Nha! Có Bầu Rồi!

Chương 48: Dọn nhà

Cố Dương hiểu chuyện như vậy, lần thứ hai làm cho Lôi Nghị nghĩ, ban đầu y đến nhà Cố Dương chào hỏi là một lựa chọn chính xác. Bằng không, sau này cũng không có cách nào biết được hai cha con ở cửa đối diện sẽ là người chính cuộc đời này mình yêu nhất. Cũng may không có nếu như, ông trời vẫn là rất quan tâm y. Để cho y từ khi mới bắt đầu liền thắng được lòng của Cố Dương. Cuộc tình này yêu mà cũng như không yêu, rốt cuộc tu thành chính quả. “Vậy em đặt tên cho bảo bối đi, ba mẹ cũng không có ý kiến."

Lôi Nghị cười nói. Kỳ thực từ rất sớm trước đó Cố Dương nghĩ qua cái vấn đề này, ai bảo hắn mỗi ngày đều quá nhàm chán ni, cho nên nghĩ tên cho tiểu bảo bối cũng là một chuyện có thể giết thời gian nha! “Em ngược lại nghĩ tới một cái tên, kỳ thực cũng thấy hợp ý."

Cố Dương trầm ngâm nói, “Sấm vang chớp giật, Lôi Vạn Quân, thế nào?"

(Sấm vang chớp giật = Lôi đình vạn quân) Lôi Vạn Quân? Nghe thật khá, rất có khí thế, còn dễ đọc. Lôi Nghị đương nhiên không có ý kiến: “Êm tai, rất êm tai, liền gọi cái này đi! Lôi Vạn Quân… Vạn Quân… Vạn Vạn? Quân Quân? Nhũ danh để cho ba mẹ suy nghĩ đi! Anh đi nói cho bọn họ biết!"

Ba mẹ Lôi ôm theo tiểu bảo bối, ban ngày ở bên Cố Dương, buổi tối sợ ầm ĩ bọn họ ngủ mới có thể đi đến đối diện ở. Thời điểm Trình Minh ở có kiểm tra đo lường qua, không khí đạt tiêu chuẩn, không khí bỏ hoang trùng tu cũng không có lưu lại. Hơn nữa khoảng thời gian Lôi Nghị trùng tu phòng ở cũng cách đây hơn một năm rồi, cơ bản là có thể vào ở. Kỳ thực hơn nửa năm là có thể, này không phải là vì lý do an toàn sao, năm sau chuyển qua là được. Lôi Nghị không có vội vàng chuyển đến đối diện, trái lại thương lượng chờ thân thể Cố Dương tốt hơn một chút, bọn họ dọn đến một căn nhỏ có hai phòng ngủ. Một nhà năm người đều đi. Hai tuần lễ trước y cũng đã tìm người dọn nhà, để cho cha y đi đến cái căn nhỏ có hai phòng ngủ kia thu dọn một chút, mất hai tuần lễ, trên cơ bản có thể đi vào ở rồi. Bên đó không có trùng tu mới, nhiều nhất là có bụi, hiện tại mất hai tuần lễ đã không có vấn đề gì, trước khi vào ở lại mời người làm theo giờ sửa sang lại một chút là được. Lúc này ba mẹ vẫn đang suy nghĩ tên của tiểu bảo bối, Lôi Nghị nói cho bọn họ biết Cố Dương đã đặt tên cho tiểu bảo bối rất hay. “Lôi Vạn Quân?"

ba mẹ Lôi trăm miệng một lời mà đọc tên này, thưởng thức một hồi cảm thấy quả thực rất êm tai, rất dễ đọc, còn có khí thế. Vì vậy người một nhà đều thống nhất, quyết định kêu đại danh của tiểu bảo bối là tên này! Về phần nhũ danh… Lôi Nghị cười nói: “Nhũ danh người cùng ba quyết định đi, chúng con không có ý kiến."

(Đại danh là tên chính, nhũ danh là tên gọi thân mật ở nhà) Vì vậy ba mẹ Lôi bắt đầu nghĩ nhũ danh cho bé con. “Nhạc Nhạc thế nào?"

mẹ Lôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tiểu bảo bối, cười híp mắt hỏi ông xã nhà mình. “…. Rất thường gặp không có gì đặc biệt a…"

Ba Lôi bĩu môi, mấy đứa con nít sát vách nhà bọn họ hình như đều là gọi Nhạc Nhạc a Thiên Thiên a các loại. “Vậy Đậu Đậu ni?"

