Nhà Có Điêu Phu
Chương 3: Sắc dụ
Edit: Cesia
*****
Trong tân phòng Điệp Y cùng với Cổ Hạo Nhiên đang ở trên giường không ngừng dây dưa, Cổ Hạo Nhiên trên đùi ăn đau, lập tức phản công đè xuống Điệp Y, Điệp Y giật lùi về sau phản thủ khóa lấy yết hầu của hắn, một loạt động tác hành văn liền mạch lưu loát, chờ cho đến khi Cổ Hạo Nhiên cảm giác được cổ họng bị Điệp Y bắt giữ thì đã muốn bị Điệp Y áp chế ở dưới thân, Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Thật không biết điều, ta giết ngươi."
Trong mắt của Cổ Hạo Nhiên chợt lóe sáng một đạo cười lạnh nói, “Muốn mưu sát chồng."
Thần sắc trong mắt Điệp Y càng thêm âm trầm vài phần, Cổ Hạo Nhiên cảm giác bàn tay đang bóp cổ hắn tăng thêm vài phần lực đạo, hô hấp cũng trở nên tắt nghẽn, nhưng trong mắt lại không hề có nửa phần e sợ, vẫn nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Điệp Y, trái lại lửa giận trong mắt hắn càng lúc càng thăng cao.
Điệp Y nhìn không chút nào thoái nhượng Cổ Hạo Nhiên, chính nàng thời điểm toàn thịnh sát khí phát ra ngay cả lão đại cũng phải né tránh ba phần, tuy rằng lúc này nàng cũng không cố ý phát ra sát khí, nhưng lúc bình thường bản thân nàng cũng không phải bất luận kẻ nào đều có lá gan dám tiếp cận, người ở trước mắt này một chút bộ dạng sợ sệt cùng úy kị đều không có, không khỏi chậm rãi nói, “Ngươi không sợ chết vẫn là ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi?" Cổ Hạo Nhiên không thèm để ý đến bàn tay của Điệp Y đang bóp chặt cổ họng hắn, ngược lại vòng một tay ôm lấy thắt lưng của Điệp Y, dùng sức ấn làm cho cả hai thân thể dán sát vào nhau, không có một khe hở, Điệp Y không nghĩ tới tánh mạng còn đang ở trong tay nàng mà Cổ Hạo Nhiêm cư nhiên còn dám lộn xộn, tay nhất thời lại gia tăng thêm sức lực.
Cổ Hạo Nhiên mày cũng không nhăn lại, hai tay tự do du hành ở trên lưng sớm đã không có quần áo của Điệp Y, dừng lại ở huyệt đại trùy và huyệt bối tâm của nàng, nhìn ánh mắt của Điệp Y từ sắc bén đột nhiên biến đổi, cười tà khí vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, đôi con ngươi mị hoặc như tơ, cả người nháy mắt biến thành phong tình vạn chủng. Điệp Y xem ở trong mắt nhưng vẫn như trước mặt không đổi sắc, một chút cũng không bị Cổ Hạo Nhiên biến hóa tác động.
Cổ Hạo Nhiên bởi vì yết hầu bị chế trụ, hô hấp không thuận khiến cho cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng, thần sắc trên mặt lại vẫn như trước không thay đổi, mỉm cười đầy tà khí không hề bận tâm tới bàn tay để ở yết hầu bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt đi tánh mạng của mình, hắn đột nhiên nhấc đầu hôn lên môi Điệp Y, Điệp Y nhíu mày, vốn cũng không khởi sát tâm, hiện tại cư nhiên còn dám khiêu khích nàng, vậy đừng trách nàng vô tình, trong nháy mắt do dự nhất thời lực đạo trong tay vừa muốn tăng sức mạnh.
Cổ Hạo Nhiên biết rõ hắn đang chờ chính là khoảnh khắc này, đầu đột nhiên giật lùi về phía sau, hai tay đồng thời ở hai huyệt đạo trên lưng Điệp Y ấn xuống, Điệp Y chỉ cảm thấy toàn bộ phần lưng đều tê rần, cánh tay đột nhiên mất lực, trong lòng vừa động lập tức dùng chân, Cổ Hạo Nhiên rất nhanh xoay người đem nàng áp ở dưới thân, nắm lấy hai cổ tay của Điệp Y cố định ở trên đỉnh đầu của nàng, cùng lúc áp chế hai chân của nàng.
Gặp Điệp Y tuy bị chính mình chế trụ thần thái vẫn không có gì biến hóa, Cổ Hạo Nhiên cũng không tức giận, khóe miệng cong lên khiêu khích nói, “Muốn giết ta, ngươi đạo hạnh còn chưa đủ."
Điệp Y lạnh nhạt nhìn vẻ đắc ý trên mặt Cổ Hạo Nhiên thấp giọng nói, “Phải không?" Tiếng nói vừa dứt Điệp Y đột nhiên chồm người tới trước hôn lên môi của Cổ Hạo Nhiên, đồng thời hơi hơi vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng chuyển động ở trên môi hắn, thân mình bị Cổ Hạo Nhiên kiềm chế chậm chạp giãy giụa, nhưng lực giãy đối với Cổ Hạo Nhiên chỉ giống như đang gãi ngứa, ngược lại còn làm người ta trào dâng cái cảm giác kích thích nguyên thủy nhất.
Hơi hơi khép lại hai mắt Điệp Y cảm thụ thân thể của mình đang chậm rãi biến hóa, cơn tê dại trên lưng cùng cánh tay chỉ trong nháy mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt đó cũng đủ làm cho tình thế đảo ngược, tuy hiện tại tứ chi của nàng có thể cử động, lại bị Cổ Hạo Nhiên gắt gao áp chế, không có một chút khả năng xoay người, lần đầu tiên Điệp Y cảm thấy bản thân cũng có khi thất thủ, cư nhiên lưu lạc đến mức phải dùng đến sắc dụ, nàng chưa bao giờ dùng đến chiêu số này, hôm nay lại phá lệ dùng trên người của một nam tử lần đầu tiên gặp mặt.
Cổ Hạo Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân căng ra, dưới thân chủ động làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được, cho dù biết nàng không có ý tốt, nhưng là này dung nhan tuyệt thế, mạn diệu thân hình đang thần phục ở dưới thân mình, huống chi còn là thê tử của chính mình, đối bất luận nữ nhân nào đều có thể lấy lễ tướng đãi, nhưng đối với thê tử của chính mình căn bản không cần phải như thế, lập tức phân tâm chế trụ Điệp Y, cúi đầu hung hăng hôn nàng, trả thù trở thành đoạt lấy.
Tiếp diễn trò chơi của Điệp Y, Điệp Y không chỉ không giãy giụa, ngược lại còn phối hợp với Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên tuy rằng không có toàn bộ thả lỏng, thần trí lại dần dần bị mang tiến vào cảnh giới tình dục, Cổ Hạo Nhiên nhìn thấy sâu thẳm trong đôi con ngươi lãnh đạm của Điệp Y nhuốm dần một tia mê mang, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên có chút tươi cười, ngươi muốn dùng sắc dụ hoặc ta, ta liền dùng sắc dụ bồi tiếp ngươi, thử xem hai chúng ta ai đạo hạnh cao hơn.
Nhiệt độ trong tân phòng càng lúc càng lên cao, trên giường hai thân thể dây dưa, nhẹ nhàng thở dốc, nhợt nhạt rên rĩ, cả gian phòng dập dờn xuân sắc. Cổ Hạo Nhiên dần dần tan rã cảnh giác, bị dục vọng nguyên thủy sở hữu, buông ra kiềm chế hai tay của Điệp Y, nhẹ nâng hai chân của Điệp Y lên, vòng quanh ôm lấy lưng hắn, hai tay vuốt ve eo của Điệp Y, đang muốn thực hiện hợp hoan chi lễ, trên cổ đột nhiên buột chặt, truyền đến cảm giác làm cho người ta hít thở không thông, đồng thời hai chân của Điệp y ở trên lưng hắn siết chặt, một đạo thanh âm lạnh lùng truyền đến, “Ngươi thua." Cổ Hạo Nhiên giật mình, đồng thời càng thêm phẫn nộ, cũng không quản bàn tay đang bóp chặt yết hầu của mình, một quyền đấm xuống giường ngay sát bên đầu của Điệp Y, đồng thời giận dữ hét, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi là thê tử của ta, ngươi có biết ngươi là thê tử của ta hay không?’
