Nhà Có Điêu Phu
Chương 6: Nhồi vịt
Edit: Cesia
*****
Toàn bộ nước chua trong bao tử đều phun ra hết, Minh Thanh nhìn thấy thiếu gia nhà mình có vẻ rất thích đồ ăn của thiếu phu nhân, cư nhiên còn ăn tới toàn bộ cơ mặt đều cứng ngắc, mà bên dưới bàn hai bàn tay đã sớm nắm chặt thành quyền, không khỏi lo lắng lẩm bẩm, “Thiếu gia của tôi, thiếu phu nhân rõ ràng đạo hạnh cao hơn so với người, đây là cứng rắn so cái gì a, tôi xem đều ghê tởm muốn chết."
Vị nam tử áo xanh đứng bên cạnh Minh Thanh, tao nhã mỉm cười quay đầu đi nhìn nước sông, nửa cười nửa không nói, “Đạo cao một thước, ma cao một trượng, tương lai chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đáng xem."
Minh Thanh không khỏi quay đầu nói, “Phong, chúng ta có phải hay không nên đem thiếu gia cứu ra trước?"
Nam tử danh Phong cười cười nói, “Coi chừng vô duyên vô cớ bị vạ lây đó(*), chuyện của thiếu gia cùng thiếu phu nhân tốt nhất cứ để cho bọn họ tự giải quyết." Minh Thanh quay đầu nhìn thoáng qua hai kẻ đang thực hiện kế hoạch nhồi cho vịt ăn kia, da đầu không khỏi run lên quay đầu nhìn nước sông.
(*) Nguyên văn ‘thành môn thất hỏa ương cập trì ngư’: nghĩa đen cửa thành cháy liên lụy đến cá trong ao, ý nghĩa thông qua một câu chuyện xưa:
Thuở xưa, có một địa phương, phía trước cửa thành có một hồ nước, bên trong hồ nước có rất nhiều cá bơi lội tung tăng vui vẻ. Một hôm cửa thành đột nhiên bị cháy, một con cá nhìn thấy kêu to, “Không tốt, cửa thành bị cháy, chạy mau đi!" Nhưng những con cá khác đều không cho là đúng, chúng cho rằng cửa thành cháy cách hồ nước rất xa không cần phải hoảng hốt. Trừ bỏ con cá kia, những con cá khác đều không chạy trốn. Lúc này mọi người mới cầm theo xô chạy đến hồ múc nước đi cứu hỏa. Qua một hồi, lửa được dập tắt mà nước trong hồ cũng cạn sạch, tất cả những con cá trong hồ đều gặp nạn.
Câu chuyện xưa này ý nói tự dưng vô duyên vô cớ lại chịu liên lụy, gặp tai họa.
Bên cạnh Điệp Y cầm trong tay hai con cá chỉ còn lại xương, bỏ xuống trường kiếm nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Ta no rồi, ngươi nếu còn muốn ăn ta đi bắt cho ngươi."
Cổ Hạo Nhiên nuốt thẳng miếng cá sống vào trong miệng, khó được hòa nhã không phát giận nói, “Không cần, ta cũng no rồi, dạ dày của ta luôn không lớn lắm." Vừa nói vừa lập tức đứng dậy, chậm rãi nói, “Ăn no, đi bộ một chút mới tốt." Điệp Y tiếp lời, “Muốn ta tẫn trách nhiệm làm thê tử đồng hành với ngươi hay không?"
Cổ Hạo Nhiên lập tức nói, “Không cần, ngươi cứ đi nghỉ tạm đi." Nói xong đầu cũng không quay lại bước nhanh ra ngoài.
Điệp Y ngồi ở khoang thuyền cầm lấy khăn ướt đã chuẩn bị sẵn lau tay, trong tai truyền đến một trận kịch liệt nôn mửa cách đó không xa, trong đó còn hỗn loạn xen lẫn với giọng nói đầy lo lắng của Minh Thanh, Điệp Y lạnh lùng cười ném xuống khăn tay, bản thân tuy hờ hững, nhưng cũng không có nghĩa là không ăn miếng trả miếng, một miếng cá sống nho nhỏ đã chịu không nổi, chính mình năm đó trừ bỏ thịt người cái khác đều ăn qua.
Suốt một buổi chiều thật yên tĩnh, không có bất luận kẻ nào đến quấy rầy nàng, trên thuyền bọn hạ nhân đưa tới nước trà cùng điểm tâm, Điệp Y từ trong thư phòng trên thuyền tìm được mấy quyển sách để xem, mười tám năm trước nàng không có nhiều thời gian để tĩnh tâm xem sách, mười tám năm sau lại dư dả quá nhiều thời gian để tiêu hao.
Lật vài trang sách ghi lại lịch sử của mảng đại lục này, nhìn thấy văn tự cùng với thế kỷ 21 cũng không khác nhau nhiều lắm, liền an tâm đọc, nguyên lai nơi này là Thánh Thiên Vương Triều thổ địa, năm nay chính là năm 731 của Thánh Thiên, tại vị cư nhiên là một nữ hoàng đế, Thánh Thiên Vương Triều quản chế một nửa thổ địa của đại lục, nửa còn lại thuộc về địa bàn của Ảnh Thúc Vương Triều, hai quốc gia đã nhiều năm cho đến nay đều giữ mối quan hệ hòa bình, yên ổn, không xâm phạm lẫn nhau, rất nhiều lĩnh vực kinh tế đều có thể vượt biên giới trao đổi, cho nên khó trách Cổ Hạo Nhiên thân là người của Thánh Thiên Vương Triều, cư nhiên có thể mở rộng sinh ý ở Ảnh Thúc Vương Triều.
Điệp Y nhìn xem đại khái có chút hiểu biết sơ lược liền buông xuống, lịch sử tuyệt đối không phải là sở trường của nàng, có sát thủ nào còn muốn đạt được danh hiệu thạc sĩ tiến sĩ cơ chứ, còn phải đối với lịch sử ngàn năm của Trung Hoa thấu hiểu triệt để, cho nên rốt cuộc Điệp Y cũng không biết chính mình đã đi tới thời đại nào, là lịch sử Trung Quốc hay lịch sử của quốc gia nào đó, dù sao cũng không cần thiết phải biết, nói trở về cho dù nàng biết cũng không dùng được gì.
Cả buổi tối Cổ Hạo Nhiên không có xuất hiện trước mắt Điệp Y, Điệp Y cũng vui vẻ thanh tĩnh, lắng nghe dòng nước chảy rào rạt bên tai, cảm giác hơi thở của gió xuân tươi mát làm cho tâm tình cũng trở nên sảng khoái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Điệp Y nghe thấy tiếng kình phong vù vù dội lại ở đầu thuyền, không phải tiếng gió tự nhiên, hẳn là tiếng lợi khí họa xuất âm thanh, Điệp Y đẩy cửa ra thì nhìn thấy, đầu thuyền Cổ Hạo Nhiên một thân bạch sam tay cầm trường kiếm nghênh đón ánh nắng ban mai vũ động, Điệp Y nhíu mày nguyên lai là Cổ Hạo Nhiên đang luyện công, nhìn thấy Cổ Hạo Nhiên cầm trong tay trường kiếm vù vù xé gió, trường kiếm cũng thật nghe lời nhảy múa giữa không trung.
Điệp Y dựa vào thành thuyền, chăm chú quan sát thân pháp của Cổ Hạo Nhiên, cùng sở học của chính mình hoàn toàn không giống nhau, có rất nhiều chiêu nhìn thì có vẻ vô dụng nhưng lại hữu dụng, có chiêu nhìn cảm thấy hữu dụng nhưng lại chẳng dùng được, nhìn nửa ngày Điệp Y định ra kết luận, đây là một bộ võ hoàn toàn vô dụng, tuy rằng người cùng tư thế quả thật không tồi, bất quá dùng để giết người thật sự không bằng lấy để khiêu vũ.
Lắc đầu đang muốn thối lui, chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên bất ngờ điều chỉnh mũi kiếm hướng chính mình đâm tới, Điệp Y nhướn mày dừng lại, thân hình không hề động, Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y công phu cao cường, vừa ra tay không hề lưu tình, kiếm đã đến trước ngực Điệp Y cư nhiên tránh cũng không thèm tránh, buộc phải nâng mũi kiếm đâm chếch ra ngoài đầu vai của Điệp Y, một bên nổi giận mắng, “Ngươi làm cái gì? Muốn chết à."
Điệp Y cúi đầu nhìn trên vai ngấm ra một ít vết máu, xuyên thấu qua lục sắc vải áo tràn ra ngoài, giật giật bả vai biết chính mình chỉ bị thương chút da thịt, tức thì cũng không để ý, mà Cổ Hạo Nhiên lại nổi trận lôi đình cả giận nói, “Ngươi không biết tránh hả? Ngươi một thân võ công chỉ để dùng để ngắm thôi sao? Nếu ta không kịp thu tay, ngươi đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi." Vừa mắng vừa đến gần để xem thương thế của Điệp Y.
Điệp Y lùi về sau một bước tránh đi bàn tay đang vươn tới của Cổ Hạo Nhiên, không nhìn Cổ Hạo Nhiên biến sắc, thản nhiên nói, “Ta không có võ công." Có chỉ là giết người, sát thủ chỉ cần biết cách làm sao có thể sạch sẽ lưu loát giết chết một người, không cần có võ công cao cường đến trước hết đánh thắng địch nhân sau đó mới giết chết hắn.
Cổ Hạo Nhiên có chút kinh ngạc nhìn chăm chú vào Điệp Y, cẩn thận ngẫm lại hôm qua nàng dùng kiếm tư thế, hiển nhiên không phải là một kẻ biết dùng kiếm, mà tân phòng đêm đó xuống tay vừa ngoan vừa chuẩn, không hề có chiêu số, chỉ trực tiếp công kích, không khỏi ngây cả người rống lớn, “Vậy sao ngươi không nói sớm."
Điệp Y đè lại miệng vết thương ở đầu vai lạnh lùng nói, “Ngươi có hỏi qua sao?" Cổ Hạo Nhiên nhất thời nghẹn họng, mặt đỏ bừng nhìn Điệp Y xoay người trở về phòng, tức giận ném thanh kiếm xuống sàn thuyền, nguyên tưởng rằng công phu tay chân thua nàng, ít ra binh khí cũng có thể chiếm thượng phong, rốt cuộc chỉ một câu không biết, không chỉ làm cho Cổ Hạo Nhiên cơn tức bị nghẹn ở trong ngực, muốn phát tiết cũng không cách nào phát tiết.
Cả buổi sáng Điệp Y chỉ nghe thấy tiếng lách cách loảng xoảng của đồ vật bị vỡ, Điệp Y cũng lười để ý, lập tức tựa vào đuôi thuyền ngắm nhìn khung cảnh non xanh nước biết ở hai bên bờ sông, dòng nước xanh biếc lăn tăn gợn sóng, so với những danh lam thắng cảnh trước kia đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Trước kia mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ Điệp Y luôn thích thả lỏng một chút thần kinh căng thẳng giữa cảnh núi non sông nước, dùng thiên nhiên rửa đi trên người hương vị của hắc ám huyết tinh, mới có thể lắng đọng bản chất hắc ám tồn tại nguyên vẹn trong bản thân.
Nhìn một hồi Điệp Y đột nhiên cởi bỏ lớp áo bên ngoài, chỉ còn lớp áo lót bên trong, dựa theo tư thế của một con cá phóng mình vào nước sông, dòng nước mát lạnh mang theo hơi thở của bùn đất xoay tròn đập vào người của Điệp Y, Điệp Y tùy ý giãn ra tứ chi, ở trong nước lúc chìm lúc nổi, lúc bơi theo những con cá, lúc thả người trôi theo những cánh hoa phiêu lãng trong nước.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân nhảy xuống sông." Một tiếng kêu hoảng sợ bất thình lình đánh gãy Cổ Hạo Nhiên đang tức giận đập phá đồ đạc, Cổ Hạo Nhiên đứng phắt dậy giận dữ hét, “Còn không đi cứu người." Ba bước thành hai bước chạy ra khỏi khoang thuyền. “Phong cùng Liễu đã nhảy xuống, thiếu gia chậm một chút, thiếu phu nhân nhất định sẽ không có việc gì." Minh Thanh chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, Cổ Hạo Nhiên đã vọt ra ngoài.
Không biết bơi Cổ Hạo Nhiên lo lắng đứng ở đuôi thuyền, vừa tức vừa giận quát, “La Điệp Y, ngươi rốt cuộc không chịu nổi gả cho ta? Ta mới cưới ngươi có vài ngày, ngươi cư nhiên nhảy sông tự tử, ngươi rốt cuộc là có ý gì?" Tiếng hét giận dữ vang lên giữa không trung truyền đi khắp sông núi.
*****
Toàn bộ nước chua trong bao tử đều phun ra hết, Minh Thanh nhìn thấy thiếu gia nhà mình có vẻ rất thích đồ ăn của thiếu phu nhân, cư nhiên còn ăn tới toàn bộ cơ mặt đều cứng ngắc, mà bên dưới bàn hai bàn tay đã sớm nắm chặt thành quyền, không khỏi lo lắng lẩm bẩm, “Thiếu gia của tôi, thiếu phu nhân rõ ràng đạo hạnh cao hơn so với người, đây là cứng rắn so cái gì a, tôi xem đều ghê tởm muốn chết."
Vị nam tử áo xanh đứng bên cạnh Minh Thanh, tao nhã mỉm cười quay đầu đi nhìn nước sông, nửa cười nửa không nói, “Đạo cao một thước, ma cao một trượng, tương lai chắc chắn sẽ rất náo nhiệt đáng xem."
Minh Thanh không khỏi quay đầu nói, “Phong, chúng ta có phải hay không nên đem thiếu gia cứu ra trước?"
Nam tử danh Phong cười cười nói, “Coi chừng vô duyên vô cớ bị vạ lây đó(*), chuyện của thiếu gia cùng thiếu phu nhân tốt nhất cứ để cho bọn họ tự giải quyết." Minh Thanh quay đầu nhìn thoáng qua hai kẻ đang thực hiện kế hoạch nhồi cho vịt ăn kia, da đầu không khỏi run lên quay đầu nhìn nước sông.
(*) Nguyên văn ‘thành môn thất hỏa ương cập trì ngư’: nghĩa đen cửa thành cháy liên lụy đến cá trong ao, ý nghĩa thông qua một câu chuyện xưa:
Thuở xưa, có một địa phương, phía trước cửa thành có một hồ nước, bên trong hồ nước có rất nhiều cá bơi lội tung tăng vui vẻ. Một hôm cửa thành đột nhiên bị cháy, một con cá nhìn thấy kêu to, “Không tốt, cửa thành bị cháy, chạy mau đi!" Nhưng những con cá khác đều không cho là đúng, chúng cho rằng cửa thành cháy cách hồ nước rất xa không cần phải hoảng hốt. Trừ bỏ con cá kia, những con cá khác đều không chạy trốn. Lúc này mọi người mới cầm theo xô chạy đến hồ múc nước đi cứu hỏa. Qua một hồi, lửa được dập tắt mà nước trong hồ cũng cạn sạch, tất cả những con cá trong hồ đều gặp nạn.
Câu chuyện xưa này ý nói tự dưng vô duyên vô cớ lại chịu liên lụy, gặp tai họa.
Bên cạnh Điệp Y cầm trong tay hai con cá chỉ còn lại xương, bỏ xuống trường kiếm nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Ta no rồi, ngươi nếu còn muốn ăn ta đi bắt cho ngươi."
Cổ Hạo Nhiên nuốt thẳng miếng cá sống vào trong miệng, khó được hòa nhã không phát giận nói, “Không cần, ta cũng no rồi, dạ dày của ta luôn không lớn lắm." Vừa nói vừa lập tức đứng dậy, chậm rãi nói, “Ăn no, đi bộ một chút mới tốt." Điệp Y tiếp lời, “Muốn ta tẫn trách nhiệm làm thê tử đồng hành với ngươi hay không?"
Cổ Hạo Nhiên lập tức nói, “Không cần, ngươi cứ đi nghỉ tạm đi." Nói xong đầu cũng không quay lại bước nhanh ra ngoài.
Điệp Y ngồi ở khoang thuyền cầm lấy khăn ướt đã chuẩn bị sẵn lau tay, trong tai truyền đến một trận kịch liệt nôn mửa cách đó không xa, trong đó còn hỗn loạn xen lẫn với giọng nói đầy lo lắng của Minh Thanh, Điệp Y lạnh lùng cười ném xuống khăn tay, bản thân tuy hờ hững, nhưng cũng không có nghĩa là không ăn miếng trả miếng, một miếng cá sống nho nhỏ đã chịu không nổi, chính mình năm đó trừ bỏ thịt người cái khác đều ăn qua.
Suốt một buổi chiều thật yên tĩnh, không có bất luận kẻ nào đến quấy rầy nàng, trên thuyền bọn hạ nhân đưa tới nước trà cùng điểm tâm, Điệp Y từ trong thư phòng trên thuyền tìm được mấy quyển sách để xem, mười tám năm trước nàng không có nhiều thời gian để tĩnh tâm xem sách, mười tám năm sau lại dư dả quá nhiều thời gian để tiêu hao.
Lật vài trang sách ghi lại lịch sử của mảng đại lục này, nhìn thấy văn tự cùng với thế kỷ 21 cũng không khác nhau nhiều lắm, liền an tâm đọc, nguyên lai nơi này là Thánh Thiên Vương Triều thổ địa, năm nay chính là năm 731 của Thánh Thiên, tại vị cư nhiên là một nữ hoàng đế, Thánh Thiên Vương Triều quản chế một nửa thổ địa của đại lục, nửa còn lại thuộc về địa bàn của Ảnh Thúc Vương Triều, hai quốc gia đã nhiều năm cho đến nay đều giữ mối quan hệ hòa bình, yên ổn, không xâm phạm lẫn nhau, rất nhiều lĩnh vực kinh tế đều có thể vượt biên giới trao đổi, cho nên khó trách Cổ Hạo Nhiên thân là người của Thánh Thiên Vương Triều, cư nhiên có thể mở rộng sinh ý ở Ảnh Thúc Vương Triều.
Điệp Y nhìn xem đại khái có chút hiểu biết sơ lược liền buông xuống, lịch sử tuyệt đối không phải là sở trường của nàng, có sát thủ nào còn muốn đạt được danh hiệu thạc sĩ tiến sĩ cơ chứ, còn phải đối với lịch sử ngàn năm của Trung Hoa thấu hiểu triệt để, cho nên rốt cuộc Điệp Y cũng không biết chính mình đã đi tới thời đại nào, là lịch sử Trung Quốc hay lịch sử của quốc gia nào đó, dù sao cũng không cần thiết phải biết, nói trở về cho dù nàng biết cũng không dùng được gì.
Cả buổi tối Cổ Hạo Nhiên không có xuất hiện trước mắt Điệp Y, Điệp Y cũng vui vẻ thanh tĩnh, lắng nghe dòng nước chảy rào rạt bên tai, cảm giác hơi thở của gió xuân tươi mát làm cho tâm tình cũng trở nên sảng khoái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Điệp Y nghe thấy tiếng kình phong vù vù dội lại ở đầu thuyền, không phải tiếng gió tự nhiên, hẳn là tiếng lợi khí họa xuất âm thanh, Điệp Y đẩy cửa ra thì nhìn thấy, đầu thuyền Cổ Hạo Nhiên một thân bạch sam tay cầm trường kiếm nghênh đón ánh nắng ban mai vũ động, Điệp Y nhíu mày nguyên lai là Cổ Hạo Nhiên đang luyện công, nhìn thấy Cổ Hạo Nhiên cầm trong tay trường kiếm vù vù xé gió, trường kiếm cũng thật nghe lời nhảy múa giữa không trung.
Điệp Y dựa vào thành thuyền, chăm chú quan sát thân pháp của Cổ Hạo Nhiên, cùng sở học của chính mình hoàn toàn không giống nhau, có rất nhiều chiêu nhìn thì có vẻ vô dụng nhưng lại hữu dụng, có chiêu nhìn cảm thấy hữu dụng nhưng lại chẳng dùng được, nhìn nửa ngày Điệp Y định ra kết luận, đây là một bộ võ hoàn toàn vô dụng, tuy rằng người cùng tư thế quả thật không tồi, bất quá dùng để giết người thật sự không bằng lấy để khiêu vũ.
Lắc đầu đang muốn thối lui, chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên bất ngờ điều chỉnh mũi kiếm hướng chính mình đâm tới, Điệp Y nhướn mày dừng lại, thân hình không hề động, Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y công phu cao cường, vừa ra tay không hề lưu tình, kiếm đã đến trước ngực Điệp Y cư nhiên tránh cũng không thèm tránh, buộc phải nâng mũi kiếm đâm chếch ra ngoài đầu vai của Điệp Y, một bên nổi giận mắng, “Ngươi làm cái gì? Muốn chết à."
Điệp Y cúi đầu nhìn trên vai ngấm ra một ít vết máu, xuyên thấu qua lục sắc vải áo tràn ra ngoài, giật giật bả vai biết chính mình chỉ bị thương chút da thịt, tức thì cũng không để ý, mà Cổ Hạo Nhiên lại nổi trận lôi đình cả giận nói, “Ngươi không biết tránh hả? Ngươi một thân võ công chỉ để dùng để ngắm thôi sao? Nếu ta không kịp thu tay, ngươi đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi." Vừa mắng vừa đến gần để xem thương thế của Điệp Y.
Điệp Y lùi về sau một bước tránh đi bàn tay đang vươn tới của Cổ Hạo Nhiên, không nhìn Cổ Hạo Nhiên biến sắc, thản nhiên nói, “Ta không có võ công." Có chỉ là giết người, sát thủ chỉ cần biết cách làm sao có thể sạch sẽ lưu loát giết chết một người, không cần có võ công cao cường đến trước hết đánh thắng địch nhân sau đó mới giết chết hắn.
Cổ Hạo Nhiên có chút kinh ngạc nhìn chăm chú vào Điệp Y, cẩn thận ngẫm lại hôm qua nàng dùng kiếm tư thế, hiển nhiên không phải là một kẻ biết dùng kiếm, mà tân phòng đêm đó xuống tay vừa ngoan vừa chuẩn, không hề có chiêu số, chỉ trực tiếp công kích, không khỏi ngây cả người rống lớn, “Vậy sao ngươi không nói sớm."
Điệp Y đè lại miệng vết thương ở đầu vai lạnh lùng nói, “Ngươi có hỏi qua sao?" Cổ Hạo Nhiên nhất thời nghẹn họng, mặt đỏ bừng nhìn Điệp Y xoay người trở về phòng, tức giận ném thanh kiếm xuống sàn thuyền, nguyên tưởng rằng công phu tay chân thua nàng, ít ra binh khí cũng có thể chiếm thượng phong, rốt cuộc chỉ một câu không biết, không chỉ làm cho Cổ Hạo Nhiên cơn tức bị nghẹn ở trong ngực, muốn phát tiết cũng không cách nào phát tiết.
Cả buổi sáng Điệp Y chỉ nghe thấy tiếng lách cách loảng xoảng của đồ vật bị vỡ, Điệp Y cũng lười để ý, lập tức tựa vào đuôi thuyền ngắm nhìn khung cảnh non xanh nước biết ở hai bên bờ sông, dòng nước xanh biếc lăn tăn gợn sóng, so với những danh lam thắng cảnh trước kia đẹp hơn không biết bao nhiêu lần. Trước kia mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ Điệp Y luôn thích thả lỏng một chút thần kinh căng thẳng giữa cảnh núi non sông nước, dùng thiên nhiên rửa đi trên người hương vị của hắc ám huyết tinh, mới có thể lắng đọng bản chất hắc ám tồn tại nguyên vẹn trong bản thân.
Nhìn một hồi Điệp Y đột nhiên cởi bỏ lớp áo bên ngoài, chỉ còn lớp áo lót bên trong, dựa theo tư thế của một con cá phóng mình vào nước sông, dòng nước mát lạnh mang theo hơi thở của bùn đất xoay tròn đập vào người của Điệp Y, Điệp Y tùy ý giãn ra tứ chi, ở trong nước lúc chìm lúc nổi, lúc bơi theo những con cá, lúc thả người trôi theo những cánh hoa phiêu lãng trong nước.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân nhảy xuống sông." Một tiếng kêu hoảng sợ bất thình lình đánh gãy Cổ Hạo Nhiên đang tức giận đập phá đồ đạc, Cổ Hạo Nhiên đứng phắt dậy giận dữ hét, “Còn không đi cứu người." Ba bước thành hai bước chạy ra khỏi khoang thuyền. “Phong cùng Liễu đã nhảy xuống, thiếu gia chậm một chút, thiếu phu nhân nhất định sẽ không có việc gì." Minh Thanh chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, Cổ Hạo Nhiên đã vọt ra ngoài.
Không biết bơi Cổ Hạo Nhiên lo lắng đứng ở đuôi thuyền, vừa tức vừa giận quát, “La Điệp Y, ngươi rốt cuộc không chịu nổi gả cho ta? Ta mới cưới ngươi có vài ngày, ngươi cư nhiên nhảy sông tự tử, ngươi rốt cuộc là có ý gì?" Tiếng hét giận dữ vang lên giữa không trung truyền đi khắp sông núi.
Tác giả :
Chu Ngọc