Mẹ Lôi cũng hiểu được hình như Nhạc Nhạc quá bình thường, lại nghĩ một cái. “Nghe như chó con…"

Ba Lôi tiếp tục bình luận. “Đa Đa?"

“Con gái kêu tên này tương đối nhiều đi?"

“… Vậy ông nói tên gì?"

Mẹ Lôi nói một cái tên, ba Lôi lại phủ định một cái, tức giận đến mức bà dùng sức hung hăng liếc mắt ông, đưa cái nhiệm vụ gian khổ này giao cho ông! “Tôi cũng không biết a, nếu không vẫn là bà xã, bà nghĩ đi, tôi tuyệt đối không phát biểu ý kiến, bà nói tên gì liền tên đó!"

Ba Lôi nhận thấy được khí tràng của bà xã biến hóa, vội vã ngồi ngay ngắn làm một bộ dạng lắng nghe. “Không bằng cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, liền gọi Quân Quân đi…"

Mẹ Lôi cuối cùng quyết định nói. Lúc này đây, ba Lôi không có ý kiến, Lôi Nghị cũng không có ý kiến. Vì vậy nhũ danh đại danh của tiểu bảo bối cứ như vậy được quyết định! “Ba mẹ, hai ngày nữa chúng ta cùng dọn đến căn nhà ở trung tâm thành phố kia ở đi, chờ Quân Quân hơn một tuổi lại dọn về lại. Khi đó ở căn hộ trùng tu khẳng định cũng không có vấn đề gì."

Lôi Nghị cùng ba mẹ thương lượng. Kỳ thực Trình Minh nói, ở bên kia cũng không sao, bảo bọn họ không cần khẩn trương thái quá, nhưng bất đắc dĩ bé con này là siêu cấp bảo bối của Lôi gia bọn họ, để phòng ngừa bất luận cái gì ngoài ý muốn, vẫn là có thể tránh thì tránh đi. Lại không phải là không có chỗ khác có thể ở, đương nhiên muốn cho nhóc con kia một không gian sống tốt hơn rồi! Ở trên điểm này, ba mẹ Lôi đều có nhận thức giống nhau. “Được! Ta với ba con trước mang theo Quân Quân đi qua đó, con cùng Dương Dương có thể chậm lại hai ngày. Dù sao Dương Dương còn chưa đến thời điểm có thể đi ra ngoài ni! Hai người các con có thể ở chỗ này thêm mấy ngày."

“Cũng được."

Lôi Nghị tiếp nhận kiến nghị của mẹ. Cố Dương trái lại không có cảm thấy cái gì: “Dù sao xuống lầu có thể ngồi xe, lúc đến chỗ cũng lập tức trở về phòng, cùng ba mẹ cùng nhau dọn đi thôi. Những thứ kia có thể chậm rãi thu dọn, trước đem chút thứ cần thiết đi qua là được."

Lôi Nghị trái lo phải nghĩ, cuối cùng nghe lời Cố Dương nói. Hôm nay mười lăm tháng chạp, là ngày tốt bọn họ định để dọn nhà. Lôi Nghị phụ trách đem Cố Dương bọc kín kín chặt chặt, mà ba mẹ Lôi cũng không cam chịu tỏ ra yếu kém, đem bé Quân Quân quấn lại cũng rất kín, giống y như một quả cầu thịt nhỏ. Hôm nay khí trời cũng không tệ lắm, ánh mặt trời mùa đông ấm áp, không có gió, vừa vặn thích hợp để bọn họ dọn nhà. Lôi Nghị lái xe đem người của một đại gia đình đều chở đến căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ ở trung tâm thành phố. Căn hộ hai phòng ngủ này đích xác không tính là lớn, tổng cộng mới hơn sáu mươi mét vuông, phòng khách có vẻ nhỏ, hai phòng ngủ trái lại vẫn thông nhau. Dù sao ban đầu mua sớm, đại khái là năm ấy y tốt nghiệp đại học liền mua, dù sao chỉ một mình y ở, vậy là đủ rồi. (bản raw để là 60 bình, 1 bình 3,3 m2 => 60 bình 198 m2. Mình nghĩ là raw có chút nhầm, vì 200 m2 thì không có nhỏ, nếu là 60 m2 thì hợp lí hơn, hơn nữa chữ bình đi với 1 chữ nữa thì sẽ là chỉ mét vuông, mình thấy đoạn ở dưới là dùng chữ bình với chữ này nên có thể đoạn này bị đánh thiếu chữ, để 60 m2 cho hợp lí he mn) Sau lại trùng tu xong để trống một năm y mới đến ở, trước khi chuyển đến phòng đối diện Cố Dương, Lôi Nghị là đổi qua đổi lại ở nhà ba mẹ và cái căn hộ hai phòng này đổi qua đổi lại ở, ít nhất cũng ở xen kẽ ba bốn năm, cho nên, đồ vật trong phòng này cũng rất đầy đủ. Cố Dương vừa vào cửa liền đem khóa kéo áo lông kéo xuống, bọc suốt đoạn đường này, hắn cũng sắp toát mồ hôi. Nóng chết. Lôi Nghị đóng cửa lại, trước rót cho hắn chén nước, cũng may hai ngày trước để cho cha sang xem một chút, một ít đồ cần thiết cũng đều đã bổ sung một chút, nếu không tùy tùy tiện tiện như thế này qua đến, thật đúng là không có nhiều khả năng có sẵn nước để mà uống. “Cái này lúc đầu mua bao nhiêu tiền?"

Cố Dương ở trong phòng dạo hết một vòng, nghĩ cũng không tệ lắm. Nhà tiểu khu bên này đều thiên về cổ xưa, xây không tính là rất cao, hơn nữa phong cách thiết kế so với cái tiểu khu kia của bọn hắn còn ấm áp gia đình hơn một chút. Nếu nói chỗ trước kia thích hợp độc thân ở, thì nơi này lại thích hợp người một nhà ở. Xem ra dọn qua đây là một lựa chọn sáng suốt. “Chắc là hơn bốn ngàn một mét vuông đi…"

Lôi Nghị nói, “Năm ấy anh tốt nghiệp đại học cha thanh toán cho anh phần đầu, số còn lại tự anh vay thêm."

(thường chung cư có 2 dạng thanh toán là chồng tiền mua luôn hoặc trả góp, trả góp thì sẽ thanh toán trước 20 – 40% phần còn lại thì cho người mua vay trả góp, chắc là ông Nghị ổng muốn tự mua nên mua trả góp, ba Lôi hỗ trợ cho cái khoản trả trước. 1 nhân dân tệ 3.3k => 4k ndt = 13,2tr => nhà ảnh giá gốc khoảng 792tr) “Vẫn rất hời a, hiện tại có thể không làm được rồi… Aiz, lúc đầu tại sao em không có đầu óc như thế này a!"

Cố Dương âm thầm thở dài, cho nên đến bây giờ hắn còn không có mua được cho mình một cái ổ nhỏ. (Ông Nghị được vợ khen bị vì ổng mua nhà trả góp lúc đó giá nhà chưa tăng cao, sau đó giá nhà tăng mạnh, tính cả tiền lời ổng trả góp thì ổng vẫn lời hơn nếu như để đủ tiền mới mua, khi đó giá nhà tăng chót vót lên gấp mấy lần.) Đương nhiên, hắn ở thị trấn dưới quê có mua một căn cho ba mẹ, cũng là không lớn, nhưng nhà hắn chính là ở một vùng nhỏ, giá cả cũng không cao, hai năm trước mua, vẫn chưa tới ba nghìn một thước vuông. “Năm em tốt nghiệp giá phòng lúc ấy đã tăng cao lên, có đầu óc cũng không dùng được."

Lôi Nghị an ủi, “Bất quá em không cần quấn quýt cái này, của anh cũng là của em a."

Cố Dương cười cười, nhưng vẫn có chút xoắn xuýt: “Em cũng không nhỏ hơn anh bao nhiêu tuổi đi…"

“Em bây giờ mới tròn hai mươi bảy tuổi a, lần trước em nói với mẹ hai mươi tám cũng là đem mình nói lớn lên."

Lôi Nghị sửa đúng nói, “Người ở đây đều nói tròn tuổi. Cho nên anh lớn hơn em ba tuổi ni, lúc anh tốt nghiệp em mới năm thứ hai đại học đi, ba năm cũng đủ khiến cho giá phòng tăng cao lên rồi."

“Nói cũng đúng."

“Hai đứa các con, đừng luôn đứng ngốc ở đó, Dương Dương, con nhanh đi phòng ngủ chính nghỉ ngơi, Tiểu Nghị, con đem giường trẻ em của Quân Quân khiêng lại đây."

Mẹ Lôi thấy hai người ở trong đó nói chuyện phiếm, không khỏi mở miệng nói. “Ba, mẹ, các người ở phòng ngủ chính đi, con cùng Đại Lôi ở phòng ngủ thứ là được."

Dù sao hai ông bà còn phải chăm sóc nhóc con kia, phòng ngủ chính hơi lớn hơn một chút nha, tương đối thoải mái. “Đúng vậy, con cùng Đại Dương ở phòng ngủ thứ."

Lôi Nghị nói đem Cố Dương đẩy tới phòng ngủ thứ, đóng cửa lại, sau đó đột nhiên ôm người hôn một cái. Cố Dương: “…."

Đột nhiên như vậy làm cái gì! Hắn cũng không phải là không phối hợp! Thật là Cố Dương nghĩ như thế, vươn tay ôm cổ Lôi Nghị hôn trả lại…. Hai người lén vuốt ve an ủi một hồi, Lôi Nghị liền thả Cố Dương, để cho hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, mình thì đi xuống lầu đem đồ đạc linh tinh gì đó chuyến này mang tới bắt đầu khiêng lên một chút. Ba Lôi cũng cùng y xuống lầu, hai cha con bận rộn một tiếng đồng hồ mới làm xong. Trong lúc đó, tiểu bảo bối khóc một lần, Cố Dương từ phòng ngủ thứ đi ra, ôm nhóc con kia, để cho mẹ Lôi pha sữa bột. Đã không phải là lần đầu tiên ẵm con trai, Cố Dương vẫn là không có quen, không bao lâu cánh tay liền cương cứng, nhóc con này quá mềm rồi, hắn cũng không dám cố sức. Cái này bất quá cũng không ảnh hưởng hắn cùng nhóc con kia giao lưu. Nhóc con kia đã ra đời tám ngày rồi, mỗi ngày một bộ dáng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng càng ngày càng trơn bóng xinh đẹp, tóc dày đặc, đặc biệt đáng yêu. Nhìn nó một cái, cả trái tim gần như đều phải tan ra. “Bảo bối, đây là ba ba nga… Chờ một hồi bà nội sẽ tới, không khóc không khóc a…"

Nhóc con kia không hề cảm kích, kéo cổ họng khóc như trước, bộ dáng rất là ra sức…. Cố Dương: “…."

Mẹ Lôi động tác rất nhanh, pha được sữa bột rồi liền qua đây đem nhóc con kia đón qua đến: “Để cho mẹ đi, con ôm nó như thế không thoải mái, phải như vậy mới đúng…."

Mẹ Lôi lại làm mẫu cho Cố Dương một chút ôm bé con như thế nào, bắt đầu đút nó bú sữa. Bàn tay nhỏ bé yếu ớt của nhóc con kia ôm bình sữa, trên lông mi còn đọng nước mắt ni, nhưng đã ngưng khóc nháo, trái lại bú sữa, dáng dấp nhỏ nhắn kia thoạt nhìn thật đúng là rất ủy khuất. (Cưng chết đi được >.<) “Xem xem cái dạng thảm thương này của nhóc… Ôi, bà nội thực sự là đau lòng muốn chết…"

Mẹ Lôi cười đưa tay chọc chọc gương mặt của nhóc con kia, biểu tình cũng là cưng chiều. Lúc Lôi Nghị cùng cha trưng bày đồ đạc chỉnh tề, cũng đến phòng khách trêu chọc linh vật nhà bọn họ. (linh vật aka biểu tượng mang đến sự may mắn) Nhóc con kia uống sữa xong, rất nể mặt phối hợp một vòng với người lớn, ánh mắt đen láy từng tia tò mò nhìn qua, nhưng không bao lâu nó liền ngáp, đi ngủ… Mọi người: “…."

(=]]]]]) Được rồi, nhóc con kia chính là phải ăn thật ngon ngủ thật tốt mới có thể nhanh lớn lên. Nhóc con kia ngủ, Cố Dương cũng bị đuổi đi ngủ một giấc để nghỉ ngơi. Chuyện kế tiếp liền đơn giản hơn nhiều, Lôi Nghị cùng cha lúc rảnh rỗi trở về nơi ở lúc đầu thu dọn vài thứ mang tới, Cố Dương cùng mẹ Lôi còn có tiểu bảo bối ở bên cạnh an tâm mà nghỉ dưỡng. Mẹ Lôi ngoại trừ chăm sóc tiểu bảo bối, còn ôm đồm chuyện làm cơm, mỗi ngày thay đổi phương thức mà làm món ngon cho Cố Dương ăn. Cố Dương hết sức cảm nhận được đãi ngộ lúc phụ nữ ở cữ… Kỳ thực không cần căng thẳng như vậy a…. “Dương Dương a, đêm nay muốn ăn cái gì?"

Mẹ Lôi sau khi dỗ nhóc con kia ngủ, đi đến phòng ngủ thứ hỏi Cố Dương. Cố Dương khép lại quyển album ở trong tay, cười nói: “Muốn ăn mì."

“Được rồi! Vậy buổi tối chúng ta liền ăn mì!"

Mẹ Lôi làm mì sợi là cao thủ, mùi vị đặc biệt ngon, Cố Dương ăn xong một lần liền nhớ nhung, vừa vặn hắn thích ăn đồ làm bằng bột, cho nên thỉnh thoảng nhớ tới sẽ đề nghị. “Cảm ơn mẹ."

Cố Dương cười đến vô cùng chân thành. “Đứa nhỏ này…"

Mẹ Lôi giận liếc hắn một cái, cười đi đến phòng bếp bận rộn. Cố Dương tiếp tục từ trong ngăn kéo trước mặt lấy quyển sách ra ngoài, từng trang từng trang xem kỹ. Quyển album này cơ bản đều là ảnh chụp của Lôi Nghị. Từ nhà trẻ đến đại học, đi làm hình như cũng có. Không nhìn ra người này thích chụp ảnh a…. Bất quá cũng tốt, Cố Dương đã biết tính cách chân thật của Lôi Nghị, thấy nhưng không thể trách. Người này kỳ thực chính là một tên tự kỷ cuồng a, còn có một chút xíu muộn tao như vậy … (Cố Dương V5) (Cho bạn nào chưa biết thì biệt nữu là dạng bên ngoài lãnh tĩnh lạnh tanh nhưng nội tâm cuồng nhiệt, khác với biệt nữu hay tsundere nha. Ngạo kiều hay còn gọi là tsundere là người hay tạc mao, rất là nóng nảy hay khó chịu nhưng thật ra là một người tốt bụng, dễ thương và hay ngại ngùng.) Khụ, dĩ nhiên, loại đánh giá này cũng không thể để cho Lôi Nghị biết. Khi còn bé Lôi Nghị càng thêm đáng yêu, lại đặc biệt ra vẻ khốc, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng, đứng nghiêm, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường, hoặc là nói… Ừ… mùi vị bễ nghễ thiên hạ? Nói chung thoạt nhìn khốc khốc, khiến người ta không nhịn được thấy vui. (Khốc trong khốc suất cuồng bá duệ) (Khốc là ngầu á) Cố Dương xem xong một lần lại xem lại từ đầu thêm một lần, chứng kiến quá trình trưởng thành của Đại Lôi nhà hắn từ cậu nhóc đầu còn để chỏm đến đàn ông thành thục mị lực, cảm giác… Vẫn thật không tệ. Lôi Nghị tan ca trở về, trước tiên liền đi tìm Đại Dương. “Ngày hôm nay như thế nào? Đều làm cái gì? Không có thường xuyên chơi điện thoại di động đi?"

Lôi Nghị cởi áo khoác xuống, ném tới trên ghế dựa, sau đó ngồi xuống bên giường. Aaq Khóe miệng Cố Dương mang theo tươi cười nghiền ngẫm, cứ chằm chằm vào Lôi Nghị mà nhìn. Lôi Nghị nháy mắt mấy cái: “Làm gì nhìn anh như vậy? Hành trình hôm nay của anh cũng đều báo cáo qua với em…."

(chân tóa, anh còn có thể sợ vợ anh hơn thế được không? Nhưng em thích) “Nguyên ngày hôm nay em xem một cuốn album…."

Cố Dương không nhịn cười được, “Anh còn rất tự kỷ a…"

“Phải không…"

Lôi Nghị cũng cười, “Tự kỷ một chút không tốt sao? Đàn ông đẹp trai như anh vậy có ngoại hình lại ôn nhu chăm sóc như thế… Lại tự kỷ một chút, sẽ chỉ gia tăng mị lực, em kiếm lời rồi."

(Vâng, anh không chỉ tự kỷ thôi đâu, da mặt anh cũng ít có dày =))))) “Ừ ừ ừ, ngoại trừ tự kỷ ra, em có thể lại cho anh gia tăng thêm một cái nhãn hiệu da mặt dày."

Cố Dương bị y chọc cho bật cười. (Hahahahahaha, cười chết ta rồi.) Lôi Nghị nhíu mày, nghiêm trang mở miệng: “Em mới biết được da mặt anh dày sao? Không nên a… Xem ra anh cần phải lại tăng cường cái đặc thù này một chút…"

Nói rồi, Lôi Nghị đè vai Cố Dương lại, đem hắn áp ngã xuống giường, hung hăng hôn lên….. (Orz) (sợ người ta ko biết mặt mình dày mới kinh:v)
5/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại