Nha! Có Bầu Rồi!
Chương 37: Đặc thù thế nào?
Cố Dương do dự một hồi, vẫn là đi tới cạnh cửa mở cửa.
Điện thoại di động trong tay còn đang kêu, đại khái là tiếng chuông tương đối quen thuộc đi, phu nhân quần áo cao quý trang nhã đối diện nghe tiếng cửa phòng mở sửng sốt một chút, tâm nói chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Số cửa phòng nơi Tiểu Nghị không phải là 1602 mà là 1603?
Nghiêng đầu lại thấy một cậu con trai anh tuấn mặc quần áo ở nhà, mẹ của Lôi nghị lại sửng sốt một chút, sao không phải là Tiểu Nghị?
Ánh mắt rơi xuống điện thoại trên tay Cố Dương mẹ Lôi theo bản năng ngắt cuộc gọi điện thoại của mình, quả nhiên, điện thoại di động trên tay Cố Dương cũng ngừng vang.
“Cậu…" mẹ Lôi trong đầu linh quang chợt lóe lên, ánh mắt nhìn về phía Cố Dương nóng bỏng vài phần, lẽ nào đây là bạn trai Tiểu Nghị nhà bà đang kết giao? Trách không được hai cái cuối tuần trước đều không trở về nhà, nguyên lai vợ chồng son ở chỗ này dính lấy nhau ni! (Lôi nữ vương người quả thật sáng suốt:v)
Người con trai trước mắt này thoạt nhìn thật ôn hòa, dáng vẻ mi thanh mục tú tuấn tú lịch sự, tuyệt không nữ khí, nên nói một câu, ánh mắt Tiểu Nghị nhà bà còn có thể tệ ư?
Nói thật, nếu như tiểu tử thúi Lôi Nghị kia dám mang đối tượng có khí chất con gái vểnh Lan Hoa chỉ về nhà, bà xác định chịu không nổi, mắt không gặp tâm không phiền, con trai yêu về nhà hay không về nhà, thích ở chỗ nào ở chỗ đó, bà mới lười quản.
Bất quá, nếu như là kiểu dáng người trước mặt này, trái lại cũng không tệ lắm, rất đẹp mắt, cũng rất là thân thiện.
“Chào dì…. con là…" Cố Dương thiếu chút nữa đem lời oán thầm trong đầu bật thốt lên nói ra, sau lại vẫn là hơi dừng một chút, đổi thành, “Con là bạn của Lôi Nghị, anh ấy đi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ rồi… Ngài xem, ngài là đến nhà của con ngồi một chút hay là… Nga, đây là cái chìa khóa Lôi Nghị tạm thời để cho con bảo quản giúp anh ta…."
Mẹ Lôi lớn lên rất đẹp, xem chừng chắc là năm mươi tuổi, thế nhưng được bảo dưỡng rất tốt, hơn nữa trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra khí chất cường thế mà ưu nhã. Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện, ánh mắt Lôi Nghị lớn lên giống mẹ, nhất là khi cười rộ lên.
Mẹ Lôi ban đầu từ khiếp sợ đến trầm mặc rồi đến vẻ mặt tươi cười, bất quá là trong nháy mắt, bà cười khanh khách đánh giá Cố Dương: “À, là bạn của Tiểu Lôi sao, xin chào, dì là mẹ của nó, không có chuyện gì, ngày hôm nay dì đi dạo phố đúng lúc đi ngang qua bên này, liền đến xem nó. Con tên là gì nha?"
“Dì, con là Cố Dương. Ngài đến ngồi một chút đi, Lôi Nghị hẳn là rất nhanh thì trở lại." Cố Dương kiên trì đem mẹ Lôi mời vào nhà, xoay người rót ly nước cho bà.
Mẹ Lôi cũng không khách khí, theo Cố Dương vào nhà, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn một phen, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái giường trẻ con màu lam kia ở góc phòng khách, vẻ mặt bà vui vẻ, trong nháy mắt biểu tình bà nhu hòa hơn vài phần.
Người lớn tuổi nha, không thể không thích trẻ con, bà bước nhanh đến bên cạnh giường trẻ em, vốn cho rằng bên trong sẽ có một đứa con nít, kết quả thấy bên trong rỗng tuếch, nhất thời có chút thất vọng.
Chẳng lẽ là mình đã đoán sai?
Trong nháy mắt mới vừa nhìn đến giường trẻ em, mẹ Lôi liền bổ não rất nhiều chuyện.
— Tỷ như Cố Dương có thể là một người cha đơn thân, sau đó không biết nguyên nhân gì đi, dù sao bây giờ là cùng con trai nhà mình kết giao. Mặc dù đứa bé không phải là con ruột của con trai mình đi, nhưng hai người nếu có thể an an ổn ổn thực sự xác định sống chung với nhau, có đứa bé tốt vô cùng, không quan tâm đứa bé là con của ai, dù sao trẻ con liền không nhớ ni, nuôi lớn cũng giống như ba ruột, như vậy bà cùng lão Lôi cũng có thể yên tâm ít nhiều.
Kết quả, bên trong giường trẻ em không có gì cả, mẹ Lôi thất vọng hơn lại tự mình an ủi mình, có thể hai người này cũng đã từng tính toán qua chuyện này, hiện tại mang thai hộ vân vân cũng rất thông thường nha, sớm mua giường trẻ em đã nói lên hai đứa chúng nó đích thực từng có tâm sống chung với nhau, xem ra lần này con trai có thể quyết định đến rồi.
Nghĩ tới đây, mẹ Lôi lại cao hứng.
Sau khi Cố Dương rót nước còn chưa có đưa đến cho mẹ chồng ni, chỉ thấy bà đi thẳng đến giường trẻ em, trong lòng Cố Dương nhất thời không ổn, tâm nói này nếu như hỏi tới lại nói như thế nào?
“Cố Dương đúng không? Dì có thể gọi con là Dương Dương chứ? Con bao nhiêu tuổi nha? Làm cái gì?" Mẹ Lôi tâm đã nhận định Cố Dương là bạn trai con trai nhà bà, cho nên thấy Cố Dương biểu tình lộ ra yêu thương.
Đôi khi, giữa người và người chỉ bằng vào liếc mắt là có thể nhìn ra không ít thứ, tục gọi cảm giác này là ‘nhãn duyên’
Mẹ Lôi kinh nghiệm từng trải phong phú, hai mắt tùy tiện xem là có thể nhìn ra tính tình Cố Dương là dạng gì.
Liền lấy chuyện mới vừa rồi này nói đi, nếu như Cố Dương giả bộ không có nghe thấy mình gõ cửa, vậy bà gõ cửa không mở khẳng định liền đi, cũng sẽ không có khả năng biết chuyện con trai nhà mình có đối tượng kết giao.
Nhưng trên thực tế, cậu mở cửa, mặc quần áo ở nhà, tinh thần không kém, hình thể hơi kém một chút, còn thường thường ho khan hai tiếng, dưới tình huống như thế, cậu vẫn mở cửa, vậy biểu thị đứa nhỏ này cùng Tiểu Nghị có tình cảm, cũng nguyện ý cùng Tiểu Nghị phát triển, cho nên mặc dù hình huống khẩn cấp cũng không cho phép cậu có thời gian chuẩn bị và thay đồ, cậu vẫn mở cửa…
“Dì, con hai mươi tám rồi, lúc trước làm bộ quảng cáo tiêu thụ…" Cố Dương không dám nói hiện tại từ chức, sợ mẹ Lôi truy vấn hắn tại sao từ chức, vậy hắn phải nói như thế nào?
Cái tên Lôi Nghị kia thế nào vẫn chưa trở lại?
“Con bị cảm sao?" Mẹ Lôi không nghĩ nhiều, nghe thanh âm xem tình trạng chỉ biết Cố Dương bị cảm, ở nhà không đi làm hẳn là để nghỉ ngơi thật tốt.
“Dạ…" Cố Dương hiện tại cảm thấy may mắn không gì sánh được hắn thay quần áo rộng rãi cùng loại với đồ ngủ, chỗ bụng còn có cái túi hình cái thang lớn lượn vòng, kéo dài ở hai bên, nếu như không nhìn kỹ, là không nhìn ra bụng của hắn.
Đến lúc đó hai tay cắm ở trong túi, thì càng không nhìn ra.
Loại sự tình này… Hắn mặc dù không cố ý giấu diếm, nhưng muốn để cho hắn tự nói ra quả thật rất không được tự nhiên, vẫn là thông qua miệng Lôi Nghị nói ra, đó mới hợp.
“Con khẩn trương có phải hay không nha?" Mẹ Lôi bưng ly nước lên uống hai ngụm, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, cười nói, “Ai nha đừng khẩn trương, dì cũng không phải thú dữ cùng nước lũ, lại đây ngồi."
“Kỳ thực nha, dì đoán được chuyện con cùng Lôi Nghị, con cùng nó là quan hệ người yêu đi? Nhóc con kia đã sớm cùng ta và cha nó làm rõ nguyên nhân, chắc hẳn nó cũng đã nói qua với con đi?" Bằng không thì dù cho Cố Dương còn muốn cùng Lôi Nghị phát triển tiếp cũng không lại mơ hồ mở cửa, một mình gặp cái bà mẹ chồng tương lai này.
Điều kiện đầu tiên là khi biết chuyện Lôi Nghị come out, Cố Dương mở rộng cửa mới là đúng, nhưng nếu như hắn không biết, mở rộng cửa chính là sai, dù sao liều lĩnh lỗ mãng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt phụ huynh của người yêu, đó không phải là làm cho người lớn bực bội sao? Bất quá đổi một góc độ khác mà nghĩ, nếu như phụ huynh không biết chuyện tính hướng của con trai, câu kia của Cố Dương ‘Con là bạn của Lôi Nghị’ ngược lại cũng có thể qua cửa trót lọt.
Bạn bè, cũng không phải bạn trai.
Nhóc con này vẫn là thật thông minh, biết đường để rút lui.
Suy nghĩ trong đầu mẹ Lôi ngoằn ngoèo lượn quanh rất nhiều, càng nhìn càng cảm thấy Cố Dương rất tốt, thông minh không phô trương, ôn hòa không nhu nhược, phóng khoáng không ưỡn ẹo.
Chỉ ngoại trừ có chút khẩn trương.
Bất quá cũng là, Tiểu Nghị không ở đây, hắn khẩn trương cũng là có thể lý giải.
Cố Dương lúng túng gật đầu, thừa nhận chuyện hắn cùng Lôi Nghị kết giao.
Mẹ Lôi ánh mắt chuyển hướng giường trẻ em, muốn hỏi bọn hắn một chút dự định đối với tương lai, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ánh mắt Cố Dương sáng ngời, lòng nói thật tốt quá, Lôi Nghị rốt cuộc đã trở về!
Quả nhiên, sau mười lăm phút, tiếng mở cửa cùng với thanh âm của Lôi Nghị vang lên: “Đại Dương, tôi mua tuyết lê Tứ Xuyên rồi, lập tức làm tuyết lê chưng đường phèn cho em."
Khóe miệng mẹ Lôi mang theo nụ cười, ưu nhã nhìn về phía cửa.
Cố Dương lại là mặt vừa mang xấu hổ vừa mang mừng rỡ nhìn Lôi Nghị, sau đó nháy mắt cho y.
Đương nhiên Lôi Nghị cũng cảm nhận được không bình thường, quay đầu thấy nữ vương đại nhân đang ngồi trên ghế sô pha, nhất thời lấy làm kinh hãi, cái túi mang theo trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Mẹ, tại sao người lại ở chỗ này?!" Lôi Nghị kinh ngạc nhưng ngược lại không có biểu tình khẩn trương sợ hãi, duy nhất có chính là thấp thỏm, nhưng cũng không tính là đối với mẹ, mà là đối mặt với Cố Dương có chút thấp thỏm.
Y quay đầu nhìn thoáng qua Cố Dương — nhất định là em mở cửa để bà vào đi?
Cố Dương trừng mắt — đều ở đối diện gõ cửa rồi, tôi lại vừa lúc ở nhà, còn là vừa lúc nghe thấy được, không mở cửa còn có thể làm sao?
Hai người bên này mắt đi mày lại, dùng mắt trao đổi, bên kia mẹ Lôi cũng lên tiếng.
“Thế nào? Ta không thể ở chỗ này?" Nữ vương đại nhân nhíu mày, hừ hừ nói: “Hôm nay ta vừa lúc đi ngang qua nơi đây tới thăm con một chút, kết quả con không có ở nhà, Dương Dương vừa lúc nghe thấy được, liền mở cửa cho ta vào để cho ta đến ngồi một chút không được a?"
“Dĩ nhiên không phải. Mẹ người tùy tiện ngồi!" Lôi Nghị trong lòng bồn chồn, Dương Dương? Này mới bao lâu a? Liền kêu còn thân mật hơn với chính mình?
Mẹ uy vũ.
“Hôm nay nếu mẹ không đến đây còn không biết chuyện của các con ni. Đã cùng Dương Dương kết giao, thế nào không nói cho mẹ cùng ba ba con?" Mẹ Lôi tiếp tục trách mắng Lôi Nghị, “Chúng ta bây giờ lại không phản đối chuyện con thích đàn ông… Thật là…."
“Đây không phải là còn chưa đến thời điểm sao?" Lôi Nghị ôm Cố Dương, Cố Dương hai tay đút túi, cảm giác được tay Lôi Nghị cách một tầng túi áo bao phủ ở trên tay hắn, sau đó nhẹ nhàng đụng một cái, nhất định là đang hỏi hắn, chuyện bé con hiện tại có thể nói hay là không?
“Vốn còn dự định đến tết trung thu dẫn cậu ấy về nhà gặp mẹ cùng ba…" Lôi Nghị tiếp tục tìm lời, Cố Dương trong đầu chỉ quấn quýt chốc lát, sau cùng đem tay từ túi áo rút ra.
Như vậy, chính là biểu lộ thái độ của hắn.
Tôi không che che giấu giấu, anh tùy ý triển khai đi.
Muốn nói liền nói, tôi toàn lực phối hợp.
Trong lòng Lôi Nghị vui vẻ, nét mặt lại là một bộ dạng lo lắng tiều tụy như cũ: “Hơn nữa, chuyện của con cùng Cố Dương còn có đặc thù… sợ hù dọa mẹ cùng với ba."
Mẹ Lôi lườm y một cái: “Đặc thù thế nào? Con ngược lại đang dọa mẹ đó!"
Cố Dương: “…"
Lôi Nghị đem cằm hướng về giường trẻ em: “Mẹ người thấy chưa?"
Mẹ Lôi quay đầu thấy giường trẻ em: “Ừ, thấy được. Con là nói… Đứa nhỏ?"
Lẽ nào Cố Dương thật sự là người cha đơn thân, có một đứa con nhỏ? Nếu không tại sao lại có thể có giường trẻ em? Có thể nào đứa bé bị cha mẹ của Cố Dương mang đi không?
Mẹ Lôi lần thứ hai mở ra bổ não đủ kiểu.
“Dạ." Lôi Nghị gật đầu.
“Đứa bé kia đâu?" Mẹ Lôi hỏi.
Lôi Nghị bình tĩnh trả lời: “Còn đang trong bụng Cố Dương."
Điện thoại di động trong tay còn đang kêu, đại khái là tiếng chuông tương đối quen thuộc đi, phu nhân quần áo cao quý trang nhã đối diện nghe tiếng cửa phòng mở sửng sốt một chút, tâm nói chẳng lẽ mình nhớ nhầm? Số cửa phòng nơi Tiểu Nghị không phải là 1602 mà là 1603?
Nghiêng đầu lại thấy một cậu con trai anh tuấn mặc quần áo ở nhà, mẹ của Lôi nghị lại sửng sốt một chút, sao không phải là Tiểu Nghị?
Ánh mắt rơi xuống điện thoại trên tay Cố Dương mẹ Lôi theo bản năng ngắt cuộc gọi điện thoại của mình, quả nhiên, điện thoại di động trên tay Cố Dương cũng ngừng vang.
“Cậu…" mẹ Lôi trong đầu linh quang chợt lóe lên, ánh mắt nhìn về phía Cố Dương nóng bỏng vài phần, lẽ nào đây là bạn trai Tiểu Nghị nhà bà đang kết giao? Trách không được hai cái cuối tuần trước đều không trở về nhà, nguyên lai vợ chồng son ở chỗ này dính lấy nhau ni! (Lôi nữ vương người quả thật sáng suốt:v)
Người con trai trước mắt này thoạt nhìn thật ôn hòa, dáng vẻ mi thanh mục tú tuấn tú lịch sự, tuyệt không nữ khí, nên nói một câu, ánh mắt Tiểu Nghị nhà bà còn có thể tệ ư?
Nói thật, nếu như tiểu tử thúi Lôi Nghị kia dám mang đối tượng có khí chất con gái vểnh Lan Hoa chỉ về nhà, bà xác định chịu không nổi, mắt không gặp tâm không phiền, con trai yêu về nhà hay không về nhà, thích ở chỗ nào ở chỗ đó, bà mới lười quản.
Bất quá, nếu như là kiểu dáng người trước mặt này, trái lại cũng không tệ lắm, rất đẹp mắt, cũng rất là thân thiện.
“Chào dì…. con là…" Cố Dương thiếu chút nữa đem lời oán thầm trong đầu bật thốt lên nói ra, sau lại vẫn là hơi dừng một chút, đổi thành, “Con là bạn của Lôi Nghị, anh ấy đi xuống siêu thị dưới lầu mua đồ rồi… Ngài xem, ngài là đến nhà của con ngồi một chút hay là… Nga, đây là cái chìa khóa Lôi Nghị tạm thời để cho con bảo quản giúp anh ta…."
Mẹ Lôi lớn lên rất đẹp, xem chừng chắc là năm mươi tuổi, thế nhưng được bảo dưỡng rất tốt, hơn nữa trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra khí chất cường thế mà ưu nhã. Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện, ánh mắt Lôi Nghị lớn lên giống mẹ, nhất là khi cười rộ lên.
Mẹ Lôi ban đầu từ khiếp sợ đến trầm mặc rồi đến vẻ mặt tươi cười, bất quá là trong nháy mắt, bà cười khanh khách đánh giá Cố Dương: “À, là bạn của Tiểu Lôi sao, xin chào, dì là mẹ của nó, không có chuyện gì, ngày hôm nay dì đi dạo phố đúng lúc đi ngang qua bên này, liền đến xem nó. Con tên là gì nha?"
“Dì, con là Cố Dương. Ngài đến ngồi một chút đi, Lôi Nghị hẳn là rất nhanh thì trở lại." Cố Dương kiên trì đem mẹ Lôi mời vào nhà, xoay người rót ly nước cho bà.
Mẹ Lôi cũng không khách khí, theo Cố Dương vào nhà, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn một phen, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái giường trẻ con màu lam kia ở góc phòng khách, vẻ mặt bà vui vẻ, trong nháy mắt biểu tình bà nhu hòa hơn vài phần.
Người lớn tuổi nha, không thể không thích trẻ con, bà bước nhanh đến bên cạnh giường trẻ em, vốn cho rằng bên trong sẽ có một đứa con nít, kết quả thấy bên trong rỗng tuếch, nhất thời có chút thất vọng.
Chẳng lẽ là mình đã đoán sai?
Trong nháy mắt mới vừa nhìn đến giường trẻ em, mẹ Lôi liền bổ não rất nhiều chuyện.
— Tỷ như Cố Dương có thể là một người cha đơn thân, sau đó không biết nguyên nhân gì đi, dù sao bây giờ là cùng con trai nhà mình kết giao. Mặc dù đứa bé không phải là con ruột của con trai mình đi, nhưng hai người nếu có thể an an ổn ổn thực sự xác định sống chung với nhau, có đứa bé tốt vô cùng, không quan tâm đứa bé là con của ai, dù sao trẻ con liền không nhớ ni, nuôi lớn cũng giống như ba ruột, như vậy bà cùng lão Lôi cũng có thể yên tâm ít nhiều.
Kết quả, bên trong giường trẻ em không có gì cả, mẹ Lôi thất vọng hơn lại tự mình an ủi mình, có thể hai người này cũng đã từng tính toán qua chuyện này, hiện tại mang thai hộ vân vân cũng rất thông thường nha, sớm mua giường trẻ em đã nói lên hai đứa chúng nó đích thực từng có tâm sống chung với nhau, xem ra lần này con trai có thể quyết định đến rồi.
Nghĩ tới đây, mẹ Lôi lại cao hứng.
Sau khi Cố Dương rót nước còn chưa có đưa đến cho mẹ chồng ni, chỉ thấy bà đi thẳng đến giường trẻ em, trong lòng Cố Dương nhất thời không ổn, tâm nói này nếu như hỏi tới lại nói như thế nào?
“Cố Dương đúng không? Dì có thể gọi con là Dương Dương chứ? Con bao nhiêu tuổi nha? Làm cái gì?" Mẹ Lôi tâm đã nhận định Cố Dương là bạn trai con trai nhà bà, cho nên thấy Cố Dương biểu tình lộ ra yêu thương.
Đôi khi, giữa người và người chỉ bằng vào liếc mắt là có thể nhìn ra không ít thứ, tục gọi cảm giác này là ‘nhãn duyên’
Mẹ Lôi kinh nghiệm từng trải phong phú, hai mắt tùy tiện xem là có thể nhìn ra tính tình Cố Dương là dạng gì.
Liền lấy chuyện mới vừa rồi này nói đi, nếu như Cố Dương giả bộ không có nghe thấy mình gõ cửa, vậy bà gõ cửa không mở khẳng định liền đi, cũng sẽ không có khả năng biết chuyện con trai nhà mình có đối tượng kết giao.
Nhưng trên thực tế, cậu mở cửa, mặc quần áo ở nhà, tinh thần không kém, hình thể hơi kém một chút, còn thường thường ho khan hai tiếng, dưới tình huống như thế, cậu vẫn mở cửa, vậy biểu thị đứa nhỏ này cùng Tiểu Nghị có tình cảm, cũng nguyện ý cùng Tiểu Nghị phát triển, cho nên mặc dù hình huống khẩn cấp cũng không cho phép cậu có thời gian chuẩn bị và thay đồ, cậu vẫn mở cửa…
“Dì, con hai mươi tám rồi, lúc trước làm bộ quảng cáo tiêu thụ…" Cố Dương không dám nói hiện tại từ chức, sợ mẹ Lôi truy vấn hắn tại sao từ chức, vậy hắn phải nói như thế nào?
Cái tên Lôi Nghị kia thế nào vẫn chưa trở lại?
“Con bị cảm sao?" Mẹ Lôi không nghĩ nhiều, nghe thanh âm xem tình trạng chỉ biết Cố Dương bị cảm, ở nhà không đi làm hẳn là để nghỉ ngơi thật tốt.
“Dạ…" Cố Dương hiện tại cảm thấy may mắn không gì sánh được hắn thay quần áo rộng rãi cùng loại với đồ ngủ, chỗ bụng còn có cái túi hình cái thang lớn lượn vòng, kéo dài ở hai bên, nếu như không nhìn kỹ, là không nhìn ra bụng của hắn.
Đến lúc đó hai tay cắm ở trong túi, thì càng không nhìn ra.
Loại sự tình này… Hắn mặc dù không cố ý giấu diếm, nhưng muốn để cho hắn tự nói ra quả thật rất không được tự nhiên, vẫn là thông qua miệng Lôi Nghị nói ra, đó mới hợp.
“Con khẩn trương có phải hay không nha?" Mẹ Lôi bưng ly nước lên uống hai ngụm, vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, cười nói, “Ai nha đừng khẩn trương, dì cũng không phải thú dữ cùng nước lũ, lại đây ngồi."
“Kỳ thực nha, dì đoán được chuyện con cùng Lôi Nghị, con cùng nó là quan hệ người yêu đi? Nhóc con kia đã sớm cùng ta và cha nó làm rõ nguyên nhân, chắc hẳn nó cũng đã nói qua với con đi?" Bằng không thì dù cho Cố Dương còn muốn cùng Lôi Nghị phát triển tiếp cũng không lại mơ hồ mở cửa, một mình gặp cái bà mẹ chồng tương lai này.
Điều kiện đầu tiên là khi biết chuyện Lôi Nghị come out, Cố Dương mở rộng cửa mới là đúng, nhưng nếu như hắn không biết, mở rộng cửa chính là sai, dù sao liều lĩnh lỗ mãng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt phụ huynh của người yêu, đó không phải là làm cho người lớn bực bội sao? Bất quá đổi một góc độ khác mà nghĩ, nếu như phụ huynh không biết chuyện tính hướng của con trai, câu kia của Cố Dương ‘Con là bạn của Lôi Nghị’ ngược lại cũng có thể qua cửa trót lọt.
Bạn bè, cũng không phải bạn trai.
Nhóc con này vẫn là thật thông minh, biết đường để rút lui.
Suy nghĩ trong đầu mẹ Lôi ngoằn ngoèo lượn quanh rất nhiều, càng nhìn càng cảm thấy Cố Dương rất tốt, thông minh không phô trương, ôn hòa không nhu nhược, phóng khoáng không ưỡn ẹo.
Chỉ ngoại trừ có chút khẩn trương.
Bất quá cũng là, Tiểu Nghị không ở đây, hắn khẩn trương cũng là có thể lý giải.
Cố Dương lúng túng gật đầu, thừa nhận chuyện hắn cùng Lôi Nghị kết giao.
Mẹ Lôi ánh mắt chuyển hướng giường trẻ em, muốn hỏi bọn hắn một chút dự định đối với tương lai, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, ánh mắt Cố Dương sáng ngời, lòng nói thật tốt quá, Lôi Nghị rốt cuộc đã trở về!
Quả nhiên, sau mười lăm phút, tiếng mở cửa cùng với thanh âm của Lôi Nghị vang lên: “Đại Dương, tôi mua tuyết lê Tứ Xuyên rồi, lập tức làm tuyết lê chưng đường phèn cho em."
Khóe miệng mẹ Lôi mang theo nụ cười, ưu nhã nhìn về phía cửa.
Cố Dương lại là mặt vừa mang xấu hổ vừa mang mừng rỡ nhìn Lôi Nghị, sau đó nháy mắt cho y.
Đương nhiên Lôi Nghị cũng cảm nhận được không bình thường, quay đầu thấy nữ vương đại nhân đang ngồi trên ghế sô pha, nhất thời lấy làm kinh hãi, cái túi mang theo trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
“Mẹ, tại sao người lại ở chỗ này?!" Lôi Nghị kinh ngạc nhưng ngược lại không có biểu tình khẩn trương sợ hãi, duy nhất có chính là thấp thỏm, nhưng cũng không tính là đối với mẹ, mà là đối mặt với Cố Dương có chút thấp thỏm.
Y quay đầu nhìn thoáng qua Cố Dương — nhất định là em mở cửa để bà vào đi?
Cố Dương trừng mắt — đều ở đối diện gõ cửa rồi, tôi lại vừa lúc ở nhà, còn là vừa lúc nghe thấy được, không mở cửa còn có thể làm sao?
Hai người bên này mắt đi mày lại, dùng mắt trao đổi, bên kia mẹ Lôi cũng lên tiếng.
“Thế nào? Ta không thể ở chỗ này?" Nữ vương đại nhân nhíu mày, hừ hừ nói: “Hôm nay ta vừa lúc đi ngang qua nơi đây tới thăm con một chút, kết quả con không có ở nhà, Dương Dương vừa lúc nghe thấy được, liền mở cửa cho ta vào để cho ta đến ngồi một chút không được a?"
“Dĩ nhiên không phải. Mẹ người tùy tiện ngồi!" Lôi Nghị trong lòng bồn chồn, Dương Dương? Này mới bao lâu a? Liền kêu còn thân mật hơn với chính mình?
Mẹ uy vũ.
“Hôm nay nếu mẹ không đến đây còn không biết chuyện của các con ni. Đã cùng Dương Dương kết giao, thế nào không nói cho mẹ cùng ba ba con?" Mẹ Lôi tiếp tục trách mắng Lôi Nghị, “Chúng ta bây giờ lại không phản đối chuyện con thích đàn ông… Thật là…."
“Đây không phải là còn chưa đến thời điểm sao?" Lôi Nghị ôm Cố Dương, Cố Dương hai tay đút túi, cảm giác được tay Lôi Nghị cách một tầng túi áo bao phủ ở trên tay hắn, sau đó nhẹ nhàng đụng một cái, nhất định là đang hỏi hắn, chuyện bé con hiện tại có thể nói hay là không?
“Vốn còn dự định đến tết trung thu dẫn cậu ấy về nhà gặp mẹ cùng ba…" Lôi Nghị tiếp tục tìm lời, Cố Dương trong đầu chỉ quấn quýt chốc lát, sau cùng đem tay từ túi áo rút ra.
Như vậy, chính là biểu lộ thái độ của hắn.
Tôi không che che giấu giấu, anh tùy ý triển khai đi.
Muốn nói liền nói, tôi toàn lực phối hợp.
Trong lòng Lôi Nghị vui vẻ, nét mặt lại là một bộ dạng lo lắng tiều tụy như cũ: “Hơn nữa, chuyện của con cùng Cố Dương còn có đặc thù… sợ hù dọa mẹ cùng với ba."
Mẹ Lôi lườm y một cái: “Đặc thù thế nào? Con ngược lại đang dọa mẹ đó!"
Cố Dương: “…"
Lôi Nghị đem cằm hướng về giường trẻ em: “Mẹ người thấy chưa?"
Mẹ Lôi quay đầu thấy giường trẻ em: “Ừ, thấy được. Con là nói… Đứa nhỏ?"
Lẽ nào Cố Dương thật sự là người cha đơn thân, có một đứa con nhỏ? Nếu không tại sao lại có thể có giường trẻ em? Có thể nào đứa bé bị cha mẹ của Cố Dương mang đi không?
Mẹ Lôi lần thứ hai mở ra bổ não đủ kiểu.
“Dạ." Lôi Nghị gật đầu.
“Đứa bé kia đâu?" Mẹ Lôi hỏi.
Lôi Nghị bình tĩnh trả lời: “Còn đang trong bụng Cố Dương."
Tác giả :
Thần Điện Tế Ti