Điệp Y còn chưa kịp mở miệng liền cảm giác thân giường chấn động, tiếp theo thân mình sụp xuống, ầm một cái, chiếc hỉ giường quý báu cứ như thế sụp đổ tan tành. Chiếc giường vốn là đồ cổ, chịu đựng hai người nửa đêm quyền đấm cước đá lăn qua lộn lại một hồi, rốt cuộc chịu không nổi trở thành phế phẩm trước thời gian báo hỏng, cơ thể hai người vốn đang dây dưa cùng một chỗ, chiếc giường sụp xuống cũng theo đó lăn xuống đất.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Đang quấn lấy nhau hai người còn chưa kịp theo mắt đối mắt phục hồi lại tinh thần, một đám người đã đá văng cửa phòng vọt vào bên trong.
“Thiếu…. gia,…. thiếu phu nhân…. này…. a….." Gã sai vặt của Cổ Hạo Nhiên Minh Thanh là người xông vào đầu tiên, toàn bộ cảnh tượng đập vào mắt nhất thời làm cho hắn hóa đá ngay tại chỗ, ngày thường lanh mồm lanh miệng giờ phút này cũng không biết phải phản ứng như thế nào cho phải, bọn thị vệ đi theo hắn phía sau cũng hai mặt nhìn nhau trong lúc nhất thời cả đám đều xấu hổ nhưng càng nhiều là kinh ngạc đứng ngây ra như phỗng.
Ở trung gian gian phòng giường bị sụp xuống, mà bên cạnh giường Cổ Hạo Nhiên cùng Điệp Y chính là trần truồng lộ thể quấn lấy nhau, tư thế của hai người tương đương làm cho người ta kinh ngạc, Điệp Y ngồi ở trên người của Cổ Hạo Nhiên một tay đặt ở gáy hắn, một tay bắt lấy hai cổ tay của Cổ Hạo Nhiên kiềm chế ở trên đỉnh đầu, trên người phủ một lớp hồng sa trướng trong suốt, mông mông lung lung càng tăng thêm vẻ mỹ lệ, đang cúi đầu nhìn chăm chú vào Cổ Hạo Nhiên.
Mà Cổ Hạo Nhiên bởi vì ngã xuống giường đụng phải đầu, lúc này chính là khuôn mặt vặn vẹo quắc mắt hung tợn nhìn Điệp Y, trên mặt bị bầm tím một khối, trên người cũng là xanh một khối tím một khối, tư thế thấy thế nào cũng đều là Điệp Y chiếm thượng phong, thông tục một chút chính là…. chính là.....
*****
Trong tân phòng Điệp Y cùng với Cổ Hạo Nhiên đang ở trên giường không ngừng dây dưa, Cổ Hạo Nhiên trên đùi ăn đau, lập tức phản công đè xuống Điệp Y, Điệp Y giật lùi về sau phản thủ khóa lấy yết hầu của hắn, một loạt động tác hành văn liền mạch lưu loát, chờ cho đến khi Cổ Hạo Nhiên cảm giác được cổ họng bị Điệp Y bắt giữ thì đã muốn bị Điệp Y áp chế ở dưới thân, Điệp Y lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên nói, “Thật không biết điều, ta giết ngươi."
Trong mắt của Cổ Hạo Nhiên chợt lóe sáng một đạo cười lạnh nói, “Muốn mưu sát chồng."
Thần sắc trong mắt Điệp Y càng thêm âm trầm vài phần, Cổ Hạo Nhiên cảm giác bàn tay đang bóp cổ hắn tăng thêm vài phần lực đạo, hô hấp cũng trở nên tắt nghẽn, nhưng trong mắt lại không hề có nửa phần e sợ, vẫn nhìn chằm chằm vào hai tròng mắt của Điệp Y, trái lại lửa giận trong mắt hắn càng lúc càng thăng cao.
Điệp Y nhìn không chút nào thoái nhượng Cổ Hạo Nhiên, chính nàng thời điểm toàn thịnh sát khí phát ra ngay cả lão đại cũng phải né tránh ba phần, tuy rằng lúc này nàng cũng không cố ý phát ra sát khí, nhưng lúc bình thường bản thân nàng cũng không phải bất luận kẻ nào đều có lá gan dám tiếp cận, người ở trước mắt này một chút bộ dạng sợ sệt cùng úy kị đều không có, không khỏi chậm rãi nói, “Ngươi không sợ chết vẫn là ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi?" Cổ Hạo Nhiên không thèm để ý đến bàn tay của Điệp Y đang bóp chặt cổ họng hắn, ngược lại vòng một tay ôm lấy thắt lưng của Điệp Y, dùng sức ấn làm cho cả hai thân thể dán sát vào nhau, không có một khe hở, Điệp Y không nghĩ tới tánh mạng còn đang ở trong tay nàng mà Cổ Hạo Nhiêm cư nhiên còn dám lộn xộn, tay nhất thời lại gia tăng thêm sức lực.
Cổ Hạo Nhiên mày cũng không nhăn lại, hai tay tự do du hành ở trên lưng sớm đã không có quần áo của Điệp Y, dừng lại ở huyệt đại trùy và huyệt bối tâm của nàng, nhìn ánh mắt của Điệp Y từ sắc bén đột nhiên biến đổi, cười tà khí vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, đôi con ngươi mị hoặc như tơ, cả người nháy mắt biến thành phong tình vạn chủng. Điệp Y xem ở trong mắt nhưng vẫn như trước mặt không đổi sắc, một chút cũng không bị Cổ Hạo Nhiên biến hóa tác động.
Cổ Hạo Nhiên bởi vì yết hầu bị chế trụ, hô hấp không thuận khiến cho cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng, thần sắc trên mặt lại vẫn như trước không thay đổi, mỉm cười đầy tà khí không hề bận tâm tới bàn tay để ở yết hầu bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt đi tánh mạng của mình, hắn đột nhiên nhấc đầu hôn lên môi Điệp Y, Điệp Y nhíu mày, vốn cũng không khởi sát tâm, hiện tại cư nhiên còn dám khiêu khích nàng, vậy đừng trách nàng vô tình, trong nháy mắt do dự nhất thời lực đạo trong tay vừa muốn tăng sức mạnh.
Cổ Hạo Nhiên biết rõ hắn đang chờ chính là khoảnh khắc này, đầu đột nhiên giật lùi về phía sau, hai tay đồng thời ở hai huyệt đạo trên lưng Điệp Y ấn xuống, Điệp Y chỉ cảm thấy toàn bộ phần lưng đều tê rần, cánh tay đột nhiên mất lực, trong lòng vừa động lập tức dùng chân, Cổ Hạo Nhiên rất nhanh xoay người đem nàng áp ở dưới thân, nắm lấy hai cổ tay của Điệp Y cố định ở trên đỉnh đầu của nàng, cùng lúc áp chế hai chân của nàng.
Gặp Điệp Y tuy bị chính mình chế trụ thần thái vẫn không có gì biến hóa, Cổ Hạo Nhiên cũng không tức giận, khóe miệng cong lên khiêu khích nói, “Muốn giết ta, ngươi đạo hạnh còn chưa đủ."
Điệp Y lạnh nhạt nhìn vẻ đắc ý trên mặt Cổ Hạo Nhiên thấp giọng nói, “Phải không?" Tiếng nói vừa dứt Điệp Y đột nhiên chồm người tới trước hôn lên môi của Cổ Hạo Nhiên, đồng thời hơi hơi vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng chuyển động ở trên môi hắn, thân mình bị Cổ Hạo Nhiên kiềm chế chậm chạp giãy giụa, nhưng lực giãy đối với Cổ Hạo Nhiên chỉ giống như đang gãi ngứa, ngược lại còn làm người ta trào dâng cái cảm giác kích thích nguyên thủy nhất.
Hơi hơi khép lại hai mắt Điệp Y cảm thụ thân thể của mình đang chậm rãi biến hóa, cơn tê dại trên lưng cùng cánh tay chỉ trong nháy mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt đó cũng đủ làm cho tình thế đảo ngược, tuy hiện tại tứ chi của nàng có thể cử động, lại bị Cổ Hạo Nhiên gắt gao áp chế, không có một chút khả năng xoay người, lần đầu tiên Điệp Y cảm thấy bản thân cũng có khi thất thủ, cư nhiên lưu lạc đến mức phải dùng đến sắc dụ, nàng chưa bao giờ dùng đến chiêu số này, hôm nay lại phá lệ dùng trên người của một nam tử lần đầu tiên gặp mặt.
Cổ Hạo Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân căng ra, dưới thân chủ động làm cho người ta muốn ngừng mà ngừng không được, cho dù biết nàng không có ý tốt, nhưng là này dung nhan tuyệt thế, mạn diệu thân hình đang thần phục ở dưới thân mình, huống chi còn là thê tử của chính mình, đối bất luận nữ nhân nào đều có thể lấy lễ tướng đãi, nhưng đối với thê tử của chính mình căn bản không cần phải như thế, lập tức phân tâm chế trụ Điệp Y, cúi đầu hung hăng hôn nàng, trả thù trở thành đoạt lấy.
Tiếp diễn trò chơi của Điệp Y, Điệp Y không chỉ không giãy giụa, ngược lại còn phối hợp với Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên tuy rằng không có toàn bộ thả lỏng, thần trí lại dần dần bị mang tiến vào cảnh giới tình dục, Cổ Hạo Nhiên nhìn thấy sâu thẳm trong đôi con ngươi lãnh đạm của Điệp Y nhuốm dần một tia mê mang, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng nhếch lên có chút tươi cười, ngươi muốn dùng sắc dụ hoặc ta, ta liền dùng sắc dụ bồi tiếp ngươi, thử xem hai chúng ta ai đạo hạnh cao hơn.
Nhiệt độ trong tân phòng càng lúc càng lên cao, trên giường hai thân thể dây dưa, nhẹ nhàng thở dốc, nhợt nhạt rên rĩ, cả gian phòng dập dờn xuân sắc. Cổ Hạo Nhiên dần dần tan rã cảnh giác, bị dục vọng nguyên thủy sở hữu, buông ra kiềm chế hai tay của Điệp Y, nhẹ nâng hai chân của Điệp Y lên, vòng quanh ôm lấy lưng hắn, hai tay vuốt ve eo của Điệp Y, đang muốn thực hiện hợp hoan chi lễ, trên cổ đột nhiên buột chặt, truyền đến cảm giác làm cho người ta hít thở không thông, đồng thời hai chân của Điệp y ở trên lưng hắn siết chặt, một đạo thanh âm lạnh lùng truyền đến, “Ngươi thua." Cổ Hạo Nhiên giật mình, đồng thời càng thêm phẫn nộ, cũng không quản bàn tay đang bóp chặt yết hầu của mình, một quyền đấm xuống giường ngay sát bên đầu của Điệp Y, đồng thời giận dữ hét, “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi là thê tử của ta, ngươi có biết ngươi là thê tử của ta hay không?’
Điệp Y còn chưa kịp mở miệng liền cảm giác thân giường chấn động, tiếp theo thân mình sụp xuống, ầm một cái, chiếc hỉ giường quý báu cứ như thế sụp đổ tan tành. Chiếc giường vốn là đồ cổ, chịu đựng hai người nửa đêm quyền đấm cước đá lăn qua lộn lại một hồi, rốt cuộc chịu không nổi trở thành phế phẩm trước thời gian báo hỏng, cơ thể hai người vốn đang dây dưa cùng một chỗ, chiếc giường sụp xuống cũng theo đó lăn xuống đất.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Đang quấn lấy nhau hai người còn chưa kịp theo mắt đối mắt phục hồi lại tinh thần, một đám người đã đá văng cửa phòng vọt vào bên trong.
“Thiếu…. gia,…. thiếu phu nhân…. này…. a….." Gã sai vặt của Cổ Hạo Nhiên Minh Thanh là người xông vào đầu tiên, toàn bộ cảnh tượng đập vào mắt nhất thời làm cho hắn hóa đá ngay tại chỗ, ngày thường lanh mồm lanh miệng giờ phút này cũng không biết phải phản ứng như thế nào cho phải, bọn thị vệ đi theo hắn phía sau cũng hai mặt nhìn nhau trong lúc nhất thời cả đám đều xấu hổ nhưng càng nhiều là kinh ngạc đứng ngây ra như phỗng.
Ở trung gian gian phòng giường bị sụp xuống, mà bên cạnh giường Cổ Hạo Nhiên cùng Điệp Y chính là trần truồng lộ thể quấn lấy nhau, tư thế của hai người tương đương làm cho người ta kinh ngạc, Điệp Y ngồi ở trên người của Cổ Hạo Nhiên một tay đặt ở gáy hắn, một tay bắt lấy hai cổ tay của Cổ Hạo Nhiên kiềm chế ở trên đỉnh đầu, trên người phủ một lớp hồng sa trướng trong suốt, mông mông lung lung càng tăng thêm vẻ mỹ lệ, đang cúi đầu nhìn chăm chú vào Cổ Hạo Nhiên.
Mà Cổ Hạo Nhiên bởi vì ngã xuống giường đụng phải đầu, lúc này chính là khuôn mặt vặn vẹo quắc mắt hung tợn nhìn Điệp Y, trên mặt bị bầm tím một khối, trên người cũng là xanh một khối tím một khối, tư thế thấy thế nào cũng đều là Điệp Y chiếm thượng phong, thông tục một chút chính là…. chính là.....
Tác giả :
Chu Ngọc