tại lại bắt nhóc ngủ, làm sao mà ngủ được. Nghe tiếng thở của Cảnh Lỗi dần dần ổn định, Đô Đô nhẹ nhàng hoạt động thân thể mập mạp, từ từ xuống giường, đi chân đất, nào dám đi dép vì sợ ra tiếng, thịt mềm cách âm tốt nhất.

Đi tìm vịt con chơi vậy……

Cảnh Lỗi chính là vừa mới đi vào giấc ngủ, vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, trong lúc mơ màng cảm giác trong lòng trống trải, sờ sờ, quả thực trống không.

Mở mắt ra, liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ trần truồng đang rón ra rón rén, muốn trốn ra ngoài cửa.

“Đô Đô! Làm gì đấy!"

Thân hình nhỏ sợ tới mức lập tức run rẩy.

Cảnh Lỗi nhảy xuống, túm lấy tên trốn giường nhỏ bé ngay tại chỗ. Thuận tiện khóa cửa lại, hoàn toàn chặt đứt đường lui của Đô Đô.

Ném Đô Đô lên giường, vỗ hai cái tượng trưng lên cái mông nhỏ trơn láng tròn tròn.

“Ngủ!"

“Anh hai, không được ngủ, không được ngủ."

“Không ngủ được cũng phải ngủ!" Cảnh Lỗi đôi khi cũng thực bá đạo, giống hiện tại chính là phong cách phát xít, không bàn luận dân chủ, rất cứng rắn.

Lại mơ màng ngủ, được khoảng mười phút, cảm giác trên giường ít đi cái gì, suy nghĩ một chút liền tỉnh. Đập vào mắt là, Đô Đô mông trần ngồi trên sàn nhà, đang tiến hành nghệ thuật tạo hình trên thân thể, khắp người đều là các đường nét bút màu, xanh đỏ tím vàng, sắp thành em bé trên bảng quảng cáo hoa bảy màu. Cánh tay mập đang cầm một chiếc bút màu đỏ vẽ hình ông mặt trời lên rốn. Ưỡn bụng nhỏ, lấy cái rốn làm tâm, vẽ một đường tròn xung quanh, đang rất hăng say vẽ tranh, có một tia của ông mặt trời quá dài, kéo đến tận kê kê. Là bút màu buổi sáng cậu làm mĩ công, phản ứng đầu tiên của Cảnh Lỗi quyết không phải là lại sinh ra một nhà nghệ thuật tạo hình trên thân thể trẻ tuổi gì đó, mà là đứa nhóc này sao lại đáng đánh như vậy! Bỏ đi, nó không trực tiếp vẽ trên người mình, đã là biết chừng mực. Việc này cũng không thể toàn bộ trách Đô Đô, nhóc quả thật không buồn ngủ, mỗi một bạn nhỏ đều đã từng trải qua việc bị bắt ngủ trưa, quả thật không vui vẻ chút nào.

Ngừng bút, Đô Đô đang thưởng thức kiệt tác của mình, cảm thấy được không thích hợp, vừa nhìn lên lại thấy anh hai hư đang nhìn chằm chằm, tay run lên bút cũng rớt. Một bóng dáng thật lớn xông về phía Đô Đô, lại bị ném vào phòng tắm, lại bị tắm sạch một lần, trong quá trình này, Đô Đô vẫn lầm bầm, ý đồ phản kháng, nhưng mà chống cự không nổi quyết tâm của Cảnh Lỗi, tức giận thì tức giận, lúc dùng vòi hoa sen giúp Đô Đô tắm rửa động tác vẫn rất nhẹ nhàng.

Ôm Đô Đô tắm rửa sạch sẽ đi ra, tất cả những đồ trong phòng có thể dùng để Đô Đô chơi đều cho vào tủ quần áo khóa kĩ. Đô Đô không thể làm gì ở trên giường đạp hai cái chân nhỏ, lăn qua lộn lại, như chiếc kén sâu lắc lư trên cây, không thể di chuyển được.

