Nhà Có Cún Yêu

Chương 3

Khi Duẫn Đông Lâm tỉnh lại, quả thật đã quên mất chuyện phát sinh tối hôm qua. Cậu vẫn thay quần áo, xuống giường như bình thường. Đến khi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, mới phát hiện mình có cái gì đó là lạ. Môi của cậu a, sao lại sưng sưng lên vậy, thiệt là kỳ quái. Duẫn Đông Lâm soi gương, đưa tay chạm vào môi, không đau, cũng không giống như bị cái bệnh gì đó, nhưng sao tự dưng môi lại sưng như vậy? Đúng lúc này, con chó Labrador dùng tốc độ của một con rùa bước đến bên cạnh cậu. Vừa tới nơi đã nhìn thấy Duẫn Đông Lâm đứng ở trước gương, nhất thời dừng bước, cái đuôi khẽ quất qua quất lại, hứng thú thưởng thức bộ dáng của Duẫn Đông Lâm. Duẫn Đông Lâm sửng sốt, xoay người cúi đầu nhìn, vừa vặn trực tiếp đối diện với tầm mắt thú cưng. Tay Duẫn Đông Lâm bất giác run lên, dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa té lăn trên đất, may mà cậu kịp thời túm lấy thành bồn, ngơ ngác nhìn Nhị Bảo, lại nhớ tới giấc mơ kỳ quái tối hôm qua. Cái chuyện mà cậu nhớ tất nhiên là cái tên con trai xinh đẹp kia rồi, là cái tên tự mình xưng là “Nhị Bảo" ấy, lại còn hôn cậu nữa! Người ta thường nói, nếu có người báo mộng cho mình, nhất định người đó có liên hệ với mình. Nhưng cậu vẫn không thể nghĩ ra cậu rốt cuộc có quan hệ gì với cái tên đó a….. Quả là giấc mộng quỷ dị tới cực điểm. —— chẳng lẽ cậu thích con trai?

Nhưng cậu cho tới giờ vẫn còn chưa có tự phát hiện ra bản thân có hứng thú với đồng loại như vậy a. Duẫn Đông Lâm bị bản thân mình hù dọa tới phát sợ luôn rồi, chẳng lẽ trước giờ cậu không hứng thú nổi với đàn bà con gái, là bởi vì cậu vốn thích cái nơi ấy của con trai? Duẫn Đông Lâm có chút bối rối. Cậu hạ mắt, nhưng lại không dám nhìn Nhị Bảo, chỉ sợ chó cưng của mình phát hiện ra chủ nhân nó lại có giấc mơ ẩn chứa tâm tư xấu xa như vậy. Nhị Bảo thấy Duẫn Đông Lâm không chú ý tới nó, có chút buồn bực, bước tới bên người Duẫn Đông Lâm, cọ cọ cái đầu tròn lên bắp chân cậu. Trên đùi truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại đầy lông, Duẫn Đông Lâm da đầu tê dại, bất giác giật người lui về sau từng bước. Con Labrador quẹo lệch đầu, nghi hoặc nhìn cậu, phát ra mấy tiếng “cục cục" ủy khuất cực kỳ. Duẫn Đông Lâm đột nhiên từ chối thân cận với nó, hiển nhiên đã làm tổn thương tinh thần lẫn trái tim yếu đuối của em nhỏ rồi. Cậu lập tức ngồi xổm xuống, vẫy vẫy Nhị Bảo. Hai mắt chó cưng lập tức sáng lên, lon ton chạy lại. Duẫn Đông Lâm nở nụ cười tươi, tự bắt bản thân phải quên hết toàn bộ giấc mơ của ngày hôm qua, ôn như xoa đầu chó cưng.

Nhưng mà, cái mộng kia hình như đã ảnh hưởng đến cậu quá sâu rồi. Cậu ngẩng đầu nhìn trời tự mình hỏi vấn đề giới tính của bản thân, thẳng đến lúc cậu ngẩn người lần thứ ba thì bị đồng nghiệp đánh thức, cậu khẽ thở dài.

Đồng nghiệp thấy cậu có vẻ ưu sầu, nhìn nhìn chung quanh, phát hiện ông sếp không có ở gần, liền nhỏ giọng hỏi: “Ngày hôm qua thế nào?"

Duẫn Đông Lâm sửng sốt, đối phương vừa nhắc đến chữ “ngày hôm qua", cậu liền lập tức suy tưởng đến cái mộng kia, hoàn toàn vất cái chuyện “kết bạn" ra đằng sau đầu, bất giác đỏ mặt, lúng túng: “Thế nào…. thế nào là thế nào?"

Đồng nghiệp híp mắt, mập mờ cười: “Vậy coi như đã xảy ra cái gì đó rồi chứ gì?"

Mặt Duẫn Đông Lâm lại càng đỏ hơn, hôn cũng hôn rồi, đương nhiên là đã xảy ra chuyện, nhưng cậu sao lại không biết xấu hổ mà đi kể cậu mơ thấy có người đàn ông hôn cậu chứ? Cậu xấu hổ quay đầu, chần chừ một lát, nói: “Đừng có nói lung tung…. Cái gì cũng không có."

“Sao lại cái gì cũng không có?!" Đồng nghiệp càng lúc càng có dũng khí, liều mạng hỏi: “Cậu nói nha, ngày hôm qua đã tiến hành tới bước nào rồi? Người ta cũng đã chủ động yêu cầu đến nhà cậu chơi rồi còn gì, còn có thể không phát sinh ra chuyện gì đó sao?"

Duẫn Đông Lâm sửng sốt, hóa ra người kia là đang nói tới cái chuyện kết bạn của cậu a. Sắc mặt nháy mắt liền khôi phục như thường, trầm mặc vài giây, nói: “Cô ấy hình như không thích tôi cho lắm…. Không thành rồi, thật làm phiền các cậu quá."

Đồng nghiệp sửng sốt, mới giây trước còn lộ ra vẻ mặt thẹn thùng mà, sao hiện tại lại nói “không thích lắm"? Cậu ta buồn bực nói: “Tôi thấy cô nàng kia cũng thích bộ dáng của cậu lắm mà? Sao lại như vậy?"

Duẫn Đông Lâm suy nghĩ một chút, chần chờ nói: “…. Đại khái là bởi vì…. Tôi nuôi chó."

“Chó?" Đồng nghiệp lúc này đã hiểu rõ rồi, cảm thán nói: “Hóa ra, cô nàng kia quả là không thích thú vật cho lắm. Bất quá, nói thật nha, Duẫn Đông Lâm, có rất nhiều phụ nữ sợ chó, nếu mai này cậu kết hôn, trong nhà nuôi thú cưng cũng không được tiện cho lắm, sau này có con lại càng không thể nuôi được, con chó Labrador nhà cậu trước sau gì cũng phải đem cho thôi."

Duẫn Đông Lâm sửng sốt. Cẩn thận nghĩ lại thấy đối phương nói cũng đúng, nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải đem Nhị Bảo cho người ta, cậu không muốn tí nào.

“Từ lúc Nhị Bảo sinh ra tôi đã nuôi nó rồi." Cậu nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy, nhưng một con chó chỉ có thể sống hơn mười năm, đến lúc nó chết thì cậu cảm thấy như thế nào?"

“…."

Duẫn Đông Lâm căn bản không muốn nghĩ đến cái ngày đó.

Đồng nghiệp phát hiện Duẫn Đông Lâm tâm tình sa sút, cảm thán nói: “Ai, cậu quả là một thằng đàn ông đơn thuần mà!"

Vì vậy, Duẫn Đông Lâm “thằng đàn ông tâm tư đơn thuần" mang bộ dạng tâm tình sa sút về nhà. Thấy Nhị Bảo đang chờ ở cửa, Duẫn Đông Lâm nhìn nó một chốc, rồi ném bao công văn xuống đất, chưa kịp đổi giày đã vẫy tay bảo Nhị Bảo lại gần, sau đó ôm lấy con đại cẩu nhà mình.

Nhị Bảo giật giật lỗ tai, ôn nhuận hạ lỗ tai xuống, dán cái đầu nhỏ lên đầu Duẫn Đông Lâm.

Duẫn Đông Lâm rầu rĩ ôm nó, cái gì cũng không nói. Đại cẩu trái lại ngồi xuống, cọ cọ đầu lên mặt Duẫn Đông Lâm, để cho cậu ôm đủ mới thôi.

Buổi tối, Duẫn Đông Lâm làm rất nhiều thức ăn, nhưng hơn phân nửa đã rơi vào trong miệng Nhị Bảo. Ở nhà Duẫn Đông Lâm, chó và ngươi luôn có đãi ngộ giống nhau. Ai cũng nói cho chó ăn thức ăn dành cho chó mới là tốt nhất, nhưng Duẫn Đông Lâm chung quy cũng chỉ là không nỡ để Nhị Bảo ăn mấy thứ thức ăn khô khốc như vậy, cảm thấy nếu ngày này qua tháng nọ cứ để cho nó ăn như vậy thì quá là tàn nhẫn a. Sau đó, cậu mỗi ngày đều luộc một thịt cùng với muối, tranh thủ làm thêm vài món ăn nhẹ, một nửa cho mình, nửa còn lại thì cho Nhị Bảo.

Nhị Bảo rất thích ăn những món ăn do Duẫn Đông Lâm làm, nó ăn nhiều tới nỗi hiện tại xem ra còn to hơn mấy con chó cùng loại với nó rồi. Duẫn Đông Lâm rất nhanh đã đem toàn bộ chuyện không vui vất hết ra sau đầu, lau bàn ăn, ngồi trong phòng khách xem TV một lát rồi lại tắm rửa leo lên giường đi ngủ.

Đêm nay, cậu lại một lần nữa mơ thấy người kia. Cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy tên đó, liền hoảng sợ nói: “Sao lại là ngươi?"

Nghe được câu hỏi của Duẫn Đông Lâm, tên kia hình như có chút mất mát, rầu rĩ hỏi: “Anh không thích tôi sao?"

Duẫn Đông Lâm sửng sốt, nghĩ thầm, không cảm thấy chán ghét a, nhưng hình như cũng không có thích, cậu bối rối không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng, sự trầm mặc của Duẫn Đông Lâm lại bị tên này hiểu lầm.

Hắn buồn bực nói: “Anh không phải là rất thích tôi hay sao?"

Duẫn Đông Lâm cố gắng nói: “Tôi thích Nhị Bảo nhà tôi."

“Tôi là Nhị Bảo của nhà anh mà." Hắn cố chấp nói.

Duẫn Đông Lâm trầm mặc.

Hắn táo bạo nói: “Nếu không anh thử gọi Nhị Bảo đi, xem nó có chạy lại đây không! Nếu hiện tại chỉ còn lại một mình anh, anh phải tin tôi chính là Nhị Bảo chứ!"

Duẫn Đông Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng đang nằm mơ mà, cho dù gọi Nhị Bảo, nó không chạy tới, cũng không có nghĩa anh chính là Nhị Bảo, anh căn bản chỉ là Nhị Bảo không có thật trong mơ của tôi thôi."

Hắn: “…"

Gương mặt tên kia bắt đầu vặn vẹo rồi, trừng mắt nhìn Duẫn Đông Lâm trong chốc lát, hắn oán giận nói: “Nếu là như vậy, tôi đây không thèm quản cái gì sất!"

Duẫn Đông Lâm: “?"

Cậu còn chưa kịp hỏi đối phương rốt cuộc muốn mặc kệ cái gì, hắn đã cúi đầu xuống, giống như tối hôm qua, chà đạp đôi môi của Duẫn Đông Lâm. Duẫn Đông Lâm bi ai nhìn trần nhà, cậu như thế nào lại mơ tới cái kiểu này nữa rồi? Cậu thật sự thích đàn ông sao?

Mấy ngày kế tiếp, Duẫn Đông Lâm lại nhìn trời nhớ tới tên kia. Cậu cũng đã luyện thành thói quen rồi, thậm chí lúc mở mắt nhìn thấy nam nhân kia còn hữu khí vô lực mà bắt chuyện vài câu, sau lại cùng đối phương tranh luận vài câu, cuối cùng chỉ là bị hôn. Nhưng hình như càng ngày càng mất khống chế thì phải, bởi vì tên kia càng lúc càng làm càng. Lúc đầu, tên kia chỉ hôn môi của Duẫn Đông Lâm là ngừng. Nhưng hiện tại, hắn đã luồn tay vào trong áo ngủ của cậu rồi. Duẫn Đông Lâm mà ngăn lại, đối phương lập tức nhân cơ hội đó mà cởi hết toàn bộ quần áo của cậu. Song, chuyện này cũng không phải là chuyện đáng sợ nhất a. Đáng sợ nhất chính là, tại một đêm nằm mộng, Duẫn Đông Lâm cuối cùng cũng cảm giác cái gì đó cứng rắn của người kia đang đặt lên người mình. Duẫn Đông Lâm hoảng loạn. Cậu chưa bao giờ yêu, nhưng bản thân cũng biết nếu còn tiến thêm bước nữa, sẽ có chuyện xảy ra a. Nhưng đây lại là mộng a, cậu làm thế nào mới có thể ngăn cản bản thân mình nằm mơ đây. Duẫn Đông Lâm sầu não một hồi lâu, tự nhận thấy mình cũng rất thích được hôn. Nhưng mà, cái người hôn cậu lại là một thằng đàn ông nha.

Vì vậy, tại một đêm nào đó, con Labrador vẫn như cũ nằm trước cửa đợi chủ nhân. Nó đã chán tới chẳng buồn động đuôi, chỉnh lại tư thế nằm. Nhưng hiện tại đã quá giờ ăn cơm chiều bình thường, vẫn còn chưa thấy chủ nhân của nó về nhà.
Tác giả : Tử Căng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại