Nhà Có Điêu Phu
Chương 2: Hỉ giường toàn vai võ phụ
Edit: Cesia
*****
Mơ hồ Điệp Y chỉ cảm thấy trên người rất nặng, giống như bị một ngọn núi đè lên làm cho người ta không thể hít thở, ý thức vừa tiến nhập vào thân thể này, hết thảy còn cần thời gian để thích ứng, trong đầu vẫn còn lưu lại chút ít ký ức của nguyên bản chủ nhân thân thể đang dung hợp với linh hồn của chính nàng cùng với khả năng chi phối thể xác.
Điệp Y một bên tiếp nhận trí nhớ của thân thể này, một bên cảm thụ áp lực khó hiểu đang đè ép trên người, hoảng hốt chỉ cảm thấy hình như có người đang áp lên người nàng, một đôi tay linh hoạt cởi y phục của nàng ra, cùng với cảm giác lõa lồ của da thịt một đôi môi mang theo một đạo lửa nóng đang du hành ở trên mặt, hoặc nặng hoặc nhẹ theo gáy một đường cắn xé đi xuống, không gian tĩnh lặng truyền đến tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập của người nọ, tràn ngập hương vị tình dục.
Cảm giác y phục của mình toàn bộ đều đã bị cởi ra, một thân mình nóng hổi đè ép xuống, bá đạo tách ra hai chân của nàng, thân hình hắn trầm xuống.
Điệp Y nhướn mày, như thế gần gũi tiếp xúc, sinh là một cực đỉnh sát thủ tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh, đây chính là đem mạng sống của chính mình hai tay dâng cho đối phương, mặc kệ đối phương có sát ý hay không đều phải tiên hạ thủ vi cường. Căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không kịp làm rõ nguyên bản trí nhớ của chủ nhân thân thể, Điệp Y xuất phát từ bản năng sát thủ, cưỡng ép sự chi phối vẫn chưa hoàn toàn dung hợp thân thể, hai bàn tay của Điệp Y đột nhiên giống như tia chớp bắt lấy phần eo của nam nhân, dùng sức một cái nâng hắn lên, một cước rất nhanh đá ra.
Chỉ nghe thấy người nọ đột nhiên kinh hô một tiếng, thân mình rất nhanh vặn vẹo, khó khăn tránh đi đòn công kích của Điệp Y nhắm vào bộ vị yếu hại của hắn, nhưng phần eo vẫn bị trúng một cước, còn chưa kịp hét lên một tiếng, tay phải của Điệp Y đã đánh ra một quyền, Điệp Y không cần mở mắt cũng biết chính mình tuyệt đối đã đánh trúng ngay mục tiêu hồng tâm, chỉ nghe thấy tiếng trọng vật rơi xuống đất, Điệp Y cảm thấy trên người nhẹ hẫng, nam tử trên người nàng đã thành công tiếp giáp mặt đất, hơn nữa hảo có chết hay không hình như còn đụng vào vật gì đó bài trí trong phòng, giờ phút này một chút tiếng động cũng không có.
Điệp Y nghe ra được nam tử kia hẳn là không hay ho đụng trúng đầu, tiếng kinh hô vừa thốt ra được một nửa bỗng dưng tắt ngúm, nàng không khỏi thu hồi lại tâm thần, tiếp tục hoàn thành đại nghiệp dung hợp ý thức. Sau nửa ngày công phu Điệp Y chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt là một hỉ giường làm bằng gỗ lim, chạm trổ hoa văn long phượng rất xinh đẹp, hơi nhấc người quét mắt hết một vòng xung quanh, bàn bát tiên, bình phong mẫu đơn, đèn cầy đang cháy sáng, hết thảy rõ ràng đều đang thuyết minh một chuyện, niên đại này cách thế kỷ 21 có khả năng không phải một đoạn ngắn.
Tìm tòi một chút ký ức vụn vặt do nguyên bản linh hồn lưu lại, cư nhiên một chút thuyết minh nàng đang ở thời đại nào cũng không có? Ấn tượng ở nơi này, tin tức duy nhất chính là, La Điệp Y, mười tám tuổi, thuở nhỏ bị đưa lên núi sống ngăn cách với đời, biết một chút công phu thô sơ giản lược để tự bảo vệ mình, cha mẹ đều song vong, hôm nay tại nhà ngoại công thành thân, đối tượng thành thân là thuở nhỏ chi phúc vi hôn, hình như gọi là Cổ Hạo Nhiên, mười tám năm cũng chưa nhìn thấy qua bộ dạng thế nào, đại khái chính là kẻ đang lõa thể nằm ở trên đất kia .
Điệp Y lãnh đạm nhìn thoáng qua nam nhân đang nằm trên đất, vừa muốn đứng dậy thì nghe thấy Cổ Hạo Nhiên bí hơi hừ một tiếng, bả vai vừa động chậm rãi chống người ngồi dậy. Điệp Y lạnh lùng nhìn kẻ vừa sống lại, lúc nãy ra tay hơi ngoan tuy là không quá nặng, nhưng cũng tuyệt đối đủ làm cho hắn choáng váng nửa ngày, không nghĩ tới hắn cư nhiên nhanh vậy liền tỉnh, xem ra Cổ Hạo Nhiên cũng có chút bản lĩnh.
Cổ Hạo Nhiên vừa hô đau vừa xoay người ngồi trên mặt đất, một tay xoa thắt lưng, một tay bụm mặt, một quyền vừa rồi của Điệp Y đánh vào mặt bên trái hắn, nếu không phải lúc nãy hắn né tránh kịp thời chỉ sợ là răng nanh của hắn lúc này đã chuyển nhà, Cổ Hạo Nhiên vừa xuýt xoa vừa mắng, “Đáng chết, cư nhiên dám đánh ta, còn đánh vào mặt, Lão Tử quyết không để ngươi yên." Vừa mắng vừa cảm giác có người đang nhìn chăm chú, oán hận ngẩng đầu, bừng bừng lửa giận trừng mắt với Điệp Y.
Lúc này Điệp Y bán ngồi ở hỉ giường, thân thể hoàn mỹ không một mảnh vải che thân hiện ra trước mắt của Cổ Hạo Nhiên, dung nhan vốn thanh lãnh xinh đẹp, phối hợp tư thế dụ hoặc như thế, muốn cho người ta trở thành Liễu Hạ Huệ đúng là làm khó à. Mà Cổ Hạo Nhiên lúc này đang chống một chân ngồi dưới đất, một đầu tóc dài đen bóng giống như thác nước trút xuống kéo dài tới thắt lưng, vài lọn tóc hỗn loạn từ trên trán rủ xuống vai rồi trượt xuống trước ngực, một cánh tay chống đầu gối bụm lấy mặt, theo mái tóc lộn xộn lộ ra nửa bên kia mặt, dưới ánh nến lập lòe lại có thể đẹp đến không thể tưởng tượng.
Ngũ quan hoàn mỹ tựa như được chạm trổ bằng dao khắc sắp xếp một cách hoàn mỹ trên khuôn mặt, làn da dưới ánh đèn cầy mịn màng bóng loáng giống như vừa bước lên từ nước, đôi con ngươi màu đen giờ phút này tràn ngập lửa giận, dưới ánh nến tỏa sáng lấp lánh, tuy rằng ngồi trên mặt đất bộ dạng có vẻ thảm hại, nhưng toàn thân xích lỏa tựa như bức tượng điêu khắc David, mỗi chi tiết đều là kiệt tác hoàn mỹ của đấng tạo hóa. Bản thân Điệp Y đã muốn xem như nhân gian cực phẩm, nhưng Cổ Hạo Nhiên còn có thể nổi bật hơn vài phần, lại mỹ mà không âm nhu, ngay cả một chút tính trung mỹ đều không có, hoàn toàn mang phong vị dương cương nam tử tuấn mỹ chi cực, nếu nói Điệp Y tựa như ánh nguyệt quang tỏa ra ánh quang hoa sáng lạn thanh lãnh diệu mục, thì Cổ Hạo Nhiên giống như thái dương chiếu sáng đại địa, đoạt đi hồn phách nhân tâm.
Hai người một kẻ lạnh lùng một kẻ giận dữ dối diện nhau, tầm mắt giao nhau, không ai nhường ai, ai cũng không né tránh, ai cũng không thoái nhượng, Điệp Y chính là đang xem xét nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng, nhưng Cổ Hạo Nhiên thì lại đang nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi đã làm gì ta? Ngươi có hay không làm cho rõ, ta là trượng phu của ngươi, ngươi cư nhiên đối với ta hạ ngoan thủ, lại còn ngay trên giường."
Điệp Y không đếm xỉa tới vẻ mặt càng nói càng phẫn nộ của Cổ Hạo Nhiên, lập tức đứng dậy, Cổ Hạo Nhiên vừa thấy nhất thời lửa giận càng không thể ức chế, không quan tâm đến đau đớn trên mặt đứng phắt dậy quát, “Ngươi là một nữ nhân, ai cho phép ngươi không mặc quần áo xuất hiện ở trước mặt nam nhân."
Điệp Y cúi đầu nhìn thoáng qua trên người, quả thật quần áo vừa rồi đều bị Cổ Hạo Nhiên cởi ra, lúc này một mảnh vải che thân cũng không có, không khỏi nhíu nhíu mày, bản thân nàng cũng không có thói quen cái gì cũng không mặc bại lộ ở trước mặt người khác, nữ nhân cũng không được huống chi bây giờ còn là ở trước mặt nam nhân, mặt vẫn không chút thay đổi tầm mắt quét qua Cổ Hạo Nhiên một cái nói, “Ngươi cũng không có mặc." Vừa lùi về phía sau tìm y phục.
Cổ Hạo Nhiên nhất thời nghẹn họng, hung thần ác sát nói, “Ta là nam nhân, ngươi là nữ nhân cũng chỉ có thể cho trượng phu của ngươi xem."
Điệp Y nhặt lên quần áo ở dưới giường, nhìn bộ y phục đỏ thẵm phức tạp điểm xuyết không biết bao nhiêu thứ, màu đỏ tiên diễm giống như máu người đoạt nhân hô hấp, Điệp Y không khỏi thuận tay ném ra ngoài, bản thân nàng tuy không đặc biệt thích màu gì, nhưng màu đỏ lại là màu sắc nàng chán ghét nhất, chọn lấy một kiện y phục màu trắng nhìn nhìn, thật phức tạp, bất quá cũng may đủ lớn tùy tiện mặc thế nào cũng có thể bao lấy người, Điệp Y vừa khoát áo lên người vừa lạnh lùng nói, “Ngươi là trượng phu của ta."
Cổ Hạo Nhiên nhìn thấy Điệp Y lấy áo của hắn lung tung khoác lên người, miệng cư nhiên còn nói ra trọng điểm, lập tức lửa giận ở trong lòng lại bùng phát, phi thân đánh về phía Điệp Y hung tợn nói, “Ngươi còn biết ta là trượng phu của ngươi."
Điệp Y lập tức xoay thân, nháy mắt đưa tay chộp tới cánh tay của Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, vừa rồi bị Điệp Y đánh trúng là xuất phát từ ngoài ý liệu, ai mà nghĩ tới một con cừu lại bỗng dưng biến thành sư tử, lần này có bị mà đến vừa thấy Điệp Y ra tay, Cổ Hạo Nhiên thủ lập tức trầm xuống phản ngược về bắt lấy hai cánh tay của Điệp Y, Điệp Y một cái tiểu cầm nã thủ phản kích trở lại.
Hai người khoảnh khắc giao chiến với nhau vài chiêu, Điệp Y ra tay không hề đi theo chuẩn mực, vừa hận lại vừa cay, chiêu chiêu đoạt nhân tính mạng, Cổ Hạo Nhiên hiển nhiên là hội điểm công phu, nhưng hắn học là đánh nhau, Điệp Y học là giết người, cao thấp tự nhiên liền phân, trong lúc nhất thời làm cho Cổ Hạo Nhiên tay chân luống cuống, một cái vô ý bị Điệp Y phản thủ ném lên giường.
Cổ Hạo Nhiên thẹn quá thành giận, từ lúc có trí nhớ cho tới bây giờ vốn chưa từng ăn qua cái gì mệt, lần này cư nhiên ngay tại trước mặt lão bà của mình chiếm không được chút thượng phong, ra tay càng lúc càng hung, một chút cũng không xem kẻ trước mắt là thê tử của hắn, ngược lại giống như kẻ thù bất cộng đái thiên.
Kỹ năng vật lộn của Điệp Y là cần đến ba năm thời gian mới huấn luyện ra, bản thể của nữ tử vốn không so kịp nam giới, nếu muốn giành chiến thắng trong vật lộn, không phải cứ ai sức trâu là có thể giành chiến thắng, năm đó trừ bỏ vũ khí đây chính là kỹ năng tuyệt sát của Điệp Y, chỉ có điều thân thể hiện tại này dù thế nào cũng có điểm lực bất tòng tâm, hiển nhiên là do nhiều năm trời thiếu rèn luyện, sự mềm dẻo thì đủ nhưng lực đạo cùng tốc độ không phải cùng cấp bậc với bản thân trước kia.
Hai người một cái không am hiểu kỹ năng vật lộn, một cái không thể phát huy hết trình độ của bản thân đồng thời cũng không phải thật muốn giết người, trong lúc nhất thời ở trên giường cư nhiên đấu ngang tay, chỉ nghe thấy gỗ giường phát ra âm thanh kẽo kẹt rất lớn, giữa không gian tĩnh lặng của ban đêm có vẻ phá lệ vang dội.
Tùy thân thị vệ cùng gã sai vặt của Cổ Hạo Nhiên canh giữ cách đó không xa, còn có đám hạ nhân gác đêm trong tòa thành, vốn đang hữu thuyết hữu tiếu thảo luận chuyện hảo sự trong phủ hôm nay, lúc này nghe thấy ban đêm tiếng động truyền đến càng lúc càng rõ, không khỏi một đám đều đỏ mặt cười trộm. Xa xa chủ nhân của tòa nhà sau khi an bài xong khách nhân tiến đến coi, gặp bọn hạ nhân đều tụ tập cùng một chỗ, không khỏi hạ thấp thanh âm nói, “Hảo hảo tuần tra, làm gì đều tụ tập cùng một chỗ?" Vừa hướng gã sai vặt tùy thân của Cổ Hạo Nhiên nói, “Minh Thanh, ở đây có chuyện gì không ổn?"
Gã sai vặt kêu Minh Thanh diện mạo cực thanh tú, vẻ mặt đầy ý cười gật đầu nói, “Ổn, rất ổn, thiếu gia cùng thiếu phu nhân đều rất tốt."
Chủ nhân gia yên tâm gật đầu, chợt nghe thấy âm thanh kẽo kẹt dữ dội phát ra từ giường, lập tức xoa xoa cái trán nhìn cả đám đều cười đến bất chính, cực lực bày ra một vẻ mặt đứng đắn nói, “Người trẻ tuổi, hỏa thật vượng, hỏa thật vượng a." Vừa nói vừa nhanh chóng sải bước rời đi.
*****
Mơ hồ Điệp Y chỉ cảm thấy trên người rất nặng, giống như bị một ngọn núi đè lên làm cho người ta không thể hít thở, ý thức vừa tiến nhập vào thân thể này, hết thảy còn cần thời gian để thích ứng, trong đầu vẫn còn lưu lại chút ít ký ức của nguyên bản chủ nhân thân thể đang dung hợp với linh hồn của chính nàng cùng với khả năng chi phối thể xác.
Điệp Y một bên tiếp nhận trí nhớ của thân thể này, một bên cảm thụ áp lực khó hiểu đang đè ép trên người, hoảng hốt chỉ cảm thấy hình như có người đang áp lên người nàng, một đôi tay linh hoạt cởi y phục của nàng ra, cùng với cảm giác lõa lồ của da thịt một đôi môi mang theo một đạo lửa nóng đang du hành ở trên mặt, hoặc nặng hoặc nhẹ theo gáy một đường cắn xé đi xuống, không gian tĩnh lặng truyền đến tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập của người nọ, tràn ngập hương vị tình dục.
Cảm giác y phục của mình toàn bộ đều đã bị cởi ra, một thân mình nóng hổi đè ép xuống, bá đạo tách ra hai chân của nàng, thân hình hắn trầm xuống.
Điệp Y nhướn mày, như thế gần gũi tiếp xúc, sinh là một cực đỉnh sát thủ tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh, đây chính là đem mạng sống của chính mình hai tay dâng cho đối phương, mặc kệ đối phương có sát ý hay không đều phải tiên hạ thủ vi cường. Căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, cũng không kịp làm rõ nguyên bản trí nhớ của chủ nhân thân thể, Điệp Y xuất phát từ bản năng sát thủ, cưỡng ép sự chi phối vẫn chưa hoàn toàn dung hợp thân thể, hai bàn tay của Điệp Y đột nhiên giống như tia chớp bắt lấy phần eo của nam nhân, dùng sức một cái nâng hắn lên, một cước rất nhanh đá ra.
Chỉ nghe thấy người nọ đột nhiên kinh hô một tiếng, thân mình rất nhanh vặn vẹo, khó khăn tránh đi đòn công kích của Điệp Y nhắm vào bộ vị yếu hại của hắn, nhưng phần eo vẫn bị trúng một cước, còn chưa kịp hét lên một tiếng, tay phải của Điệp Y đã đánh ra một quyền, Điệp Y không cần mở mắt cũng biết chính mình tuyệt đối đã đánh trúng ngay mục tiêu hồng tâm, chỉ nghe thấy tiếng trọng vật rơi xuống đất, Điệp Y cảm thấy trên người nhẹ hẫng, nam tử trên người nàng đã thành công tiếp giáp mặt đất, hơn nữa hảo có chết hay không hình như còn đụng vào vật gì đó bài trí trong phòng, giờ phút này một chút tiếng động cũng không có.
Điệp Y nghe ra được nam tử kia hẳn là không hay ho đụng trúng đầu, tiếng kinh hô vừa thốt ra được một nửa bỗng dưng tắt ngúm, nàng không khỏi thu hồi lại tâm thần, tiếp tục hoàn thành đại nghiệp dung hợp ý thức. Sau nửa ngày công phu Điệp Y chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt là một hỉ giường làm bằng gỗ lim, chạm trổ hoa văn long phượng rất xinh đẹp, hơi nhấc người quét mắt hết một vòng xung quanh, bàn bát tiên, bình phong mẫu đơn, đèn cầy đang cháy sáng, hết thảy rõ ràng đều đang thuyết minh một chuyện, niên đại này cách thế kỷ 21 có khả năng không phải một đoạn ngắn.
Tìm tòi một chút ký ức vụn vặt do nguyên bản linh hồn lưu lại, cư nhiên một chút thuyết minh nàng đang ở thời đại nào cũng không có? Ấn tượng ở nơi này, tin tức duy nhất chính là, La Điệp Y, mười tám tuổi, thuở nhỏ bị đưa lên núi sống ngăn cách với đời, biết một chút công phu thô sơ giản lược để tự bảo vệ mình, cha mẹ đều song vong, hôm nay tại nhà ngoại công thành thân, đối tượng thành thân là thuở nhỏ chi phúc vi hôn, hình như gọi là Cổ Hạo Nhiên, mười tám năm cũng chưa nhìn thấy qua bộ dạng thế nào, đại khái chính là kẻ đang lõa thể nằm ở trên đất kia .
Điệp Y lãnh đạm nhìn thoáng qua nam nhân đang nằm trên đất, vừa muốn đứng dậy thì nghe thấy Cổ Hạo Nhiên bí hơi hừ một tiếng, bả vai vừa động chậm rãi chống người ngồi dậy. Điệp Y lạnh lùng nhìn kẻ vừa sống lại, lúc nãy ra tay hơi ngoan tuy là không quá nặng, nhưng cũng tuyệt đối đủ làm cho hắn choáng váng nửa ngày, không nghĩ tới hắn cư nhiên nhanh vậy liền tỉnh, xem ra Cổ Hạo Nhiên cũng có chút bản lĩnh.
Cổ Hạo Nhiên vừa hô đau vừa xoay người ngồi trên mặt đất, một tay xoa thắt lưng, một tay bụm mặt, một quyền vừa rồi của Điệp Y đánh vào mặt bên trái hắn, nếu không phải lúc nãy hắn né tránh kịp thời chỉ sợ là răng nanh của hắn lúc này đã chuyển nhà, Cổ Hạo Nhiên vừa xuýt xoa vừa mắng, “Đáng chết, cư nhiên dám đánh ta, còn đánh vào mặt, Lão Tử quyết không để ngươi yên." Vừa mắng vừa cảm giác có người đang nhìn chăm chú, oán hận ngẩng đầu, bừng bừng lửa giận trừng mắt với Điệp Y.
Lúc này Điệp Y bán ngồi ở hỉ giường, thân thể hoàn mỹ không một mảnh vải che thân hiện ra trước mắt của Cổ Hạo Nhiên, dung nhan vốn thanh lãnh xinh đẹp, phối hợp tư thế dụ hoặc như thế, muốn cho người ta trở thành Liễu Hạ Huệ đúng là làm khó à. Mà Cổ Hạo Nhiên lúc này đang chống một chân ngồi dưới đất, một đầu tóc dài đen bóng giống như thác nước trút xuống kéo dài tới thắt lưng, vài lọn tóc hỗn loạn từ trên trán rủ xuống vai rồi trượt xuống trước ngực, một cánh tay chống đầu gối bụm lấy mặt, theo mái tóc lộn xộn lộ ra nửa bên kia mặt, dưới ánh nến lập lòe lại có thể đẹp đến không thể tưởng tượng.
Ngũ quan hoàn mỹ tựa như được chạm trổ bằng dao khắc sắp xếp một cách hoàn mỹ trên khuôn mặt, làn da dưới ánh đèn cầy mịn màng bóng loáng giống như vừa bước lên từ nước, đôi con ngươi màu đen giờ phút này tràn ngập lửa giận, dưới ánh nến tỏa sáng lấp lánh, tuy rằng ngồi trên mặt đất bộ dạng có vẻ thảm hại, nhưng toàn thân xích lỏa tựa như bức tượng điêu khắc David, mỗi chi tiết đều là kiệt tác hoàn mỹ của đấng tạo hóa. Bản thân Điệp Y đã muốn xem như nhân gian cực phẩm, nhưng Cổ Hạo Nhiên còn có thể nổi bật hơn vài phần, lại mỹ mà không âm nhu, ngay cả một chút tính trung mỹ đều không có, hoàn toàn mang phong vị dương cương nam tử tuấn mỹ chi cực, nếu nói Điệp Y tựa như ánh nguyệt quang tỏa ra ánh quang hoa sáng lạn thanh lãnh diệu mục, thì Cổ Hạo Nhiên giống như thái dương chiếu sáng đại địa, đoạt đi hồn phách nhân tâm.
Hai người một kẻ lạnh lùng một kẻ giận dữ dối diện nhau, tầm mắt giao nhau, không ai nhường ai, ai cũng không né tránh, ai cũng không thoái nhượng, Điệp Y chính là đang xem xét nam nhân này rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng, nhưng Cổ Hạo Nhiên thì lại đang nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi đã làm gì ta? Ngươi có hay không làm cho rõ, ta là trượng phu của ngươi, ngươi cư nhiên đối với ta hạ ngoan thủ, lại còn ngay trên giường."
Điệp Y không đếm xỉa tới vẻ mặt càng nói càng phẫn nộ của Cổ Hạo Nhiên, lập tức đứng dậy, Cổ Hạo Nhiên vừa thấy nhất thời lửa giận càng không thể ức chế, không quan tâm đến đau đớn trên mặt đứng phắt dậy quát, “Ngươi là một nữ nhân, ai cho phép ngươi không mặc quần áo xuất hiện ở trước mặt nam nhân."
Điệp Y cúi đầu nhìn thoáng qua trên người, quả thật quần áo vừa rồi đều bị Cổ Hạo Nhiên cởi ra, lúc này một mảnh vải che thân cũng không có, không khỏi nhíu nhíu mày, bản thân nàng cũng không có thói quen cái gì cũng không mặc bại lộ ở trước mặt người khác, nữ nhân cũng không được huống chi bây giờ còn là ở trước mặt nam nhân, mặt vẫn không chút thay đổi tầm mắt quét qua Cổ Hạo Nhiên một cái nói, “Ngươi cũng không có mặc." Vừa lùi về phía sau tìm y phục.
Cổ Hạo Nhiên nhất thời nghẹn họng, hung thần ác sát nói, “Ta là nam nhân, ngươi là nữ nhân cũng chỉ có thể cho trượng phu của ngươi xem."
Điệp Y nhặt lên quần áo ở dưới giường, nhìn bộ y phục đỏ thẵm phức tạp điểm xuyết không biết bao nhiêu thứ, màu đỏ tiên diễm giống như máu người đoạt nhân hô hấp, Điệp Y không khỏi thuận tay ném ra ngoài, bản thân nàng tuy không đặc biệt thích màu gì, nhưng màu đỏ lại là màu sắc nàng chán ghét nhất, chọn lấy một kiện y phục màu trắng nhìn nhìn, thật phức tạp, bất quá cũng may đủ lớn tùy tiện mặc thế nào cũng có thể bao lấy người, Điệp Y vừa khoát áo lên người vừa lạnh lùng nói, “Ngươi là trượng phu của ta."
Cổ Hạo Nhiên nhìn thấy Điệp Y lấy áo của hắn lung tung khoác lên người, miệng cư nhiên còn nói ra trọng điểm, lập tức lửa giận ở trong lòng lại bùng phát, phi thân đánh về phía Điệp Y hung tợn nói, “Ngươi còn biết ta là trượng phu của ngươi."
Điệp Y lập tức xoay thân, nháy mắt đưa tay chộp tới cánh tay của Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt, vừa rồi bị Điệp Y đánh trúng là xuất phát từ ngoài ý liệu, ai mà nghĩ tới một con cừu lại bỗng dưng biến thành sư tử, lần này có bị mà đến vừa thấy Điệp Y ra tay, Cổ Hạo Nhiên thủ lập tức trầm xuống phản ngược về bắt lấy hai cánh tay của Điệp Y, Điệp Y một cái tiểu cầm nã thủ phản kích trở lại.
Hai người khoảnh khắc giao chiến với nhau vài chiêu, Điệp Y ra tay không hề đi theo chuẩn mực, vừa hận lại vừa cay, chiêu chiêu đoạt nhân tính mạng, Cổ Hạo Nhiên hiển nhiên là hội điểm công phu, nhưng hắn học là đánh nhau, Điệp Y học là giết người, cao thấp tự nhiên liền phân, trong lúc nhất thời làm cho Cổ Hạo Nhiên tay chân luống cuống, một cái vô ý bị Điệp Y phản thủ ném lên giường.
Cổ Hạo Nhiên thẹn quá thành giận, từ lúc có trí nhớ cho tới bây giờ vốn chưa từng ăn qua cái gì mệt, lần này cư nhiên ngay tại trước mặt lão bà của mình chiếm không được chút thượng phong, ra tay càng lúc càng hung, một chút cũng không xem kẻ trước mắt là thê tử của hắn, ngược lại giống như kẻ thù bất cộng đái thiên.
Kỹ năng vật lộn của Điệp Y là cần đến ba năm thời gian mới huấn luyện ra, bản thể của nữ tử vốn không so kịp nam giới, nếu muốn giành chiến thắng trong vật lộn, không phải cứ ai sức trâu là có thể giành chiến thắng, năm đó trừ bỏ vũ khí đây chính là kỹ năng tuyệt sát của Điệp Y, chỉ có điều thân thể hiện tại này dù thế nào cũng có điểm lực bất tòng tâm, hiển nhiên là do nhiều năm trời thiếu rèn luyện, sự mềm dẻo thì đủ nhưng lực đạo cùng tốc độ không phải cùng cấp bậc với bản thân trước kia.
Hai người một cái không am hiểu kỹ năng vật lộn, một cái không thể phát huy hết trình độ của bản thân đồng thời cũng không phải thật muốn giết người, trong lúc nhất thời ở trên giường cư nhiên đấu ngang tay, chỉ nghe thấy gỗ giường phát ra âm thanh kẽo kẹt rất lớn, giữa không gian tĩnh lặng của ban đêm có vẻ phá lệ vang dội.
Tùy thân thị vệ cùng gã sai vặt của Cổ Hạo Nhiên canh giữ cách đó không xa, còn có đám hạ nhân gác đêm trong tòa thành, vốn đang hữu thuyết hữu tiếu thảo luận chuyện hảo sự trong phủ hôm nay, lúc này nghe thấy ban đêm tiếng động truyền đến càng lúc càng rõ, không khỏi một đám đều đỏ mặt cười trộm. Xa xa chủ nhân của tòa nhà sau khi an bài xong khách nhân tiến đến coi, gặp bọn hạ nhân đều tụ tập cùng một chỗ, không khỏi hạ thấp thanh âm nói, “Hảo hảo tuần tra, làm gì đều tụ tập cùng một chỗ?" Vừa hướng gã sai vặt tùy thân của Cổ Hạo Nhiên nói, “Minh Thanh, ở đây có chuyện gì không ổn?"
Gã sai vặt kêu Minh Thanh diện mạo cực thanh tú, vẻ mặt đầy ý cười gật đầu nói, “Ổn, rất ổn, thiếu gia cùng thiếu phu nhân đều rất tốt."
Chủ nhân gia yên tâm gật đầu, chợt nghe thấy âm thanh kẽo kẹt dữ dội phát ra từ giường, lập tức xoa xoa cái trán nhìn cả đám đều cười đến bất chính, cực lực bày ra một vẻ mặt đứng đắn nói, “Người trẻ tuổi, hỏa thật vượng, hỏa thật vượng a." Vừa nói vừa nhanh chóng sải bước rời đi.
Tác giả :
Chu Ngọc