……

Cảnh Lỗi nằm ở trên giường, tứ chi thon dài duỗi thẳng, khuôn mặt góc cạnh tiêu chuẩn, mắt không mở, vậy nhưng vẫn toát ra một loại khí chất phách nhập lòng người, như là một bức tranh Hy Lạp, làn da màu đồng khỏe khoắn căng mịn, dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng như ánh lên màu mật ong, những đường cong cơ thể cường tráng đã không còn chỉ là đại biểu cho sự khỏe khắn của thiếu niên, cũng đã gần với sự gợi cảm của người đàn ông trưởng thành, chứa đựng một loại sức mạnh nguyên sơ nào đó…… Nhưng mà bức tranh này vẫn không thể hoàn thành, bị một sinh vật tròn vo phá hủy, chính là quả cầu trắng trẻo Đô Đô đang đứng ở trên giường khoe bảo.

Bức tranh trường phái tả thực phối hợp với bức ảnh hoạt họa đáng yêu, hiển nhiên không thể nào phù hợp nổi.

“Anh hai, em có vú nhỏ" Đầu ngón tay mập chỉ vào hai cái chấm nhỏ hồng hồng trên ngực.

Hừ, khoe vú làm chi.

“Anh hai, em có cái rốn……" Bàn tay nhỏ sờ cái rốn lồi trên bụng.

Hừ, ai không có chứ.

“Anh hai, em có kê kê……" Hai cánh tay thò xuống, lắc lắc cái eo mập, kê kê nhỏ cũng đi theo lắc qua lắc lại.

Hừm, lớn hơn của em nhiều.

……

“Nằm yên! Ngủ đi!" Cảnh Lỗi rốt cuộc mở mắt ra, vươn cánh tay dài cường tráng, kéo lấy cậu nhóc trần truồng không ngoan đang cố sức quàng cái khăn buộc quanh cổ, muốn giả dạng siêu nhân, giữ chặt thân thể trắng trẻo mập mạp buộc nhóc nằm yên.

“Anh hai, chơi với em……" Giọng nói khe khẽ đáng thương, chỉ còn kém mông nhỏ dài thêm cái đuôi vẫy vẫy. Cảnh Lỗi mềm lòng.

“Khách khách khách…… Hì hì hi……" Tiếng cười giòn tan non nớt, nghe như cực kỳ hưng phấn.

Hai bàn tay to vuốt ve cái bụng mềm mại trơn bóng của Đô Đô, đang cù, Đô Đô giống con gà con bị bắt cười khách khách không ngừng. Cảnh Lỗi đùa mãi không khỏi tâm tình hứng khởi. Tiếp tục cù, Đô Đô vừa tránh né cánh tay đang vươn qua, vừa bị bắt cười, nước miếng đều chảy ra, cằm nhỏ ẩm ướt. Cảnh Lỗi lúc này mới cười ngừng tay, lấy cái khăn trên tủ đầu giường lau nước miếng cho nhóc.

“Chơi vui rồi chứ hả?"

Chơi vui? Sao có thể là chơi vui, Đô Đô sợ nhất buồn, cười đến toàn thân đều mỏi.

Đô Đô thực tức giận! Đô Đô muốn báo thù! Tiểu vũ trụ Đô Đô bùng nổ……

“Ngủ đi." Đắp một lớp chăn mỏng cho hai người, Cảnh Lỗi rất nhanh ngủ lại, cậu thế nhưng lại ngủ thật sự an tâm. Trong lúc mơ màng bắt đầu cảm giác chỗ nào đó buồn buồn, tê tê, tiếp theo có chút hơi đau, kích thích đến nỗi đầu óc mơ màng cũng bắt đầu tỉnh, nghiêng người lại không thấy gì, cảm giác trên giường cũng không thiếu cái gì, lười mở mắt tiếp tục ngủ, ngủ mãi, trên người chỗ nào đó lại buồn buồn tê tê hơi đau.

Nhìn Cảnh Lỗi mơ màng, đôi lông mày rậm không thoải mái giật giật, đang dùng răng cắn hông Cảnh Lỗi, Đô Đô vội vàng nhả cái miệng nhỏ ra, mắt to đen bóng đề phòng nhìn Cảnh Lỗi, thấy cậu không tỉnh lại mới yên tâm. Trên ***g ngực trơn láng tráng kiện của Lỗi có ba, bốn dấu răng nhỏ, hồng hồng, giống như bị một con muỗi khổng lồ cắn.

Tiểu vũ trụ Đô Đô năng lượng còn chưa giải phóng hết.

Tiếp tục cắn!

Trên người lại truyền đến cảm giác hơi đau, như là muỗi, thật đáng ghét. “Bốp" vỗ một cái thật mạnh, hình như không đánh đến người mình, cũng không phải đánh khoảng không, thật sự đã đánh xuống, thịt mềm, trơn láng, cảm giác rất dễ chịu.

“Oa" Đô Đô lập tức há miệng, oa oa khóc lên. Cảnh Lỗi nghe tiếng vội vàng mở mắt, Đô Đô đang gục vào ngực cậu khóc nức nở, làn da trắng như tuyết sau lưng, đỏ ửng một mảnh, hằn rõ năm ngón tay, lực đánh kinh người, chiếu trên làn da mềm mại, nhìn mà đau lòng.

Cảnh Lỗi ngây người một giây, mới hồi phục tinh thần, vội vàng xem xét, năm dấu hằn phía sau lưng cho dù không cố ý cũng hằn thật rõ ràng. Từng cái ngón tay đều in rõ, nhìn xem trong lòng Cảnh Lỗi dường như cũng đau đớn theo.

Sẽ không đánh đến bị nội thương đi? Lỗi trước kia ở trường từng được ví như Hàng Long Thập Bát Chưởng, có thể thấy được uy lực mười phần, nghĩ đến đây, trấn tĩnh cao ngạo lạnh lùng Lỗi đại hiệp lập tức hết hồn, lo lắng muốn chết. Vội di chuyển Đô Đô để kiểm tra. May mắn, may mắn, Đô Đô thịt quá nhiều, xung lượng có được cũng đủ để giảm lực, không có thương tổn đến nội tạng, cũng không có tình huống gãy xương nguy hiểm, chỉ là đơn thuần bị thương ngoài da thôi. Cảnh Lỗi hơi yên tâm, vội đi tìm thuốc, nhưng mà thuốc mỡ không có, thuốc trị bách bệnh tăng lực cũng không có, được xưng lập tức giảm đau hết xưng các loại bảo bối ngọc cơ tán cũng không chỗ thỉnh cầu, không có biện pháp, Đô Đô chỉ có thể chờ đợi.

Dỗ thế nào cũng không được, Đô Đô rất đau, cũng quá thương tâm, toàn bộ cơ thể bé nhỏ gục xuống giường, đầu to chôn vào ra giường mềm mại, khóc lên là không dứt. Tấm lưng trần vừa đỏ vừa xưng, thời khắc nhắc nhở Cảnh Lỗi nhất thời xúc động phạm vào hung ác. Luôn luôn chủ kiến hơn người gặp chuyện trầm ổn Cảnh Lỗi cũng trợn tròn mắt, tuy rằng cậu một lòng nghĩ muốn dạy bảo tốt Đô Đô, nhưng là thế nào cũng không nghĩ đánh nhóc, cũng là không nỡ đánh không nỡ mắng, lúc này lại đánh đau như vậy, tuy nói là vô tình, nhưng thương tổn đã là thật. Sợ nhóc buồn, nghĩ muốn lật thân thể nhóc lên, Đô Đô chết sống không cho, vặn vẹo cơ thể giãy giụa, lại khóc lớn hơn nữa. Cảnh Lỗi sợ nhóc càng khóc càng nhiều, thấy thế đành bất đắc dĩ từ bỏ, tâm tình cũng rối bời.

Khóc thêm một chút rồi ngủ mất, Cảnh Lỗi mới dám nhẹ nhàng lật người nhóc lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đô Đô đỏ lên vì khóc, cái mũi nhỏ cũng đỏ, mặt đầy nước mắt nước mũi, làn da non mềm còn khẽ co rúm lại. Cảnh Lỗi lấy khăn ướt cẩn thận lau, đắp chăn cẩn thận, Đô Đô vừa ngủ vừa khẽ thút thít, Cảnh Lỗi ngồi ở trên giường ngược lại hoàn toàn không buồn ngủ.
Tác giả : A Sí
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại